Chuyển ngữ: Puny
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Nguyên Tu Nguyên Tu Nguyên Tu!
Nguyên Tu: Đây đây đây.
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Ngày mai trận chung kết đấu đơn!
Nguyên Tu: Chết tử tế không tiễn.
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: QAQ
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: [Của tôi][Của tôi][Của tôi]
***
Mặt trời hôm nay không tệ, Lục Mạn Mạn ôm chăn, các cô gái cùng phòng đi đến bồn hoa rộng lớn phía trước tòa ký túc xá để tắm nắng.
Mới vừa đi ra cửa phòng ngủ, liền thấy một đám nam sinh vây tới.
Thấy sắc mặt bọn họ không tốt, Trình Ngộ theo bản năng kéo hai cô gái ra sau lưng, phòng bị hỏi: "Các cậu làm gì."
"Tôi tên Chu Gia Lương, trưởng hội đoàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật của trường."
Sau khi nam sinh dẫn đầu vóc dáng cao mặc áo denim tự giới thiệu mình, nhìn phía Lục Mạn Mạn: "Tôi tìm cậu ấy có chút việc."
Lục Mạn Mạn quan sát mấy nam sinh, người cao to, sắc mặt mỗi người đều kéo căng, thoạt nhìn còn tưởng rằng đến gây sự đánh nhau.
"Tôi là Lục Mạn Mạn." Cô đi tới trước: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Gia Lương chỉ chỉ cây ngô đồng cách đó không xa: "Chúng ta qua đó nói."
Lục Mạn Mạn cùng Chu Gia Lương đi tới cây ngô đồng nhỏ nói chuyện, Trình Ngộ cùng Hạ Thiên đứng ở không xa, không chớp mặt nhìn chằm chằm bọn họ.
Chu Gia Lương cười một tiếng: "Thật không nghĩ tới, hắc mã M4 liên tục đứng nhất lên cấp thi đấu đơn cùng hạng nhất, lại là một em gái, trừ W ra, tôi chưa thấy quá có con gái nào có thể thể thi đấu tốt."
Lục Mạn Mạn nói: "Oh, vậy cậu thật sự hiếm thấy."
Chu Gia Lương: "..."
Thật không biết nói chuyện.
Chu Gia Lương ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cậu muốn học W sao?"
Lục Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Thực không dám giấu giếm, bản thân đúng là W."
"Có dã tâm." Chu Gia Lương cười khan một tiếng: "Còn rất có cảm giác hài hước."
Lục Mạn Mạn:...
"Nhìn ra được, cậu hẳn là fans hâm mộ của W, nhưng mà nói thật, thành công của W, cùng bản thân cô ấy không có quan hệ, là lịch sử hoàn cảnh lớn tạo nên Mỉm cười W, cô ấy cùng với thi đấu người thật cùng nhau lớn lên, khi đó, xuất phát điểm đánh thi đấu chuyên nghiệp thấp hơn bây giờ nhiều."
Lục Mạn Mạn:...
Cậu này đang trước mặt W nghi ngờ thực lực bản thân cô, cái người chó này không sợ bị đánh? Chu Gia Lương hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Lục Mạn Mạn, cậu ta tự mình nói: "Nhưng mà thi đấu người thật phát triển tới trình độ ngày hôm nay, người tham gia càng ngày càng nhiều, nữ sinh ở trong trò chơi rõ ràng không chiếm ưu thế, W đã trở thành quá khứ, cũng vĩnh viễn không còn W thứ hai nữa."
"..."
"Này, cậu có nghe lời tôi nói không."
Chu Gia Lương thấy Lục Mạn Mạn ngẩn người, phóng đại âm lượng: "Tôi nói, đến đây chấm dứt đi, tiền thưởng cậu cầm, đầu ngọn gió rồi, danh tiếng cũng có, đến đây chấm dứt, đừng tham gia tranh giải nữa, nếu quả thật thích hoạt động vận động này, tôi có thể cân nhắc để cho cậu gia nhập hội đoàn thi đấu người thật chúng tôi, bình thường chơi vài ván game."
Lục Mạn Mạn nhẫn nhịn thật lâu, chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng hừ lạnh.
Chu Gia Lương không rõ lắm: "Cậu nói gì?"
"Cậu là người điếc sao?"
Lục Mạn Mạn đột nhiên phóng đại âm lượng, gào thét: "Tôi nói, lăn đến bên lão vương gia cạnh mẹ cậu đi!"
Một tiếng gào này, ngay cả Trình Ngộ cách đó không xa cũng nghe được.
Cô run run một chút, nói với cậu trai mập bên cạnh đang không ngừng ném ánh mắt quyến rũ cho cô: "Tiểu tỷ tỷ tôi tiếng Trung cấp bảy còn chưa qua, chỉ biết nói thô tục."
Cậu trai mập cười ngây dại: 666
***
Ánh mặt trời ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, sau khi phơi nắng ra trải giường tỏa ra một mùi kỳ dị có một không hai, Lục Mạn Mạn thấy trên tạp chí khoa học nổi tiếng nói, thứ mùi này, thật ra là mùi vi sinh vật chết trộn với khí oxy tỏa ra.
Ba cô gái ngồi lên ghế cạnh bồn hoa, phơi nắng, biếng nhác.
"Cậu lần này có lẽ đạt đến điểm G của người ta."
Trình Ngộ bình tĩnh giải thích: "Hội đoàn thi đấu người thật này của trường, không ít người đi ra gia nhập câu lạc bộ chuyên nghiệp, ở trong trường, bọn họ tự phong là lò thử đội viên chuyên nghiệp, lần tranh giải này, cậu đoạt không ít danh tiếng của hội viên bọn họ."
Lục Mạn Mạn khinh thường bĩu môi: "Vậy thì thế nào, dựa vào thực lực còn có sai?"
Hạ Thiên trợn to hai mắt: "Điểm G ở chỗ nào?"
"Trẻ em không thích hợp."
Trình Ngộ gãi gãi đầu Hạ Thiên, tiếp tục nói với Lục Mạn Mạn: "Hội đoàn có người muốn dựa vào trận đấu lần này, giành được sự xem trọng của câu lạc bộ chuyên nghiệp, cũng có người muốn dựa vào trận đấu lần này, nâng cao giá trị con người mình, những thứ này đều rất có ích, ở đâu chui ra một M4, điên cuồng thu đầu người như chẻ tre, đương nhiên điểm G của bọn họ, không ngừng muốn đi tìm cậu đàm phán."
Lục Mạn Mạn tức giận nói: "Tìm tôi tìm tôi, kéo W làm gì, nói cô ấy có địa vị hôm nay, là do thời đại tạo nên, không liên quan gì với bản thân cô ấy, cái này khiến tôi rất tức giận."
Trình Ngộ nói: "Trai thẳng ung thư muốn nói gì thì cứ nói, cậu tai trái vào tai phải ra, dù sao cũng không phải diss cậu, kích động vớ vẩn làm gì."
Lục Mạn Mạn:...Vẫn thật là diss chính bản thân cô.
Hạ Thiên hỏi Lục Mạn Mạn: "Vậy cậu định làm như thế nào?"
"Còn có thể làm sao, ngày mai nhận lấy giải nhất thi đấu đơn, sau đó... sau đó..."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Tiếp theo sau đó đánh cuộc thi đôi kế tiếp!"
Trình Ngộ kinh ngạc: "Cậu còn muốn đánh đôi?"
"Hôm nay có thể nói là rất tức giận."
Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Nếu bọn họ cảm thấy tôi cản đường bọn họ, vậy tôi...đem quảng đường còn lại của bọn họ đều cản khiến cho bọn họ không còn đường có thể đi, ai sợ ai!"
"Thi đấu đơn! Giải nhất thi đấu hai người thi đấu đoàn thể tôi đều phải giành được! Lăn đến cạnh lão vương, xem thường W là con gái, tôi muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị bị con gái đè dưới người điên cuồng chà đạp!"
Hạ Thiên che miệng, nói khẽ với Trình Ngộ: "Đè dưới người điên cuồng chà đạp, wow suy nghĩ một chút hình ảnh cũng cảm thấy..."
"Cầm thú."
Trình Ngộ bình tĩnh tiếp lời.
***
Trong phòng ngồi đầy sinh viên, chương trình học buổi chiều, luôn khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, nhất là giọng giảng bài yên ổn không dao động của thầy, giống như con muỗi vo ve ở tai.
Nhưng mà bạn nữ sau lưng anh ngược lại rất nóng nảy, từ khi bắt đầu tiết học đến bây giờ, chiếc điện thoại chụp hình anh vẫn chưa dừng lại.
Giáo sư dạy kinh tế học phương Tây là một người đầu hói năm mươi tuổi, mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng nhìn ra được khá bất mãn, ánh mắt hướng phía Nguyên Tu, ánh mắt không kiên nhẫn.
Nguyên Tu quay đầu, đầu ngón tay đặt bên miệng ra hiệu cho các nữ sinh đừng có lên tiếng, đồng thời cong cặp mắt đào hoa.
Các nữ sinh thật sự muốn điên cuồng: "Wow môi của anh ấy thật hấp dẫn, lão tử muốn hôn!"
"Anh ấy đang mỉm cười với tôi!"
"Mẹ nha tôi muốn choáng luôn!"
"Đi đi đi họp thành nhóm với cậu ấy."
"Tính tôi một người."
...
Kích động thì cứ kích động, các nữ sinh vẫn nghe lời để điện thoại xuống, mặt mũi của nam thần có thể không cho, nhưng mà mặt mũi chồng nhất định cho!
Thời điểm tan lớp, một đám nữ sinh thiếu nữ khoa máy tính, đến tìm Nguyên Tu ký tên.
Sau khi Nguyên Tu ký mấy chữ, thoáng thấy nhìn cửa phòng học cách đó không xa, bóng người con lừa nhỏ cà nhắc lướt qua.
"Xin lỗi tôi còn có chút chuyện."
Anh nhanh chóng đứng dậy, xách túi, một đường chạy ra khỏi phòng học.
Con lừa nhỏ cà nhắc hôm nay mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu be của Hàn Quốc, dưới mặc váy ngắn phối với giày cao, rất đơn giản rất hiphop.
Tay cô giấu trong áo, rũ bả vai, chậm rãi đi.
Ngày mai sẽ phải ra trận chung kết rồi, sao còn buồn bã thành cái bộ dạng này?
Nguyên Tu bám theo đuôi Lục Mạn Mạn, đến cửa hàng bánh nướng bên rừng của trường.
Cô mua một miếng bánh nướng chảo [1] đậu phụng, thêm một ly hồng trà nóng, ngồi một mình trên ghế nhỏ.
[1] Hình ảnh bánh nướng chảo:
Két két ăn rất chuyên chú.
Giống như một con sóc.
Vừa ăn, vừa thở dài.
Nguyên Tu cũng mua một ly hồng trà, sau đó ngồi bên cạnh cô.
"A!"
Lục Mạn Mạn nhìn thấy Nguyên Tu, bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng nhích sang bên cạnh một chút, sau đó dùng ống tay áo lau sạch khóe miệng dính đậu phộng.
Nguyên Tu rút tờ khăn giấy từ trong túi, xách ống tay áo của cô lên lau lau.
"Thật lôi thôi." Giọng anh mang ngữ điệu ghét bỏ.
Lục Mạn Mạn thoáng đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì cho phải, nửa miếng bánh nướng chảo bị cô cầm trong tay.
Ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
Nắng chiều xa xa chiếu vào khu rừng nhỏ, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua tầng tầng mặt lá rơi xuống quần áo cô.
Bên cạnh có cô gái đã chú ý tới Nguyên Tu, lén lút quan sát bọn họ.
Nguyên Tu hồn nhiên không để ý tới ánh mắt người khác, anh hỏi: "Ngày mai trận chung kết, chuẩn bị xong chưa."
"Cần chuẩn bị cái gì?"
"..."
Nhìn không ra anh lại tìm chuyện để nói, vậy mà không biết tốt xấu nghênh đón?!
Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại nhụt chí chửi mình, ngu xuẩn!
Nguyên Tu hiếm khi nói chuyện đúng đắn: "Cũng đúng, tâm bình tĩnh là tốt rồi, dù sao đối với cậu mà nói, loại trình độ của trận đấu này..."
Anh không có thêm gì nữa.
Lục Mạn Mạn yên lặng cầm bánh nướng chảo lên, lại gặm một miếng.
Không có gì để nói, lúng túng chết, mau tìm đề tài! Hỏi anh ăn cơm tối chưa, nói nhảm vừa tan lớp dĩ nhiên chưa ăn, đợi một chút, cô tại sao phải tìm đề tài, rõ ràng là anh ngồi trước, sứ mệnh tìm chuyện để nói dĩ nhiên phải do anh đảm nhận.
"Ăn cơm tối chưa?" Nguyên Tu mở miệng hỏi.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn về phía bánh nướng xốp trong tay.
Thật đúng là một người tìm chuyện để nói.
Không biết tại sao, ở trong WeChat có thể nói rất nhiều lời mà không cố kỵ gì, nhưng mà khi gặp mặt luôn cảm thấy lúng túng, nhất là khi anh ngồi cạnh cô, không thể giải thích được mà cảm thấy khẩn trương, một câu cũng không nói được.
Cô vô ý thức vuốt vuốt tóc mình, vén sau tai, nắng trời chiều mang theo chút dịu dàng, phủ lấy gò má cô, có thể thấy lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Nguyên Tu ôn nhu hỏi: "Là tôi nói chuyện quá nhanh, nghe không hiểu?"
Wow lý do này tốt tốt!
Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục.
Nguyên Tu:....
Nghe không hiểu cái đầu, quá ngốc đi.
Lục Mạn Mạn hít sâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Xin lỗi, hôm nay tâm trạng không được tốt."
"Đã nhìn ra."
Lục Mạn Mạn cúi đầu, cắn miếng bánh nướng chảo, nói: "Hóa ra W ở Trung Quốc không được người ta chào đón."
Nguyên Tu cau mày.
Hóa ra là bị người khác diss.
"Người nào nói."
"Đừng để ý người nào nói." Lục Mạn Mạn cúi đầu, nhìn dây giày trắng của mình: "Là thời đại tạo ra W, thật ra thì nói không sai, thời điểm năm đó W vùng lên, thi đấu người thật cũng không có tuyển thủ đặc biệt trâu bò, đây cũng là sự thật."
Nguyên Tu nhìn phía cô: "Cho nên, với tư cách fans hâm mộ của W, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ thực lực của cô ấy?"
"Tôi vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ thực lực của W." Lục Mạn Mạn chắc chắn nói: "Cố gắng của cô ấy bỏ ra, tôi cảm động lây."
"Vậy còn buồn rầu cái gì."
Lục Mạn Mạn mím môi một cái, nhìn về phía Nguyên Tu: "Vậy cậu cảm thấy, W lợi hại sao?"
Nguyên Tu vốn còn muốn nghịch ngợm một chút, nói "Gọi tiếng anh tôi liền nói cho cậu", nhưng nhìn cặp mắt u buồn kia của Lục Mạn Mạn, vô cùng mong đợi, mong ngóng nhận được sự công nhận từ miệng anh.
Tự tin dường như bị đả kích xuống đáy.
Nắng chiều dần dần hạ xuống ngọn cây.
"Đây là thời đại xấu nhất." Anh đột nhiên mở miệng, giọng rất có từ tính.
"Thi đấu cs người thật phát triển tới hôm nay, muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp, không có thiên phú là không có khả năng."
Lục Mạn Mạn yên lặng không nói, Nguyên Tu tiếp tục nói: "Đây cũng là thời đại tốt nhất, người có thiên phú sẽ không bị mai một."
"Nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn tin chắc ông trời sẽ đền đáp cho người cần cù, so với thiên phú càng quan trọng hơn!"
Câu chữ của anh vang lên có lực, tựa như búa tạ gõ vào lòng Lục Mạn Mạn.
Ông trời đền đáp cho người cần cù.
Lòng lành lạnh tựa như được tưới một bình nước sôi.
"Cho nên cậu hỏi tôi, W có lợi hại hay không." Nguyên Tu nhìn về phương xa, trong đôi mắt đầy gợn sóng: "Cô ấy dĩ nhiên lợi hại."
Lục Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy ánh mặt sâu của Nguyên Tu kiên định như vậy, giống như tin tưởng chân lý vậy, tin tưởng lời chính mình nói.
"Trong những năm thời thế tạo anh hùng, không phải là người khác, không phải abcdef, mà là W."
Cô dĩ nhiên lợi hại.
Lục Mạn Mạn rũ mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhưng chưa từng nghĩ, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ sau ót cô một cái.
"Đừng hoài nghi, vợ của tôi rất giỏi."
Đôi lời tâm tình của editor: Anh bạn Chu Gia Lương kia, chuẩn bị đầu rơi trong tay chị rồi, dám diss chị ngay trước mặt à. Hừ hừ
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Nguyên Tu Nguyên Tu Nguyên Tu!
Nguyên Tu: Đây đây đây.
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: Ngày mai trận chung kết đấu đơn!
Nguyên Tu: Chết tử tế không tiễn.
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: QAQ
Con lừa nhỏ cà nhắc nói nhiều: [Của tôi][Của tôi][Của tôi]
***
Mặt trời hôm nay không tệ, Lục Mạn Mạn ôm chăn, các cô gái cùng phòng đi đến bồn hoa rộng lớn phía trước tòa ký túc xá để tắm nắng.
Mới vừa đi ra cửa phòng ngủ, liền thấy một đám nam sinh vây tới.
Thấy sắc mặt bọn họ không tốt, Trình Ngộ theo bản năng kéo hai cô gái ra sau lưng, phòng bị hỏi: "Các cậu làm gì."
"Tôi tên Chu Gia Lương, trưởng hội đoàn 《 Cuộc chiến sinh tử 》 người thật của trường."
Sau khi nam sinh dẫn đầu vóc dáng cao mặc áo denim tự giới thiệu mình, nhìn phía Lục Mạn Mạn: "Tôi tìm cậu ấy có chút việc."
Lục Mạn Mạn quan sát mấy nam sinh, người cao to, sắc mặt mỗi người đều kéo căng, thoạt nhìn còn tưởng rằng đến gây sự đánh nhau.
"Tôi là Lục Mạn Mạn." Cô đi tới trước: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Gia Lương chỉ chỉ cây ngô đồng cách đó không xa: "Chúng ta qua đó nói."
Lục Mạn Mạn cùng Chu Gia Lương đi tới cây ngô đồng nhỏ nói chuyện, Trình Ngộ cùng Hạ Thiên đứng ở không xa, không chớp mặt nhìn chằm chằm bọn họ.
Chu Gia Lương cười một tiếng: "Thật không nghĩ tới, hắc mã M4 liên tục đứng nhất lên cấp thi đấu đơn cùng hạng nhất, lại là một em gái, trừ W ra, tôi chưa thấy quá có con gái nào có thể thể thi đấu tốt."
Lục Mạn Mạn nói: "Oh, vậy cậu thật sự hiếm thấy."
Chu Gia Lương: "..."
Thật không biết nói chuyện.
Chu Gia Lương ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Cậu muốn học W sao?"
Lục Mạn Mạn bình tĩnh nói: "Thực không dám giấu giếm, bản thân đúng là W."
"Có dã tâm." Chu Gia Lương cười khan một tiếng: "Còn rất có cảm giác hài hước."
Lục Mạn Mạn:...
"Nhìn ra được, cậu hẳn là fans hâm mộ của W, nhưng mà nói thật, thành công của W, cùng bản thân cô ấy không có quan hệ, là lịch sử hoàn cảnh lớn tạo nên Mỉm cười W, cô ấy cùng với thi đấu người thật cùng nhau lớn lên, khi đó, xuất phát điểm đánh thi đấu chuyên nghiệp thấp hơn bây giờ nhiều."
Lục Mạn Mạn:...
Cậu này đang trước mặt W nghi ngờ thực lực bản thân cô, cái người chó này không sợ bị đánh? Chu Gia Lương hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt biến hóa của Lục Mạn Mạn, cậu ta tự mình nói: "Nhưng mà thi đấu người thật phát triển tới trình độ ngày hôm nay, người tham gia càng ngày càng nhiều, nữ sinh ở trong trò chơi rõ ràng không chiếm ưu thế, W đã trở thành quá khứ, cũng vĩnh viễn không còn W thứ hai nữa."
"..."
"Này, cậu có nghe lời tôi nói không."
Chu Gia Lương thấy Lục Mạn Mạn ngẩn người, phóng đại âm lượng: "Tôi nói, đến đây chấm dứt đi, tiền thưởng cậu cầm, đầu ngọn gió rồi, danh tiếng cũng có, đến đây chấm dứt, đừng tham gia tranh giải nữa, nếu quả thật thích hoạt động vận động này, tôi có thể cân nhắc để cho cậu gia nhập hội đoàn thi đấu người thật chúng tôi, bình thường chơi vài ván game."
Lục Mạn Mạn nhẫn nhịn thật lâu, chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng hừ lạnh.
Chu Gia Lương không rõ lắm: "Cậu nói gì?"
"Cậu là người điếc sao?"
Lục Mạn Mạn đột nhiên phóng đại âm lượng, gào thét: "Tôi nói, lăn đến bên lão vương gia cạnh mẹ cậu đi!"
Một tiếng gào này, ngay cả Trình Ngộ cách đó không xa cũng nghe được.
Cô run run một chút, nói với cậu trai mập bên cạnh đang không ngừng ném ánh mắt quyến rũ cho cô: "Tiểu tỷ tỷ tôi tiếng Trung cấp bảy còn chưa qua, chỉ biết nói thô tục."
Cậu trai mập cười ngây dại: 666
***
Ánh mặt trời ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, sau khi phơi nắng ra trải giường tỏa ra một mùi kỳ dị có một không hai, Lục Mạn Mạn thấy trên tạp chí khoa học nổi tiếng nói, thứ mùi này, thật ra là mùi vi sinh vật chết trộn với khí oxy tỏa ra.
Ba cô gái ngồi lên ghế cạnh bồn hoa, phơi nắng, biếng nhác.
"Cậu lần này có lẽ đạt đến điểm G của người ta."
Trình Ngộ bình tĩnh giải thích: "Hội đoàn thi đấu người thật này của trường, không ít người đi ra gia nhập câu lạc bộ chuyên nghiệp, ở trong trường, bọn họ tự phong là lò thử đội viên chuyên nghiệp, lần tranh giải này, cậu đoạt không ít danh tiếng của hội viên bọn họ."
Lục Mạn Mạn khinh thường bĩu môi: "Vậy thì thế nào, dựa vào thực lực còn có sai?"
Hạ Thiên trợn to hai mắt: "Điểm G ở chỗ nào?"
"Trẻ em không thích hợp."
Trình Ngộ gãi gãi đầu Hạ Thiên, tiếp tục nói với Lục Mạn Mạn: "Hội đoàn có người muốn dựa vào trận đấu lần này, giành được sự xem trọng của câu lạc bộ chuyên nghiệp, cũng có người muốn dựa vào trận đấu lần này, nâng cao giá trị con người mình, những thứ này đều rất có ích, ở đâu chui ra một M4, điên cuồng thu đầu người như chẻ tre, đương nhiên điểm G của bọn họ, không ngừng muốn đi tìm cậu đàm phán."
Lục Mạn Mạn tức giận nói: "Tìm tôi tìm tôi, kéo W làm gì, nói cô ấy có địa vị hôm nay, là do thời đại tạo nên, không liên quan gì với bản thân cô ấy, cái này khiến tôi rất tức giận."
Trình Ngộ nói: "Trai thẳng ung thư muốn nói gì thì cứ nói, cậu tai trái vào tai phải ra, dù sao cũng không phải diss cậu, kích động vớ vẩn làm gì."
Lục Mạn Mạn:...Vẫn thật là diss chính bản thân cô.
Hạ Thiên hỏi Lục Mạn Mạn: "Vậy cậu định làm như thế nào?"
"Còn có thể làm sao, ngày mai nhận lấy giải nhất thi đấu đơn, sau đó... sau đó..."
Lục Mạn Mạn suy nghĩ một chút: "Tiếp theo sau đó đánh cuộc thi đôi kế tiếp!"
Trình Ngộ kinh ngạc: "Cậu còn muốn đánh đôi?"
"Hôm nay có thể nói là rất tức giận."
Lục Mạn Mạn nắm quyền: "Nếu bọn họ cảm thấy tôi cản đường bọn họ, vậy tôi...đem quảng đường còn lại của bọn họ đều cản khiến cho bọn họ không còn đường có thể đi, ai sợ ai!"
"Thi đấu đơn! Giải nhất thi đấu hai người thi đấu đoàn thể tôi đều phải giành được! Lăn đến cạnh lão vương, xem thường W là con gái, tôi muốn cho bọn họ nếm thử mùi vị bị con gái đè dưới người điên cuồng chà đạp!"
Hạ Thiên che miệng, nói khẽ với Trình Ngộ: "Đè dưới người điên cuồng chà đạp, wow suy nghĩ một chút hình ảnh cũng cảm thấy..."
"Cầm thú."
Trình Ngộ bình tĩnh tiếp lời.
***
Trong phòng ngồi đầy sinh viên, chương trình học buổi chiều, luôn khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ, nhất là giọng giảng bài yên ổn không dao động của thầy, giống như con muỗi vo ve ở tai.
Nhưng mà bạn nữ sau lưng anh ngược lại rất nóng nảy, từ khi bắt đầu tiết học đến bây giờ, chiếc điện thoại chụp hình anh vẫn chưa dừng lại.
Giáo sư dạy kinh tế học phương Tây là một người đầu hói năm mươi tuổi, mặc dù ông ấy không nói gì, nhưng nhìn ra được khá bất mãn, ánh mắt hướng phía Nguyên Tu, ánh mắt không kiên nhẫn.
Nguyên Tu quay đầu, đầu ngón tay đặt bên miệng ra hiệu cho các nữ sinh đừng có lên tiếng, đồng thời cong cặp mắt đào hoa.
Các nữ sinh thật sự muốn điên cuồng: "Wow môi của anh ấy thật hấp dẫn, lão tử muốn hôn!"
"Anh ấy đang mỉm cười với tôi!"
"Mẹ nha tôi muốn choáng luôn!"
"Đi đi đi họp thành nhóm với cậu ấy."
"Tính tôi một người."
...
Kích động thì cứ kích động, các nữ sinh vẫn nghe lời để điện thoại xuống, mặt mũi của nam thần có thể không cho, nhưng mà mặt mũi chồng nhất định cho!
Thời điểm tan lớp, một đám nữ sinh thiếu nữ khoa máy tính, đến tìm Nguyên Tu ký tên.
Sau khi Nguyên Tu ký mấy chữ, thoáng thấy nhìn cửa phòng học cách đó không xa, bóng người con lừa nhỏ cà nhắc lướt qua.
"Xin lỗi tôi còn có chút chuyện."
Anh nhanh chóng đứng dậy, xách túi, một đường chạy ra khỏi phòng học.
Con lừa nhỏ cà nhắc hôm nay mặc một chiếc áo len rộng thùng thình màu be của Hàn Quốc, dưới mặc váy ngắn phối với giày cao, rất đơn giản rất hiphop.
Tay cô giấu trong áo, rũ bả vai, chậm rãi đi.
Ngày mai sẽ phải ra trận chung kết rồi, sao còn buồn bã thành cái bộ dạng này?
Nguyên Tu bám theo đuôi Lục Mạn Mạn, đến cửa hàng bánh nướng bên rừng của trường.
Cô mua một miếng bánh nướng chảo [1] đậu phụng, thêm một ly hồng trà nóng, ngồi một mình trên ghế nhỏ.
[1] Hình ảnh bánh nướng chảo:
Két két ăn rất chuyên chú.
Giống như một con sóc.
Vừa ăn, vừa thở dài.
Nguyên Tu cũng mua một ly hồng trà, sau đó ngồi bên cạnh cô.
"A!"
Lục Mạn Mạn nhìn thấy Nguyên Tu, bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng nhích sang bên cạnh một chút, sau đó dùng ống tay áo lau sạch khóe miệng dính đậu phộng.
Nguyên Tu rút tờ khăn giấy từ trong túi, xách ống tay áo của cô lên lau lau.
"Thật lôi thôi." Giọng anh mang ngữ điệu ghét bỏ.
Lục Mạn Mạn thoáng đỏ mặt, cũng không biết nói cái gì cho phải, nửa miếng bánh nướng chảo bị cô cầm trong tay.
Ăn cũng không phải, không ăn cũng không phải.
Nắng chiều xa xa chiếu vào khu rừng nhỏ, ánh mặt trời loang lổ xuyên qua tầng tầng mặt lá rơi xuống quần áo cô.
Bên cạnh có cô gái đã chú ý tới Nguyên Tu, lén lút quan sát bọn họ.
Nguyên Tu hồn nhiên không để ý tới ánh mắt người khác, anh hỏi: "Ngày mai trận chung kết, chuẩn bị xong chưa."
"Cần chuẩn bị cái gì?"
"..."
Nhìn không ra anh lại tìm chuyện để nói, vậy mà không biết tốt xấu nghênh đón?!
Lục Mạn Mạn nhắm mắt lại nhụt chí chửi mình, ngu xuẩn!
Nguyên Tu hiếm khi nói chuyện đúng đắn: "Cũng đúng, tâm bình tĩnh là tốt rồi, dù sao đối với cậu mà nói, loại trình độ của trận đấu này..."
Anh không có thêm gì nữa.
Lục Mạn Mạn yên lặng cầm bánh nướng chảo lên, lại gặm một miếng.
Không có gì để nói, lúng túng chết, mau tìm đề tài! Hỏi anh ăn cơm tối chưa, nói nhảm vừa tan lớp dĩ nhiên chưa ăn, đợi một chút, cô tại sao phải tìm đề tài, rõ ràng là anh ngồi trước, sứ mệnh tìm chuyện để nói dĩ nhiên phải do anh đảm nhận.
"Ăn cơm tối chưa?" Nguyên Tu mở miệng hỏi.
Lục Mạn Mạn cúi đầu nhìn về phía bánh nướng xốp trong tay.
Thật đúng là một người tìm chuyện để nói.
Không biết tại sao, ở trong WeChat có thể nói rất nhiều lời mà không cố kỵ gì, nhưng mà khi gặp mặt luôn cảm thấy lúng túng, nhất là khi anh ngồi cạnh cô, không thể giải thích được mà cảm thấy khẩn trương, một câu cũng không nói được.
Cô vô ý thức vuốt vuốt tóc mình, vén sau tai, nắng trời chiều mang theo chút dịu dàng, phủ lấy gò má cô, có thể thấy lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Nguyên Tu ôn nhu hỏi: "Là tôi nói chuyện quá nhanh, nghe không hiểu?"
Wow lý do này tốt tốt!
Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục.
Nguyên Tu:....
Nghe không hiểu cái đầu, quá ngốc đi.
Lục Mạn Mạn hít sâu, rốt cuộc mở miệng nói: "Xin lỗi, hôm nay tâm trạng không được tốt."
"Đã nhìn ra."
Lục Mạn Mạn cúi đầu, cắn miếng bánh nướng chảo, nói: "Hóa ra W ở Trung Quốc không được người ta chào đón."
Nguyên Tu cau mày.
Hóa ra là bị người khác diss.
"Người nào nói."
"Đừng để ý người nào nói." Lục Mạn Mạn cúi đầu, nhìn dây giày trắng của mình: "Là thời đại tạo ra W, thật ra thì nói không sai, thời điểm năm đó W vùng lên, thi đấu người thật cũng không có tuyển thủ đặc biệt trâu bò, đây cũng là sự thật."
Nguyên Tu nhìn phía cô: "Cho nên, với tư cách fans hâm mộ của W, cậu cũng bắt đầu nghi ngờ thực lực của cô ấy?"
"Tôi vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ thực lực của W." Lục Mạn Mạn chắc chắn nói: "Cố gắng của cô ấy bỏ ra, tôi cảm động lây."
"Vậy còn buồn rầu cái gì."
Lục Mạn Mạn mím môi một cái, nhìn về phía Nguyên Tu: "Vậy cậu cảm thấy, W lợi hại sao?"
Nguyên Tu vốn còn muốn nghịch ngợm một chút, nói "Gọi tiếng anh tôi liền nói cho cậu", nhưng nhìn cặp mắt u buồn kia của Lục Mạn Mạn, vô cùng mong đợi, mong ngóng nhận được sự công nhận từ miệng anh.
Tự tin dường như bị đả kích xuống đáy.
Nắng chiều dần dần hạ xuống ngọn cây.
"Đây là thời đại xấu nhất." Anh đột nhiên mở miệng, giọng rất có từ tính.
"Thi đấu cs người thật phát triển tới hôm nay, muốn đánh thi đấu chuyên nghiệp, không có thiên phú là không có khả năng."
Lục Mạn Mạn yên lặng không nói, Nguyên Tu tiếp tục nói: "Đây cũng là thời đại tốt nhất, người có thiên phú sẽ không bị mai một."
"Nhưng mà, nhưng mà tôi vẫn tin chắc ông trời sẽ đền đáp cho người cần cù, so với thiên phú càng quan trọng hơn!"
Câu chữ của anh vang lên có lực, tựa như búa tạ gõ vào lòng Lục Mạn Mạn.
Ông trời đền đáp cho người cần cù.
Lòng lành lạnh tựa như được tưới một bình nước sôi.
"Cho nên cậu hỏi tôi, W có lợi hại hay không." Nguyên Tu nhìn về phương xa, trong đôi mắt đầy gợn sóng: "Cô ấy dĩ nhiên lợi hại."
Lục Mạn Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy ánh mặt sâu của Nguyên Tu kiên định như vậy, giống như tin tưởng chân lý vậy, tin tưởng lời chính mình nói.
"Trong những năm thời thế tạo anh hùng, không phải là người khác, không phải abcdef, mà là W."
Cô dĩ nhiên lợi hại.
Lục Mạn Mạn rũ mắt, khóe miệng cong lên mỉm cười, nhưng chưa từng nghĩ, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ sau ót cô một cái.
"Đừng hoài nghi, vợ của tôi rất giỏi."
Đôi lời tâm tình của editor: Anh bạn Chu Gia Lương kia, chuẩn bị đầu rơi trong tay chị rồi, dám diss chị ngay trước mặt à. Hừ hừ
Danh sách chương