Đi xuống lầu, dưới chân không còn lót thảm mềm mại nữa mà là sàn nhà cẩm thạch sáng bóng.
Xa lạ, cảnh vật xung quanh đều xa lạ, khiến Cố Khê vô cùng bàng hoàng. Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, chùm đèn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu không hề chói mắt, toát lên một phong cách vừa cao quý, vừa thanh lịch.
Bước chân vô thức đi về phía trước, vòng qua một bức tường khảm đá cẩm thạch, Cố Khê bỗng dừng lại.
Cách đó không xa, có một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu châu Âu; hình như người kia đang ngủ, trên người có đắp một tấm thảm mỏng. Trên bàn trà đặt một chai rượu vang đỏ cùng một ly rượu, trong ly còn chút vang đỏ chưa uống xong.
Đèn cạnh sofa bật sáng, Cố Khê có thể tinh tường nhìn rõ sự mệt mỏi cùng đáy mắt thâm quầng trên gương mặt người nọ. Nhẹ bước đi tới, Cố Khê khom người, vươn tay định chạm vào người nọ, nhưng rồi lại thu về. Ngủ thật trầm, có nên đánh thức anh ấy không? Nhưng, chẳng nhẽ để anh ấy ngủ ở đây một đêm? Cố Khê ngẩng đầu tìm kiếm, phía trên TV có treo một cái đồng hồ. Hóa ra đã 6 giờ hơn, nhưng sao trong phòng lại tối như vậy?
Lúc này, cậu mới phát hiện, tất cả các mành rèm đều buông xuống, che khuất ánh sáng bên ngoài.
Ba sao rồi? Mình sao lại ở đây? Sao mình không có chút ấn tượng nào thế này?
Đang do dự có nên đánh thức kẻ này vào phòng ngủ hay không thì Kiều Thiệu Bắc tỉnh lại. Hai mắt mông lung phát hiện có người đứng trước mặt, lập tức tỉnh táo; ngẩng đầu lên, thấy là Cố Khê thì sự đề phòng trong mắt Kiều Thiệu Bắc nháy mắt biến thành vui sướng.
“Tỉnh rồi à?”
Ngồi dịch sang bên, Kiều Thiệu Bắc chừa thêm một chỗ cạnh mình.
“Tôi sao lại……” Cố Khê nhìn ngó chung quanh.
Kiều Thiệu Bắc cười, lấy giọng, nói: “Thấy em và bác gái mệt gần chết nên anh đưa hai người về đây nghỉ ngơi. Em ngủ rất say, anh không đành lòng đánh thức nên ôm em lên phòng.”
“Ba tôi sao rồi? Kết quả kiểm tra thế nào?” Cố tỏ ra không ngượng ngùng, Cố Khê vội hỏi lảng sang chuyện khác.
Kiều Thiệu Bắc cầm tay cậu, trấn an: “Em đừng vội, hãy nghe anh nói.”
Cố Khê im lặng.
Nhịn không được ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn lên lầu, Kiều Thiệu Bắc kéo tấm thảm đắp cho Cố Khê, rất tự nhiên ôm cậu: “Bác trai tuổi cũng đã lớn, kiểu gì cũng sẽ có bệnh này bệnh kia; nhưng anh có thể cam đoan, bác Từ không nguy hiểm tới tính mạng, em hãy bình tĩnh nghe anh nói hết được không?”
Hiểu ý của Kiều Thiệu Bắc, nghĩ đến tình hình của cha nuôi không khả quan lắm, Cố Khê thở yếu hẳn đi, gật đầu, cậu có thể bình tĩnh được.
Kiều Thiệu Bắc dừng một lúc, giọng nói trấn an: “Bác trai có tiền sử bị huyết áp cao, chắc em cũng biết bệnh này sẽ biến chứng ra rất nhiều bệnh khác.”
Khớp hàm Cố Khê nghiến thật chặt: “Là…bệnh động mạch vành sao?”
“Ừm. Là bệnh động mạch vành. Nguyên nhân bác Từ đột nhiên ngất xỉu chính là do bệnh động mạch vành làm tắc nghẽn cơ tim, tạo thành cơn choáng bất chợt. Nếu không phải em sơ cứu kịp thời cho bác ấy thì hậu quả rất khó nói. Nhưng, bệnh động mạch vành này chỉ cần trị liệu kịp thời, đúng cách, sinh hoạt điều độ; tuy không có khả năng khỏi hẳn nhưng có thể phòng ngừa nguy cơ phát tác. Lại nói thêm…… bác trai tuổi tác đã cao, lần này bác ấy còn có dấu hiệu trúng gió nhẹ, anh cam đoan là rất nhẹ. Roger nói đây là trong cái rủi có cái may. Đợi bác trai phẫu thuật xong, trải qua đợt phục hồi chức năng nữa thì chứng trúng gió của bác Từ nhất định sẽ tốt lên, thậm chí còn khỏe mạnh như xưa, không để lại di chứng nào.”
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe những điều Kiều Thiệu Bắc vừa nói, trái tim Cố Khê vẫn như bị ai đó bóp nghẹn. Cậu tự trách: “Tôi nên phát hiện từ sớm mới phải. Trước khi phát bệnh chắc chắn ba đã có dấu hiệu bất thường; tôi nên chú ý.”
“Tiểu Hà.” Kiều Thiệu Bắc ngắt lời tự trách của Cố Khê, nói: “Bác trai đã 72 tuổi, người già sống tới tuổi này rồi thì kiểu gì cũng có chút bệnh. Anh cam đoan, bác trai sẽ khỏe mạnh lại. Tiểu Hà, hãy tin anh, anh hứa.”
Cố Khê nhìn hắn, Kiều Thiệu Bắc lau mồ hôi trên trán cậu, thanh âm ôn nhu: “Anh hứa. Roger là chuyên gia hàng đầu về xuất huyết não, em không tin tưởng thì anh ta sẽ khóc thét lên đó.”
“Thiệu Bắc……” Cố Khê hít sâu một hơi, “Cám ơn anh. Nếu không có anh và Tô Nam…… Tôi thật sự không biết nên làm sao. Cám ơn anh.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn: “Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng bọn anh, dựa vào bọn anh thì anh và Tô Nam đã rất thỏa mãn rồi.” Ôm chặt Cố Khê vào lòng, Kiều Thiệu Bắc cúi đầu thủ thỉ: “Bây giờ còn phải làm một loạt xét nghiệm cho bác trai; chưa phẫu thuật ngay được. Anh nghĩ, nhân cơ hội này cũng kiểm tra toàn diện cho bác gái luôn; người già vẫn nên đề phòng cẩn thận.”
“Được.” Cố Khê không cự tuyệt, nói thêm: “Cám ơn anh, Thiệu Bắc.”
“Đừng nói cảm ơn, vĩnh viễn đừng nói lời này với bọn anh.” Áp chế đáy lòng đau xót, Kiều Thiệu Bắc ôm sát Cố Khê. Thân thể Cố Khê thả lỏng, rúc vào lòng Kiều Thiệu Bắc, trái tim mềm nhũn….
Hai người kề sát nhau được một lúc lâu, Kiều Thiệu Bắc lại lên tiếng: “Chỗ bác trai đã có các hộ lý chăm sóc, bọn họ đều là những hộ lý chuyên nghiệp, em cứ an tâm giao cha nuôi cho họ. Nhưng về phần bác gái, em nên chú ý một chút. Em đi chợp mắt thêm một lát đi, trong nhà đã có dì giúp việc nấu cơm rồi, bác gái tỉnh là có sẵn cơm nước, em không cần nhọc lòng. Tầm 8 giờ anh sẽ gọi điện cho Mạn Mạn; chuyện này không giấu con bé được, đợi Mạn Mạn đến đây thì chúng ta tới bệnh viện.”
Cố Khê gật gật đầu, sắp xếp như thế rất ổn. Nhưng rồi nghĩ đến Mạn Mạn, cậu nhịn không được, thắc mắc: “Trang Tử đối với Mạn Mạn……”
Kiều Thiệu Bắc cười nhẹ một tiếng, nói: “Cậu ta thích Mạn Mạn, giờ đang tiến hành công cuộc theo đuổi. Anh tính đợi kế hoạch xây dựng nhà máy xong xuôi sẽ phái Mạn Mạn trở về giúp Trang Tử quản lý tài vụ, tạo cơ hội cho cậu ta luôn. Anh có thể đảm bảo, Trang Tử là một thanh niên không tồi, Mạn Mạn đến với cậu ta tuyệt đối sẽ hạnh phúc.”
Cố Khê an tâm, cũng đồng tình: “Tôi cảm thấy Trang Tử quả không tồi, nhìn qua có vẻ là người rất biết cách chăm sóc người khác. Nhưng hình như Mạn Mạn không có ý gì với cậu ta.”
“Cứ phải theo đuổi thì mới biết có ý hay không. Hơn nữa, Mạn Mạn cũng không phải loại con gái kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, Trang Tử rất quan tâm tới con bé; lâu ngày sao Mạn Mạn không sinh tình cho được. Tục ngữ đã nói, ‘liệt nữ sợ triền lang’(đàn bà, con gái cứng rắn sợ những người đàn ông dai dẳng) còn gì.” Nói đến đây, Kiều Thiệu Bắc nhịn không được hôn chụt phát trên đỉnh đầu Cố Khê, phụng phịu nói: “Anh và Tô Nam dù miệt mài bám em nhưng sao em cứ đẩy bọn anh đi vậy.”
Cố Khê nghẹt thở, giãy dụa từ trong lòng Kiều Thiệu Bắc, bối rối. Họ….đã nhận ra?
Một lần nữa kéo chặt Cố Khê vào lòng, không để cậu nhìn biểu tình trên mặt mình; Kiều Thiệu Bắc khắc chế nội tâm đau xót, nói: “Tiểu Hà, trong lòng em hẳn biết rõ, em không đẩy bọn anh ra được đâu. Bọn anh đã để tuột mất em một lần thì sẽ không bao giờ để phạm phải sai lầm tương tự nữa. Tiểu Hà, anh và Tô Nam đã 32 tuổi rồi, bọn anh không còn là những kẻ trẻ tuổi bồng bột của 12 năm trước, nói chuyện không dùng đầu óc nữa. Em nói em đã già, thì bọn anh không già sao? Anh và Tô Nam còn lớn hơn em 2 tuổi đó.”
“Tiểu Hà, anh không phải đang uy hiếp em mà là muốn nói cho em hiểu. Nếu em rời xa bọn anh, anh và Tô Nam cả đời này sẽ tìm em, bọn anh sẽ không ngừng tìm em, quyết không từ, cho đến khi tìm được em mới thôi hoặc cho đến khi bọn anh chết. Nếu em muốn trừng phạt anh và Tô Nam vì lỗi lầm kia thì em có thể ra đi.”
Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, cậu bật thẳng người dậy, bàng hoàng nhìn Kiều Thiệu Bắc, trái tim co thắt. Nét mặt Kiều Thiệu Bắc không hề đùa cợt, là biểu tình quyết liều mạng, được ăn cả ngã về không.
“Tiểu Hà, sao không ngẫm lại vì sao anh và Tô Nam không hỏi em về thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc? Vì sao bọn anh có thể mau chóng tiếp nhận hai đứa trẻ như vậy? Hơn nữa còn khẩn trương nhận chúng là con trai? Vì sao anh không hỏi em tại sao chúng lại giống anh đến vậy? Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh và Tô Nam không nhìn ra điểm đáng ngờ sao?”
Cố Khê lạnh toát người, sắc mặt kinh biến, thân thể ngã về sau, vội vịn vào sofa.
Kiều Thiệu Bắc tới gần, ôm eo cậu, ghé vào bên tai thấp giọng nói: “Tiểu Hà, một đêm kia, dù anh và Tô Nam say, dù có rất nhiều chi tiết nhớ không rõ… nhưng bọn anh chỉ yêu một người, nên cảm giác ấy sẽ nhớ mãi, vĩnh viễn không bao giờ quên, lại càng không thể lẫn lộn với người khác. Bởi vì là em nên bọn anh mới có thể rượu vào loạn tính; bởi vì là em nên sau đó bọn anh mới có thể bình tĩnh như vậy; anh và Tô Nam khát khao em từ lâu rồi. Cũng bởi vì là em nên khi bọn anh thấy em đứng bên một người đàn ông xa lạ, cười với kẻ đó, mới có thể dễ dàng đánh mất lý trí, gây ra sai lầm chí mạng hối hận cả đời.”
“Tiểu Hà, nếu đúng như em nói, mọi chuyện đều đã qua, thì lý do em muốn đẩy bọn anh đi là vô hiệu lực. Em còn hận bọn anh, oán bọn anh…dù thế thật, anh và Tô Nam cũng sẽ mặt dày trói chặt em, quấn lấy em. Em có thể rời xa bọn anh nhưng bọn anh không có cách nào rời bỏ em. Mười hai năm cô độc……đã là cực hạn của anh và Tô Nam rồi.”
Hô hấp của Cố Khê đứt quãng, thực sự hoảng loạn. Có ý gì? Đây là, có ý gì? Tai đột nhiên ù ù, cậu đang hoàn toàn mê man… Chẳng lẽ hai người này biết được bí mật về thân thể mình?!!
Không nỡ để Cố Khê sợ hãi như vậy, Kiều Thiệu Bắc đặt Cố Khê dưới thân, khẽ hôn lên hai gò má, cầm tay cậu đưa lên áp vào mặt mình: “Tiểu Hà…… Em nhìn anh xem, anh đã không phải là Kiều Thiệu Bắc khi đó nữa. Anh và Tô Nam, đã thay đổi. Hãy tin bọn anh, hãy giao bản thân mình cho bọn anh. Nếu anh và Tô Nam còn khiến em phải tổn thương thì bọn anh sẽ chết không……” Lời thề độc của hắn bị một bàn tay bịt lại.
Chôn đầu vào hõm vai Kiều Thiệu Bắc, tay Cố Khê run rẩy, rất lạnh, thân thể run run, trong óc trống rỗng. Không thể nào, bọn họ không thể nào phát hiện được. Nếu đêm đó hai người họ đã phát hiện ra thì không bao giờ chờ tới bây giờ mới nói!
Bên tai là tiếng thì thầm vừa mơ hồ vừa gần sát: “Tiểu Hà, tin bọn anh. Dù em là gì, dù em là nam hay nữ thì người bọn anh yêu vẫn là em, chỉ có một mình em.”
Dù em là nam hay nữ…… Mắt Cố Khê trừng lớn. Bọn họ……. Thân thể càng run rẩy. Nụ hôn nóng bỏng nhưng đầy dịu dàng dừng trên mặt Cố Khê, cậu lại nghe tiếp một lời thủ thỉ thâm tình.
“Tiểu Hà, anh yêu em.”
Hô hấp Cố Khê run run.
“Tiểu Hà…… Hãy tin bọn anh…… Bọn anh yêu em……”
Cố Khê cắn môi, gắt gao nhắm mắt lại, thân thể lạnh buốt từ trong ra ngoài, đầu choáng váng tưởng chừng như có thể ngất bất cứ lúc nào.
“Tiểu Hà…… Anh yêu em…… Bọn anh yêu em…… Chỉ có em…… Chỉ có em……” Dùng những nụ hôn để trấn an Cố Khê, tay Kiều Thiệu Bắc tháo thắt lưng của cậu, kéo khóa quần.
Đã gần đến sát bờ vực sụp đổ, Cố Khê cầm chặt cổ tay Kiều Thiệu Bắc đang tiến vào trong quần cậu, sắc mặt trắng bệch, miệng run rẩy.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……” Hôn lên bờ môi Cố Khê, dùng cơ thể nóng rực của mình xua đi sự lạnh lẽo của cậu, tay Kiều Thiệu Bắc kiên định tiếp tục đi xuống dưới. Cố Khê giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Kiều Thiệu Bắc gắt gao ôm lại, hơi thở của cậu dồn dập, câm lặng gào thét tuyệt vọng.
“Tiểu Hà, đừng sợ, là anh, là anh, là Thiệu Bắc của em, Tiểu Hà……”
“KHÔNG CẦN! KHÔNG CẦN! Thiệu Bắc, tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng……”
Trong mắt Cố Khê là sự sợ hãi cùng bi thương sâu sắc.
Kiều Thiệu Bắc chợt dừng tay, hắn nhìn thật sâu vào mắt Cố Khê, cũng bắt Cố Khê nhìn lại hắn. Kiều Thiệu Bắc mở miệng, tròng mắt trong suốt tựa hồ ngay lập tức sẽ hóa nước.
“Tiểu Hà…… Dương Dương và Nhạc Nhạc, là con của anh và Tô Nam…….. Là con trai ‘ruột’ của bọn anh.”
Cố Khê trừng lớn mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, trước mắt từng trận choáng váng.
“Tiểu Hà…… Bọn anh yêu em…..Yêu đến mức trái tim chết lặng…….Tiểu Hà…….Tiểu Hà của anh và Tô Nam……”
“Thiệu, Thiệu Bắc……” Ánh mắt Cố Khê mơ hồ, “Cầu, cầu anh…… Không cần……” Không, không được, cậu đã thề sẽ mang bí mật kia xuống quan tài.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……..Tiểu Hà của bọn anh Hà……” Bắt buộc chính mình phải quyết tâm, bắt buộc chính mình phải lờ đi Cố Khê sắp ‘vỡ nát’, tay Kiều Thiệu Bắc tiếp tục đi xuống.
“THIỆU BẮC!!!!” Cố Khê hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, nhưng chưa kịp đứng lên thì lại bị ép xuống.
“THIỆU BẮC! KHÔNG!!!” Tiếng thét chói tai im bặt, phút chốc, Cố Khê mất đi toàn bộ khí lực. Dường như cảnh vật xung quanh không còn tồn tại, thế giới của cậu ầm ầm sụp đổ. Bí mật thân thể…… cậu vẫn luôn muốn giấu kín cho đến lúc chết……
Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, đứng dậy, với tay lấy tấm thảm bọc Cố Khê lại, bế cậu đã hoàn toàn mất phản ứng lên rồi nhanh chân bước thẳng tới phòng ngủ của mình trên lầu, cũng chính là gian phòng Cố Khê vừa nằm ngủ.
Thả người lên trên giường, Kiều Thiệu Bắc bật đèn ngủ, đau lòng nhìn Cố Khê không còn chút huyết sắc, gương mặt như chết lặng. Nhưng vì tháo được nút thắt trong lòng Cố Khê, vì triệt để vứt bỏ được cục nợ trong lòng người này, hắn phải ép mình kiên quyết; có trời biết Kiều Thiệu Bắc đang hận chết sự nhẫn tâm của mình.
Tắt đèn, Kiều Thiệu Bắc lên giường, trùm lên người Cố Khê, hôn cậu, rồi đưa tay vói vào trong quần Cố Khê. Thân thể Cố Khê lập tức có phản ứng. Cậu dùng lực đấm Kiều Thiệu Bắc, cũng hung hăng cắn đầu lưỡi của hắn.
Kiều Thiệu Bắc thét lớn một tiếng, nhưng không chịu lui bước, kệ Cố Khê cắn, còn tay kia vẫn tiếp tục sờ bộ phận đặc trưng nam giới của cậu; sau đó sờ đến bộ phận của nữ giới vốn không nên có kia.
Khóe mắt Cố Khê rơi lệ, buông lỏng khớp hàm đang cắn Kiều Thiệu Bắc, vô lực buông thõng tay đang đấm đá sang bên cạnh, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngón tay chai sạn tinh tế vuốt ve nơi đó của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cố gắng khống chế hơi thở của mình để không lộ bất cứ tia rung động nào từ nội tâm. Dù hắn đã đoán được ngay từ đầu, nhưng Kiều Thiệu Bắc chưa bao giờ thấy qua, càng chưa bao giờ chạm vào; tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh………Tiểu Hà của anh và Tô Nam………Tiểu Hà của bọn anh……”
Đây là một câu thần chú gắn kết Cố Khê và hai bọn hắn lại gần nhau. Kiều Thiệu Bắc cúi đầu niệm thần chú bên tai Cố Khê, ngón tay vẫn lưu luyến ở vết sẹo tại bộ phận nữ giới của Cố Khê.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh……..Tiểu Hà của anh và Tô Nam……..Tiểu Hà của bọn anh……”
Có giọt nước mắt rơi vào trong mắt Cố Khê, phá tan sự u mê của cậu, chảy qua huyệt thái dương, rồi biến mất trên gối. Kiều Thiệu Bắc không ngừng lặp lại câu thần chú đó, ngón tay thô ráp vô cùng ôn nhu vuốt ve thân dưới của Cố Khê, không có nửa điểm dâm đãng, chỉ tràn ngập đau lòng và bi thương.
“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh …… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……” Liếm đi giọt nước mắt chua xót bên khóe mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, kéo chăn bọc kín hai người, rồi nằm xuống, gắt gao ôm Cố Khê vào trong lòng, tiếp tục niệm thần chú vào bên tai cậu.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Khê, khẽ hôn lên khóe môi cậu, ánh mắt cậu; Kiều Thiệu Bắc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, thấp giọng nói: “Tiểu Hà, anh và Tô Nam khi còn bên Mỹ từng cứu được một người đang mang thai, người này, là một người con trai.”
Hai mắt đờ đẫn của Cố Khê dần có tia sáng, bóng tối tiêu tán, cậu thấy được khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc, thấy được hai mắt đỏ ngầu của hắn. Kiều Thiệu Bắc cầm tay lạnh lẽo của Cố Khê đặt bên miệng, khẽ hôn, rồi nói: “Người kia, tên Angela, là một người song tính.”
Cố Khê hoài nghi những gì mình nghe được. Người song tính…… Bọn họ, từng gặp được một người đang mang thai, là người song tính?!!
Xa lạ, cảnh vật xung quanh đều xa lạ, khiến Cố Khê vô cùng bàng hoàng. Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, chùm đèn tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu không hề chói mắt, toát lên một phong cách vừa cao quý, vừa thanh lịch.
Bước chân vô thức đi về phía trước, vòng qua một bức tường khảm đá cẩm thạch, Cố Khê bỗng dừng lại.
Cách đó không xa, có một người đang ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da kiểu châu Âu; hình như người kia đang ngủ, trên người có đắp một tấm thảm mỏng. Trên bàn trà đặt một chai rượu vang đỏ cùng một ly rượu, trong ly còn chút vang đỏ chưa uống xong.
Đèn cạnh sofa bật sáng, Cố Khê có thể tinh tường nhìn rõ sự mệt mỏi cùng đáy mắt thâm quầng trên gương mặt người nọ. Nhẹ bước đi tới, Cố Khê khom người, vươn tay định chạm vào người nọ, nhưng rồi lại thu về. Ngủ thật trầm, có nên đánh thức anh ấy không? Nhưng, chẳng nhẽ để anh ấy ngủ ở đây một đêm? Cố Khê ngẩng đầu tìm kiếm, phía trên TV có treo một cái đồng hồ. Hóa ra đã 6 giờ hơn, nhưng sao trong phòng lại tối như vậy?
Lúc này, cậu mới phát hiện, tất cả các mành rèm đều buông xuống, che khuất ánh sáng bên ngoài.
Ba sao rồi? Mình sao lại ở đây? Sao mình không có chút ấn tượng nào thế này?
Đang do dự có nên đánh thức kẻ này vào phòng ngủ hay không thì Kiều Thiệu Bắc tỉnh lại. Hai mắt mông lung phát hiện có người đứng trước mặt, lập tức tỉnh táo; ngẩng đầu lên, thấy là Cố Khê thì sự đề phòng trong mắt Kiều Thiệu Bắc nháy mắt biến thành vui sướng.
“Tỉnh rồi à?”
Ngồi dịch sang bên, Kiều Thiệu Bắc chừa thêm một chỗ cạnh mình.
“Tôi sao lại……” Cố Khê nhìn ngó chung quanh.
Kiều Thiệu Bắc cười, lấy giọng, nói: “Thấy em và bác gái mệt gần chết nên anh đưa hai người về đây nghỉ ngơi. Em ngủ rất say, anh không đành lòng đánh thức nên ôm em lên phòng.”
“Ba tôi sao rồi? Kết quả kiểm tra thế nào?” Cố tỏ ra không ngượng ngùng, Cố Khê vội hỏi lảng sang chuyện khác.
Kiều Thiệu Bắc cầm tay cậu, trấn an: “Em đừng vội, hãy nghe anh nói.”
Cố Khê im lặng.
Nhịn không được ngáp một cái, ngẩng đầu nhìn lên lầu, Kiều Thiệu Bắc kéo tấm thảm đắp cho Cố Khê, rất tự nhiên ôm cậu: “Bác trai tuổi cũng đã lớn, kiểu gì cũng sẽ có bệnh này bệnh kia; nhưng anh có thể cam đoan, bác Từ không nguy hiểm tới tính mạng, em hãy bình tĩnh nghe anh nói hết được không?”
Hiểu ý của Kiều Thiệu Bắc, nghĩ đến tình hình của cha nuôi không khả quan lắm, Cố Khê thở yếu hẳn đi, gật đầu, cậu có thể bình tĩnh được.
Kiều Thiệu Bắc dừng một lúc, giọng nói trấn an: “Bác trai có tiền sử bị huyết áp cao, chắc em cũng biết bệnh này sẽ biến chứng ra rất nhiều bệnh khác.”
Khớp hàm Cố Khê nghiến thật chặt: “Là…bệnh động mạch vành sao?”
“Ừm. Là bệnh động mạch vành. Nguyên nhân bác Từ đột nhiên ngất xỉu chính là do bệnh động mạch vành làm tắc nghẽn cơ tim, tạo thành cơn choáng bất chợt. Nếu không phải em sơ cứu kịp thời cho bác ấy thì hậu quả rất khó nói. Nhưng, bệnh động mạch vành này chỉ cần trị liệu kịp thời, đúng cách, sinh hoạt điều độ; tuy không có khả năng khỏi hẳn nhưng có thể phòng ngừa nguy cơ phát tác. Lại nói thêm…… bác trai tuổi tác đã cao, lần này bác ấy còn có dấu hiệu trúng gió nhẹ, anh cam đoan là rất nhẹ. Roger nói đây là trong cái rủi có cái may. Đợi bác trai phẫu thuật xong, trải qua đợt phục hồi chức năng nữa thì chứng trúng gió của bác Từ nhất định sẽ tốt lên, thậm chí còn khỏe mạnh như xưa, không để lại di chứng nào.”
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nghe những điều Kiều Thiệu Bắc vừa nói, trái tim Cố Khê vẫn như bị ai đó bóp nghẹn. Cậu tự trách: “Tôi nên phát hiện từ sớm mới phải. Trước khi phát bệnh chắc chắn ba đã có dấu hiệu bất thường; tôi nên chú ý.”
“Tiểu Hà.” Kiều Thiệu Bắc ngắt lời tự trách của Cố Khê, nói: “Bác trai đã 72 tuổi, người già sống tới tuổi này rồi thì kiểu gì cũng có chút bệnh. Anh cam đoan, bác trai sẽ khỏe mạnh lại. Tiểu Hà, hãy tin anh, anh hứa.”
Cố Khê nhìn hắn, Kiều Thiệu Bắc lau mồ hôi trên trán cậu, thanh âm ôn nhu: “Anh hứa. Roger là chuyên gia hàng đầu về xuất huyết não, em không tin tưởng thì anh ta sẽ khóc thét lên đó.”
“Thiệu Bắc……” Cố Khê hít sâu một hơi, “Cám ơn anh. Nếu không có anh và Tô Nam…… Tôi thật sự không biết nên làm sao. Cám ơn anh.”
Kiều Thiệu Bắc nở nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn: “Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng bọn anh, dựa vào bọn anh thì anh và Tô Nam đã rất thỏa mãn rồi.” Ôm chặt Cố Khê vào lòng, Kiều Thiệu Bắc cúi đầu thủ thỉ: “Bây giờ còn phải làm một loạt xét nghiệm cho bác trai; chưa phẫu thuật ngay được. Anh nghĩ, nhân cơ hội này cũng kiểm tra toàn diện cho bác gái luôn; người già vẫn nên đề phòng cẩn thận.”
“Được.” Cố Khê không cự tuyệt, nói thêm: “Cám ơn anh, Thiệu Bắc.”
“Đừng nói cảm ơn, vĩnh viễn đừng nói lời này với bọn anh.” Áp chế đáy lòng đau xót, Kiều Thiệu Bắc ôm sát Cố Khê. Thân thể Cố Khê thả lỏng, rúc vào lòng Kiều Thiệu Bắc, trái tim mềm nhũn….
Hai người kề sát nhau được một lúc lâu, Kiều Thiệu Bắc lại lên tiếng: “Chỗ bác trai đã có các hộ lý chăm sóc, bọn họ đều là những hộ lý chuyên nghiệp, em cứ an tâm giao cha nuôi cho họ. Nhưng về phần bác gái, em nên chú ý một chút. Em đi chợp mắt thêm một lát đi, trong nhà đã có dì giúp việc nấu cơm rồi, bác gái tỉnh là có sẵn cơm nước, em không cần nhọc lòng. Tầm 8 giờ anh sẽ gọi điện cho Mạn Mạn; chuyện này không giấu con bé được, đợi Mạn Mạn đến đây thì chúng ta tới bệnh viện.”
Cố Khê gật gật đầu, sắp xếp như thế rất ổn. Nhưng rồi nghĩ đến Mạn Mạn, cậu nhịn không được, thắc mắc: “Trang Tử đối với Mạn Mạn……”
Kiều Thiệu Bắc cười nhẹ một tiếng, nói: “Cậu ta thích Mạn Mạn, giờ đang tiến hành công cuộc theo đuổi. Anh tính đợi kế hoạch xây dựng nhà máy xong xuôi sẽ phái Mạn Mạn trở về giúp Trang Tử quản lý tài vụ, tạo cơ hội cho cậu ta luôn. Anh có thể đảm bảo, Trang Tử là một thanh niên không tồi, Mạn Mạn đến với cậu ta tuyệt đối sẽ hạnh phúc.”
Cố Khê an tâm, cũng đồng tình: “Tôi cảm thấy Trang Tử quả không tồi, nhìn qua có vẻ là người rất biết cách chăm sóc người khác. Nhưng hình như Mạn Mạn không có ý gì với cậu ta.”
“Cứ phải theo đuổi thì mới biết có ý hay không. Hơn nữa, Mạn Mạn cũng không phải loại con gái kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, Trang Tử rất quan tâm tới con bé; lâu ngày sao Mạn Mạn không sinh tình cho được. Tục ngữ đã nói, ‘liệt nữ sợ triền lang’(đàn bà, con gái cứng rắn sợ những người đàn ông dai dẳng) còn gì.” Nói đến đây, Kiều Thiệu Bắc nhịn không được hôn chụt phát trên đỉnh đầu Cố Khê, phụng phịu nói: “Anh và Tô Nam dù miệt mài bám em nhưng sao em cứ đẩy bọn anh đi vậy.”
Cố Khê nghẹt thở, giãy dụa từ trong lòng Kiều Thiệu Bắc, bối rối. Họ….đã nhận ra?
Một lần nữa kéo chặt Cố Khê vào lòng, không để cậu nhìn biểu tình trên mặt mình; Kiều Thiệu Bắc khắc chế nội tâm đau xót, nói: “Tiểu Hà, trong lòng em hẳn biết rõ, em không đẩy bọn anh ra được đâu. Bọn anh đã để tuột mất em một lần thì sẽ không bao giờ để phạm phải sai lầm tương tự nữa. Tiểu Hà, anh và Tô Nam đã 32 tuổi rồi, bọn anh không còn là những kẻ trẻ tuổi bồng bột của 12 năm trước, nói chuyện không dùng đầu óc nữa. Em nói em đã già, thì bọn anh không già sao? Anh và Tô Nam còn lớn hơn em 2 tuổi đó.”
“Tiểu Hà, anh không phải đang uy hiếp em mà là muốn nói cho em hiểu. Nếu em rời xa bọn anh, anh và Tô Nam cả đời này sẽ tìm em, bọn anh sẽ không ngừng tìm em, quyết không từ, cho đến khi tìm được em mới thôi hoặc cho đến khi bọn anh chết. Nếu em muốn trừng phạt anh và Tô Nam vì lỗi lầm kia thì em có thể ra đi.”
Kiều Thiệu Bắc buông Cố Khê ra, cậu bật thẳng người dậy, bàng hoàng nhìn Kiều Thiệu Bắc, trái tim co thắt. Nét mặt Kiều Thiệu Bắc không hề đùa cợt, là biểu tình quyết liều mạng, được ăn cả ngã về không.
“Tiểu Hà, sao không ngẫm lại vì sao anh và Tô Nam không hỏi em về thân thế của Dương Dương và Nhạc Nhạc? Vì sao bọn anh có thể mau chóng tiếp nhận hai đứa trẻ như vậy? Hơn nữa còn khẩn trương nhận chúng là con trai? Vì sao anh không hỏi em tại sao chúng lại giống anh đến vậy? Chẳng lẽ em nghĩ rằng anh và Tô Nam không nhìn ra điểm đáng ngờ sao?”
Cố Khê lạnh toát người, sắc mặt kinh biến, thân thể ngã về sau, vội vịn vào sofa.
Kiều Thiệu Bắc tới gần, ôm eo cậu, ghé vào bên tai thấp giọng nói: “Tiểu Hà, một đêm kia, dù anh và Tô Nam say, dù có rất nhiều chi tiết nhớ không rõ… nhưng bọn anh chỉ yêu một người, nên cảm giác ấy sẽ nhớ mãi, vĩnh viễn không bao giờ quên, lại càng không thể lẫn lộn với người khác. Bởi vì là em nên bọn anh mới có thể rượu vào loạn tính; bởi vì là em nên sau đó bọn anh mới có thể bình tĩnh như vậy; anh và Tô Nam khát khao em từ lâu rồi. Cũng bởi vì là em nên khi bọn anh thấy em đứng bên một người đàn ông xa lạ, cười với kẻ đó, mới có thể dễ dàng đánh mất lý trí, gây ra sai lầm chí mạng hối hận cả đời.”
“Tiểu Hà, nếu đúng như em nói, mọi chuyện đều đã qua, thì lý do em muốn đẩy bọn anh đi là vô hiệu lực. Em còn hận bọn anh, oán bọn anh…dù thế thật, anh và Tô Nam cũng sẽ mặt dày trói chặt em, quấn lấy em. Em có thể rời xa bọn anh nhưng bọn anh không có cách nào rời bỏ em. Mười hai năm cô độc……đã là cực hạn của anh và Tô Nam rồi.”
Hô hấp của Cố Khê đứt quãng, thực sự hoảng loạn. Có ý gì? Đây là, có ý gì? Tai đột nhiên ù ù, cậu đang hoàn toàn mê man… Chẳng lẽ hai người này biết được bí mật về thân thể mình?!!
Không nỡ để Cố Khê sợ hãi như vậy, Kiều Thiệu Bắc đặt Cố Khê dưới thân, khẽ hôn lên hai gò má, cầm tay cậu đưa lên áp vào mặt mình: “Tiểu Hà…… Em nhìn anh xem, anh đã không phải là Kiều Thiệu Bắc khi đó nữa. Anh và Tô Nam, đã thay đổi. Hãy tin bọn anh, hãy giao bản thân mình cho bọn anh. Nếu anh và Tô Nam còn khiến em phải tổn thương thì bọn anh sẽ chết không……” Lời thề độc của hắn bị một bàn tay bịt lại.
Chôn đầu vào hõm vai Kiều Thiệu Bắc, tay Cố Khê run rẩy, rất lạnh, thân thể run run, trong óc trống rỗng. Không thể nào, bọn họ không thể nào phát hiện được. Nếu đêm đó hai người họ đã phát hiện ra thì không bao giờ chờ tới bây giờ mới nói!
Bên tai là tiếng thì thầm vừa mơ hồ vừa gần sát: “Tiểu Hà, tin bọn anh. Dù em là gì, dù em là nam hay nữ thì người bọn anh yêu vẫn là em, chỉ có một mình em.”
Dù em là nam hay nữ…… Mắt Cố Khê trừng lớn. Bọn họ……. Thân thể càng run rẩy. Nụ hôn nóng bỏng nhưng đầy dịu dàng dừng trên mặt Cố Khê, cậu lại nghe tiếp một lời thủ thỉ thâm tình.
“Tiểu Hà, anh yêu em.”
Hô hấp Cố Khê run run.
“Tiểu Hà…… Hãy tin bọn anh…… Bọn anh yêu em……”
Cố Khê cắn môi, gắt gao nhắm mắt lại, thân thể lạnh buốt từ trong ra ngoài, đầu choáng váng tưởng chừng như có thể ngất bất cứ lúc nào.
“Tiểu Hà…… Anh yêu em…… Bọn anh yêu em…… Chỉ có em…… Chỉ có em……” Dùng những nụ hôn để trấn an Cố Khê, tay Kiều Thiệu Bắc tháo thắt lưng của cậu, kéo khóa quần.
Đã gần đến sát bờ vực sụp đổ, Cố Khê cầm chặt cổ tay Kiều Thiệu Bắc đang tiến vào trong quần cậu, sắc mặt trắng bệch, miệng run rẩy.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……” Hôn lên bờ môi Cố Khê, dùng cơ thể nóng rực của mình xua đi sự lạnh lẽo của cậu, tay Kiều Thiệu Bắc kiên định tiếp tục đi xuống dưới. Cố Khê giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Kiều Thiệu Bắc gắt gao ôm lại, hơi thở của cậu dồn dập, câm lặng gào thét tuyệt vọng.
“Tiểu Hà, đừng sợ, là anh, là anh, là Thiệu Bắc của em, Tiểu Hà……”
“KHÔNG CẦN! KHÔNG CẦN! Thiệu Bắc, tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng……”
Trong mắt Cố Khê là sự sợ hãi cùng bi thương sâu sắc.
Kiều Thiệu Bắc chợt dừng tay, hắn nhìn thật sâu vào mắt Cố Khê, cũng bắt Cố Khê nhìn lại hắn. Kiều Thiệu Bắc mở miệng, tròng mắt trong suốt tựa hồ ngay lập tức sẽ hóa nước.
“Tiểu Hà…… Dương Dương và Nhạc Nhạc, là con của anh và Tô Nam…….. Là con trai ‘ruột’ của bọn anh.”
Cố Khê trừng lớn mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, trước mắt từng trận choáng váng.
“Tiểu Hà…… Bọn anh yêu em…..Yêu đến mức trái tim chết lặng…….Tiểu Hà…….Tiểu Hà của anh và Tô Nam……”
“Thiệu, Thiệu Bắc……” Ánh mắt Cố Khê mơ hồ, “Cầu, cầu anh…… Không cần……” Không, không được, cậu đã thề sẽ mang bí mật kia xuống quan tài.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh và Tô Nam……..Tiểu Hà của bọn anh Hà……” Bắt buộc chính mình phải quyết tâm, bắt buộc chính mình phải lờ đi Cố Khê sắp ‘vỡ nát’, tay Kiều Thiệu Bắc tiếp tục đi xuống.
“THIỆU BẮC!!!!” Cố Khê hét lên một tiếng, dùng sức đẩy Kiều Thiệu Bắc ra, nhưng chưa kịp đứng lên thì lại bị ép xuống.
“THIỆU BẮC! KHÔNG!!!” Tiếng thét chói tai im bặt, phút chốc, Cố Khê mất đi toàn bộ khí lực. Dường như cảnh vật xung quanh không còn tồn tại, thế giới của cậu ầm ầm sụp đổ. Bí mật thân thể…… cậu vẫn luôn muốn giấu kín cho đến lúc chết……
Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, đứng dậy, với tay lấy tấm thảm bọc Cố Khê lại, bế cậu đã hoàn toàn mất phản ứng lên rồi nhanh chân bước thẳng tới phòng ngủ của mình trên lầu, cũng chính là gian phòng Cố Khê vừa nằm ngủ.
Thả người lên trên giường, Kiều Thiệu Bắc bật đèn ngủ, đau lòng nhìn Cố Khê không còn chút huyết sắc, gương mặt như chết lặng. Nhưng vì tháo được nút thắt trong lòng Cố Khê, vì triệt để vứt bỏ được cục nợ trong lòng người này, hắn phải ép mình kiên quyết; có trời biết Kiều Thiệu Bắc đang hận chết sự nhẫn tâm của mình.
Tắt đèn, Kiều Thiệu Bắc lên giường, trùm lên người Cố Khê, hôn cậu, rồi đưa tay vói vào trong quần Cố Khê. Thân thể Cố Khê lập tức có phản ứng. Cậu dùng lực đấm Kiều Thiệu Bắc, cũng hung hăng cắn đầu lưỡi của hắn.
Kiều Thiệu Bắc thét lớn một tiếng, nhưng không chịu lui bước, kệ Cố Khê cắn, còn tay kia vẫn tiếp tục sờ bộ phận đặc trưng nam giới của cậu; sau đó sờ đến bộ phận của nữ giới vốn không nên có kia.
Khóe mắt Cố Khê rơi lệ, buông lỏng khớp hàm đang cắn Kiều Thiệu Bắc, vô lực buông thõng tay đang đấm đá sang bên cạnh, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ngón tay chai sạn tinh tế vuốt ve nơi đó của Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc cố gắng khống chế hơi thở của mình để không lộ bất cứ tia rung động nào từ nội tâm. Dù hắn đã đoán được ngay từ đầu, nhưng Kiều Thiệu Bắc chưa bao giờ thấy qua, càng chưa bao giờ chạm vào; tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh………Tiểu Hà của anh và Tô Nam………Tiểu Hà của bọn anh……”
Đây là một câu thần chú gắn kết Cố Khê và hai bọn hắn lại gần nhau. Kiều Thiệu Bắc cúi đầu niệm thần chú bên tai Cố Khê, ngón tay vẫn lưu luyến ở vết sẹo tại bộ phận nữ giới của Cố Khê.
“Tiểu Hà…… Tiểu Hà của anh……..Tiểu Hà của anh và Tô Nam……..Tiểu Hà của bọn anh……”
Có giọt nước mắt rơi vào trong mắt Cố Khê, phá tan sự u mê của cậu, chảy qua huyệt thái dương, rồi biến mất trên gối. Kiều Thiệu Bắc không ngừng lặp lại câu thần chú đó, ngón tay thô ráp vô cùng ôn nhu vuốt ve thân dưới của Cố Khê, không có nửa điểm dâm đãng, chỉ tràn ngập đau lòng và bi thương.
“Tiểu Hà……Tiểu Hà của anh …… Tiểu Hà của anh và Tô Nam…… Tiểu Hà của bọn anh……” Liếm đi giọt nước mắt chua xót bên khóe mắt Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc rút tay ra, kéo chăn bọc kín hai người, rồi nằm xuống, gắt gao ôm Cố Khê vào trong lòng, tiếp tục niệm thần chú vào bên tai cậu.
Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Khê, khẽ hôn lên khóe môi cậu, ánh mắt cậu; Kiều Thiệu Bắc cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, thấp giọng nói: “Tiểu Hà, anh và Tô Nam khi còn bên Mỹ từng cứu được một người đang mang thai, người này, là một người con trai.”
Hai mắt đờ đẫn của Cố Khê dần có tia sáng, bóng tối tiêu tán, cậu thấy được khuôn mặt của Kiều Thiệu Bắc, thấy được hai mắt đỏ ngầu của hắn. Kiều Thiệu Bắc cầm tay lạnh lẽo của Cố Khê đặt bên miệng, khẽ hôn, rồi nói: “Người kia, tên Angela, là một người song tính.”
Cố Khê hoài nghi những gì mình nghe được. Người song tính…… Bọn họ, từng gặp được một người đang mang thai, là người song tính?!!
Danh sách chương