Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bước vào thang máy, Kiều Thiệu Bắc đột nhiên nói một câu: “Hôm qua Dương Dương và Nhạc Nhạc ở hiện trường cứu người, mà chú Triển cũng là được người cứu…”

Thân thể Triển Tô Nam chấn đông mạnh một cái, nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc, trong mắt đối phương cũng có ý giống y vậy. Thang máy tới nơi, hai người vội vàng ra khỏi thang máy, đi về phía phòng bệnh, ngay trước 1 giây bọn họ mở cửa phòng bệnh ra, trong phòng bệnh, một ông cụ lấy tốc độ cực nhanh phóng từ trên mặt đất lên giường bệnh, một chút cũng nhìn không ra được ngày hôm qua ông cụ đã dạo quanh cửa địa ngụ một vòng.

Cửa phòng bệnh bị đóng lại, Triển Tô Nam thực buồn bực mà mở ra, vừa bước vào thì nhìn thấy sắc mặt cha có chút đỏ đang nằm ở trên giường, chú Chú Kiều thì ngồi ở bên giường, sắc mặt Triển Tô Phàm có chút mất tự nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai người còn chưa tiến vào, thì người ở trên giường và bên cạnh giường đã hướng bọn họ lớn tiếng hỏi: “Đứa nhỏ bị sao vậy?” hai ông cụ ăn ý đến 10 phần khiến cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầy bụng nghi hoặc. Từ khi nào thì ba lại quan tâm đến Dương Dương và Nhạc Nhạc như thế?

Khó hiểu trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc làm cho hai ông cụ lập tức nhận ra sự khác lạ của mình, Triển Tô Phàm nhanh chóng mở miệng giải trừ xấu hổ cho hai ông cụ, nói: “Em nói cho ba và chú Kiều biết một trong hai đứa nhỏ bị thương cánh tay, ba và chú Kiều rất lo lắng. Ba và chú Kiều còn nói muốn đi xuống thăm một chút, nhưng em nói đứa nhỏ còn chưa chuẩn bị tâm lý, đừng xuống vẫn tốt hơn.”

Trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hiện lên vài phần vui vẻ, nếu một câu ba cũng không hỏi, thì thật là hơi quá đáng.

Kiều Thiệu Bắc nói: “Cánh tay của đứa nhỏ bị lệch vị trí, khuỷu tay bị trật khớp, xương cánh tay bị nứt, La Kiệt đã chữa trị rồi.”

Triển Tô Phàm hít một hơi khí, Triển Khôn và Kiều Tác Hành cố gắng khống chế biểu tình trên mặt mình, thế nhưng trong mắt đầy lo lắng. Triển Tô Phàm sợ hãi hỏi: “Sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Liếc mắt nhìn cha một cái, Triển Tô Nam hỏi: “Ba, La Kiệt nói – may mắn lúc ấy có người kéo ba ra khỏi xe, đúng lúc cho ba uống thuốc trợ tim, ba có nhớ rõ bộ dáng người đã cứu ba không?”

Bàn tay Triển Khôn đặt ở dưới chăn nắm chặt lại, trên mặt vẫn bảo trì bình tĩnh, nói: “Không nhớ rõ, hình như là một người đàn ông trung niên.”

Đàn ông trung niên? Vậy là không phải. Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nói không rõ là cảm giác gì.

Triển Khôn đột nhiên rất mất kiên nhẫn mà nói: “Cánh tay đứa nhỏ bị thương nghiêm trọng như vậy, các ngươi còn lên đây làm gì? Chỗ này của ta cũng không có việc gì. Đi xuống đi xuống, Cố Khê đã một mình mang đứa nhỏ đến bệnh viện, các ngươi lại tính để cậu ta một mình mang đứa nhỏ về nhà sao?”

Kiều Tác Hành cũng nói vào: “Cánh tay đứa nhỏ bị thương nặng như thế, khẳng định rất đau, ở đây đã có ta và Tô Phàm, còn có các bác sĩ y tá, các ngươi không cần để ý, đi xuống đi.”

Hai người này bị sao vậy? Đôi mắt Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam lóe sáng, Triển Tô Phàm nhanh chóng lên tiếng: “Anh hai, các anh đi xuống đi, ở đây đã có em.”

Nghĩ đến con trai, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đau lòng mà hít sâu một hơi, Triển Tô Nam nói: “Ba, chú Kiều, vậy con và Thiệu Bắc đưa Tiểu Hà và đứa nhỏ về nhà trước. Tối hôm qua đứa nhỏ bị đau nên không ngủ được, hiện tại đã không chịu nỗi.”

Sắc mặt Triển Khôn và Kiều Tác Hành hơi hơi run rẩy, Triển Khôn nhịn không được hỏi: “Nghe Tô Phàm nói đứa nhỏ là cặp song sinh, thế đứa nào bị thương vậy?”

Kiều Thiệu Bắc trả lời: “Bị thương là đứa lớn. Đứa lớn là Cố Triêu Dương, đứa nhỏ là Cố Triêu Nhạc.”

“Anh” “Nhạc Nhạc” … trái tim Triển Khôn từ sau khi tỉnh lại từ tối hôm qua đây là lần đầu tiên co rút đau đớn. Kiều Tác Hành đột nhiên cũng không kiên nhẫn mà phất tay đuổi người: “Đi nhanh đi đi nhanh đi, đã nói đứa nhỏ không chịu nỗi nữa thì các ngươi đứng ở đây làm gì?”

Đúng là cần phải đi, Triển Tô Nam dặn dò Tô Phàm: “La Kiệt sẽ lập tức tới đây, mặc kệ ba có được xuất viện hay không, cậu đều phải gọi điện báo cho anh biết.”

“Yên tâm đi anh hai, ở đây đã có em.”

Triển Khôn lên tiếng: “Ngươi không cần tới đây, nếu ta không được xuất viện thì đã có chú Kiều của ngươi ở lại đây với ta; còn nếu ta xuất viện thì sẽ tới thẳng nhà chú Kiều của ngươi. Ngươi cũng không phải là bác sĩ, đến đây cũng vô dụng, đi nhanh đi.”

Trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không ngừng nảy lên dấu chấm hỏi, bất quá thời gian không đợi người, bọn họ nhất định phải đi. Triển Tô Nam ra hiệu cho Triển Tô Phàm ý bảo ra ngoài một chút, sau đó cùng Kiều Thiệu Bắc đi ra ngoài. Triển Tô Phàm cũng nhanh chóng đi theo, ở ngoài phòng bệnh, y hỏi Triển Tô Phàm: “Ba và chú Kiều bị sao vậy?”

Triển Tô Phàm nói dối đến mặt không đổi sắc, tim không nhảy loạn: “Em nói với bọn họ là đứa nhỏ bị thương rất nặng, ba và chú Kiều liền có chút lo lắng. Ách, tối hôm qua Cố Khê nấu cơm nấu canh cho ba, trong lòng ba sao có thể không cảm động. Chẳng qua bọn họ sĩ diện, nhưng trong lòng thật ra rất quan tâm. Anh hai, sao cánh tay của đứa nhỏ bị thương nặng như vậy? Có phải bị người ta ăn hiếp không?”

Biết được hai ông cụ rất quan tâm đến đứa nhỏ, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hoặc nhiều hoặc ít đều có chút vừa lòng. Triển Tô Nam nói: “Ngày hôm qua, đứa nhỏ có mặt ngay tại hiện trường tai nạn xe cộ, hơn nữa còn cách rất gần, nếu không phải hai đứa phản ứng mau trốn vào lùm cây trên lối đi bộ, thì hậu quả ra sao bọn anh cũng không dám tưởng tượng. Bọn anh cũng là vừa mới biết được, thiếu chút nữa đã bị hù chết. Sau đó bọn nó chạy đi cứu người, có chiếc xe bị lật ngược, cửa xe không mở ra được, Dương Dương dùng khủy tay đập vỡ cửa kính xe, vì dùng sức quá mạnh nên bị thương. Tụi nó không dám nói cho bọn anh biết, kết quả thương thế càng nặng hơn, sáng nay Nhạc Nhạc mới khóc lóc đi tìm Tiểu Hà nói cánh tay Dương Dương bị đau.”

Triển Tô Phàm nghe kể mà hô lên sợ hãi liên tục, Kiều Thiệu Bắc nói: “Tô Phàm, bên ông cụ tạm thời phải nhờ cậu quan tâm rồi, thân thể Tiểu Hà không tốt, gần đây việc trong quán cũng rất nhiều, anh và Tô Nam phải chăm sóc đứa nhỏ. Nguyên nhân đứa nhỏ bị thương cậu đừng kể cho ông cụ nghe, ngày hôm qua bọn nó đều có mặt ở hiện trường, nói không rõ lại khiến cho hiểu lầm. Ông cụ có hỏi thì cậu cứ bảo đứa nhỏ bị té.”

Triển Tô Phàm gật gật đầu, nói: “Bên ông cụ có mình em là đủ rồi, các anh không cần quan tâm, mau dẫn bọn nhỏ về đi.”

“Sau khi La Kiệt kiểm tra cho ba xong, thì cậu gọi điện báo cho anh biết.” Triển Tô Phàm dặn dò một câu cuối, sau đó vội vàng cùng Kiều Thiệu Bắc rời đi.

Triển Tô Phàm tâm sự nặng nề mà đẩy cửa phòng ra, bước vào, vừa nhấc đầu lên liền hoảng sợ. “Ba! Chú Kiều?” Sao hai ông cụ lại đứng ở sau cánh cửa?!

Thăm dò xem Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã đi chưa, Triển Khôn lập tức kéo Triển Tô Phàm vào phòng, đóng cửa, vội vàng hỏi: “Cánh tay đứa nhỏ bị sao vậy?”

Triển Tô Phàm lập tức đem dặn dò của Kiều Thiệu Bắc quẳng đến một bên, đem tất cả câu chuyện anh hai kể kể lại không sót một chữ, Triển Khôn ngồi ‘phịch’ lên ghế sofa, thần sắc đờ đẫn. Triển Tô Phàm khó hiểu mà ngồi xuống  bên người cha, xoa ấn ngực cho cha, hỏi: “Ba, ba bị sao vậy?” Theo lý thuyết cho dù cha có nể mặt mũi anh hai, thì cũng không thể đột nhiên quan tâm tới đứa nhỏ như thế chứ? hơn nữa chú Kiều mới là người nên phản ứng kịch liệt chứ?

Triển Khôn bắt lấy bàn tay Triển Tô Phàm đang xoa ấn ngực cho ông, vô cùng thống khổ mà lẩm bẩm: “Ta phạm sai lầm quá lớn, sai lầm quá lớn a…”

“Ba?”

Bên này, Kiều Tác Hành cũng thực lo lắng, hỏi: “Tô Phàm, anh của con có nói đứa nhỏ bao tuổi rồi không?”

Triển Tô Phàm lắc đầu: “Anh không nhắc tới chuyện đứa nhỏ với con, bất quá anh Hải Trung có lẽ biết. Không phải anh Hải Trung đi với bọn họ tới Phổ Hà sao?” Nói xong, thần sắc Triển Tô Phàm chấn động, nói: “Hình như hai đứa nhỏ học ở Khôn Hành, cháu đã từng thấy bọn nó mặc đồng phục của Khôn Hành.”

“Khôn Hành?! Sơ trung?!” Triển Khôn nháy mắt hoàn hồn, Kiều Tác Hành lấy di động ra bấm số gọi đi.

Triển Tô Phàm nhanh tay ngăn lại, nói: “Chú Kiều, chú cứ thế mà đi hỏi, thì anh hai và anh Thiệu Bắc nhất định sẽ biết. Bọn họ vẫn không nói ra, tuyệt đối là có nguyên nhân, hiện tại chúng ta đều không rõ ràng lắm về bọn nhỏ, hay là cứ hỏi anh Hải Trung về tình huống của bọn nhỏ trước, rồi sau đó tính tiếp.”

Tiếp theo, Triển Tô Phàm lại nhìn về phía cha: “Ba, trước kia ba đã gặp hai đứa bé đó rồi sao?” Hành vi hôm nay của ba rất khác thường.

Triển Khôn thực sự thực sự rất hối hận, thực sự thực sự rất tự trách, âm thanh khàn khàn nói: “Ngày hôm qua, người cứu ta từ cửa địa ngục trở về, chính là, hai đứa bé kia.”

“Cái gì?!” Triển Tô Phàm giật mình đứng bật dậy, trực tiếp hướng cha hắn quát: “Vậy sao vừa rồi ba lại lừa anh hai, nói là do người đàn ông trung niên cứu!”

Triển Khôn cũng bật người đứng lên, kích động mà quát lên với Triển Tô Phàm: “Ngươi bảo ta phải nói thế nào đây?! Lúc trước ta đã nói với anh ngươi là gia sản của ta sẽ không để lại con trai của ‘người lạ’, hiện tại ngươi bảo ta nói ta được hai đứa nhỏ mà ta vẫn luôn ghét bỏ cứu sống sao? Ngươi bảo ta nói thế nào đây! Nói thế nào đây!”

“A Khôn! Tô Phàm! Các người đều ngồi xuống đi!” Kéo hai người ngồi xuống, Kiều Tác Hành cũng đang rất bối rối, nói: “Chờ Hải Trung đến đây, chúng ta tìm hiểu mọi chuyện trước, sau đó cùng nhau thương lượng xem phải làm thế nào. Tô Phàm, chuyện này cháu nhất định phải giúp bọn ta giữ bí mật, làm không tốt có khi chúng ta phải đem hối tiếc cả đời này vào trong quan tài.”

Triển Tô Phàm bối rối mà liên tục gật đầu: “Chú Kiều, cháu sẽ giữ bí mật. Chuyện cho tới ngày hôm nay cũng liên quan tới cháu rất lớn. Hiện tại không chỉ có Cố Khê, mà còn có bọn nhỏ, đây không phải cứ nói một cậu ‘thật xin lỗi’ là có thể bù đắp được.”

Triển Khôn và Kiều Tác Hành thất thần mà gật gật đầu, mặc cho cả đời bọn bọ đã trải qua phong ba bão táp, thì giờ khắc này, bọn họ cũng hoàn toàn mất đi khả năng suy xét, chỉ còn lại sợ hãi và bất an sẽ bị bọn nhỏ chán ghét, trong lòng cũng là lần đầu tiên xuất hiện sự hối hận đối với việc đã xảy ra trước kia.

Bên này, trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chỉ nghĩ tới bọn nhỏ, vừa đi tới khu ngồi chờ liền nhìn thấy bọn nhỏ đang ngủ say xưa trong lòng Cố Khê, miễn bàn hai người có bao nhiêu đau lòng. Hai người bước nhanh qua, Triển Tô Nam ôm trọn lấy Nhạc Nhạc, Kiều Thiệu Bắc ôm trọn lấy Dương Dương.

“Ba?”

Cố Khê nhìn về phía Triển Tô Nam, Triển Tô Nam hiểu rõ, nói: “Không có việc gì, mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”

Nghe không hiểu ba đang nói gì, Nhạc Nhạc xoay xoay thân thể: “Ba Triển, con tự đi.” Hiện tại bé đã là học sinh trung học, còn để cho ba ôm rất kỳ cục. Dương Dương cũng không để ba Kiều ôm. Tim gan của hai người ba này đến hiện tại vẫn còn chưa hết sợ hãi thì làm sao nguyện ý buông tay, ôm chặt con trai, vỗ nhẹ lên mông nhỏ của bọn nó một cái, hai người cao to 1m9 ôm hai đứa nhỏ chẳng tốn chút sức nào, nói: “Ba ôm các con về nhà.”

Hai đứa không từ chối nữa, tuy rất ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho ba ôm đi, ôm ấp của ba quả nhiên khác với ôm ấp của “mẹ”, thực sự thực sự rất an toàn.

Cố Khê cầm gói đồ ăn vặt của La Kiệt đưa cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với bốn cà mèn cơm đi theo bên người Tô Triển Nam, thắc mắc hỏi: “Mấy người Tô Phàm đã ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi. Chút nữa La Kiệt sẽ qua đó kiểm tra, nếu không có chuyện gì thì hôm nay sẽ xuất viện, đừng lo lắng.”

Cố Khê gật gật đầu, xem ra ông cụ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, cậu cũng an tâm.

Mở cửa xe sau, Triển Tô Nam ôm Nhạc Nhạc đặt vào chỗ ngồi trước, rồi mới mở cửa ngồi vào chỗ lái. Kiều Thiệu Bắc ôm Dương Dương ngồi băng ghế sau với Nhạc Nhạc, Cố Khê ngồi ở ghế phó lái. Xe hơi khởi động, Kiều Thiệu Bắc ôm cả hai con trai vào trong ngực, Dương Dương và Nhạc Nhạc vô cùng hạnh phúc mà dựa sát vào ba, nhắm mắt lại. Chuyện ngày hôm nay làm cho bọn nó cảm nhận sâu sắc được niềm hạnh phúc khi có ba và “mẹ” ở bên cạnh, hạnh phúc đến nỗi khiến bọn nó buồn ngủ.

Khi xe lăn bánh rời khỏi bệnh viện. Trong một gian phòng Vip, có ba người đang ghé vào bên cửa sổ nhìn Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm hai đứa nhỏ lên xe, nhìn hai đứa nhỏ im lặng nằm trong lòng “Ba ba”, nhìn Triển Tô Nam dìu Cố Khê ngồi vào ghế phụ lái, nhìn Kiều Thiệu Bắc đóng cửa lại, nhìn xe hơi đi khỏi, nhìn “người một nhà” vô cùng hạnh phúc và ấm áp, ba người này nhíu chặt lông mày, nhất là hai ông cụ, sắc mặt trắng bệch, so với lúc xảy ra tai nạn xe cộ còn trắng hơn.



Trên đường đi, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã ngủ say. Về tới nhà, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhẹ nhàng ôm hai đứa nhỏ xuống xe. Ngay lúc xe hơi tiến vào cổng sắt thì bà Từ đã bước ra khỏi cửa nhà, thấy hai đứa đang ngủ, bà Từ liền nhỏ giọng hỏi Cố Khê: “Dương Dương bị sao vậy?”

Cố Khê dìu mẹ vào nhà, nói: “Không có việc gì. Ngày hôm qua Dương Dương bị té, nên cánh tay có chút nứt xương. Bác sĩ đã đấp thạch cao, qua một tháng sẽ lành.”

“Ai nha, đứa nhỏ này, hôm qua trở về sao không nói chứ.” Bà Từ vừa nghe thế liền vô cùng đau lòng.

Ông Từ được hộ sĩ dìu đi ra khỏi phòng khách, nghe được lời Cố Khê nói, cũng rất đau lòng: “Mấy ngày nay hầm nhiều canh xương một chút để Dương Dương bồi bổ. Xương cốt của trẻ con rất giòn, đụng một chút là bị thương ngay.”

“Tối nay con sẽ hầm canh xương cho bọn nó uống.” Cố Khê dìu cha mẹ đi vào phòng khách. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã ôm hai đứa nhỏ lên lầu, sau khi trấn an cha mẹ xong, Cố Khê cũng lên lầu.

Cố Khê đi tới phòng của Dương Dương và Nhạc Nhạc, thì thấy ba của hai đứa đang đắp chăn cho bọn nó. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đắp chăn cho con trai xong, vừa xoay người thì nhìn thấy Cố Khê. Dương Dương ngủ rất say, lúc ở bệnh viện, La Kiệt đã cho Dương Dương uống thuốc giảm đau, nên sắc mặt của Dương Dương so với sáng nay tốt hơn một chút.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc nhanh chân nhanh tay kéo Cố Khê đi ra ngoài cùng mình, rồi đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: “Cứ để bọn nó ngủ đi.”

Cố Khê nói: “Các anh đi cạo râu và thay quần áo đi, rồi tới bệnh viện, đừng để bác trai ở bệnh viện một mình.”

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một trước một sau ôm lấy Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc nén giận nói: “Đứa nhỏ xảy ra chuyện, sao em không gọi điện báo cho bọn anh biết? Nếu không phải Tô Phàm vừa lúc thấy được, có phải em định giấu bọn anh không?”

“Tiểu Hà, Dương Dương và Nhạc Nhạc là con của bọn anh, sao em lại xem bọn anh như người ngoài?” Triển Tô Nam cũng rất bất mãn.

Cố Khê bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Sáng sớm, Nhạc Nhạc chạy tới khóc lóc nói cánh tay Dương Dương bị đau, em cũng không biết rốt cuộc Dương Dương bị thương nặng nhẹ thế nào. Em nghĩ các anh vẫn đang ở trong bệnh viện, em mang bọn nhỏ đến bệnh viện xem tình huống thế nào trước, rồi sẽ nói cho các anh biết. Bằng không em cũng không biết phải nói cho bọn anh biết Dương Dương bị thương nặng hay nhẹ. Em không có ý giấu các anh, ngày hôm qua bác trai vừa xảy ra tai nạn xe cộ, các anh trông coi cả đêm, em không muốn mới vừa sáng ra đã hù dọa các anh. Các anh cũng đừng nói cho ba mẹ em biết, cứ nói Dương Dương bị té, người già không chịu nổi hoảng sợ.”

“Uh.” Triển Tô Nam phun ra một hơi hờn dỗi, ôm chặt Cố Khê, cánh tay Kiều Thiệu Bắc cũng siết chặt hơn, bọn họ thật sự đã bị hù dọa cho mất cả hồn, nhất là khi biết được ngày hôm qua các con gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy.

“Trải qua chuyện lần này, về sau bọn nó sẽ cẩn thận hơn, đừng lo lắng.” Vỗ vỗ tay Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam, Cố Khê nói lời an ủi.

Buổi sáng quá vội vã nên Cố Khê cũng không kịp mang đồng hồ, cậu nâng cổ tay Kiều Thiệu Bắc lên xem giờ, nói: “Em đi làm sủi cảo, giữa trưa các anh mang vào bệnh viện cho bác trai và Tô Phàm một ít. Mặc kệ hôm nay bác trai có xuất viện hay không, các anh vẫn phải qua đó một chuyến.”

Triển Tô Nam hôn lên môi Cố Khê một cái, rồi buông cậu ra: “Nhìn tinh thần của ba anh nhất định hôm nay có thể xuất viện. Trong nhà có đầu bếp, em không cần vất vả, giữa trưa cứ để bọn họ về nhà ăn. Anh và Thiệu Bắc tắm rửa thay quần áo xong sẽ lập tức qua đó.”

“Không có việc gì, nhân bánh đã có sẵn, em chỉ làm thêm một chút mì là xong.” Gỡ tay Kiều Thiệu Bắc ra, Cố Khê đẩy đẩy bọn họ: “Các anh đi cạo râu và thay quần áo đi.”

Xoa xoa lưng Cố Khê vài cái, Kiều Thiệu Bắc nói: “Em cũng đừng ráng sức quá.”

“Em sẽ chú ý. Ăn trưa xong, em sẽ đi nghỉ.”

Hôn lên miệng Cố Khê một cái, Kiều Thiệu Bắc buông cậu ra. Cố Khê đi xuống lầu trước. Hai người tựa vào trên cửa hít sâu vài hơi, sau đó mới đi xuống lầu 1. Hai ngày nay toàn xảy ra những chuyện muốn hù chết bọn họ.

Ngồi ở phòng khách vừa nghỉ ngơi vừa nói chuyện với cha mẹ một lát, Cố Khê đi tới nhà bếp làm mì và sủi cảo. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam rửa mặt, cạo râu, thay đổi quần áo xong, vừa từ trên lầu đi xuống, thì điện thoại Triển Tô Nam vang lên. Vừa thấy là Triển Tô Phàm gọi đến, y vừa ấn nhận cuộc gọi vừa cùng Kiều Thiệu Bắc đi vào phòng khách, đi tới ghế sofa ngồi xuống.

“Tô Phàm?”

“La Kiệt tới chưa? Anh ta nói thế nào?”

“Uh. Không có việc gì là tốt rồi.”

“Sao? Cứ tùy theo ba đi.”

“Chút nữa anh và Thiệu Bắc sẽ trực tiếp qua đó.”

“Tiểu Hà rất lo lắng, em ấy đang làm sủi cảo, muốn anh và Thiệu Bắc mang tới cho mấy người ăn. Uh, cậu nói với ba một tiếng, giữa trưa đừng bảo đầu bếp nấu cơm. Được, tụi anh tới rồi nói sau.”

Cúp điện thoại, Triển Tô Nam nói với ông bà Từ: “Bác trai bác gái, ba của cháu đã không có việc gì, bác sĩ nói hôm nay có thể xuất viện. Em trai cháu đang làm thủ tục xuất viện cho ba cháu. Giữa trưa cháu và Thiệu Bắc qua đó xem một chút, không cần nói cho Dương Dương và Nhạc Nhạc biết, cứ để cho bọn nó ngủ, buổi chiều tụi cháu sẽ trở về.”

“Các cháu cứ làm việc của mình đi, ở nhà đã có bác lo.” Bà Từ đầy quan tâm mà nói: “Người già xảy ra tai nạn xe cộ cho dù không có gì nhưng cũng phải chú ý.”

“Vâng.” Triển Tô Nam gật gật đầu, một góc trong lòng thoải mái không ít. Tuy hai ngày nay xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng hôm nay ba và chú Kiều tỏ ra quan tâm tới hai đứa nhỏ vẫn khiến cho mình kinh hãi. Như vậy cũng tốt, ba chủ động một chút, sau này bọn họ cũng dễ ăn nói với bọn nhỏ hơn. Tuy nghĩ như vậy là sai, nhưng ngày hôm qua ba xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia vẫn có chút lợi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện