Tô Thanh Dương cảm thấy lồng ngực thổn thức, toàn thân không còn sức, anh trước giờ luôn hăm hở, bỗng nhiên kiệt sức, hoặc vì thiếu kinh nghiệm yêu đương, anh càng lúc càng không hiểu An Điềm đang nghĩ gì.
Tuy nhiên bất luận trong lòng An Điềm nghĩ gì, thì sự thật đã bày ra trước mắt rồi: An Điềm đã từ chối anh.
Tô Thanh Dương nhìn An Điềm, cổ họng hơi đau, anh nói từng chữ: "Được rồi, có lẽ anh thật sự không hiểu, hoặc có lẽ chúng ta không hợp nhau thật."
Khi nghe những lời phân chia rõ ranh giới của Tô Thanh Dương thì An Điềm không nói gì cả, vẫn chỉ nhìn đi chỗ khác.
Tô Thanh Dương cười khổ, anh nhìn An Điềm lùi lại một bước, sau đó không do dự quay người bước ra khỏi cửa.
Một tiếng "rầm" đóng cửa vang lên, An Điềm giờ đây mới ngẩng đầu nhìn vào nơi Tô Thanh Dương đã rời đi.
Ván cửa kém chất lượng của căn hộ lung lay nhè nhẹ, rung chuyển khiến cho bức tường bị bong tróc ra rớt xuống đất.
An Điềm nhẹ nhàng thở một hơi, ngã xuống ghế sô pha một cách bất lực, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bắt đầu thả lỏng mình: Tuy đã từ chối Tô Thanh Dương, nhưng An Điềm biết bản thân làm đúng.
Việc từ chối bây giờ chính là vì bình yên cuộc sống sau này! "Cộc cộc..."
An Điềm chưa thả lỏng hoàn toàn thì tiếng gõ cửa truyền đến.
"Ai vậy!" An Điềm thở dài, đứng dậy khỏi giường một cách uể oải, sau khi mở cửa, chỉ thấy bà chủ nhà đứng ở cửa với vẻ mặt tám chuyện.
"Cãi nhau rồi sao?" Bà chủ nhà hào hứng hỏi.
An Điềm trơ mắt làm ngơ không trả lời.
"Bạn trai đầu tiên của cô đã không đến tìm cô nữa rồi. Vì vậy bây giờ không dễ gì tìm được bạn trai mới thì nên nhúng nhường một chút." Bà chủ nhà ân cần chỉ bảo.
An Điềm vẫn không nói gì, lại trơ mắt ra nhìn chị ta.
"Lẽ nào cô không thích người đàn dịu dàng lúc nãy, mà thích người lần trước qua đêm ở nhà cô sao?" Bà chủ nhà liếc nhìn An Điềm hỏi tới tấp.
"Rầm"!
An Điềm không nói một lời thì đóng sầm cửa lại, tiếp tục trở về giường của mình.
Tuy nhiên, một lúc sau thì điện thoại trên bàn reo lên, An Điềm bực mình hỏi: "Ai thế! Sáng sớm thế này!"
"An Điềm cô còn muốn làm trợ lý của tôi không vậy? Bây giờ tôi đã bắt đầu quay rồi, cô vẫn còn chưa đến là sao!" Đầu dây bên kia là giọng Lâm Hiểu Hiểu đang giận dữ hét lên.
"A?" An Điềm liền phản ứng trong giây lát, lập tức ngồi dậy, "Xin lỗi cô Lâm, xin hỏi cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"
Lâm Hiểu Hiểu gắt gỏng nói địa chỉ cho An Điềm xong thì cúp máy, và ra lệnh An Điềm phải đến trong vòng nửa giờ nữa.
An Điềm đặt điện thoại xuống thì vỗ vào đầu cho tỉnh táo: Bản thân bây giờ không còn là nhà thiết kế thời trang nữa, mà là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, nên phải theo Lâm Hiểu Hiểu làm việc, bất luận đó có phải là thời gian đi làm hay không!
