Nhìn vào bức tranh này, Thiên Tầm cảm thấy có chút buồn cười.
Cô đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông màu lam đậm, lại xoay người trở lại bên người Tư Lê, ý cười dịu dàng.
Trải qua nửa tháng sống chung, trong mắt Tư Lê vẫn không thể nào xuất hiện bóng dáng của cô, nhưng cũng may Thiên Tầm nói một ít lời, anh vẫn sẽ nghe theo, mặc dù không có sinh cơ sức sống như người bình thường, nhưng Thiên Tầm lại cảm thấy như vậy là một loại tiến bộ rất lớn.
Thiên Tầm lôi thiếu niên đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, bản thân thì đứng phía sau anh, dùng khăn lông chà lau đầu tóc ướt sũng của hắn, lực đạo vừa phải.
Thiếu niên chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ mím môi, lông mi dày khẽ run, một bộ dáng rất khẩn trương.
"Không biết lúc nào anh mới có thể mở miệng gọi tên của em..."
"Tư Lê, mong rằng sau này có một ngày anh có thể đưa em đi đến thế giới của anh nhìn một chút, hoặc là, nói thế giới của anh cho em nghe."
"Em nghĩ, vậy nhất định rất thú vị."
Dùng khắn lông lau lau một hồi, Thiên Tầm lại tìm được máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, mở mức trung bình, nghiêm túc sấy tóc giúp Tư Lê.
Nửa tháng tới, cô quy định cho mình chỉ có thể ở trong phòng Tư Lê ba giờ, thời gian một ngày quá nhiều, chung quy lắc lư trước mặt nam chính đại nhân, hắn cũng sẽ phiền.
Sau khi sắp xếp lại những thứ trong phòng về vị trí cũ, Thiên Tầm sửa sang xong nếp nhăn trên quần áo sẽ phải rời khỏi, chân còn chưa di chuyển, chỗ cổ tay liền bị một cánh tay thon dài nhưng lạnh lẽo kéo.
Thiếu niên đang mím môi sâu kín nhìn mình.
Trong lòng Thiên Tầm mừng thầm, đây là lần đầu tiên Tư Lê chủ động giữ chân mình.
Cô hỏi, "Làm sao vậy?"
Tư Lê không lên tiếng, chỉ là lôi kéo nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm Thiên Tầm không chớp.
Thiên Tầm cũng rất có kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt đúng lúc mà lộ ra vài phần nghi hoặc.
Thật lâu, thiếu niên rốt cuộc quay đầu, chỉ chỉ giường, sau đó vừa chỉ chỉ Thiên Tầm.
Ý nghĩa đại khái là, tối nay ngủ cùng tôi.
Thiên Tầm nhịn xuống ý cười nơi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Đây là phòng của anh, em phải quay về phòng mình ngủ."
Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.
Sức lực của thiếu niên đột niên tăng thêm, lôi kéo Thiên Tầm, tiện thể kéo cô qua ngồi ở mép giường, đôi mắt trong trẻo sáng lên ngưng mắt nhìn Thiên Tầm.
Khóe miệng Thiên Tầm câu lên một cái, nhưng rất nhanh lại đè xuống: "Em là ai?"
Tư Lê: "..."
Thôi được, bất cứ việc gì cũng phải tiến hành theo trình tự, không thể nóng vội.
Đêm nay, Thiên Tầm và Tư Lê lần đầu tiên ngủ cùng • giường.
Sau khi xác nhận Tư Lê đã ngủ, Thiên Tầm mới nhắm mắt lại, quay đầu liền ngủ rồi.
Trong bóng tối, thiếu niên chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp kia, hơi hơi trở mình, nhìn chằm chằm gò má thiếu nữ ngây người.
Khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng vén lên tóc đen giống như tơ lụa mềm mại cao cấp phân tán trên gối, thiếu nữ không hề phòng bị dung nhan lúc ngủ khẽ lướt vào tầm mắt, nước da giống như tuyết vô ưu vô lo, lông mi hơi nhếch lên, ở mí mắt buông xuống thanh ảnh. Tóc đen nhu thuận, giống như hoa tường vi đen, dụ người say đắm.
...
Một đêm này, Thiên Tầm ngủ rất thoải mái, ngủ một giấc đến bình minh, hiển nhiên cũng không thể làm điểm tâm buổi sớm.
Quản gia Ngụy vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đi gõ cửa căn phòng không người của Thiên Tầm, thẳng đến khi người hầu nói cho hắn biết tiểu thư Thiên Tầm vẫn ở trong phòng của Tư Lê từ tối hôm qua chưa hề đi ra.
Vì vậy Ngụy quản gia bắt đầu lo lắng.
Hai người bọn họ đều còn nhỏ, tiến triển này... có quá nhanh hay không? Lúc Thiên Tầm tỉnh dậy, theo bản năng muốn duỗi người một cái, nhưng bên hông lại bị vật nặng nào đó đè lại, khiến cô phải ngồi dậy kiểm tra
Tư Lê ôm cô ngủ.
Ừm, Tư Lê ôm...
Cái quỷ gì!!
Cô đi vào phòng tắm lấy một cái khăn lông màu lam đậm, lại xoay người trở lại bên người Tư Lê, ý cười dịu dàng.
Trải qua nửa tháng sống chung, trong mắt Tư Lê vẫn không thể nào xuất hiện bóng dáng của cô, nhưng cũng may Thiên Tầm nói một ít lời, anh vẫn sẽ nghe theo, mặc dù không có sinh cơ sức sống như người bình thường, nhưng Thiên Tầm lại cảm thấy như vậy là một loại tiến bộ rất lớn.
Thiên Tầm lôi thiếu niên đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống, bản thân thì đứng phía sau anh, dùng khăn lông chà lau đầu tóc ướt sũng của hắn, lực đạo vừa phải.
Thiếu niên chậm rãi nhắm hai mắt lại, khẽ mím môi, lông mi dày khẽ run, một bộ dáng rất khẩn trương.
"Không biết lúc nào anh mới có thể mở miệng gọi tên của em..."
"Tư Lê, mong rằng sau này có một ngày anh có thể đưa em đi đến thế giới của anh nhìn một chút, hoặc là, nói thế giới của anh cho em nghe."
"Em nghĩ, vậy nhất định rất thú vị."
Dùng khắn lông lau lau một hồi, Thiên Tầm lại tìm được máy sấy tóc từ trong ngăn kéo, mở mức trung bình, nghiêm túc sấy tóc giúp Tư Lê.
Nửa tháng tới, cô quy định cho mình chỉ có thể ở trong phòng Tư Lê ba giờ, thời gian một ngày quá nhiều, chung quy lắc lư trước mặt nam chính đại nhân, hắn cũng sẽ phiền.
Sau khi sắp xếp lại những thứ trong phòng về vị trí cũ, Thiên Tầm sửa sang xong nếp nhăn trên quần áo sẽ phải rời khỏi, chân còn chưa di chuyển, chỗ cổ tay liền bị một cánh tay thon dài nhưng lạnh lẽo kéo.
Thiếu niên đang mím môi sâu kín nhìn mình.
Trong lòng Thiên Tầm mừng thầm, đây là lần đầu tiên Tư Lê chủ động giữ chân mình.
Cô hỏi, "Làm sao vậy?"
Tư Lê không lên tiếng, chỉ là lôi kéo nàng, mắt phượng nhìn chằm chằm Thiên Tầm không chớp.
Thiên Tầm cũng rất có kiên nhẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, trên mặt đúng lúc mà lộ ra vài phần nghi hoặc.
Thật lâu, thiếu niên rốt cuộc quay đầu, chỉ chỉ giường, sau đó vừa chỉ chỉ Thiên Tầm.
Ý nghĩa đại khái là, tối nay ngủ cùng tôi.
Thiên Tầm nhịn xuống ý cười nơi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: "Đây là phòng của anh, em phải quay về phòng mình ngủ."
Cô vừa nói, vừa nhẹ nhàng đẩy tay anh ra.
Sức lực của thiếu niên đột niên tăng thêm, lôi kéo Thiên Tầm, tiện thể kéo cô qua ngồi ở mép giường, đôi mắt trong trẻo sáng lên ngưng mắt nhìn Thiên Tầm.
Khóe miệng Thiên Tầm câu lên một cái, nhưng rất nhanh lại đè xuống: "Em là ai?"
Tư Lê: "..."
Thôi được, bất cứ việc gì cũng phải tiến hành theo trình tự, không thể nóng vội.
Đêm nay, Thiên Tầm và Tư Lê lần đầu tiên ngủ cùng • giường.
Sau khi xác nhận Tư Lê đã ngủ, Thiên Tầm mới nhắm mắt lại, quay đầu liền ngủ rồi.
Trong bóng tối, thiếu niên chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp kia, hơi hơi trở mình, nhìn chằm chằm gò má thiếu nữ ngây người.
Khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng vén lên tóc đen giống như tơ lụa mềm mại cao cấp phân tán trên gối, thiếu nữ không hề phòng bị dung nhan lúc ngủ khẽ lướt vào tầm mắt, nước da giống như tuyết vô ưu vô lo, lông mi hơi nhếch lên, ở mí mắt buông xuống thanh ảnh. Tóc đen nhu thuận, giống như hoa tường vi đen, dụ người say đắm.
...
Một đêm này, Thiên Tầm ngủ rất thoải mái, ngủ một giấc đến bình minh, hiển nhiên cũng không thể làm điểm tâm buổi sớm.
Quản gia Ngụy vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, đi gõ cửa căn phòng không người của Thiên Tầm, thẳng đến khi người hầu nói cho hắn biết tiểu thư Thiên Tầm vẫn ở trong phòng của Tư Lê từ tối hôm qua chưa hề đi ra.
Vì vậy Ngụy quản gia bắt đầu lo lắng.
Hai người bọn họ đều còn nhỏ, tiến triển này... có quá nhanh hay không? Lúc Thiên Tầm tỉnh dậy, theo bản năng muốn duỗi người một cái, nhưng bên hông lại bị vật nặng nào đó đè lại, khiến cô phải ngồi dậy kiểm tra
Tư Lê ôm cô ngủ.
Ừm, Tư Lê ôm...
Cái quỷ gì!!
Danh sách chương