Hà Phúc mới ngẩng đầu nhìn ta: "Điều tiểu nhân muốn nói, không phải là ý của quận vương, chỉ là lòng riêng của tiểu nhân." Ta nhìn vẻ mặt hắn nghiêm nghị, chỉ gật đầu: "Cứ nói đừng ngại." Hắn vẫn do dự như cũ, đến lúc thấy ta gật đầu đồng ý, mới khẽ thở phào, nặng nề khấu đầu: "Tiểu nhân hiểu được quận chúa đối với quận vương mà nói, quan trọng hơn giang sơn, nhưng trước mắt chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến nghiệp lớn của quận vương, mà còn liên quan đến tính mạng của mọi người trong vương phủ, thậm chí là sinh tử tồn vong của toàn bộ gia đình Tương vương."
Ta dõi theo hắn: "Nếu ta muốn cứu Vĩnh Thái quận chúa..." Hắn quả quyết tiếp lời: "E là sẽ phải xảy ra cung biến, Thái tử không còn giống lúc mới vào Lạc Dương, căn cơ chưa củng cố, hiện nay đã sâu không lường được", hắn dừng một chút, mới nói: "Quan hệ giữa Uyển Nhi cô nương với Thái tử, quận chúa chắc chắn đã rõ ràng. Mà hiện tại Thái Bình công chúa cũng ẩn nhẫn hơn xa năm đó, thỉnh mong quận chúa cân nhắc."
Sinh tử tồn vong, bốn chữ quá nặng nề.
Chén trà trên tay hơi nóng, ta cố nén đau nhức trong ngực, tay run run nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy đầu lưỡi như tê dại đi.
Đây là thư phòng của Lý Thành Khí, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra hình dáng của chàng an vị sau án thư, ngẩng đầu nhìn ta.
Bất kể là người thiếu niên ôn hòa ấm áp lúc trước, hay là vị tướng soái đã trải qua bao giết chóc lạnh lùng, cũng đều là Lý Thành Khí, là người không màng sống chết bảo hộ ta trong đàn ngựa loạn. Nếu chàng ở đây, nhất định sẽ không nói những lời như hôm nay, chàng sẽ nói: Vĩnh An, việc này nàng chỉ cần an tâm, còn lại giao cho ta.
Nhưng sau lưng chàng rốt cuộc phải làm bao nhiêu, phải thỏa hiệp bao nhiêu, chưa từng có ai nhắc tới.
Những lời của Hà Phúc cũng không phải hoàn toàn ngăn cản, chỉ là nêu rõ lợi hại trong đó, đến cuối cùng để lại cho ta hai chữ ‘cân nhắc’.
Nhiều năm qua đã chứng kiến rất nhiều, ta làm sao không hiểu? Ta và hắn cứ như vậy trầm mặc thật lâu, Hà Phúc vẫn quỳ đó không ngẩng đầu. Đến khi chén trà đã nguội lạnh, ta mới chầm chậm đứng dậy nói: "Ngươi nói rất đúng." Nói xong, đưa mắt nhìn chiếc ghế không có một bóng người, bước nhanh ra thư phòng.
Trở lại trong cung, ta đuổi hết mọi người ra ngoài, ngồi bần thần sau án thư.
Trên người lúc nóng lúc lạnh, không muốn động đậy một chút nào.
Nửa năm trước ta còn dõng dạc nhìn thẳng Lý Long Cơ, nói với hắn, nếu thực sự có một ngày phải lựa chọn giữa người chí thân và Uyển Nhi, ta cuối cùng chỉ có thể hi sinh Uyển Nhi. Đến cuối cùng không ngờ lại rơi vào Tiên Huệ, là Tiên Huệ không hề có tâm cơ mưu tính gì.
Từ Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, từ hồ Thái Dịch đến núi Long Môn, nàng đều từng lôi kéo tay ta, vui cười tức giận cãi nhau.
Nàng hộ ta kính ta, tin ta yêu ta, nhưng cuối cùng cái gì ta cũng làm không được, cái gì cũng không dám làm.
Ta cảm thấy hai mắt cay xè, dần dần nằm úp sấp trên bàn. Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, mới cảm giác trên vai bị ai đó vỗ, khi ngẩng đầu nhìn, Lý Long Cơ đang đứng cạnh án thư, không chớp mắt chăm chú nhìn ta.
"Đã khuya, ngươi tới làm cái gì?" Nói hết lời mới thấy cổ họng đau rát như bị lửa đốt. Hắn chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lộ vẻ đau lòng: "Vĩnh An, Đông Dương nói nàng bữa trưa bữa tối đều chưa dùng qua." Ta trầm mặc không đáp, hắn lại nói: "Chuyện này so với nàng nghĩ phức tạp hơn nhiều, nàng cho là Hoàng tổ mẫu đoán không ra nghĩ không rõ? Nếu bà không quyết tâm xuống tay, không ai có khả năng tổn hại được tôn nhi ruột của bà."
Ta lắc lắc đầu: "Ngươi đi đi." Từ tối hôm qua đến bây giờ ta đã nghe rất nhiều lợi ích vướng mắc. Hắn lặp lại câu này chỉ là càng xát muối thêm lên vết thương, đau đến tâm phế.
Hắn vươn tay muốn kéo ta, ta tránh đi trước nói: "Quận vương thỉnh tự trọng."
Bởi vì quay lưng với ánh đèn, hai mắt hắn càng trở nên âm trầm, ta né tầm mắt của hắn, không nói gì thêm.
Lý Long Cơ vẫn không nhúc nhích ngồi cạnh ta, ta cũng chỉ có thể ngồi như vậy, không muốn tiếp tục chất vấn việc hắn từng nói 'Nghiêm trị không tha'. Giờ phút này, việc ta và hắn làm cũng không có gì khác biệt. Một người là thuận theo ý muốn của Hoàng cô tổ mẫu, một người là từ bỏ cơ hội cứu người.
Đến cuối cùng, chẳng qua là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Qua thật lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Ta mang nàng đi gặp muội ấy lần cuối." Ta không dám tin quay đầu, lặp lại: "Ngươi dẫn ta đi?" Hắn gật đầu: "Đêm khuya ta vào cung là vì dẫn nàng đi gặp Tiên Huệ."
Một câu này càng khuấy đảo tinh thần vốn hỗn loạn của ta, ta cố áp chế bản thân tỉnh táo lại, muốn suy nghĩ kĩ lưỡng tốt xấu trong đó, nhưng cuối cùng mong muốn được gặp Tiên Huệ vượt lên hết thảy, rốt cuộc gật đầu nói: "Đa tạ ngươi."
Lý Long Cơ tựa hồ đang cười, nụ cười mang theo vài phần khổ sở: "Ta lãnh huyết lãnh tình, vô tâm vô phế, mà còn có thể nhận được một chữ ‘tạ’ của nàng, cuộc đời này xem như không uổng" Ta lặng lẽ nhìn hắn: "Ân tình này, sau này ta sẽ trả." Hắn lại cười, chống tay đứng lên: "Đi thôi."
Sau những lời này, Lý Long Cơ không nói nhiều với ta nữa. Đến lúc lên xe ngựa, mới nói khẽ với người bên ngoài một hai câu, cả một đường đều trầm mặc. Đến cửa sau phủ Tiên Huệ, hắn mới bảo ta lấy mũ trùm đầu che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ta nghe lời đội mũ vào, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn vẫn nhìn ta chăm chú như cũ.
"Quên gì à ?" Ta vén mũ trùm đầu nhìn Lý Long Cơ. Hắn lắc đầu: "Nhớ tới lúc còn nhỏ, ở Quốc Tử Giám nàng cũng mặc trang phục như thế. Chớp mắt đã rất nhiều năm." Lòng ta khẽ nhói, kéo mũ xuống hoàn toàn che hai mắt.
Dù có không nỡ, cũng phải đoạn tuyệt, cũng phải tổn thương.
Giữa huynh đệ bọn họ còn có một ngôi vị hoàng đế, nhiêu đó thôi cũng đủ để họ đối đầu nhau trong binh đao khói lửa, ta không muốn trở thành nguyên nhân của một mối hận thù khác.
Từ sau khi Tiên Huệ gả đi, đây là lần đầu tiên ta bước vào phủ trạch của nàng.
Ta không đành lòng ngắm nhìn quang cảnh gấm hoa rực rỡ nước chảy róc rách ở đây, chỉ cúi đầu theo sát sau Lý Long Cơ, theo người dẫn đường cầm đèn lồng phía trước, đi vào một sân viện bị khoá.
Người gác cửa thấy Lý Long Cơ lập tức khom mình hành lễ, thấp giọng gọi quận vương, hắn chỉ ra lệnh mở khoá, nghiêng đầu nói với ta: "Đi nhanh về nhanh, ta chờ nàng bên ngoài." Ta nhìn thần sắc hắn, biết hắn không muốn vào, liền gật đầu bước vào trong.
Trong viện cực kì im lặng, cơ hồ không có tiếng động đi lại.
Ta đứng trước cửa phòng, do dự thật lâu, mới nhẹ đẩy ra. Không có ánh đèn ánh lửa, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi một nửa căn phòng, nửa còn lại hoàn toàn tối đen. Ta nhìn thoáng qua đồ vật lộn xộn quăng ngã khắp nơi, cảm thấy sợ hãi, sợ đi vào chỉ còn thấy một thi thể lạnh lẽo, qua thật lâu mới lên tiếng khẽ gọi Tiên Huệ.
"Tỷ tỷ ?" Giọng của Tiên Huệ từ trong phòng truyền ra, ta đáp lại, mới có chút khí lực đi vào. Nàng hình như đứng lên tìm kiếm gì đó, bỗng nhiên dừng lại: "Quên đi, không cho tỷ thấy bộ dáng ta hiện tại, dưới đất rất loạn, tỷ đi chậm một chút." Từng tiếng đều rất rõ ràng, nhưng nghe ra cảm giác mệt mỏi vô lực.
Hai mắt dần thích ứng bóng tối, ta mới nhìn thấy Tiên Huệ nghiêng người dựa vào bên giường, tựa hồ đang mỉm cười. Trong góc tối âm u, ta cảm thấy như nàng đã thật sự đi rồi, phảng phất như đứng bên hoàng tuyền nhìn ta. Tim đập ngày càng chậm, nhưng dưới chân không hề ngừng bước, tới khi đi đến bên người nàng ngồi xuống, cầm tay nàng, mới giật mình thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
"Hoàng tổ mẫu đã hạ thánh chỉ như vậy, cũng chỉ có mình tỷ tỷ dám đến gặp ta lần cuối cùng", nàng cũng cầm tay ta, bàn tay lạnh cứng. Cổ họng ta đắng chát, chớp mắt lệ đã trào ra: "Muội gọi ta tỷ tỷ hơn mười năm, ta lại chỉ có thể làm được như thế..." Lời nói nghẹn trong cổ họng, dù có bao nhiêu áy náy cũng đành nuốt trở về.
Cả đời này nàng luôn cười, chỉ hận một mình Hoàng cô tổ mẫu, dù sao vẫn tốt hơn là bị tất cả người thân phản bội.
"Như vậy là đủ rồi, từ lúc hạ chỉ tới nay, cuối cùng cũng có người đến thăm ta", nàng cúi đầu: "Mấy năm qua ta sống rất như ý. Phụ vương mẫu phi trở về Thái Sơ cung, huynh tỷ ruột có thể bầu bạn cùng một chỗ. Tuy rằng ngỗ nghịch bị Hoàng tổ mẫu ép buộc từ bỏ Trương Cửu Linh, nhưng kết quả lại được một mối nhân duyên tốt khác. Năm ấy khi gả đi, ta khóc như muốn mất mạng, phu quân chân tay luống cuống dỗ cả đêm, cho đến hôm nay cũng không rõ vì sao ta lại khóc thảm thiết như vậy, ngẫm lại thật là khờ". Tiên Huệ nhẹ vỗ về cái bụng nhô ra, nhỏ giọng cười: "Tỷ tỷ cho tới bây giờ đều nói đúng, lời cảnh báo trên núi Long Môn năm kia quả thật ứng nghiệm, chỉ tiếc đứa bé này."
Nàng nói đứt quãng, ta nghe từng chữ như giằng xé tâm can.
Qua hồi lâu, ta mới nắm chặt tay nàng, muốn hỏi nàng có tâm nguyện gì. Lời nói đến bên miệng mới phát hiện buồn cười, cuộc đời một nữ nhân quan trọng nhất là phu quân và đứa con, nhưng vì một đạo chỉ đều bị ban chết theo nàng, còn có cái gì? Nàng còn có thể vướng bận cái gì?
Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi ôm lấy thắt lưng ta.
Người Tiên Huệ rất gầy, cứ như vậy rúc vào lòng ta. Bắt đầu từ âm thanh nức nở rất nhỏ, đến cuối cùng gần như là tiếng khóc tê tâm phế liệt, len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn phòng, tới khi nàng không thở nổi, mới nói: "Nói dùm ta với Thành Khí ca ca... Ta sẽ ở âm phủ chờ, chờ huynh ấy đi lên ngôi hoàng đế, chỉ có huynh ấy mới có thể làm cho Lý gia thật sự được thái bình chân chính."
"Được", hai mắt ta sớm đã ướt nhoè, cắn chặt môi không cho mình khóc thành tiếng, chỉ ôm chặt Tiên Huệ, thì thào nói: "Ta sẽ giúp chàng, giúp chàng hoàn thành tâm nguyện của muội."
Bên ngoài hình như có người gọi tên ta, nhưng Tiên Huệ nàng như cũ ôm ta không chịu buông tay, ta cũng cứ để mặc nàng ôm. Tiếng gọi Vĩnh An không dứt kia giống như từng nhát dao, rút gân cắt thịt.
Vĩnh An Vĩnh An, rốt cuộc cái tên này có thể bảo vệ ai bình an?
Thành Khí, Thịnh Thế Vĩnh An của chàng, đến tột cùng phải chờ tới khi nào...
————————————————————————————————
Đại Túc nguyên niên, Thiệu vương Lý Trọng Nhuận, Vĩnh Thái quận chúa, phu quân quận chúa Võ Duyên Cơ bí mật tụ tập gièm pha nhị Trương, Trương Dịch Chi biết đã tố cáo ngự tiền. Thánh Thượng giận dữ, ngày ba tháng chín, ra lệnh ép ba người tự sát tạ tội.
Từ sau hôm ấy, ta không hề bước ra cửa, vẫn theo thói quen hàng ngày dùng bữa viết chữ, đọc sách qua ngày, nghỉ ngơi đúng giờ không sai chút nào. Hơn mười ngày sau, tin tức này mới từ trong cung truyền ra, không ai dám bàn không ai dám nói.
Hôm nay dùng xong ngọ thiện, ta ngồi trên giường, tùy tay cầm lấy quyển sách đọc dở hôm qua, chợt nghe ngoài cửa có tiếng thỉnh an. Theo bản năng ngẩng đầu, Lý Thành Khí đang sải bước về phía ta, trong ánh mắt mang theo vạn phần đau lòng. Ta nhìn chàng suy nghĩ xuất thần, không nói lời nào, đến khi bị chàng ôm vào trong ngực mới nghe thấy tiếng tim đập chính mình, mỗi một nhịp đều phát đau.
Ta nghe tiếng tim chàng cũng đang đập vội giống ta, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?" Lý Thành Khí ôm ta, thấp giọng nói: "Vĩnh An, đừng nói, nàng đừng nói gì cả, để ta ôm nàng một cái." Ta dạ, để mặc chàng ôm ta đến bên giường, rúc vào trong lòng chàng, bắt đầu khóc không ngừng, gần như thấm ướt hết vạt áo, mới nghẹn ngào nói: "Tiên Huệ nói, muội ấy sẽ chờ chàng, chờ Thịnh Thế Vĩnh An của chàng."
"Ta nghe được, " Lý Thành Khí vỗ về lưng ta, ôn nhu dỗ dành: "Ngủ một lúc đi, ta sẽ ở cùng nàng."
Ta dõi theo hắn: "Nếu ta muốn cứu Vĩnh Thái quận chúa..." Hắn quả quyết tiếp lời: "E là sẽ phải xảy ra cung biến, Thái tử không còn giống lúc mới vào Lạc Dương, căn cơ chưa củng cố, hiện nay đã sâu không lường được", hắn dừng một chút, mới nói: "Quan hệ giữa Uyển Nhi cô nương với Thái tử, quận chúa chắc chắn đã rõ ràng. Mà hiện tại Thái Bình công chúa cũng ẩn nhẫn hơn xa năm đó, thỉnh mong quận chúa cân nhắc."
Sinh tử tồn vong, bốn chữ quá nặng nề.
Chén trà trên tay hơi nóng, ta cố nén đau nhức trong ngực, tay run run nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy đầu lưỡi như tê dại đi.
Đây là thư phòng của Lý Thành Khí, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra hình dáng của chàng an vị sau án thư, ngẩng đầu nhìn ta.
Bất kể là người thiếu niên ôn hòa ấm áp lúc trước, hay là vị tướng soái đã trải qua bao giết chóc lạnh lùng, cũng đều là Lý Thành Khí, là người không màng sống chết bảo hộ ta trong đàn ngựa loạn. Nếu chàng ở đây, nhất định sẽ không nói những lời như hôm nay, chàng sẽ nói: Vĩnh An, việc này nàng chỉ cần an tâm, còn lại giao cho ta.
Nhưng sau lưng chàng rốt cuộc phải làm bao nhiêu, phải thỏa hiệp bao nhiêu, chưa từng có ai nhắc tới.
Những lời của Hà Phúc cũng không phải hoàn toàn ngăn cản, chỉ là nêu rõ lợi hại trong đó, đến cuối cùng để lại cho ta hai chữ ‘cân nhắc’.
Nhiều năm qua đã chứng kiến rất nhiều, ta làm sao không hiểu? Ta và hắn cứ như vậy trầm mặc thật lâu, Hà Phúc vẫn quỳ đó không ngẩng đầu. Đến khi chén trà đã nguội lạnh, ta mới chầm chậm đứng dậy nói: "Ngươi nói rất đúng." Nói xong, đưa mắt nhìn chiếc ghế không có một bóng người, bước nhanh ra thư phòng.
Trở lại trong cung, ta đuổi hết mọi người ra ngoài, ngồi bần thần sau án thư.
Trên người lúc nóng lúc lạnh, không muốn động đậy một chút nào.
Nửa năm trước ta còn dõng dạc nhìn thẳng Lý Long Cơ, nói với hắn, nếu thực sự có một ngày phải lựa chọn giữa người chí thân và Uyển Nhi, ta cuối cùng chỉ có thể hi sinh Uyển Nhi. Đến cuối cùng không ngờ lại rơi vào Tiên Huệ, là Tiên Huệ không hề có tâm cơ mưu tính gì.
Từ Đại Minh cung đến Thái Sơ cung, từ hồ Thái Dịch đến núi Long Môn, nàng đều từng lôi kéo tay ta, vui cười tức giận cãi nhau.
Nàng hộ ta kính ta, tin ta yêu ta, nhưng cuối cùng cái gì ta cũng làm không được, cái gì cũng không dám làm.
Ta cảm thấy hai mắt cay xè, dần dần nằm úp sấp trên bàn. Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, mới cảm giác trên vai bị ai đó vỗ, khi ngẩng đầu nhìn, Lý Long Cơ đang đứng cạnh án thư, không chớp mắt chăm chú nhìn ta.
"Đã khuya, ngươi tới làm cái gì?" Nói hết lời mới thấy cổ họng đau rát như bị lửa đốt. Hắn chậm rãi ngồi xuống, trong mắt lộ vẻ đau lòng: "Vĩnh An, Đông Dương nói nàng bữa trưa bữa tối đều chưa dùng qua." Ta trầm mặc không đáp, hắn lại nói: "Chuyện này so với nàng nghĩ phức tạp hơn nhiều, nàng cho là Hoàng tổ mẫu đoán không ra nghĩ không rõ? Nếu bà không quyết tâm xuống tay, không ai có khả năng tổn hại được tôn nhi ruột của bà."
Ta lắc lắc đầu: "Ngươi đi đi." Từ tối hôm qua đến bây giờ ta đã nghe rất nhiều lợi ích vướng mắc. Hắn lặp lại câu này chỉ là càng xát muối thêm lên vết thương, đau đến tâm phế.
Hắn vươn tay muốn kéo ta, ta tránh đi trước nói: "Quận vương thỉnh tự trọng."
Bởi vì quay lưng với ánh đèn, hai mắt hắn càng trở nên âm trầm, ta né tầm mắt của hắn, không nói gì thêm.
Lý Long Cơ vẫn không nhúc nhích ngồi cạnh ta, ta cũng chỉ có thể ngồi như vậy, không muốn tiếp tục chất vấn việc hắn từng nói 'Nghiêm trị không tha'. Giờ phút này, việc ta và hắn làm cũng không có gì khác biệt. Một người là thuận theo ý muốn của Hoàng cô tổ mẫu, một người là từ bỏ cơ hội cứu người.
Đến cuối cùng, chẳng qua là vì tự bảo vệ mình mà thôi.
Qua thật lâu, hắn mới nhẹ giọng nói: "Ta mang nàng đi gặp muội ấy lần cuối." Ta không dám tin quay đầu, lặp lại: "Ngươi dẫn ta đi?" Hắn gật đầu: "Đêm khuya ta vào cung là vì dẫn nàng đi gặp Tiên Huệ."
Một câu này càng khuấy đảo tinh thần vốn hỗn loạn của ta, ta cố áp chế bản thân tỉnh táo lại, muốn suy nghĩ kĩ lưỡng tốt xấu trong đó, nhưng cuối cùng mong muốn được gặp Tiên Huệ vượt lên hết thảy, rốt cuộc gật đầu nói: "Đa tạ ngươi."
Lý Long Cơ tựa hồ đang cười, nụ cười mang theo vài phần khổ sở: "Ta lãnh huyết lãnh tình, vô tâm vô phế, mà còn có thể nhận được một chữ ‘tạ’ của nàng, cuộc đời này xem như không uổng" Ta lặng lẽ nhìn hắn: "Ân tình này, sau này ta sẽ trả." Hắn lại cười, chống tay đứng lên: "Đi thôi."
Sau những lời này, Lý Long Cơ không nói nhiều với ta nữa. Đến lúc lên xe ngựa, mới nói khẽ với người bên ngoài một hai câu, cả một đường đều trầm mặc. Đến cửa sau phủ Tiên Huệ, hắn mới bảo ta lấy mũ trùm đầu che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ta nghe lời đội mũ vào, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn vẫn nhìn ta chăm chú như cũ.
"Quên gì à ?" Ta vén mũ trùm đầu nhìn Lý Long Cơ. Hắn lắc đầu: "Nhớ tới lúc còn nhỏ, ở Quốc Tử Giám nàng cũng mặc trang phục như thế. Chớp mắt đã rất nhiều năm." Lòng ta khẽ nhói, kéo mũ xuống hoàn toàn che hai mắt.
Dù có không nỡ, cũng phải đoạn tuyệt, cũng phải tổn thương.
Giữa huynh đệ bọn họ còn có một ngôi vị hoàng đế, nhiêu đó thôi cũng đủ để họ đối đầu nhau trong binh đao khói lửa, ta không muốn trở thành nguyên nhân của một mối hận thù khác.
Từ sau khi Tiên Huệ gả đi, đây là lần đầu tiên ta bước vào phủ trạch của nàng.
Ta không đành lòng ngắm nhìn quang cảnh gấm hoa rực rỡ nước chảy róc rách ở đây, chỉ cúi đầu theo sát sau Lý Long Cơ, theo người dẫn đường cầm đèn lồng phía trước, đi vào một sân viện bị khoá.
Người gác cửa thấy Lý Long Cơ lập tức khom mình hành lễ, thấp giọng gọi quận vương, hắn chỉ ra lệnh mở khoá, nghiêng đầu nói với ta: "Đi nhanh về nhanh, ta chờ nàng bên ngoài." Ta nhìn thần sắc hắn, biết hắn không muốn vào, liền gật đầu bước vào trong.
Trong viện cực kì im lặng, cơ hồ không có tiếng động đi lại.
Ta đứng trước cửa phòng, do dự thật lâu, mới nhẹ đẩy ra. Không có ánh đèn ánh lửa, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi một nửa căn phòng, nửa còn lại hoàn toàn tối đen. Ta nhìn thoáng qua đồ vật lộn xộn quăng ngã khắp nơi, cảm thấy sợ hãi, sợ đi vào chỉ còn thấy một thi thể lạnh lẽo, qua thật lâu mới lên tiếng khẽ gọi Tiên Huệ.
"Tỷ tỷ ?" Giọng của Tiên Huệ từ trong phòng truyền ra, ta đáp lại, mới có chút khí lực đi vào. Nàng hình như đứng lên tìm kiếm gì đó, bỗng nhiên dừng lại: "Quên đi, không cho tỷ thấy bộ dáng ta hiện tại, dưới đất rất loạn, tỷ đi chậm một chút." Từng tiếng đều rất rõ ràng, nhưng nghe ra cảm giác mệt mỏi vô lực.
Hai mắt dần thích ứng bóng tối, ta mới nhìn thấy Tiên Huệ nghiêng người dựa vào bên giường, tựa hồ đang mỉm cười. Trong góc tối âm u, ta cảm thấy như nàng đã thật sự đi rồi, phảng phất như đứng bên hoàng tuyền nhìn ta. Tim đập ngày càng chậm, nhưng dưới chân không hề ngừng bước, tới khi đi đến bên người nàng ngồi xuống, cầm tay nàng, mới giật mình thấy trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
"Hoàng tổ mẫu đã hạ thánh chỉ như vậy, cũng chỉ có mình tỷ tỷ dám đến gặp ta lần cuối cùng", nàng cũng cầm tay ta, bàn tay lạnh cứng. Cổ họng ta đắng chát, chớp mắt lệ đã trào ra: "Muội gọi ta tỷ tỷ hơn mười năm, ta lại chỉ có thể làm được như thế..." Lời nói nghẹn trong cổ họng, dù có bao nhiêu áy náy cũng đành nuốt trở về.
Cả đời này nàng luôn cười, chỉ hận một mình Hoàng cô tổ mẫu, dù sao vẫn tốt hơn là bị tất cả người thân phản bội.
"Như vậy là đủ rồi, từ lúc hạ chỉ tới nay, cuối cùng cũng có người đến thăm ta", nàng cúi đầu: "Mấy năm qua ta sống rất như ý. Phụ vương mẫu phi trở về Thái Sơ cung, huynh tỷ ruột có thể bầu bạn cùng một chỗ. Tuy rằng ngỗ nghịch bị Hoàng tổ mẫu ép buộc từ bỏ Trương Cửu Linh, nhưng kết quả lại được một mối nhân duyên tốt khác. Năm ấy khi gả đi, ta khóc như muốn mất mạng, phu quân chân tay luống cuống dỗ cả đêm, cho đến hôm nay cũng không rõ vì sao ta lại khóc thảm thiết như vậy, ngẫm lại thật là khờ". Tiên Huệ nhẹ vỗ về cái bụng nhô ra, nhỏ giọng cười: "Tỷ tỷ cho tới bây giờ đều nói đúng, lời cảnh báo trên núi Long Môn năm kia quả thật ứng nghiệm, chỉ tiếc đứa bé này."
Nàng nói đứt quãng, ta nghe từng chữ như giằng xé tâm can.
Qua hồi lâu, ta mới nắm chặt tay nàng, muốn hỏi nàng có tâm nguyện gì. Lời nói đến bên miệng mới phát hiện buồn cười, cuộc đời một nữ nhân quan trọng nhất là phu quân và đứa con, nhưng vì một đạo chỉ đều bị ban chết theo nàng, còn có cái gì? Nàng còn có thể vướng bận cái gì?
Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi ôm lấy thắt lưng ta.
Người Tiên Huệ rất gầy, cứ như vậy rúc vào lòng ta. Bắt đầu từ âm thanh nức nở rất nhỏ, đến cuối cùng gần như là tiếng khóc tê tâm phế liệt, len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn phòng, tới khi nàng không thở nổi, mới nói: "Nói dùm ta với Thành Khí ca ca... Ta sẽ ở âm phủ chờ, chờ huynh ấy đi lên ngôi hoàng đế, chỉ có huynh ấy mới có thể làm cho Lý gia thật sự được thái bình chân chính."
"Được", hai mắt ta sớm đã ướt nhoè, cắn chặt môi không cho mình khóc thành tiếng, chỉ ôm chặt Tiên Huệ, thì thào nói: "Ta sẽ giúp chàng, giúp chàng hoàn thành tâm nguyện của muội."
Bên ngoài hình như có người gọi tên ta, nhưng Tiên Huệ nàng như cũ ôm ta không chịu buông tay, ta cũng cứ để mặc nàng ôm. Tiếng gọi Vĩnh An không dứt kia giống như từng nhát dao, rút gân cắt thịt.
Vĩnh An Vĩnh An, rốt cuộc cái tên này có thể bảo vệ ai bình an?
Thành Khí, Thịnh Thế Vĩnh An của chàng, đến tột cùng phải chờ tới khi nào...
————————————————————————————————
Đại Túc nguyên niên, Thiệu vương Lý Trọng Nhuận, Vĩnh Thái quận chúa, phu quân quận chúa Võ Duyên Cơ bí mật tụ tập gièm pha nhị Trương, Trương Dịch Chi biết đã tố cáo ngự tiền. Thánh Thượng giận dữ, ngày ba tháng chín, ra lệnh ép ba người tự sát tạ tội.
Từ sau hôm ấy, ta không hề bước ra cửa, vẫn theo thói quen hàng ngày dùng bữa viết chữ, đọc sách qua ngày, nghỉ ngơi đúng giờ không sai chút nào. Hơn mười ngày sau, tin tức này mới từ trong cung truyền ra, không ai dám bàn không ai dám nói.
Hôm nay dùng xong ngọ thiện, ta ngồi trên giường, tùy tay cầm lấy quyển sách đọc dở hôm qua, chợt nghe ngoài cửa có tiếng thỉnh an. Theo bản năng ngẩng đầu, Lý Thành Khí đang sải bước về phía ta, trong ánh mắt mang theo vạn phần đau lòng. Ta nhìn chàng suy nghĩ xuất thần, không nói lời nào, đến khi bị chàng ôm vào trong ngực mới nghe thấy tiếng tim đập chính mình, mỗi một nhịp đều phát đau.
Ta nghe tiếng tim chàng cũng đang đập vội giống ta, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?" Lý Thành Khí ôm ta, thấp giọng nói: "Vĩnh An, đừng nói, nàng đừng nói gì cả, để ta ôm nàng một cái." Ta dạ, để mặc chàng ôm ta đến bên giường, rúc vào trong lòng chàng, bắt đầu khóc không ngừng, gần như thấm ướt hết vạt áo, mới nghẹn ngào nói: "Tiên Huệ nói, muội ấy sẽ chờ chàng, chờ Thịnh Thế Vĩnh An của chàng."
"Ta nghe được, " Lý Thành Khí vỗ về lưng ta, ôn nhu dỗ dành: "Ngủ một lúc đi, ta sẽ ở cùng nàng."
Danh sách chương