“Chú Ngụy, cô Nghê.”

“Dương Dương, cánh tay khỏe chưa?”

“Dạ, tốt hơn nhiều rồi.”

“Bác trai bác gái, buổi sáng tốt lành.”

“Uh, buổi sáng tốt lành.”

Xách túi lớn túi nhỏ, Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn đã mang thai hơn 7 tháng đi vào biệt thự. Triển Tô Nam tiến lên cầm bớt đồ trên tay Ngụy Hải Trung, Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện mà đi tới dìu cô Nghê đến ghế sofa ngồi xuống. Kiều Thiệu Bắc từ trong phòng bếp đi ra, Ngụy Hải Trung vừa cười vừa giải thích mục đích hai người bọn họ đến đây: “Cánh tay Dương Dương bị thương, anh với chị dâu của bọn cậu ghé qua thăm một chút, thuận tiện mang cho bọn nhỏ một ít bánh kẹo. Anh nghe nói Dương Dương và Nhạc Nhạc đã bị các cậu cấm túc?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc ngượng ngùng cúi đầu, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mỗi người ôm một đứa nhỏ ngồi xuống, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn nó cũng không nói, còn cố ý giấu diếm, đương nhiên phải bị phạt.”

Nghê Hồng Nhạn cười nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc làm chuyện tốt mà, các cậu phải thưởng cho mới đúng chứ, sao lại có thể phạt.” Nói xong, cô ta mở mấy cái túi mà Ngụy Hải Trung mang đến ra, nói: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, các cháu làm rất giỏi, cô chú rất tự hào về các cháu. Chú Ngụy mua cho các cháu rất nhiều đồ ăn đặc sản của Doanh Hải, lại đây ăn đi.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc buông con trai ra, đẩy đẩy bọn nó, trên mặt mang theo ý cười cưng chiều. Ngụy Hải Trung mua vài loại ăn vặt như bánh, cháo bột, kẹo dẻo, mứt quả, đặt biệt còn có một hộp kem trái cây mà Dương Dương và Nhạc Nhạc rất thích ăn. Tuy vừa mới ăn sáng xong, nhưng nhìn thấy đám đồ ăn vặt này, Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng.

Đặt từng món từng món ăn vặt tới trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, Ngụy Hải Trung ngẩng đầu nhìn xem xung quanh: “Tiểu Hà đâu?”

Sắc mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức thay đổi, nụ cười trên mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng biến mất, ông bà Từ thở dài một hơi. Triển Tô Nam trả lời: “Hôm nay Tiểu Hà có chút không khỏe, đang ở trên lầu.”

“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn vừa nghe thế, trên mặt cũng không còn tươi cười.

Triển Tô Nam nói: “Sáng nay thứ dậy, em ấy bị ho khan, sắc mặt cũng không tốt, bọn em bắt em ấy ở trên lầu nghỉ ngơi.”

Trong lòng Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn hiểu rõ, bệnh cũ của Cố Khê lại tái phát, không khí trong phòng khách lập tức trở nên nặng nề. Lúc này, có một người đi tới, vừa cười vừa chào hỏi: “Anh Hải Trung, chị dâu.”

“Tiểu Hà?!”

“Ba ba.”

“Sao em lại ngồi dậy?”

Ngụy Hải Trung đứng lên, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng đứng dậy, bước nhanh đi tới.

Hướng hai người lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì, Cố Khê bước tới ghế sofa, ngồi xuống, ánh mắt thực hâm mộ mà nhìn vào bụng cao cao của Nghê Hồng Nhạn, rồi lên tiếng trách cứ: “Anh Hải Trung, trời lạnh như thế sao anh lại dẫn chị dâu ra ngoài.”

Nghê Hồng Nhạn lo lắng mà nhìn sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt của Cố Khê, nói: “Từ sau khi mang thai chị liền có chút sợ nóng, hiện tại mới cảm thấy mát mẻ a. Tiểu Hà, thân thể không thoải mái thì em lên lầu nghỉ đi, không cần phải xuống đây đón tiếp anh chị đâu.”

Bà Từ cũng khuyên nhủ: “Tiểu Hà, con lên lầu nghỉ đi.”

Triển Tô Nam bưng cho Cố Khê một ly nước ấm, Cố Khê uống hai hớp, rồi nói: “Con không sao, nếu mệt thì con sẽ đi nghỉ.” Tiếp theo cậu nói sang chuyện khác: “Chị Hồng Nhạn, tết năm nay chị và anh Hải Trung sẽ ở Doanh Hải hay là về với ông bà?”

Nhìn ra Cố Khê không muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Kiều Thiệu Bắc đứng dậy đi vào phòng bếp. Triển Tô Nam cầm lấy một chén cháo bột mà Ngụy Hải Trung mang đến, đưa cho Cố Khê: “Anh Hải Trung mang đến, muốn ăn một chút không?”

“Dạ.” Cố Khê buông ly nước xuống, cầm lấy chén cháo bột.

Sau khi Cố Khê ăn một muỗng cháo bột, Nghê Hồng Nhạn mới trả lời: “Chị và anh Hải Trung sẽ đón tết ở Doanh Hải, chờ sau khi sinh em bé ra thì bọn chị mới đưa về cho ông bà gặp.”

“Khi nào thì chị sẽ xin nghỉ để sinh em bé?”

“Còn sớm, chị không muốn nghỉ phép sớm như vậy, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì, đứa bé cũng rất yên ổn, mỗi ngày chị có thể ăn có thể ngủ, cả người cũng cảm thấy rất khỏe.”

Cố Khê nở nụ cười, trong nụ cười chứa đầy hâm mộ cùng khát vọng. Triển Tô Nam nhịn không được mà ôm lấy Cố Khê trước mặt mọi người. Người hầu đem nho đã được rửa sạch lên, Nghê Hồng Nhạn nói: “Tiểu Hà, em ăn nhiều một chút, thứ này bổ máu.”

“Ba ba, ba ba ăn đi.” Dương Dương và Nhạc Nhạc đứng lên cầm lấy một quả nho đút đến bên miệng ba ba.

“Cám ơn.” Cố Khê mỉm cười, há miệng ra.

Ngụy Hải Trung rút khăn giấy đưa cho Cố Khê, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng lấy khăn giấy để trước mặt Triển Tô Nam, ý là để cho bọn họ phun hột. Triển Tô Nam đưa tay tới để Cố Khê nhổ hột ra, Cố Khê ngượng ngùng tránh đi, phun vào trên khăn giấy.

Kiều Thiệu Bắc quay lại, trên tay bưng một cái chén. Hắn cầm cái chén đặt ở trước mặt Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, em ăn canh tuyết lê đi.”

“Dạ.”

Áp chế ho khan, Cố Khê đặt cháo bột đã ăn hết xuống, bắt đầu ăn tuyết lê. Nhạc Nhạc cầm lấy một trái nho đưa tới bên miệng ba Kiều, Kiều Thiệu Bắc rất vui vẻ mà ăn lấy, còn cố ý cắn một cái lên ngón tay Nhạc Nhạc, khiến cho Nhạc Nhạc cười khúc khít. Dương Dương bị thương nên làm nũng nằm ở trong lòng ba Triển ăn nho, Triển Tô Nam lau miệng cho nhóc. Nhìn cảnh tượng ở chung vui vẻ của cha con năm người này, ánh mắt Ngụy Hải Trung trở nên thâm trầm.

Cố Khê rất quan tâm đến đứa bé trong bụng Nghê Hồng Nhạn, hỏi này hỏi kia. Cậu chưa từng kiểm tra thai nhi, nên khi Nghê Hồng Nhạn kể lại những biến hóa khác nhau xuất hiện khi kiểm tra thai nhi mỗi tháng, Cố Khê nghe rất tập trung, nhưng cậu không biết sự tập trung đó đã khiến cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có biết bao thống khổ.

Dương Dương và Nhạc Nhạc cúi đầu ăn những món ăn vặt, trong lòng thì đang nghĩ lúc bọn nó ở trong bụng ba ba có phải cũng biến hóa như vậy không? Dương Dương cảm thấy tò mò nên hỏi: “Cô ơi, em bé trong bụng cô là em trai hay là em gái?”

Nghê Hồng Nhạn cười nói: “Cô không hỏi, cô muốn đợi đến lúc sinh ra.”

“Cô ơi, vậy khi nào em bé được sinh ra?” Nhạc Nhạc hỏi.

Nghê Hồng Nhạn sờ sờ bụng: “Khoảng hai tháng nữa sẽ sinh ra.”

“A, không phải sẽ rất nhanh sao?”

“Đúng vậy a.”

Dương Dương và Nhạc Nhạc cố nén ý muốn nhìn ba ba, nếu ba ba có em trai hoặc em gái, vậy có phải bụng cũng sẽ to giống như cô Nghê không? Dương Dương bắt lấy tay ba Triển, hỏi: “Cô Nghê, bụng của cô sẽ lớn hơn nữa sao?”

Nghê Hồng Nhạn gật gật đầu: “Uh. Hiện tại bé chỉ mới hơn bảy tháng, đợi đến lúc gần sinh thì sẽ to hơn một chút.”

“A!”

Dương Dương hô nhỏ, Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn. Sợ hai đứa bé nói hớ gì đó, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cầm trái nho đút vào miệng hai đứa: “Chờ đến lúc cô Nghê sinh em bé, ba sẽ dẫn các con đến bệnh viện nhìn em bé.”

Cũng nhận thấy mình sắp nói hớ, Dương Dương và Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật gật đầu, không dám tiếp tục hỏi những chuyện liên quan tới em bé nữa.

Cố Khê có tâm sự nên không nhận ra khác thường, Nghê Hồng Nhạn và Ngụy Hải Trung có mục đích nên từ phản ứng của bốn người đã nhận ra bọn họ có một chút khẩn trương. Ngụy Hải Trung nhìn chăm chú vào khăn giấy có chứa hột nho ở trên bàn, và cái muỗng duy nhất được Cố Khê, còn có Dương Dương, Nhạc Nhạc, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã dùng qua, trong lòng cũng khẩn trương không thôi.

Cố Khê ăn uống rất ít, nên khi ăn xong chén tuyết lê là cậu không ăn nổi gì nữa. Ngụy Hải Trung chủ động đem chén không của Cố Khê vào phòng bếp, gồm cả bát cháo bột Cố Khê ăn xong khi nãy. Nói chuyện được một lát, Cố Khê ho khan rất dữ dội, tất cả mọi người bắt cậu phải lên lầu nghỉ ngơi, Cố Khê cũng không miễn cưỡng nữa, được Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam dìu lên lầu.

Dương Dương và Nhạc Nhạc nhìn ba ba đi khỏi, trên mặt là khổ sở. Nghê Hồng Nhạn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nó, an ủi: “Thân thể ba ba sẽ khỏe thôi, không cần lo lắng.”

Hai đứa bé gật gật đầu, cũng không ăn uống gì nữa. Tin tức trên TV lại nói về vụ tai nạn xe cộ thảm khốc kia, sợ chút nữa ba Triển và ba Kiều xuống nhà sẽ nhìn thấy lại đánh mông nhỏ của bọn nó, Nhạc Nhạc nhanh tay ấn remote đổi đài. Thấy bọn nhỏ không nói câu nào về chuyện mình cứu người, Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn ôm bọn nó một cái đầy yêu thương.

Bà Từ ở một bên lắc đầu thở dài: “Các cháu nói xem người này suy nghĩ cái gì? Chỉ vì vợ muốn ly hôn, mà hắn có thể lái xe tông vào người khác sao? Đó là xe chở dầu a, nếu không phải đến phút cuối hắn cảm thấy hối hận, thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người nữa đây. Cuối cùng cũng bỏ luôn mạng của mình, đáng giá sao?”

Ông Từ nói: “Vợ của tài xế kia cũng là người chẳng ra gì, biết rõ chồng mình đang lái xe mà còn ở trong điện thoại cãi nhau đòi ly hôn với hắn. Theo tôi thì người vợ này cũng phải chịu trách nhiệm.”

“Dạ, đây là lỗi do người gây ra.” Ngụy Hải Trung gia nhập thảo luận, “Hiện tại các bộ vẫn còn đang kiểm tra đối chiếu số người chết thật sự, cháu thấy sau này truy cứu trách nhiệm thì người vợ này cũng không chạy thoát, cho dù pháp luật không thể bắt bà ấy, nhưng tòa án lương tâm cũng sẽ phát xét.”

Người trong phòng khách thảo luận xôi nổi về trận sự cố giao thông này, Dương Dương và Nhạc Nhạc vẫn bảo trì im lặng, bọn nó không hiểu được các loại ân oán tình cừu của thế giới người lớn.

Trong phòng ngủ, Triển Tô Nam nhìn nhiệt kế mà nhíu chặt lông mày, 37 độ 4, có chút sốt nhẹ. Y lại khuyên nhủ lần nữa: “Tiểu Hà, uống thuốc đi.”

Cố Khê lắc đầu: “Ngủ một giấc là ổn thôi. Các anh đi xuống đi, em không sao.”

Kiều Thiệu Bắc cầm bàn tay hơi có chút nóng của Cố Khê, hỏi: “Tiểu Hà, có phải có chuyện gì hay không? Tối hôm qua anh đã cảm thấy em có tâm sự, có chuyện gì mà không thể nói cho bọn anh biết vậy?”

Cố Khê cười nhẹ, vẫn lắc đầu: “Thật không có gì. Các anh mau đi xuống đi, đừng để anh Hải Trung và chị Hồng Nhạn ngồi chờ. Em ngủ một giấc là ổn thôi.”

Triển Tô Nam trầm giọng nói: “Tiểu Hà, anh tình nguyện không có con cũng không muốn em gắng gượng chịu đựng thế này. Em ngủ đi, nếu ngủ dậy mà tình huống vẫn không tốt lên thì em nhất định phải uống thuốc, không cho thương lượng.”

Triển Tô Nam đã lên tiếng, Kiều Thiệu Bắc cũng không kiêng dè nữa, nói theo: “Con cái có quan trọng cũng không thể quan trọng bằng thân thể của em.”

Cố Khê bất đắc dĩ mà nhìn hai người cười cười: “Em thật không có gì. Các anh đi xuống đi, em ngủ một chút.”

Triển Tô Nam mở máy phun hơi nước ở đầu giường ra, khí quản của Cố Khê không tốt, mùa đông thời tiết khô dễ gây ho khan, vì thế chỗ nào trong nhà cũng bắt thêm máy phun hơi nước. Kiều Thiệu Bắc đắp kín chăn cho Cố Khê, Cố Khê cũng không chống cự nữa, nhắm mắt lại để cho mình chìm vào giấc ngủ. Hiện tại thân thể cậu không cho phép cậu sinh bệnh. Trong nháy mắt tay phải sờ lên cổ tay của tay trái, Cố Khê lại rút tay về, cậu không dám kiểm tra. Không để cho mình suy nghĩ miên man, dần dần, ý thức của Cố Khê bắt đầu bay xa, thẳng đến khi cậu lâm vào bóng tối.

Đợi Cố Khê ngủ say, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu. Ngụy Hải Trung và Nghê Hồng Nhạn hàn huyên với hai người vài câu thì rời đi, Cố Khê bị bệnh, bọn họ ở lại sẽ không thích hợp.

Tiễn bước hai người, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc tự mình cho Dương Dương uống thuốc, sau đó Triển Tô Nam gọi cho cha một cuộc điện thoại, vốn hôm nay y và Kiều Thiệu Bắc muốn qua đó, nhưng Cố Khê bị bệnh, đứa nhỏ lại bị thương, nên hai người không thể qua đó được. May mắn là ông cụ nghe hai người không thể tới cũng không tỏ thái độ gì, còn dặn dò bọn họ phải chăm sóc cho Cố Khê và bọn nhỏ thật tốt, sau đó hơi có vẻ vội vàng mà cúp điện thoại.

Ông bà Từ đều xem hết thảy ở trong mắt, bà Từ ít nhiều gì cũng hiểu được Cố Khê sinh bệnh là có liên quan đến chuyện tối hôm qua. Nghĩ đến thân thể Cố Khê không tốt, lại nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vội trong vội ngoài, hai người càng thêm quyết định phải về Phổ Hà, không thể gây cho bọn họ thêm phiền toái nữa.

Lái xe ra khỏi biệt thự của Triển Kiều, vẻ mặt Nghê Hồng Nhạn khẩn trương hỏi Ngụy Hải Trung: “Anh lấy được không?”

“Lấy được.” Ngụy Hải Trung lái xe mà trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, “Ngay lúc Tô Nam và Thiệu Bắc đưa Tiểu Hà lên lầu, bằng không thật đúng là có chút khó khăn.”

Nghê Hồng Nhạn lo lắng hỏi: “Làm như thế được không? Tô Nam và Thiệu Bắc vẫn không nói với hai ông cụ về Dương Dương và Nhạc Nhạc, có lẽ là không muốn để hai ông cụ biết chuyện này. Anh làm như thế là phản bội lại lòng tin của bọn họ.”

Ngụy Hải Trung nhíu chặt mi tâm, trong lòng anh cũng rất mâu thuẫn. Một bên là thân như anh em ruột thịt; một bên là thân như cha như mẹ, mặc kệ anh chọn bên nào cũng sẽ làm bên còn lại bị tổn thương. Lái xe thêm một đoạn, Ngụy Hải Trung khàn khàn nói: “Chuyện về Dương Dương và Nhạc Nhạc, sau này Tô Nam và Thiệu Bắc cũng phải đối mặt, ngay cả hai ông cụ cũng thế, không ai có thể cho qua. Nhưng mặc kệ thế nào, anh cũng sẽ không để cho Tiểu Hà và bọn nhỏ bị thương tổn. Chờ có kết quả kiểm tra của bọn nhỏ rồi, anh sẽ tự mình hướng Tô Nam và Thiệu Bắc chịu đòn nhận tội.”

Nghê Hồng Nhạn đưa tay xoa xoa mi tâm của Ngụy Hải Trung, nói: “Mặc kệ anh muốn gì, em đều ủng hộ anh. Sự tình tới một bước này rồi, hai ông cụ cũng sẽ không dám thương tổn Tiểu Hà. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu Hà như vậy, trong lòng em vô cùng khó chịu. Nếu không phải lúc đấy hai ông cụ đi sai một bước, thì thân thể cậu ấy sẽ không biến thành cái dạng như ngày hôm nay. Tựa như Tô Nam đã nói – bọn họ phải chuộc tội mà bọn họ có, hai ông cụ cũng phải đền bù những thiệt hại do mình gây ra.”

“Có cả anh nữa.” Mi tâm Ngụy Hải Trung vừa giản ra lại một lần nữa nhíu chặt.

Nghê Hồng Nhạn cầm tay Ngụy Hải Trung: “Em sẽ gánh vách cùng anh.”

“Cám ơn em, Hồng Nhạn.” Ngụy Hải Trung nắm chặt tay vợ, chuẩn bị tốt tinh thần để hứng gió bão sắp tới.

Xe hơi chạy về phía trung tâm xét nghiệm ADN của Doanh Hải, hơn một giờ sau, mấy hồ sơ xét nghiệm ADN không có kí tên, chỉ có hàng mẫu ADN được đưa vào phòng xét nghiệm. Hết thảy đều tiến hành một cách bí mật, trước đó một ngày hai ông cụ đã an bài người ổn thõa. Không ai hỏi hàng mẫu đến từ đâu, thậm chí kết quả kiểm tra cũng sẽ không xuất hiện trong hồ sơ của trung tâm xét nghiệm ADN. Năm ngày sau, sẽ có báo cáo xét nghiệm huyết thống.

Sau khi Ngụy Hải Trung gọi điện nói cho hai ông cụ biết mình đã lấy được hàng mẫu và đã đưa đến trung tâm ADN, thì hai ông cụ liền đứng ngồi không yên, trong 5 ngày tiếp theo, bọn họ trôi qua trong chờ đợi và giày vò.

Thân thể Cố Khê không thoải mái, mọi người trong nhà đều buồn bã. Giữa trưa, chẳng ai muốn ăn nên chỉ tùy tiện ăn một chút mì. Người già và trẻ con đã đi ngủ trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng trở về phòng. Bọn họ không buồn ngủ, nhưng Cố Khê bị bệnh, bọn họ chỉ muốn được ở bên cạnh cậu.

Trên giường, Cố Khê ngủ rất sâu, sắc mặt so với buổi sáng đã có chút hồng nhuận. Thân thể Cố Khê là cái gai nằm vĩnh viễn trong lòng hai người, canh giữ ở bên giường, hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của Cố Khê, sau đó định ra mục tiêu của năm sau —— phải nuôi béo Cố Khê, làm cho mái tóc Cố Khê khôi phục lại màu đen bóng xưa kia, xóa đi nét tang thương trên gương mặt của Cố Khê.

Còn chuyện đứa nhỏ, Triển Tô Nam là nhận vật chính nhưng kỳ thật y cũng không có khát vọng cho lắm. Nếu không phải Angela nói làm như thế sẽ tốt cho Cố Khê, thì y nhất định sẽ không cho Cố Khê mang thai. Y không dám tưởng tượng, với tình hình thân thể hiện tại của Cố Khê làm sao có thể chịu đựng được nỗi vất vả khi mang thai. Nghĩ tới Nghê Hồng Nhạn mang thai được Ngụy Hải Trung che chở mà trên mặt luôn tràn ngập niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ, rồi nghĩ tới Cố Khê mang thai vào lúc ấy, phải chịu biết bao cay đắng và vất vả, trái tim Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đau đến nổi bọn họ không sao thở được.

Triển Tô Nam đặt khủy tay trên giường, hai tay nắm lại với nhau, rồi chống cằm lên. Đột nhiên, trong mắt y hiện lên một tia sáng, y ngồi thẳng người dậy, vỗ vỗ Kiều Thiệu Bắc, chỉ chỉ phía cửa. Kiều Thiệu Bắc đứng dậy đi với y ra ngoài.

Đóng cửa phòng ngủ lại, Triển Tô Nam hạ giọng, mang theo một chút kích động, nói: “Thiệu Bắc, dẫn theo con trai, chúng ta đi mua quà tết cho Tiểu Hà đi.”

“Quà tết?” Kiều Thiệu Bắc híp mắt, “Cậu muốn mua cái gì?”

Triển Tô Nam giơ bàn tay trái lên, rất thô tục mà hướng Kiều Thiệu Bắc giơ ngón tay giữa ra.

Kiều Thiệu Bắc đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch mép cười, đánh cho Triển Tô Nam một quyền, tâm tình rất tốt mà nói: “Tôi sơ ý. Đi mua quà nào.”

“Tôi đi gọi các con, cậu đi xuống lái xe ra trước đi.”

“OK.”

Mở cửa phòng ngủ ra, Kiều Thiệu Bắc nhìn nhìn Cố Khê, rồi đóng cửa lại, kích động chạy đi; còn Triển Tô Nam đã đi lên lầu kêu con trai đang ngủ trưa dậy. Bọn họ thật sự quá sơ ý, thế mà lại quên một món quà quan trọng như thế.

Dương Dương và Nhạc Nhạc ngủ mơ mơ màng màng bị ba Triển dắt lên xe nên vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Nhạc Nhạc cọ cọ đầu vào trong lòng ba Kiều, hỏi: “Ba, ba muốn mua gì cho ba ba vậy?”

“Ha hả, các con đi với ba Triển và ba Kiều chọn nhẫn cho ba ba nhé.”

“Nhẫn?” Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức thanh tỉnh.

Hôn con trai một cái, Kiều Thiệu Bắc khẩn cầu: “Con trai, các con phải giúp ba nha.”

“Dạ?” Là ý gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện