Tôi bị nhốt ở một thế giới không có cậu ở đó, không nhìn thấy phía trước tôi thật sự sợ hãi –

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên, nắm lấy Kim Thái Hanh, tôi chỉ là muốn cậu ấy ở lại với tôi một chút thôi.

“Đừng đi… Cầu cậu…” Tôi nghĩ muốn giữ cậu ấy lại.

Một chút thôi, tôi chỉ là hi vọng Kim Thái Hanh có thể làm bạn với tôi chỉ một chút thôi, tôi chỉ muốn cậu ấy yêu tôi thêm một lần nữa.

Nhưng mà không như mong muốn, Kim Thái Hanh lập tức hất tay tôi ra, chỉ để lại một bóng lưng lạnh như băng.

Tôi quên mất… Cậu ấy đã sớm hết yêu tôi… Cậu ấy hận tôi a…

Tôi nhắm chặt mắt lại, nước mắt không ngừng tuôn ra viền mắt, lạnh quá…

Không khí bốn phía bao quanh tôi lạnh lẽo, không còn Kim Thái Hanh ở bên cạnh, nhiệt độ của cơ thể tôi tựa hồ không ngừng giảm xuống.

— Làm sao? Lần đầu tiên bị người khác coi là nam sủng, không dễ chịu? — Tấm thân thể này của cậu cho tôi, tôi còn ngại bẩn.

— Phác Trí Mân, cậu có biết dáng dấp này có bao nhiêu đê tiện không? Cậu ở dưới thân Trịnh Hào Tích cũng là như thế này phải không?

— Phác Trí Mân cậu bất quá chỉ là nam sủng của tôi! Có tư cách gì để nói! Cậu cho tôi thấy rõ thân phận của cậu! Cậu bây giờ chẳng qua chỉ có thể dùng thân thể thỏa mãn tôi thôi!

Trong đầu của tôi bỗng hiện ra những câu nói của Kim Thái Hanh, mỗi một câu đều đem trái tim của tôi đâm thủng.

Nguyên lai… Ở trong mắt cậu tôi chẳng qua chỉ là nam sủng, nguyên lai… Tất cả những thứ này đều là tôi tưởng bở…

Trong mơ mơ màng màng, trực giác của ta tựa hồ bị cái gì từng điểm từng điểm nuốt chửng…

“Phác Trí Mân… Phác Trí Mân… Tỉnh lại đi, đừng ngủ.” Có người ở gọi tôi, thanh âm người đó rất quen thuộc, tựa hồ tôi đã từng nghe qua.

Tôi chậm rãi muốn mở mắt ra, ánh sáng chiếu đến mắt của tôi nên không mở ra được, trong hoảng hốt, tôi tựa hồ nhìn thấy bóng Kim Thái Hanh.

“Kim… Thái Hanh…?” Kim Thái Hanh sao? Cậu ấy không phải hận tôi nhất sao? Làm sao lại quan tâm đến tôi?

Người trước mắt hơi sững sờ, lại bắt đầu lay động thân thể của tôi “Phác Trí Mân, tỉnh lại đi, cậu hãy nhìn rõ lại.”

Tôi liền giãy giụa mấy lần, mơ hồ bóng dần dần rõ ràng lên, là Trịnh Hào Tích.

Quả nhiên a… Tại sao có thể là Kim Thái Hanh a… Tôi cười khổ hai lần, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống.

“Phác Trí Mân…” Trịnh Hào Tích nhẹ giọng kêu, sau đó giúp tôi khó khăn ngồi ở trên giường.

“Thế nào lại là anh?” Âm thanh của tôi có chút khàn khàn, hiển nhiên rất lâu không uống nước.

“Uống nước đi.” Trịnh Hào Tích từ bên cạnh bàn bưng nước tới cho tôi, sau đó đỡ ta uống một ngụm.

Hắn đặt cốc xuống, mà cổ họng của tôi cũng không khát nữa, tôi nhẹ nhàng hít hít đôi môi.

“Kim Thái Hanh tại sao lại tới tìm em?” Bộ dạng hắn rất gấp, “Cậu ta tại sao còn chưa buông tha em?”

Buông tha tôi? Kim Thái Hanh buông tha tôi? Tôi đột nhiên nở nụ cười, cùng lúc bỏ tay Trịnh Hào Tích ra.

“Ban đầu là anh không buông tha tôi, rõ ràng là anh buộc tôi làm loại chuyện này, Thái Hanh mới hận tôi! Trịnh Hào Tích, không phải Thái Hanh không buông tha tôi, là anh xưa nay không buông tha tôi! Nếu như không có gặp anh, tôi sẽ cùng Thái Hanh hảo hảo, mà không phải giống như hiện tại!”

Oán hận tích trong lòng lập tức bạo phát ra, khiến tôi như vậy hướng về phía Trịnh Hào Tích trút.

Sắc mặt của hắn thay đổi, có chút tái nhợt, có chút vô lực, nhưng vẫn là hướng tôi nói ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Trịnh Hào Tích mới vừa nói xong, liền ôm lấy tôi, sức mạnh của hắn rất lớn, tôi không có cách nào tránh được, cũng không cách nào nói ra nửa câu nói.

Thôi… Tôi nhắm hai mắt lại, tâm tình bi thương nhanh chóng đến, vận mệnh đã an bài ta mất đi Kim Thái Hanh, vậy ta cũng không thể không cúi đầu, trong lúc vô tình, một giọt nước mắt lướt xuống.

“Trí Mân… Em khóc, tại sao?” Trịnh Hào Tích phát hiện.

“Anh đưa tôi trở về đi…” Tôi cũng không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là lại lập câu: Đưa tôi trở về đi.

“Đi chỗ nào?” Hắn như là đang sợ hãi, sợ sệt nghe câu trả lời của tôi sẽ làm trái tim hắn tan nát.

“Đến chỗ Kim Thái Hanh.” Tôi không chút do dự mà nói ra, mặc dù biết hắn sẽ thương tâm.

“Anh sẽ không cho em đi.” Trịnh Hào Tích như là hạ quyết tâm giống nhau.

“Tại sao?” Tôi không hiểu, tại sao hắn lại muốn giữ tôi, tôi không yêu hắn, hắn cũng biết, tại sao lại cố tình giữ tôi làm Kim Thái Hanh vứt bỏ hành hạ tôi? Có ý gì sao?

“Anh…” Hắn còn chưa có nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Trịnh Hào Tích lập tức đi ra, nội tâm ta cũng đấu tranh mấy lần, cuối cùng cũng xuống giường.

Vừa chạm mặt đất, sau huyệt liền bắt đầu thấy đau, máu tươi tựa hồ chảy ra, có dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Tôi chỉ có thể từng bước từng bước chậm rãi rời khỏi phòng, khi tôi mở cửa, tôi nhìn thấy một người mà tôi không dám gặp.

“Mới cùng tôi lên giường một lần đã hôn mê, cũng thật là vô dụng a, thế này làm sao làm nam sủng của ta?”

Tôi còn chưa phản ứng lại, liền nghe thấy giọng nói xem thường của Kim Thái Hanh, nhìn thấy tôi bị Trịnh Hào Tích mang đi, cậu ấy nhất định phi thường tức giận đi…

“Kim Thái Hanh ngươi câm miệng cho ta!” Trịnh Hào Tích hướng cậu ấy quát, làm dáng muốn đi đánh cậu ấy.

Trái tim của tôi hoảng loạn, theo bản năng cất bước muốn đi ngăn cản Trịnh Hào Tích, lại quên mất trên người tôi đang bị thương, đau đớn khó nhịn tôi lập tức ngã xuống đất.

“Trí Mân!” Trịnh Hào Tích liền lập tức chạy tới, mà tôi lại đem tay hắn hất ra.

“Thái Hanh… Xin lỗi…” Tôi đã quên mất tại sao tôi muốn xin lỗi Kim Thái Hanh, chỉ là thói quen, giống như thói quen ăn cơm trưa.

Trịnh Hào Tích nghe tôi nói như vậy, kinh ngạc, “Trí Mân em tại sao lại phải xin lỗi hắn? Em không có làm gì sai…”

“Được rồi…” Trịnh Hào Tích tôi thật sự rất mệt a, “Anh thả tôi ra được không? Tôi thật sự rất mệt mỏi…”

“Ha ha…” Một tiếng cười khẽ truyền tới tai của tôi, cũng giống như cười khinh bỉ tôi, “Diễn thật là tốt a, không đi làm diễn viên thật rất đáng tiếc đấy…” Đây là giọng của Kim Thái Hanh, nhưng nó thực tại đang tổn thương tới ta.

Tôi ngẩng đầu lên, Kim Thái Hanh liền đứng ở bên cạnh tôi, thấy tôi có phản ứng, cậu ấy duỗi tay nắm lấy y phục tôi kéo lên.

“Phác Trí Mân kỹ năng diễn xuất của cậu thật là tốt a, rõ ràng không có còn muốn làm bộ làm tịch bộ mặt thương tâm như vậy, có ác tâm hay không a!”

Tôi chỉ có thể vội vã chậm rãi đứng lên, hạ thể còn chưa có khép lại, bằng không sẽ không đau như thế.

Khí lực của Kim Thái Hanh rất lớn, lớn khiến cho tôi không có cách nào tránh thoát, hạ thân đau đớn khiến cho tôi đau muốn chết.

Bỗng nhiên, tôi chỉ cảm thấy có thứ gì đem tôi đẩy ra phía trước, lập tức đem mặt sau xé nứt.

“Rầm —” tôi đụng phải sàn nhà cứng rắn, xương cốt toàn thân cứ như đã vỡ tan, không hề có một chút khí lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất như đã chết.

“Trí Mân!” Phía sau truyền đến âm thanh của Trịnh Hào Tích, hắn hiện tại thật giống quan tâm tôi, mà đối với tôi mà nói cũng rất trào phúng.

Đau… Toàn thân đều đau, cảm giác lạnh như băng khiến cả người tôi cũng bắt đầu chết lặng, trái tim của tôi cũng chết lặng…

“Người yêu của cậu cũng thật là quan tâm cậu a, cùng hắn làm bao nhiêu lần mới quan tâm cậu như vậy? Tại sao không nói chuyện? Nói a, cậu nói cho tôi!” Kim Thái Hanh đạp một cước đến, cậu ấy cố ý nhấn mạnh từ “Người yêu”.

“A…” Tôi cắn răng, cái gì cũng không nói, bởi vì tôi biết bất kể tôi giải thích như thế nào cậu ấy cũng sẽ không tin.

“Kim Thái Hanh ngươi buông em ấy ra!” Giọng Trịnh Hào Tích bên tai tôi vang vọng.

Hắn đưa tay đấm Kim Thái Hanh một quyền, Kim Thái Hanh lập tức lui về sau vài bước.

“Thái Hanh!” Tôi thừa nhận, tôi làm sao cũng không cách nào nhìn thấy Kim Thái Hanh bị thương, lòng tôi đau a…

Trịnh Hào Tích tựa hồ bởi vì một tiếng “Thái Hanh” này của tôi mà cảm thấy khó tin, nhưng hắn vẫn đang ôm lấy tôi.

Tôi cả người như bị bay lên không, tôi có chút không quen tư thế thân mật như vậy.

“Không sai a, Phác Trí Mân.” Tôi nhìn thấy vết máu ở khóe miệng Kim Thái Hanh.

“Trịnh Hào Tích chiếu cố cậu thật tốt a… Không biết cậu lại muốn cùng ai thượng trên giường.”

Nửa câu sau của Kim Thái Hanh làm trái tim ta đau, đau…

Trên gương mặt tựa hồ có chất lỏng ấm áp, tôi lướt qua, lại là nước mắt, tôi khóc…

“Dáng dấp như vậy cũng là đủ điềm đạm đáng yêu, chỉ có điều ở trong mắt tôi vẫn bẩn, cậu không cần thiết diễn tốt như vậy.” Cậu ấy từ từ đứng lên, đi ngang qua tôi.

“Thôi, nếu cậu vẫn còn muốn làm nam sủng của ta, cậu có thể trở về, nếu như không muốn, tôi cũng tới tìm cậu, ngược lại tôi cũng vừa vặn thiếu người nằm chung giường.” Kim Thái Hanh nói xong, liền rời đi.

Trái tim của tôi bị đâm đến đau đớn, không khỏi đắng chát mà bật cười.

Nhưng mà Thái Hanh a… Tôi thật sự không có diễn kịch… Tôi chỉ vì một người tên Kim Thái Hanh mà khóc a…

Cậu không thể… Tin tưởng tôi được một lần à…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện