Quỳ gối trên sàn nhà đang tràn ngập các đồ vật đầy màu sắc trong phòng khách, Từ Mạn Mạn một tay cầm danh sách các vật phẩm, một tay kiểm kê ‘hàng hóa’. Cô không nghĩ tới nó lại dài đến thế này…Ánh mắt ươn ướt vì giấc mơ mua sắm đồ cho hai em trai cuối cùng cũng thực hiện được. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc liệt kê một danh sách ước chừng dài đến năm trang A4, từ kẹo bánh cho đến các loại đồ dùng, ngay cả quần áo trong và đồ lót của hài tử cũng có luôn.

Ngụy Hải Trung và Trang Phi Phi cùng đóng gói hành lý, Nghê Hồng Nhạn bê những thứ mà Từ Mạn Mạn đã phân loại xong ra ngoài đóng gói.

Từ sau khi biết được nguyên nhân Ngụy Hải Trung không chịu kết hôn, Nghê Hồng Nhạn liền cam tâm tình nguyện nghe theo đề xuất của Ngụy Hải Trung, từ chức công việc hiện tại, chờ hết năm cô sẽ cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đầu tư vào “Bệnh viện quốc tế Tích Hà”, đảm nhiệm chủ nhiệm khoa nhi, phụ trách công việc ở đó. Cô cũng hiểu được vì sao bệnh viện mà hai người đầu tư lại có cái tên này.

( Tích Hà –昔河: Tiu Hà ngày xưa)

Cầm bút, Từ Mạn Mạn khoanh tròn vào mấy món đồ trong danh sách, nói: “Mấy món đồ chơi như máy bay điều khiển từ xa, X – BOX, WII (game thc tếo) và PSP cùng máy tính bảng gì đó không cần mang theo đâu, đưa tới đó rồi cũng sẽ thành của người khác ấy mà.”

Ba người kia đều ngẩng đầu nhìn, Trang Phi Phi hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Từ Mạn Mạn bĩu môi: “Dì hai tôi tuyệt đối sẽ lấy đồ của Dương Dương và Nhạc Nhạc để cháu trai bà ấy chơi, cầm chơi rồi thì chẳng bao giờ trả lại cả.”

Trang Phi Phi và Ngụy Hải Trung dừng động tác đóng gói đồ, Từ Mạn Mạn nói tiếp: “Kỳ nghỉ lần trước tôi về có mua cho Dương Dương và Nhạc Nhạc một bộ lắp ghép bằng nhựa, là một bộ đồ chơi trí tuệ có thể lắp ráp thành các loại ô tô, bị dì hai tôi nhìn thấy, sau đó bà ấy ‘mượn’ đi, nói cái gì là cho cháu trai chơi này nọ. Cháu trai bà ta mới được có vài tháng chứ mấy, chơi gì mà chơi. Sau đó, Dương Dương và Nhạc Nhạc chẳng bao giờ thấy bóng dáng nó nữa. Trong nhà tôi chỉ có dì hai là hay bắt nạt tiểu thúc, tiểu thúc là con nuôi của ông bà nội tôi, cũng vì ông bà nội mà mỗi lần như thế chỉ còn cách chịu đựng nhẫn nhịn. Có đồ ăn gì cũng lấy phần, có thứ gì cũng tính toán. Hơn nữa Hoài Chí con trai dì ấy rất thích chơi game, mất cái máy chơi game kiểu này anh ấy chắc chắn sẽ mượn Dương Dương và Nhạc Nhạc, anh ta trả lại thì không nói làm gì, lỡ như không trả lại…?”

Nghê Hồng Nhạn nhăn mặt, Trang Phi Phi không nói hai lời, lấy ra hết những máy chơi game mới nhất đang định để vào trong hộp.

Ngụy Hải Trung hỏi: “Dì hai cháu thường xuyên bắt nạt tiểu thúc à?”

Từ Mạn Mạn trả lời: “Bà ấy cũng không phải công khai bắt nạt, mà chỉ luôn tranh thủ kiếm chác cho bản thân. Bà ta thường xuyên ra mua sủi cảo ở quán của tiểu thúc, nói là trả tiền nhưng tiểu thúc sẽ từ chối đẩy tiền lại. Trước kia còn đỡ chứ bây giờ bà ta có cháu rồi, nếu ai cho Dương Dương và Nhạc Nhạc cái gì ngon, cái gì chơi hay, bà ấy đảm bảo sẽ ‘cướp’ về cho cháu mình. Mỗi lần như vậy, tiểu thúc cháu lại cho qua, thúc cháu là một người đàn ông trưởng thành sẽ chẳng bao giờ đi so đo với phụ nữ.”

Nói tới đây, Từ Mạn Mạn tặc lưỡi cười chế giễu hai tiếng: “Sau khi cháu đi học, khi về nhà cháu sẽ mua đồ ăn ngon cho hai đứa ăn, bảo chúng đem giấu đi để lén lút ăn dần.”

Nghê Hồng Nhạn nhịn không được hỏi: “Vậy chú hai cháu cứ để kệ dì hai cháu thế sao?”

Từ Mạn Mạn lòng đầy căm phẫn, nói: “Chú hai cháu đối xử với tiểu thúc còn được, thường lén mua quần áo, mua đồ ăn cho Dương Dương và Nhạc Nhạc, cũng sẽ vụng trộm đưa bà nội cháu tiền để cho tiểu thúc, nhưng chú ấy không quản được vợ mình. Nghe mẹ cháu nói, trước kia, dì hai đi theo chú hai cũng chịu nhiều cực khổ. Lúc dì ấy đẻ con còn bị khó sinh, thiếu chút nữa thì chết, nên chú hai cháu đối với dì hai rất cả nể, cái gì cũng chiều theo ý bà ta, càng về sau, dì hai cháu càng không phân rõ phải trái. Khoảng thời gian Hoài Chí kết hôn, bên nhà gái đòi phải có nhà riêng, dì hai cháu lại mò đến chỗ ông bà nội đòi tiền, nào là nói ông bà thiên vị người ngoài, đối xử với người ngoài còn hơn người trong nhà, nói thế để cho tiểu thúc nghe chứ còn gì. Tiểu thúc chẳng nói gì, lấy hai vạn đồng ra. Kết cục đến tận bây giờ, dì hai cháu cũng chẳng có ý định trả tiền. Tiểu thúc kiếm được hai vạn đồng kia dễ dàng lắm sao? Cứ nhắc tới lại làm cháu tức điên lên.”

Nghê Hồng Nhạn yêu ai yêu cả đường đi lối về, giận tái mặt, Trang Phi Phi đứng một bên mở miệng nói: “Sau này có ông chủ ở đây, sẽ không để cho dì hai em tiếp tục bắt nạt Cố tiên sinh nữa.”

Từ Mạn Mạn lập tức bày ra bộ dạng “anh không hiểu đâu”, nói: “Dì hai tôi ngang ngược càn quấy ai cũng không có biện pháp. Bà ấy chủ yếu gây sự với tiểu thúc, ông chủ có cách gì được? Chẳng nhẽ không nghe theo? Vướng chính là ông nội tôi. Ông tôi bị huyết áp cao, tiểu thúc tôi thà để bản thân mình chịu thiệt chứ tuyệt đối không khiến ông nội tôi phải khó xử.”

Thở hắt ra, Từ Mạn Mạn buồn bực nói: “Kỳ thật, ông bà nội tôi cũng rất tức dì hai, nhưng lần nào tiểu thúc tôi cũng khuyên can, nói gia đình hòa thuận vạn sự tốt lành, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Dì hai tôi lại là con dâu, ông bà tôi không tiện trách mắng. Ở quê tôi, nhà ai có chuyện gì là truyền đi khắp vùng, bà ta mà ồn ào nháo sự thì dọa nhiều người lắm.”

Tiếp, Từ Mạn Mạn kêu “ôi trời” một tiếng, vội vàng nói: “Tôi vừa chợt nhớ ra! Mẹ tôi nói Hoài Chí kém cỏi, vạn nhất dì hai tôi biết bạn bè tiểu thúc là ông chủ lớn, khẳng định bà ta sẽ tìm tiểu thúc tôi hạch sách xin việc cho Hoài Chí.” Cô vỗ đùi, “Hơn nữa bà ta kiểu gì cũng yêu cầu phải phân cho Hoài Chí một công việc thật tốt cho mà xem.”

Nghê Hồng Nhạn vô cùng phản cảm, nói: “Loại người như thế không thể cứ dung túng mãi được. Càng nhân nhượng thì càng không biết điều.”

“Đúng đúng đúng, cháu cũng đã nói với tiểu thúc thế rồi.” Từ Mạn Mạn liên tục gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Ai bảo tiểu thúc lại là con nuôi của ông bà cháu làm gì chứ. Lúc trước là ông bà nội thu dưỡng tiểu thúc, nên giờ tiểu thúc vẫn luôn muốn báo ân, thúc ấy sao có khả năng cự tuyệt ý của dì hai? Hơn nữa, tiểu thúc quá hiền lành, sao có thể nói không với ai được chứ.”

Trang Phi Phi vẫn bình tĩnh nói: “Loại người như dì hai em cũng dễ đối phó, có loại người nào mà ông chủ chưa tiếp xúc cơ chứ, hai ngài ấy sẽ xử lý được.”

Nghe Trang Phi Phi nói thế, Từ Mạn Mạn cũng thấy có lý nên cũng không lo lắng như trước nữa. Nghê Hồng Nhạn lại vẫn không yên lòng nói: “Hải Trung, anh vẫn nên gọi điện bảo trước cho Tô Nam, Thiệu Bắc đi. Giờ không phải chỉ có một mình hai cậu ấy đâu, hiện giờ còn cần phải suy xét tới tình cảnh của Tiểu Hà nữa.”

Có nhận định giống với Trang Phi Phi, Ngụy Hải Trung rất bình tĩnh nói với Nghê Hồng Nhạn: “Loại người như vậy không cần lo lắng quá làm gì, nghe Mạn Mạn kể thì cô ta chính là loại người thích kiếm lời từ người khác, ngẫm ra loại người thế này là dễ đối phó nhất.” Bất quá, hắn vẫn đứng dậy: “Anh đi gọi điện cho Thiệu Bắc và Tô Nam, cứ báo để hai cậu ấy chuẩn bị tâm lý trước.”

“Vâng.”

Nhìn Ngụy Hải Trung đi ra ngoài gọi điện thoại, Từ Mạn Mạn không khỏi nở nụ cười, nói với Nghê Hồng Nhạn: “Tiểu thúc của cháu và Dương Dương Nhạc Nhạc giờ thế là có chỗ dựa rồi, say này tiểu thúc cũng không cần vất vả thế nữa, cũng sẽ không bị người ta bắt nạt.”

Nghê Hồng Nhạn cười, nói: “Cháu thương thúc thúc thế bảo sao cậu ấy thương yêu cháu nhiều như vậy.”

“Haha.” Từ Mạn Mạn rất không khiêm tốn cười hớn hở.

Tiếp, Nghê Hồng Nhạn nói: “Trang Tử, cậu cứ mang mấy máy chơi game kia cất đi, Hải Trung nói Dương Dương và Nhạc Nhạc nghỉ hè sẽ tới Doanh Hải, đến lúc đó đưa cho lũ nhỏ cũng không muộn.”

“Vâng.”

Trang Phi Phi vẫy vẫy Từ Mạn Mạn: “Mạn Mạn, đến giúp anh.”

“Được.”

Nhìn hai người bận rộn đằng kia, Nghê Hồng Nhạn lộ ra ý cười đầy thâm ý, cô sao lại không cảm nhận được Trang Tử có ý với Từ Mạn Mạn chứ? Đợi lát nữa lén hỏi Trang Tử xem.

***

Trước cổng trường tiểu học ở huyện Phổ Hà, có một chiếc xe quân dụng cực kỳ nổi bật. Trong xe, Kiều Thiệu Bắc ôm notebook, dùng card mạng không dây (= dcom 3G ca VN đó) gửi mail công việc cho mấy vị cấp dưới trong công ty, xử lý một số việc tồn đọng.

Hôm nay là ngày thi của Cố Triêu Dương và Cố Triêu Nhạc, hai ‘người cha’ hận không thể cùng đi công khai cạnh lũ nhỏ nhưng Cố Khê không đồng ý, Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không đồng ý, chẳng qua chỉ là thi cuối kỳ tiểu học, không cần khoa trương như thế. Nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cố chấp cũng muốn đi cùng, một mực đòi ở cạnh, Cố Khê và hài tử ngăn cản không nổi.

Cuối cùng, Kiều Thiệu Bắc lái xe đưa hai đứa đến trường học, rồi sau đó hắn liền ở ngoài chờ. Còn Triển Tô Nam thì ở nhà giúp đỡ Cố Khê tổng vệ sinh. Ngày mai sẽ đến lượt Triển Tô Nam đưa bọn nhỏ đi và đợi chúng vào thi, còn Kiều Thiệu Bắc ở lại làm việc nhà, hai bọn hắn đã phân công việc với nhau cả rồi. Kết quả là, nhân vật chính Cố Triêu Dương, Cố Triêu Nhạc khi từ trên xe bước xuống, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc cùng hiếu kì của các bạn học và thầy giáo, chúng nửa xấu hổ nửa khẽ vui mừng vì sự yêu chiều của thúc thúc.

***

Đang đàm thoại trực tuyến cùng người điều hành chi nhánh bên Mỹ thì di động của Kiều Thiệu Bắc vang chuông, màn hình hiển thị người gọi là Ngụy Hải Trung, hắn lấp tức nhận máy, ngữ điệu rất nhẹ nhàng nói: “Anh Hải Trung.”

“Đang bận việc à?”

“Hôm nay Dương Dương và Nhạc Nhạc đi thi, em đang ở bên ngoài đợi chúng thi xong. Bên anh thì sao? Những thứ kia chuẩn bị gần xong rồi chứ?”

“Cũng hòm hòm rồi, chắc đại khái chiều mai xong xuôi. Chị dâu cậu rất nóng lòng muốn gặp Tiểu Hà, bọn anh tính tết năm nay ở lại chỗ của Tiểu Hà, sẽ không bất tiện với em ấy chứ?”

“Chắc chắn là không rồi.” Kiều Thiệu Bắc cười nói: “Tiểu Hà còn nói rất muốn gặp mặt chị dâu mà.”

Tiếp đó, trong lời nói của hắn tràn ngập cảm kích: “Anh Hải Trung, cú điện thoại kia của anh là cái ơn to lớn đối với em và Tô Nam. Tuy quá trình tìm lại Tiểu Hà còn rất dài, nhưng thái độ của em ấy dành cho bọn em đã thay đổi rõ rệt, hơn nữa em ấy một chút cũng không phản đối hai con trai gần gũi với bọn em.”

“Vậy là tốt rồi.” Ngụy Hải Trung vừa nghe thì cũng nhẹ nhõm đi một nửa, nói: “Chúng ta đã tổn thương Tiểu Hà và lũ trẻ quá nhiều rồi, không chỉ có cậu và Tô Nam mà ngay cả anh và chị dâu cũng sẽ dùng cả đời để bù đắp lại. Thiệu Bắc, cậu và Tô Nam không cần nóng vội, đã nhiều năm như thế mà bên người Tiểu Hà cũng không có ai khác, anh không dám nói chắc liệu em ấy còn yêu hai cậu không, nhưng ít nhất vị trí của hai cậu cũng có sự khác biệt. Các cậu phải luôn luôn yêu thương, quý trọng em ấy, qua một thời gian nữa, Tiểu Hà nhất định sẽ động tâm.”

“Vâng, em và Tô Nam đã hạ quyết tâm mặt dày theo đuổi em ấy rồi.”

“Haha, các cậu có thế giữ được tâm tình thế này rất tốt.”

Kế tiếp, Ngụy Hải Trung nói về việc của Quách Nguyệt Nga, Kiều Thiệu Bắc nghe xong rất bình tĩnh nói: “Em và Tô Nam đã gặp cô ta rồi, đúng kiểu người thích bắt nạt kẻ hiền, sợ người hung dữ, không đáng lo ngại. Về phần công việc của con cô ta, nếu cô ta thật sự mở lời, thì đối với em và Tô Nam đơn giản chỉ là một câu nói thôi, giờ hai bọn em chú trọng ưu tiên đến tâm trạng của Tiểu Hà, những thứ khác không quan trọng.”

“Trong lòng các em có tính toán là được, anh không nhiều lời thêm. Ý của Mạn Mạn là không cần mang theo mấy món đồ chơi, lo lắng Quách Nguyệt Nga sẽ lấy mất, đến lúc đó Tiểu Hà lại cả nể cho đi khiến hai đứa trẻ thất vọng. Vốn anh thấy mua thêm mấy món đồ chơi cũng chẳng có gì to tát nhưng nghe ra có vẻ Dương Dương Nhạc Nhạc cũng không thích cô ta lắm, anh lo lắng trong lòng bọn nhỏ buồn bực, chúng không phải nghỉ hè sẽ tới Doanh Hải sao? Cứ để đồ lại đợi lũ nhỏ tới chơi cũng được.”

Kiều Thiệu Bắc nghĩ nghĩ nói: “Cũng tốt, đỡ cho bọn nhóc mải chơi game mà chậm trễ học tập rồi lại làm Tiểu Hà buồn phiền. Anh Hải Trung, anh và chị dâu cứ mua mấy thứ làm quà cho cháu trai của Quách Nguyệt Nga, như quần áo chẳng hạn. Trước cứ thoải mái với cô ta để cô ta không gây náo loạn.”

“Được, buổi tối anh và chị dâu sẽ đi sắm đồ.”

“Với cả mua thêm cho Dương Dương Nhạc Nhạc mấy loại hoa quả hiếm lạ dùm em nữa, em quên viết trong danh sách.”

“Không thành vấn đề.”

Việc về Quách Nguyệt Nga, trong mắt Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc cùng Ngụy hải Trung mà nói chỉ là một việc bé không thể bé hơn được nữa, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam hoàn toàn không quá lưu tâm. Về phần hai đứa con trai, bọn hắn cũng đã nghĩ rồi, chờ qua năm, bọn hắn sẽ nói chuyện với hài tử, không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Tương lai sau này, lũ nhỏ sẽ không giống với những người khác, hai bọn hắn muốn chúng học cách đối nhân xử thế trong xã hội này.

Lại nhớ tới một việc quan trọng khác, Ngụy Hải Trung trầm giọng nói: “Thiệu Bắc, hai vị lão gia đưa hai phu nhân đi nghỉ ngơi ở Tam Thủy * rồi, ngay sau hôm các cậu đến Phổ Hà. Hai lão gia chắc cũng đã biết hai cậu tìm được Tiểu Hà nên mới tránh đi Tam Thủy, anh cho rằng hai vị đó đã quyết định không nhúng tay vào nữa.”

( * Tam Thy: mt nơ Qung Đông, ni tiếng vi cnh đp và bc tượng Pht nm, to nht nhì thếgii.)

Kiều Thiệu Bắc biểu tình thản nhiên, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Hai ông có thể nghĩ thông suốt thì tốt. Anh Hải Trung, chuyện về Dương Dương và Nhạc Nhạc em cùng Tô Nam có quan điểm giống nhau. Nếu không phải vì hai người bọn họ, em và Tô Nam đã được làm cha 12 năm rồi. Hài tử vẫn cứ là họ Cố, về phía bọn họ thì mặc kệ.”

Ngụy Hải Trung nhịn không được khuyên nhủ: “Hai lão gia tuổi cũng đã lớn, họ chỉ do một lòng muốn ôm cháu nội, có lẽ khi họ biết về hai đứa nhỏ sẽ không phản đối các cậu và Tiểu Hà bên nhau nữa.”

“KHÔNG.”

Kiều Thiệu Bắc mặt lạnh nói: “Họ đã làm ra cái việc kia mà còn đòi yên tâm thoải mái ôm cháu sao. Hơn nữa, anh muốn em phải giải thích với hai đứa nhóc về hai người ông nội từ trên giời rơi xuống thế nào? Sao có thể giải thích được việc vì sao chính cha đẻ chúng không hề biết tới sự tồn tại của chúng đây? Sao có thể giải thích lý do vì sao ba ba chúng bỏ chạy khỏi Doanh Hải? Tiểu Hà không hề muốn con trai biết sự việc trước kia, em cùng Tô Nam cũng không muốn. Nếu Tiểu Hà kiên trì muốn nói ra chân tướng sự việc năm đó, hài tử nhất định sẽ hận chúng em, nhất định sẽ không còn muốn gặp mặt chúng em nữa. Nhưng…Tiểu Hà lại lựa chọn giấu diếm sự tình năm đó, để em và Tô Nam có cơ hội hưởng thụ hạnh phúc được làm cha, anh nói xem bọn em sao có thể ích kỷ xé toạc vết thương đã khép miệng của Tiểu Hà? Không, em vĩnh viễn sẽ không nói cho bọn họ biết rõ thân thế của lũ nhỏ, họ muốn có cháu trai, có thể, tự họ đi tìm người mà đẻ hoặc có thể trực tiếp đi nhận nuôi cũng tốt.”

Ngụy Hải Trung nghe ra tuy Kiều Thiệu Bắc rất bình tĩnh, nói năng rất có lý nhưng ý tứ lại vô cùng phẫn nộ. Hắn cũng hiểu, suốt bao năm nay, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc chưa hề tha thứ cho hành động năm đó của cha mình, mà vẫn luôn đau đáu ở trong tận đáy lòng. Cho tới khi bọn hắn tìm được Tiểu Hà thì những thương tổn năm đó lại như ùa về.

Trong chuyện này, không có ai là người thắng trọn vẹn, đáng thương nhất lại chính là Cố Khê cùng hai đứa trẻ vô tội.

Ngụy Hải Trung cũng không tiếp tục khuyên nữa, nói: “Được rồi, anh nghe các cậu, chuyện về hài tử anh sẽ không hé lời trước mặt hai lão gia. Thái độ của mấy vị đó xem chừng cũng chẳng muốn quản thúc các cậu nữa, các cậu an tâm ở lại Phổ Hà chăm sóc Tiểu Hà và hai con trai đi. Kỳ thực, trong lòng anh rất hy vọng hai người có thể sớm đưa Tiểu Hà và bọn nhóc quay về đây. Phổ Hà dù sao cũng chỉ là một huyện nhỏ bé, Dương Dương và Nhạc Nhạc lại thông minh như vậy, ở nơi đó học tập quả thực rất phí phạm. Hơn nữa Tiểu Hà về Doanh Hải cũng tiện điều dưỡng thân thể hơn.”

“Em biết.” Kiều Thiệu Bắc thở hắt ra, “…em và Tô Nam sẽ tìm cơ hội khuyên nhủ em ấy trở về. Thân thể em ấy không thể tiếp tục chịu mệt nhọc.”

“Ừm.”

Kiều Thiệu Bắc vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe, lập tức nói: “Anh Hải Trung, em không nghe điện được nữa, Dương Dương và Nhạc Nhạc ra rồi, ngày mai các anh đến thì gọi điện báo trước cho em một tiếng.”

“Được, cậu bận việc thì anh cúp máy đây.”

“Bye.”

Tắt máy, Kiều Thiệu Bắc lập tức mở cửa, xuống xe. Chỉ thấy hai hài tử lưng đeo cặp sách hớn hở mỉm cười chạy về phía hắn. Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, bước nhanh về phía cổng trường đỡ lấy hai đứa, làm bộ nghiêm khắc hỏi: “Mới có tiếng rưỡi sao các con đã ra rồi? Làm xong hết rồi sao?”

Dương Dương và Nhạc Nhạc đồng thanh nói: “Chúng cháu làm xong từ lâu rồi, thầy giáo bảo chỉ có thể ra khỏi phòng thi trước giờ tan nửa tiếng nên giờ mới ra đó.”

Kiều Thiệu Bắc nắm tay dắt hai hài tử ra xe, miệng hỏi: “Làm xong sớm vậy, đã kiểm tra lại chưa? Đừng làm qua loa vội vàng rồi sai đấy.”

“Sẽ không đâu.”

Kỳ thi đối với hai bọn chúng mà nói dễ như ăn ngủ vậy, rất đơn giản. Vào xe, đặt cặp sách sang một bên, Dương Dương từ phía sau ôm lấy cổ của Kiều Thiệu Bắc rất thân thiết nói: “Cháu và Nhạc Nhạc mỗi năm đều đạt hạng nhất và hạng nhì, hoặc là cùng hạng nhất, thúc thúc cứ yên tâm đi. Bọn cháu từ trước tới nay đều luôn nộp bài thi ra sớm.”

Kiều Thiệu Bắc rất kiêu ngạo tự hào xoa đầu Dương Dương, lại xoa nhẹ đầu Nhạc Nhạc, rồi mới khởi động ô tô: “Ừm, thúc thúc tin các con, bất quá nếu các con vì sơ ý chủ quan mà bị điểm kém, thúc thúc sẽ trừ tiền mừng tuổi của các con đi nha.”

“Haha, sẽ không có chuyện đó đâu, thúc thúc yên tâm đi, cháu đã kiểm tra vài lần rồi.”

Lái xe về nhà, cơn giận vì cuộc điện thoại vừa rồi trong lòng Kiều Thiệu Bắc dễ dàng bị thổi tan bởi nụ cười tươi của hai hài tử. Hiện giờ, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là có con cái thì việc gì cũng qua. Lúc này đây, hắn cùng Tô Nam chỉ có duy nhất một nhiệm vụ là theo đuổi ‘vợ’ và mang con trai về thôi.

***

Trở lại nhà của Từ nãi nãi, Triển Tô Nam và Cố Khê vẫn còn đang dọn dẹp, trên đầu Triển Tô Nam đang đội mũ báo. Thấy Dương Dương và Nhạc Nhạc thi xong về sớm, Triển Tô Nam rất ngạc nhiên, còn Cố Khê đã quá quen thì bình thản hơn rất nhiều. Nghe Dương Dương và Nhạc Nhạc nói chắc như đinh đóng cột kết quả, Triển Tô Nam kìm lòng không được mà thay phiên bế bổng từng đứa lên chạy vài vòng quanh sân, kéo tới tiếng cười khanh khách giòn tan của hài tử. Chúng từ nhỏ tới giờ chưa bị ai bê lên xoay vòng như thế này cả.

Chơi đùa với thúc thúc xong, Dương Dương và Nhạc Nhạc lập tức cởi áo bông, xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam không định để chúng làm nhưng Cố Khê cản bọn hắn lại. Cậu luôn giáo dục hai con trai phải biết tự lập, hiếu thuận, nhiều năm qua lũ trẻ vẫn luôn thế, cậu không hy vọng chỉ bởi vì hai vị ‘thúc thúc’ tới đây mà làm thay đổi tính cách và cuộc sống sinh hoạt của chúng. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng luôn biết được dụng tâm của ba ba, hơn nữa hai cậu nhóc vốn chính là hài tử rất hiếu thảo, nhất là hiện tại, bọn chúng càng thích vui vẻ bên cạnh ba ba, cùng thúc thúc làm việc.

Nhìn hai con trai xách xô nước lên, lau cửa sổ, lau cửa kính, chân tay linh hoạt, động tác thuần thục nhẹ nhàng, trong lòng Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam ngập tràn ngũ vị tạp trần. Bọn hắn càng hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng thật tốt hai đứa con, sau này tuyệt không làm cho ba cha con phải chịu bất kỳ sự thương tổn nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện