“Lại thơ thẩn, phải trừng phạt một chút” Nụ cười thật thấp bên tai kéo Lâm Vi về thực tại, lúc kịp phản ứng thì toàn thân trần truồng đã dây dưa một chỗ.
Hai chân bị hắn kéo lên vai, cơ thể mở rộng mặc hắn ngắm.
Lâm Vi thẹn quá hóa giận “Anh làm gì thế?!”
“Em đã vào đường cùng rồi, đừng cố gắng chống đối nữa, chờ anh tấn công đi” Diệp Kính Văn trưng ra khuôn mặt cười cợt ưu nhã, dùng môi lưỡi châm lửa khắp người Lâm Vi.
“Không được, ngày mai em…”
“Đừng kiếm cớ, ngày mai em không có tiết dạy” Diệp Kính Văn gian ác cắn bắp đùi Lâm Vi một cái, khiến Lâm Vi rùng mình.
“Anh…Anh không phải muốn kết hôn sao, tôi được coi là…ưm…” Lâm Vi vừa định mở miệng oán trách thì cái nơi đang mềm nhũn dưới đùi bị nhét vào miệng đối phương, nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ mãnh liệt.
Diệp Kính Văn vừa liếm phần yếu ớt của Lâm Vi, vừa mơ màng trả lời.
“Muốn kết hôn mà”
Ngón tay trên vai đột nhiên nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt khiến Diệp Kính Văn nhăn mày một chút.
“Cho nên động phòng trước đã”
Không cho Lâm Vi kịp phản ứng, ngón tay mang theo chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng do thám ở huyệt sau.
“A….” Lâm Vi thở hổn hển, ngước cổ lên, thân thể bên dưới trắng nõn như thiên nga xinh đẹp, khiến người ta bị hớp hồn phải cúi xuống cắn một ngụm.
Diệp Kính Văn cắn yết hầu của Lâm Vi, dùng hàm răng khẽ liếm láp, Lâm Vi bị hắn tấn công trên dưới nên chẳng còn khí lực chống cự nữa, chỉ biết hô hấp thật sâu để ổn định nhịp tim.
“Anh muốn vào rồi nha, chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Kính Văn đem thứ cứng rắn nóng rực đặt trước lối vào ngượng ngùng.
Lâm Vi không dám giãy giụa, điều chỉnh tư thế và buông lỏng toàn thân để đón nhận hắn.
“Được…rồi….” Nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, căm tức nhìn đối phương, vì nhiễm tình dục mà đôi mắt ướt át mê người.
Diệp Kính Văn sáp qua hôn khóe mắt Lâm Vi, dùng hết sức đẩy vào.
Toàn thân Lâm Vi co quắp một trận, huyệt sau lâu ngày không sử dụng nên quá chật hẹp, không đủ gel bôi trơn khiến cậu đau đến cắn chặt đôi môi.
Diệp Kính Văn hôn cậu hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều liếm vào vết thương trên môi cậu.
Lâm Vi chỉ biết ôm chặt lấy lưng Diệp Kính Văn cào ra từng vệt máu, bởi vì quá đau đớn mà cả hai đều rất kích động, Diệp Kính Văn không hề khách khí, bắt đầu đâm điên cuồng trong cơ thể Lâm Vi.
“Bi cực sinh lạc” Diệp Kính Văn thì thầm câu thần chú “Anh muốn em phải nhớ kĩ cái cảm giác, nhớ kĩ anh cử động trong thân thể em, cái cảm giác đó….Ưm….”
Lâm Vi căm tức chủ động hôn lại, khóe miệng Diệp Kính Văn nâng lên nụ cười tà ác.
Tình yêu của chúng ta vốn phải kịch liệt một chút, nếu không kịch liệt làm sao xứng đáng với tính cách khó chiều của em và danh hiệu Diệp Tiểu BT của anh đây.
“Đúng rồi, cuối tuần này anh phải đi giải phẫu nữa rồi, nhân lúc em không có tiết dạy trong ba ngày này thì lo mà nạp năng lượng cho anh đi”
Đối với cái lí do kì quái này, Lâm Vi chỉ còn biết trợn mắt một cái, sau đó hở chút là bị hắn đẩy lên hành hạ.
Trước đây cho dù vẫn cuồng nhiệt, nhưng chỉ giống như cách bộc lộ tình thú của tuổi trẻ thôi.
Còn bây giờ, tên Diệp Kính Văn càng đáng sợ hơn, cứ như một con sói đói nhào vào xâu xé con mồi, động tác mạnh mẽ và hung ác.
Mặc dù cũng đã quen rồi nên khoái cảm kéo đến rất nhanh….
Mặc dù cách làm đó khiến người ta bị kích thích, có cảm giác yêu mãnh liệt.
Nhưng làm ơn ném cái rương anh ba anh cho đi? Nhìn đến là lạnh hết sống lưng.
Đây là nguyện vọng duy nhất của Lâm Vi.
Vốn nghĩ là Diệp Kính Văn nói ba ngày chỉ là cho vui thôi.
Nhưng mới sáng ngày thứ hai yên bình, lại bị hắn lấy lí do “Sáng sớm hưng phấn là chuyện thường” đè ép cậu triền miên mấy lần thì Lâm Vi mới nổi lên một dự cảm xấu.
Không biết Diệp Kính Văn đã đem quần áo của Lâm Vi giấu đi đâu hết, hai người mặc áo ngủ đi lại trong phòng ngủ mắt to trừng mắt bé, nhanh chóng dẫn đến một vài hậu quả nghiêm trọng.
“Anh gọi người giao cơm đến, nên em không cần nấu đâu” Lúc Lâm vi muốn chui vào bếp thì Diệp Kính Văn nói như vậy, lúc này hắn đang ngồi nhàn nhã trên sofa đọc sách.
“Anh rút điện ra rồi, nên đừng hòng lên mạng kêu cứu với bạn em” Lúc Lâm Vi định ôm máy tính thì Diệp Kính Văn nói như vậy, lúc này hắn đứng như ma sau lưng Lâm Vi, dựa vào tường cười gian ác.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì đây?” Lâm Vi nổi điên, tức giận nhìn cái tên đang cười đến vô tội kia.
“Anh muốn em ở bên anh ba ngày, em đã đồng ý rồi mà” Diệp Kính Văn vô tội giương mắt “Rõ ràng là tối hôm hôm qua em đã đồng ý rất lớn tiếng, kêu ừm ừm nhiều lần lắm”
Nhớ tới chuyện kịch liệt tối hôm qua, mặt Lâm Vi đỏ bừng.
Diệp Kính Văn không biết xấu hổ nói tiếp “Sau ba ngày anh phải làm phẫu thuật rồi, anh cần em giúp nạp năng lượng và cả lòng tin nữa”
“Anh còn biết sau ba ngày em có một tiết dự giờ quan trọng, cho nên em cũng cần anh nạp năng lượng và tình yêu”
Tại sao lại yêu phải tên này? Chẳng lẽ mình có khuynh hướng tự ngược? Vấn đề này Lâm Vi đã suy nghĩ cả buổi chiều vẫn không ra, chỉ còn biết thở dài.
Yêu thì cứ yêu thôi, ai cần biết lí do.
Tính tình hắn lớn lối cuồng nhiệt, còn mình ấm áp dễ gần, ở bên nhau cũng quá xứng đôi mà.
“Nếu như em tìm ra một người khác để yêu, anh đoán chừng ba năm mới cho ôm, năm năm mới cho hôn, mười năm mới được lên giường a” Diệp Kính Văn đẩy cửa ra, cười rất rạng rỡ “Tình yêu của anh dù quá mãnh liệt, thì cũng do em không chịu mãnh liệt thôi”
“Anh câm miệng được chưa?”
“Cho nên em rất may mắn vì đã gặp được anh, người đã giúp em giải quyết rất nhiều vấn đề mà một người cố chấp dễ ngượng ngùng như em không thể làm đó”
“Bảo anh câm miệng mà”
“À, nếu em cứ kiên trì với mấy cái nguyên tắc của mình, thì em cũng giống như đội bóng kia, một tiếng đồng hồ vẫn chưa đá vào một trái…”
“Bộp”
Lâm Vi tối sầm mặt, quăng một cái gối vào ngực Diệp Kính Văn.
“Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?” Lúc hai người tựa vào nhau xem bóng đá, Lâm Vi đột nhiên hỏi.
“Từ nhỏ anh đã vô liêm sỉ rồi, bây giờ tu luyện thêm thôi” Diệp Kính Văn sáp qua hôn trán Lâm Vi.
Lâm Vi lạnh lùng nhìn hắn “Da mặt anh dày đến mức em không thể chấp nhận nổi”
“Em biết tại sao Vạn Lí Trường Thành chắc chắn vậy không?” Diệp Kính Văn mỉm cười nắm tay Lâm Vi, tiếp tục giảng bài “Không phải vì nó dài, mà vì nó đủ dày”
“Da mặt dày, còn em thì có bao nhiêu yêu thương đều giấu trong lòng, tạo thành con dao tự giết chết mình”
“Nếu anh cũng da mặt mỏng như em, có khi mỗi ngày phải ngượng ngùng bàn luận việc học mất” Diệp Kính Văn ngáp một cái, đội bóng hắn ghét lại ghi bàn.
“Đi thôi, đến giờ ngủ rồi”
Rất nhanh sau đó trong trong căn phòng tối tăm truyền ra tiếng thở dốc mãnh liệt.
“Thoải mái không? Kêu lớn lên đi” Diệp Kính Văn hung hăng đâm, Lâm Vi ngồi trên bụng hắn thở hổn hển.
Đột nhiên một tiếng nhạc chói tai reo vang, toàn thân Lâm Vi cứng đờ, đang muốn nghe điện thoại thì bị Diệp Kính Văn đè lại.
“Tiếp đi, anh sẽ giúp em” Diệp Kính Văn ngồi dậy, dùng tư thế ôm nhau mà chuyển động trong người Lâm Vi, đặt điện thoại bên tai cậu.
Lâm Vi liếc hắn một cái, nhận cuộc gọi thì nghe một giọng nói gấp gáp bên kia.
“Alo anh à, tài khoản qq của anh bị hack sao?”
Hắc Sâm Lâm vẫn đang hoài nghi trong lòng, cái người vào gia tộc nói nhảm thật ra không phải là Lâm Vi.
“Ưm……” Lâm Vi vừa tính mở miệng thì Diệp Kính Văn ác ý đâm một cái, Lâm Vi vội vàng che miệng lại nhưng tiếng rên rỉ vẫn tràn ra ngoài, Hắc Sâm Lâm bên kia chóng hết cả mặt, từ đó Hắc Sâm Lâm rút ra một kết luận, vị đàn anh thường ngày rất bình tĩnh và ấm áp kia, lúc lên giường kêu…rất đáng sợ.
Bên kia vừa cúp điện thoại thì Lâm Vi hung hăng liếc Diệp Kính Văn.
“Sao? Sao mà nhìn anh như vậy? Tiểu Sâm Lâm vẫn là một thằng nhóc con, cho nó biết cách làm đàn ông có gì xấu đâu”
“Anh….” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài, lần nữa chịu đựng từng đợt công kích điên cuồng của hắn.
Thực ra hắn vẫn biết chừng mực, biết là Hắc Sâm Lâm và mối quan hệ giữa hai đứa nên mới dám chọc thôi.
Hy vọng là vậy.
Hy vọng con sói mà mình yêu còn sót lại chút tự trọng và lương tâm.
Tối ngày thứ ba.
“Em muốn ra ngoài?” Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn Lâm Vi.
“Ừ, hôm nay trường có thông báo lịch làm việc” Lâm Vi mỉm cười giải thích.
“Được rồi, đi đi” Diệp Kính Văn đồng ý rất nhanh, lúc Lâm Vi bước chân ra ngoài thì hắn lẽo đẽo đi theo.
Lâm Vi đến một quán bar.
Nói ra thì hơi mất mặt, mình lớn ngần này rồi mà còn đi tụ tập giao lưu với bọn trẻ.
Diệp Kính Văn mà biết chắc sẽ cười cho thúi mặt.
Nhưng lại rất muốn gặp những người cùng chơi trong game nên đành nói dối ra ngoài.
Tại quầy bar thì thấy hai người Hắc Sâm Lâm và La Băng, không ngoài dự tính.
Lâm Vi có một tình cảm đặc biệt với Hắc Sâm Lâm, cảm thấy cậy ta rất giống em trai mình. Hắc Sâm Lâm đối với cậu cũng ba phần tôn trọng bảy phần hợp ý, lúc hai người ở bên nhau Lâm Vi không bao giờ để ý lớn nhỏ này nọ, mà nói chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với đối phương.
Dù sao cái tôn nghiêm của một đàn anh cũng bị Diệp Kính Văn ko đặt vào mắt rồi.
Bị một thằng nhóc nhỏ hơn hai tuổi dùng cái ánh mắt cưng chìu nhìn chăm chú dù Lâm Vi có nổi da gà cũng là chuyện thường.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, một nhóm người dù chưa gặp nhau bao giờ cũng thân thiết rất nhanh, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
La Băng và Hắc Sâm Lâm đứng chung, Lâm Vi mở to mắt nhìn Hắc Sâm Lâm thì thấy mặt cậu ta ửng hồng, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu ta muốn tỏ tình.
Nhưng mà cái đứa ngốc này muốn tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như vậy thì chỉ có một kết quả là ăn tát.
Tỏ tình phải chọn nơi riêng tư mới tốt, thứ nhất sẽ không khiến đối phương áp lực, thứ hai có bị cự tuyệt thì cũng không sợ mất mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy sẽ phản tác dụng.
Làm đàn anh, Lâm Vi vẫn dõi theo Hắc Sâm Lâm, thấy cậu ta vẫn chờ đợi tình yêu này suốt bao năm nay thì hy vọng cậu ta sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất sẽ không giống mình và Diệp Kính Văn cứ kẻ đuổi người trốn chỉ đem lại đau khổ cho nhau.
Lúc cả đám vào phòng hát karaoke, Lâm Vi nhanh chóng chọn bài, không thể để Hắc Sâm Lâm nói thẳng ra được, cuối cùng thì chính mình hại mình.
Bất đắc dĩ cười cười, trước mặt cả bọn cầm micro lên.
Đã lâu chưa hát hò rồi, trước kia chỉ hát <<Quá nhiều>> cho cô bạn trên thiên đường nghe.
Sau đó, Diệp Kính Văn đột ngột xuất hiện, cũng đứng trước mặt mình hát <<Quá nhiều>>, mặc dù hắn hát không hay lắm, nhưng nghe nhiều thành ra nghiện.
Hắn dùng cách như vậy để vạch trần vết thương trong lòng mình, rồi sau đó tìm cách chữa lành.
Có lẽ mình nên biết ơn hắn.
Cho dù biết hắn vì bị gia đình ép buộc mới phải kết hôn, biết rằng dù ngọt ngào hạnh phúc đến mấy cũng không thể ở bên nhau.
Lâm Vi chọn bài hát
“Lặng lẽ ở bên cạnh người lâu thật lâu, ngay cả khi khóe mắt đỏ lên rồi vẫn chưa phát hiện, nghe người nói về những thay đổi trong hiện tại, ngắm mãi nụ cười của người mà tôi yêu nhất”
“Con đường ngày đó thì chẳng hề thay đổi, trước đây mỗi lần đi qua con đường này trời đều rất đẹp, nhớ về những gì chúng ta đã trải qua, nước mắt từng giọt từng giọt bắt đầu rơi”
Cố gắng nén lại những giọt nước mắt chực tuôn, Lâm Vi nhìn mọi người khẽ mỉm cười, tiếp tục hát.
Thực lòng, cho dù không thể ở bên anh, em cũng muốn cảm ơn anh, Diệp Kính Văn.
Là anh dạy em cách yêu một người, là anh giải thoát cho em khỏi những ám ảnh trong quá khứ, là anh cho hiểu tình yêu thật mãnh liệt và ngọt ngào biết bao, dù cho những vết thương nó gây ra chẳng nhẹ chút nào.
Nhưng một người không tin tình yêu, chỉ biết nhốt mình trong bóng tối như em, nguyện ý được yêu một lần.
Những ngày tháng chung sống vui vẻ, dù đôi khi chúng ta hiểu lầm giận dỗi, khổ sở vì chia xa hay vui sướng vì trùng phùng, có những đau khổ, cả những giây phút ngọt ngào.
Những điều đó vẫn in sâu trong tâm trí, em vốn một trái tim cô độc cũng nhờ anh mà có thêm nhiều sắc thái tình cảm đa dạng như vậy.
Có lẽ cả đời em này em cũng không thể quên được anh, cũng giống như anh đã từng nói rằng trong một lúc nào đó, tên anh đã khắc sâu trong đáy lòng em rồi.
Không ai có thể chạm vào.
Lâm Vi cầm micro nhàn nhạt cười, âm thanh huyên náo trong quán bar bất chợt yên tĩnh lại.
Nghe được giọng hát trầm ấm của chàng hoàng tử tình ca trong truyền thuyết, giống như không phải đang hát mà đang đứng trước mặt tình nhân khẽ thì thầm.
“Tôi từng hôn lên gương mặt người, đôi tay đó siết chặt bờ vai tôi, cảm giác ngọt ngào ấy tôi vẫn còn lưu luyến, mỗi khi nhắm mắt lại thì tôi đều có thể thấy, những hẹn ước bị phá vỡ đó sẽ được thực hiện”
“Tôi từng hôn lên gương mặt người tuy người không còn bên tôi, tôi vẫn chúc người sẽ có nhiều hạnh phúc, cắt đứt đường ngăn tình này….”
Diệp Kính Văn tung cửa đuổi tới nơi vừa lúc nghe được Lâm Vi hát đến đoạn cao trào nhất.
Tiếng hát của cậu vẫn như trước khiến người ta say đắm, sự ưu tư nhàn nhạt khiến người ta không đoán được tâm tình.
Nhưng chỉ Diệp Kính Văn biết bài hát có ý nghĩa gì.
“Lâm Vi, em rốt cuộc cũng tặng cho anh một bài hát sao?” Diệp Kính Văn nâng lên một nụ cười si ngốc “Hát một bài buồn thảm như vậy, anh vẫn biết em luôn suy nghĩ tiêu cực, nhưng anh sẽ không để nó tăm tối mãi đâu”
“Thật là, không biết rằng em tự hành hạ mình cũng chính là đang hành hạ anh sao, chỉ giỏi khiến anh đau lòng” Diệp Kính Văn vừa lẩm bẩm vừa đẩy cửa vào.
“Wow, thật là đông vui” Diệp Kính Văn mỉm cười bước vào, mang theo một luồng gió lạnh tràn ngập khắp khòng.
“Sao vậy? Không phải em muốn đi làm nghiên cứu sao? Nghiên cứu với nhiều người như vậy là muốn nghiên cứu cái gì đây? Hửm?”
Vừa nói vừa dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Vi, ngón cái miết nhẹ môi dưới cậu.
“Em nghiên cứu vi khuẩn hả? Còn chạy đến quán bar nghiên cứu? Ha hả, nói dối cũng không biết lựa người, em lừa gạt tình cảm của anh như vậy bảo sao anh không tức giận đây”
Lâm Vi cười lạnh hất tay hắn ra “Tôi làm gì không liên quan đến anh, anh đừng quản nhiều”
Diệp Kính Văn híp mắt cười “Ừm, nói rất hay, vậy em tiếp tục làm nghiên cứu đi. Anh cũng biết chút ít, có thể trao đổi kiến thức với em này”
Diệp Kính Văn ưu nhã xoay người đứng trước mặt Hắc Sâm Lâm “Là cậu?”
Vì bị cắt ngang kế hoạch tỏ tình mà Hắc Sâm Lâm mặc dù đang tức tối trong lòng nhưng cũng không dám trút giận lên đầu đàn anh, đành phải cắn răng tiếp lời “Đàn anh, đã lâu không gặp”
“Ừ, lâu không gặp. Đúng rồi, cậu tên gì?”
“…..Sâm Lâm”
“Ai da Sâm Lâm à, khó tưởng tượng rằng ngần ấy năm mà tôi vẫn còn nhớ tới cậu đó” Nói xong còn giả ngu lại ôm chầm Hắc Sâm Lâm, ôm xong mới đột ngột hỏi: “Cậu họ gì?”
“….Hắc”
Diệp Kính Văn lại nhìn Hắc Sâm Lâm cười quỷ dị “Cậu to gan thật, cậu không phải là Đợi, đợi đến…”
Vừa nói còn khẽ nháy mắt với Lâm Vi.
Quả nhiên Lâm Vi dùng đôi môi hồng nhuận chặn miệng hắn lại, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn. Diệp Kính Văn cười đắc thắng, thuận tay ôm chặt cậu hung hăng ăn đậu hủ.
Lâm Vi mặt lạnh đẩy hắn ra, quay đầu nhìn Hắc Sâm Lâm cười xin lỗi, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Kính Văn một cái lạnh nhạt nói “Đi ra ngoài nói chuyện”
Đường phố về đêm trở lạnh.
Lâm Vi mặt lạnh, Diệp Kính Văn cũng mặt lạnh, mặc dù hai người đang nắm tay nhau nhưng vẫn thấy lạnh.
“Tại sao gạt anh?” Diệp Kính Văn hít khí lạnh, giọng nói lạnh tanh.
“Tôi muốn gặp bạn chẳng lẽ cũng cần anh đồng ý?” Giọng nói Lâm Vi cũng lạnh tanh.
“Chẳng lẽ em thấy đi cùng anh mất mặt lắm sao?” Giọng nói ai oán “Anh rất tự hào đứng trước mặt người thân bạn bè nói rằng, tôi yêu Lâm Vi, bởi từ ngày chúng ta bắt đầu anh đã tin chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì đi cùng em, cho dù chúng ta đồng tính, anh cũng không bao giờ nghĩ muốn đem em giấu đi”
“Anh yêu em, đây là thứ tình cảm có thể quang minh chính đại. Chúng ta cũng không phải những con chuột chỉ có thể sống lén lút trong hang. Anh mong em hiểu rõ điều này”.
Lâm Vi quay sang nhìn Diệp Kính Văn, tên này dùng bộ dạng nghiêm túc như để dạy bảo người khác.
Được rồi, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, là người lớn rồi, không thể xem hắn như con nít mãi được
Nhưng…
Dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để nói chuyện, Lâm Vi vẫn cảm thấy khá đáng yêu.
“Em không phải không dám giới thiệu anh, em không nói là vì biết anh đâu có hứng thú với mấy chuyện tụ tập này nọ” Lâm Vi mỉm cười vỗ vai hắn “Em nói này, sao nhìn anh như cô dâu mới bị mẹ chồng bắt nạt thế này”
Diệp Kính Văn vẫn rất nghiêm túc, nhìn Lâm Vi đang chọc ghẹo cũng chẳng phản ứng gì.
“Chúng ta đã đủ lớn để biết xã hội không thể chấp nhận tình yêu này, nhưng Diệp Kính Văn này sẽ không bao giờ chịu thua đâu” Giọng nói kiên định giống như lời cam kết “Anh không muốn em xem tình yêu này như một gánh nặng, cũng không muốn lúc người khác hỏi về người em yêu, em lại không dám nói. Đồng tính luyến ái không có gì xấu, tình yêu của chúng ta là quang minh chính đại, em không cần tránh để anh gặp mặt bạn bè em giống như đang che giấu bí mật như vậy, có được không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc mà sắc bén kia, Lâm Vi chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó giang tay ôm hắn.
Chỉ là một cái ôm đơn thuần nhưng đã khơi lại những niềm tin đã đánh mất.
“Em biết anh yêu em là đủ rồi” Lâm Vi vùi đầu vào hõm vai hắn khẽ cười.
Hai chân bị hắn kéo lên vai, cơ thể mở rộng mặc hắn ngắm.
Lâm Vi thẹn quá hóa giận “Anh làm gì thế?!”
“Em đã vào đường cùng rồi, đừng cố gắng chống đối nữa, chờ anh tấn công đi” Diệp Kính Văn trưng ra khuôn mặt cười cợt ưu nhã, dùng môi lưỡi châm lửa khắp người Lâm Vi.
“Không được, ngày mai em…”
“Đừng kiếm cớ, ngày mai em không có tiết dạy” Diệp Kính Văn gian ác cắn bắp đùi Lâm Vi một cái, khiến Lâm Vi rùng mình.
“Anh…Anh không phải muốn kết hôn sao, tôi được coi là…ưm…” Lâm Vi vừa định mở miệng oán trách thì cái nơi đang mềm nhũn dưới đùi bị nhét vào miệng đối phương, nhanh chóng biến thành tiếng rên rỉ mãnh liệt.
Diệp Kính Văn vừa liếm phần yếu ớt của Lâm Vi, vừa mơ màng trả lời.
“Muốn kết hôn mà”
Ngón tay trên vai đột nhiên nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt khiến Diệp Kính Văn nhăn mày một chút.
“Cho nên động phòng trước đã”
Không cho Lâm Vi kịp phản ứng, ngón tay mang theo chất lỏng trong suốt nhẹ nhàng do thám ở huyệt sau.
“A….” Lâm Vi thở hổn hển, ngước cổ lên, thân thể bên dưới trắng nõn như thiên nga xinh đẹp, khiến người ta bị hớp hồn phải cúi xuống cắn một ngụm.
Diệp Kính Văn cắn yết hầu của Lâm Vi, dùng hàm răng khẽ liếm láp, Lâm Vi bị hắn tấn công trên dưới nên chẳng còn khí lực chống cự nữa, chỉ biết hô hấp thật sâu để ổn định nhịp tim.
“Anh muốn vào rồi nha, chuẩn bị xong chưa?”
Diệp Kính Văn đem thứ cứng rắn nóng rực đặt trước lối vào ngượng ngùng.
Lâm Vi không dám giãy giụa, điều chỉnh tư thế và buông lỏng toàn thân để đón nhận hắn.
“Được…rồi….” Nghiến răng nghiến lợi rặn ra hai chữ, căm tức nhìn đối phương, vì nhiễm tình dục mà đôi mắt ướt át mê người.
Diệp Kính Văn sáp qua hôn khóe mắt Lâm Vi, dùng hết sức đẩy vào.
Toàn thân Lâm Vi co quắp một trận, huyệt sau lâu ngày không sử dụng nên quá chật hẹp, không đủ gel bôi trơn khiến cậu đau đến cắn chặt đôi môi.
Diệp Kính Văn hôn cậu hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều liếm vào vết thương trên môi cậu.
Lâm Vi chỉ biết ôm chặt lấy lưng Diệp Kính Văn cào ra từng vệt máu, bởi vì quá đau đớn mà cả hai đều rất kích động, Diệp Kính Văn không hề khách khí, bắt đầu đâm điên cuồng trong cơ thể Lâm Vi.
“Bi cực sinh lạc” Diệp Kính Văn thì thầm câu thần chú “Anh muốn em phải nhớ kĩ cái cảm giác, nhớ kĩ anh cử động trong thân thể em, cái cảm giác đó….Ưm….”
Lâm Vi căm tức chủ động hôn lại, khóe miệng Diệp Kính Văn nâng lên nụ cười tà ác.
Tình yêu của chúng ta vốn phải kịch liệt một chút, nếu không kịch liệt làm sao xứng đáng với tính cách khó chiều của em và danh hiệu Diệp Tiểu BT của anh đây.
“Đúng rồi, cuối tuần này anh phải đi giải phẫu nữa rồi, nhân lúc em không có tiết dạy trong ba ngày này thì lo mà nạp năng lượng cho anh đi”
Đối với cái lí do kì quái này, Lâm Vi chỉ còn biết trợn mắt một cái, sau đó hở chút là bị hắn đẩy lên hành hạ.
Trước đây cho dù vẫn cuồng nhiệt, nhưng chỉ giống như cách bộc lộ tình thú của tuổi trẻ thôi.
Còn bây giờ, tên Diệp Kính Văn càng đáng sợ hơn, cứ như một con sói đói nhào vào xâu xé con mồi, động tác mạnh mẽ và hung ác.
Mặc dù cũng đã quen rồi nên khoái cảm kéo đến rất nhanh….
Mặc dù cách làm đó khiến người ta bị kích thích, có cảm giác yêu mãnh liệt.
Nhưng làm ơn ném cái rương anh ba anh cho đi? Nhìn đến là lạnh hết sống lưng.
Đây là nguyện vọng duy nhất của Lâm Vi.
Vốn nghĩ là Diệp Kính Văn nói ba ngày chỉ là cho vui thôi.
Nhưng mới sáng ngày thứ hai yên bình, lại bị hắn lấy lí do “Sáng sớm hưng phấn là chuyện thường” đè ép cậu triền miên mấy lần thì Lâm Vi mới nổi lên một dự cảm xấu.
Không biết Diệp Kính Văn đã đem quần áo của Lâm Vi giấu đi đâu hết, hai người mặc áo ngủ đi lại trong phòng ngủ mắt to trừng mắt bé, nhanh chóng dẫn đến một vài hậu quả nghiêm trọng.
“Anh gọi người giao cơm đến, nên em không cần nấu đâu” Lúc Lâm vi muốn chui vào bếp thì Diệp Kính Văn nói như vậy, lúc này hắn đang ngồi nhàn nhã trên sofa đọc sách.
“Anh rút điện ra rồi, nên đừng hòng lên mạng kêu cứu với bạn em” Lúc Lâm Vi định ôm máy tính thì Diệp Kính Văn nói như vậy, lúc này hắn đứng như ma sau lưng Lâm Vi, dựa vào tường cười gian ác.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì đây?” Lâm Vi nổi điên, tức giận nhìn cái tên đang cười đến vô tội kia.