An Điềm nhìn trời than mệnh khổ thì lập tức đứng dậy, bắt đầu vệ sinh cá nhân đánh phấn, sau đó vội vã chạy đến địa chỉ của Lâm Hiểu Hiểu với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mười phút trước, An Điềm vẫn còn đau đầu vì chuyện của mình và Tô Thanh Dương, bây giờ thì xoay vòng vòng với cuộc sống cơm áo.
Vì thế, cuộc sống làm gì có quá nhiều nỗi buồn như vậy, cố gắng kiếm tiền, sống thật tốt đó mới là chân lý cuộc sống.
An Điềm thở hổn hển, chạy nước rút đến địa chỉ của Lâm Hiểu Hiểu.
"Sao trễ vậy!" Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên chiếc ghế đã được chuẩn bị, bên cạnh còn có một trợ ly đang cầm dù, và một người khác nữa đang trang điểm cho Lâm Hiểu Hiểu.
"Xin lỗi, thực sự xin lỗi!" An Điềm vội xin lỗi Lâm Hiểu Hiểu, đều trách tối qua cô uống quá chén, quên mất hôm nay còn có việc phải làm.
Lâm Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ nhếch môi nói: "Mang nước qua đây cho tôi!"
An Điềm vội nhìn quay một vòng, phát hiện bên cạnh bàn có một chiếc ly giữ nhiệt khá đắt tiền, An Điềm cảm thấy một người kiêu ngạo và không có tâm cơ như Lâm Hiểu Hiểu chắc sẽ thích màu hồng, nên đoán cái ly giữ nhiệt đó chính là của Lâm Hiểu Hiểu, nên cô mang nó qua đây.
"Của cô Lâm đây." An Điềm đưa cái ly qua.
An Điềm đã tìm được chính xác cái ly của cô mà không cần cô nói, điều này khiến cho Lâm Hiểu Hiểu có chút thất vọng, cô vốn mong An Điềm sẽ lấy nhầm, cô sẽ mượn cớ mắng cô một trận! Ai ngờ An Điềm trong nháy mắt là nhìn ra! Thật là bực mình!
Lâm Hiểu Hiểu im lặng cầm cái ly mà An Điềm đưa qua rồi lại đặt xuống. Cô quay đầu qua một bên, không nhìn An Điềm: Vốn dĩ tôi không ghét cô, nhưng anh Tô đối tốt với cô quá, nên tôi không muốn đối tốt với cô nữa!
An Điềm đứng bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu, nhìn thái độ của Lâm Hiểu Hiểu đối với mình cũng hiểu rằng cô đang ra oai!
Nhưng ngành nào cũng có những lúc phải chịu uất ức! An Điềm chỉ cười và không quan tâm.
Nhưng, đối mặt với chuyện Lâm Hiểu Hiểu phải quay từ tờ mờ sáng thế này, An Điềm cũng hơi thắc mắc, tối qua cô uống rất nhiều rượu, sáng nay lúc thức dậy, đầu rất đau. Hôm qua Lâm Hiểu Hiểu cũng uống không ít rượu, tại sao cô ta không sao cả? Còn quay hình sớm thế này.
Đang lúc An Điềm đang thắc mắc thì Lâm Hiểu Hiểu tháo kính râm xuống
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm không nhịn được cười, nếu bảo cô chỉ uống say rồi đau đầu, thì Lâm Hiểu Hiểu càng khoa trương hơn, con mắt sưng cả lên, đôi mắt hai mí xinh đẹp trở thành một mí, viền mắt cũng thâm đen.
Lúc này Lâm Hiểu Hiểu còn ngáp một cái, thoạt nhìn là biết cô chưa nghỉ ngơi đủ rồi.
"Cô Lâm, hay là chúng ta nghỉ một chút, tôi thấy tinh thần cô không được tốt, dù sao đoàn làm phim cũng không dám nói gì đâu!" Thợ trang điểm đã cố gắng rất lâu nhưng cũng không thể nào che đi quầng thâm của Lâm Hiểu Hiểu.
"Đùa à!" Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn thợ trang điểm, "Đây đều đã được lên kế hoạch cả rồi, chỉ vì mình tôi làm làm trì hoãn tiến độ cả đoàn sao, không được!"
"Đúng đúng, cô Lâm đúng là người mẫu tận tâm với nghề" Đề xuất của thợ trang điểm vốn định tâng bốc, không ngờ bị phản tác dụng, nên đành ngượng ngập không nói chuyện, và tiếp tục trang điểm nghiêm túc cho Lâm Hiểu Hiểu.
Thật ra Lâm Hiểu Hiểu cũng đủ đau đầu rồi, vốn dĩ việc quay hình hôm nay đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, cô nên chuẩn bị tinh thần cho tốt để có trạng thái tốt tiến hành công việc.
Nhưng hôm qua khi cô vừa thấy Tô Thanh Dương thì đã quên hết tất cả, còn xúi giục An Điềm gọi Tô Thanh Dương ra ngoài chơi, kết quả là hôm qua vô cùng xấu hổ, còn phát hiện ra anh Tô đối xử đặc biệt với cô trợ lý An Điềm của mình.
Thật ra, hoạt động quay hình của Lâm Hiểu Hiểu rất nhẹ nhàng, cũng không cần An Điềm giúp đỡ, nếu là lúc bình thường thì cô đã để cho An Điềm ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng An Điềm được Tô Thanh Dương chăm sóc như vậy, cô phải khiến cho An Điềm mệt đến sống dở chết dở! Cô phải để An Điềm hiểu rằng, người nào có ý đồ tiếp cận anh Tô thì đều là kẻ thù của cô!
"Cô!" Lâm Hiểu Hiểu tựa vào ghế, đưa tay chỉ về phía An Điềm và bắt đầu ra lệnh.
Tuy nhiên bất luận trong lòng An Điềm nghĩ gì, thì sự thật đã bày ra trước mắt rồi: An Điềm đã từ chối anh.
Tô Thanh Dương nhìn An Điềm, cổ họng hơi đau, anh nói từng chữ: "Được rồi, có lẽ anh thật sự không hiểu, hoặc có lẽ chúng ta không hợp nhau thật."
Khi nghe những lời phân chia rõ ranh giới của Tô Thanh Dương thì An Điềm không nói gì cả, vẫn chỉ nhìn đi chỗ khác.
Tô Thanh Dương cười khổ, anh nhìn An Điềm lùi lại một bước, sau đó không do dự quay người bước ra khỏi cửa.
Một tiếng "rầm" đóng cửa vang lên, An Điềm giờ đây mới ngẩng đầu nhìn vào nơi Tô Thanh Dương đã rời đi.
Ván cửa kém chất lượng của căn hộ lung lay nhè nhẹ, rung chuyển khiến cho bức tường bị bong tróc ra rớt xuống đất.
An Điềm nhẹ nhàng thở một hơi, ngã xuống ghế sô pha một cách bất lực, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, bắt đầu thả lỏng mình: Tuy đã từ chối Tô Thanh Dương, nhưng An Điềm biết bản thân làm đúng.
Việc từ chối bây giờ chính là vì bình yên cuộc sống sau này! "Cộc cộc..."
An Điềm chưa thả lỏng hoàn toàn thì tiếng gõ cửa truyền đến.
"Ai vậy!" An Điềm thở dài, đứng dậy khỏi giường một cách uể oải, sau khi mở cửa, chỉ thấy bà chủ nhà đứng ở cửa với vẻ mặt tám chuyện.
"Cãi nhau rồi sao?" Bà chủ nhà hào hứng hỏi.
An Điềm trơ mắt làm ngơ không trả lời.
"Bạn trai đầu tiên của cô đã không đến tìm cô nữa rồi. Vì vậy bây giờ không dễ gì tìm được bạn trai mới thì nên nhúng nhường một chút." Bà chủ nhà ân cần chỉ bảo.
An Điềm vẫn không nói gì, lại trơ mắt ra nhìn chị ta.
"Lẽ nào cô không thích người đàn dịu dàng lúc nãy, mà thích người lần trước qua đêm ở nhà cô sao?" Bà chủ nhà liếc nhìn An Điềm hỏi tới tấp.
"Rầm"!
An Điềm không nói một lời thì đóng sầm cửa lại, tiếp tục trở về giường của mình.
Tuy nhiên, một lúc sau thì điện thoại trên bàn reo lên, An Điềm bực mình hỏi: "Ai thế! Sáng sớm thế này!"
"An Điềm cô còn muốn làm trợ lý của tôi không vậy? Bây giờ tôi đã bắt đầu quay rồi, cô vẫn còn chưa đến là sao!" Đầu dây bên kia là giọng Lâm Hiểu Hiểu đang giận dữ hét lên.
"A?" An Điềm liền phản ứng trong giây lát, lập tức ngồi dậy, "Xin lỗi cô Lâm, xin hỏi cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến ngay!"
Lâm Hiểu Hiểu gắt gỏng nói địa chỉ cho An Điềm xong thì cúp máy, và ra lệnh An Điềm phải đến trong vòng nửa giờ nữa.
An Điềm đặt điện thoại xuống thì vỗ vào đầu cho tỉnh táo: Bản thân bây giờ không còn là nhà thiết kế thời trang nữa, mà là trợ lý của Lâm Hiểu Hiểu, nên phải theo Lâm Hiểu Hiểu làm việc, bất luận đó có phải là thời gian đi làm hay không!
An Điềm nhìn trời than mệnh khổ thì lập tức đứng dậy, bắt đầu vệ sinh cá nhân đánh phấn, sau đó vội vã chạy đến địa chỉ của Lâm Hiểu Hiểu với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mười phút trước, An Điềm vẫn còn đau đầu vì chuyện của mình và Tô Thanh Dương, bây giờ thì xoay vòng vòng với cuộc sống cơm áo.
Vì thế, cuộc sống làm gì có quá nhiều nỗi buồn như vậy, cố gắng kiếm tiền, sống thật tốt đó mới là chân lý cuộc sống.
An Điềm thở hổn hển, chạy nước rút đến địa chỉ của Lâm Hiểu Hiểu.
"Sao trễ vậy!" Lâm Hiểu Hiểu ngồi trên chiếc ghế đã được chuẩn bị, bên cạnh còn có một trợ ly đang cầm dù, và một người khác nữa đang trang điểm cho Lâm Hiểu Hiểu.
"Xin lỗi, thực sự xin lỗi!" An Điềm vội xin lỗi Lâm Hiểu Hiểu, đều trách tối qua cô uống quá chén, quên mất hôm nay còn có việc phải làm.
Lâm Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ nhếch môi nói: "Mang nước qua đây cho tôi!"
An Điềm vội nhìn quay một vòng, phát hiện bên cạnh bàn có một chiếc ly giữ nhiệt khá đắt tiền, An Điềm cảm thấy một người kiêu ngạo và không có tâm cơ như Lâm Hiểu Hiểu chắc sẽ thích màu hồng, nên đoán cái ly giữ nhiệt đó chính là của Lâm Hiểu Hiểu, nên cô mang nó qua đây.
"Của cô Lâm đây." An Điềm đưa cái ly qua.
An Điềm đã tìm được chính xác cái ly của cô mà không cần cô nói, điều này khiến cho Lâm Hiểu Hiểu có chút thất vọng, cô vốn mong An Điềm sẽ lấy nhầm, cô sẽ mượn cớ mắng cô một trận! Ai ngờ An Điềm trong nháy mắt là nhìn ra! Thật là bực mình!
Lâm Hiểu Hiểu im lặng cầm cái ly mà An Điềm đưa qua rồi lại đặt xuống. Cô quay đầu qua một bên, không nhìn An Điềm: Vốn dĩ tôi không ghét cô, nhưng anh Tô đối tốt với cô quá, nên tôi không muốn đối tốt với cô nữa!
An Điềm đứng bên cạnh Lâm Hiểu Hiểu, nhìn thái độ của Lâm Hiểu Hiểu đối với mình cũng hiểu rằng cô đang ra oai!
Nhưng ngành nào cũng có những lúc phải chịu uất ức! An Điềm chỉ cười và không quan tâm.
Nhưng, đối mặt với chuyện Lâm Hiểu Hiểu phải quay từ tờ mờ sáng thế này, An Điềm cũng hơi thắc mắc, tối qua cô uống rất nhiều rượu, sáng nay lúc thức dậy, đầu rất đau. Hôm qua Lâm Hiểu Hiểu cũng uống không ít rượu, tại sao cô ta không sao cả? Còn quay hình sớm thế này.
Đang lúc An Điềm đang thắc mắc thì Lâm Hiểu Hiểu tháo kính râm xuống
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm không nhịn được cười, nếu bảo cô chỉ uống say rồi đau đầu, thì Lâm Hiểu Hiểu càng khoa trương hơn, con mắt sưng cả lên, đôi mắt hai mí xinh đẹp trở thành một mí, viền mắt cũng thâm đen.
Lúc này Lâm Hiểu Hiểu còn ngáp một cái, thoạt nhìn là biết cô chưa nghỉ ngơi đủ rồi.
"Cô Lâm, hay là chúng ta nghỉ một chút, tôi thấy tinh thần cô không được tốt, dù sao đoàn làm phim cũng không dám nói gì đâu!" Thợ trang điểm đã cố gắng rất lâu nhưng cũng không thể nào che đi quầng thâm của Lâm Hiểu Hiểu.
"Đùa à!" Lâm Hiểu Hiểu trợn mắt nhìn thợ trang điểm, "Đây đều đã được lên kế hoạch cả rồi, chỉ vì mình tôi làm làm trì hoãn tiến độ cả đoàn sao, không được!"
"Đúng đúng, cô Lâm đúng là người mẫu tận tâm với nghề" Đề xuất của thợ trang điểm vốn định tâng bốc, không ngờ bị phản tác dụng, nên đành ngượng ngập không nói chuyện, và tiếp tục trang điểm nghiêm túc cho Lâm Hiểu Hiểu.
Thật ra Lâm Hiểu Hiểu cũng đủ đau đầu rồi, vốn dĩ việc quay hình hôm nay đều đã chuẩn bị xong xuôi cả, cô nên chuẩn bị tinh thần cho tốt để có trạng thái tốt tiến hành công việc.
Nhưng hôm qua khi cô vừa thấy Tô Thanh Dương thì đã quên hết tất cả, còn xúi giục An Điềm gọi Tô Thanh Dương ra ngoài chơi, kết quả là hôm qua vô cùng xấu hổ, còn phát hiện ra anh Tô đối xử đặc biệt với cô trợ lý An Điềm của mình.
Thật ra, hoạt động quay hình của Lâm Hiểu Hiểu rất nhẹ nhàng, cũng không cần An Điềm giúp đỡ, nếu là lúc bình thường thì cô đã để cho An Điềm ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng An Điềm được Tô Thanh Dương chăm sóc như vậy, cô phải khiến cho An Điềm mệt đến sống dở chết dở! Cô phải để An Điềm hiểu rằng, người nào có ý đồ tiếp cận anh Tô thì đều là kẻ thù của cô!
"Cô!" Lâm Hiểu Hiểu tựa vào ghế, đưa tay chỉ về phía An Điềm và bắt đầu ra lệnh.
Danh sách chương