Nếu thời gian có thể đảo ngược, cậu sẽ lựa chọn quay về mùa hè năm 15 tuổi. Như vậy, cậu sẽ không điền vào phiếu “tình nguyện viên” của trường để rồi…cậu sẽ không gặp gỡ hai người sẽ làm thay đổi cả cuộc đời cậu. Nếu thời gian có thể trở lại, nếu…nếu…

Đáng tiếc là, trên thế giới không có nhiều chữ “nếu” như vậy….

Tại một con đường hầm nhỏ, nơi những người bán hàng rong tụ tập lại, chiều nào tầm này, mọi người đều tới ghé qua, nhất là các bạn gái rất thích dừng chân tại nơi đây nghỉ ngơi, chọn một ít đồ vật này nọ vừa rẻ mà lại thú vị. Đây là một thành phố nhỏ bé ở phương bắc, một nơi không ai chú ý tới. Không có những tòa nhà cao chót vót, nơi đây chỉ có những con đường nhỏ xinh cùng những quán hàng vỉa hè, tạo nên vẻ đẹp bình dị cho thành phố. (ta đọc qt không hiểu nên ta chém bừa:”>)

Trong con phố toàn hàng bán vỉa hè như thế này, phần lớn đều là những người bán lâu dài, thậm chí có những người bày hàng suốt cả ngày đêm. Cho nên rất khó tìm được một chỗ bán hàng nhỏ tại đây. Bất quá cũng có ngoại lệ…may mắn nếu người bán hàng cũ có nguyên nhân không tới được thì chỗ trống bày hàng đó sẽ nhanh chóng bị người khác tiếp quản. Tất cả mọi người đều vì kiếm miếng ăn nên cũng không ai làm khó dễ ai, mọi người nhiều lúc cũng giúp đỡ che chở lẫn nhau để có một cuốc sống tốt hơn.

Ở đây già trẻ, trai gái bán hàng đều có nhưng có một cô gái khiến cho mọi người đều phải chú ý. Cô gái này đúng hơn ba tháng trước thì tới, vừa vặn có một người bán hàng phải về quê, nàng đã bày một sạp hàng ngay trên khoảng trống chưa tới một thước này.

(một thước: 1/3 mét = 33,3333 cm)

Bởi vì ngày lạnh, nàng luôn quàng khăn cổ che kín mít, hơn nữa lại còn đội mũ cùng với một mái tóc dài nên bình thường mọi người chỉ có thể nhìn thấy rõ mỗi ánh mắt. Cho dù là lúc ăn cơm nàng cũng cúi đầu thật thấp, dùng tóc che khuất dung mạo, tựa hồ không thích người khác nhìn thấy bộ dạng của mình. Cho nên nàng tới đây được một tháng, mọi người mới biết được hóa ra nàng có một vẻ ngoài rất xinh đẹp. Cô gái này mỗi ngày bày bán hoa làm bằng tay cùng một ít trang sức, vật phẩm nho nhỏ dành cho nữ hài tử… Cũng sau một tháng khi nàng tới, mọi người mới biết được nàng đang có bầu. Chớp mắt, bụng nàng càng lúc càng lớn, tựa hồ cũng sắp tới lúc sinh.

Cô gái này mỗi ngày tới sớm nhất, trở về cũng là trễ nhất, nhưng không ai nhìn thấy qua chồng của nàng. Nàng không thích nói chuyện, cũng rất ít khi tán gẫu cùng mấy người bán hàng xung quanh. Bất quá nàng cũng không phải người đối với ai cũng lạnh lùng, ở chung lâu ngày, mọi người quanh đấy cũng biết nàng quen sống hướng nội. Ít nhất thời điểm bọn họ đi nhà vệ sinh, nàng luôn giúp bọn họ trông coi sạp hàng. Mọi người chỉ biết là nàng kêu Tiểu Khê, họ là gì hay từ đâu tới đây, chồng ở nơi nào thì không một ai biết. Lâu dần, mọi người cũng hiểu được, nhìn cô gái này đi sớm về muộn như vậy, vất vả kiếm tiền, nghĩ cũng biết nàng không có chồng.

Sắp tới lễ mừng năm mới, càng ngày càng lạnh, cuối năm đều là thời điểm mọi người được phát tiền thưởng, cũng là thời điểm những người buôn bán nhỏ làm ăn cũng khấm khá hơn. Cô gái kia làm hoa giấy rất đẹp, lễ mừng năm mới mua về vừa lúc hợp với không khí. Cũng bởi vậy, mấy ngày nay sinh ý kiếm được cũng kha khá. Ngày rất lạnh, ngón tay của nàng bởi vì làm hoa giấy nên không thể mang bao tay nên đều đông lạnh đến nỗi nứt da. Nhưng một chút đều không có ảnh hưởng tới việc nàng làm được những bông hoa giấy thật tinh xảo. Mỗi lần thu được tiền, trong mắt nàng đều ánh lên sự vui sướng thản nhiên. Cũng bởi vì đang mang thai, cho nên gần như không có khách hàng nào cò kè mặc cả, huống chi giá cả nàng đưa ra vô cùng hợp lý.

Bầu trời tối đen, trong đường hầm người qua lại ngày càng thưa thớt. Ngày đông lạnh buốt, ai cũng đều muốn sớm một chút về nhà ấm áp. Đại thẩm bán bao bọc di động đang chà xát tay đang đông cứng, lấy bình giữ nhiệt ra đổ canh vào một chén nhỏ định bụng uống lót dạ. Liếc mắt một cái nhìn sang bên người vẫn còn đang làm hoa giấy, bà lại rót một chén canh nóng đưa qua.

“Tiểu Khê, uống chút canh nóng đi, trời rất lạnh, thân thể của cháu không so với chúng ta được, nên chú ý.”

Đang chuyên tâm làm giấy hoa thì giật mình khi thấy trước mắt hiện ra một chén canh, nàng mới buông bông hoa làm dở dang, đôi tay vì đông lạnh mà đỏ bừng, do dự một lát rồi mới dám vươn tay tiếp nhận chén canh.

“Cám ơn.”

Cô gái tên gọi Tiểu Khê khẽ cất tiếng, rồi nặng nề cúi đầu, nghe vào tai càng thấy tính cách của cô hướng nội. Đại thẩm xua tay, thúc giục “Uống nhanh đi.”

Tiểu Khê đè mũ, kéo khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt xuống, thấp đầu đem canh nóng chậm rãi uống. Uống xong canh, nàng lập tức kéo khăn quàng cổ lên, đem cái chén nhỏ trả lại cho đại thẩm, còn nói tiếng cám ơn. Đại thẩm cất kỹ cái chén đi, nhìn bụng Tiểu Khê, hảo tâm hỏi: “Tiểu Khê, bụng cháu lớn thế này chắc sắp sinh rồi đúng không?”

Tiểu Khê xoa xoa bụng, gật gật đầu, cũng không nói là đã chín tháng. Quen với việc Tiểu Khê kiệm lời, đại thẩm nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng đã nhiều tháng nay “Tiểu Khê, chồng cháu đâu? Ta chỉ gặp một mình cháu bày hàng ở trong này, chưa từng có gặp qua chồng cháu. Cũng sắp sinh rồi mà cháu còn phải mỗi ngày đến đây bày hàng, nguy hiểm lắm.”

Tiểu Khê bỗng dừng tay, lắc đầu. Bắt gặp lông mi nàng run rẩy, đại thẩm thở dài không hỏi. Tiểu Khê lắc đầu chỉ có hai ý nghĩa, hoặc đúng là nàng không có chồng, hoặc là chính người chồng căn bản không cần nàng. Mặc kệ cái nào đúng, đại thẩm đều cảm thấy không cần phải khiến “miệng vết thương” của Tiểu Khê xát thêm muối. Bất quá đại thẩm vẫn nhắc nhở “Trời rất lạnh, cháu lại đang mang thai, nên trở về sớm một chút đi. Hiện tại cũng sẽ không có người đến mua hoa đâu.”

Tiểu Khê gật gật đầu, lại cầm bông hoa giấy đang làm dở một nửa lên. Đại thẩm thở dài, không nói gì nữa. Làm xong đóa hoa kia, Tiểu Khê bắt đầu thu dọn sạp. Xem ra nàng chuẩn bị ra về, đại thẩm qua giúp thu dọn. Đối với nữ nhân mà nói, cay đắng gian khổ một chút không sao nhưng nên có một người chồng thương yêu mình. Giống như Tiểu Khê vậy, bộ dạng cho dù xinh đẹp nhưng đáng thương là lại không có ai yêu thương. Nói cảm ơn với đại thẩm, Tiểu Khê đem đóa hoa giấy nàng vừa rồi làm đặt trên sạp hàng của đại thẩm có ý tạ ơn đã quan tâm, rồi mới một tay ôm thùng dụng cụ, một tay vơ gọn những giấy làm hoa thừa cũng một ít trang sức vật phẩm nhỏ chậm rãi đi ra khỏi thông đạo. Nhìn Tiểu Khê đang mang thai cước bộ gian nan mà hướng đường hẹp nhỏ đi ra, đại thẩm thở dài mà lắc đầu, haiz……đây đều là mệnh.

Đi đường trở về tới chỗ thuê trọ đã là 11 giờ, Tiểu Khê thuê ở tại tầng hầm trong một khu nhà. Từ chỗ nàng bày hàng bán về tới đây cũng mất có bốn mươi phút. Nếu không phải lo lắng đến trị an cùng tình huống thân thể của chính mình, Tiểu Khê sẽ lựa chọn địa điểm thuê trọ khác rẻ hơn, như vậy mỗi tháng có thể tiết kiệm được hơn 200 đồng tiền thuê. Tiền thuê tầng hầm ngầm mỗi tháng mất tới 450 đồng, khấu trừ tiền thuê, tiền điện nước cùng sinh hoạt phí, cô một tháng chỉ còn có thể để lại được 600 đồng. Đối với nàng bây giờ mà nói, mỗi một phân tiền cũng không thể lãng phí.

Trong tầng hầm ngầm bài trí rất đơn giản, một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, Tiểu Khê còn mua một cái rương lớn. Những thứ khác chỉ có chậu rửa mặt cùng rất ít vật phẩm thường ngày. Trên ghế bày hai kiện quần áo cũ, trên bàn thì để sữa bột, bình sữa và đồ dùng trẻ nhỏ. Tầng hầm ngầm ở phương bắc đều có hệ thống sưởi hơi, trên bề mặt của hệ thống sưởi hơi toàn bình Coca đựng đầy nước. Nước được hâm nóng bằng hệ thống sưởi hơi suốt một ngày sẽ được Tiểu Khê dùng rửa mặt vào buổi tối, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền điện để đun nước. (T^T khổ quá Tiểu Khê ơi…hic)

Buông đồ, Tiểu Khê tháo khăn quàng cổ cùng mũ xuống, nàng cởi bỏ chiếc áo khoác mua 40 đồng bày ngoài đường. Rửa sạch mặt mũi tay chân, ngồi trên giường, dùng đôi chân đồng dạng nứt da khó khăn giặt đồ. Tiểu Khê đặt quần áo ở trên ghế, đem chậu nước bưng tới bên ghế, xoay người giặt tất. Trên chân thì bị nứt da, tất một ngày thì ô uế. Bởi vì mang thai, Tiểu Khê không thể dùng cao nứt da, chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng.

Rửa mặt xong xuôi, Tiểu Khê ngồi ở trên giường tính toán thu nhập của ngày hôm nay. Mấy ngày nay bụng càng ngày càng đau, nàng có lẽ sẽ mau chóng sinh. Tiền sinh sản nàng cũng cần phải chuẩn bị để đề phòng vì đó là một khoản tiền không hề nhỏ. Đầu giường để vài bộ sách về phụ nữ đang mang thai, còn có những loại sách chuyên về cách sinh sản của phụ nữ. Tiểu Khê lấy một quyển sách rõ ràng bị giở ra đọc rất nhiều lần, lại lấy ra một quyển vở ghi nhớ đối chiếu lại những thứ cần mua nhằm phòng khi quên mất.

Đấm đấm thắt lưng đau nhức không thôi, Tiểu Khê ngửa đầu thở hắt ra, ngày mai nên hay không nên tiếp tục bày hàng bán đây? Vạn nhất gặp đúng thời điểm đau bụng thì thật phiền toái, nhưng mà bày hàng bán ít một ngày thì tiền nàng muốn kiếm lại ít đi một chút, nàng rất cần tiền. Nàng hiện tại gởi ngân hàng chỉ có chưa tới 7000 đồng, muốn sinh đứa nhỏ an toàn rồi tìm một nơi để sinh sống yên ổn thì 7000 đồng này là quá ít. Nhưng mà không có cách nào khác, nàng bây giờ chỉ có thể dựa vào bày hàng bán vỉa hè để kiếm sống.

Che đi ánh mắt chua xót, Tiểu Khê đem hơn 200 đồng hôm nay kiếm được để vào trong hộp tiết kiệm. Mấy ngày nay sinh ý tương đối hảo, hy vọng có thể nhiều kiếm một chút. Đây là thị trấn nhỏ, hàng vỉa hè nếu quá đắt thì sẽ không bán được, bình thường những bó hoa giấy nàng khổ công làm nếu trừ hao đi phí công thì cũng chỉ kiếm được mấy đồng lẻ, hơn nữa một ngày cũng bán không được nhiều ít. Nhưng mà nàng cũng chỉ biết làm thứ này, nếu không phải lúc nhỏ cùng bà nội học qua làm hoa giấy, nàng bây giờ có lẽ thật sự không biết phải sinh sống ra sao.

Mở chăn trên giường ra, Tiểu Khê trước cởi quần, tiến vào trong ổ chăn, rồi mới cởi từng cái y phục trên người. Khi nàng cởi bỏ áo bông, cởi bỏ quần áo mặc bên ngoài cùng nội y thì dĩ nhiên lộ ra bụng bầu thật to nhưng lại cùng bộ ngực bằng phẳng đến dị thường! Mà phần cổ ban ngày luôn bị che chắn bởi khăn quàng cổ lại có chút hơi hơi nhô ra, rõ ràng không giống nam tử bình thường, nhưng cũng không giống nữ nhân. Thu gọn quần áo lại, lộ ra bụng bầu đã chín tháng, Tiểu Khê một tay khẽ sờ, thần sắc có chút hoảng hốt. Chín tháng…đã chín tháng trôi qua, “nàng” vì đêm đó mà mê loạn cùng xấu hổ, trong nháy mắt, cuộc sống của “nàng” đã thay đổi khôn lường….

“Nàng” một lần nữa tự hỏi mình là tại sao, hỏi chính mình đến tột cùng đã xảy ra có chuyện gì…Nhưng luôn không thể đưa ra nổi một đáp án. “Nàng” thật sự không biết… Chính là… Mặc kệ là bởi vì cái gì, đều cùng “nàng” đã không còn quan hệ nữa rồi …”Nàng” cùng bọn họ, vẫn mãi là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là chính “nàng” vẫn luôn tự lừa mình lừa người mà thôi.

Kéo áo xuống, tắt đi ánh đèn duy nhất trong phòng, Tiểu Khê nằm xuống. Ngày mai hay là lại tiếp tục bày hàng vỉa hè, chẳng sợ đau bụng “nàng” cũng có thể kịp trở về tới nhà. Suy nghĩ không tự chủ được mà lại nhớ tới ngày đó, Tiểu Khê che đầu đang ẩn ẩn đau đớn, trên trán có một vết sẹo. Áp chế nỗi đau chất chứa trong lòng, Tiểu Khê nhắm mắt lại, ép chính mình yên giấc. Hiện tại, “nàng” đã không còn tự mình oán hận hối tiếc, chính vì không muốn đứa nhỏ vừa sinh ra đã là cô nhi nên “nàng” nhất định phải cố gắng sống sót.

Giấc ngủ rất nhanh kéo tới, Tiểu Khê ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng lâm vào ngủ say. Bên tai tựa hồ lại truyền đến tiếng quát của người nào đó, rồi lại có những cảnh tưởng chập chờn, “nàng” giống như lại một lần nữa thấy được khuôn mặt phẫn nộ của một người cùng vẻ mặt trách cứ của một người còn lại….

“Bộp!”

Bàn tay đánh lên mặt mình, bật ra đủ loại thống khổ đau đớn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện