Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Một ngày mùa thu sáng sủa, bầu trời trong xanh giống như là đã được tắm gội, mờ mờ ảo ảo hiện lên những đường mây. Đường cao tốc lọt thỏm giữa cánh đồng vàng rượm, như là một nhánh rẽ khác của thành phố, nối liền phồn hoa và hẻo lánh, náo nhiệt và yên lặng, văn minh và hoang dã.
Địch Thần chạy một chiếc xe việt dã mã lực cực mạnh, chạy băng băng trên con đường bằng phẳng: "Bây giờ cực kỳ thích hợp để hát một bài."
Hôm nay sẽ đi đến huyện Ngũ Đồng, nghe nói đường bên đó không dễ đi, muốn đi tới mỏ còn phải vào núi. Cao Vũ Sanh liền tìm một chiếc xe việt dã gầm cao đến.
Cao Vũ Sanh ngồi ghế phó lái đang đờ ra nhìn ngoài cửa sổ: "Hả?"
Địch Thần hắng giọng mở miệng hát: "Quê hương của chúng ta ơi, hy vọng nằm trên cánh đồng..."
Cao Vũ Sanh xoay đầu qua nhìn anh: "..."
"Đừng có làm một cậu nhóc ngốc ngốc, tới, hát với anh Thần nào." Địch Thần không chỉ muốn một mình mình kêu gào như quỷ, còn muốn nói Cao Vũ Sanh tru như sói với anh. Bị nhốt trong thành phố nhiều năm, khó có được cơ hội chạy băng băng trên cao tốc, điều này khiến cho anh cực kỳ vui vẻ, kiểu muốn lái xe đến tận mặt trăng.
Cao Vũ Sanh không có ý muốn hợp xướng, nhỏ giọng nhắc anh chạy nhanh quá.
Địch Thần cố ý dùng khẩu âm kỳ quái của phía Nam nói: "Thèng bé này, đừng có im thế, đường này dài nhắm cơ, em im quá anh dễ mệt rã rời."
Cao Vũ Sanh nhìn anh, mím môi cười khẽ, ở cùng một chỗ với người này, buồn phiền nào cũng tan biến cả: "Em mới vừa nghĩ mục đích của người gửi ảnh chụp cho em là gì."
"Còn có thể có mục đích gì?" Địch Thần cười nhạo, chẳng qua chính là gần đây nhà họ Cao tranh đấu gây cấn quá, muốn dùng cái này để đả kích Cao Vũ Sanh, để có thể thừa dịp làm bậy.
"Giấu tấm hình này mấy chục năm, bây giờ mới gửi cho em, không phải là cái kiểu này." Việc này Cao Vũ Sanh càng nghĩ càng sai, đứng ở góc nhìn của người chụp ảnh, nắm một đòn sát thủ như thế lại dễ dàng gửi đến đây, không hợp logic.
Địch Thần cũng không hiểu lắm mấy cách câu tâm đấu giác này: "Vậy thì làm sao, chẳng lẽ là in ra sau đó đưa tận tay gặp tận mặt cho em?"
Cao Vũ Sanh: "..."
Địch Thần thấy hắn không nói lời nào, vội vã đầu hàng: "Được được, anh không quấy rối nữa, em nói tiếp đi."
Cao Vũ Sanh đang cân nhắc xem có nên nói những lời đó với Địch Thần không, thấy anh quay đầu nhìn qua, nhanh chóng nhắc anh tập trung nhìn đường: "Nếu như muốn làm em suy sụp, hẳn là nên làm những bước đệm gì đó trước, rồi canh đúng lúc em yếu ớt nhất mới gửi tới. Nếu như có vận khí tốt, nói không chừng còn có thể tiện đường đẩy em vào bệnh viện tâm thần."
Giả thiết này, nghĩ lại mà thấy kinh khủng, Địch Thần nhíu mày: "Nói như vậy cũng có lý, bây giờ gửi hình đến cho em, không những chỉ cho em đi tìm chân tướng, mà còn có thể khiến hắn ta bại lộ."
Cao Vũ Sanh suy nghĩ: "Cho nên người chụp ảnh và người gửi ảnh có thể là không cùng một người."
"Hả?" Câu này nghe có chút đáng sợ, Địch Thần quay qua nhìn hắn theo bản năng.
"Dừng ở chỗ dừng chân phía trước một chút." Cao Vũ Sanh chỉ vào cái bảng "Trạm Dừng Chân 1000m" ở ven đường.
"Hả? Muốn đi tiểu à?" Địch Thần rất biết lắng nghe, đảo xe hướng qua phía bên phải.
"..." Cao tổng từ chối trả lời vấn đề này.
Địch Thần dừng xe ở bãi đậu xe của trạm dừng chân, xuống xe duỗi người. Mới lái có hơn một tiếng, cũng chưa thấy mệt lắm, mà cũng chẳng có nhu cầu đi vệ sinh, liền dựa vào xe chờ Cao Vũ Sanh.
Mặt trời mùa thu đã không còn gắt lắm nữa, ngẩng đầu nhìn quả bóng lửa chói mắt kia, vừa ấm áp lại sáng rực. Bỗng nhiên bên cạnh có một bạn nhỏ khóc lên, Địch Thần cúi đầu nhìn sang, là một bé trai mặc đồ dây đeo, đang chảy nước mắt nói với mẹ mình là đau mắt.
"Không phải đã nói với con là không thể nhìn thẳng vào mặt trời à? Nhìn lâu sẽ mù, giờ mới biết đau?" Mẹ của đứa bé tức giận đánh bé hai cái.
"Nhưng mà chú kia có thể mà." Cậu bé híp lại đôi mắt đau xót, chỉ về Địch Thần vô tội.
"Uống nước." Cao Vũ Sanh đi tới, chặn đường nhìn của mẹ đứa bé, đưa cho Địch Thần một chai nước uống.
"Em không đi WC à?" Địch Thần cầm lấy vặn nắp chai, đưa cho Cao Vũ Sanh, rồi lấy cái chai khác trong tay hắn tự mở ra cho mình uống.
Cao Vũ Sanh nhìn chai nước trong tay: "Ca ca, anh nói xem, nếu như người gửi ảnh muốn em đi tìm sự thật, vậy em sẽ tìm được sao?" Hay là sự thật phía sau đó lại còn có cái gì đang đợi hắn.
Địch Thần ngẩn người, giờ mới hiểu được mục đích muốn dừng ở trạm dừng chân của Vũ Sanh, là sợ anh kích động quá phóng bay xe mất, đồng thời cũng là một cơ hội để đổi ý. Nếu như phát hiện có nguy hiểm, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Giơ tay lên từ từ uống một hớp: "Không có ai chỉ đường, nhưng không phải mấy năm nay em vẫn luôn tìm đó sao?"
Cũng không phải là bị dụ dỗ đi tìm sự thật, mà là do có người đưa đến manh mối để đẩy nhanh tốc độ của hắn.
Cao Vũ Sanh chỉ hoảng hốt một lát, sáng tỏ thông suốt, sắc mặt lập tức thả lỏng không ít: "Cũng đúng."
Địch Thần giơ tay lên xoa đầu hắn: "Có anh ở cùng em, sợ cái gì. Quản người sau lưng của tên đó là ai, bắt được đánh cho hắn rơi răng đầy đất."
Cao Vũ Sanh hơi cười, ý nói Địch Thần lên xe, để cho mình lái.
Đổi tài xế, đi xuống cao tốc tầm hai trăm km, không chút nào mệt mỏi. Bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý của huyện Ngũ Đồn,g nên nó không thông với cao tốc. Đi xuống cao tốc còn phải đi thêm mười mấy km tỉnh lộ nữa.
Tỉnh lộ khó đi, không nói tới đường vốn chật hẹp, xung quanh toàn là thôn trấn. Hơn nữa cứ một đoạn rồi lại một đoạn có giảm tốc, có chỗ giảm tốc tới 50, đi tới đi lui lại biến thành 30, chẳng thể đề phòng. Cũng may công năng của bản đồ Tiêu Điểm mạnh mẽ, Cao Vũ Sanh lại còn dùng bản mới nhất đã được cập nhật.
Vòng qua vòng lại đến thị trấn, lúc này đã hơn hai giờ chiều. Hai người bụng đói kêu vang tìm một quán mì xem như sạch sẽ trong thị trấn để ăn.
Địch Thần không kén ăn, cho cái gì ăn cái đó. Lúc Cao Vũ Sanh ở bên ngoài thì cũng chẳng chú ý lắm, chỉ là lúc ăn thì vô thức ăn ít thịt và củ cải, chọn từng miếng để ăn. Bây giờ trong quán mì chẳng có người khách nào, ông chủ ngồi ở bàn kế bên nghịch điện thoại, đầu bếp và nhân viên thì ăn ở một bàn khác.
"Ông chủ, từ đây tới trấn Thanh Thụ còn xa lắm không?" Địch Thần ăn nhanh, xì xà xì xụp gần hết tô, Cao Vũ Sanh đối diện mới ăn phân nửa. Ý bảo Thiên Tứ tiếp tục ăn, anh vừa ăn vừa nói chuyện với ông chủ, lại còn dùng đũa gắp mấy miếng củ cải trong tô của Cao Vũ Sanh xem thành đồ ăn vặt nhai.
"Mấy cậu tới trấn Thanh Thụ làm gì?" Ông chủ là một ông chú trung niên mập mạp, đang cầm di động chơi đấu địa chủ, nghe thế thì liếc nhìn hai người bọn họ.
"Đi chơi thôi, nghe nói phong cảnh bên đó đẹp lắm." Địch Thần cười híp mắt nói, "Đánh đối ngũ."
Ông chủ cúi đầu, mới phát hiện câu nói phía sau của Địch Thần là nói trò chơi của ông, vô ý thức liền làm theo. Bên trong vang lên "Mau," nhanh chóng thừa thắng xông lên, hai ba lần ra hết bài trong tay, thắng!
"Giỏi." Ông chủ vô cùng vui vẻ, để điện thoại xuống tập trung trò chuyện với Địch Thần, "Trấn Thanh Thụ nào có cái phong cảnh gì, cậu nghe ai nói thế. Mấy cậu muốn đi chơi thì nên đi Ngân Thụ Câu, giờ đang là mùa lá vàng của cây bạch quả, đẹp lắm."
"Tôi tra trên mạng, nói trấn Thanh Thụ chơi vui lắm, nghe nói có năm cây ngô đồng ở đó." Địch Thần chỉ liếc mắt nhìn qua tư liệu Cao Vũ Sanh tra được, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà nói bậy.
Quả nhiên chọc cho ông chủ cười: "Thật là! Năm cây kia sớm không còn rồi, hơn nữa cũng không nằm ở trấn Thanh Thụ."
Huyện Ngũ Đồng, đặt cho nó cái tên như thế là có nguyên nhân.
Nghe kể lại trăm năm trước đây, nơi đó chẳng có lấy một ngọn cỏ, dân cư thưa thớt, sau đó có một cơn địa chấn long trời lở đất, mọi người phát hiện trên cánh đồng bát ngát có năm cây ngô đồng. Có hiền giả nói "đồng thụ sinh tắc địa khả canh" (có ngô đồng đất có thể cày cấy được). Mọi người thử trồng cây, đúng là sống thật, từ lúc đó mới phồn thịnh lên. Vì thế, gọi nó là huyện Ngũ Đồng.
"Năm cây ngô đồng kia nằm ở trấn Lê Hà cách trấn Thanh Thụ hơn mười tám dặm, hai mươi năm trước đã chết héo rồi. Bên đó hồi xưa còn có cái mỏ, trụi la trụi lủi rất xấu xí. Hơn nữa còn phải đi lên đường núi, ít nhất cũng phải ba tiếng, giờ hai cậu đi thì trước khi trời tối cũng không xuống núi được." Ông chủ gật gù nói.
/Hết chương 85/
Cây bạch quả ngả vàng
Danh sách chương