Biên tập: Xiaorong

Chương mười lăm

Người anh yêu

Diệp Kính Văn mỉm cười mở nhạc, sau đó ôm eo Lâm Vi. Hai người bắt đầu khiêu vũ trong tiếng nhạc, Diệp Kính Văn dẫn dắt Lâm Vi, chậm rãi di chuyển trong căn phòng trống trải. Tiếng đế giày nện trên mặt sàn tạo nên thứ tiết tấu nhịp nhàng, từng tiếng tựa như đang dội vào tim hai người.

“Tôi không ngờ cậu còn có tài phối hợp ăn ý đến thế cơ đấy…” Lâm Vi nhìn Diệp Kính Văn với ánh mắt tán thưởng.

“Đừng nói nhiều, nhắm mắt lại, dùng tim cảm thụ âm nhạc, cảm thụ tôi.”

Diệp Kính Văn khẽ thì thầm bên tai anh.

Giọng nói mang sức quyến rũ kỳ lạ khiến Lâm Vi không tự chủ được mà làm theo lời cậu ta, bình tâm và nhắm lại hai mắt.

Diệp Kính Văn khiêu vũ tự nhiên mà phóng khoáng, chỉ cần nhẹ nhàng đong đưa thắt lưng là có thể phô ra những bước nhảy xuất sắc. Khi thì di chuyển, khi thì xoay tròn, vừa tiến vừa lui, cả người tựa hồ muốn bay lên. Sự tự do ấy, sự nhàn nhã ấy, dường như đang đứng giữa mây trời, như được đặt chân lên một thế giới người ta có thể thỏa sức ngao du.

Lâm Vi an tâm nhượng quyền chủ động cho Diệp Kính Văn, để cậu ta cuốn mình đi, dẫu cho thứ cảm giác bị điều khiển đang tồn tại quẩn quanh, nhưng, cảm giác ấy cũng không xấu. Thay vào đó là sự yên lòng.

Diệp Kính Văn thỏa mãn cười.

Lâm Vi, xem ra anh đã gỡ bỏ phòng bị với tôi rồi nhỉ…

Khóe miệng Lâm Vi cũng dần dần gợi lên một nụ cười.

Diệp Kính Văn, sáng nay còn ra vẻ đau đớn khập khiễng, sao giờ lại nhảy hăng say như thế? Cậu không sợ rách hậu môn à?

Điệu nhảy đầu tiên của hai người kết thúc trong nỗi nghi ngờ và phỏng đoán như thế.

Sau buổi kỉ niệm ngày thành lập trường, đại học T bước vào tuần thi giữa kì đầy căng thẳng, suốt một tuần Diệp Kính Văn không gặp Lâm Vi. Mà hội sinh viên cũng rất nhàn rỗi, ngoại trừ việc triển khai cuộc thi biện luận của ban học tập sau khi thi ra, thành viên những khoa khác, theo như lời Tất Linh, đều chầy bửa đến mức thiếu việc ngồi bắt chấy ăn. (như khỉ =)))

Đương nhiên, Lâm Vi thì không bao giờ được nhàn hạ như thế cả, làm chủ tịch, anh nhất định phải theo dõi hoạt động sát sao, hơn nữa phải đích thân tới hiện trường khi cần thiết. Hôm nay là ngày diễn ra vòng bán kết giữa viện y học và viện luật, Diệp Kính Văn ra khỏi phòng tự học thì thấy tấm biểu ngữ to tướng, đúng lúc hắn đang vô công rồi nghề, liền tiện đường lượn đến chỗ thi. Kỳ thực mục đích chính của hắn là đi nhìn Lâm Vi, người đã thật lâu (một tuần) không thấy mặt.

Quả nhiên, Lâm Vi đang ở hiện trường “theo dõi”, vẫn ngồi hàng cuối cùng như mọi khi. Diệp Kính Văn rón rén qua ngồi cạnh anh, thái độ của Lâm Vi với hắn đã thay đổi đáng kể, không phiền chán như trong giờ học chẩn đoán bệnh hôm nọ nữa, thay vào đó anh cho Diệp Kính Văn một nụ cười mỉm, khiến tâm tình hắn vui vẻ hẳn lên. Hai người bắt đầu viết giấy nói chuyện lần thứ hai.

“Tôi đang muốn tìm cậu đây ^^” Chữ Lâm Vi tựa như lối chữ Khải, ngay ngắn, song những dấu viết cuối thoạt nhìn có điểm tinh nghịch mà đáng yêu.

Diệp Kính Văn tiếp lấy bút trong tay anh, vẽ một cái mặt cười thật to rồi mới viết một hàng chữ cỡ lớn.

“Tìm tôi? Nhớ tôi hả?”

Lâm Vi tỉnh bơ trước kiểu cợt nhả của hắn, bình tĩnh đáp lại: “Ôn Đình muốn từ chức, có nói cho cậu chưa?”

Diệp Kính Văn thở dài tiếc nuối, biết ngay anh lại muốn bàn công việc mà!

“Chưa nói.” Chữ viết bé tẹo. (thằng nhỏ dễ thương quá chời xD)

“Cô ấy muốn từ chức, còn tiến cử cậu giữ chức trưởng ban.”

Diệp Kính Văn chả có hứng thú với mấy chuyện kiểu này, miễn cưỡng viết trả: “Không phải còn bà chị Tất Linh sao.”

“Tôi đã nói với Tất Linh rồi, cô ấy không muốn làm trưởng ban, cũng tiển cử cậu luôn.”

“Thế ý kiến của anh thế nào?”

“Tôi thấy cậu cũng có năng lực đảm nhiệm đấy ^^”

Diệp Kính Văn mỉm cười, việc được Lâm Vi tán thành khiến cả người hắn khoan khoái. Lại nói, sau khi làm trưởng ban, cơ hội tiếp xúc với ai kia không chừng nhiều hơn ấy chứ, mà anh cũng không thể lấy lý do “có việc đi tìm trưởng ban” để đuổi mình đi được.

“Được thôi, anh đã tin tưởng tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không để anh thất vọng.”

“Ừ, thi hùng biện kết thúc rồi chúng ta thảo luận rõ ràng.”

“Lại hẹn Ôn Đình đến nữa chứ gì?”

“Không cần, hai người chúng ta thôi, vấn đề chuyển giao giữa cậu với Ôn Đình thì để ban văn nghệ tự họp rồi giải quyết.”

Tốt lắm.

Cực kỳ tốt.

Cuối cùng cũng thoát được kỳ đà Ôn Đình.

Hai anh em mình nói chuyện rõ ràng, tốt nhất nên nói về vấn đề sâu sắc một chút, ví dụ như tình yêu chẳng hạn.

Diệp Kính Văn cười toe toét, “Vậy được rồi, lần này tôi mời anh ăn cơm.”

“OK.”

Kề vai đi bên Lâm Vi trên đường trường, Diệp Kính Văn chợt nhớ tới tình cảnh hai người cùng đi ăn cơm lần nọ. Kỳ thực mới hơn một tuần không gặp nhau mà thôi, vậy mà dường như đã trôi qua thật lâu thật lâu, có lẽ đây là điều người ta vẫn nói, rằng ‘một ngày không thấy như cách ba thu’. Mối quan hệ giữa hai người đã có sự biến đổi tinh vi, thái độ của Lâm Vi trước hắn, đã thành quân tử giao tình. Anh vẫn cười ôn hòa với mình, cũng đối xử như thế với từng đứa em khóa dưới.

Không có chút tình cảm đặc biệt nào.

Chuyện xảy ra đêm ấy, dường như anh đã quên hết.

Nhưng Diệp Kính Văn biết, anh chỉ đang dối lòng mà thôi.

Khi gần mình, Lâm Vi vẫn sẽ khẩn trương, sẽ mất tự nhiên.

