Chuyển ngữ: Puny
Hô hấp của Nguyên Tu đình trệ, sắc mặt lạnh nhạt sa sầm, ẩn nhẫn không phát.
Bé Cưng nhạy bén cảm nhận được chủ nhân tức giận, nó sủa càng thêm hung dữ mạnh mẽ, gâu gâu gâu, dọa Lý Ngân Hách sợ liên tục lùi về phía sau, rất sợ dây thừng không buộc được nó.
Đây chính là loại chó săn lớn đen thuần chủng.
A Hoành đứng giữa Nguyên Tu và Lý Ngân Hách, tách bọn họ ra: "Chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ."
"Thật tốt, X các người hoan nghênh thành viên mới chính là như vậy, tôi xem ra đã thấy." Lý Ngân Hách chỉ Nguyên Tu, hung dữ uy hiếp: "Tôi sẽ có biện pháp khiến cho cậu nói xin lỗi với tôi, cậu chờ đó."
Anh ta đóng sập cửa mà đi.
Hơn phân nửa là đi tìm giám đốc ban quản trị tố cáo.
Nguyên Tu cũng lười để ý anh ta, xoay người lại, sửa lại cổ áo của Lục Mạn Mạn một chút, cô mặc một các áo khoác thể thao màu tím nhạt cỏ ba lá [1], anh kéo dây kéo của cô một đường đi lên, kéo đến vị trí cổ.
[1] Đây chính là biểu tượng của nhãn hiệu Adidas. Hình ảnh:
Cô có thể cảm giác được tay anh đang run.
Rất tức giận sao.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một luồng cảm động.
"Đến lúc đó anh Dương hỏi tới thì nói chỉ cãi nhau thôi, không phải đại sự gì." Nhâm Tường một tay kéo A Hoành, một tay kéo Cố Chiết Phong, lôi toàn bộ bọn họ đi.
Cố Chiết Phong kìm lòng không được mà vẫy một nụ hôn gió với Nguyên Tu: "Đội trưởng sa rang hei!"
"Rang cái quỷ gì! Đi đi."
Sau khi bọn họ đi, Lục Mạn Mạn cúi đầu cười khúc khích, bị Nguyên Tu hung hăng trừng mắt, vội vàng thu lại nụ cười.
"Cậu ta có làm gì cậu không, tôi vừa nãy đứng xa không thấy rõ." Trong lời nói của anh lộ ra sự ân cần, còn một một tia kiềm chế không dễ nhận ra.
Lục Mạn Mạn vê vê cổ áo: "Không, chẳng qua là đột nhiên bị hù dọa, tôi tránh đi."
Nguyên Tu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Cậu chịu đựng cái gì?"
"Hả?" Lục Mạn Mạn không hiểu.
"Mới nãy, một thoáng cậu chịu đựng kia, nếu không cậu ta cũng không thể nào có cơ hội táy máy tay chân với cậu."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Ừm, tôi là không muốn xảy ra tranh chấp với cậu ta, thầm nghĩ không để ý đến cậu ta thì không sao rồi, ai ngờ tồi tệ như vậy."
Trong mắt Nguyên Tu mang theo chút ý tứ hàm xúc: "Vì cái gì."
Lục Mạn Mạn ngồi xổm xuống vuốt ve Bé Cưng, Bé Cưng ngoan ngoãn nằm xuống để cho cô sờ bụng.
"Tôi mà đánh cậu ta, bất kể là bảo vệ tôi hay là bảo vệ cậu ta, cậu đều rất khó xử."
Nguyên Tu thuận thế ngồi xổm xuống, sóng vai cùng một chỗ với cô, vuốt vẻ bụng của Bé Cưng.
"Không có gì khó xử." Nguyên Tu cúi đầu lẩm bẩm: "Cậu là ranh giới cuối cùng."
Lục Mạn Mạn không nghe rõ: "Cái gì?"
"Loại chuyện này, tôi mà bênh vực cậu ta chính là không phân biệt được phải trái, cho dù là đội trưởng phải cân đối quan hệ, chiếu cố cảm xúc đội viên, nhưng cũng không được không biết phân biệt phải trái."
"Nói không sai." Lục Mạn Mạn gật đầu: "Bên giám đốc sẽ có phiền toái sao?"
"Không cần lo lắng cái này."
Lục Mạn Mạn vẫn có chút lo lắng, sờ tay Nguyên Tu một cái: "Sức lực thật lớn, một đấm liền đánh cậu ta lăn trên đất mấy vòng."
Nguyên Tu đưa năm ngón tay ra cho cô nhìn, cô liền mò tới mu bàn tay anh.
Nguyên Tu có thể cảm nhận được sự ấm áp giữa các ngón tay cô, hơi có một chút cảm giác thô, gãi anh ngứa một chút.
Lục Mạn Mạn nhiều năm cầm súng, đầu ngón tay sẽ không mềm mại giống như con gái bình thường, mà có vết chai.
Nguyên Tu cầm cổ tay cô, mở bàn tay cô ra, cẩn thận quan sát.
Năm ngón tay cô thon dài, lòng bàn tay có thịt lại có đường vân dày.
Lục Mạn Mạn xấu hổ, biết tay mình rất không thanh tú, cũng không mềm mại, còn có chai tay xấu xí.
Cô rụt tay về sau, nhưng Nguyên Tu lại không buông cô.
Trong đôi mắt anh mang theo một ít thần sắc nan giải, si mê lẩm bẩm: "Tay của W..."
Lòng Lục Mạn Mạn đột nhiên rung động một thoáng, đột ngột rút về, hốt hoảng vuốt ve Bé Cưng.
Giống như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Bé Cưng ngoan ngoãn nằm xuống, lộ ra cái bụng màu trắng, đầu lưỡi cụp xuống lè ra, thở hổn hển thở hổ hển thở hổn hển.
"Đừng không có khí phách như vậy, cô ấy sờ một cái mày liền vui vẻ hả?"
Nguyên Tu trang nghiêm dạy dỗ chó: "Tôn nghiêm đâu."
Lục Mạn Mạn xì cười: "Tại một khắc cậu gọi người ta là Bé Cưng, đã không có tôn nghiêm rồi."
Mới vừa mập mờ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, bầu không khí lại thoải mái lần nữa.
Nguyên Tu rũ mắt nhìn cô, cười nói: "Cậu đối với cái tên này có ý kiến gì?"
Lục Mạn Mạn kéo chân chó: "Tinh hoàn lớn như vậy, cần phải gọi là Ngạo Thiên hoặc Hùng Bá mới nói được."
...
"Cậu thắng."
***
Lý Ngân Hách chạy đến hội đồng quản trị náo loạn một trận, kêu hôm nay X có anh ta, thì không có Nguyên Tu, có Nguyên Tu thì không có anh ta! Dương Trầm cùng các thành viên hội đồng thật ra đã rất bất mãn, ba lần bốn lượt không tuân theo quy định chiến đội, nể tình anh ta vừa mới đến vẫn còn ở thời kỳ thích ứng, nên không có đặc biệt truy cứu.
Nhưng mà sau khi Dương Trầm gọi điện thoại tới Nguyên Tu hỏi thăm nguyên do, quyết định phải cho Lý Ngân Hách một bài dạy dỗ.
"Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng [2] chứ?" Dương Trầm bình tĩnh ngồi trước bàn dài, đốt điếu thuốc: "Loại chuyện trước nơi đông người quấy rối fans hâm mộ này, Nguyên Tu dạy dỗ cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cái gì, vì cậu mà đuổi cậu ta? Cậu ta là tuyển thủ át chủ bài của chiến đội X chúng tôi, cậu cảm thấy điều này có thể sao."
[2] Trời sinh Du sao còn sinh Lượng (既生瑜何生亮): Theo như Tam Quốc Diễn Nghĩa kể lại, Chu Du từng nói: "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng". Cuộc chiến thống nhất Tam Quốc của Ngụy, Thục, Ngô diễn ra gần một trăm năm với sự giao tranh quyết liệt ở nhiều mặt trận. Chu Du và Gia Cát Lượng cũng là những nhân vật tiêu biểu, quân sư nổi danh nhất trong cuộc chiến Tam Quốc, để rồi trước khi mất vì bạo bệnh, Chu Du đã phải ngẩng mặt lên trời thốt câu nói trên và qua đời.
"Là các người mời tôi đến đây!" Lý Ngân Hách giận đùng đùng: "Anh không chỉ một lần gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi mời cậu tới đúng vậy, nhưng mà tôi cũng đã trả một khoảng tiền lương kếch xù. Cậu tới Trung Quốc là tới đánh tranh giải cho X, không phải tới làm Hoàng đế. Cảm thấy mình rất rất giỏi sao? X là chiến đội mạnh nhất Trung Quốc, Cố Chiết Phong, Nguyên Tu, A Hoành và Nhâm Tường, bất kỳ người nào trong bọn họ đều không kém hơn cậu, thậm chí ưu tú hơn cậu, nhẫn nhịn lễ độ tiếp khách cậu, không phải sợ cậu, đừng không biết điều."
Lời nói khiến Lý Ngân Hách á khẩu không trả lời được, anh ta buồn bực đi lên, tức giận uy hiếp: "Anh có tin hay không, tôi có thể lập tức rút khỏi cuộc thi."
"Rút cuộc thi phải không." Dương Trầm dựa vào ghế: "Không thành vấn đề, dựa theo thỏa thuận của chúng ta, đơn phương trái thỏa thuận, tuân theo quy định thỏa thuận, không chỉ phải bồi thường tổn thất cho chiến đội, mà còn phải đưa một triệu tiền hủy ước."
Mặc dù trong lòng một trăm ngàn không muốn, nhưng mà thỏa thuận giấy trắng mực đen là Lý Ngân Hách ký tên, anh ta cũng không dám bởi vì cơn giận mà tùy tiện hủy ước, cái này đối với thanh danh của anh ta cũng có tổn thất.
Cuộc thi này còn phải tiếp tục đánh tiếp, chiến đội còn phải tiếp tục sống tiếp.
Cố Chiết Phong lúc này thì vui vẻ rồi.
Đêm hôm đó Lý Ngân Hách ngồi trên ghế salon xem tivi, cậu trực tiếp nhảy đến bên ghế salon, cầm trò chơi tay cầm mới của cậu, mở âm lượng tối đa.
Lý Ngân Hách không nhịn được hô to: "Có thể cút xa một chút không?"
Cố Chiết Phong không yếu thế chút nào: "Cậu là ai, hoàng đế sao."
Một câu "Đừng tự biến mình thành hoàng đế" của Dương Trầm truyền từ Nguyên Tu tới, bây giờ sắp bị các đội viên đùa giỡn đến chết.
Bên cạnh ban công, Nhâm Tường nhìn bọn họ, lách mình nói với Nguyên Tu: "Bất kể cậu nghĩ như thế nào, tôi quả thực vô cùng không thích cái không khí trong đội bây giờ."
Nguyên Tu vê điếu thuốc trong tay: "Cậu cho rằng tôi thích sao."
Nhâm Tường buông tiếng thở dài, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ: "Sớm biết như vậy còn không bằng tiếp nhận M4 vào, cô con gái mọi nhà, dịu dàng, sẽ không làm ầm ĩ."
Nói đến Lục Mạn Mạn, vẻ mặt Nguyên Tu nhu hòa rất nhiều: "Cô ấy sao, chỉ sợ sẽ càng làm ầm ĩ, nhà tốt cũng có thể bị dở ngói."
"Con gái ở nhà ầm ĩ là đáng yêu, tên kia thì thôi đi." Nhâm Tường bĩu môi nhìn về phía Lý Ngân Hách: "Còn yếu ớt hơn phụ nữ."
Tay Nguyên Tu đặt lên bả vai cậu, đè một cái: "Tất cả chờ CRLC qua đã rồi nói sau."
***
Cuộc thi CRLC mùa xuân áp dụng chế độ điểm tích lũy thi đấu, mỗi một trận tranh giải dùng số đầu người thu được tính điểm tích lũy, số người dự thi hơn ngàn người, chia mười trận đấu, top mười người điểm tích lũy cao nhất mỗi trận đấu sẽ thăng cấp, trận chung kết cuối cùng hợp thành trận chung kết của một trăm người.
Tuyển thủ nghiệp dư có thể tiến vào trận chung kết không tính là nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Có thể trong mấy ngàn người bộc lộ tài năng tiến vào top 100, tuyển thủ nghiệp dư có thể cùng với đội viên chuyên nghiệp tiến vào trận chung kết, hẳn là khá xuất sắc, sau khi kết thúc trận đấu này, biểu hiện không tệ đều sẽ nhận được lời mời của đội chuyên nghiệp.
Tuyển thủ nghiệp dư tiến vào top 100 thi đấu một người lần này, chỉ có năm người. Mà Lục Mạn Mạn sau khi tiến vào trận chung kết, mới dần dần bắt đầu thu hút ánh mắt.
[M4 à, có một chút ấn tượng.]
[Trước kia hình như giành giải nhất thi đấu sinh viên gì đó... Đúng rồi đúng rồi, Nguyên Tu còn đích thân trao giải vì cô ấy!]
[Nguyên Tu không phải chưa bao giờ có mặt trong loại hoạt động này sao.]
[Lại nói quan hệ của bọn họ hình như không tệ, thường xuyên ở trên Weibo tương tác với nhau, hẳn là bạn.]
[Khó trách à, bạn của Nguyên Tu, khẳng định kỹ thuật không kém rồi.]
[Cái trò này chưa có con gái có thể đánh đến xinh đẹp đấy, lần này lại đánh vào top 100, like!]
[Không biết tại sao, với tư cách là bạn học chung trường, tôi rất tin tưởng M4, cảm thấy cậu ấy sẽ làm nên chuyện lớn.]
[Suy nghĩ nhiều, lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là nghiệp dư, có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp sao.]
...
Trên #Cuộc thi CRLC mùa xuân# đề tài thảo luận có thể thấy không ít về M4, nhưng mà cũng không thể xem là thu hút, đề tài sốt dẻo nhất đương nhiên vẫn liên quan tới tuyển thủ chuyên nghiệp, nhất là tuyển thủ nhân khí, lưu lượng của bọn họ sắp đuổi kịp tiểu thịt tươi ngành giải trí đang hot.
Ví dụ như Lý Ngân Hách, ví dụ như Cố Chiết Phong, còn có những tuyển thủ nổi tiếng đầu bảng của chiến đội khác.
Bắt đầu từ năm nay trận chung kết đấu một người, toàn bộ video sẽ đồng bộ phát trực tiếp trên mạng, lưu lượng càng tăng lên so với những năm trước.
Góc trái trên cùng màn hình trực tiếp có năm vị trí, chia ra biểu thị tên top 5 tuyển thủ có số đầu người cao.
Sau khi trận đấu bắt đầu được hai mươi phút, tên của M4, xuất hiện chính giữa top 5, rõ ràng sáng chói rất bắt mắt.
Trong trận đấu, tên của các đội viên chuyên nghiệp đánh dấu màu hồng, còn tên các tuyển thủ nghiệp dư chính là màu xanh.
Nói cách khác, trước mắt trong top 5 tuyển thủ, Lục Mạn Mạn là tuyển thủ nghiệp dư duy nhất, một màu xanh kia, quá chói mắt.
Trước mắt mới chỉ bắt đầu, trên cơ bản chỉ vừa mở ván, nhưng trong nháy mắt nhiều tuyển thủ nghiệp dư tiến vào top 100 đều bị loại ra hết, tiếp theo chính là tỷ đấu và so đấu giữa các đội viên chuyên nghiệp, nhưng mà không nghĩ tới, M4 không chỉ không bị loại ra, mà điểm tích lũy còn vọt vào top 5.
Hiện tại số đầu người tính ra nhiều nhất là của Hứa Thành chiến đội KT, kế tiếp là Cố Chiết Phong, Lý Ngân Hách đuổi sát phía sau, mà M4 xếp thứ tư, người cuối cùng là Chu Tử Mặc của chiến đội π.
Ngoại trừ M4 ra, bốn người còn lại đều là nhân vật tên tuổi vang dội, nhất là Hứa Thành, cơ bản có thể xếp vào cấp nhân vật thần thánh ngang hàng với Nguyên Tu.
Mà M4 xen lẫn giữa bọn họ, cũng rất gây chú ý.
[Tình huống gì, xuất hiện trở ngại sao, màu xanh không phải tuyển thủ nghiệp dư sao?]
[Hẳn không phải là trở ngại, M4 không phải chuyên nghiệp.]
[Má ơi, tuyển thủ nghiệp dư làm sao vọt vào danh sách top 5 được! Khó tin!]
[Còn đè ép Chu Tử Mặc một cái đầu!]
[Lại còn là con gái, thật là đáng sợ.]
...
Cho tới bây giờ, M4 mới thật sự được fans hâm mộ chiến đội chuyên nghiệp chú ý, nhưng mà mọi người lăn qua lộn lại vẫn không tìm được hình ảnh góc ngắm truyền trực tiếp của cô, bởi vì trên người tuyển thủ chuyên nghiệp không có gắn máy quay mini.
Dựa theo tình huống những năm trước, tuyển thủ nghiệp dư sau khi tiến vào top 100 người chỉ vài phút liền ngủm, cho nên người chịu trách nhiệm chính không gắn máy quay hình lên người bọn họ, điểm chú ý chính của những fans hâm mộ vĩnh viễn đặt trên người tuyển thủ chuyên nghiệp có thực lực đoạt được cúp.
Cho nên liên quan tới M4 thần bí này, cũng chỉ có thể thông qua hình ảnh góc ngắm của các tuyển thủ bị cô giết chết, thấy thoáng qua thấy dáng vẻ uyển chuyển của cô.
Từ hình ảnh góc quay riêng của tuyển thủ Lâm Khiếu đầu bảng của chiến đội SC vừa mới bị loại, dáng người mạnh mẽ của M4 tựa như một con báo săn mồi nhanh chóng mạnh mẽ, chạy băng trong bụi cỏ lớn mà trống trải như vậy.
Lâm Khiếu đi trên một chiếc xe moto, hướng về chỗ của M4 mà bắn pằng pằng, nhưng lại không có một phát súng có thể trúng mục tiêu là cô.
Cô lăn lộn đến phía sau một hòn đá, dừng bước lại, ném khẩu súng tiểu liên đã rỗng đi, đổi một khẩu súng lục ở thắt lưng, nhắm Lâm Khiếu.
Vì vậy Lâm Khiếu bắt đầu trình diễn tuyệt chiêu xe moto đặc biệt của anh ta, trước đó, Lâm Khiếu từng là một tay đua xe moto màu mè, cho nên chơi máy động cơ vô cùng 6, đây là tuyệt kỹ thi đấu của anh ta.
Bởi vì tốc độ xe moto nhanh, tính linh hoạt cao, thông thường mà nói, cho dù là xạ thủ xuất sắc nhất, cũng không có cách nào bắn chính xác mục tiêu đang lái xe di chuyển nhanh chóng.
Vào giờ phút này, M4 lại cầm một khẩu súng lục, mưu toan phải bắn trúng Lâm Khiếu đang biểu diễn xe moto màu mè, đây quả thực là câu chuyện giả tưởng.
Nhưng lại thấy mi tâm cô hơi cau, ánh mắt kiên định, có hình có dáng, giống như cô tin tưởng mình không gì sánh bằng sẽ bắn trúng.
Làm trò đùa mà.
Làm sao có thể, thế nhưng đối phương là Lâm Khiếu được biết đến là "Sát thủ moto" "Ảo ảnh tử thần", cô cầm một khẩu súng lục P6 sao có thể bắn trúng anh ta...
Ngay tại lúc này, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, M4 nổ súng.
Máy quay phim gắn trên mũ của Lâm Khiếu, Lâm Khiếu cúi đầu một cái, người xem liền thấy tại vị trí bên hông của anh ta trúng một phát đạn phấn màu.
Lại có thể bắn trúng!
M4 bắn trúng Lâm Khiếu!
Trong hình ảnh ống kính, cảnh vật nhanh chóng lưu động, có thể cảm nhận được tốc độ xe moto của Lâm Khiết rất nhanh, xa xa trông thấy M4 chỉ có một điểm màu đen nhỏ, khoảng cách xa như vậy, cô lại bắn trúng anh ta!
Không thể tưởng tượng nổi.
Cuộc thi đấu chính thức yêu cầu với các vị trí cơ thể bắn trúng mục tiêu tương đối chặt chẽ, nếu như viên đạn bắn trúng đầu, thì một phát súng trí mạng là bị loại, nếu như là vị trí một phần không quan trọng, ba phát súng, hoặc bốn phát súng mới có thể loại bỏ hết một tuyển thủ, cho nên Lâm Khiếu còn còn cơ hội.
Mà M4 lại nạp đạn vào, nhắm Lâm Khiếu lần nữa.
Lâm Khiếu điều khiển xe moto đi theo đường chữ S, quay đầu xe chạy nhanh như bay về phía Lục Mạn Mạn, đồng thời rút khẩu súng ra, chuẩn bị tiêu diệt cô trên xe.
Nhưng mà ngay tại lúc anh ta móc súng ra, chỉ cảm thấy bên đầu một trận đau nhức, anh ta theo bản năng đưa tay sờ lên, lòng bàn tay lại bột phấn màu xanh!
Cô lại bắn bể đầu anh ta!
Thao tác này trong thực tế, cho dù mục tiêu bất động, bắn bể đầu ở xa đều là thao tác tương đối khó, huống chi Lâm Khiếu còn điều khiển moto di chuyển nhanh như bay.
Sự chính xác này, thật là khủng bố.
Vào giờ phút này, trên sân truyền trực tiếp hoàn toàn yên tĩnh... Cách thật lâu thật lâu, mới có người kịp phản ứng.
[...]
[Đây là cái thao tác gì! ]
[Nghẹt thở!]
[Ai có thể nói cho tôi, người này rốt cuộc có phải là tuyển thủ nghiệp dư hay không?]
[Trời mẹ nó tuyển thủ nghiệp dư, loại trình độ này sao có thể là nghiệp dư!]
[Không, cô ấy chính là tuyển thủ nghiệp dư, vừa mới tham gia cuộc thi sinh viên cả nước, giành giải nhất, đi kiếm một chút sẽ biết.]
[Thiên tài à!]
Trong máy quay hình của Lâm Khiếu, có thể thấy M4 chạy tới, nhặt túi của anh ta, sau khi bổ sung đạn dược cùng nước và các loại vật phẩm, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Lại lần nữa mất đi tin tức của M4, cư dân mạng điên cuồng chuyển góc quay của các tuyển thủ, khao khát tìm được bóng người cô.
Ở góc bên trái xếp hạng số đầu người biểu thị, M4 đã vọt vào top 3, vượt qua Lý Ngân Hách quyết đoán, xếp ngay sau tay súng bắn tỉa Cố Chiết Phong.
[Trời, cô ấy rốt cuộc là xuất hiện ở đâu!]
[Đáng sợ...]
[A a a, tôi bây giờ chỉ muốn biết, cô ấy bây giờ đi đâu rồi.]
Không để cho người xem chờ lâu, rất nhanh Lục Mạn Mạn lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cô vẫn như trước điên cuồng chạy trong rừng, mà lần này góc quay riêng của tuyển thủ chuyển đổi, chính là Lý Ngân Hách.
Từ chuyển động trong màn hình, mọi người thấy Lý Ngân Hách cũng lái xe moto, đang điên cuồng lùng bắt M4 đang chạy trốn phía trước.
Lý Ngân Hách và Lâm Khiếu hoàn toàn khác nhau, người đàn ông này tính cách cực đoan, lối đánh cấp tiến, M4 gặp phải anh ta, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Đúng như dự đoán, trong video có thể nghe được tiếng gào điên cuồng của Lý Ngân Hách, giống như một trâu điên, anh ta lái xe moto động cơ hạng nặng, chạy trên sườn núi.
Anh ta cũng không có nổ súng bắn cô, mà là bao vây đuổi chặn đường với cô, cô giống như con cừu non chạy trốn trên thảo nguyên, còn anh ta thì là chó chăn cừu hung mãnh, cô chỉ có thể ở trong phạm vi hoạt động giam giữ anh ta quyết định.
Mồ hôi đã thấm ước tóc mái của cô, dính lên trán.
Cô hô hấp không đều, nhưng vẫn không có dừng bước lại, cô chạy tới một nhà máy đổ hoang phía trước.
Lý Ngân Hách sau lưng vẫn đuổi theo cô, cười to ha ha, tiếng cười ma tính.
Người này... thật sự rất biến thái, anh ta không chỉ muốn tiêu diệt đối thủ, mà còn thích đùa bỡn và làm nhục người khác.
Sở thích buồn nôn.
Ngoại trừ fans não tàn của Lý Ngân Hách còn liều mạng vì anh ta đánh call ra, phần lớn cư dân mạng đều vì M4 lau mồ hôi, hi vọng cô không bị Lý Ngân Hách hành hạ quá thảm.
Nhà máy đổ hoang phía trước có một cái song sắt chấn ngay cửa, cửa đóng chặt.
Lý Ngân Hách tăng nhanh tốc độ, xe gắn máy "Rầm rầm rầm" nhanh như bay tấn công M4.
"Bảo bối, bây giờ em có thể trốn không thoát rồi, ngoan ngoãn quỳ xuống, liếm jb của anh đây, anh sẽ cân nhắc tha cho em một mạng."
Mặc dù Lý Ngân Hách nói là tiếng Anh, nhưng vẫn có không ít cư dân mạng có thể nghe hiểu lời của anh ta.
[Xin nhờ đối phương là nữ sinh, Lý Ngân Hách cậu buồn nôn không!]
[Cái tư chất gì chứ.]
M4 đứng ngay cổng chính nhà máy đổ hoang, chính diện nghênh đón anh ta, không chút sợ hãi nào.
Gió lớn bên sườn núi thổi tóc cô tán loạn, đôi mắt âm u của cô yên tĩnh như chết.
Phần định lực này, người bình thường hiếm thấy.
Ngay tại lúc anh ta và cô chỉ có lại năm mét cuối cùng, M4 đột nhiên né người, thân hình gầy nhỏ trực tiếp từ kẻ hở song sắt chui vào!
Lý Ngân Hách bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này đè thắng xe đã quá muộn.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng
Mặc dù anh ta đạp mạnh thắng xe, nhưng mà bánh trước xe moto đập vào kẻ hở song sắt.
Đúng vậy, xe moto của Lý Ngân Hách nằm giữa cửa và song sắt!
Mà cả người anh ta vặn vẹo giùng giằng, cố gắng xuống xe moto, giận đến mặt đỏ tía tai.
[Cmn, đây là thao tác gi]
[Lại chui vào rồi!]
[Mùa xuân của người gầy.]
[Thật là 666]
Hình ảnh video một trận lắc lư mãnh liệt, sau đó lại ngay ngắn, liền thấy M4 cách đó không xa ung dung thong thả móc khẩu súng lục ra, lên một viên đạn.
Cô là dùng một khẩu súng lục, hơn nữa chỉ lên một viên đạn.
Có lòng tin như vậy sao?!
Lý Ngân Hách rốt cuộc khó khăn lắm mới rút một cái chân từ song sắt ra, anh ta liền lăn một vòng té trên đất, hoang mang rối loạn nhặt khẩu trúng của mình lên.
Chính là lúc này, M4 nổ súng.
Một phát bắn bể đầu, không chút dây dưa dài dòng nào.
Lý Ngân Hách hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị loại bỏ.
M4 đi tới bên người anh ta, khi anh ta thấy rõ dung mạo của cô, bất ngờ nhận ra đây là cô gái ngày đó được Nguyên Tu bảo vệ sau lưng.
Sắc mặt anh ta trở nên càng khó coi.
Anh ta cho là Lục Mạn Mạn muốn nhặt túi của anh rơi xuống, đang muốn chửi ầm lên, nhưng chưa từng nghĩ, Lục Mạn Mạn đi tới, nhìn cũng không nhìn anh ta một cái, một cước đá túi của anh ta ra thật xa.
Thật cản đường.
Cô xoay người chạy vào trong rừng.
Lý Ngân Hách bị loại, trên sân truyền trực tiếp đã bị càn quét bởi bốn chữ [Khắp chốn vui mừng] [3].
[3] Khắp chốn vui mừng (喜大普奔): hay phổ đại hỉ bôn " 普大喜奔 ", là ngôn ngữ mạng, rút gọn của "Vui tay vui mắt, hả lòng hả dạ, khắp chốn vui mừng, chạy đi loan báo" ( 喜闻乐见, 大快人心, 普天同庆, 奔走相告), thể hiện một nhóm người có chuyện vui mừng, muốn chia sẻ với bên ngoài, thông báo cho nhau, kỷ niệm.
[Cmn bạch mao xấu xa này rốt cuộc cũng cút thành con bê rồi.]
[M4 làm tốt!]
[Một loạt thao tác vừa nãy kia, tuyệt!]
[Hoàn toàn có thể trúng cử vị trí no.1 thao tác video biên tập lại của cuộc thi mùa xuân năm nay!]
Nguyên Tu ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú nhìn cô.
Cô đứng trên một tảng đá cao nửa người, cầm súng trong tay, ngược ánh mắt trời, khiến cả khuôn mặt của cô chôn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt cô.
Cho dù như vậy, cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức khiến người ta hít thở cũng khó khăn của cô.
Cầm khẩu W, không người nào có thể bắn cao.
Anh nhìn về phía Dương Trầm, đôi mắt Dương Trầm có gợn sóng lớn, anh ta bị chấn động.
Ai có thể không bị cô làm cho chấn động, X trả lương cao mời thành viên Hàn tới, lại dưới ngòi súng của M4 giãy giụa ngọa nguậy như con dòi, không còn sức đánh trả.
Cô dễ dàng lợi dụng anh ta để bay vọt lên.
Mà trong ống kính, Lý Ngân Hách sau khi bị loại thì điên cuồng chửi rua, cũng rất mất mặt, vứt sự xấu xí cho X.
Nguyên Tu biết, Dương Trầm hối hận, nhất định, nhất định hối hận.
Hơn nữa hối hận cũng không chỉ riêng anh ta.
Tất cả chiến đội trong nước, những giám đốc trước kia từ chối Lục Mạn Mạn, vào giờ phút này, sợ rằng nội tâm so với Dương Trầm cũng không khá hơn chút nào.
Đội viên mạnh mẽ như vậy, cũng bởi vì thành kiến đối với giới tính của bọn họ, chỉ như vậy mà tùy tiện để mất, trong lòng ai có thể tốt hơn được.
Đôi lời tâm tình của editor: Đây chưa phải là kết cục thảm nhất của Lý Ngân Hách đâu nha, phim hay còn dài =))) Dương Trầm à, bây giờ mới biết hối hận có phải đã muộn rồi không??
Hô hấp của Nguyên Tu đình trệ, sắc mặt lạnh nhạt sa sầm, ẩn nhẫn không phát.
Bé Cưng nhạy bén cảm nhận được chủ nhân tức giận, nó sủa càng thêm hung dữ mạnh mẽ, gâu gâu gâu, dọa Lý Ngân Hách sợ liên tục lùi về phía sau, rất sợ dây thừng không buộc được nó.
Đây chính là loại chó săn lớn đen thuần chủng.
A Hoành đứng giữa Nguyên Tu và Lý Ngân Hách, tách bọn họ ra: "Chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ."
"Thật tốt, X các người hoan nghênh thành viên mới chính là như vậy, tôi xem ra đã thấy." Lý Ngân Hách chỉ Nguyên Tu, hung dữ uy hiếp: "Tôi sẽ có biện pháp khiến cho cậu nói xin lỗi với tôi, cậu chờ đó."
Anh ta đóng sập cửa mà đi.
Hơn phân nửa là đi tìm giám đốc ban quản trị tố cáo.
Nguyên Tu cũng lười để ý anh ta, xoay người lại, sửa lại cổ áo của Lục Mạn Mạn một chút, cô mặc một các áo khoác thể thao màu tím nhạt cỏ ba lá [1], anh kéo dây kéo của cô một đường đi lên, kéo đến vị trí cổ.
[1] Đây chính là biểu tượng của nhãn hiệu Adidas. Hình ảnh:
Cô có thể cảm giác được tay anh đang run.
Rất tức giận sao.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên một luồng cảm động.
"Đến lúc đó anh Dương hỏi tới thì nói chỉ cãi nhau thôi, không phải đại sự gì." Nhâm Tường một tay kéo A Hoành, một tay kéo Cố Chiết Phong, lôi toàn bộ bọn họ đi.
Cố Chiết Phong kìm lòng không được mà vẫy một nụ hôn gió với Nguyên Tu: "Đội trưởng sa rang hei!"
"Rang cái quỷ gì! Đi đi."
Sau khi bọn họ đi, Lục Mạn Mạn cúi đầu cười khúc khích, bị Nguyên Tu hung hăng trừng mắt, vội vàng thu lại nụ cười.
"Cậu ta có làm gì cậu không, tôi vừa nãy đứng xa không thấy rõ." Trong lời nói của anh lộ ra sự ân cần, còn một một tia kiềm chế không dễ nhận ra.
Lục Mạn Mạn vê vê cổ áo: "Không, chẳng qua là đột nhiên bị hù dọa, tôi tránh đi."
Nguyên Tu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Cậu chịu đựng cái gì?"
"Hả?" Lục Mạn Mạn không hiểu.
"Mới nãy, một thoáng cậu chịu đựng kia, nếu không cậu ta cũng không thể nào có cơ hội táy máy tay chân với cậu."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Ừm, tôi là không muốn xảy ra tranh chấp với cậu ta, thầm nghĩ không để ý đến cậu ta thì không sao rồi, ai ngờ tồi tệ như vậy."
Trong mắt Nguyên Tu mang theo chút ý tứ hàm xúc: "Vì cái gì."
Lục Mạn Mạn ngồi xổm xuống vuốt ve Bé Cưng, Bé Cưng ngoan ngoãn nằm xuống để cho cô sờ bụng.
"Tôi mà đánh cậu ta, bất kể là bảo vệ tôi hay là bảo vệ cậu ta, cậu đều rất khó xử."
Nguyên Tu thuận thế ngồi xổm xuống, sóng vai cùng một chỗ với cô, vuốt vẻ bụng của Bé Cưng.
"Không có gì khó xử." Nguyên Tu cúi đầu lẩm bẩm: "Cậu là ranh giới cuối cùng."
Lục Mạn Mạn không nghe rõ: "Cái gì?"
"Loại chuyện này, tôi mà bênh vực cậu ta chính là không phân biệt được phải trái, cho dù là đội trưởng phải cân đối quan hệ, chiếu cố cảm xúc đội viên, nhưng cũng không được không biết phân biệt phải trái."
"Nói không sai." Lục Mạn Mạn gật đầu: "Bên giám đốc sẽ có phiền toái sao?"
"Không cần lo lắng cái này."
Lục Mạn Mạn vẫn có chút lo lắng, sờ tay Nguyên Tu một cái: "Sức lực thật lớn, một đấm liền đánh cậu ta lăn trên đất mấy vòng."
Nguyên Tu đưa năm ngón tay ra cho cô nhìn, cô liền mò tới mu bàn tay anh.
Nguyên Tu có thể cảm nhận được sự ấm áp giữa các ngón tay cô, hơi có một chút cảm giác thô, gãi anh ngứa một chút.
Lục Mạn Mạn nhiều năm cầm súng, đầu ngón tay sẽ không mềm mại giống như con gái bình thường, mà có vết chai.
Nguyên Tu cầm cổ tay cô, mở bàn tay cô ra, cẩn thận quan sát.
Năm ngón tay cô thon dài, lòng bàn tay có thịt lại có đường vân dày.
Lục Mạn Mạn xấu hổ, biết tay mình rất không thanh tú, cũng không mềm mại, còn có chai tay xấu xí.
Cô rụt tay về sau, nhưng Nguyên Tu lại không buông cô.
Trong đôi mắt anh mang theo một ít thần sắc nan giải, si mê lẩm bẩm: "Tay của W..."
Lòng Lục Mạn Mạn đột nhiên rung động một thoáng, đột ngột rút về, hốt hoảng vuốt ve Bé Cưng.
Giống như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Bé Cưng ngoan ngoãn nằm xuống, lộ ra cái bụng màu trắng, đầu lưỡi cụp xuống lè ra, thở hổn hển thở hổ hển thở hổn hển.
"Đừng không có khí phách như vậy, cô ấy sờ một cái mày liền vui vẻ hả?"
Nguyên Tu trang nghiêm dạy dỗ chó: "Tôn nghiêm đâu."
Lục Mạn Mạn xì cười: "Tại một khắc cậu gọi người ta là Bé Cưng, đã không có tôn nghiêm rồi."
Mới vừa mập mờ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, bầu không khí lại thoải mái lần nữa.
Nguyên Tu rũ mắt nhìn cô, cười nói: "Cậu đối với cái tên này có ý kiến gì?"
Lục Mạn Mạn kéo chân chó: "Tinh hoàn lớn như vậy, cần phải gọi là Ngạo Thiên hoặc Hùng Bá mới nói được."
...
"Cậu thắng."
***
Lý Ngân Hách chạy đến hội đồng quản trị náo loạn một trận, kêu hôm nay X có anh ta, thì không có Nguyên Tu, có Nguyên Tu thì không có anh ta! Dương Trầm cùng các thành viên hội đồng thật ra đã rất bất mãn, ba lần bốn lượt không tuân theo quy định chiến đội, nể tình anh ta vừa mới đến vẫn còn ở thời kỳ thích ứng, nên không có đặc biệt truy cứu.
Nhưng mà sau khi Dương Trầm gọi điện thoại tới Nguyên Tu hỏi thăm nguyên do, quyết định phải cho Lý Ngân Hách một bài dạy dỗ.
"Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng [2] chứ?" Dương Trầm bình tĩnh ngồi trước bàn dài, đốt điếu thuốc: "Loại chuyện trước nơi đông người quấy rối fans hâm mộ này, Nguyên Tu dạy dỗ cậu, cậu cảm thấy tôi sẽ nói cái gì, vì cậu mà đuổi cậu ta? Cậu ta là tuyển thủ át chủ bài của chiến đội X chúng tôi, cậu cảm thấy điều này có thể sao."
[2] Trời sinh Du sao còn sinh Lượng (既生瑜何生亮): Theo như Tam Quốc Diễn Nghĩa kể lại, Chu Du từng nói: "Trời sinh Du sao còn sinh Lượng". Cuộc chiến thống nhất Tam Quốc của Ngụy, Thục, Ngô diễn ra gần một trăm năm với sự giao tranh quyết liệt ở nhiều mặt trận. Chu Du và Gia Cát Lượng cũng là những nhân vật tiêu biểu, quân sư nổi danh nhất trong cuộc chiến Tam Quốc, để rồi trước khi mất vì bạo bệnh, Chu Du đã phải ngẩng mặt lên trời thốt câu nói trên và qua đời.
"Là các người mời tôi đến đây!" Lý Ngân Hách giận đùng đùng: "Anh không chỉ một lần gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi mời cậu tới đúng vậy, nhưng mà tôi cũng đã trả một khoảng tiền lương kếch xù. Cậu tới Trung Quốc là tới đánh tranh giải cho X, không phải tới làm Hoàng đế. Cảm thấy mình rất rất giỏi sao? X là chiến đội mạnh nhất Trung Quốc, Cố Chiết Phong, Nguyên Tu, A Hoành và Nhâm Tường, bất kỳ người nào trong bọn họ đều không kém hơn cậu, thậm chí ưu tú hơn cậu, nhẫn nhịn lễ độ tiếp khách cậu, không phải sợ cậu, đừng không biết điều."
Lời nói khiến Lý Ngân Hách á khẩu không trả lời được, anh ta buồn bực đi lên, tức giận uy hiếp: "Anh có tin hay không, tôi có thể lập tức rút khỏi cuộc thi."
"Rút cuộc thi phải không." Dương Trầm dựa vào ghế: "Không thành vấn đề, dựa theo thỏa thuận của chúng ta, đơn phương trái thỏa thuận, tuân theo quy định thỏa thuận, không chỉ phải bồi thường tổn thất cho chiến đội, mà còn phải đưa một triệu tiền hủy ước."
Mặc dù trong lòng một trăm ngàn không muốn, nhưng mà thỏa thuận giấy trắng mực đen là Lý Ngân Hách ký tên, anh ta cũng không dám bởi vì cơn giận mà tùy tiện hủy ước, cái này đối với thanh danh của anh ta cũng có tổn thất.
Cuộc thi này còn phải tiếp tục đánh tiếp, chiến đội còn phải tiếp tục sống tiếp.
Cố Chiết Phong lúc này thì vui vẻ rồi.
Đêm hôm đó Lý Ngân Hách ngồi trên ghế salon xem tivi, cậu trực tiếp nhảy đến bên ghế salon, cầm trò chơi tay cầm mới của cậu, mở âm lượng tối đa.
Lý Ngân Hách không nhịn được hô to: "Có thể cút xa một chút không?"
Cố Chiết Phong không yếu thế chút nào: "Cậu là ai, hoàng đế sao."
Một câu "Đừng tự biến mình thành hoàng đế" của Dương Trầm truyền từ Nguyên Tu tới, bây giờ sắp bị các đội viên đùa giỡn đến chết.
Bên cạnh ban công, Nhâm Tường nhìn bọn họ, lách mình nói với Nguyên Tu: "Bất kể cậu nghĩ như thế nào, tôi quả thực vô cùng không thích cái không khí trong đội bây giờ."
Nguyên Tu vê điếu thuốc trong tay: "Cậu cho rằng tôi thích sao."
Nhâm Tường buông tiếng thở dài, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ: "Sớm biết như vậy còn không bằng tiếp nhận M4 vào, cô con gái mọi nhà, dịu dàng, sẽ không làm ầm ĩ."
Nói đến Lục Mạn Mạn, vẻ mặt Nguyên Tu nhu hòa rất nhiều: "Cô ấy sao, chỉ sợ sẽ càng làm ầm ĩ, nhà tốt cũng có thể bị dở ngói."
"Con gái ở nhà ầm ĩ là đáng yêu, tên kia thì thôi đi." Nhâm Tường bĩu môi nhìn về phía Lý Ngân Hách: "Còn yếu ớt hơn phụ nữ."
Tay Nguyên Tu đặt lên bả vai cậu, đè một cái: "Tất cả chờ CRLC qua đã rồi nói sau."
***
Cuộc thi CRLC mùa xuân áp dụng chế độ điểm tích lũy thi đấu, mỗi một trận tranh giải dùng số đầu người thu được tính điểm tích lũy, số người dự thi hơn ngàn người, chia mười trận đấu, top mười người điểm tích lũy cao nhất mỗi trận đấu sẽ thăng cấp, trận chung kết cuối cùng hợp thành trận chung kết của một trăm người.
Tuyển thủ nghiệp dư có thể tiến vào trận chung kết không tính là nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Có thể trong mấy ngàn người bộc lộ tài năng tiến vào top 100, tuyển thủ nghiệp dư có thể cùng với đội viên chuyên nghiệp tiến vào trận chung kết, hẳn là khá xuất sắc, sau khi kết thúc trận đấu này, biểu hiện không tệ đều sẽ nhận được lời mời của đội chuyên nghiệp.
Tuyển thủ nghiệp dư tiến vào top 100 thi đấu một người lần này, chỉ có năm người. Mà Lục Mạn Mạn sau khi tiến vào trận chung kết, mới dần dần bắt đầu thu hút ánh mắt.
[M4 à, có một chút ấn tượng.]
[Trước kia hình như giành giải nhất thi đấu sinh viên gì đó... Đúng rồi đúng rồi, Nguyên Tu còn đích thân trao giải vì cô ấy!]
[Nguyên Tu không phải chưa bao giờ có mặt trong loại hoạt động này sao.]
[Lại nói quan hệ của bọn họ hình như không tệ, thường xuyên ở trên Weibo tương tác với nhau, hẳn là bạn.]
[Khó trách à, bạn của Nguyên Tu, khẳng định kỹ thuật không kém rồi.]
[Cái trò này chưa có con gái có thể đánh đến xinh đẹp đấy, lần này lại đánh vào top 100, like!]
[Không biết tại sao, với tư cách là bạn học chung trường, tôi rất tin tưởng M4, cảm thấy cậu ấy sẽ làm nên chuyện lớn.]
[Suy nghĩ nhiều, lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là nghiệp dư, có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp sao.]
...
Trên #Cuộc thi CRLC mùa xuân# đề tài thảo luận có thể thấy không ít về M4, nhưng mà cũng không thể xem là thu hút, đề tài sốt dẻo nhất đương nhiên vẫn liên quan tới tuyển thủ chuyên nghiệp, nhất là tuyển thủ nhân khí, lưu lượng của bọn họ sắp đuổi kịp tiểu thịt tươi ngành giải trí đang hot.
Ví dụ như Lý Ngân Hách, ví dụ như Cố Chiết Phong, còn có những tuyển thủ nổi tiếng đầu bảng của chiến đội khác.
Bắt đầu từ năm nay trận chung kết đấu một người, toàn bộ video sẽ đồng bộ phát trực tiếp trên mạng, lưu lượng càng tăng lên so với những năm trước.
Góc trái trên cùng màn hình trực tiếp có năm vị trí, chia ra biểu thị tên top 5 tuyển thủ có số đầu người cao.
Sau khi trận đấu bắt đầu được hai mươi phút, tên của M4, xuất hiện chính giữa top 5, rõ ràng sáng chói rất bắt mắt.
Trong trận đấu, tên của các đội viên chuyên nghiệp đánh dấu màu hồng, còn tên các tuyển thủ nghiệp dư chính là màu xanh.
Nói cách khác, trước mắt trong top 5 tuyển thủ, Lục Mạn Mạn là tuyển thủ nghiệp dư duy nhất, một màu xanh kia, quá chói mắt.
Trước mắt mới chỉ bắt đầu, trên cơ bản chỉ vừa mở ván, nhưng trong nháy mắt nhiều tuyển thủ nghiệp dư tiến vào top 100 đều bị loại ra hết, tiếp theo chính là tỷ đấu và so đấu giữa các đội viên chuyên nghiệp, nhưng mà không nghĩ tới, M4 không chỉ không bị loại ra, mà điểm tích lũy còn vọt vào top 5.
Hiện tại số đầu người tính ra nhiều nhất là của Hứa Thành chiến đội KT, kế tiếp là Cố Chiết Phong, Lý Ngân Hách đuổi sát phía sau, mà M4 xếp thứ tư, người cuối cùng là Chu Tử Mặc của chiến đội π.
Ngoại trừ M4 ra, bốn người còn lại đều là nhân vật tên tuổi vang dội, nhất là Hứa Thành, cơ bản có thể xếp vào cấp nhân vật thần thánh ngang hàng với Nguyên Tu.
Mà M4 xen lẫn giữa bọn họ, cũng rất gây chú ý.
[Tình huống gì, xuất hiện trở ngại sao, màu xanh không phải tuyển thủ nghiệp dư sao?]
[Hẳn không phải là trở ngại, M4 không phải chuyên nghiệp.]
[Má ơi, tuyển thủ nghiệp dư làm sao vọt vào danh sách top 5 được! Khó tin!]
[Còn đè ép Chu Tử Mặc một cái đầu!]
[Lại còn là con gái, thật là đáng sợ.]
...
Cho tới bây giờ, M4 mới thật sự được fans hâm mộ chiến đội chuyên nghiệp chú ý, nhưng mà mọi người lăn qua lộn lại vẫn không tìm được hình ảnh góc ngắm truyền trực tiếp của cô, bởi vì trên người tuyển thủ chuyên nghiệp không có gắn máy quay mini.
Dựa theo tình huống những năm trước, tuyển thủ nghiệp dư sau khi tiến vào top 100 người chỉ vài phút liền ngủm, cho nên người chịu trách nhiệm chính không gắn máy quay hình lên người bọn họ, điểm chú ý chính của những fans hâm mộ vĩnh viễn đặt trên người tuyển thủ chuyên nghiệp có thực lực đoạt được cúp.
Cho nên liên quan tới M4 thần bí này, cũng chỉ có thể thông qua hình ảnh góc ngắm của các tuyển thủ bị cô giết chết, thấy thoáng qua thấy dáng vẻ uyển chuyển của cô.
Từ hình ảnh góc quay riêng của tuyển thủ Lâm Khiếu đầu bảng của chiến đội SC vừa mới bị loại, dáng người mạnh mẽ của M4 tựa như một con báo săn mồi nhanh chóng mạnh mẽ, chạy băng trong bụi cỏ lớn mà trống trải như vậy.
Lâm Khiếu đi trên một chiếc xe moto, hướng về chỗ của M4 mà bắn pằng pằng, nhưng lại không có một phát súng có thể trúng mục tiêu là cô.
Cô lăn lộn đến phía sau một hòn đá, dừng bước lại, ném khẩu súng tiểu liên đã rỗng đi, đổi một khẩu súng lục ở thắt lưng, nhắm Lâm Khiếu.
Vì vậy Lâm Khiếu bắt đầu trình diễn tuyệt chiêu xe moto đặc biệt của anh ta, trước đó, Lâm Khiếu từng là một tay đua xe moto màu mè, cho nên chơi máy động cơ vô cùng 6, đây là tuyệt kỹ thi đấu của anh ta.
Bởi vì tốc độ xe moto nhanh, tính linh hoạt cao, thông thường mà nói, cho dù là xạ thủ xuất sắc nhất, cũng không có cách nào bắn chính xác mục tiêu đang lái xe di chuyển nhanh chóng.
Vào giờ phút này, M4 lại cầm một khẩu súng lục, mưu toan phải bắn trúng Lâm Khiếu đang biểu diễn xe moto màu mè, đây quả thực là câu chuyện giả tưởng.
Nhưng lại thấy mi tâm cô hơi cau, ánh mắt kiên định, có hình có dáng, giống như cô tin tưởng mình không gì sánh bằng sẽ bắn trúng.
Làm trò đùa mà.
Làm sao có thể, thế nhưng đối phương là Lâm Khiếu được biết đến là "Sát thủ moto" "Ảo ảnh tử thần", cô cầm một khẩu súng lục P6 sao có thể bắn trúng anh ta...
Ngay tại lúc này, chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang lên, M4 nổ súng.
Máy quay phim gắn trên mũ của Lâm Khiếu, Lâm Khiếu cúi đầu một cái, người xem liền thấy tại vị trí bên hông của anh ta trúng một phát đạn phấn màu.
Lại có thể bắn trúng!
M4 bắn trúng Lâm Khiếu!
Trong hình ảnh ống kính, cảnh vật nhanh chóng lưu động, có thể cảm nhận được tốc độ xe moto của Lâm Khiết rất nhanh, xa xa trông thấy M4 chỉ có một điểm màu đen nhỏ, khoảng cách xa như vậy, cô lại bắn trúng anh ta!
Không thể tưởng tượng nổi.
Cuộc thi đấu chính thức yêu cầu với các vị trí cơ thể bắn trúng mục tiêu tương đối chặt chẽ, nếu như viên đạn bắn trúng đầu, thì một phát súng trí mạng là bị loại, nếu như là vị trí một phần không quan trọng, ba phát súng, hoặc bốn phát súng mới có thể loại bỏ hết một tuyển thủ, cho nên Lâm Khiếu còn còn cơ hội.
Mà M4 lại nạp đạn vào, nhắm Lâm Khiếu lần nữa.
Lâm Khiếu điều khiển xe moto đi theo đường chữ S, quay đầu xe chạy nhanh như bay về phía Lục Mạn Mạn, đồng thời rút khẩu súng ra, chuẩn bị tiêu diệt cô trên xe.
Nhưng mà ngay tại lúc anh ta móc súng ra, chỉ cảm thấy bên đầu một trận đau nhức, anh ta theo bản năng đưa tay sờ lên, lòng bàn tay lại bột phấn màu xanh!
Cô lại bắn bể đầu anh ta!
Thao tác này trong thực tế, cho dù mục tiêu bất động, bắn bể đầu ở xa đều là thao tác tương đối khó, huống chi Lâm Khiếu còn điều khiển moto di chuyển nhanh như bay.
Sự chính xác này, thật là khủng bố.
Vào giờ phút này, trên sân truyền trực tiếp hoàn toàn yên tĩnh... Cách thật lâu thật lâu, mới có người kịp phản ứng.
[...]
[Đây là cái thao tác gì! ]
[Nghẹt thở!]
[Ai có thể nói cho tôi, người này rốt cuộc có phải là tuyển thủ nghiệp dư hay không?]
[Trời mẹ nó tuyển thủ nghiệp dư, loại trình độ này sao có thể là nghiệp dư!]
[Không, cô ấy chính là tuyển thủ nghiệp dư, vừa mới tham gia cuộc thi sinh viên cả nước, giành giải nhất, đi kiếm một chút sẽ biết.]
[Thiên tài à!]
Trong máy quay hình của Lâm Khiếu, có thể thấy M4 chạy tới, nhặt túi của anh ta, sau khi bổ sung đạn dược cùng nước và các loại vật phẩm, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Lại lần nữa mất đi tin tức của M4, cư dân mạng điên cuồng chuyển góc quay của các tuyển thủ, khao khát tìm được bóng người cô.
Ở góc bên trái xếp hạng số đầu người biểu thị, M4 đã vọt vào top 3, vượt qua Lý Ngân Hách quyết đoán, xếp ngay sau tay súng bắn tỉa Cố Chiết Phong.
[Trời, cô ấy rốt cuộc là xuất hiện ở đâu!]
[Đáng sợ...]
[A a a, tôi bây giờ chỉ muốn biết, cô ấy bây giờ đi đâu rồi.]
Không để cho người xem chờ lâu, rất nhanh Lục Mạn Mạn lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cô vẫn như trước điên cuồng chạy trong rừng, mà lần này góc quay riêng của tuyển thủ chuyển đổi, chính là Lý Ngân Hách.
Từ chuyển động trong màn hình, mọi người thấy Lý Ngân Hách cũng lái xe moto, đang điên cuồng lùng bắt M4 đang chạy trốn phía trước.
Lý Ngân Hách và Lâm Khiếu hoàn toàn khác nhau, người đàn ông này tính cách cực đoan, lối đánh cấp tiến, M4 gặp phải anh ta, chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Đúng như dự đoán, trong video có thể nghe được tiếng gào điên cuồng của Lý Ngân Hách, giống như một trâu điên, anh ta lái xe moto động cơ hạng nặng, chạy trên sườn núi.
Anh ta cũng không có nổ súng bắn cô, mà là bao vây đuổi chặn đường với cô, cô giống như con cừu non chạy trốn trên thảo nguyên, còn anh ta thì là chó chăn cừu hung mãnh, cô chỉ có thể ở trong phạm vi hoạt động giam giữ anh ta quyết định.
Mồ hôi đã thấm ước tóc mái của cô, dính lên trán.
Cô hô hấp không đều, nhưng vẫn không có dừng bước lại, cô chạy tới một nhà máy đổ hoang phía trước.
Lý Ngân Hách sau lưng vẫn đuổi theo cô, cười to ha ha, tiếng cười ma tính.
Người này... thật sự rất biến thái, anh ta không chỉ muốn tiêu diệt đối thủ, mà còn thích đùa bỡn và làm nhục người khác.
Sở thích buồn nôn.
Ngoại trừ fans não tàn của Lý Ngân Hách còn liều mạng vì anh ta đánh call ra, phần lớn cư dân mạng đều vì M4 lau mồ hôi, hi vọng cô không bị Lý Ngân Hách hành hạ quá thảm.
Nhà máy đổ hoang phía trước có một cái song sắt chấn ngay cửa, cửa đóng chặt.
Lý Ngân Hách tăng nhanh tốc độ, xe gắn máy "Rầm rầm rầm" nhanh như bay tấn công M4.
"Bảo bối, bây giờ em có thể trốn không thoát rồi, ngoan ngoãn quỳ xuống, liếm jb của anh đây, anh sẽ cân nhắc tha cho em một mạng."
Mặc dù Lý Ngân Hách nói là tiếng Anh, nhưng vẫn có không ít cư dân mạng có thể nghe hiểu lời của anh ta.
[Xin nhờ đối phương là nữ sinh, Lý Ngân Hách cậu buồn nôn không!]
[Cái tư chất gì chứ.]
M4 đứng ngay cổng chính nhà máy đổ hoang, chính diện nghênh đón anh ta, không chút sợ hãi nào.
Gió lớn bên sườn núi thổi tóc cô tán loạn, đôi mắt âm u của cô yên tĩnh như chết.
Phần định lực này, người bình thường hiếm thấy.
Ngay tại lúc anh ta và cô chỉ có lại năm mét cuối cùng, M4 đột nhiên né người, thân hình gầy nhỏ trực tiếp từ kẻ hở song sắt chui vào!
Lý Ngân Hách bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này đè thắng xe đã quá muộn.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng
Mặc dù anh ta đạp mạnh thắng xe, nhưng mà bánh trước xe moto đập vào kẻ hở song sắt.
Đúng vậy, xe moto của Lý Ngân Hách nằm giữa cửa và song sắt!
Mà cả người anh ta vặn vẹo giùng giằng, cố gắng xuống xe moto, giận đến mặt đỏ tía tai.
[Cmn, đây là thao tác gi]
[Lại chui vào rồi!]
[Mùa xuân của người gầy.]
[Thật là 666]
Hình ảnh video một trận lắc lư mãnh liệt, sau đó lại ngay ngắn, liền thấy M4 cách đó không xa ung dung thong thả móc khẩu súng lục ra, lên một viên đạn.
Cô là dùng một khẩu súng lục, hơn nữa chỉ lên một viên đạn.
Có lòng tin như vậy sao?!
Lý Ngân Hách rốt cuộc khó khăn lắm mới rút một cái chân từ song sắt ra, anh ta liền lăn một vòng té trên đất, hoang mang rối loạn nhặt khẩu trúng của mình lên.
Chính là lúc này, M4 nổ súng.
Một phát bắn bể đầu, không chút dây dưa dài dòng nào.
Lý Ngân Hách hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị loại bỏ.
M4 đi tới bên người anh ta, khi anh ta thấy rõ dung mạo của cô, bất ngờ nhận ra đây là cô gái ngày đó được Nguyên Tu bảo vệ sau lưng.
Sắc mặt anh ta trở nên càng khó coi.
Anh ta cho là Lục Mạn Mạn muốn nhặt túi của anh rơi xuống, đang muốn chửi ầm lên, nhưng chưa từng nghĩ, Lục Mạn Mạn đi tới, nhìn cũng không nhìn anh ta một cái, một cước đá túi của anh ta ra thật xa.
Thật cản đường.
Cô xoay người chạy vào trong rừng.
Lý Ngân Hách bị loại, trên sân truyền trực tiếp đã bị càn quét bởi bốn chữ [Khắp chốn vui mừng] [3].
[3] Khắp chốn vui mừng (喜大普奔): hay phổ đại hỉ bôn " 普大喜奔 ", là ngôn ngữ mạng, rút gọn của "Vui tay vui mắt, hả lòng hả dạ, khắp chốn vui mừng, chạy đi loan báo" ( 喜闻乐见, 大快人心, 普天同庆, 奔走相告), thể hiện một nhóm người có chuyện vui mừng, muốn chia sẻ với bên ngoài, thông báo cho nhau, kỷ niệm.
[Cmn bạch mao xấu xa này rốt cuộc cũng cút thành con bê rồi.]
[M4 làm tốt!]
[Một loạt thao tác vừa nãy kia, tuyệt!]
[Hoàn toàn có thể trúng cử vị trí no.1 thao tác video biên tập lại của cuộc thi mùa xuân năm nay!]
Nguyên Tu ngồi trước màn hình máy tính, chăm chú nhìn cô.
Cô đứng trên một tảng đá cao nửa người, cầm súng trong tay, ngược ánh mắt trời, khiến cả khuôn mặt của cô chôn trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt cô.
Cho dù như vậy, cũng có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức khiến người ta hít thở cũng khó khăn của cô.
Cầm khẩu W, không người nào có thể bắn cao.
Anh nhìn về phía Dương Trầm, đôi mắt Dương Trầm có gợn sóng lớn, anh ta bị chấn động.
Ai có thể không bị cô làm cho chấn động, X trả lương cao mời thành viên Hàn tới, lại dưới ngòi súng của M4 giãy giụa ngọa nguậy như con dòi, không còn sức đánh trả.
Cô dễ dàng lợi dụng anh ta để bay vọt lên.
Mà trong ống kính, Lý Ngân Hách sau khi bị loại thì điên cuồng chửi rua, cũng rất mất mặt, vứt sự xấu xí cho X.
Nguyên Tu biết, Dương Trầm hối hận, nhất định, nhất định hối hận.
Hơn nữa hối hận cũng không chỉ riêng anh ta.
Tất cả chiến đội trong nước, những giám đốc trước kia từ chối Lục Mạn Mạn, vào giờ phút này, sợ rằng nội tâm so với Dương Trầm cũng không khá hơn chút nào.
Đội viên mạnh mẽ như vậy, cũng bởi vì thành kiến đối với giới tính của bọn họ, chỉ như vậy mà tùy tiện để mất, trong lòng ai có thể tốt hơn được.
Đôi lời tâm tình của editor: Đây chưa phải là kết cục thảm nhất của Lý Ngân Hách đâu nha, phim hay còn dài =))) Dương Trầm à, bây giờ mới biết hối hận có phải đã muộn rồi không??
Danh sách chương