“Anh muốn em ở bên anh ba ngày, em đã đồng ý rồi mà” Diệp Kính Văn vô tội giương mắt “Rõ ràng là tối hôm hôm qua em đã đồng ý rất lớn tiếng, kêu ừm ừm nhiều lần lắm”
Nhớ tới chuyện kịch liệt tối hôm qua, mặt Lâm Vi đỏ bừng.
Diệp Kính Văn không biết xấu hổ nói tiếp “Sau ba ngày anh phải làm phẫu thuật rồi, anh cần em giúp nạp năng lượng và cả lòng tin nữa”
“Anh còn biết sau ba ngày em có một tiết dự giờ quan trọng, cho nên em cũng cần anh nạp năng lượng và tình yêu”
Tại sao lại yêu phải tên này? Chẳng lẽ mình có khuynh hướng tự ngược? Vấn đề này Lâm Vi đã suy nghĩ cả buổi chiều vẫn không ra, chỉ còn biết thở dài.
Yêu thì cứ yêu thôi, ai cần biết lí do.
Tính tình hắn lớn lối cuồng nhiệt, còn mình ấm áp dễ gần, ở bên nhau cũng quá xứng đôi mà.
“Nếu như em tìm ra một người khác để yêu, anh đoán chừng ba năm mới cho ôm, năm năm mới cho hôn, mười năm mới được lên giường a” Diệp Kính Văn đẩy cửa ra, cười rất rạng rỡ “Tình yêu của anh dù quá mãnh liệt, thì cũng do em không chịu mãnh liệt thôi”
“Anh câm miệng được chưa?”
“Cho nên em rất may mắn vì đã gặp được anh, người đã giúp em giải quyết rất nhiều vấn đề mà một người cố chấp dễ ngượng ngùng như em không thể làm đó”
“Bảo anh câm miệng mà”
“À, nếu em cứ kiên trì với mấy cái nguyên tắc của mình, thì em cũng giống như đội bóng kia, một tiếng đồng hồ vẫn chưa đá vào một trái…”
“Bộp”
Lâm Vi tối sầm mặt, quăng một cái gối vào ngực Diệp Kính Văn.
“Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?” Lúc hai người tựa vào nhau xem bóng đá, Lâm Vi đột nhiên hỏi.
“Từ nhỏ anh đã vô liêm sỉ rồi, bây giờ tu luyện thêm thôi” Diệp Kính Văn sáp qua hôn trán Lâm Vi.
Lâm Vi lạnh lùng nhìn hắn “Da mặt anh dày đến mức em không thể chấp nhận nổi”
“Em biết tại sao Vạn Lí Trường Thành chắc chắn vậy không?” Diệp Kính Văn mỉm cười nắm tay Lâm Vi, tiếp tục giảng bài “Không phải vì nó dài, mà vì nó đủ dày”
“Da mặt dày, còn em thì có bao nhiêu yêu thương đều giấu trong lòng, tạo thành con dao tự giết chết mình”
“Nếu anh cũng da mặt mỏng như em, có khi mỗi ngày phải ngượng ngùng bàn luận việc học mất” Diệp Kính Văn ngáp một cái, đội bóng hắn ghét lại ghi bàn.
“Đi thôi, đến giờ ngủ rồi”
Rất nhanh sau đó trong trong căn phòng tối tăm truyền ra tiếng thở dốc mãnh liệt.
“Thoải mái không? Kêu lớn lên đi” Diệp Kính Văn hung hăng đâm, Lâm Vi ngồi trên bụng hắn thở hổn hển.
Đột nhiên một tiếng nhạc chói tai reo vang, toàn thân Lâm Vi cứng đờ, đang muốn nghe điện thoại thì bị Diệp Kính Văn đè lại.
“Tiếp đi, anh sẽ giúp em” Diệp Kính Văn ngồi dậy, dùng tư thế ôm nhau mà chuyển động trong người Lâm Vi, đặt điện thoại bên tai cậu.
Lâm Vi liếc hắn một cái, nhận cuộc gọi thì nghe một giọng nói gấp gáp bên kia.
“Alo anh à, tài khoản qq của anh bị hack sao?”
Hắc Sâm Lâm vẫn đang hoài nghi trong lòng, cái người vào gia tộc nói nhảm thật ra không phải là Lâm Vi.
“Ưm……” Lâm Vi vừa tính mở miệng thì Diệp Kính Văn ác ý đâm một cái, Lâm Vi vội vàng che miệng lại nhưng tiếng rên rỉ vẫn tràn ra ngoài, Hắc Sâm Lâm bên kia chóng hết cả mặt, từ đó Hắc Sâm Lâm rút ra một kết luận, vị đàn anh thường ngày rất bình tĩnh và ấm áp kia, lúc lên giường kêu…rất đáng sợ.
Bên kia vừa cúp điện thoại thì Lâm Vi hung hăng liếc Diệp Kính Văn.
“Sao? Sao mà nhìn anh như vậy? Tiểu Sâm Lâm vẫn là một thằng nhóc con, cho nó biết cách làm đàn ông có gì xấu đâu”
“Anh….” Lâm Vi bất đắc dĩ thở dài, lần nữa chịu đựng từng đợt công kích điên cuồng của hắn.
Thực ra hắn vẫn biết chừng mực, biết là Hắc Sâm Lâm và mối quan hệ giữa hai đứa nên mới dám chọc thôi.
Hy vọng là vậy.
Hy vọng con sói mà mình yêu còn sót lại chút tự trọng và lương tâm.
Tối ngày thứ ba.
“Em muốn ra ngoài?” Diệp Kính Văn lạnh lùng nhìn Lâm Vi.
“Ừ, hôm nay trường có thông báo lịch làm việc” Lâm Vi mỉm cười giải thích.
“Được rồi, đi đi” Diệp Kính Văn đồng ý rất nhanh, lúc Lâm Vi bước chân ra ngoài thì hắn lẽo đẽo đi theo.
Lâm Vi đến một quán bar.
Nói ra thì hơi mất mặt, mình lớn ngần này rồi mà còn đi tụ tập giao lưu với bọn trẻ.
Diệp Kính Văn mà biết chắc sẽ cười cho thúi mặt.
Nhưng lại rất muốn gặp những người cùng chơi trong game nên đành nói dối ra ngoài.
Tại quầy bar thì thấy hai người Hắc Sâm Lâm và La Băng, không ngoài dự tính.
Lâm Vi có một tình cảm đặc biệt với Hắc Sâm Lâm, cảm thấy cậy ta rất giống em trai mình. Hắc Sâm Lâm đối với cậu cũng ba phần tôn trọng bảy phần hợp ý, lúc hai người ở bên nhau Lâm Vi không bao giờ để ý lớn nhỏ này nọ, mà nói chuyện rất thoải mái, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với đối phương.
Dù sao cái tôn nghiêm của một đàn anh cũng bị Diệp Kính Văn ko đặt vào mắt rồi.
Bị một thằng nhóc nhỏ hơn hai tuổi dùng cái ánh mắt cưng chìu nhìn chăm chú dù Lâm Vi có nổi da gà cũng là chuyện thường.
Không khí trong quán bar rất náo nhiệt, một nhóm người dù chưa gặp nhau bao giờ cũng thân thiết rất nhanh, tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm.
La Băng và Hắc Sâm Lâm đứng chung, Lâm Vi mở to mắt nhìn Hắc Sâm Lâm thì thấy mặt cậu ta ửng hồng, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu ta muốn tỏ tình.
Nhưng mà cái đứa ngốc này muốn tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như vậy thì chỉ có một kết quả là ăn tát.
Tỏ tình phải chọn nơi riêng tư mới tốt, thứ nhất sẽ không khiến đối phương áp lực, thứ hai có bị cự tuyệt thì cũng không sợ mất mặt.
Trước mặt nhiều người như vậy sẽ phản tác dụng.
Làm đàn anh, Lâm Vi vẫn dõi theo Hắc Sâm Lâm, thấy cậu ta vẫn chờ đợi tình yêu này suốt bao năm nay thì hy vọng cậu ta sẽ có một kết cục tốt đẹp, ít nhất sẽ không giống mình và Diệp Kính Văn cứ kẻ đuổi người trốn chỉ đem lại đau khổ cho nhau.
Lúc cả đám vào phòng hát karaoke, Lâm Vi nhanh chóng chọn bài, không thể để Hắc Sâm Lâm nói thẳng ra được, cuối cùng thì chính mình hại mình.
Bất đắc dĩ cười cười, trước mặt cả bọn cầm micro lên.
Đã lâu chưa hát hò rồi, trước kia chỉ hát <<Quá nhiều>> cho cô bạn trên thiên đường nghe.
Sau đó, Diệp Kính Văn đột ngột xuất hiện, cũng đứng trước mặt mình hát <<Quá nhiều>>, mặc dù hắn hát không hay lắm, nhưng nghe nhiều thành ra nghiện.
Hắn dùng cách như vậy để vạch trần vết thương trong lòng mình, rồi sau đó tìm cách chữa lành.
Có lẽ mình nên biết ơn hắn.
Cho dù biết hắn vì bị gia đình ép buộc mới phải kết hôn, biết rằng dù ngọt ngào hạnh phúc đến mấy cũng không thể ở bên nhau.
Lâm Vi chọn bài hát
“Lặng lẽ ở bên cạnh người lâu thật lâu, ngay cả khi khóe mắt đỏ lên rồi vẫn chưa phát hiện, nghe người nói về những thay đổi trong hiện tại, ngắm mãi nụ cười của người mà tôi yêu nhất”
“Con đường ngày đó thì chẳng hề thay đổi, trước đây mỗi lần đi qua con đường này trời đều rất đẹp, nhớ về những gì chúng ta đã trải qua, nước mắt từng giọt từng giọt bắt đầu rơi”
Cố gắng nén lại những giọt nước mắt chực tuôn, Lâm Vi nhìn mọi người khẽ mỉm cười, tiếp tục hát.
Thực lòng, cho dù không thể ở bên anh, em cũng muốn cảm ơn anh, Diệp Kính Văn.
Là anh dạy em cách yêu một người, là anh giải thoát cho em khỏi những ám ảnh trong quá khứ, là anh cho hiểu tình yêu thật mãnh liệt và ngọt ngào biết bao, dù cho những vết thương nó gây ra chẳng nhẹ chút nào.
Nhưng một người không tin tình yêu, chỉ biết nhốt mình trong bóng tối như em, nguyện ý được yêu một lần.
Những ngày tháng chung sống vui vẻ, dù đôi khi chúng ta hiểu lầm giận dỗi, khổ sở vì chia xa hay vui sướng vì trùng phùng, có những đau khổ, cả những giây phút ngọt ngào.
Những điều đó vẫn in sâu trong tâm trí, em vốn một trái tim cô độc cũng nhờ anh mà có thêm nhiều sắc thái tình cảm đa dạng như vậy.
Có lẽ cả đời em này em cũng không thể quên được anh, cũng giống như anh đã từng nói rằng trong một lúc nào đó, tên anh đã khắc sâu trong đáy lòng em rồi.
Không ai có thể chạm vào.
Lâm Vi cầm micro nhàn nhạt cười, âm thanh huyên náo trong quán bar bất chợt yên tĩnh lại.
Nghe được giọng hát trầm ấm của chàng hoàng tử tình ca trong truyền thuyết, giống như không phải đang hát mà đang đứng trước mặt tình nhân khẽ thì thầm.
“Tôi từng hôn lên gương mặt người, đôi tay đó siết chặt bờ vai tôi, cảm giác ngọt ngào ấy tôi vẫn còn lưu luyến, mỗi khi nhắm mắt lại thì tôi đều có thể thấy, những hẹn ước bị phá vỡ đó sẽ được thực hiện”
“Tôi từng hôn lên gương mặt người tuy người không còn bên tôi, tôi vẫn chúc người sẽ có nhiều hạnh phúc, cắt đứt đường ngăn tình này….”
Diệp Kính Văn tung cửa đuổi tới nơi vừa lúc nghe được Lâm Vi hát đến đoạn cao trào nhất.
Tiếng hát của cậu vẫn như trước khiến người ta say đắm, sự ưu tư nhàn nhạt khiến người ta không đoán được tâm tình.
Nhưng chỉ Diệp Kính Văn biết bài hát có ý nghĩa gì.
“Lâm Vi, em rốt cuộc cũng tặng cho anh một bài hát sao?” Diệp Kính Văn nâng lên một nụ cười si ngốc “Hát một bài buồn thảm như vậy, anh vẫn biết em luôn suy nghĩ tiêu cực, nhưng anh sẽ không để nó tăm tối mãi đâu”
“Thật là, không biết rằng em tự hành hạ mình cũng chính là đang hành hạ anh sao, chỉ giỏi khiến anh đau lòng” Diệp Kính Văn vừa lẩm bẩm vừa đẩy cửa vào.
“Wow, thật là đông vui” Diệp Kính Văn mỉm cười bước vào, mang theo một luồng gió lạnh tràn ngập khắp khòng.
“Sao vậy? Không phải em muốn đi làm nghiên cứu sao? Nghiên cứu với nhiều người như vậy là muốn nghiên cứu cái gì đây? Hửm?”
Vừa nói vừa dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Vi, ngón cái miết nhẹ môi dưới cậu.
“Em nghiên cứu vi khuẩn hả? Còn chạy đến quán bar nghiên cứu? Ha hả, nói dối cũng không biết lựa người, em lừa gạt tình cảm của anh như vậy bảo sao anh không tức giận đây”
Lâm Vi cười lạnh hất tay hắn ra “Tôi làm gì không liên quan đến anh, anh đừng quản nhiều”
Diệp Kính Văn híp mắt cười “Ừm, nói rất hay, vậy em tiếp tục làm nghiên cứu đi. Anh cũng biết chút ít, có thể trao đổi kiến thức với em này”
Diệp Kính Văn ưu nhã xoay người đứng trước mặt Hắc Sâm Lâm “Là cậu?”
Vì bị cắt ngang kế hoạch tỏ tình mà Hắc Sâm Lâm mặc dù đang tức tối trong lòng nhưng cũng không dám trút giận lên đầu đàn anh, đành phải cắn răng tiếp lời “Đàn anh, đã lâu không gặp”
“Ừ, lâu không gặp. Đúng rồi, cậu tên gì?”
“…..Sâm Lâm”
“Ai da Sâm Lâm à, khó tưởng tượng rằng ngần ấy năm mà tôi vẫn còn nhớ tới cậu đó” Nói xong còn giả ngu lại ôm chầm Hắc Sâm Lâm, ôm xong mới đột ngột hỏi: “Cậu họ gì?”
“….Hắc”
Diệp Kính Văn lại nhìn Hắc Sâm Lâm cười quỷ dị “Cậu to gan thật, cậu không phải là Đợi, đợi đến…”
Vừa nói còn khẽ nháy mắt với Lâm Vi.
Quả nhiên Lâm Vi dùng đôi môi hồng nhuận chặn miệng hắn lại, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn. Diệp Kính Văn cười đắc thắng, thuận tay ôm chặt cậu hung hăng ăn đậu hủ.
Lâm Vi mặt lạnh đẩy hắn ra, quay đầu nhìn Hắc Sâm Lâm cười xin lỗi, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Kính Văn một cái lạnh nhạt nói “Đi ra ngoài nói chuyện”
Đường phố về đêm trở lạnh.
Lâm Vi mặt lạnh, Diệp Kính Văn cũng mặt lạnh, mặc dù hai người đang nắm tay nhau nhưng vẫn thấy lạnh.
“Tại sao gạt anh?” Diệp Kính Văn hít khí lạnh, giọng nói lạnh tanh.
“Tôi muốn gặp bạn chẳng lẽ cũng cần anh đồng ý?” Giọng nói Lâm Vi cũng lạnh tanh.
“Chẳng lẽ em thấy đi cùng anh mất mặt lắm sao?” Giọng nói ai oán “Anh rất tự hào đứng trước mặt người thân bạn bè nói rằng, tôi yêu Lâm Vi, bởi từ ngày chúng ta bắt đầu anh đã tin chúng ta sinh ra là dành cho nhau, chưa bao giờ cảm thấy mất mặt vì đi cùng em, cho dù chúng ta đồng tính, anh cũng không bao giờ nghĩ muốn đem em giấu đi”
“Anh yêu em, đây là thứ tình cảm có thể quang minh chính đại. Chúng ta cũng không phải những con chuột chỉ có thể sống lén lút trong hang. Anh mong em hiểu rõ điều này”.
Lâm Vi quay sang nhìn Diệp Kính Văn, tên này dùng bộ dạng nghiêm túc như để dạy bảo người khác.
Được rồi, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, là người lớn rồi, không thể xem hắn như con nít mãi được
Nhưng…
Dùng giọng nói nghiêm túc như vậy để nói chuyện, Lâm Vi vẫn cảm thấy khá đáng yêu.
“Em không phải không dám giới thiệu anh, em không nói là vì biết anh đâu có hứng thú với mấy chuyện tụ tập này nọ” Lâm Vi mỉm cười vỗ vai hắn “Em nói này, sao nhìn anh như cô dâu mới bị mẹ chồng bắt nạt thế này”
Diệp Kính Văn vẫn rất nghiêm túc, nhìn Lâm Vi đang chọc ghẹo cũng chẳng phản ứng gì.
“Chúng ta đã đủ lớn để biết xã hội không thể chấp nhận tình yêu này, nhưng Diệp Kính Văn này sẽ không bao giờ chịu thua đâu” Giọng nói kiên định giống như lời cam kết “Anh không muốn em xem tình yêu này như một gánh nặng, cũng không muốn lúc người khác hỏi về người em yêu, em lại không dám nói. Đồng tính luyến ái không có gì xấu, tình yêu của chúng ta là quang minh chính đại, em không cần tránh để anh gặp mặt bạn bè em giống như đang che giấu bí mật như vậy, có được không?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc mà sắc bén kia, Lâm Vi chỉ nhẹ nhàng cười, sau đó giang tay ôm hắn.
Chỉ là một cái ôm đơn thuần nhưng đã khơi lại những niềm tin đã đánh mất.
“Em biết anh yêu em là đủ rồi” Lâm Vi vùi đầu vào hõm vai hắn khẽ cười.
Danh sách chương