Editor: Hina

(*) Chim Robin: là một dạng chim gần giống chim Oanh

Diệp Từ vừa chạy đến chỗ Rami, đầu mối quan trọng trong nhiệm vụ mà thôn trưởng giao ban nãy, vừa lật xem phần thưởng của dãy nhiệm vụ liên hoàn. Có điều, thật đáng tiếc cho cô là trong phần ghi chú nhiệm vụ, đừng nói là phần thưởng, ngay cả những nhiệm vụ liên quan phía sau đều là một dấu chấm hỏi to đùng.

Tuy rất tò mò không biết nhiệm vụ liên hoàn sẽ mang đến phần thưởng gì cho mình, nhưng Diệp Từ cũng không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ thôi.

Diệp Từ đóng phần ghi chú nhiệm vụ, rồi bước nhanh đến trước nhà Rami. Sau khi chào hỏi một cách lễ phép, Diệp Từ tự giới thiệu về mình, đồng thời cũng nói rõ lý do tại sao mình đến đây, ngay sau đó, cô lập tức nhận được nhiệm vụ từ Rami: Thu gom mười cái nanh thỏ.

Mười chiếc răng nanh ngay tức thì được giao ra, Rami giật mình nói: Chúa ơi, người thanh niên, tốc độ làm việc của cô thật là nhanh.

Diệp Từ khiêm tốn mỉm cười, cái này chẳng phải tốc độ làm việc của cô nhanh, mà vì cô trùng sinh nên có chút ưu đãi thôi.

Nhiệm vụ đầu tiên được bàn giao một cách nhanh chóng, Rami tiếp tục bảo Diệp Từ ra ngoài thôn thu gom một số bộ da của heo rừng, đồng thời đưa cho cô một cây dao nhỏ dùng để lột da với độ bền chỉ có mười.

Sau khi ra khỏi thôn, Diệp Từ liền tìm thấy nơi có heo rừng. So với thỏ, lực tấn công và tốc độ của chúng rõ ràng mạnh hơn nhiều, mà cấp độ của bọn chúng còn cao hơn Diệp Từ một bậc. Diệp Từ không đủ sức một mình đấu với hai con heo rừng, chỉ có thể một đánh một mà thôi.

Theo từng nhát dao đâm xuống, Diệp Từ càng lúc càng sử dụng quen tay.

Tuy tốc độ giết một con heo rừng không cao, nhưng trong tình huống tấn công cự ly gần, Thợ Săn so với Pháp Sư rõ ràng nhỉnh hơn nhiều. Cũng vì thế mà mỗi lần Diệp Từ vung dao đâm xuống đều có cảm giác hạnh phúc muốn rơi lệ.

Cô nhớ ngày trước, khi cô còn là một Pháp Sư mới nhập môn, lúc làm nhiệm vụ này thực vô cùng thê thảm...

Trong lúc cô đang vui vẻ giết heo rừng, âm báo của hệ thống lại vang lên.

Bạn có điện thoại của một người tên là Lưu Sướng, xin hỏi bạn có muốn tạm dừng trò chơi để nghe máy không? Giọng nói nhắc nhở vô cùng bình thường của hệ thống lại khiến Diệp Từ đang giết heo rừng run rẩy cả người, ngay cả động tác vung đao cũng chậm mất nửa nhịp. Con heo rừng ngay lập tức bắt lấy cơ hội, không hề khách sáo mà để lại trên người cô một vết thương.

Diệp Từ vừa nhịn đau nhanh chóng giải quyết con lợn rừng ấy, vừa vội vàng chọn nhận điện thoại.

Muốn nói về mối quan hệ giữa Lưu Sướng và Diệp Từ, thì phải kể đến chuyện xa xưa.

Nghe nói, hai mươi năm trước, trong khu nhà này, có bốn đôi vợ chồng, kết hôn trong cùng một năm, sau đó cũng mang thai cùng năm, thậm chí sinh con cũng cùng một ngày.

Diệp Từ nghĩ, khi đó chắc hẳn rất là náo nhiệt.

Mà Diệp Từ và Lưu Sướng chính là hai trong bốn đứa trẻ ngày đó.

Đương nhiên, chuyện xưa của họ không phải chỉ có thế.

Bốn đứa bé từ ngày mới sinh ra đã chơi cùng với nhau, cùng đi nhà trẻ, cùng học tiểu học, sau đó đến trung học, mãi khi vào phổ thông mới tách ra, có điều, chuyện này cũng không thể ngăn cản được tình bạn của bốn người bọn họ trong bao năm qua.

Cả bốn vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết, nếu không phải...

Diệp Từ cắn môi, nếu không phải khi ấy, cô vì hư danh ảo vọng mà lạnh nhạt vô tình làm tổn thương bọn họ, thì chắc chắn cả bốn vẫn còn là bạn tốt của nhau.

Sau đó, cô lại mỉm cười thầm nghĩ, hiện giờ thật tốt, cô lại có thể bắt đầu một lần nữa.

Diệp Từ thực không ngờ ở giây phút này, trái tim cô thoáng tun rẩy. Mãi đến khi hệ thống đã kết nối với cuộc gọi của Lưu Sướng, lòng cô vẫn còn dư âm của cơn bão giật cấp mười hai vừa ghé thăm ban nãy.

Rốt cuộc đã bao năm rồi cô chưa được nghe thấy giọng của Lưu Sướng?

Ba năm? Năm năm? Hay là lâu hơn thế nữa.

“Alo! Tiểu Từ, nghe nói cậu cũng định chơi Vận Mệnh phải không?” Tính tình Lưu Sướng là thế, trước giờ cô nàng luôn nghĩ sao nói vậy, điện thoại vừa có người nhấc máy thì không cần biết đối phương đang làm gì, đầu tiên đều sẽ nghe thấy giọng nói giòn tan của cô.

“Ừ.” Nghe thấy giọng Lưu Sướng, những gì Diệp Từ suy nghĩ trong đầu đều như nghẹn lại, tất cả cũng bởi vì cô không thể khống chế nổi cảm xúc của mình, nghẹn ngào một lúc lâu mới thốt lên được một tiếng.

Trước đây, Diệp Từ vốn là một người khá lạnh lùng, nên câu trả lời này của cô không hề làm Lưu Sướng cảm thấy bất ngờ, cô nàng tiếp tục cười hì hì nói: Mình định luyện nhân vật Tế Tự, hehe, Tế Tự thuộc loài người, chuyên buff nhưng cũng có thể tấn công được, sau này để chị đây kéo cấp cho em ha!

Nghe đến đây, Diệp Từ sửng sốt, cô chợt nhớ lại năm đó Lưu Sướng tham gia Vận Mệnh cũng chọn nhân vật như thế, kết quả là do thao tác quá khó, cấp bậc thấp, trang bị lại kém, nên phải thường xuyên tìm cô hỗ trợ. Nhưng bản thân cô nào để ý đến, chỉ miệt mài chuyên tâm luyện cấp cho mình nên không đồng ý giúp Lưu Sướng, còn đưa tên Lưu Sướng vào sổ đen, từ đấy... hai người không còn cơ hội liên lạc với nhau nữa.

Thật may, ông trời đã cho cô một cơ hội để sửa chữa.

Khi Lưu Sướng vẫn còn đang đắc ý khua môi múa mép, Diệp Từ từ tốn đề nghị: “Tuy Tế Tự có thể vừa buff vừa đánh, nhưng nghề này nghe nói bị gọi là người vạn năng (*), nói khó nghe hơn thì là vạn năm dự bị. Thao tác tốt thì chẳng sao nhỡ thao tác bình thường thì đến cả thăng cấp cũng rất khó khăn, cậu xem đổi cái khác được không?”

(*) người vạn năng, gốc là vạn kim du, ý chỉ người mà việc gì cũng làm được nhưng chẳng chuyên về cái gì cả.

Lưu Sướng giật mình, Diệp Từ trong trí nhớ của cô là một người không thích nói nhiều, hơn nữa còn sống theo kiểu thân ai nấy lo, tuy cô nàng chơi game khá cừ nhưng đừng mơ có thể hỏi được tin tức hữu dụng gì từ từ miệng cô ấy.

Nhưng, hôm nay cô nàng bị làm sao ấy nhỉ?

“Lưu Sướng?”

Thấy Lưu Sướng không nói tiếng nào, Diệp Từ gọi.

“Vậy nên chọn chức nghiệp gì mới tốt?” Lưu Sướng sau khi phục hồi tinh thần, vội vàng hỏi.

Câu hỏi này đúng là làm khó Diệp Từ, Lưu Sướng là người rất trọng vẻ bề ngoài, từ trước đến giờ chơi game không hề quan tâm đến độ khó dễ, chỉ để ý đến xấu hay đẹp mà thôi. Cho nên cô hơi lo đề nghị của mình sẽ không hợp ý Lưu Sướng...

“Hay là...” Diệp Từ không dám thẳng thắng nói, nên mở đâu theo kiểu thăm dò: “Hay là cậu chọn chức nghiệp Triệu Hồi Sư thuộc tộc người sói đi...

“Triệu Hồi Sư, tộc người sói? Nghề ấy có ưu điểm gì?”

Phản ứng của Lưu Sướng có chút ngoài dự đoán của Diệp Từ, cô nàng không có lập tức từ chối, điều này thực làm Diệp Từ vô cùng vui vẻ.

Có lẽ, cô không có thật sự hiểu biết rõ Lưu Sướng, hiện tại tìm hiểu cũng không muộn.

“Thể lực của người sói so với các chủng tộc khác cao hơn hai điểm, hơn nữa còn có một đặc tính riêng của chủng tộc là nhạy bén, rất khó bị giết chết. Triệu Hồi Sư cấp 5 có thể dẫn theo sủng vật, dù đánh nhau, luyện cấp hay tham gia phó bản, DPS đều rất mạnh.”

“Vậy để tớ chọn Triệu Hồi Sư của tộc người sói.” Tuy Lưu Sướng cảm thấy thái độ của Diệp Từ hôm nay có hơi kì lạ, nhưng cô vẫn rất vui mừng vì có thể nghe được lời khuyên của Diệp Từ, lập tức sảng khoái mà quyết định.

“Đúng rồi, khi tạo nhân vật, nhất định phải chọn đặc tính nhân vật là ngoại giao, gian xảo, trả giá...” Diệp Từ thực hận rằng không thể nói hết cho Lưu Sướng những gì mình biết, cảm giác trong lòng cô lúc này giống như bản thân đã đánh mất một thứ vô cùng quý giá, và giờ vô tình tìm lại được, nên cô nhất định phải đem tất cả những thứ tốt nhất dành tặng cho cô bạn mình.

“Cậu làm thế nào mà biết nhiều vậy?”

Diệp Từ giật mình, vội vàng tìm cớ: “Mình mua được tài liệu từ người đã chơi bản Close Beta”

Lưu Sướng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không nghi ngờ, hai người nói thêm vài câu rồi tắt kết nối, chờ đến 14 giờ.

Sau khi cúp điện thoại, đáy lòng Diệp Từ không kiềm được sự hưng phấn đang dâng trào. Cô cũng không có ý định kiềm nén nó nữa mà chuyển hết thành đòn tấn công, không ngừng vung dao lên, hạ dao xuống vào người mấy con lợn rừng xui xẻo.

Đánh chết lợn rừng, Diệp Từ lấy dao ra để lột da, lập tức thấy mình có được Thu Thập thuật. Có điều đây chỉ là kỹ năng có được trong nhiệm vụ, một khi nhiệm vụ hoàn thành, kỹ năng Thu Thập thuật này cũng sẽ biến mất.

Bởi vì cứ lột xác một con sẽ làm hao tổn một chút độ bền của dao lột da, thế nên Diệp Từ tận dụng hết khả năng có thể, không những lột da nó mà còn xử lý luôn cả chỗ răng nanh lợn, thịt thà xương cốt, tất cả đều tách ra từng phần từng phần riêng biệt.

Đây đều là vật phẩm nằm trong yêu cầu của dãy nhiệm vụ chính.

Thu thập mười con lợn rừng xong, con dao lột da trên tay Diệp Từ cũng biến mất. Cô không về thẳng nhà Rami mà đi về phía một gốc hòe lớn bên ngoài thôn.

Là một người trùng sinh, chơi lại trò chơi mà mình vô cùng quen thuộc, nếu cô vẫn chơi theo trình tự cũ như bao người chơi mới thì thực là ngu xuẩn.

Diệp Từ tất nhiên có kế hoạch của mình.

Cô đến chỗ gốc hòe này đơn giản là vì ở đây có BUG, BUG này vốn cũng không ai biết, mãi đến khi trò chơi hoạt động được bốn năm mới có người phát hiện. Lúc ấy, hàng nghìn hàng vạn người ào ào đổ về để tận dụng nó, số lượng nhiều đến nỗi khiến tập đoàn Vinh Diệu phải cập nhật sửa lỗi ngay trong đêm đó, hơn nữa còn hạ 1 cấp của tất cả người chơi lợi dụng lỗi này xem như trừng phạt.

Diệp Từ mở ra hành trang có hai mươi ô dành cho tân thủ ra, bên trong có một bình thuốc đỏ, và một ngọn nến.

Ngọn nến dĩ nhiên dùng để chiếu sáng. Trong Vận Mệnh, nếu người chơi không học được kỹ năng “Dạ Thị” (nhìn trong bóng đêm), thì khi trời tối có thể nhờ vào ánh nến, đuốc hoặc một vài thứ khác để nhìn đường.

Hiện tại Diệp Từ không chút do dự lấy ngọn nến này ra, nhóm một đống lửa ở dưới gốc hòe, cô muốn nhân lúc tất cả mọi người còn chưa tiến vào trò chơi hoàn thành nhiệm vụ bị lỗi này.

Nhóm lửa xong, cô lấy phần thịt thỏ còn thừa khi làm nhiệm vụ ban nãy ra nướng. Tuy cô chưa chưa học kỹ năng nấu nướng, nhưng miếng thịt thỏ bị nướng trên đống lửa vẫn xèo xèo chảy mỡ.

Bỗng nhiên phía trên đầu Diệp Từ vang lên tiếng vỗ cánh phành phạch, cô ngẩng lên thì thấy một con chim Robin màu nâu vàng đang từ từ đậu xuống bên cạnh, đôi mắt đen láy như hai hạt đậu nhỏ nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trên tay cô.

Diệp Từ cũng không keo kiệt, cô quăng từng miếng thịt nướng cho nó ăn, đến miếng cuối cùng, cô không ném ra ngoài mà giữ trên tay đưa dần về phía con chim Robin.

Con chim Robin không chút khách sáo, nó há mỏ quặm lấy miếng thịt trong tay Diệp Từ.

Diệp Từ chăm chú nhìn miếng thịt trong tay, đến khi nửa miếng thịt bị con Robin cắn vào miệng, cô kéo mạnh miếng thịt ra khỏi miệng nó. Nhưng con Robin hình như đã ăn đến mức hài lòng, nó đập cánh, rỉa lông, vài chiếc lông màu vàng rơi xuống.

Thành công!

Diệp Từ vô cùng kích động. Đây là một nhiệm vụ tuần hoàn, khi đưa ra mười chiếc lông vàng của Robin, NPC sẽ thưởng cho người chơi một quyển kỹ năng nghề nghiệp được lựa chọn ngẫu nhiên.

Chỉ là... con chim Robin này rất là đáng ghét, trừ lần đầu tiên ngoan ngoãn cho bạn lông chim, về sau dù bạn có cho nó ăn, cơ hội lông rụng cũng chỉ là 0,001.

Cho nên, về sau, dù biết phần thưởng của nhiệm vụ này rất hậu hĩnh, nhiều người chơi cũng bỏ qua không đi làm.

Chẳng qua...

Bây giờ là BUG...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện