Converter: lacmaitrang
Editor: Aki Re
Tiệm bán quần áo Cẩm Vinh của Lục Quý Hàn ở đường lớn phía Đông, là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất Nam Thành.
Lục Vi cùng Du Uyển ngồi xe kéo đến, hai người đều không có mang theo nha hoàn.
Lúc tới gần tiệm bán quần áo, Du Uyển chú ý tới trước cửa hiệu có một chiếc xe hơi màu đen đậu lại, Du Uyển không hiểu những cái bảng số xe hơi kia, chỉ cảm thấy tất cả ô tô đều như thế, chỉ có nhan sắc là khác biệt.
"Tứ ca ở đây, lúc trở về chúng ta ngồi xe của huynh ấy." Lục Vi hừ một phát nói, buổi sáng Tứ ca đề nghị nàng mời Đại tẩu đến tiệm bán quần áo tham quan, lại đi tới trước, làm hại nàng cùng Đại tẩu chỉ có thể ngồi xe kéo tới.
Du Uyển cười cười.
Xe dừng hẳn, hai cô trước sau cùng xuống xe.
Tiệm bán quần áo là cửa hàng có hai tầng ba gian, đại khái là vì muốn bảo trì cảm giác thần bí, bên trên cửa kính ngoài tiệm được phủ một tầng vải che nắng, che giấu tình hình bên trong. Trước cửa đẩy bằng thủy tinh còn treo bảng "Không phải nhân viên công tác chớ tiến vào", Lục Vi cười hì hì đẩy cửa ra, dẫn Du Uyển tiến vào.
Cửa kính vừa đóng, bên trong như biến thành một thế giới khác.
Giữa trần nhà của tầng đầu tiên treo một cái đèn thủy tinh to lớn xa hoa, chung quanh cũng phân bố những ngọn đèn nhỏ có quy luật, đem toàn bộ mặt tiền của cửa hàng trở nên hào quang rực rỡ. Lục Vi đã tới một lần, không còn thấy kinh diễm như trước, ngược lại Du Uyển thì ngơ ngác đứng tại cửa ra vào, thoáng như vừa bước vào tiên cảnh của nhân gian. Toàn bộ lầu một chia làm ba khu vực, bên trái là kiểu sườn xám Trung Quốc, bên phải là váy kiểu Tây, ở giữa là khu vực trang phục kết hợp Trung Tây.
Ngày mai sẽ khai trương, các loại trang phục đã được bày ra, hai người Du Uyển vừa mới vào từ cửa bên trái tiện bán quần áo, bởi vậy Du Uyển liếc mắt liền thấy được sườn xám kiểu Trung Quốc treo ở khu giữa, món kia là kiện sườn xám hoa mẫu đơn đỏ thẫm do nàng tự tay làm ra. Mẫu đơn chính là vua của các loài hoa, sườn xám của nàng được bày ở giữa, cảm giác cũng có loại phong thái của Vương giả*.
*Vương giả: Vua
Du Uyển kìm lòng không được đi đến món sườn xám kia.
"Đại tẩu thật lợi hại, ta phải bội phục chết ngươi." Lục Vi đi theo bên cạnh nàng, giọng nói thành khẩn chân thành.
Thời điểm Du Uyển vừa gả vào Lục gia, cảm giác đầu tiên của Lục Vi đối với vị Đại tẩu này là rất đẹp, thứ hai cảm thấy Đại tẩu quá trong ôn nhu liễm*, cùng bọn họ giống như không phải người của một thế giới, có loại cảm giác xa cách. Lục Vi cũng không kỳ thị tiểu nữ nhân truyền thống giống như sống ở thời đại trước, nhưng loại khoảng cách này làm cho nàng cảm thấy mình cùng Du Uyển không có cái gì tất yếu để tiếp xúc nhiều, thẳng đến khi phát hiện Du Uyển có tài thêu tinh xảo, thẳng đến khi Tứ ca nói cho nàng biết Du Uyển muốn thiết kế trang phục, Lục Vi mới đối với Du Uyển có một loại cảm tình khác gọi là khâm phục.
*trong nhu ôn liễm: hiền lành, gò bó. Kiểu con gái siêu ngoan.
Du Uyển vô ý thức nghĩ muốn khiêm tốn, nhưng sườn xám của mình tự làm có thể treo ở chỗ này, lúc này khiêm tốn tựa hồ có chút giả.
Nàng nhìn về phía sườn xám được bày bên cạnh, từ đáy lòng nói: "Y phục bên này của Tứ Gia đều thật đẹp mắt."
"Đại tẩu đã để ý, muốn hay không thử một lần?"
Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc, ngả ngớn lại trêu tức, Du Uyển thu lại mặt cười, cùng Lục Vi đồng thời nhìn.
Lục Quý Hàn mặc một thân tây trang màu đen đứng ở đằng kia, cao lớn thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, khóe môi có chút giương lên, có vẻ hơi tản mạn*. Đứng bên cạnh hắn là nam nhân tóc ngắn mặc đồ Tây, đối phương so với Lục Quý Hàn thấp hơn một nửa, màu da trắng nõn, dung mạo thanh tú, có loại khí chất của người đọc sách.
*tản mạn: rời rạc, không tập trung.
Lục Vi hướng Du Uyển giới thiệu: "Đại tẩu, vị này chính là Chủ tiên sinh quản lý tiệm bán quần áo."
Du Uyển lễ phép hướng Chu quản lý gật gật đầu.
Chu quản lý nở nụ cười thân thiết: "Đại thiếu nãi nãi."
Chào hỏi xong, Lục Quý Hàn nói với hắn: "Ngươi đi mau đi."
Chu quản lý liền rời đi.
Lục Quý Hàn tiếp tục chủ đề vừa nói, liếc sườn xám chung quanh nhìn một vòng, hắn cười nói với Du Uyển: "Đại tẩu khó có hôm được đi ra ngoài, không thể đến không được, thích cái nào liền thử một chút, không cần khách khí với ta."
Du Uyển khách khí nói: "Không cần, ta bồi Tam muội nhìn xem là được rồi."
Lục Quý Hàn từ chối cho ý kiến.
Trong tiệm có rất nhiều hàng mới, Lục Vi hưng phấn bắt đầu đi dạo, Du Uyển một bên theo sát nàng, một bên cũng quan sát trang phục trong tiệm, Lục Quý Hàn một tay cắm túi, yên lặng đi cạnh nàng. Lầu một còn có hai nữ nhân viên, nhìn dáng vẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, Lục Quý Hàn chỉ một nhân viên mặt tròn, bảo nàng đi theo, thuận tiện tìm quần áo vừa người cho Lục Vi.
Lục Vi rất mau nhìn trúng một kiện váy xinh đẹp, váy có khóa kéo ở sau lưng, nhân viên lo lắng Tam tiểu thư mặc không được, đi theo đến phòng thử áo.
Du Uyển không có lý do đi đến phòng thử áo, quét mắt nhìn nam nhân phía sau, nàng đi đến ghế sô pha định ngồi.
"Ta còn có việc, Đại tẩu cứ bồi Tam muội, ta đi lên trên lầu." Lục Quý Hàn đi tới, thanh âm không cao không thấp nói.
Du Uyển ước gì hắn mau đi, lập tức gật gật đầu.
Lục Quý Hàn cười dưới, sau một khắc, ngay tại lúc Du Uyển chờ mong hắn nhanh rời đi, Lục Quý Hàn đột nhiên bước hai bước xa vượt đến bên cạnh nàng, một tay che miệng nàng lại, một tay xách Du Uyển từ trên ghế sa lon lên như xách gà con! Tốc độ của hắn quá nhanh, Du Uyển bất ngờ, thời điểm nàng ý thức được muốn phản kháng, Lục Quý Hàn đã nửa ôm nửa đẩy đưa nàng đẩy đến khu thử đồ khác.
Du Uyển ô ô giãy dụa, Lục Quý Hàn mặt không biểu tình, một cước đạp mở cửa một gian phòng thử áo, đè ép Du Uyển tiến vào cùng một chỗ tránh. Sau đó, hắn dùng thân thể của mình giữ Du Uyển trên cửa, tay trái tiếp tục che lấy miệng nàng, tay phải cấp tốc khóa trái cửa phòng. Khóa chặt cửa xong, Lục Quý Hàn lại một lần nữa nắm lấy hai cổ tay Du Uyển, cài lại phía sau nàng.
Cả người hắn đều ép qua, hai chân hắn như cái khóa kẹp lấy đôi chân nhỏ của Du Uyển, áp lực đến từ toàn thân của nam nhân khiến Du Uyển giống như cá đang bị trói lại, không cách nào mảy may động đậy.
Nàng bị ép ngửa đầu, mắt hạnh vừa sợ hãi vừa tức giận trừng trước mặt nam nhân.
So với sự phẫn nộ của nàng, thần sắc lạnh lùng của Lục Quý Hàn rất bình tĩnh, giống như bẩm sinh đã là một tên thổ phỉ, không chút nào cảm thấy hành vi của mình có cái gì sai.
Đối mặt với Du Uyển vài giây, Lục Quý Hàn giương mắt nhìn một chút cánh cửa trên đỉnh đầu Du Uyển, rồi mới rủ ánh mắt xuống, mắt nhìn xem Du Uyển, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Ta khuyên Đại tẩu đừng giãy giụa nữa, không có ai trông thấy chúng ta tiến vào nơi này, ngươi thoáng giãy dụa, các nàng nghe được động tĩnh liền tìm đến, đến lúc đó ăn thiệt thòi nhất chính là ngươi."
Trong mắt Du Uyển chỉ có hận.
Lục Quý Hàn cười cười, chậm rãi buông lỏng cái tay che miệng nàng ra.
Du Uyển mím môi thật chặt.
Nàng rất sợ, cũng rất phẫn nộ, nhưng Du Uyển biết, lúc này đem sự tình làm lớn chuyện, giống như lời Lục Quý Hàn nói, người ăn thiệt thòi nhất chính là nàng.
Nếu như là đời trước, lần đầu tiên trải qua việc bị Lục Quý Hàn bắt cóc, Du Uyển có khả năng đã khóc trước tiên, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, Du Uyển hiện tại chỉ muốn toàn thân thoát ra, ăn ít thua thiệt.
"Tứ Gia có ý gì?" Du Uyển buông thõng tầm mắt, thanh âm coi như rất bình tĩnh.
Lục Quý Hàn có chút kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm một lát, hắn cười nhẹ: "Ta đối với ngươi có ý gì, ngươi thật sự không biết?" Nói xong, hắn chậm rãi cúi đầu tới gần, bờ môi cơ hồ muốn dán lên khuôn mặt tái nhợt của Du Uyển.
Du Uyển kháng cự quay đầu, cố gắng nhắc nhở hắn: "Ta là Đại tẩu của ngươi."
"Thật sao?" Lục Quý Hàn phát ra một tiếng xì khẽ, nhìn vành tai trắng nõn của tiểu nữ nhân, hắn khàn giọng hỏi: "Vậy Đại tẩu có thể nói chi tiết cho ta biết, Đại ca có từng đối diện như này đối với ngươi?"
Lời còn chưa dứt, Lục Quý Hàn hé miệng, nhấp ở vành tai Du Uyển.
Du Uyển không khống chế được run lập cập, tay chân cũng không thể động, nàng chỉ có thể tiếp tục hướng lệch một bên, nhưng vào lúc này, Lục Quý Hàn lại đột nhiên bưng lấy mặt của nàng, không cho nàng cự tuyệt đè lên môi của nàng. Hô hấp của hắn như lửa, bóp lấy cằm Du Uyển khiến cho nàng hé miệng, giống như gặp ác mộng một lần nữa, Du Uyển đã quên mất mình đang ở chỗ nào, liều mạng giãy dụa, sau lưng đụng vào cánh cửa, phát ra tiếng vang phanh phanh.
Lục Quý Hàn không thể không tạm thời buông nàng ra, một tay chế trụ bả vai nàng, ánh mắt âm tàn: "Ngươi muốn làm mọi người đều biết đúng hay không?"
Du Uyển không muốn nghĩ gì cả, nàng chỉ muốn nói cái gì đó, nhưng khi có thể ngẩng đầu lên, nước mắt đã rớt xuống trước.
Là do nàng luôn bất cẩn, luôn nghĩ có Lục Vi bên cạnh Lục Quý Hàn sẽ không dám làm cái gì, là do nàng quá mức tự tin, lại cho là mình vừa có thể kiếm tiền từ Lục Quý Hàn, vừa có thể bảo toàn trong sạch. Người đàn ông này rõ ràng chính là một con sói, Du Uyển cho là hắn ít nhiều cũng phải có mấy phần chân tình muốn mua thiết kế của nàng, kỳ thật hắn chỉ muốn người nàng.
Toàn thân Lục Quý Hàn như lửa, nhưng đối với nàng liên tục khóc không ngừng ra nước mắt, Lục Quý Hàn không khỏi sinh ra một trận bực bội.
"Ngươi khóc cái gì?" Lục Quý Hàn nâng cằm của nàng lên, nhìn chằm chằm mắt hạnh điềm đạm đáng yêu của nàng hỏi, giọng điệu bất thiện: "Ngươi đã gả vào Lục gia nửa năm, hắn có bao giờ chạm qua ngươi sao? Ngươi biết rất rõ ràng cả đời này hắn sẽ không thích ngươi, lại còn muốn trong sạch vì hắn thủ tiết?" Lục Tử Khiêm có cái gì tốt, đáng giá khiến nàng vờ ngớ ngẩn khăng khăng một mực như thế?
Nghĩ đến việc nàng cùng Lục Tử Khiêm ở cùng nhau, Lục Quý Hàn liền muốn liều lĩnh muốn nàng trước.
Du Uyển chỉ yên lặng rơi lệ, nước mắt kia dọc theo khuôn mặt tái nhợt của nàng rơi xuống, đụng phải cái tay đang kiếm chề cằm nàng của Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn mềm lòng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, mà không phải vì bá vương ngạnh thượng cung*, hắn tuy hèn hạ nhưng cũng có điểm mấu chốt.
[* bá vương ngạnh thượng cung: nói ngắn gọn là cưỡng ép. Nói dài là: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".
"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung chạy thẳng về thành...]
"Ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, chẳng lẽ muốn vì hắn thủ tiết cả đời sống quả?" Lục Quý Hàn giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu khẽ hỏi.
Du Uyển từ từ nhắm hai mắt lại, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cả người nàng đều dựa trong ngực hắn, eo mảnh như vậy, thân thể mềm như vậy, gương mặt xinh đẹp như vậy, Lục Quý Hàn nhìn môi của nàng, vừa muốn tiếp tục yêu thương, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của muội muội: "Đại tẩu? Tứ ca? Kỳ quái, hai người bọn họ đi đâu rồi."
Nữ nhân viên cười suy đoán: "Khả năng là đi nơi khác xem, Tam tiểu thư có muốn hay không qua bên kia nhìn xem?"
Lục Vi trước sau trái phải tìm một vòng, đến cùng vẫn thích nhìn quần áo hơn, quyết định đi dạo bên này xong lại đi tìm ca ca chị dâu tiếp.
Tiếng bước chân của hai người hướng tới bên này càng ngày càng gần.
Lục Quý Hàn lập tức đã nhận ra thân thể Du Uyển cứng ngắc.
Trong lòng hắn hơi động, không còn trói buộc tay cùng chân của nàng, cũng buông lỏng cằm của nàng ra, rồi mới tại bên tai nàng thấp giọng dặn dò: "Tam muội đến đây, ngoan, đừng lên tiếng."
Du Uyển còn chưa hiểu ý tứ của hắn, trước mắt bỗng thấy bóng đen của quần áo, Lục Quý Hàn lại lần nữa che nàng lại.
Hắn không còn vội vàng như trước, chỉ nhẹ nhàng hôn môi của nàng, Du Uyển vô ý thức muốn đẩy hắn, Lục Quý Hàn tiến lên một bước, một lần nữa đưa nàng chống đỡ ở trên cửa, nhưng lại không có áp bách nàng nhiều. Du Uyển vừa muốn giãy dụa, phía sau cánh cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm của Lục Vi cùng nhân viên nữ, thẳng đến lúc này, Du Uyển rốt cuộc mới hiểu rõ mục đích của Lục Quý Hàn.
Du Uyển nắm chặt hai tay, không còn động đậy nữa, chỉ muốn cắn chặt hàm răng, cự tuyệt cùng hắn xâm nhập nhiều.
Lục Quý Hàn không lựa chọn tấn công nữa, hắn mở mắt ra, nhìn lông mi nồng đậm run rẩy của nàng, dùng hết sự ôn nhu nhấm nháp hương vị của nàng. Muội muội là tiểu cô nương tham lam, lại nhìn trúng một kiện y phục, muội muội liền hướng bên này đi tới, tiến vào phòng thử áo sát vách. Cảm nhận được tiểu nữ nhân trong ngực run rẩy, Lục Quý Hàn lại phi thường hưởng thụ, hắn buông môi của nàng ra, lại đi hôn vành tai của nàng.
Du Uyển run lợi hại hơn.
Lục Quý Hàn xoay người, lại bắt đầu hôn cổ của nàng.
Du Uyển cắn môi, rốt cục chịu thua, khẩn cầu kéo cánh tay của hắn lại.
Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại hắn.
Lục Quý Hàn đứng thẳng người, mắt đen nhìn thẳng vào mắt hạnh buông xuống của nàng, nàng không nói lời nào, Lục Quý Hàn tới gần lỗ tai nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng có thể nghe thấy nói: "Uyển Uyển, theo ta, ta có thể cho nàng sung sướng."
- ---oOo----
Editor: Aki Re
Tiệm bán quần áo Cẩm Vinh của Lục Quý Hàn ở đường lớn phía Đông, là trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất Nam Thành.
Lục Vi cùng Du Uyển ngồi xe kéo đến, hai người đều không có mang theo nha hoàn.
Lúc tới gần tiệm bán quần áo, Du Uyển chú ý tới trước cửa hiệu có một chiếc xe hơi màu đen đậu lại, Du Uyển không hiểu những cái bảng số xe hơi kia, chỉ cảm thấy tất cả ô tô đều như thế, chỉ có nhan sắc là khác biệt.
"Tứ ca ở đây, lúc trở về chúng ta ngồi xe của huynh ấy." Lục Vi hừ một phát nói, buổi sáng Tứ ca đề nghị nàng mời Đại tẩu đến tiệm bán quần áo tham quan, lại đi tới trước, làm hại nàng cùng Đại tẩu chỉ có thể ngồi xe kéo tới.
Du Uyển cười cười.
Xe dừng hẳn, hai cô trước sau cùng xuống xe.
Tiệm bán quần áo là cửa hàng có hai tầng ba gian, đại khái là vì muốn bảo trì cảm giác thần bí, bên trên cửa kính ngoài tiệm được phủ một tầng vải che nắng, che giấu tình hình bên trong. Trước cửa đẩy bằng thủy tinh còn treo bảng "Không phải nhân viên công tác chớ tiến vào", Lục Vi cười hì hì đẩy cửa ra, dẫn Du Uyển tiến vào.
Cửa kính vừa đóng, bên trong như biến thành một thế giới khác.
Giữa trần nhà của tầng đầu tiên treo một cái đèn thủy tinh to lớn xa hoa, chung quanh cũng phân bố những ngọn đèn nhỏ có quy luật, đem toàn bộ mặt tiền của cửa hàng trở nên hào quang rực rỡ. Lục Vi đã tới một lần, không còn thấy kinh diễm như trước, ngược lại Du Uyển thì ngơ ngác đứng tại cửa ra vào, thoáng như vừa bước vào tiên cảnh của nhân gian. Toàn bộ lầu một chia làm ba khu vực, bên trái là kiểu sườn xám Trung Quốc, bên phải là váy kiểu Tây, ở giữa là khu vực trang phục kết hợp Trung Tây.
Ngày mai sẽ khai trương, các loại trang phục đã được bày ra, hai người Du Uyển vừa mới vào từ cửa bên trái tiện bán quần áo, bởi vậy Du Uyển liếc mắt liền thấy được sườn xám kiểu Trung Quốc treo ở khu giữa, món kia là kiện sườn xám hoa mẫu đơn đỏ thẫm do nàng tự tay làm ra. Mẫu đơn chính là vua của các loài hoa, sườn xám của nàng được bày ở giữa, cảm giác cũng có loại phong thái của Vương giả*.
*Vương giả: Vua
Du Uyển kìm lòng không được đi đến món sườn xám kia.
"Đại tẩu thật lợi hại, ta phải bội phục chết ngươi." Lục Vi đi theo bên cạnh nàng, giọng nói thành khẩn chân thành.
Thời điểm Du Uyển vừa gả vào Lục gia, cảm giác đầu tiên của Lục Vi đối với vị Đại tẩu này là rất đẹp, thứ hai cảm thấy Đại tẩu quá trong ôn nhu liễm*, cùng bọn họ giống như không phải người của một thế giới, có loại cảm giác xa cách. Lục Vi cũng không kỳ thị tiểu nữ nhân truyền thống giống như sống ở thời đại trước, nhưng loại khoảng cách này làm cho nàng cảm thấy mình cùng Du Uyển không có cái gì tất yếu để tiếp xúc nhiều, thẳng đến khi phát hiện Du Uyển có tài thêu tinh xảo, thẳng đến khi Tứ ca nói cho nàng biết Du Uyển muốn thiết kế trang phục, Lục Vi mới đối với Du Uyển có một loại cảm tình khác gọi là khâm phục.
*trong nhu ôn liễm: hiền lành, gò bó. Kiểu con gái siêu ngoan.
Du Uyển vô ý thức nghĩ muốn khiêm tốn, nhưng sườn xám của mình tự làm có thể treo ở chỗ này, lúc này khiêm tốn tựa hồ có chút giả.
Nàng nhìn về phía sườn xám được bày bên cạnh, từ đáy lòng nói: "Y phục bên này của Tứ Gia đều thật đẹp mắt."
"Đại tẩu đã để ý, muốn hay không thử một lần?"
Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp quen thuộc, ngả ngớn lại trêu tức, Du Uyển thu lại mặt cười, cùng Lục Vi đồng thời nhìn.
Lục Quý Hàn mặc một thân tây trang màu đen đứng ở đằng kia, cao lớn thẳng tắp, mặt mày thâm thúy, khóe môi có chút giương lên, có vẻ hơi tản mạn*. Đứng bên cạnh hắn là nam nhân tóc ngắn mặc đồ Tây, đối phương so với Lục Quý Hàn thấp hơn một nửa, màu da trắng nõn, dung mạo thanh tú, có loại khí chất của người đọc sách.
*tản mạn: rời rạc, không tập trung.
Lục Vi hướng Du Uyển giới thiệu: "Đại tẩu, vị này chính là Chủ tiên sinh quản lý tiệm bán quần áo."
Du Uyển lễ phép hướng Chu quản lý gật gật đầu.
Chu quản lý nở nụ cười thân thiết: "Đại thiếu nãi nãi."
Chào hỏi xong, Lục Quý Hàn nói với hắn: "Ngươi đi mau đi."
Chu quản lý liền rời đi.
Lục Quý Hàn tiếp tục chủ đề vừa nói, liếc sườn xám chung quanh nhìn một vòng, hắn cười nói với Du Uyển: "Đại tẩu khó có hôm được đi ra ngoài, không thể đến không được, thích cái nào liền thử một chút, không cần khách khí với ta."
Du Uyển khách khí nói: "Không cần, ta bồi Tam muội nhìn xem là được rồi."
Lục Quý Hàn từ chối cho ý kiến.
Trong tiệm có rất nhiều hàng mới, Lục Vi hưng phấn bắt đầu đi dạo, Du Uyển một bên theo sát nàng, một bên cũng quan sát trang phục trong tiệm, Lục Quý Hàn một tay cắm túi, yên lặng đi cạnh nàng. Lầu một còn có hai nữ nhân viên, nhìn dáng vẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, Lục Quý Hàn chỉ một nhân viên mặt tròn, bảo nàng đi theo, thuận tiện tìm quần áo vừa người cho Lục Vi.
Lục Vi rất mau nhìn trúng một kiện váy xinh đẹp, váy có khóa kéo ở sau lưng, nhân viên lo lắng Tam tiểu thư mặc không được, đi theo đến phòng thử áo.
Du Uyển không có lý do đi đến phòng thử áo, quét mắt nhìn nam nhân phía sau, nàng đi đến ghế sô pha định ngồi.
"Ta còn có việc, Đại tẩu cứ bồi Tam muội, ta đi lên trên lầu." Lục Quý Hàn đi tới, thanh âm không cao không thấp nói.
Du Uyển ước gì hắn mau đi, lập tức gật gật đầu.
Lục Quý Hàn cười dưới, sau một khắc, ngay tại lúc Du Uyển chờ mong hắn nhanh rời đi, Lục Quý Hàn đột nhiên bước hai bước xa vượt đến bên cạnh nàng, một tay che miệng nàng lại, một tay xách Du Uyển từ trên ghế sa lon lên như xách gà con! Tốc độ của hắn quá nhanh, Du Uyển bất ngờ, thời điểm nàng ý thức được muốn phản kháng, Lục Quý Hàn đã nửa ôm nửa đẩy đưa nàng đẩy đến khu thử đồ khác.
Du Uyển ô ô giãy dụa, Lục Quý Hàn mặt không biểu tình, một cước đạp mở cửa một gian phòng thử áo, đè ép Du Uyển tiến vào cùng một chỗ tránh. Sau đó, hắn dùng thân thể của mình giữ Du Uyển trên cửa, tay trái tiếp tục che lấy miệng nàng, tay phải cấp tốc khóa trái cửa phòng. Khóa chặt cửa xong, Lục Quý Hàn lại một lần nữa nắm lấy hai cổ tay Du Uyển, cài lại phía sau nàng.
Cả người hắn đều ép qua, hai chân hắn như cái khóa kẹp lấy đôi chân nhỏ của Du Uyển, áp lực đến từ toàn thân của nam nhân khiến Du Uyển giống như cá đang bị trói lại, không cách nào mảy may động đậy.
Nàng bị ép ngửa đầu, mắt hạnh vừa sợ hãi vừa tức giận trừng trước mặt nam nhân.
So với sự phẫn nộ của nàng, thần sắc lạnh lùng của Lục Quý Hàn rất bình tĩnh, giống như bẩm sinh đã là một tên thổ phỉ, không chút nào cảm thấy hành vi của mình có cái gì sai.
Đối mặt với Du Uyển vài giây, Lục Quý Hàn giương mắt nhìn một chút cánh cửa trên đỉnh đầu Du Uyển, rồi mới rủ ánh mắt xuống, mắt nhìn xem Du Uyển, hắn thấp giọng nhắc nhở: "Ta khuyên Đại tẩu đừng giãy giụa nữa, không có ai trông thấy chúng ta tiến vào nơi này, ngươi thoáng giãy dụa, các nàng nghe được động tĩnh liền tìm đến, đến lúc đó ăn thiệt thòi nhất chính là ngươi."
Trong mắt Du Uyển chỉ có hận.
Lục Quý Hàn cười cười, chậm rãi buông lỏng cái tay che miệng nàng ra.
Du Uyển mím môi thật chặt.
Nàng rất sợ, cũng rất phẫn nộ, nhưng Du Uyển biết, lúc này đem sự tình làm lớn chuyện, giống như lời Lục Quý Hàn nói, người ăn thiệt thòi nhất chính là nàng.
Nếu như là đời trước, lần đầu tiên trải qua việc bị Lục Quý Hàn bắt cóc, Du Uyển có khả năng đã khóc trước tiên, nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, Du Uyển hiện tại chỉ muốn toàn thân thoát ra, ăn ít thua thiệt.
"Tứ Gia có ý gì?" Du Uyển buông thõng tầm mắt, thanh âm coi như rất bình tĩnh.
Lục Quý Hàn có chút kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm một lát, hắn cười nhẹ: "Ta đối với ngươi có ý gì, ngươi thật sự không biết?" Nói xong, hắn chậm rãi cúi đầu tới gần, bờ môi cơ hồ muốn dán lên khuôn mặt tái nhợt của Du Uyển.
Du Uyển kháng cự quay đầu, cố gắng nhắc nhở hắn: "Ta là Đại tẩu của ngươi."
"Thật sao?" Lục Quý Hàn phát ra một tiếng xì khẽ, nhìn vành tai trắng nõn của tiểu nữ nhân, hắn khàn giọng hỏi: "Vậy Đại tẩu có thể nói chi tiết cho ta biết, Đại ca có từng đối diện như này đối với ngươi?"
Lời còn chưa dứt, Lục Quý Hàn hé miệng, nhấp ở vành tai Du Uyển.
Du Uyển không khống chế được run lập cập, tay chân cũng không thể động, nàng chỉ có thể tiếp tục hướng lệch một bên, nhưng vào lúc này, Lục Quý Hàn lại đột nhiên bưng lấy mặt của nàng, không cho nàng cự tuyệt đè lên môi của nàng. Hô hấp của hắn như lửa, bóp lấy cằm Du Uyển khiến cho nàng hé miệng, giống như gặp ác mộng một lần nữa, Du Uyển đã quên mất mình đang ở chỗ nào, liều mạng giãy dụa, sau lưng đụng vào cánh cửa, phát ra tiếng vang phanh phanh.
Lục Quý Hàn không thể không tạm thời buông nàng ra, một tay chế trụ bả vai nàng, ánh mắt âm tàn: "Ngươi muốn làm mọi người đều biết đúng hay không?"
Du Uyển không muốn nghĩ gì cả, nàng chỉ muốn nói cái gì đó, nhưng khi có thể ngẩng đầu lên, nước mắt đã rớt xuống trước.
Là do nàng luôn bất cẩn, luôn nghĩ có Lục Vi bên cạnh Lục Quý Hàn sẽ không dám làm cái gì, là do nàng quá mức tự tin, lại cho là mình vừa có thể kiếm tiền từ Lục Quý Hàn, vừa có thể bảo toàn trong sạch. Người đàn ông này rõ ràng chính là một con sói, Du Uyển cho là hắn ít nhiều cũng phải có mấy phần chân tình muốn mua thiết kế của nàng, kỳ thật hắn chỉ muốn người nàng.
Toàn thân Lục Quý Hàn như lửa, nhưng đối với nàng liên tục khóc không ngừng ra nước mắt, Lục Quý Hàn không khỏi sinh ra một trận bực bội.
"Ngươi khóc cái gì?" Lục Quý Hàn nâng cằm của nàng lên, nhìn chằm chằm mắt hạnh điềm đạm đáng yêu của nàng hỏi, giọng điệu bất thiện: "Ngươi đã gả vào Lục gia nửa năm, hắn có bao giờ chạm qua ngươi sao? Ngươi biết rất rõ ràng cả đời này hắn sẽ không thích ngươi, lại còn muốn trong sạch vì hắn thủ tiết?" Lục Tử Khiêm có cái gì tốt, đáng giá khiến nàng vờ ngớ ngẩn khăng khăng một mực như thế?
Nghĩ đến việc nàng cùng Lục Tử Khiêm ở cùng nhau, Lục Quý Hàn liền muốn liều lĩnh muốn nàng trước.
Du Uyển chỉ yên lặng rơi lệ, nước mắt kia dọc theo khuôn mặt tái nhợt của nàng rơi xuống, đụng phải cái tay đang kiếm chề cằm nàng của Lục Quý Hàn.
Lục Quý Hàn mềm lòng, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện đi theo hắn, mà không phải vì bá vương ngạnh thượng cung*, hắn tuy hèn hạ nhưng cũng có điểm mấu chốt.
[* bá vương ngạnh thượng cung: nói ngắn gọn là cưỡng ép. Nói dài là: "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ", mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian", mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" thay thế cho hai từ "cưỡng gian".
"Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung chạy thẳng về thành...]
"Ngươi chỉ mới mười sáu tuổi, chẳng lẽ muốn vì hắn thủ tiết cả đời sống quả?" Lục Quý Hàn giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu khẽ hỏi.
Du Uyển từ từ nhắm hai mắt lại, không có bất kỳ phản ứng gì.
Cả người nàng đều dựa trong ngực hắn, eo mảnh như vậy, thân thể mềm như vậy, gương mặt xinh đẹp như vậy, Lục Quý Hàn nhìn môi của nàng, vừa muốn tiếp tục yêu thương, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của muội muội: "Đại tẩu? Tứ ca? Kỳ quái, hai người bọn họ đi đâu rồi."
Nữ nhân viên cười suy đoán: "Khả năng là đi nơi khác xem, Tam tiểu thư có muốn hay không qua bên kia nhìn xem?"
Lục Vi trước sau trái phải tìm một vòng, đến cùng vẫn thích nhìn quần áo hơn, quyết định đi dạo bên này xong lại đi tìm ca ca chị dâu tiếp.
Tiếng bước chân của hai người hướng tới bên này càng ngày càng gần.
Lục Quý Hàn lập tức đã nhận ra thân thể Du Uyển cứng ngắc.
Trong lòng hắn hơi động, không còn trói buộc tay cùng chân của nàng, cũng buông lỏng cằm của nàng ra, rồi mới tại bên tai nàng thấp giọng dặn dò: "Tam muội đến đây, ngoan, đừng lên tiếng."
Du Uyển còn chưa hiểu ý tứ của hắn, trước mắt bỗng thấy bóng đen của quần áo, Lục Quý Hàn lại lần nữa che nàng lại.
Hắn không còn vội vàng như trước, chỉ nhẹ nhàng hôn môi của nàng, Du Uyển vô ý thức muốn đẩy hắn, Lục Quý Hàn tiến lên một bước, một lần nữa đưa nàng chống đỡ ở trên cửa, nhưng lại không có áp bách nàng nhiều. Du Uyển vừa muốn giãy dụa, phía sau cánh cửa lại lần nữa truyền đến thanh âm của Lục Vi cùng nhân viên nữ, thẳng đến lúc này, Du Uyển rốt cuộc mới hiểu rõ mục đích của Lục Quý Hàn.
Du Uyển nắm chặt hai tay, không còn động đậy nữa, chỉ muốn cắn chặt hàm răng, cự tuyệt cùng hắn xâm nhập nhiều.
Lục Quý Hàn không lựa chọn tấn công nữa, hắn mở mắt ra, nhìn lông mi nồng đậm run rẩy của nàng, dùng hết sự ôn nhu nhấm nháp hương vị của nàng. Muội muội là tiểu cô nương tham lam, lại nhìn trúng một kiện y phục, muội muội liền hướng bên này đi tới, tiến vào phòng thử áo sát vách. Cảm nhận được tiểu nữ nhân trong ngực run rẩy, Lục Quý Hàn lại phi thường hưởng thụ, hắn buông môi của nàng ra, lại đi hôn vành tai của nàng.
Du Uyển run lợi hại hơn.
Lục Quý Hàn xoay người, lại bắt đầu hôn cổ của nàng.
Du Uyển cắn môi, rốt cục chịu thua, khẩn cầu kéo cánh tay của hắn lại.
Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại hắn.
Lục Quý Hàn đứng thẳng người, mắt đen nhìn thẳng vào mắt hạnh buông xuống của nàng, nàng không nói lời nào, Lục Quý Hàn tới gần lỗ tai nàng, dùng thanh âm chỉ có nàng có thể nghe thấy nói: "Uyển Uyển, theo ta, ta có thể cho nàng sung sướng."
- ---oOo----
Danh sách chương