Chẳng hạn như tay anh, mình tới gần một cái liền nắm chặt ngay lại.

Chẳng hạn như, anh không còn cự tuyệt gay gắt yêu cầu của mình, dù yêu cầu ấy có vô lý đến mức nào chăng nữa.

Xem ra trong lòng anh vẫn thấy áy náy…

“Đi ăn món cay Tứ Xuyên được chứ?” Diệp Kính Văn mỉm cười.

Lâm Vi không chút do dự gật đầu đồng ý.

Người tới tới một quán món cay Tứ Xuyên nổi danh gần đấy, tìm một phòng yên tĩnh rồi ngồi xuống. Diệp Kính Văn cầm thực đơn chọn rất nhiều đồ ăn, phần lớn đều hợp khẩu vị Lâm Vi.

“Không ngờ cậu nhớ rõ những thứ tôi thích ăn đấy.” Lâm Vi nhìn thực đơn mỉm cười, “Có điều, cậu chọn nhiều quá.”

Lâm Vi vừa định lấy bút gạch bớt thì bị tên kia chặn lại.

“Tôi quan tâm tất cả về anh, đương nhiên biết anh thích ăn cay. Hơn nữa mỗi lần anh còn ăn rất nhiều cơm.” Nụ cười của hắn cực dịu dàng, ngữ điệu cũng toát lên vẻ cưng chiều, “Đi cùng tôi, không cần khách sáo, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Lâm Vi cười cười không nói, đưa thực đơn cho cô phục vụ đang ngượng chín mặt.

“Kính Văn, làm một trưởng ban tốt không phải chuyện dễ dàng.” Lâm Vi vừa uống trà vừa thong thả nói.

“Có thể tạm thời không nói chuyện công tác chứ?” Diệp Kính Văn qua ngồi xuống cạnh Lâm Vi, tiện tay khoác lên vai anh.

Lâm Vi cười điềm đạm, “Vậy cậu muốn làm những gì?”

“Ví dụ như, một tuần không gặp, anh có nhớ tới tôi chút nào hay không.”

“Hở? Hình như là không.”

“Vậy mà tôi thấy nhớ anh lắm đấy Lâm Vi.” Diệp Kính Văn phô ra nụ cười buồn nôn quá thể, “Tôi muốn biết anh đánh giá về tôi thế nào.”

“Cậu á?” Lâm Vi soi hắn một lượt từ trên xuống dưới, “Lúc đầu thì thấy cậu vừa kiêu ngạo vừa ngang bướng, sau đó lại phát hiện cậu rất có khả năng, hơn nữa năng lực làm việc cao, tôi khá vừa ý với cậu.”

“Thế bây giờ thì sao?”

“Ha ha, nói thật, giờ thì tôi hơi sợ cậu.” Lâm Vi nhếch khóe môi cười nhạt, “Bởi vì, tôi từng cưỡng ép cậu.”

“Hơ… Đồ ăn của hai bạn…” Người phục vụ đặt đồ ăn trên bàn, sau đấy vội vàng chạy ra như gặp hỏa hoạn, thuận tay thay hai người đóng cửa lại.

Diệp Kính Văn cười cười, “Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?”

Lâm Vi nhẹ lắc chén trà, bình thản như đang nói chuyện phiếm.

“Chuyện đêm đó, tôi đã nhớ ra toàn bộ, có chút không ăn nhập với lời cậu nói, Kính Văn.”

Âm cuối thoáng kéo cao, cho thấy sự tự tin cùng thản nhiên của chủ nhân.

Diệp Kính Văn trầm tư một hồi, cũng cầm lên chén trà lắc qua lắc lại giống Lâm Vi, khẽ hớp một ngụm, sau đấy như hạ quyết định mà ra vẻ chân thành.

“Xin lỗi anh, thật ra, là tôi lừa anh.”

Lâm Vi cười rộ lên.

Xem ra đêm ấy quả nhiên có vấn đề.

Tỷ như Diệp Kính Văn bị đứt tay đúng lúc, tỷ như cậu ta tuy khập khiễng vào phòng tắm, nhưng trên đùi… lại không có vết bẩn nào cả. Lúc ấy vì quá hoảng hốt nên không suy xét tới mấy điểm đáng ngờ, sau tỉnh táo lại mới thấy, sự thật không đơn giản như lời Diệp Kính Văn nói.

“Kính Văn, tôi rất ghét nói dối.” Lâm Vi cười rất độ lượng, dùng ánh mắt bảo Diệp Kính Văn thành thật mà khai hết đi.

Diệp Kính Văn thở dài, vẻ mặt đau đớn, “Thật ra, anh không cưỡng ép tôi, là tôi chủ động dâng mình cho anh.”

Nụ cười trên mặt Lâm Vi cứng lại.

“Chủ… động… dâng mình?”

“Vì tôi thật sự rất thích anh, anh lại uống rượu, chỗ ấy mãi không phóng ra, tôi liền… tự mình ngồi lên.”

Diệp Kính Văn gục đầu xuống, ra vẻ tội nghiệp vô cùng.

Cái đó và cưỡng ép khác nhau gì chứ? Chẳng lẽ tôi còn phải cảm tạ cậu chủ động dâng mình giúp tôi tiết dục?

Lâm Vi ngừng cười, nghiêm túc hỏi: “Cậu nói thật chứ?”

“Lâm Vi, anh đừng tự trách mà.” Diệp Kính Văn nhìn anh chăm chú, “Tôi cũng không muốn áp đặt cảm tình lên anh, cho nên chuyện này, xin anh quên đi. Về phần tôi, tôi sẽ coi đêm ấy là ký ức tốt đẹp nhất của mình.”

“Ừm…” Lâm Vi cười gượng, đầu bỗng hiện lên cảnh tượng Diệp Kính Văn chủ động ngồi trên người mình.

Xem ra là sự thật.

Có đoạn trí nhớ mơ hồ còn sót lại, hơn nữa, chỗ đó của mình tựa như được một nơi vừa nóng vừa ẩm bao lấy, rất là thoải mái.

Hai má Lâm Vi thoáng nóng lên.

Loại chuyện này, không thể nói quên là quên liền đâu mà.

“Kỳ thực hôm nay hẹn cậu ra đây, cũng không phải muốn bàn công việc.” Lâm Vi ho một tiếng, quyết định nói thẳng, anh lùi người vào chiếc ghế dựa bên cạnh, bảo trì khoảng cách tối thiểu với Diệp Kính Văn, “Tôi vẫn thấy lạ lắm, nhiều chuyện tiến triển quá nhanh, vượt qua mức độ tôi có thể chấp nhận.”

Vừa biết nhau vài ngày mà đã lên giường, lối suy nghĩ của cậu ta khiến anh theo không kịp.

“Tôi thấy nói nhiều không bằng nói rõ, ít nhất để tôi tin rằng cậu không phải đang đùa giỡn tôi.”

Lâm Vi nói xong thì cúi đầu uống nước, chờ đáp án nơi Diệp Kính Văn.

Tiếp đó thấy người kia chỉ cười rồi nhìn anh chăm chú, làm cả người Lâm Vi nổi mấy tầng da gà.

“Tôi thích anh, cũng cần lý do ư?” Đây là câu trả lời của hắn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Lâm Vi nghiêm túc gật đầu, “Nếu như là người khác thì có lẽ không cần, nhưng là cậu thì không được.”

Bởi vì cậu không phải đám em gái hoang tưởng tràn trề, cũng không phải thiếu niên đơn thuần ngu ngốc, cậu rất thông minh và mưu trí, mặc kệ đêm đó dù xảy ra chuyện gì, tất cả mọi việc, tuyệt đối đều do cậu sắp đặt. Cho nên cái thích mà cậu nói, tôi không thể nào tin tưởng.

Nghĩ tới đây, Lâm Vi thở dài thườn thượt, bất kể làm kẻ thù hay bạn tốt với Diệp Kính Văn đều rất nguy hiểm, phải cẩn thận.

“Ồ, vậy tôi nói thẳng luôn nhé, anh là người đầu tiên khiến tôi muốn chủ động tiếp cận đấy.” Diệp Kính Văn nhìn anh đăm chiêu, “Bất kể vẻ ngoài hay nội tâm anh, đều hấp dẫn tôi nhiều lắm.”

“Tôi quen hành động ngay khi nhắm trúng mục tiêu, làm nhanh quá nên anh sợ phải không?” Diệp Kính Văn tới gần, bày ra bản mặt tươi cười dịu dàng, “Thật có lỗi, không từ thủ đoạn để đạt mục đích là nguyên tắc của tôi.”

Lâm Vi gật đầu cười, “Nhưng mà, tôi không theo kịp cậu, tôi ghét bị người khác điều khiển.”

“Có nhiều việc không cần tính toán chi ly đến thế, như tôi thích anh từ khi nào, hoặc tôi thích bộ phận nào trên cơ thể và phương diện nào trong tính cách anh, mấy điều này chẳng đáng bàn làm gì.” Diệp Kính Văn nghiêng người tiến đến bên tai anh, nói thầm: “Anh chỉ cần nhớ rõ rằng Diệp Kính Văn thích Lâm Vi là đủ.”

“Được rồi, thế nếu người cậu thích không thích cậu thì tính sao?” Lâm Vi ngẩng đầu, nhìn thẳng khuôn mặt phóng đại của tên kia, “Cậu muốn giở trò đeo bám hay là dùng thủ đoạn bạo lực?”

“Quyền lựa chọn thuộc về anh cơ mà.” Diệp Kính Văn miễn cưỡng đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ ngồi đối diện Lâm Vi, “Thôi, nếm miếng thịt thơm thơm cay cay này trước đã.”

Nói xong rồi động đũa không chút khách sáo.

“Diệp Kính Văn, dù cậu dùng mánh gì với tôi, cũng đều lãng phí thời gian cả thôi.” Lâm Vi cầm đũa, gắp một miếng thịt chần nhét vào miệng, cay quá nên le lưỡi.

Diệp Kính Văn nhìn kĩ Lâm Vi một lát, cùng với đầu lưỡi vì quá cay đang vươn ra hóng mát kia.

“Không phí đâu mà sợ, anh không biết lúc anh đi cùng tôi tim sẽ tăng nhịp ư?”

“Một phút bảy lăm nhịp, hoàn toàn bình thường.” Lâm Vi thản nhiên trả lời.

“Ô, nhưng sao tôi thấy trán anh toát mồ hôi lạnh thế kia?”

“Đấy là mồ hôi nóng.”

“Thế tay nắm chặt như vậy làm gì?”

“Cầm đũa cho chắc.”

“Ha ha, còn mặt đỏ thì tính sao?”

“Máu không thông.”

“Lâm Vi… anh rất thú vị.” Diệp Kính Văn cười cười hài lòng, cúi đầu gắp rau không nói gì nữa.

Lâm Vi dừng một chút, bấy giờ mới nghiêm túc nhìn về phía hắn, chậm rãi nói: “Kính Văn, tôi khuyên cậu từ bỏ đi, nói thật, tôi đã có người mình thích rồi.”

“Anh có người mình thích? Là ai?” Diệp Kính Văn mỉm cười nhìn anh, được lắm, anh diễn đi, để tôi đích thân xem chuyện anh bịa có đạt chuẩn hay không đây.

“Năm ấy tôi vừa mới chân ướt chân ráo vào đại học, người ấy thường trực ở bên chăm sóc tôi, chính người ấy đã đưa tôi vào hội sinh viên, mới đầu tôi còn tưởng tình cảm với người ấy chỉ là kính trọng và cảm kích, nhưng sau khi anh ấy đi tôi mới phát hiện, tình cảm đã sớm vượt qua tình anh em bạn bè.”

“Tôi biết cậu là người lấy tên tên Tiêu tiêu vũ hiết để tỏ tình trên diễn đàn lần trước, lời tôi đáp trả cũng là thật.”

“Tôi rất thích anh ấy, hơn nữa chỉ có mình anh ấy, tuy anh ấy đối xử với tôi như em trai, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Mà nghe nói anh ấy đã tới thành phố công tác rồi.”

Vẻ mặt hạnh phúc và nụ cười ngọt ngào của Lâm Vi khiến Diệp Kính Văn chướng mắt vô cùng.

“Khi đó tôi hay đau dạ dày, anh ấy mua rất nhiều thuốc, số thuốc cậu thấy lúc đầu gặp nhau cũng là anh ấy gửi cho tôi.”

“Gồm cả thuốc con nhộng trị đau bụng kinh á?” Diệp Kính Văn đột nhiên lạnh nhạt ngắt lời anh.

Lâm Vi cười cười, xem ra tên nhóc này vẫn còn nhớ rõ tình tiết lần đầu gặp mặt cơ đấy…

“Thuốc kia là cho em gái tôi. Kỳ thực, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau, nhà anh ấy cách nhà tôi một con phố.” Nói rồi, anh cười vui vẻ, cúi đầu chăm chú ăn uống, làm ngơ ánh mắt lạnh như băng từ Diệp Kính Văn.

Diệp Kính Văn bỗng hạ giọng thấp xuống, “Thanh mai trúc mã, người anh đã dịu dàng chăm sóc anh ư? Ha ha. Không ngờ chuyện cũ của anh cảm động gớm.”

Cũng giả dối quá đấy.

“Nhưng tôi cho anh biết, tôi không dễ gạt như vậy đâu.”

Được lắm, Lâm Vi, cuối cùng cũng biết ra đòn sát thủ rồi hả.

Có điều, anh không biết việc này càng có lợi cho tôi hay sao? Ít nhất miễn được một bước bẻ thẳng thành cong…

Sao lại bịa về một thằng anh trai cơ chứ, lẽ ra phải là con gái, chí ít còn hợp với kiểu cự tuyệt của anh từ trước tới giờ.

Bất kể là thật hay giả, tôi cam đoan sẽ nhanh chóng hạ đo ván thằng cha anh thích.

Để cuộc chơi còn lại chỉ còn hai ta mà thôi.

Sau đấy trong khi ăn, hai người đều không mở miệng, Diệp Kính Văn ân cần gắp đồ ăn cho anh, Lâm Vi cũng tỉnh bơ ăn hết đám ớt cậu ta gắp cho.

“Vấn đề chuyển giao của ban văn nghệ tôi đã nói với Ôn Đình, khi nào họp ban cô ấy sẽ thông báo.” Lâm Vi rốt cục kết một câu rồi đứng dậy ra về.

Diệp Kính Văn về nhà trọ, thong thả xối nước tắm, sau đó tháo ra giường mới, phủ lên tấm ra mang kỷ niệm hôm nọ. Tuy rằng dấu vết bề mặt đã được giặt sạch sẽ, nhưng… hương vị Lâm Vi tựa hồ vẫn lưu lại. Hắn giang hai chân hai tay nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nhớ lại thằng cha mà Lâm Vi đã kể…

Tìm một dãy số bí mật trong điện thoại, Diệp Kính Văn gửi đi một tin nhắn.

“Giúp tôi tìm tài liệu chi tiết về hội sinh viên hai năm trước, Văn.”

Lát sau, máy tính truyền đến tiếng báo nhận được thư mới. Diệp Kính Văn mở thư nhìn kỹ một lượt, khóe miệng chầm chậm gợi lên một nụ cười.

Hết chương mười lăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện