Trước kia trong nhà nghèo, cái gì Cố Khê cũng đều phải làm, sau này gặp được Triển Tô Nam và Kiều Thiện Bắc lại xảy ra chuyện như vậy, cậu lại phải tận hết sức làm mọi thứ, có thể ít tiêu tiền liền ít tiêu tiền. Cũng vì vậy mà những người khách phương xa này mới có lộc ăn, ăn được bánh trung thu tự tay Cố Khê làm. Thứ này cũng không phải là sủi cảo, một năm Cố Khê chỉ làm một lần, cho dù là Dương Dương và Nhạc Nhạc thì mỗi năm cũng đặc biệt hống hớt, bởi vì bánh trung thu ba ba làm đặc biệt ngon. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cách làm bánh trung thu, Tom và Thomas rất phấn khởi, dùng khuôn đúc làm thử vài cái, muốn đem về nhà làm kỷ niệm.
Bánh trung thu cũng không giống bên ngoài bán có đủ loại, nhưng Cố Khê làm cũng rất đặc sắc – có loại mùi hoa hồng, có loại 5 nhân, có loại bánh đậu, còn có loại có lòng đỏ trứng vịt cùng trứng ngỗng do ở nhà muối, lớp da bánh thì mềm mềm, vừa cắn một ngụm đã khiến người ta muốn ăn nhiều thêm, nhân bánh rất vừa ăn, nhất là trứng vịt và trứng ngỗng, sau khi cắn xuống chất lỏng trứng màu vàng còn thuận theo khóe miệng chảy xuống. Cố Khê làm bánh cũng không lớn, ăn hai cái liền cũng dư sức, bất quá mẻ bánh đầu tiên vừa được cậu đem ra khỏi lò nướng, đã bị mọi người len lén chuồn vào phòng bếp ăn vụng hết một nửa.
Trên bàn cơm lớn bày đầy mỹ vị muôn màu muôn sắc, mọi người ăn bánh trung thu, ăn các món ngon do Cố Khê làm, uống một chút rượu, vui mừng đón trung thu. Thời tiết 15 tháng 8 năm nay cực kỳ tốt, ánh trăng thật to, tròn tròn, dẫn tới Angela cũng phải nổi hứng làm vài bài thơ, được mọi người vỗ tay khen thưởng từng trận.
Ăn một miếng thịt gà quay lớn, Rex liếm ngón tay dùng tiếng Đức nói với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam: “Nam, Bắc, các cậu nhất định phải đem Cố Khê tới Seattle. Sao cơm cậu ta nấu ăn ngon vậy chứ. Tục ngữ nói ‘Vui 1 mình không bằng vui chung’, đúng không? Các cậu không thể chỉ lo thỏa mãn sở thích ăn uống của mình mà quên tôi cùng Angela, đúng không? Hơn nữa, Cố Khê và Angela ở cùng với nhau thì các cậu yên tâm, tôi cũng yên tâm, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không phải tách khỏi Tom và Thomas, các cậu suy nghĩ một chút đi, nhất định phải cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
“Ha ha ha.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc miễn bàn là có bao nhiêu hạnh phúc.
Angela nở nụ cười, Cố Khê không hiểu tiếng Đức, cũng không biết Rex đang giựt giây Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đem cậu mang đi. Tom cùng Thomas ở bên tai Dương Dương và Nhạc Nhạc nhỏ giọng phiên dịch cho bọn bé hiểu, Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ cười rồi dùng bửa, không ý kiến. Angela nói với Cố Khê: “Rex nói anh làm đồ ăn ăn quá ngon, cha thực sự hâm mộ Tô Nam và Thiệu Bắc.” Cố Khê thực sự không quen được người khác khen ngợi, cũng không biết nói gì, chỉ có thể cười trừ.
Ông Từ được Angela châm cứu trị liệu đã có thể cầm đũa, ông chậm rãi ăn đồ ăn do Cố Khê gắp cho ông, cùng bà Từ cười theo mọi người. Nhìn sắc mặt Cố Khê hồng nhuận trong lòng càng thêm thả lỏng. Chính là vẫn có chuyện đè ở trong lòng bọn họ, đó là người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Theo lý Cố Khê quay về Doanh Hải lâu như thế, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nên mang Cố Khê đi gặp người nhà a. Nhưng mà hai người chưa từng đề cập qua dù chỉ một lần, ngay cả Cố Khê cũng không đề cập đến. Trong lòng ông Từ cùng bà Từ cũng dần dần hiểu rõ, xem ra người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không chấp nhận bọn họ quen nhau.
Ông Từ và bà Từ có thể hiểu được, nếu Cố Khê đổi thành người khác – đừng nói bọn họ cùng theo Cố Khê tới đây, tuyệt đối sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Cố Khê. Thế nhưng Cố Khê chính là Cố Khê, là một người khiến cho người ta đau lòng, không nỡ ủy khuất cậu, ông Từ cùng bà Từ chỉ mong sau này Cố Khê có thể an bình thanh thản, không cần chịu khổ nữa. Hai người cũng đoán được, Cố Khê đi khỏi Doanh Hải khẳng định có liên quan tới người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, trên TV đều diễn như thế mà. Tuy nói hiện tại người hai nhà không xuất hiện, nhưng khó tránh khỏi vẫn đang âm thầm phản đối kịch liệt, nói không chừng trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang rất sầu lo. Ông Từ và bà Từ rất sợ Cố Khê không đành lòng để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khó xử, sẽ khiến cho mình bị chịu thiệt.
