Đại ca lần này sẽ ở nhà lâu chút, hắn nghỉ ở nhà, các gia đình ở Cô Tô gửi thiệp mời như tuyết hoa bay tới.
Mẫu thân cũng thường xuyên đi dự theo lời mời, nhưng nàng không mang ta đi, chỉ dỗ để ta ngoan ngoãn ở nhà, quay qua một cái liền đem Lâm Trọng Đàn cùng cặp song sinh đi dự tiệc.
"Thật không ra thể thống gì, như thế nào có thể không mang theo Xuân Địch đi?" Phụ thân công việc bận rộn, đại ca liền có tư thế của một trưởng huynh như cha trong nhà, nói một câu mà làm da mặt mẫu thân ửng đỏ, chỉ thấp giọng biện giải, "Xuân Địch vừa mới về nhà, thân thể còn chưa có dưỡng tốt, về sau lại đi cũng không muộn."
Đại ca trầm mặt, "Mẫu thân, Xuân Địch hiện giờ cũng đã mười ba tuổi, nên đi ra ngoài gặp người, hài tử Lâm gia ta đều nên trải qua việc đời, biết nhân tình, hiểu chuyện hiểu lý lẽ."
Bởi vì lời nói của đại ca, ta phá lệ được cho phép đi dự tiệc.
Trước khi đi hai ngày, trong phủ có người đến huấn luyện cho ta lễ nghi, trước một ngày vào buổi chiều, mẫu thân liền lại đây xem ta.
Bởi vì có mẫu thân ở đây, ta phá lệ khẩn trương, mong muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng tâm lý càng nghĩ như vậy, lại làm sai càng nhiều.
Vô ý làm lung lay chén trà, phát ra không nhỏ thanh âm, ta nhìn thấy trong mắt mẫu thân rõ ràng thất vọng, nhưng nàng giấu đi rồi cười đối ta nói: "Không vội, Xuân Địch, ngươi còn nhỏ, chúng ta chậm rãi học."
Ta không còn nhỏ, ta cùng với Lâm Trọng Đàn cùng tuổi, nhưng vì sao hắn làm cái gì cũng đều ưu tú?
Người mời chính là Vương gia, Vương gia là dòng dõi nhà thư hương, trong nhà con cái rất nhiều, Lương Cát thường thường ghé vào ta bên tai, nói cho ta vị này chính là ai, vị kia là ai.
Ta không dám lơi lỏng, căng thân thể nhận người, mỉm cười, hết một ngày, ta sức cùng lực kiệt, đến lúc trời chạng vạng, nghĩ muốn rời đi bữa tiệc tối, ta chui vào bên trong Tiểu Lâm Tử đình ở bên hồ mà bủn rủn chân.
Chỉ chốc lát, ta nghe thấy phụ cận có tiếng nói chuyện.
Nguyên lai là một đám công tử đang ở trong đình bên hồ hóng gió ngâm thơ vẽ tranh, Lâm Trọng Đàn cũng ở đó.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn mặc một bộ quần áo màu xanh lục*, màu này cực kén người mặc, nhưng hắn mặc chẳng những không kỳ quái, còn phá lệ thu hút ánh nhìn của người khác.
*đoạn áo kia màu mình chém đó chứ nguyên tác để màu trứng muối lục mình khum hiểu màu gì lun á:<
Ta thấy Lâm Trọng Đàn ở đó, liền muốn rời đi, đang chuẩn bị đi rồi, chợt ta nghe thấy bọn họ thảo luận đến tên ta.
"Đàn Sinh, hôm nay nhà ngươi mang theo một hắc công tử là ai vậy? Đệ đệ của ngươi sao? Chúng ta nhưng chưa từng nghe nói ngươi có em trai đó?"
"Hắc công tử? Ha ha." Có người lập tức cười nói, "Xưng hô hắc công tử thật không dễ nghe, không bằng kêu hắc miêu? Nhà ta nuôi một con mèo đen, nhìn so tiểu gia hỏa kia có điểm giống đó, đều là đôi mắt tròn xoe, làn da đen như mực."
"Các ngươi miệng cũng thiếu vả quá đó, nhân gia Đàn Sinh còn ở đây.
Đàn Sinh, người kia là ai? Chúng ta nghe hắn cũng gọi huynh trưởng nhà ngươi đại ca."
Lâm Trọng Đàn gác xuống bút lông, "Các ngươi không cần suy đoán, hắn là hài tử Lâm gia, về sau hắn sẽ thường xuyên tham dự yến hội kiểu này, các ngươi thấy hắn kêu một tiếng Xuân đệ đệ là được." Hắn dừng một lát lại nói, "Không cho gọi hắc công tử, hắc miêu."
"Được được được, không gọi thì không gọi, bất quá hắn thật là hài tử nhà Lâm gia các ngươi sao? Như thế nào nhìn so với các huynh đệ nhà ngươi một chút đều không giống."
"Đương nhiên không giống, Đàn Sinh mỹ mạo há có thể đen đúa......!Kia cái gì Xuân đệ đệ có thể so sánh sao, ta đoán là con nhà chi thứ lại đây tống tiền, mất công Lâm gia hiền lành, còn dẫn hắn tới tham gia yến hội, nếu là ta, cho chút bạc vụn rồi đuổi đi là xong."
Tống cổ ta bằng bạc vụn?
Ta mới là thiếu gia chân chính của Lâm gia, dựa vào cái gì đòi tống cổ ta?
Lâm Trọng Đàn là con của tên ma cờ bạc Phạm Ngũ, Phạm Ngũ đã chết, ta dưỡng mẫu cũng chết bệnh, hắn đã không quay về phúng viếng giữ đạo hiếu, lại còn chiếm thân phận nhị thiếu gia của ta, hiện tại những người khác còn nói ta là lại đây tống tiền.
Trong lúc nhất thời phẫn nộ, ta không cẩn thận nghe bọn hắn câu nói kế tiếp, chỉ nghĩ ở trước mặt mọi người xé rách sắc mặt dối trá của Lâm Trọng Đàn
Hắn là giả, ta mới là thật.
Ta tiến lên, mọi người nhìn thấy biểu tình của ta đều có chút xấu hổ, không nghĩ tớinói bậy lại bị chính chủ nghe được.
"Ách, này......"
"Xuân đệ đệ, chúng ta chính là vừa mới hồ ngôn loạn ngữ*, là do chúng ta uống nhiều quá, giờ hướng ngươi bồi tội."
*hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy
Lâm Trọng Đàn thấy ta thì có chút kinh ngạc, sau đó liền hướng ta đi tới, "Tiểu Địch, ngươi như thế nào đến đây? Lương Cát không bồi ngươi sao?"
Hắn lời nói mới vừa dứt, đã bị ta đẩy thật mạnh.
Ta dùng sức lực cả người, vừa đẩy vừa mắng, "Ai muốn ngươi giả làm người tốt? Ngươi là đồ con của tên nghiện cờ bạc không biết xấu hổ, ngươi căn bản không phải là Lâm gia nhi tử!"
"Xuân Địch!"
Phía sau truyền đến tiếng mắng giận dữ, ta sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, bên tai đồng thời truyền đến "Thình thịch" một tiếng.
Mọi người lập tức kêu vang lên.
"Đàn Sinh! Mọi người tới cứu với! Đàn Sinh rơi xuống nước!"
"Người đâu mau tới! Cứu người đi! Đàn Sinh hắn không biết bơi!"
Đại ca đè nặng trong mắt tức giận đi tới, một phen đem ta đẩy cho gã sai vặt, "Đem hắn đưa trở về, bữa tối không cần tham gia."
Theo sau đại ca liền chính mình nhảy xuống nước cứu Lâm Trọng Đàn.
Ta lần đầu tiên dự tiệc cứ như vậy kết thúc, phụ thân biết được ta nháo ra như vậy mất mặt gièm pha, bắt ta phạt quỳ ở từ đường, mẫu thân tới xem qua ta, nhưng mẫu thân tuy đưa cho ta thức ăn, còn trấn an ta, nhưng lời trấn an càng nói càng như con dao nhỏ, một đao lại một đao cứa vào tâm can ta.
"Ngươi từ nhỏ lớn lên ở cái nơi như vậy, tự nhiên là không bằng được như mấy huynh đệ còn lại, phụ thân ngươi cùng đại ca ngươi chính là đối với ngươi quá nghiêm khắc.
Xuân Địch, về sau nghe mẫu thân nói, ngoan ngoãn ở trong phủ, chỗ nào cũng đều không cần đi, về sau chờ ngươi lớn, mẫu thân tìm cho ngươi một mối hôn sự, không cần là nữ tử nhà cao cửa rộng, tuyển một khả nhân hiểu chuyện cùng ngươi nói chuyện là được."
Cho dù là khuê các nữ tử, cũng có thể ra cửa du ngoạn, mẫu thân đây là muốn cấm túc ta sao?
Cách ngày, mẫu thân kêu ta đi xin lỗi Lâm Trọng Đàn, đến nơi ta bỗng nghe được âm thanh của đại ca.
Đại ca nói với Lâm Trọng Đàn là ta tâm địa bất chính.
Ta không có đi vào cùng Lâm Trọng Đàn nói lời xin lỗi, xoay người lập tức trở về Sơn Minh Các.
Ở từ đường quỳ hai ngày, đầu gối của ta đã sưng đến kỳ cục, lúc Lương Cát đắp chân cho ta, ta nhịn không được nức nở.
Hồi còn ở với dưỡng mẫu, kỳ thật ta không thích khóc, không biết vì sao, tới Lâm gia mới mấy tháng, ta liền khóc tận ba lần rồi.
Là bởi vì chân đau mà khóc?
Hay là vì cái gì?
Lương Cát ngẩng đầu nhìn ta, "Xuân thiếu gia, ngươi đói bụng sao? Ta đi phòng bếp lấy chút đồ ăn cho ngươi ăn đi."
"Không cần." Ta rút chân về ghé vào trên giường, lại bảo Lương Cát mở cửa sổ ra, mưa bụi từ ngoài cửa sổ phiêu phiêu bay tới.
Kỳ thật ta không nên khổ sở như vậy mới phải, hiện tại rõ ràng cuộc sống khá hơn nhiều, ngày xưa ta phải làm việc nhà nông vất vả, ăn đồ ăn rất ít khi có thức ăn mặn.
Phạm Ngũ một khi không cao hứng, liền đối với ta tay đấm chân đá, tới Lâm gia rồi, ta áo cơm vô ưu, phụ thân có tức giận, cũng sẽ không động thủ, chỉ phạt ta quỳ từ đường, ta như thế nào liền khó chịu thành như vậy?
Nhưng vô luận ta khuyên chính mình như thế nào, cảm tình của ta đối với Lâm Trọng Đàn cũng không bớt chán ghét, ta thậm chí ích kỷ nghĩ rằng, giá mà Lâm Trọng Đàn có thể biến mất thì tốt rồi.
Trải qua chuyện này, ta không hề ra cửa dự tiệc, cho dù đại ca mặt sau muốn mang ta ra cửa.
"Không đi? Ngươi vì sao không đi? Vài vị tỷ tỷ của ngươi đều sẽ tham gia cúc yến, ngươi là một nam tử, như thế nào mỗi ngày ngốc ở đình viện được?"
Đại ca cau mày nhìn ta.
Ta chạm ánh mắt hắn liền cúi đầu, "Ta sách còn chưa đọc xong, phu tử sẽ quở trách."
"Trở về đọc cũng không muộn." Đại ca lại nói.
Ta không nói chuyện nữa, đại ca chờ ta một lát, minh bạch rằng ta quyết tâm không muốn ra cửa, hơn nữa ngoài cửa song sinh đệ đệ thúc giục, hắn ném xuống hai chữ liền xoay người rời đi.
"Thôi vậy."
Ta ngẩng đầu nhìn bóng dáng đại ca rời đi, siết chặt tay trở lại thư phòng, tiếp tục đọc sách.
Từ khi ý thức được chính mình cùng Lâm Trọng Đàn khác biệt, ta đối với việc học càng thập phần khắc khổ, mỗi ngày đều học đến đêm khuya, chính là đại khái ta thật sự tương đối ngu ngốc, học được gì lại quên cái đấy.
Phu tử từ lúc bắt đầu răn dạy ta đọc sách cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Phu tử biết ta khó dạy mà giỏi nổi.
Phu tử khi tâm tình tốt, sẽ an ủi ta nói mọi người đều có duyên pháp riêng, không phải tất cả mọi người đều thích hợp với việc học.
"Trái phải ngươi là thiếu gia Lâm gia, Lâm gia dưỡng ngươi tự nhiên là nuôi nổi."
Hắn với mẫu thân nói cực kỳ giống nhau, nhìn như trấn an ta, kỳ thật nói ta ngu dốt đến hết thuốc chữa.
Trong nháy mắt, ta đã ở Lâm gia được ba năm, trong ba năm này phát sinh một chuyện lớn.
Đại ca thôi học ở Hàn Sơn thư viện, chuyển về buôn bán.
Từ đó, phụ thân liền đem phần lớn hy vọng đặt ở trên người Lâm Trọng Đàn, hắn hy vọng Lâm Trọng Đàn có thể một sớm leo cao, trở thành Trạng Nguyên lang.
Bởi vậy, phụ thân quyết định đưa Lâm Trọng Đàn đến Thái Học đọc sách.
Kỳ thật Lâm Trọng Đàn sớm đã có tư cách nhập Thái Học để đọc sách, phu tử của hắn-Đạo Thanh tiên sinh từng là tiên sinh đức cao vọng trọng nhất Thái Học, từng nhậm chức thái sư, hắn từng hướng Lâm Trọng Đàn đi học ở Thái Học, chỉ là khi đó Lâm Trọng Đàn tuổi tác còn nhỏ, phụ thân muốn Lâm Trọng Đàn chờ hai năm.
Người một nhà biết được Lâm Trọng Đàn muốn đi xa để lên kinh thành đọc sách, đại đường tỷ đã xuất giá đều chạy trở về, nhìn Lâm Trọng Đàn mà nước mắt lưng tròng, nói là không yên lòng để đường đệ đi.
Mẫu thân càng dữ dội hơn, đem Lâm Trọng Đàn ôm vào trong ngực, như tâm can bảo bối mà ôm, khóc đến thương tâm, song sinh ấu đệ cũng gắt gao lôi kéo cánh tay Lâm Trọng Đàn, "Nhị ca ca, chúng ta không muốn để ngươi đi."
Ở thính đường, tỉnh táo nhất là phụ thân, phụ thân chờ mọi người khóc sướt mướt xong, mới khụ một tiếng, "Chỉ là lên kinh đọc sách, các ngươi nháo đến như sinh ly tử biệt vậy, hoang đường.
Đàn Sinh một người lên kinh ta không yên tâm, cho nên lần này Xuân Địch bồi cùng đi đi."
Lời này như sấm sét nổ tung giữa thính đường Lâm gia.
Liền ngoài ý muốn đại ca nói, "Xuân Địch cùng đi? Xuân Địch hắn......"
Phụ thân nói chen vào: "Xuân Địch hiện giờ cũng đã mười sáu tuổi, là thời điểm nên ra cửa nhìn xem, hắn cũng không phải khuê các nữ tử, chung quy vẫn nên muốn gánh vác một phần gánh nặng của Lâm gia."
Ta cũng thực kinh ngạc trước lời của phụ thân, ta không nghĩ tới phụ thân thế nhưng đối ta có chút chờ mong này, vì thế khi phụ thân kêu ta đến thư phòng, ta nhịn không được nhìn hắn cười.
"Phụ thân." Ta kỳ thật rất muốn thân cận phụ thân, chỉ là phụ thân bận rộn, mỗi lần trở về nhà đều đã đêm dài, ta không muốn tiến đến quấy rầy.
Phụ thân ánh mắt nặng nề nhìn ta, cũng không có lộ ra ý cười với ta, ta biết hắn từ trước đến nay nghiêm túc, liền không trách, chỉ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, chờ hắn mở miệng nói.
"Lần này đưa ngươi đi Thái Học đọc sách, là bởi vì ta thật sự không muốn nhìn thấy Lâm Côn Hiệt ta có một nhi tử vô dụng như vậy.
Ta biết ngươi ban đầu vì chậm trễ, nhưng hiện đã qua ba năm, ngươi phu tử cùng ta nói, ngươi đối với việc học nửa phần tiến bộ đều không có, hiện tại bất quá là nhận thức chút câu chữ, đến thơ cũng không biết làm, đến nỗi mặt khác ngũ nghệ*, càng là dốt đặc cán mai.
*lục nghệ: Lục nghệ (phồn thể: 六藝, giản thể: 六艺, bính âm: liù yì, tiếng Anh: Six Arts) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung.
Cách gọi này có hai hàm nghĩa, một là án theo cổ truyền từ Chu lễ, hoặc là theo cách nói của Khổng Tử.
Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học) Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
"Lần này đưa ngươi đi Thái Học đọc sách, tiêu phí của ta không ít tâm tư, nếu ngươi không thể làm ra chút thành tích nào, liền không cần trở lại nữa."
Ta không nghĩ tới phụ thân là muốn cùng ta nói như vậy, ta chết đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Phụ thân tựa hồ không nghĩ lại cùng ta nhiều lời, kêu ta lui xuống, nếu là bình thường, ta chắc chắn ngoan ngoãn rời đi, nhưng hôm nay ta nhịn không được hỏi hắn.
"Phụ thân có phải hay không càng hy vọng Nhị ca ca là hài nhi thật sự của ngài? Có phải hay không ngài cảm thấy nếu không có một nhi tử phế vật như ta thì tốt rồi?"
Lời này kỳ thật ta rất sớm đã muốn hỏi, ở Lâm gia ba năm, tên của ta vẫn luôn không được viết vào gia phả, trừ bỏ người Lâm gia biết ta mới là thiếu gia chính thức, người ngoài đều cho rằng Lâm Trọng Đàn mới là nhi tử của phụ thân, mà ta bất quá là cô nhi con nhà họ hàng xa, tạm đến Lâm gia ở nhờ.
Ta còn chưa nói xong, một cái tát liền đốp trên mặt ta.
Phụ thân lần đầu tiên đánh ta.
Hắn như là động khí, "Nhãi ranh, cút đi!"
Đó là câu cuối cùng phụ thân nói với ta, hôm sau, ta liền khởi hành đi kinh thành, từ đó về sau, chỉ có tro cốt y quan trở lại cố hương.
Ta, Lâm Xuân Địch, chết vào năm thiên lịch 23, vừa tròn 18 tuổi..
Mẫu thân cũng thường xuyên đi dự theo lời mời, nhưng nàng không mang ta đi, chỉ dỗ để ta ngoan ngoãn ở nhà, quay qua một cái liền đem Lâm Trọng Đàn cùng cặp song sinh đi dự tiệc.
"Thật không ra thể thống gì, như thế nào có thể không mang theo Xuân Địch đi?" Phụ thân công việc bận rộn, đại ca liền có tư thế của một trưởng huynh như cha trong nhà, nói một câu mà làm da mặt mẫu thân ửng đỏ, chỉ thấp giọng biện giải, "Xuân Địch vừa mới về nhà, thân thể còn chưa có dưỡng tốt, về sau lại đi cũng không muộn."
Đại ca trầm mặt, "Mẫu thân, Xuân Địch hiện giờ cũng đã mười ba tuổi, nên đi ra ngoài gặp người, hài tử Lâm gia ta đều nên trải qua việc đời, biết nhân tình, hiểu chuyện hiểu lý lẽ."
Bởi vì lời nói của đại ca, ta phá lệ được cho phép đi dự tiệc.
Trước khi đi hai ngày, trong phủ có người đến huấn luyện cho ta lễ nghi, trước một ngày vào buổi chiều, mẫu thân liền lại đây xem ta.
Bởi vì có mẫu thân ở đây, ta phá lệ khẩn trương, mong muốn biểu hiện tốt một chút, nhưng tâm lý càng nghĩ như vậy, lại làm sai càng nhiều.
Vô ý làm lung lay chén trà, phát ra không nhỏ thanh âm, ta nhìn thấy trong mắt mẫu thân rõ ràng thất vọng, nhưng nàng giấu đi rồi cười đối ta nói: "Không vội, Xuân Địch, ngươi còn nhỏ, chúng ta chậm rãi học."
Ta không còn nhỏ, ta cùng với Lâm Trọng Đàn cùng tuổi, nhưng vì sao hắn làm cái gì cũng đều ưu tú?
Người mời chính là Vương gia, Vương gia là dòng dõi nhà thư hương, trong nhà con cái rất nhiều, Lương Cát thường thường ghé vào ta bên tai, nói cho ta vị này chính là ai, vị kia là ai.
Ta không dám lơi lỏng, căng thân thể nhận người, mỉm cười, hết một ngày, ta sức cùng lực kiệt, đến lúc trời chạng vạng, nghĩ muốn rời đi bữa tiệc tối, ta chui vào bên trong Tiểu Lâm Tử đình ở bên hồ mà bủn rủn chân.
Chỉ chốc lát, ta nghe thấy phụ cận có tiếng nói chuyện.
Nguyên lai là một đám công tử đang ở trong đình bên hồ hóng gió ngâm thơ vẽ tranh, Lâm Trọng Đàn cũng ở đó.
Hôm nay Lâm Trọng Đàn mặc một bộ quần áo màu xanh lục*, màu này cực kén người mặc, nhưng hắn mặc chẳng những không kỳ quái, còn phá lệ thu hút ánh nhìn của người khác.
*đoạn áo kia màu mình chém đó chứ nguyên tác để màu trứng muối lục mình khum hiểu màu gì lun á:<
Ta thấy Lâm Trọng Đàn ở đó, liền muốn rời đi, đang chuẩn bị đi rồi, chợt ta nghe thấy bọn họ thảo luận đến tên ta.
"Đàn Sinh, hôm nay nhà ngươi mang theo một hắc công tử là ai vậy? Đệ đệ của ngươi sao? Chúng ta nhưng chưa từng nghe nói ngươi có em trai đó?"
"Hắc công tử? Ha ha." Có người lập tức cười nói, "Xưng hô hắc công tử thật không dễ nghe, không bằng kêu hắc miêu? Nhà ta nuôi một con mèo đen, nhìn so tiểu gia hỏa kia có điểm giống đó, đều là đôi mắt tròn xoe, làn da đen như mực."
"Các ngươi miệng cũng thiếu vả quá đó, nhân gia Đàn Sinh còn ở đây.
Đàn Sinh, người kia là ai? Chúng ta nghe hắn cũng gọi huynh trưởng nhà ngươi đại ca."
Lâm Trọng Đàn gác xuống bút lông, "Các ngươi không cần suy đoán, hắn là hài tử Lâm gia, về sau hắn sẽ thường xuyên tham dự yến hội kiểu này, các ngươi thấy hắn kêu một tiếng Xuân đệ đệ là được." Hắn dừng một lát lại nói, "Không cho gọi hắc công tử, hắc miêu."
"Được được được, không gọi thì không gọi, bất quá hắn thật là hài tử nhà Lâm gia các ngươi sao? Như thế nào nhìn so với các huynh đệ nhà ngươi một chút đều không giống."
"Đương nhiên không giống, Đàn Sinh mỹ mạo há có thể đen đúa......!Kia cái gì Xuân đệ đệ có thể so sánh sao, ta đoán là con nhà chi thứ lại đây tống tiền, mất công Lâm gia hiền lành, còn dẫn hắn tới tham gia yến hội, nếu là ta, cho chút bạc vụn rồi đuổi đi là xong."
Tống cổ ta bằng bạc vụn?
Ta mới là thiếu gia chân chính của Lâm gia, dựa vào cái gì đòi tống cổ ta?
Lâm Trọng Đàn là con của tên ma cờ bạc Phạm Ngũ, Phạm Ngũ đã chết, ta dưỡng mẫu cũng chết bệnh, hắn đã không quay về phúng viếng giữ đạo hiếu, lại còn chiếm thân phận nhị thiếu gia của ta, hiện tại những người khác còn nói ta là lại đây tống tiền.
Trong lúc nhất thời phẫn nộ, ta không cẩn thận nghe bọn hắn câu nói kế tiếp, chỉ nghĩ ở trước mặt mọi người xé rách sắc mặt dối trá của Lâm Trọng Đàn
Hắn là giả, ta mới là thật.
Ta tiến lên, mọi người nhìn thấy biểu tình của ta đều có chút xấu hổ, không nghĩ tớinói bậy lại bị chính chủ nghe được.
"Ách, này......"
"Xuân đệ đệ, chúng ta chính là vừa mới hồ ngôn loạn ngữ*, là do chúng ta uống nhiều quá, giờ hướng ngươi bồi tội."
*hồ ngôn loạn ngữ: nói bậy
Lâm Trọng Đàn thấy ta thì có chút kinh ngạc, sau đó liền hướng ta đi tới, "Tiểu Địch, ngươi như thế nào đến đây? Lương Cát không bồi ngươi sao?"
Hắn lời nói mới vừa dứt, đã bị ta đẩy thật mạnh.
Ta dùng sức lực cả người, vừa đẩy vừa mắng, "Ai muốn ngươi giả làm người tốt? Ngươi là đồ con của tên nghiện cờ bạc không biết xấu hổ, ngươi căn bản không phải là Lâm gia nhi tử!"
"Xuân Địch!"
Phía sau truyền đến tiếng mắng giận dữ, ta sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, bên tai đồng thời truyền đến "Thình thịch" một tiếng.
Mọi người lập tức kêu vang lên.
"Đàn Sinh! Mọi người tới cứu với! Đàn Sinh rơi xuống nước!"
"Người đâu mau tới! Cứu người đi! Đàn Sinh hắn không biết bơi!"
Đại ca đè nặng trong mắt tức giận đi tới, một phen đem ta đẩy cho gã sai vặt, "Đem hắn đưa trở về, bữa tối không cần tham gia."
Theo sau đại ca liền chính mình nhảy xuống nước cứu Lâm Trọng Đàn.
Ta lần đầu tiên dự tiệc cứ như vậy kết thúc, phụ thân biết được ta nháo ra như vậy mất mặt gièm pha, bắt ta phạt quỳ ở từ đường, mẫu thân tới xem qua ta, nhưng mẫu thân tuy đưa cho ta thức ăn, còn trấn an ta, nhưng lời trấn an càng nói càng như con dao nhỏ, một đao lại một đao cứa vào tâm can ta.
"Ngươi từ nhỏ lớn lên ở cái nơi như vậy, tự nhiên là không bằng được như mấy huynh đệ còn lại, phụ thân ngươi cùng đại ca ngươi chính là đối với ngươi quá nghiêm khắc.
Xuân Địch, về sau nghe mẫu thân nói, ngoan ngoãn ở trong phủ, chỗ nào cũng đều không cần đi, về sau chờ ngươi lớn, mẫu thân tìm cho ngươi một mối hôn sự, không cần là nữ tử nhà cao cửa rộng, tuyển một khả nhân hiểu chuyện cùng ngươi nói chuyện là được."
Cho dù là khuê các nữ tử, cũng có thể ra cửa du ngoạn, mẫu thân đây là muốn cấm túc ta sao?
Cách ngày, mẫu thân kêu ta đi xin lỗi Lâm Trọng Đàn, đến nơi ta bỗng nghe được âm thanh của đại ca.
Đại ca nói với Lâm Trọng Đàn là ta tâm địa bất chính.
Ta không có đi vào cùng Lâm Trọng Đàn nói lời xin lỗi, xoay người lập tức trở về Sơn Minh Các.
Ở từ đường quỳ hai ngày, đầu gối của ta đã sưng đến kỳ cục, lúc Lương Cát đắp chân cho ta, ta nhịn không được nức nở.
Hồi còn ở với dưỡng mẫu, kỳ thật ta không thích khóc, không biết vì sao, tới Lâm gia mới mấy tháng, ta liền khóc tận ba lần rồi.
Là bởi vì chân đau mà khóc?
Hay là vì cái gì?
Lương Cát ngẩng đầu nhìn ta, "Xuân thiếu gia, ngươi đói bụng sao? Ta đi phòng bếp lấy chút đồ ăn cho ngươi ăn đi."
"Không cần." Ta rút chân về ghé vào trên giường, lại bảo Lương Cát mở cửa sổ ra, mưa bụi từ ngoài cửa sổ phiêu phiêu bay tới.
Kỳ thật ta không nên khổ sở như vậy mới phải, hiện tại rõ ràng cuộc sống khá hơn nhiều, ngày xưa ta phải làm việc nhà nông vất vả, ăn đồ ăn rất ít khi có thức ăn mặn.
Phạm Ngũ một khi không cao hứng, liền đối với ta tay đấm chân đá, tới Lâm gia rồi, ta áo cơm vô ưu, phụ thân có tức giận, cũng sẽ không động thủ, chỉ phạt ta quỳ từ đường, ta như thế nào liền khó chịu thành như vậy?
Nhưng vô luận ta khuyên chính mình như thế nào, cảm tình của ta đối với Lâm Trọng Đàn cũng không bớt chán ghét, ta thậm chí ích kỷ nghĩ rằng, giá mà Lâm Trọng Đàn có thể biến mất thì tốt rồi.
Trải qua chuyện này, ta không hề ra cửa dự tiệc, cho dù đại ca mặt sau muốn mang ta ra cửa.
"Không đi? Ngươi vì sao không đi? Vài vị tỷ tỷ của ngươi đều sẽ tham gia cúc yến, ngươi là một nam tử, như thế nào mỗi ngày ngốc ở đình viện được?"
Đại ca cau mày nhìn ta.
Ta chạm ánh mắt hắn liền cúi đầu, "Ta sách còn chưa đọc xong, phu tử sẽ quở trách."
"Trở về đọc cũng không muộn." Đại ca lại nói.
Ta không nói chuyện nữa, đại ca chờ ta một lát, minh bạch rằng ta quyết tâm không muốn ra cửa, hơn nữa ngoài cửa song sinh đệ đệ thúc giục, hắn ném xuống hai chữ liền xoay người rời đi.
"Thôi vậy."
Ta ngẩng đầu nhìn bóng dáng đại ca rời đi, siết chặt tay trở lại thư phòng, tiếp tục đọc sách.
Từ khi ý thức được chính mình cùng Lâm Trọng Đàn khác biệt, ta đối với việc học càng thập phần khắc khổ, mỗi ngày đều học đến đêm khuya, chính là đại khái ta thật sự tương đối ngu ngốc, học được gì lại quên cái đấy.
Phu tử từ lúc bắt đầu răn dạy ta đọc sách cũng chỉ lắc đầu thở dài.
Phu tử biết ta khó dạy mà giỏi nổi.
Phu tử khi tâm tình tốt, sẽ an ủi ta nói mọi người đều có duyên pháp riêng, không phải tất cả mọi người đều thích hợp với việc học.
"Trái phải ngươi là thiếu gia Lâm gia, Lâm gia dưỡng ngươi tự nhiên là nuôi nổi."
Hắn với mẫu thân nói cực kỳ giống nhau, nhìn như trấn an ta, kỳ thật nói ta ngu dốt đến hết thuốc chữa.
Trong nháy mắt, ta đã ở Lâm gia được ba năm, trong ba năm này phát sinh một chuyện lớn.
Đại ca thôi học ở Hàn Sơn thư viện, chuyển về buôn bán.
Từ đó, phụ thân liền đem phần lớn hy vọng đặt ở trên người Lâm Trọng Đàn, hắn hy vọng Lâm Trọng Đàn có thể một sớm leo cao, trở thành Trạng Nguyên lang.
Bởi vậy, phụ thân quyết định đưa Lâm Trọng Đàn đến Thái Học đọc sách.
Kỳ thật Lâm Trọng Đàn sớm đã có tư cách nhập Thái Học để đọc sách, phu tử của hắn-Đạo Thanh tiên sinh từng là tiên sinh đức cao vọng trọng nhất Thái Học, từng nhậm chức thái sư, hắn từng hướng Lâm Trọng Đàn đi học ở Thái Học, chỉ là khi đó Lâm Trọng Đàn tuổi tác còn nhỏ, phụ thân muốn Lâm Trọng Đàn chờ hai năm.
Người một nhà biết được Lâm Trọng Đàn muốn đi xa để lên kinh thành đọc sách, đại đường tỷ đã xuất giá đều chạy trở về, nhìn Lâm Trọng Đàn mà nước mắt lưng tròng, nói là không yên lòng để đường đệ đi.
Mẫu thân càng dữ dội hơn, đem Lâm Trọng Đàn ôm vào trong ngực, như tâm can bảo bối mà ôm, khóc đến thương tâm, song sinh ấu đệ cũng gắt gao lôi kéo cánh tay Lâm Trọng Đàn, "Nhị ca ca, chúng ta không muốn để ngươi đi."
Ở thính đường, tỉnh táo nhất là phụ thân, phụ thân chờ mọi người khóc sướt mướt xong, mới khụ một tiếng, "Chỉ là lên kinh đọc sách, các ngươi nháo đến như sinh ly tử biệt vậy, hoang đường.
Đàn Sinh một người lên kinh ta không yên tâm, cho nên lần này Xuân Địch bồi cùng đi đi."
Lời này như sấm sét nổ tung giữa thính đường Lâm gia.
Liền ngoài ý muốn đại ca nói, "Xuân Địch cùng đi? Xuân Địch hắn......"
Phụ thân nói chen vào: "Xuân Địch hiện giờ cũng đã mười sáu tuổi, là thời điểm nên ra cửa nhìn xem, hắn cũng không phải khuê các nữ tử, chung quy vẫn nên muốn gánh vác một phần gánh nặng của Lâm gia."
Ta cũng thực kinh ngạc trước lời của phụ thân, ta không nghĩ tới phụ thân thế nhưng đối ta có chút chờ mong này, vì thế khi phụ thân kêu ta đến thư phòng, ta nhịn không được nhìn hắn cười.
"Phụ thân." Ta kỳ thật rất muốn thân cận phụ thân, chỉ là phụ thân bận rộn, mỗi lần trở về nhà đều đã đêm dài, ta không muốn tiến đến quấy rầy.
Phụ thân ánh mắt nặng nề nhìn ta, cũng không có lộ ra ý cười với ta, ta biết hắn từ trước đến nay nghiêm túc, liền không trách, chỉ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, chờ hắn mở miệng nói.
"Lần này đưa ngươi đi Thái Học đọc sách, là bởi vì ta thật sự không muốn nhìn thấy Lâm Côn Hiệt ta có một nhi tử vô dụng như vậy.
Ta biết ngươi ban đầu vì chậm trễ, nhưng hiện đã qua ba năm, ngươi phu tử cùng ta nói, ngươi đối với việc học nửa phần tiến bộ đều không có, hiện tại bất quá là nhận thức chút câu chữ, đến thơ cũng không biết làm, đến nỗi mặt khác ngũ nghệ*, càng là dốt đặc cán mai.
*lục nghệ: Lục nghệ (phồn thể: 六藝, giản thể: 六艺, bính âm: liù yì, tiếng Anh: Six Arts) là hệ thống giáo dục cơ bản của văn hoá Trung Quốc cổ đại theo hướng Nho giáo, hoặc cũng để gọi các loại học vấn cao cấp của giáo dục nói chung.
Cách gọi này có hai hàm nghĩa, một là án theo cổ truyền từ Chu lễ, hoặc là theo cách nói của Khổng Tử.
Từ triều đại nhà Chu, án theo Chu lễ, các học sinh được yêu cầu phải nắm vững sáu môn nghệ thuật bao gồm: lễ (lễ nghĩa), nhạc (âm nhạc), xạ (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa) thư (thư pháp) và số (Toán học) Những người đàn ông xuất sắc trong sáu nghệ thuật này được cho là đã đạt đến trạng thái hoàn hảo, gọi là một quân tử.
"Lần này đưa ngươi đi Thái Học đọc sách, tiêu phí của ta không ít tâm tư, nếu ngươi không thể làm ra chút thành tích nào, liền không cần trở lại nữa."
Ta không nghĩ tới phụ thân là muốn cùng ta nói như vậy, ta chết đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Phụ thân tựa hồ không nghĩ lại cùng ta nhiều lời, kêu ta lui xuống, nếu là bình thường, ta chắc chắn ngoan ngoãn rời đi, nhưng hôm nay ta nhịn không được hỏi hắn.
"Phụ thân có phải hay không càng hy vọng Nhị ca ca là hài nhi thật sự của ngài? Có phải hay không ngài cảm thấy nếu không có một nhi tử phế vật như ta thì tốt rồi?"
Lời này kỳ thật ta rất sớm đã muốn hỏi, ở Lâm gia ba năm, tên của ta vẫn luôn không được viết vào gia phả, trừ bỏ người Lâm gia biết ta mới là thiếu gia chính thức, người ngoài đều cho rằng Lâm Trọng Đàn mới là nhi tử của phụ thân, mà ta bất quá là cô nhi con nhà họ hàng xa, tạm đến Lâm gia ở nhờ.
Ta còn chưa nói xong, một cái tát liền đốp trên mặt ta.
Phụ thân lần đầu tiên đánh ta.
Hắn như là động khí, "Nhãi ranh, cút đi!"
Đó là câu cuối cùng phụ thân nói với ta, hôm sau, ta liền khởi hành đi kinh thành, từ đó về sau, chỉ có tro cốt y quan trở lại cố hương.
Ta, Lâm Xuân Địch, chết vào năm thiên lịch 23, vừa tròn 18 tuổi..
Danh sách chương