Nói chính xác ra thì không hẳn là Thái Tử đang làm chuyện đó với người khác, ta nhất thời cũng không biết nên hình dung như thế nào về cảnh tượng ta vừa mới thấy.
Hôm nay đến Đông Cung, ta liền phát hiện Đông Cung vốn đông đúc cung nhân mà nay bỗng lại thưa thớt người đến đáng thương, ta đến tẩm điện của Thái Tử nhưng không gặp được hắn, trong thư phòng cũng không thấy đâu.
Đông Cung lại lớn nên khi ta đi hỏi cung nhân thì hỏi đến ba người mà cả ba đều không biết hắn đang ở đâu, chỉ biết Thái Tử chưa đi ra ngoài.
Ta đành phải bảo Nữu Hỉ cùng ta phân công nhau tìm, nếu tìm được sẽ bảo Thái Tử đến thư phòng chờ ta.
Chính ta cũng tự đi tìm, cho nên lúc này mới ngoài ý muốn gặp được một màn kia trong Mai Viên.
Mai Viên là một khu vườn với đình đài lầu các để ngắm hoa, bạch mai giao hội, nhụy h0a thanh nhã, hương thơm mùi thơm ngào ngạt, trong đó có một đình lớn tám mặt, bảy mặt đều được rũ miên mành rất dày để che đậy phong hàn, duy chỉ có lối vào là miên mành được cuốn lên.
Sàn đình được trải thảm thuần màu trắng, Thái Tử ngồi trên ghế nằm ở trong đình hóng gió, một bên uống rượu ấm, một bên thưởng thức người phía đối diện.
Ta thấy không rõ tướng mạo của người nọ, chỉ nhìn thấy nửa người trên của người kia mặc quần áo của thái giám, nửa người dưới không mặc gì.
Hắn quỳ trên mặt đất, ngón tay vòng ra sau cầm ngọc thế đang cắm nơi hậu huyệt, mặt chôn vào trong gốc đùi của Thái Tử hầu hạ.
Ta bị cảnh này làm cho sợ hãi đến mức đứng chết trân tại chỗ, mãi cho đến khi Thái Tử quay đầu nhìn thấy ta, ta mới hậu tri hậu giác muốn rời đi.
Nhưng đã chậm.
Ta đi không được bao xa đã bị Thái Tử đuổi theo đến nơi.
Hắn nhìn qua ta, sắc mặt có chút khó coi, "Ngươi nhìn thấy gì rồi?"
"Ta, ta chưa nhìn thấy gì cả." Ta không dám nhìn thẳng vào Thái Tử, chỉ có ý nghĩ muốn nhanh chóng tránh khỏi hắn, nhưng hắn lại duỗi tay tới ơi, dường như là muốn bắt trụ cánh tay của ta.
Ta vội vàng lui về phía sau vài bước, không khỏi hô to, "Ngươi đừng chạm vào ta!"
Cánh tay Thái Tử ngừng ở giữa không trung.
Ta cũng ý thức được chính mình đã nói lỡ, ta không có ý khác, chỉ là ta cảm thấy ghê tởm, hắn rõ ràng sắp đại hôn với Trần cô nương.
Sắc mặt Thái Tử hoàn toàn biến sắc.
Ta nhìn thấy vẻ khó coi trên mặt hắn, lại ngửi được mùi rượu nồng đậm từ hắn tỏa ra nên không khỏi sợ hắn nhất thời không khống chế được tính tình mà giết ta diệt khẩu.
Rốt cuộc thì chuyện hắn thiết kế bẫy rập làm Nhị hoàng tử tự sát còn đang rõ ràng trước mắt.
Ta nhất thời quay đầu định đi, chờ Thái Tử rượu lui lại nói, nhưng ta mới đi được một bước hắn đã trước tiến lên một tay đem ta khiêng trên vai.
Ta đột nhiên bị bắt treo lơ lửng trên không, lại phát hiện Thái Tử đang khiêng ta hướng về phía đình bên kia, nhịn không được liều mạng giãy giụa, "Ngươi buông ta ra!"
Nhưng dù ta có giãy giụa như thế nào thì cũng chỉ như kiến càng so với cây cổ thụ.
Ta bị vác vào trong đình, mặc dù trong đình có đốt bếp sưởi nhưng ta bất giác thấy rét lạnh.
Người vừa nãy vẫn còn chưa đi, hắn ngồi co ở trong góc thành một khối.
Trong lúc giãy giụa ta nhìn vào mắt hắn, trông hắn so với ta có vẻ cũng ngang tuổi nhau.
Thái Tử như là đã quên còn có người ở đây, đem ta ấn ở trên ghế nằm.
Sau khi hắn ấn ta xuống xong lại xoay người, dường như định đi lấy đồ vật gì đó, ta nhân cơ hội này vùng khỏi tay Thái Tử chạy đi, nhưng lần này khó khăn lắm mới chạy đến cửa đình đã bị Thái Tử một phen ôm lấy, sau đó ta lại bị bắt quay trở về vị trí cũ.
Ta liều chết phản kháng, hắn cũng sống chết không buông tay, đang lúc ta với hắn vật lộn với nhau thì quần áo của chúng ta cũng đã trở nên lộn xộn hết sức.
Ngoài đình bỗng truyền đến một tiếng "Loảng xoảng".
Là thứ gì đó rơi xuống đất.
Ta theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy Trần cô nương đang đứng đó với sắc mặt trắng bệch, cứng họng mà nhìn ta cùng Thái Tử.
Ta sửng sốt một chút, mới cúi đầu nhìn nhìn bộ dáng của chính mình cùng Thái Tử lúc này.
Thật sự là khó coi.
Vì ta chưa làm lễ cập quan nên tóc vẫn chưa dùng ngọc quan búi vào, lại thêm một hồi vật lộn vừa rồi với Thái Tử khiến tóc đã sớm tán loạn, quần áo cũng trở nên nhăn nhúm dúm dó, đến cả gương mặt cũng do kịch liệt vận động mà nóng đỏ lên.
Mà Thái Tử vì vừa rồi hành sự phóng đãng nên quần áo lúc này cũng không được chỉn chu, áo ngoài hắn giờ đã trượt xuống hơn phân nửa mà bên trong lại không mặc gì, chuyện đáng giận nhất chính là nơi bị gợi lên hứng thú bởi thái giám kia của hắn vẫn chưa xẹp xuống.
Ta cũng không phải người chưa trải sự đời, tự nhiên liền biết bộ dạng hiện giờ của chúng ta rất dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Ta vừa định cất lời giải thích với Trần cô nương thì nàng đã vội vàng quay đầu rời đi.
Lúc này Thái Tử vẫn còn đè ở trên người ta, ta thật sự tức giận viêc hắn làm chuyện hoang đường mà cuối cùng lại liên lụy cả ta.
Trong lúc phẫn nộ ta đã quên đi sự đáng sợ của Thái Tử, dồn lực cả tay chân đá văng hắn ra.
Thái Tử cũng phát hiện Trần cô nương đã đến, ánh mắt thâm u mà nhìn ra phía ngoài đình, cho nên khi bị ta đá đã trở tay không kịp, ngã sóng xoài ở trên thảm.
Đồng thời ở trong một góc vang lên tiếng hút khí.
Ta cũng chẳng còn hơi sức đâu suy nghĩ được chuyện khác, sau khi đá Thái Tử ngã liền lập tức ngồi dậy từ trên ghế bỏ đi.
Thái Tử cũng không đuổi theo nữa, ta đi quá nhanh nên làm rơi mất cả trâm búi tóc.
Chờ đi xa được một đoạn, ta mới tránh ở một góc để chỉnh trang lại quần áo, lúc này ta mới ý thức được mình đã làm rơi mất đồ.
Ta thật sự không muốn quay lại nữa nên liền tùy tiện lấy khăn tay cột chắc tóc lại
Chung canh kia cuối cùng còn chẳng cả đến được tay Thái Tử, ta bảo Nữu Hỉ đổ canh đi.
Chuyện này qua đi, ta không hề chủ động đi tìm Thái Tử nữa, hắn vậy mà lại sai cung nhân vài lần đến tặng đồ cho ta.
Lễ vật hắn đưa so với Lâm Trọng Đàn có chút bất đồng, đồ hắn tặng toàn là mấy món đồ chơi cho trẻ con.
Sau khi ta xác định chúng chỉ là mấy món đồ chơi tầm thường không có gì khác lạ liền sai người đem cất hết vào nhà kho.
Nếu đem đồ trả thẳng về thì thật chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Thái Tử, nhưng trong khoảng thời gian này ta không muốn nghĩ đến hay gặp hắn chút nào, đặc biệt là ta lại một lần nữa ngoài ý muốn nhìn thấy vị thái giám kia sau đó.
Lúc ấy ta đang muốn đi Tàng Thư Các, bất ngờ lại gặp được hắn trên đường đi.
Hắn nhìn thấy ta, vội hoang mang rối loạn mà hành lễ, "Nô tài thỉnh an Cửu hoàng tử."
Ta suy tư một lát, liền gọi hắn vào một chỗ yên lặng.
Thái giám đơn độc ở chung với ta, vẻ mặt tỏ vẻ khẩn trương vô cùng, thân thể phát run cả lên.
Ta thấy hắn im lặng nên chỉ có thể trấn an hắn vài câu trước, "Ngươi không cần sợ như vậy, ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài việc thôi, không phải định phạt ngươi."
Thái giám run rẩy gật đầu, trông như thể có thể khóc bất cứ lúc nào.
Tướng mạo hắn kỳ thật không được tính là xuất chúng, còn không đẹp bằng cung nhân hầu hạ bên người Thái Tử, nhưng khi hắn vừa khóc, tròng mắt bị nước mắt phiếm ướt thì lại lộ ra một chút mị ý khó nói.
"Chuyện giữa ngươi và Thái Tử ca ca được bao lâu rồi?"
Hắn nghe ta hỏi như vậy lại run lên, lắp bắp đáp: "Chắc, hơn hai tháng, nô tài nhớ không rõ."
"Các ngươi......!Thường xuyên làm loại chuyện này sao?" Khi ta hỏi cũng không nhịn được đỏ hết cả mặt.
Thái giám đột nhiên lắc đầu, nhưng không mấy giây sau lại gật gật đầu, một lát sau lại lắc đầu.
Ta không rõ ý tứ của hắn, đang muốn hỏi hắn vì sao lại lặp lại như thế thì hắn nhỏ giọng nói: "Trước đây đều là nô tài tự mình làm, điện hạ chỉ......!Xem, chỉ là điện hạ cũng rất bận nên cũng không thấy được mấy, mới xem qua vài lần, lần trước Cửu hoàng tử tới là lần đầu tiên điện hạ cho phép nô tài thân cận như vậy."
Tuy ta cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn cố ghi nhớ lời hắn nói, lại hỏi chút chuyện nữa ta mới chợt nhớ ra ta chưa hỏi tên hắn.
"Ngươi tên là gì?"
Thái giám nhút nhát sợ sệt mà nhìn ta, giống như một con thỏ rụt rè đáp, "Tiểu Khê ạ."
"Cái gì?" Ta ngẩn ra, "Ngươi tên là gì?"
"Tiểu Khê ạ, là dòng suối nhỏ, chính điện hạ bảo nô tài sửa tên, trước đây nô tài làm ở gánh hát tuồng ngoài cung, tiện danh là Đông Mai Nhi, sau này tiến cung hát tuồng bị Thái Tử điện hạ lựa chọn." Hắn đáp lời nói, lại quỳ trên mặt đất khóc lóc cầu ta, "Nô tài có gì cũng đều nói hết rồi, cầu Cửu hoàng tử đừng phạt nô tài, nô tài không muốn chết."
Dân gian có rất nhiều cha mẹ đặt tên nữ nhi cho nam hài, nói như vậy mới dễ nuôi sống.
Ta chú ý tới bốn chữ "Tiến cung hát tuồng", gần đây nhất có một gánh hát tiến cung, cũng là ngày ta và Thái Tử bị ám sát ngày đó.
Tâm tình ta lúc này phức tạp, chỉ có thể vẫy vẫy tay, "Ngươi lui ra đi."
Tiểu Khê lại dập đầu tạ ơn ta, sau khi ta bảo hắn không cần hành lễ mấy lần hắn mới từ trên mặt đất bò lên, chỉ à thân thể vẫn run rẩy như cũ mà rời đi.
Sau khi Tiểu Khê đi, ta bất chợt cảm thấy ghê tởm muốn nôn ra, cũng không muốn đến Tàng Thư Các nữa.
Hôm nay vốn là ngày Lâm Trọng Đàn lén hẹn gặp mặt ta, ta gửi thư qua bồ câu cho hắn rồi thay đổi tuyến đường quay về cung Hoa Dương.
Hôm sau, ta đi một chuyến ra khỏi kinh thành xem Đoạn Tâm Đình.
Ta đã bảo Nhiếp Văn Nhạc chăm sóc Đoạn Tâm Đình cho tốt, hắn quả nhiên không nuốt lời, Đoạn Tâm Đình nhìn mượt mà hơn trước đây một chút, chỉ là độ điên khùng của hắn so với ngày xưa càng ngày càng nghiêm trọng, khi nhìn thấy ta lại chủ động tiến tới nói, "Đàn Sinh ca ca, ngươi rốt cuộc tới gặp ta."
Ta nhíu mày, nhìn về phía Nhiếp Văn Nhạc bên cạnh, "Hắn dạo này toàn như vậy sao?"
Nhiếp Văn Nhạc thực ghét bỏ mà nói: "Lần trước ta tới hắn cũng gọi ta Đàn Sinh ca ca, sợ là bệnh điên của hắn chữa không được." Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên vươn tay bóp chặt cổ Đoạn Tâm Đình, "Ngươi muốn làm gì?!"
Đoạn Tâm Đình bị bóp chặt cổ, đôi tay hướng về phía ta mới chịu thu hồi, hắn mồm miệng không rõ mà kêu: "Ôm......!Ôm......"
"Đồ điên." Nhiếp Văn Nhạc mắng một câu, hắn phỏng chừng cũng không muốn khi dễ một kẻ điên, bóp cổ hắn không bao lâu liền chán ghét mà buông tay, còn lấy khăn tay ra cẩn thận lau tay vài lần.
Mà ta nghiêm túc nhìn chằm chằm Đoạn Tâm Đình, muốn biết hắn điên thật hay vẫn là giả điên.
Vừa lúc người phụ trách chăm sóc Đoạn Tâm Đình bưng đồ ăn lên, Đoạn Tâm Đình vừa thấy đồ ăn nóng hổi tới liền như là cả trăm năm chưa ăn cơm, hoan hô đón nhận, cả đũa còn chưa kịp cầm đã trực tiếp dùng tay bốc đồ ăn vào mồm nhai ngấu nghiến
Cơm nóng phỏng tay, hắn bị bỏng liền kêu to, nước mắt nước mũi rơi tán loạn, không còn vẻ vênh váo tự đắc trước đây.
Nhiếp Văn Nhạc che tầm mắt của ta, "Đừng nhìn, dơ mắt."
Ta từ từ rũ mắt, xoay người đi ra phía ngoài.
Nhiếp Văn Nhạc nhanh chóng đi theo, hắn cùng ta ngồi trên xe ngựa, ôn thanh tế ngữ nói chuyện.
"Hắn là kẻ điên nên ngươi không cần để tâm quá đâu."
Ta còn đang suy nghĩ chuyện của Đoạn Tâm Đình nên không trả lời hắn.
Nhiếp Văn Nhạc nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, không biết đột nhiên phát bệnh gì lại bỗng dưng ngồi vào sát bên cạnh ta, một khuôn mặt dí sát đến gần.
Ta không nhúc nhích, chỉ giương mắt không biểu tình mà nhìn hắn.
Cánh môi hắn giật giật, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Cửu hoàng tử, ta......! Ta có thể......!Hôn......!Hôn người một chút không? Mặt......!À không, tay là được.".