“Mẹ? Xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ nhìn chằm chằm vào chén cơm ngẩn người, Cố Khê lên tiếng hỏi.
Bà Từ nhanh chóng hoàn hồn: “A, không có gì. Mẹ đang nghĩ tới chuyện Angela phải trở về, chỉ cảm thấy cậu ta như vừa mới đến.”
Angela cười nói: “Bác gái, sau này con sẽ lại đến Doanh Hải.”
“Phải tới, nhất định phải tới.”
Một bữa cơm ăn đến tận chín giờ tối mới chấm dứt, Angela đặc biệt yêu cầu Cố Khê cùng cậu ta đi tản bộ ở trong sân, những người khác thực tự giác mà trở về phòng, không quấy rầy hai người bọn họ. Nhớ tới ngày Angela vừa mới tới chính mình rất khẩn trương, mà ngày mai Angela đã phải trở về, tâm tình Cố Khê khó tránh khỏi có chút phiền muộn cùng luyến tiếc. Angela cũng đồng dạng như vậy, cậu ta cùng Cố Khê là đồng loại không dễ gì có thể gặp được nhau, trong lòng tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói với Cố Khê.
Vừa đi, Angela vừa hỏi: “Anh gặp qua La Kiệt chưa? Hình như hiện tại anh ta là viện trưởng của bệnh viện Tô Nam cùng Thiệu Bắc đầu tư.”
“Gặp qua, buổi tối ngày tôi đưa ba tôi đến Doanh Hải thì gặp.”
Angela dặn dò: “La Kiệt ở phương diện Tây y rất giỏi, tôi từng theo học anh ta một thời gian, được lợi không nhỏ. Sau khi tôi quay về Seattle thì cậu hãy theo anh ta học Tây y đi. Nếu không phải anh ta muốn tới Doanh Hải, tôi vẫn còn tiếp tục theo anh ta học tập.”
Cố Khê nhìn về phía Angela, Angela giải thích: “Nghe cha nói, La Kiệt là vì một cô gái mà đến Doanh Hải, cô gái kia là cấp dưới của Tô Nam, cho nên La Kiệt mới cam tâm tình nguyện làm viện trưởng của bệnh viện, kỳ thật La Kiệt càng thích làm một bác sĩ tự do. Tô Nam và Thiệu Bắc là ở Colombia gặp được anh ta, lúc ấy La Kiệt không cẩn thận xông vào khu vực xã hội đen Colombia đang bắn nhau, nên bị thương, được Tô Nam và Thiệu Bắc cứu, sau đó anh ta đi theo bọn họ tới Mỹ, tôi mới có cơ hội bái La Kiệt làm thầy.”
“Colombia? Tô Nam và Thiệu Bắc…” Sao bọn họ lại tới địa bàn của xã hội đen? Angela nhìn về phía Cố Khê, lời nói mang đầy thâm ý: “Có nơi sáng sủa thì sẽ có nơi đen tối, hiện tượng thiên văn như thế, con người cũng là như thế. Tựa như hai nhà Tô Nam và Thiệu Bắc cũng không phải toàn làm ăn trong sáng. Có đôi khi, sức lực của bóng tối còn mạnh hơn cả ánh sáng. Tôi nói rồi, vì anh, bọn họ có thể làm những điều vượt xa sức tưởng tượng của anh, cho dù là đến nơi nguy hiểm như ở Colombia thì bọn họ cũng không quan tâm.”
Cố Khê nháy mắt không thể hô hấp, chỉ cảm thấy tình cảm của hai người kia đối với cậu quá bao la, bao la đến nổi làm cho cậu gần như không thể nhận nổi. Nào biết, Angela lại đột nhiên nở nụ cười, nói: “Từ khi tôi quen biết Tô Nam và Thiệu Bắc tới nay, tôi chưa bao giờ thấy bọn họ cười thật tình, nhưng đến Doanh Hải, tôi mới biết được thì ra bọn họ cũng có thể vui vẻ như vậy. Nhất là mỗi lần bọn họ ở cùng với anh và Dương Dương Nhạc Nhạc, cái loại vui sướng cùng hạnh phúc này là phát ra từ nội tâm. Cố Khê, anh đáng giá được họ yêu, mà bọn họ cũng đáng được anh yêu, không cần để ý người khác nói gì, hạnh phúc của chính mình mới là điều quan trọng nhất, tôi chờ tin tốt của anh. Mặc kệ là kết hôn, hay là mang thai.”
Cố Khê kinh ngạc mà nhìn Angela, thật lâu sau đó, cậu hướng Angela vươn tay ra, cầm chặt lấy tay Angela: “Tôi cũng chờ tin tốt của cậu.”
“Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Cùng nhau.”
Trên lầu, có ba người đang tránh ở bên cửa sổ nhìn lén, Rex sờ sờ cằm tò mò nói: “Không biết bảo bối muốn nói gì với Cố Khê.”
“Anh có thể chờ chút nữa Angela trở về mà hỏi cậu ta.” Triển Tô Nam nói.
Rex chọc chọc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Còn chưa thu phục được hai cụ già nhà các cậu? Hiện tại cháu trai đều đã có, bọn họ sẽ không ngoan cố không chịu thay đổi như vậy chứ. Cứ tiếp tục như thế, đối với Cố Khê cùng Dương Dương Nhạc Nhạc đều không tốt a, trừ phi các cậu không định để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc nhận thức hai người ông này, vậy thì không sao cả.”
Kiều Thiệu Bắc thu hồi tầm mắt, nói: “Bọn họ còn chưa biết thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc, sự tình liên quan đến Tiểu Hà, chúng tôi nhất định phải tôn trọng ý kiến của em ấy.” Hắn cũng thật sự rất bất mãn với thái độ hiện tại của hai cụ đối với Cố Khê cùng đứa nhỏ, bọn họ không muốn có bất kỳ nguy cơ gì có thể thương tổn đến đứa nhỏ. Bất quá tuy Kiều Thiệu Bắc không nói rõ, nhưng Rex cũng hiểu được.
Tiếp theo Rex nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc nên tới Mỹ sớm một chút, hiện tại Tom và Thomas đã bắt đầu nhận huấn luyện, Dương Dương và Nhạc Nhạc chậm trễ nhiều năm như vậy, còn tiếp tục nữa thì bọn nó sẽ rất vất vả.”
Triển Tô Nam nhíu mi nói: “Trước kia bọn nó chịu quá nhiều khổ cực, tôi và Thiệu Bắc không đành lòng để bọn nó nhận huấn luyện.”
Rex nhún nhún vai: “Tôi thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc rất có chủ kiến, để chính bọn nó quyết định đi, có lẽ chính bọn nó sẽ đồng ý. Tình huống của cậu và Thiệu Bắc không giống tôi, tuy tôi có mấy đứa cho nuôi như Sophie, nhưng chuyện gia tộc quan trọng vẫn phải giao cho Tom và Thomas, trừ phi các cậu tìm cho Dương Dương và Nhạc Nhạc mấy người thủ hạ đáng tin cậy để giúp bọn nó xử lý công việc, nhưng sau này những người đó có thể phản bội hay không thì ai biết được?”
Biểu tình Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vô cùng ngưng trọng mà gật gật đầu, Rex vỗ vỗ vai hai người, thoải mái nói: “Đây chỉ là để sau này bọn nó có thể bảo vệ tốt bản thân mình. Hơn nữa, cho dù hiện tại Dương Dương và Nhạc Nhạc không đi Mỹ, thì sau này cũng nhất định phải đi a, các cậu bỏ mặt việc làm ăn của mình ở nước Mỹ sao, vắng mặt chủ một thời gian dài thì nhân viên sẽ bãi công nha. Đương nhiên, hắc hắc, tôi không từ chối tiếp nhận thay các cậu đâu.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, cho Rex một quyền, hỏi lại: “Anh thật muốn tiếp nhận chứ? Cũng không phải không thể thương lượng.”
“NONONONO, ” Rex vội vàng xua tay, “Hiện tại tôi đã rất nhiều việc, tôi không muốn ngay cả thời gian ở bên người bảo bối cũng không có. Nếu không thể cho bảo bối đứa nhỏ, bảo bối sẽ ly hôn với tôi a.”
“Ha ha ha.” Nghe cái này xong, Triển Tô Nam cũng nhịn không được cho Rex một quyền. Rồi y mới nói: “Tôi và Thiệu Bắc sẽ suy nghĩ chuyện này, quả thật như anh nói, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất có chủ kiến, chuyện này hẳn là nên hỏi ý kiến của bọn nó.”
Rex làm như thật mà gật gật đầu: “Ừ. Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ, Cố Khê cũng sẽ đến, mà Cố Khê đến thì tôi và bảo bối sẽ được ăn ngon, cho nên các cậu nhất định phải khuyên Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng ý.”
“Thì ra đây mới là chủ ý thật của anh a.” Kiều Thiệu Bắc đạp ra một cước, Rex thoải mái tránh đi, rồi bày ra chiêu thức công phu của Trung Quốc, hướng hai người ngoắc ngoắc ngón tay: “Come on, baby.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời đánh móc sau gáy.
“Bảo bối! Cứu mạng!”
※
Sau khi Angela cùng Cố Khê tán gẫu xong thì cậu ta đi tìm hai đứa con trai, lại dặn dò bọn nó những nơi cần chú ý ở Doanh Hải lần nữa. Gần đây Dương Dương và Nhạc Nhạc rất say mê học tiếng Anh, Tom và Thomas trở thành giáo viên tiếng Anh tốt nhất của bọn nó.
Mặc kệ có bao nhiêu luyến tiếc, thời gian Angela và Rex rời đi cũng vẫn tới. Ăn điểm tâm xong, Cố Khê chỉ dẫn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đem từng túi từng túi đồ chất vào xe, đây là những thứ cậu tặng cho Angela và Rex mang về Seattle, có Tiểu Mễ, Hồng Tảo và các đặc sản khác, Cố Khê còn bao sủi cảo đặt trong hai cà mèn lớn, đây là Rex và Angela đặc biệt yêu cầu. Máy bay tư nhân của Rex đã đến sân bay tối hôm qua.
Không cho Cố Khê đi tiễn mình, trước khi đi Angela ôm Cố Khê, ghé vào tai cậu nói: “Có chuyện gì thì điện thoại cho tôi.”
“Tôi đã biết, thuận buồm xuôi gió, bảo trọng.”
“Anh cũng bảo trọng.”
Sau khi hai người ôm nhau xong, Angela lại ôm hai đứa con trai, hôn tạm biệt tụi nó, rồi cùng Rex lên xe.
“Angela, bảo trọng.”
Cố Khê đứng ở bên cạnh xe lại chào tạm biệt một lần nữa. Angela nhìn cậu cười cười: “Bảo trọng, nhớ tới Seattle.”
“Tôi nhất định sẽ tới.”
Ô tô khởi động, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa Rex và Angela đến sân bay. Cố Khê, ông Từ và bà Từ không ngừng phất tay, thẳng đến khi ô tô chạy ra khỏi biệt thự, cổng sắt đóng lại, bọn họ mới buông tay.
Xoay người, Cố Khê đỡ lấy cha, lên tiếng bảo bọn nhỏ vào nhà. Đối với chuyện ba ba và cha rời đi – Tom và Thomas không hề đau khổ như vậy, dù sao bọn nó cũng thường xuyên rời khỏi ba ba cùng cha vài ba tháng, bọn nó đã quen.
“Tiểu Hà, Angela là đặc biệt vì con mà mới đến a, con cũng nên đi Mỹ thăm người ta. Mẹ và ba con còn có anh cả và anh hai chăm sóc, con đừng băn khoăn chúng ta.” Vào phòng khách, sau khi bọn nhỏ lên lầu, bà Từ lên tiếng nói với Cố Khê.
“Con sẽ đi.” Rót cho cha mẹ tách trà, Cố Khê nhìn đồng hồ, nói: “Giữa trưa ăn mì trộn đi, Tom và Thomas đều thích ăn.”
“Được, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất thích ăn mì trộn.”
Nhìn áo quần trên người ba mẹ, Cố Khê tính toán ngày mai sẽ đi phố mua cho ba mẹ vài bộ đồ mới, còn cả bọn nhỏ nữa. Tom và Thomas chỉ đem theo áo quần mùa hè, khí trời càng lúc càng lạnh, cũng nên mua áo quần mùa thu rồi.
Tới hơn 11g trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới trở lại, Rex và Angela đã cất cánh. Trong nhà đột nhiên thiếu hai người, Cố Khê liền cảm thấy có chút vắng vẻ. Bọn họ vừa về đến, Cố Khê liền nói với bọn họ là ngày mai muốn đi phố mua quần áo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức yêu cầu muốn đi cùng, Cố Khê cười gật đầu đồng ý.
Giữa trưa ăn mì trộn, bốn đứa nhỏ mỗi đứa đều ăn hai tô lớn, cơm nước xong Cố Khê bắt bọn nó đi tản bộ tiêu cơm trong sân, vì sợ bọn nó ăn quá no. Còn ông Từ và bà Từ thì đi ngủ trưa, Cố Khê cũng có chút mệt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quyết đoán kéo cậu trở về phòng cùng nhau ngủ trưa, mặc kệ bọn nhỏ, tụi nó tự biết phải làm gì, không cần đi trông nom.
Massage thắt lưng cho Cố Khê lúc cậu ngủ đã thành việc phải làm mỗi ngày của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Cố Khê muốn mang thai, Angela khai phương thuốc cho cậu rất ôn hòa, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nhưng hiệu lực thì tương đối chậm. Hơn nữa, có rất nhiều loại thuốc Cố Khê không thể dùng, trước khi trở về, Angela còn cố ý dạy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cách massage cho Cố Khê, để giảm bớt gánh nặng lên phần thắt lưng của cậu. Nhiều lần Triển Tô Nam đều muốn với Cố Khê rằng – y không cần đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy chờ mong trong mắt Cố Khê, y không sao thốt nên lời. Có lẽ cố gắng massage thì thân thể Cố Khê sẽ tốt lên một chút.
“Tiểu Hà.”
“Ân?”
“Có chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
“Chuyện gì?”
Cố Khê mở to mắt, nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc đang có chuyện muốn nói. Kiều Thiệu Bắc nhìn nhìn Triển Tô Nam, rồi nói với Cố Khê: “Anh và Tô Nam không muốn để Dương Dương và Nhạc Nhạc cứ đi từng bước mà lớn lên như mấy đứa nhỏ khác, chúng ta muốn thương lượng với em một chút, qua hai năm nữa sẽ đem Dương Dương và Nhạc Nhạc đưa đến chỗ của Rex, cùng Tom và Thomas nhận huấn luyện cùng học tập chuyên môn.”
“Huấn luyện?”
“Uh, chính là học thuật phòng thân gì đó. Bé trai thôi, chủ yếu là học một ít công phu tự bảo vệ mình. Cũng không phải là sau này bọn nó sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là muốn bọn nó so với người khác lợi hại hơn một chút.”
Đã từ chỗ Angela biết được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có một ít chuyện làm ăn ở bên ngoài, Cố Khê từ lời nói của Kiều Thiệu Bắc tự nhiên cũng nghe ra ý tứ này của hắn. Không hề có ý phản đối, cậu nói: “Đây là việc của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nếu bọn nó đồng ý, em cũng không có ý kiến.” Hai người này tự nhiên sẽ vì tương lai của tụi nhỏ mà quan tâm lo lắng, nhất định chỉ có tốt, không hề có hại.
“Em đã nói thế thì chúng ta cũng an tâm, chúng ta chỉ sợ em đau lòng, đến bên kia khẳng định sẽ chịu một ít khổ sở.” Triển Tô Nam thực sự áy náy mà nói, mới vừa đem ba ‘mẹ con’ bọn họ đón về, liền tách bọn họ ra, thật sự là hơi quá đáng.
Cố Khê cười cười, nói: “Đứa nhỏ trưởng thành sẽ phải rời khỏi nhà. Hơn nữa, bọn nó là con trai, chịu chút đau khổ cũng không có gì xấu. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Tom và Thomas ở chung tốt như vậy, đưa bọn nó đến chỗ Rex em cũng yên tâm. Cũng không phải không thể gặp lại.”
“Uh, thật ra – mặc kệ là bọn nhỏ trở về hay là chúng ta đi qua đó thì cũng rất dễ dàng.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc buông xuống được một nửa lo lắng, một nửa còn lại kia chính là bên Dương Dương và Nhạc Nhạc.
Bánh trung thu cũng không giống bên ngoài bán có đủ loại, nhưng Cố Khê làm cũng rất đặc sắc – có loại mùi hoa hồng, có loại 5 nhân, có loại bánh đậu, còn có loại có lòng đỏ trứng vịt cùng trứng ngỗng do ở nhà muối, lớp da bánh thì mềm mềm, vừa cắn một ngụm đã khiến người ta muốn ăn nhiều thêm, nhân bánh rất vừa ăn, nhất là trứng vịt và trứng ngỗng, sau khi cắn xuống chất lỏng trứng màu vàng còn thuận theo khóe miệng chảy xuống. Cố Khê làm bánh cũng không lớn, ăn hai cái liền cũng dư sức, bất quá mẻ bánh đầu tiên vừa được cậu đem ra khỏi lò nướng, đã bị mọi người len lén chuồn vào phòng bếp ăn vụng hết một nửa.
Trên bàn cơm lớn bày đầy mỹ vị muôn màu muôn sắc, mọi người ăn bánh trung thu, ăn các món ngon do Cố Khê làm, uống một chút rượu, vui mừng đón trung thu. Thời tiết 15 tháng 8 năm nay cực kỳ tốt, ánh trăng thật to, tròn tròn, dẫn tới Angela cũng phải nổi hứng làm vài bài thơ, được mọi người vỗ tay khen thưởng từng trận.
Ăn một miếng thịt gà quay lớn, Rex liếm ngón tay dùng tiếng Đức nói với Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam: “Nam, Bắc, các cậu nhất định phải đem Cố Khê tới Seattle. Sao cơm cậu ta nấu ăn ngon vậy chứ. Tục ngữ nói ‘Vui 1 mình không bằng vui chung’, đúng không? Các cậu không thể chỉ lo thỏa mãn sở thích ăn uống của mình mà quên tôi cùng Angela, đúng không? Hơn nữa, Cố Khê và Angela ở cùng với nhau thì các cậu yên tâm, tôi cũng yên tâm, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không phải tách khỏi Tom và Thomas, các cậu suy nghĩ một chút đi, nhất định phải cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
“Ha ha ha.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc miễn bàn là có bao nhiêu hạnh phúc.
Angela nở nụ cười, Cố Khê không hiểu tiếng Đức, cũng không biết Rex đang giựt giây Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đem cậu mang đi. Tom cùng Thomas ở bên tai Dương Dương và Nhạc Nhạc nhỏ giọng phiên dịch cho bọn bé hiểu, Dương Dương và Nhạc Nhạc chỉ cười rồi dùng bửa, không ý kiến. Angela nói với Cố Khê: “Rex nói anh làm đồ ăn ăn quá ngon, cha thực sự hâm mộ Tô Nam và Thiệu Bắc.” Cố Khê thực sự không quen được người khác khen ngợi, cũng không biết nói gì, chỉ có thể cười trừ.
Ông Từ được Angela châm cứu trị liệu đã có thể cầm đũa, ông chậm rãi ăn đồ ăn do Cố Khê gắp cho ông, cùng bà Từ cười theo mọi người. Nhìn sắc mặt Cố Khê hồng nhuận trong lòng càng thêm thả lỏng. Chính là vẫn có chuyện đè ở trong lòng bọn họ, đó là người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Theo lý Cố Khê quay về Doanh Hải lâu như thế, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng nên mang Cố Khê đi gặp người nhà a. Nhưng mà hai người chưa từng đề cập qua dù chỉ một lần, ngay cả Cố Khê cũng không đề cập đến. Trong lòng ông Từ cùng bà Từ cũng dần dần hiểu rõ, xem ra người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc không chấp nhận bọn họ quen nhau.
Ông Từ và bà Từ có thể hiểu được, nếu Cố Khê đổi thành người khác – đừng nói bọn họ cùng theo Cố Khê tới đây, tuyệt đối sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Cố Khê. Thế nhưng Cố Khê chính là Cố Khê, là một người khiến cho người ta đau lòng, không nỡ ủy khuất cậu, ông Từ cùng bà Từ chỉ mong sau này Cố Khê có thể an bình thanh thản, không cần chịu khổ nữa. Hai người cũng đoán được, Cố Khê đi khỏi Doanh Hải khẳng định có liên quan tới người nhà của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, trên TV đều diễn như thế mà. Tuy nói hiện tại người hai nhà không xuất hiện, nhưng khó tránh khỏi vẫn đang âm thầm phản đối kịch liệt, nói không chừng trong lòng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đang rất sầu lo. Ông Từ và bà Từ rất sợ Cố Khê không đành lòng để Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc khó xử, sẽ khiến cho mình bị chịu thiệt.
“Mẹ? Xảy ra chuyện gì?” Thấy mẹ nhìn chằm chằm vào chén cơm ngẩn người, Cố Khê lên tiếng hỏi.
Bà Từ nhanh chóng hoàn hồn: “A, không có gì. Mẹ đang nghĩ tới chuyện Angela phải trở về, chỉ cảm thấy cậu ta như vừa mới đến.”
Angela cười nói: “Bác gái, sau này con sẽ lại đến Doanh Hải.”
“Phải tới, nhất định phải tới.”
Một bữa cơm ăn đến tận chín giờ tối mới chấm dứt, Angela đặc biệt yêu cầu Cố Khê cùng cậu ta đi tản bộ ở trong sân, những người khác thực tự giác mà trở về phòng, không quấy rầy hai người bọn họ. Nhớ tới ngày Angela vừa mới tới chính mình rất khẩn trương, mà ngày mai Angela đã phải trở về, tâm tình Cố Khê khó tránh khỏi có chút phiền muộn cùng luyến tiếc. Angela cũng đồng dạng như vậy, cậu ta cùng Cố Khê là đồng loại không dễ gì có thể gặp được nhau, trong lòng tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói với Cố Khê.
Vừa đi, Angela vừa hỏi: “Anh gặp qua La Kiệt chưa? Hình như hiện tại anh ta là viện trưởng của bệnh viện Tô Nam cùng Thiệu Bắc đầu tư.”
“Gặp qua, buổi tối ngày tôi đưa ba tôi đến Doanh Hải thì gặp.”
Angela dặn dò: “La Kiệt ở phương diện Tây y rất giỏi, tôi từng theo học anh ta một thời gian, được lợi không nhỏ. Sau khi tôi quay về Seattle thì cậu hãy theo anh ta học Tây y đi. Nếu không phải anh ta muốn tới Doanh Hải, tôi vẫn còn tiếp tục theo anh ta học tập.”
Cố Khê nhìn về phía Angela, Angela giải thích: “Nghe cha nói, La Kiệt là vì một cô gái mà đến Doanh Hải, cô gái kia là cấp dưới của Tô Nam, cho nên La Kiệt mới cam tâm tình nguyện làm viện trưởng của bệnh viện, kỳ thật La Kiệt càng thích làm một bác sĩ tự do. Tô Nam và Thiệu Bắc là ở Colombia gặp được anh ta, lúc ấy La Kiệt không cẩn thận xông vào khu vực xã hội đen Colombia đang bắn nhau, nên bị thương, được Tô Nam và Thiệu Bắc cứu, sau đó anh ta đi theo bọn họ tới Mỹ, tôi mới có cơ hội bái La Kiệt làm thầy.”
“Colombia? Tô Nam và Thiệu Bắc…” Sao bọn họ lại tới địa bàn của xã hội đen? Angela nhìn về phía Cố Khê, lời nói mang đầy thâm ý: “Có nơi sáng sủa thì sẽ có nơi đen tối, hiện tượng thiên văn như thế, con người cũng là như thế. Tựa như hai nhà Tô Nam và Thiệu Bắc cũng không phải toàn làm ăn trong sáng. Có đôi khi, sức lực của bóng tối còn mạnh hơn cả ánh sáng. Tôi nói rồi, vì anh, bọn họ có thể làm những điều vượt xa sức tưởng tượng của anh, cho dù là đến nơi nguy hiểm như ở Colombia thì bọn họ cũng không quan tâm.”
Cố Khê nháy mắt không thể hô hấp, chỉ cảm thấy tình cảm của hai người kia đối với cậu quá bao la, bao la đến nổi làm cho cậu gần như không thể nhận nổi. Nào biết, Angela lại đột nhiên nở nụ cười, nói: “Từ khi tôi quen biết Tô Nam và Thiệu Bắc tới nay, tôi chưa bao giờ thấy bọn họ cười thật tình, nhưng đến Doanh Hải, tôi mới biết được thì ra bọn họ cũng có thể vui vẻ như vậy. Nhất là mỗi lần bọn họ ở cùng với anh và Dương Dương Nhạc Nhạc, cái loại vui sướng cùng hạnh phúc này là phát ra từ nội tâm. Cố Khê, anh đáng giá được họ yêu, mà bọn họ cũng đáng được anh yêu, không cần để ý người khác nói gì, hạnh phúc của chính mình mới là điều quan trọng nhất, tôi chờ tin tốt của anh. Mặc kệ là kết hôn, hay là mang thai.”
Cố Khê kinh ngạc mà nhìn Angela, thật lâu sau đó, cậu hướng Angela vươn tay ra, cầm chặt lấy tay Angela: “Tôi cũng chờ tin tốt của cậu.”
“Được, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
“Cùng nhau.”
Trên lầu, có ba người đang tránh ở bên cửa sổ nhìn lén, Rex sờ sờ cằm tò mò nói: “Không biết bảo bối muốn nói gì với Cố Khê.”
“Anh có thể chờ chút nữa Angela trở về mà hỏi cậu ta.” Triển Tô Nam nói.
Rex chọc chọc Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc: “Còn chưa thu phục được hai cụ già nhà các cậu? Hiện tại cháu trai đều đã có, bọn họ sẽ không ngoan cố không chịu thay đổi như vậy chứ. Cứ tiếp tục như thế, đối với Cố Khê cùng Dương Dương Nhạc Nhạc đều không tốt a, trừ phi các cậu không định để cho Dương Dương và Nhạc Nhạc nhận thức hai người ông này, vậy thì không sao cả.”
Kiều Thiệu Bắc thu hồi tầm mắt, nói: “Bọn họ còn chưa biết thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc, sự tình liên quan đến Tiểu Hà, chúng tôi nhất định phải tôn trọng ý kiến của em ấy.” Hắn cũng thật sự rất bất mãn với thái độ hiện tại của hai cụ đối với Cố Khê cùng đứa nhỏ, bọn họ không muốn có bất kỳ nguy cơ gì có thể thương tổn đến đứa nhỏ. Bất quá tuy Kiều Thiệu Bắc không nói rõ, nhưng Rex cũng hiểu được.
Tiếp theo Rex nói: “Dương Dương và Nhạc Nhạc nên tới Mỹ sớm một chút, hiện tại Tom và Thomas đã bắt đầu nhận huấn luyện, Dương Dương và Nhạc Nhạc chậm trễ nhiều năm như vậy, còn tiếp tục nữa thì bọn nó sẽ rất vất vả.”
Triển Tô Nam nhíu mi nói: “Trước kia bọn nó chịu quá nhiều khổ cực, tôi và Thiệu Bắc không đành lòng để bọn nó nhận huấn luyện.”
Rex nhún nhún vai: “Tôi thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc rất có chủ kiến, để chính bọn nó quyết định đi, có lẽ chính bọn nó sẽ đồng ý. Tình huống của cậu và Thiệu Bắc không giống tôi, tuy tôi có mấy đứa cho nuôi như Sophie, nhưng chuyện gia tộc quan trọng vẫn phải giao cho Tom và Thomas, trừ phi các cậu tìm cho Dương Dương và Nhạc Nhạc mấy người thủ hạ đáng tin cậy để giúp bọn nó xử lý công việc, nhưng sau này những người đó có thể phản bội hay không thì ai biết được?”
Biểu tình Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vô cùng ngưng trọng mà gật gật đầu, Rex vỗ vỗ vai hai người, thoải mái nói: “Đây chỉ là để sau này bọn nó có thể bảo vệ tốt bản thân mình. Hơn nữa, cho dù hiện tại Dương Dương và Nhạc Nhạc không đi Mỹ, thì sau này cũng nhất định phải đi a, các cậu bỏ mặt việc làm ăn của mình ở nước Mỹ sao, vắng mặt chủ một thời gian dài thì nhân viên sẽ bãi công nha. Đương nhiên, hắc hắc, tôi không từ chối tiếp nhận thay các cậu đâu.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, cho Rex một quyền, hỏi lại: “Anh thật muốn tiếp nhận chứ? Cũng không phải không thể thương lượng.”
“NONONONO, ” Rex vội vàng xua tay, “Hiện tại tôi đã rất nhiều việc, tôi không muốn ngay cả thời gian ở bên người bảo bối cũng không có. Nếu không thể cho bảo bối đứa nhỏ, bảo bối sẽ ly hôn với tôi a.”
“Ha ha ha.” Nghe cái này xong, Triển Tô Nam cũng nhịn không được cho Rex một quyền. Rồi y mới nói: “Tôi và Thiệu Bắc sẽ suy nghĩ chuyện này, quả thật như anh nói, Dương Dương và Nhạc Nhạc rất có chủ kiến, chuyện này hẳn là nên hỏi ý kiến của bọn nó.”
Rex làm như thật mà gật gật đầu: “Ừ. Dương Dương và Nhạc Nhạc đến Mỹ, Cố Khê cũng sẽ đến, mà Cố Khê đến thì tôi và bảo bối sẽ được ăn ngon, cho nên các cậu nhất định phải khuyên Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng ý.”
“Thì ra đây mới là chủ ý thật của anh a.” Kiều Thiệu Bắc đạp ra một cước, Rex thoải mái tránh đi, rồi bày ra chiêu thức công phu của Trung Quốc, hướng hai người ngoắc ngoắc ngón tay: “Come on, baby.”
Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đồng thời đánh móc sau gáy.
“Bảo bối! Cứu mạng!”
※
Sau khi Angela cùng Cố Khê tán gẫu xong thì cậu ta đi tìm hai đứa con trai, lại dặn dò bọn nó những nơi cần chú ý ở Doanh Hải lần nữa. Gần đây Dương Dương và Nhạc Nhạc rất say mê học tiếng Anh, Tom và Thomas trở thành giáo viên tiếng Anh tốt nhất của bọn nó.
Mặc kệ có bao nhiêu luyến tiếc, thời gian Angela và Rex rời đi cũng vẫn tới. Ăn điểm tâm xong, Cố Khê chỉ dẫn Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đem từng túi từng túi đồ chất vào xe, đây là những thứ cậu tặng cho Angela và Rex mang về Seattle, có Tiểu Mễ, Hồng Tảo và các đặc sản khác, Cố Khê còn bao sủi cảo đặt trong hai cà mèn lớn, đây là Rex và Angela đặc biệt yêu cầu. Máy bay tư nhân của Rex đã đến sân bay tối hôm qua.
Không cho Cố Khê đi tiễn mình, trước khi đi Angela ôm Cố Khê, ghé vào tai cậu nói: “Có chuyện gì thì điện thoại cho tôi.”
“Tôi đã biết, thuận buồm xuôi gió, bảo trọng.”
“Anh cũng bảo trọng.”
Sau khi hai người ôm nhau xong, Angela lại ôm hai đứa con trai, hôn tạm biệt tụi nó, rồi cùng Rex lên xe.
“Angela, bảo trọng.”
Cố Khê đứng ở bên cạnh xe lại chào tạm biệt một lần nữa. Angela nhìn cậu cười cười: “Bảo trọng, nhớ tới Seattle.”
“Tôi nhất định sẽ tới.”
Ô tô khởi động, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa Rex và Angela đến sân bay. Cố Khê, ông Từ và bà Từ không ngừng phất tay, thẳng đến khi ô tô chạy ra khỏi biệt thự, cổng sắt đóng lại, bọn họ mới buông tay.
Xoay người, Cố Khê đỡ lấy cha, lên tiếng bảo bọn nhỏ vào nhà. Đối với chuyện ba ba và cha rời đi – Tom và Thomas không hề đau khổ như vậy, dù sao bọn nó cũng thường xuyên rời khỏi ba ba cùng cha vài ba tháng, bọn nó đã quen.
“Tiểu Hà, Angela là đặc biệt vì con mà mới đến a, con cũng nên đi Mỹ thăm người ta. Mẹ và ba con còn có anh cả và anh hai chăm sóc, con đừng băn khoăn chúng ta.” Vào phòng khách, sau khi bọn nhỏ lên lầu, bà Từ lên tiếng nói với Cố Khê.
“Con sẽ đi.” Rót cho cha mẹ tách trà, Cố Khê nhìn đồng hồ, nói: “Giữa trưa ăn mì trộn đi, Tom và Thomas đều thích ăn.”
“Được, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng rất thích ăn mì trộn.”
Nhìn áo quần trên người ba mẹ, Cố Khê tính toán ngày mai sẽ đi phố mua cho ba mẹ vài bộ đồ mới, còn cả bọn nhỏ nữa. Tom và Thomas chỉ đem theo áo quần mùa hè, khí trời càng lúc càng lạnh, cũng nên mua áo quần mùa thu rồi.
Tới hơn 11g trưa, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mới trở lại, Rex và Angela đã cất cánh. Trong nhà đột nhiên thiếu hai người, Cố Khê liền cảm thấy có chút vắng vẻ. Bọn họ vừa về đến, Cố Khê liền nói với bọn họ là ngày mai muốn đi phố mua quần áo, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lập tức yêu cầu muốn đi cùng, Cố Khê cười gật đầu đồng ý.
Giữa trưa ăn mì trộn, bốn đứa nhỏ mỗi đứa đều ăn hai tô lớn, cơm nước xong Cố Khê bắt bọn nó đi tản bộ tiêu cơm trong sân, vì sợ bọn nó ăn quá no. Còn ông Từ và bà Từ thì đi ngủ trưa, Cố Khê cũng có chút mệt, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc quyết đoán kéo cậu trở về phòng cùng nhau ngủ trưa, mặc kệ bọn nhỏ, tụi nó tự biết phải làm gì, không cần đi trông nom.
Massage thắt lưng cho Cố Khê lúc cậu ngủ đã thành việc phải làm mỗi ngày của Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Cố Khê muốn mang thai, Angela khai phương thuốc cho cậu rất ôn hòa, sẽ không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, nhưng hiệu lực thì tương đối chậm. Hơn nữa, có rất nhiều loại thuốc Cố Khê không thể dùng, trước khi trở về, Angela còn cố ý dạy Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cách massage cho Cố Khê, để giảm bớt gánh nặng lên phần thắt lưng của cậu. Nhiều lần Triển Tô Nam đều muốn với Cố Khê rằng – y không cần đứa nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy chờ mong trong mắt Cố Khê, y không sao thốt nên lời. Có lẽ cố gắng massage thì thân thể Cố Khê sẽ tốt lên một chút.
“Tiểu Hà.”
“Ân?”
“Có chuyện muốn thương lượng với em một chút.”
“Chuyện gì?”
Cố Khê mở to mắt, nhìn về phía Kiều Thiệu Bắc đang có chuyện muốn nói. Kiều Thiệu Bắc nhìn nhìn Triển Tô Nam, rồi nói với Cố Khê: “Anh và Tô Nam không muốn để Dương Dương và Nhạc Nhạc cứ đi từng bước mà lớn lên như mấy đứa nhỏ khác, chúng ta muốn thương lượng với em một chút, qua hai năm nữa sẽ đem Dương Dương và Nhạc Nhạc đưa đến chỗ của Rex, cùng Tom và Thomas nhận huấn luyện cùng học tập chuyên môn.”
“Huấn luyện?”
“Uh, chính là học thuật phòng thân gì đó. Bé trai thôi, chủ yếu là học một ít công phu tự bảo vệ mình. Cũng không phải là sau này bọn nó sẽ gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là muốn bọn nó so với người khác lợi hại hơn một chút.”
Đã từ chỗ Angela biết được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc có một ít chuyện làm ăn ở bên ngoài, Cố Khê từ lời nói của Kiều Thiệu Bắc tự nhiên cũng nghe ra ý tứ này của hắn. Không hề có ý phản đối, cậu nói: “Đây là việc của Dương Dương và Nhạc Nhạc, nếu bọn nó đồng ý, em cũng không có ý kiến.” Hai người này tự nhiên sẽ vì tương lai của tụi nhỏ mà quan tâm lo lắng, nhất định chỉ có tốt, không hề có hại.
“Em đã nói thế thì chúng ta cũng an tâm, chúng ta chỉ sợ em đau lòng, đến bên kia khẳng định sẽ chịu một ít khổ sở.” Triển Tô Nam thực sự áy náy mà nói, mới vừa đem ba ‘mẹ con’ bọn họ đón về, liền tách bọn họ ra, thật sự là hơi quá đáng.
Cố Khê cười cười, nói: “Đứa nhỏ trưởng thành sẽ phải rời khỏi nhà. Hơn nữa, bọn nó là con trai, chịu chút đau khổ cũng không có gì xấu. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng với Tom và Thomas ở chung tốt như vậy, đưa bọn nó đến chỗ Rex em cũng yên tâm. Cũng không phải không thể gặp lại.”
“Uh, thật ra – mặc kệ là bọn nhỏ trở về hay là chúng ta đi qua đó thì cũng rất dễ dàng.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc buông xuống được một nửa lo lắng, một nửa còn lại kia chính là bên Dương Dương và Nhạc Nhạc.
Danh sách chương