Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ không trả lời lại nghĩ là cô vẫn còn đề phòng mình, vì thế lại cười nói: Anh chỉ hỏi thế thôi, em không muốn trả lời cũng không sao.
Diệp Từ liếc mắt nhìn hắn, biết hắn hiểu lầm sự im lặng của mình nhưng cũng không muốn giải thích, chỉ là gật đầu rồi thôi.
Vậy có thể nói anh biết ID em dùng trong game Dị Vực được không? Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ không phủ định, vì thế lại hỏi tiếp câu thứ hai một cách cẩn thận.
Vấn đề này thật đúng là làm khó Diệp Từ, chuyện đã quá lâu cô khó mà nhớ chính xác được. Dù ngày đó cô là một trong những người đầu tiên đăng ký chơi game Dị Vực ấy, nhưng đấy không có nghĩa là cô sẽ nhớ rõ mọi thứ về nó. Cô lại nghiêng đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại chuyện của mười năm trước, lát sau mới ngập ngừng quay sang đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Thiên Sơn Tà Dương, ngập ngừng nói: Hình như là... Hải Đăng...thì phải...
Cô nói hơi nhỏ nên Thiên Sơn không nghe được hai chữ cuối tỏ vẻ không chắc chắn lắm của cô, nhưng chỉ cái tên kia thôi đã đủ làm hắn không kiềm được sự kích động. Trước đây dĩ nhiên hắn cũng đã từng chơi Dị Vực, mà những người từng chơi Dị Vực thì không ai không biết cái tên Hải Đăng kia.
Đó là một pháp sư có kỹ thuật vô cùng điêu luyện, thao tác giỏi cực kỳ. Mặc dù có một số chỗ vẫn còn hơi non nớt nhưng ai cũng công nhận Hải Đăng là một pháp sư giỏi nhất nhì Dị Vực.
Thật ra từ báo cáo của Linh Hào Tỳ Sương, Thiên Sơn Tà Dương đã sớm biết Diệp Từ là Hải Đăng, nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút nghi ngờ.
Thứ nhất về mặt thao tác, tuy thao tác của Hải Đăng rất giỏi nhưng rõ ràng vẫn còn non nớt và dễ bị kích động, căn bản không giống với Công Tử U vừa giỏi vừa lão luyện như vậy. Kế nữa, Hải Đăng nổi tiếng trong Dị Vực là một người không hề thân thiện, lại còn lạnh lùng ích kỷ, khác xa với thái độ hòa đồng dễ chịu của Công Tử U.
Cho nên, với tư cách là hội trưởng, Thiên Sơn Tà Dương không thể không xác nhận trực tiếp với Diệp Từ một lần nữa. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, sau đó cố ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh cười nói: Anh cứ nghĩ Hải Đăng tuổi không nhỏ, không ngờ em lại bằng tuổi với Âm Âm.
Thiên Sơn Tà Dương gọi Đổng Âm bằng tên thân mật như vậy khiến Diệp Từ cảm thấy có chút ớn lạnh, có điều cô chỉ khẽ nhếch môi một chút mà thôi. Hiện giờ cô thật sự tò mò không biết Thiên Sơn Tà Dương tìm cô đến đây là vì chuyện gì, bảo Đổng Âm gọi mình đến đây mà cả nửa ngày chỉ hỏi chuyện Dị Vực, chẳng lẽ là muốn chiêu hiền đãi sĩ? Tuy nghĩ như thế nhưng cô lại không hề nóng nảy lên tiếng.
Mười năm, Diệp Từ đã gặp không ít chuyện, hiểu không ít nguyên tắc, học được không ít tiểu xảo.
Tại thời điểm đàm phán giao dịch, tuyệt đối không được nôn nóng lên tiếng trước, phải lùi một bước, lấy tĩnh chế động, bạn càng bình tĩnh thì đối phương càng dễ mất phương hướng.
Vì thế Diệp Từ chỉ cười cười, tựa lưng vào ghế nhìn thẳng vào Thiên Sơn Tà Dương, không nói thêm một câu nào.
Hành động này của cô ít nhiều khiến Thiên Sơn Tà Dương rơi vào thế bị động. Hắn biết Diệp Từ chỉ là một cô gái mười tám tuổi, đây là độ tuổi vừa non nớt vừa xốc nổi, rất khó giữ được bình tĩnh, chỉ cần tâng bốc mấy câu hoặc thêm vài lời ngon ngọt sẽ lên mây ngay. Vậy mà không ngờ cô gái này lại không hề bị ảnh hưởng, khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu.
Cô ta không ngây thơ như Đổng Âm và Hòa Thương, càng không dễ mất bình tĩnh như Lưu Sướng. Sự tồn tại của cô ta như một dòng nước bình lặng, bất kể mình có làm gì cũng sẽ bị sự tĩnh lặng này cắn nuốt sạch sẽ.
Cũng giống như lúc này đây, mình đã nói rất nhiều chuyện về Dị Vực, có nói thẳng, có quanh co nhưng chung quy cũng là khen ngợi cô ta, vậy mà cô ta vẫn không hề có phản ứng, chỉ im lặng nhìn mình, giống như những lời nói kia không liên quan gì đến bản thân cô ta cả.
Cuối cùng Thiên Sơn Tà Dương cũng không kiềm được mà bắt đầu nóng nảy, hắn vốn muốn trò chuyện một chút để tâm trạng Diệp Từ tốt lên, sau đó sẽ thân thiện với hắn hơn, như thế hắn mới đề cập đến vấn đề chính. Cho cô ta ở lại công hội hành động thoải mái như vậy cũng vì để cô ta cảm nhận được bản thân hắn coi trọng cô ta như thế nào, từ đó một lòng phục vụ công hội.
Thế mà Diệp Từ chẳng góp lời chứ đừng nói chi là nói những lời dư thừa, nụ cười cùng thái độ lặng lẽ kia đã biến hắn thành một diễn viên độc thoại có diễn xuất vô cùng yếu kém.
Diệp Từ nhìn đồng hồ, cô đã lãng phí ở đây hết một tiếng rồi, cô nhịn không được ngáp một cái. Thiên Sơn Tà Dương thật đúng là giỏi chịu đựng, nhất định phải ép mình thả dây thang xuống cho hắn, sau đó mới thuận thế ép người sao? Nhưng thật không may, tính của Diệp Từ ghét nhất chính là làm người tốt, cái thang này cô cũng không có ý định hạ.
Vì thế Diệp Từ đứng lên nói: Hội trưởng, bạn tôi vừa nhờ tôi đến giúp đánh hạ phó bản, nếu không có chuyện gì xin phép tôi muốn đi trước.
Dứt lời, Diệp Từ không nói dong dài với Thiên Sơn Tà Dương nữa mà xoay người chuẩn bị bước đi. Thiên Sơn Tà Dương thấy thế, đành bất chấp tất cả, vội nói: Công tử, còn có chút việc, em tạm thời đừng gấp gáp.
Chuyện gì? Lại chuyện Dị Vực? Diệp Từ quay đầu, ánh mắt có chút vẻ châm biếm.
Không phải. Thiên Sơn Tà Dương thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ, cô gái này thật lợi hại, có thể ép hắn rơi vào thế bị động đến mức này: Không phải, công hội muốn em lên làm trưởng nhóm chỉ huy chính, đánh phó bản. Nói xong hắn liền gửi cho Diệp Từ một yêu cầu giao dịch, ở đây có một tài khoản trống: Tài khoản này là tiền lương của em, mỗi tháng 1 vạn tệ tiền thật, đương nhiên, còn có trích phần trăm khác, em chỉ cần giúp công hội đánh phó bản, hạ được ngũ giáp hoặc là đánh xuyên qua phó bản, tiền lương tuyệt đối không ít…
Một vạn tệ đối với một nữ sinh mới 18 tuổi mà nói, thật sự là một con số không nhỏ, huống chi còn chưa tính tiền thưởng trích phần trăm nữa. Ý đồ của Thiên Sơn Tà Dương đã vô cùng rõ ràng.
Thu mua lòng người? Diệp Từ hơi híp con ngươi lại.
Chỉ sợ sau khi cô đồng ý, công hội Thiết Huyết Chiến Mâu sẽ lập tức đăng bài ở diễn đàn, nói rõ chuyện Công Tử U chính là Hải Đăng của Dị Vực Online, đồng thời nương theo đó mà gây tiếng vang. Hải Đăng trong Dị Vực tuy không phải cao thủ đứng đầu, nhưng lại là cô gái duy nhất lọt vào được top mười cao thủ đứng đầu, dĩ nhiên hiệu ứng tuyên truyền sẽ không thấp. Thiết Huyết Chiến Mâu tung tin này ra chủ yếu chỉ muốn thu hút thêm người chơi cho công hội, tăng hạng trên bảng xếp hạng mà thôi. Huống chi Hải Đăng này còn đang giữ nhiều cái thủ sát như vậy, lợi ích trong chuyện này thật khó mà kể hết…
Tuy rằng Thiên Sơn Tà Dương đưa ra điều kiện không tệ, tiếc là Diệp Từ lại không hề động tâm chút nào. Trên đời này, cô cực kỳ không thích bị lợi dụng, huống chi cô chưa hề nghĩ mình sẽ ở lại công hội Thiết Huyết Chiến Mâu này cả đời, vậy thì tại sao phải vì chút lợi ích này mà bán chính mình?
Công Tử U cô chẳng lẽ chỉ đáng giá một chút tiền vậy sao?
Diệp Từ lập tức không chút do dự từ chối giao dịch của Thiên Sơn Tà Dương, sau đó bình thản cười nói: Tôi không thích làm quan. Lương cao cũng vậy, tôi chơi game vui vẻ là chính, có tiền hay không cũng không quan trọng lắm. Nói đến đây, cô ngước nhìn xem vẻ mặt Thiên Sơn Tà Dương có chút xấu hổ nào không, lại nói tiếp: Còn về chuyện công hội cần tôi, dĩ hiên tôi sẽ không chối từ.
Nếu Diệp Từ đã nói đến nước này, Thiên Sơn Tà Dương cũng không khách sáo nữa: Vậy ngày mai em dẫn đội số 1 đánh phó bản Ky Giáp Trận đi. Nói xong, hắn lại bỏ thêm một câu: Em chỉ huy.
Diệp gật gật đầu, nửa thật nửa giả nói: Hội trưởng đã coi trọng tôi như vậy... tôi sẽ cố gắng.
Dứt lời, cô liền dứt khoát rời khỏi phòng họp. Cô vừa rời đi, Linh Hào Tỳ Sương liền bước vào, nhìn Thiên Sơn Tà Dương hỏi: Thế nào?
Thiên Sơn Tà Dương cau mày, thở dài một hơi: Mình thật không dám tin cô ta chỉ mới mười tám tuổi. Cách nói chuyện già dặn lại còn vô cùng lão luyện làm mình không chiếm được chút lợi ích nào. Nói xong hắn thấy Linh Hào Tỳ Sương nhướng mi lại than một hơi, giọng nói chút thất bại: Cô ta từ chối chức chỉ huy, nhưng lại không cự tuyệt dẫn đội đánh phó bản.
Chuyện Dị Vực…” Linh Hào Tỳ Sương cũng khẽ nhíu mày.
Cả quá trình đều không lên tiếng, con mẹ nó chứ, nghĩ lại mình thật giống con khỉ diễn trò.
Linh Hào Tỳ Sương không nói thêm gì, bật máy ghi âm của phòng họp, lát sau thở dài: Tiếng cô ta nói chuyện không rõ ràng lắm, căn bản không thể mang đi tuyên truyền. Xem ra không thể mượn danh tiếng của Hải Đăng rồi.
Thiên Sơn Tà Dương gượng cười nói: Thôi bỏ đi, không cần dùng mấy cách này để nâng cao danh tiếng công hội, có hoa không quả, chỉ cần có thể đánh qua phó bản, danh tiếng gì cũng có.
Diệp Từ ít nhiều cũng đã đoán được Thiên Sơn Tà Dương muốn lợi dụng mình, nhưng không ngờ được bọn họ còn đặt cả máy ghi âm.
Sáu giờ tối ngày hôm sau, Diệp Từ đúng giờ online, dẫn tất cả thành viên của đội số 1 đã tập trung đầy đủ vào Ky Giáp Trận. Tuy rằng lúc đội số 2 xử lý xong phó bản, người đội số 1 cũng nghe danh nữ thợ săn này không ít, nhưng lần này cô ta đến chỉ huy, ít nhiều gì cũng khiến các đội viên mang chút tâm trạng bài xích. Cũng dễ hiểu thôi, một người xa lạ từ đâu chạy đến làm chỉ huy, mấy ai chấp nhận được, đây vốn là bản tính của con người, thế nên khi bọn họ đứng đối diện Diệp Từ, thái độ này được bày ra vô cùng rõ ràng
Diệp Từ cũng không thèm để ý, trách nhiệm của cô là dẫn bọn họ đánh qua phó bản, cô hoàn toàn không có ý định bồi dưỡng tình cảm chiến hữu gì với bọn họ cả.
Về vấn đề chỉ huy, Diệp Từ cũng chẳng xa lạ gì, cô từng chỉ huy không ít đội ngũ, có điều sau này vì vấn đề cá nhân, đến công hội còn không có thì lấy đâu ra đội ngũ cho cô chỉ huy nữa.
Cô nhẩm tính một lúc, đã rất lâu rồi không đứng ở vị trí chỉ huy, cảm giác có chút xa lạ làm cô bắt đầu hơi hồi hộp.
Nhưng phong độ rất nhanh đã trở lại. Phong cách chỉ huy của Diệp Từ là không nói nhiều những chuyện vô nghĩa, những gì cần làm nhiều lắm chỉ nói hai lần, có thể đánh thắng hay không đều tùy vào sự phối hợp của bọn họ. Cho nên dưới cách chỉ huy này của cô, trừ việc tập trung cao độ còn yêu cầu có sự phối hợp rất cao của cả đoàn thể.
Đội số một hiển nhiên vẫn chưa quen cách chỉ huy của Diệp Từ, cộng thêm chút bài xích ban đầu, sự phối hợp dĩ nhiên cũng giảm xuống, chỉ mới đến chỗ quái tinh anh đã bắt đầu loạn cả lên. Quái vừa mới tung một kỹ năng tấn công đã giết chết được tank số 3, 4, 5, kế đó đến lượt buff, OT kéo quái, lần lượt bị giết sạch.
Ngay lập tức trong đội vang lên tiếng kêu la không ngớt, có oán trách, có mẳng chửi, thậm chí còn có người hận không thể giết chết Diệp Từ để xả cơn tức giận trong lòng
Diệp Từ liếc mắt nhìn hắn, biết hắn hiểu lầm sự im lặng của mình nhưng cũng không muốn giải thích, chỉ là gật đầu rồi thôi.
Vậy có thể nói anh biết ID em dùng trong game Dị Vực được không? Thiên Sơn Tà Dương thấy Diệp Từ không phủ định, vì thế lại hỏi tiếp câu thứ hai một cách cẩn thận.
Vấn đề này thật đúng là làm khó Diệp Từ, chuyện đã quá lâu cô khó mà nhớ chính xác được. Dù ngày đó cô là một trong những người đầu tiên đăng ký chơi game Dị Vực ấy, nhưng đấy không có nghĩa là cô sẽ nhớ rõ mọi thứ về nó. Cô lại nghiêng đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại chuyện của mười năm trước, lát sau mới ngập ngừng quay sang đối mặt với ánh nhìn chằm chằm của Thiên Sơn Tà Dương, ngập ngừng nói: Hình như là... Hải Đăng...thì phải...
Cô nói hơi nhỏ nên Thiên Sơn không nghe được hai chữ cuối tỏ vẻ không chắc chắn lắm của cô, nhưng chỉ cái tên kia thôi đã đủ làm hắn không kiềm được sự kích động. Trước đây dĩ nhiên hắn cũng đã từng chơi Dị Vực, mà những người từng chơi Dị Vực thì không ai không biết cái tên Hải Đăng kia.
Đó là một pháp sư có kỹ thuật vô cùng điêu luyện, thao tác giỏi cực kỳ. Mặc dù có một số chỗ vẫn còn hơi non nớt nhưng ai cũng công nhận Hải Đăng là một pháp sư giỏi nhất nhì Dị Vực.
Thật ra từ báo cáo của Linh Hào Tỳ Sương, Thiên Sơn Tà Dương đã sớm biết Diệp Từ là Hải Đăng, nhưng trong lòng hắn vẫn còn chút nghi ngờ.
Thứ nhất về mặt thao tác, tuy thao tác của Hải Đăng rất giỏi nhưng rõ ràng vẫn còn non nớt và dễ bị kích động, căn bản không giống với Công Tử U vừa giỏi vừa lão luyện như vậy. Kế nữa, Hải Đăng nổi tiếng trong Dị Vực là một người không hề thân thiện, lại còn lạnh lùng ích kỷ, khác xa với thái độ hòa đồng dễ chịu của Công Tử U.
Cho nên, với tư cách là hội trưởng, Thiên Sơn Tà Dương không thể không xác nhận trực tiếp với Diệp Từ một lần nữa. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ vui mừng, sau đó cố ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh cười nói: Anh cứ nghĩ Hải Đăng tuổi không nhỏ, không ngờ em lại bằng tuổi với Âm Âm.
Thiên Sơn Tà Dương gọi Đổng Âm bằng tên thân mật như vậy khiến Diệp Từ cảm thấy có chút ớn lạnh, có điều cô chỉ khẽ nhếch môi một chút mà thôi. Hiện giờ cô thật sự tò mò không biết Thiên Sơn Tà Dương tìm cô đến đây là vì chuyện gì, bảo Đổng Âm gọi mình đến đây mà cả nửa ngày chỉ hỏi chuyện Dị Vực, chẳng lẽ là muốn chiêu hiền đãi sĩ? Tuy nghĩ như thế nhưng cô lại không hề nóng nảy lên tiếng.
Mười năm, Diệp Từ đã gặp không ít chuyện, hiểu không ít nguyên tắc, học được không ít tiểu xảo.
Tại thời điểm đàm phán giao dịch, tuyệt đối không được nôn nóng lên tiếng trước, phải lùi một bước, lấy tĩnh chế động, bạn càng bình tĩnh thì đối phương càng dễ mất phương hướng.
Vì thế Diệp Từ chỉ cười cười, tựa lưng vào ghế nhìn thẳng vào Thiên Sơn Tà Dương, không nói thêm một câu nào.
Hành động này của cô ít nhiều khiến Thiên Sơn Tà Dương rơi vào thế bị động. Hắn biết Diệp Từ chỉ là một cô gái mười tám tuổi, đây là độ tuổi vừa non nớt vừa xốc nổi, rất khó giữ được bình tĩnh, chỉ cần tâng bốc mấy câu hoặc thêm vài lời ngon ngọt sẽ lên mây ngay. Vậy mà không ngờ cô gái này lại không hề bị ảnh hưởng, khiến hắn có cảm giác nhìn không thấu.
Cô ta không ngây thơ như Đổng Âm và Hòa Thương, càng không dễ mất bình tĩnh như Lưu Sướng. Sự tồn tại của cô ta như một dòng nước bình lặng, bất kể mình có làm gì cũng sẽ bị sự tĩnh lặng này cắn nuốt sạch sẽ.
Cũng giống như lúc này đây, mình đã nói rất nhiều chuyện về Dị Vực, có nói thẳng, có quanh co nhưng chung quy cũng là khen ngợi cô ta, vậy mà cô ta vẫn không hề có phản ứng, chỉ im lặng nhìn mình, giống như những lời nói kia không liên quan gì đến bản thân cô ta cả.
Cuối cùng Thiên Sơn Tà Dương cũng không kiềm được mà bắt đầu nóng nảy, hắn vốn muốn trò chuyện một chút để tâm trạng Diệp Từ tốt lên, sau đó sẽ thân thiện với hắn hơn, như thế hắn mới đề cập đến vấn đề chính. Cho cô ta ở lại công hội hành động thoải mái như vậy cũng vì để cô ta cảm nhận được bản thân hắn coi trọng cô ta như thế nào, từ đó một lòng phục vụ công hội.
Thế mà Diệp Từ chẳng góp lời chứ đừng nói chi là nói những lời dư thừa, nụ cười cùng thái độ lặng lẽ kia đã biến hắn thành một diễn viên độc thoại có diễn xuất vô cùng yếu kém.
Diệp Từ nhìn đồng hồ, cô đã lãng phí ở đây hết một tiếng rồi, cô nhịn không được ngáp một cái. Thiên Sơn Tà Dương thật đúng là giỏi chịu đựng, nhất định phải ép mình thả dây thang xuống cho hắn, sau đó mới thuận thế ép người sao? Nhưng thật không may, tính của Diệp Từ ghét nhất chính là làm người tốt, cái thang này cô cũng không có ý định hạ.
Vì thế Diệp Từ đứng lên nói: Hội trưởng, bạn tôi vừa nhờ tôi đến giúp đánh hạ phó bản, nếu không có chuyện gì xin phép tôi muốn đi trước.
Dứt lời, Diệp Từ không nói dong dài với Thiên Sơn Tà Dương nữa mà xoay người chuẩn bị bước đi. Thiên Sơn Tà Dương thấy thế, đành bất chấp tất cả, vội nói: Công tử, còn có chút việc, em tạm thời đừng gấp gáp.
Chuyện gì? Lại chuyện Dị Vực? Diệp Từ quay đầu, ánh mắt có chút vẻ châm biếm.
Không phải. Thiên Sơn Tà Dương thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ, cô gái này thật lợi hại, có thể ép hắn rơi vào thế bị động đến mức này: Không phải, công hội muốn em lên làm trưởng nhóm chỉ huy chính, đánh phó bản. Nói xong hắn liền gửi cho Diệp Từ một yêu cầu giao dịch, ở đây có một tài khoản trống: Tài khoản này là tiền lương của em, mỗi tháng 1 vạn tệ tiền thật, đương nhiên, còn có trích phần trăm khác, em chỉ cần giúp công hội đánh phó bản, hạ được ngũ giáp hoặc là đánh xuyên qua phó bản, tiền lương tuyệt đối không ít…
Một vạn tệ đối với một nữ sinh mới 18 tuổi mà nói, thật sự là một con số không nhỏ, huống chi còn chưa tính tiền thưởng trích phần trăm nữa. Ý đồ của Thiên Sơn Tà Dương đã vô cùng rõ ràng.
Thu mua lòng người? Diệp Từ hơi híp con ngươi lại.
Chỉ sợ sau khi cô đồng ý, công hội Thiết Huyết Chiến Mâu sẽ lập tức đăng bài ở diễn đàn, nói rõ chuyện Công Tử U chính là Hải Đăng của Dị Vực Online, đồng thời nương theo đó mà gây tiếng vang. Hải Đăng trong Dị Vực tuy không phải cao thủ đứng đầu, nhưng lại là cô gái duy nhất lọt vào được top mười cao thủ đứng đầu, dĩ nhiên hiệu ứng tuyên truyền sẽ không thấp. Thiết Huyết Chiến Mâu tung tin này ra chủ yếu chỉ muốn thu hút thêm người chơi cho công hội, tăng hạng trên bảng xếp hạng mà thôi. Huống chi Hải Đăng này còn đang giữ nhiều cái thủ sát như vậy, lợi ích trong chuyện này thật khó mà kể hết…
Tuy rằng Thiên Sơn Tà Dương đưa ra điều kiện không tệ, tiếc là Diệp Từ lại không hề động tâm chút nào. Trên đời này, cô cực kỳ không thích bị lợi dụng, huống chi cô chưa hề nghĩ mình sẽ ở lại công hội Thiết Huyết Chiến Mâu này cả đời, vậy thì tại sao phải vì chút lợi ích này mà bán chính mình?
Công Tử U cô chẳng lẽ chỉ đáng giá một chút tiền vậy sao?
Diệp Từ lập tức không chút do dự từ chối giao dịch của Thiên Sơn Tà Dương, sau đó bình thản cười nói: Tôi không thích làm quan. Lương cao cũng vậy, tôi chơi game vui vẻ là chính, có tiền hay không cũng không quan trọng lắm. Nói đến đây, cô ngước nhìn xem vẻ mặt Thiên Sơn Tà Dương có chút xấu hổ nào không, lại nói tiếp: Còn về chuyện công hội cần tôi, dĩ hiên tôi sẽ không chối từ.
Nếu Diệp Từ đã nói đến nước này, Thiên Sơn Tà Dương cũng không khách sáo nữa: Vậy ngày mai em dẫn đội số 1 đánh phó bản Ky Giáp Trận đi. Nói xong, hắn lại bỏ thêm một câu: Em chỉ huy.
Diệp gật gật đầu, nửa thật nửa giả nói: Hội trưởng đã coi trọng tôi như vậy... tôi sẽ cố gắng.
Dứt lời, cô liền dứt khoát rời khỏi phòng họp. Cô vừa rời đi, Linh Hào Tỳ Sương liền bước vào, nhìn Thiên Sơn Tà Dương hỏi: Thế nào?
Thiên Sơn Tà Dương cau mày, thở dài một hơi: Mình thật không dám tin cô ta chỉ mới mười tám tuổi. Cách nói chuyện già dặn lại còn vô cùng lão luyện làm mình không chiếm được chút lợi ích nào. Nói xong hắn thấy Linh Hào Tỳ Sương nhướng mi lại than một hơi, giọng nói chút thất bại: Cô ta từ chối chức chỉ huy, nhưng lại không cự tuyệt dẫn đội đánh phó bản.
Chuyện Dị Vực…” Linh Hào Tỳ Sương cũng khẽ nhíu mày.
Cả quá trình đều không lên tiếng, con mẹ nó chứ, nghĩ lại mình thật giống con khỉ diễn trò.
Linh Hào Tỳ Sương không nói thêm gì, bật máy ghi âm của phòng họp, lát sau thở dài: Tiếng cô ta nói chuyện không rõ ràng lắm, căn bản không thể mang đi tuyên truyền. Xem ra không thể mượn danh tiếng của Hải Đăng rồi.
Thiên Sơn Tà Dương gượng cười nói: Thôi bỏ đi, không cần dùng mấy cách này để nâng cao danh tiếng công hội, có hoa không quả, chỉ cần có thể đánh qua phó bản, danh tiếng gì cũng có.
Diệp Từ ít nhiều cũng đã đoán được Thiên Sơn Tà Dương muốn lợi dụng mình, nhưng không ngờ được bọn họ còn đặt cả máy ghi âm.
Sáu giờ tối ngày hôm sau, Diệp Từ đúng giờ online, dẫn tất cả thành viên của đội số 1 đã tập trung đầy đủ vào Ky Giáp Trận. Tuy rằng lúc đội số 2 xử lý xong phó bản, người đội số 1 cũng nghe danh nữ thợ săn này không ít, nhưng lần này cô ta đến chỉ huy, ít nhiều gì cũng khiến các đội viên mang chút tâm trạng bài xích. Cũng dễ hiểu thôi, một người xa lạ từ đâu chạy đến làm chỉ huy, mấy ai chấp nhận được, đây vốn là bản tính của con người, thế nên khi bọn họ đứng đối diện Diệp Từ, thái độ này được bày ra vô cùng rõ ràng
Diệp Từ cũng không thèm để ý, trách nhiệm của cô là dẫn bọn họ đánh qua phó bản, cô hoàn toàn không có ý định bồi dưỡng tình cảm chiến hữu gì với bọn họ cả.
Về vấn đề chỉ huy, Diệp Từ cũng chẳng xa lạ gì, cô từng chỉ huy không ít đội ngũ, có điều sau này vì vấn đề cá nhân, đến công hội còn không có thì lấy đâu ra đội ngũ cho cô chỉ huy nữa.
Cô nhẩm tính một lúc, đã rất lâu rồi không đứng ở vị trí chỉ huy, cảm giác có chút xa lạ làm cô bắt đầu hơi hồi hộp.
Nhưng phong độ rất nhanh đã trở lại. Phong cách chỉ huy của Diệp Từ là không nói nhiều những chuyện vô nghĩa, những gì cần làm nhiều lắm chỉ nói hai lần, có thể đánh thắng hay không đều tùy vào sự phối hợp của bọn họ. Cho nên dưới cách chỉ huy này của cô, trừ việc tập trung cao độ còn yêu cầu có sự phối hợp rất cao của cả đoàn thể.
Đội số một hiển nhiên vẫn chưa quen cách chỉ huy của Diệp Từ, cộng thêm chút bài xích ban đầu, sự phối hợp dĩ nhiên cũng giảm xuống, chỉ mới đến chỗ quái tinh anh đã bắt đầu loạn cả lên. Quái vừa mới tung một kỹ năng tấn công đã giết chết được tank số 3, 4, 5, kế đó đến lượt buff, OT kéo quái, lần lượt bị giết sạch.
Ngay lập tức trong đội vang lên tiếng kêu la không ngớt, có oán trách, có mẳng chửi, thậm chí còn có người hận không thể giết chết Diệp Từ để xả cơn tức giận trong lòng
Danh sách chương