Trong vòng một đêm, game thủ đạt đến cấp 5 nhiều như nấm mọc sau mưa.
Lúc Lưu Sướng và Diệp Từ đến trước cửa vào Hang Động Băng Giá, hai mắt Lưu Sướng mở to vì bất ngờ.
“A a a, không thể nào, sao có nhiều người cấp 5 thế?” Cô dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn các người chơi đủ loại chức nghiệp đang cầm vũ khí, mặc các loại trang bị chuyên của từng nghề, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Luyện cấp trong Vận Mệnh khó như vậy, mấy người này đều dùng hỏa tiễn hay sao? Cả một đám luyện cấp kinh thế!”
Diệp Từ chỉ mỉm cười, không hề xen vào. Dù sao trong trò Vận Mệnh này, mười cấp đầu rất dễ luyện, qua cấp 10, muốn lên một cấp còn khó hơn lên trời, không có gì phải ngạc nhiên cả. Cô quay sang nói với Lưu Sướng: Đi thôi, chúng ta vào phó bản.
Trong vài giây tiếp theo, Lưu Sướng vẫn chưa thể hồi phục được tinh thần, cô ngẩn người, sau đó lại tiếp tục bị dọa thêm một lần nữa khi quay sang nhìn danh sách các thành viên trong tổ đội, vì trong tổ đội chỉ có mỗi cô và Diệp Từ.
Mình bảo này, cậu có bị bệnh không đấy? Hai người chúng ta đi phó bản? Ừ.
Diệp Từ, cho dù mình đã cấp năm, có thể mang theo sủng vật, sức chiến đấu tạm xem như là hai người nhưng cậu cũng không thể nào khinh địch như vậy chứ? Lưu Sướng kéo tay Diệp Từ lại, chầm chậm nói hệt như người đi trước hướng dẫn lớp trẻ đi sau: Phó bản của Vận Mệnh khó khó khó dữ lắm, không phải có hai chữ bình thường là nó bình thường thật đâu...
Diệp Từ mỉm cười, nhìn Lưu Sướng vẫn còn đang định bật công tắc thao thao bất tuyệt, lên tiếng ngắt lời: Chúng ta vào thử thôi, có thể đánh thì đánh, dù sao dưới cấp 10 có chết cũng không bị phạt gì, ra thì vào lại vậy thôi.
Chi bằng chúng ta tìm thêm người...
Diệp Từ lại tiếp tục mỉm cười đầy bí ẩn, cô xoay người đi về phía cửa động, nhặt một khúc gỗ lên đốt thành ngọn đuốc, rồi mới quay sang nói với Lưu Sướng: Cậu sợ chết thế sao?
Lưu Sướng nhìn chằm chằm Diệp Từ, gật đầu, vẻ mặt có phần suy tư nhưng cũng hết sức nghiêm túc. Cô mím môi, bước nhanh về phía Diệp Từ: Thôi được rồi! Chết thì chết.
Cho dù Lưu Sướng đã chuẩn bị tinh thần liều chết nhưng cô đang cùng tổ với Diệp Từ, dù có muốn chết e là cũng không thể.
Hai hộ vệ và Boss Saint lần lượt ngã xuống, Lưu Sướng ngẩn ngơ đứng nhìn, bản thân cô lúc này thực sự cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Lưu Sướng, đến sờ quái này... Không thể phủ nhận, Diệp Từ kéo theo Lưu Sướng đi đánh phó bản, một phần vì muốn giúp cô bạn mình thăng cấp, một phần còn vì muốn thay đổi vận may. Tuy rằng chỉ cần kiên trì là có thể tìm được may mắn trong xui xẻo, dù có đen đến mức nào cũng phải có một lúc may mắn, nhưng ngay cả bản thân cô cũng sợ rằng cái ngày trong mơ kia vẫn còn xa lắm.
À, ừ...
Lưu Sướng ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thấy trần động đen sì một màu, sau đó lại đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình. Cơn đau lập tức ập đến chứng minh mọi chuyện đều là thật.
Quả nhiên, Lưu Sướng may mắn hơn Diệp Từ rất nhiều.
Ba con Boss rơi ra được sáu món trang bị màu xanh lam, hai kiện bằng da, hai kiện bằng vải và hai kiện bằng kim loại.
Trang bị màu xanh lam nhận được từ phó bản tốt hơn nhiều so với trang bị đổi được từ linh hạch. Tuy trong sáu món đồ này chẳng có món nào nằm trong bộ trang bị đặc biệt của phó bản Hang Động Băng Giá, nhưng so với những người khác lúc này có thể xem là trang bị tốt có một không hai.
Thuở ban đầu, thợ săn chỉ có thể sử dụng trang bị bằng da, hai món đồ bằng da dĩ nhiên được Diệp Từ giữ lại sử dụng, Lưu Sướng dùng được trang bị bằng vải, nên hai kiện trang bị bằng vải không thể chạy thoát tay cô. Còn hai kiện bằng kim loại, Đổng Âm và Dịch Thương, một người là chiến sĩ, một người là kỵ sĩ, vừa hay có thể dùng được, Diệp Từ định sau khi xong phó bản này sẽ gửi sang cho hai người họ.
Hai món đồ bằng da của cô, một là quần áo, một là bao tay, dù thuộc tính cộng thêm không có nhanh nhẹn hay tốc độ nhưng thế này là Diệp Từ quá hài lòng rồi. Cô lập tức thay đổi trang bị, sau đó xử lý hết đám quái con bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi phó bản.
Lưu Sướng cực kỳ kích động nhìn chằm chằm món trang bị màu lam trên tay mình, cô vuốt ve nó một lúc mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: Tiểu Từ, cậu có thể một mình 'xử' hết phó bản này sao?
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng, cười đáp: Còn có cậu nữa mà.
Lưu Sướng gật đầu, xấu hổ cười nói: Ừ, cũng đúng.
Tuy miệng nói vậy nhưng bản thân Lưu Sướng cũng biết thực lực của mình đến đâu. Tuy cô có sủng vật, nhưng lực tấn công chẳng đáng là bao, sủng vậy của cô cũng chỉ mới cấp một, rất dễ bị giết chết. Ban nãy cô cũng có tấn công, có điều vì thời gian chờ để sử dụng quá lâu, thành ra cô và sủng vật của mình chẳng góp sức được gì.
Còn Diệp Từ lại không giống thế, ban nãy cô thấy có lúc Diệp Từ tấn công ghi được hơn 500 điểm.
Dù ban nãy là cô và Diệp Từ đánh hạ phó bản này, nhưng cô tin chắc dù Diệp Từ có đi một mình cũng có thể giải quyết được. Nói không chừng cũng chẳng kém cái người thần bí ngày hôm qua đã solo giải quyết phó bản đầu tiên đâu.
Lưu Sướng nghĩ đến đây, bỗng nhiên sững sờ, cô vừa định hỏi tiếp thì nghe thấy Diệp Từ nói: Vẫn còn sớm, chúng ta đánh thêm mấy lần nữa đi.
Lưu Sướng ngẩn người một lúc, gật đầu, nuốt câu mình định hỏi vào bụng, bước theo Diệp Từ ra khỏi phó bản, sau đó lại một lần nữa tiến vào phó bản.
Cả hai đánh thêm vài lượt, cuối cùng Lưu Sướng cũng hiểu rõ phó bản này. Phó bản này, trừ mấy con quái mạnh ra, còn cần phải di chuyển nhanh nhạy, đúng vị trí nữa, cô chăm chú quan sát từng bước di chuyển của Diệp Từ, thì phát hiện ra mỗi bước di chuyển của cô bạn mình đều vô cùng chính xác, thao tác cũng cực kỳ gọn gàng.
Tuy khả năng điều khiển của Lưu Sướng không giỏi nhưng không có nghĩa cô không biết đâu là cao thủ. Cô cùng đánh phó bản với Diệp Từ mấy lần liền lập tức tôn sùng, ngưỡng mộ trình độ điều khiển nhân vật của cô bạn. Chẳng những thao tác của Diệp Từ nhanh, di chuyển chính xác, phản ứng nhanh nhạy, mà cách thức giải quyết tình huống bất ngờ cũng vô cùng cẩn thận, từng đòn công kích rất hiếm khi xảy ra sơ sót.
Nếu như thế mà vẫn chưa thể xem là cao thủ thì cũng chỉ kém bậc cao thủ một chút xíu mà thôi.
Ngay khi cả hai chuẩn bị trở về Tân Thủ thôn mua sắm bổ sung vật phẩm, rốt cuộc Lưu Sướng cũng không kiềm được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: Tiểu Từ, có phải cậu là người hôm qua đã một mình đánh hạ phó bản không?
Diệp Từ cười đáp: Mình may mắn, tình cờ thành công thôi. Cô không phải không muốn giấu, nhưng chuyện này không thể nào giấu mãi, thôi thì Lưu Sướng đã hỏi, cô cũng thuận theo mà nhận luôn.
Wowwww! Đáp án này làm Lưu Sướng kinh ngạc mở to mắt, cô nàng lập tức bảo Diệp Từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Diệp Từ đành nói bừa vài câu, làm sao cô có thể nói cho Lưu Sướng biết vì mình trùng sinh từ mười năm trước nên mọi chuyện đều biết rõ được?
Đương nhiên, Diệp Từ cũng dặn dò Lưu Sướng phải giữ bí mật chuyện này, tốt nhất đừng nói cho cả Đổng Âm và Dịch Thương.
Lưu Sướng cũng hiểu Diệp Từ muốn khiêm tốn, chơi game online mà nổi tiếng quá thì sớm muộn gì cũng có tai họa, dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
Chuyến này cả hai thu hoạch không nhỏ, các món trang bị chính của hai người đều đã được thay mới, thứ tốt nhất mà Diệp Từ nhận được chính là đôi giày cộng hai điểm tốc độ. Sau khi thay giày mới, Diệp Từ có cảm giác cả người di chuyển nhanh hơn trước khá nhiều.
Lưu Sướng đã thăng lên cấp sáu, cô nàng nôn nóng muốn về thành thăng cấp cho sủng vật của mình, sau đó còn đi làm nhiệm vụ nữa, nên hưng phấn quay sang tạm biệt Diệp Từ. Diệp Từ định đi mua thêm một số mũi tên nữa, rồi mới về thôn Tân Thủ học tiếp kỹ năng Thuần Dưỡng Sủng Vật.
Hai người cùng đi đến Ngã Tư đường thì tách ra, mỗi người mỗi ngả, Lưu Sướng về thôn Tân Thủ của tộc người sói, còn Diệp Từ thì chạy đến cửa hàng của Saya.
Khi đến nơi cô phát hiện hôm nay ở đây rõ ràng đông hơn hôm qua rất nhiều, bầu không khí yên tĩnh biến mất thay vào đó là sự ồn ào náo nhiệt.
Diệp Từ trả mười đồng bạc mua tên, bỗng nhiên Saya ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu một cái, nói: Thợ săn trẻ tuổi, chuyến phiêu lưu đến Hang Động Băng Giá có khó lắm không?
Cũng không tệ, còn khá là thú vị nữa. Diệp Từ mỉm cười đáp.
Đáp án này dường như khá bất ngờ với Saya, cô nàng gật đầu, từ tốn nói: Không biết cô có từng nghe nói đến truyền thuyết này không?
Truyền thuyết gì?
Vua Tinh Linh vĩ đại đã phong ấn linh hồn mình ở nơi tận cùng của thế giới, sau đó vẽ ra một tấm bản đồ, nếu cô thể tìm thấy tấm bản đồ ấy thì... Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của Saya bỗng xuất hiện một nụ cười gian xảo.
Tìm được thì sao? Đây là một trong những nhiệm vụ mà Diệp Từ chưa từng nghe nói đến, bản thân cô bị nó làm kinh ngạc không thôi, thì ra ngoài những nhiệm vụ mặc định của hệ thống, Vận Mệnh còn có không ít nhiệm vụ ẩn nữa, rốt cuộc trong trò chơi này có bao nhiêu bí mật mà người chơi chưa khám phá ra nữa?
Saya mỉm cười, cô đưa một ngón tay lên chặn môi mình, nụ cười tươi tắn như một tiểu hồ ly: Nếu cô có thể tìm ra được tấm bản đồ ấy thì... tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện.
Giọng nói của Saya vừa dứt, bên tai Diệp Từ liền vang lên tiếng nói quen thuộc từ hệ thống: Bạn có muốn nhận nhiệm vụ ẩn: 'Nếu bạn có thể tìm thấy bản đồ...' không?
Diệp Từ lập tức đồng ý không chút do dự, nhiệm vụ ẩn vốn rất ít khi xuất hiện, làm sao lại không nhận chứ? Huống hồ đối với cô, một người đã từng chơi game Vận Mệnh, càng có nhiều nhiệm vụ mới thì lại càng hấp dẫn.
Hình như những NPC trong Vận Mệnh đều rất thích trêu đùa người chơi, ông lão thôn trưởng thật thà phúc hậu hay Saya đáng yêu này cũng đều như vậy. Bởi vì cô nàng cũng đưa cho Diệp Từ một quyển kỹ năng.
Chế tạo tên ma pháp: đây là kỹ năng đến từ thời xa xưa, có thể chế tạo ra mũi tên ẩn chứa pháp thuật. Điều điện: thuật bắn cung cấp Trung.
Diệp Từ nhìn chằm chằm quyển kỹ năng vốn có thể làm bất cứ người nào biết đến cũng phải nhỏ nước miếng thèm thuồng, lòng đầy đau thương, cô đang giữ hai quyển kỹ năng chế tạo tên, nhưng cái kỹ năng bắn cung lại không có để học, trên đời này còn chuyện gì khó chịu hơn nữa không?
Cô bực bội nhét quyển kỹ năng vào túi đồ, xoay người chạy về thôn Tân Thủ.
Nhưng mới đi được một đoạn thì thấy con đường trước mặt đã bị chặn lại, dòng người chen lấn chật như nêm cối.
Nơi này được Xuân Vũ Các bao hết rồi, các người đi đường khác đi. Một giọng nam the thé vang lên giữa tiếng bàn tán ồn ào xôn xao.
Lúc Lưu Sướng và Diệp Từ đến trước cửa vào Hang Động Băng Giá, hai mắt Lưu Sướng mở to vì bất ngờ.
“A a a, không thể nào, sao có nhiều người cấp 5 thế?” Cô dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn các người chơi đủ loại chức nghiệp đang cầm vũ khí, mặc các loại trang bị chuyên của từng nghề, miệng không ngừng lẩm bẩm. “Luyện cấp trong Vận Mệnh khó như vậy, mấy người này đều dùng hỏa tiễn hay sao? Cả một đám luyện cấp kinh thế!”
Diệp Từ chỉ mỉm cười, không hề xen vào. Dù sao trong trò Vận Mệnh này, mười cấp đầu rất dễ luyện, qua cấp 10, muốn lên một cấp còn khó hơn lên trời, không có gì phải ngạc nhiên cả. Cô quay sang nói với Lưu Sướng: Đi thôi, chúng ta vào phó bản.
Trong vài giây tiếp theo, Lưu Sướng vẫn chưa thể hồi phục được tinh thần, cô ngẩn người, sau đó lại tiếp tục bị dọa thêm một lần nữa khi quay sang nhìn danh sách các thành viên trong tổ đội, vì trong tổ đội chỉ có mỗi cô và Diệp Từ.
Mình bảo này, cậu có bị bệnh không đấy? Hai người chúng ta đi phó bản? Ừ.
Diệp Từ, cho dù mình đã cấp năm, có thể mang theo sủng vật, sức chiến đấu tạm xem như là hai người nhưng cậu cũng không thể nào khinh địch như vậy chứ? Lưu Sướng kéo tay Diệp Từ lại, chầm chậm nói hệt như người đi trước hướng dẫn lớp trẻ đi sau: Phó bản của Vận Mệnh khó khó khó dữ lắm, không phải có hai chữ bình thường là nó bình thường thật đâu...
Diệp Từ mỉm cười, nhìn Lưu Sướng vẫn còn đang định bật công tắc thao thao bất tuyệt, lên tiếng ngắt lời: Chúng ta vào thử thôi, có thể đánh thì đánh, dù sao dưới cấp 10 có chết cũng không bị phạt gì, ra thì vào lại vậy thôi.
Chi bằng chúng ta tìm thêm người...
Diệp Từ lại tiếp tục mỉm cười đầy bí ẩn, cô xoay người đi về phía cửa động, nhặt một khúc gỗ lên đốt thành ngọn đuốc, rồi mới quay sang nói với Lưu Sướng: Cậu sợ chết thế sao?
Lưu Sướng nhìn chằm chằm Diệp Từ, gật đầu, vẻ mặt có phần suy tư nhưng cũng hết sức nghiêm túc. Cô mím môi, bước nhanh về phía Diệp Từ: Thôi được rồi! Chết thì chết.
Cho dù Lưu Sướng đã chuẩn bị tinh thần liều chết nhưng cô đang cùng tổ với Diệp Từ, dù có muốn chết e là cũng không thể.
Hai hộ vệ và Boss Saint lần lượt ngã xuống, Lưu Sướng ngẩn ngơ đứng nhìn, bản thân cô lúc này thực sự cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Lưu Sướng, đến sờ quái này... Không thể phủ nhận, Diệp Từ kéo theo Lưu Sướng đi đánh phó bản, một phần vì muốn giúp cô bạn mình thăng cấp, một phần còn vì muốn thay đổi vận may. Tuy rằng chỉ cần kiên trì là có thể tìm được may mắn trong xui xẻo, dù có đen đến mức nào cũng phải có một lúc may mắn, nhưng ngay cả bản thân cô cũng sợ rằng cái ngày trong mơ kia vẫn còn xa lắm.
À, ừ...
Lưu Sướng ừ một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thấy trần động đen sì một màu, sau đó lại đưa tay nhéo mạnh vào đùi mình. Cơn đau lập tức ập đến chứng minh mọi chuyện đều là thật.
Quả nhiên, Lưu Sướng may mắn hơn Diệp Từ rất nhiều.
Ba con Boss rơi ra được sáu món trang bị màu xanh lam, hai kiện bằng da, hai kiện bằng vải và hai kiện bằng kim loại.
Trang bị màu xanh lam nhận được từ phó bản tốt hơn nhiều so với trang bị đổi được từ linh hạch. Tuy trong sáu món đồ này chẳng có món nào nằm trong bộ trang bị đặc biệt của phó bản Hang Động Băng Giá, nhưng so với những người khác lúc này có thể xem là trang bị tốt có một không hai.
Thuở ban đầu, thợ săn chỉ có thể sử dụng trang bị bằng da, hai món đồ bằng da dĩ nhiên được Diệp Từ giữ lại sử dụng, Lưu Sướng dùng được trang bị bằng vải, nên hai kiện trang bị bằng vải không thể chạy thoát tay cô. Còn hai kiện bằng kim loại, Đổng Âm và Dịch Thương, một người là chiến sĩ, một người là kỵ sĩ, vừa hay có thể dùng được, Diệp Từ định sau khi xong phó bản này sẽ gửi sang cho hai người họ.
Hai món đồ bằng da của cô, một là quần áo, một là bao tay, dù thuộc tính cộng thêm không có nhanh nhẹn hay tốc độ nhưng thế này là Diệp Từ quá hài lòng rồi. Cô lập tức thay đổi trang bị, sau đó xử lý hết đám quái con bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi phó bản.
Lưu Sướng cực kỳ kích động nhìn chằm chằm món trang bị màu lam trên tay mình, cô vuốt ve nó một lúc mới chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: Tiểu Từ, cậu có thể một mình 'xử' hết phó bản này sao?
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn Lưu Sướng, cười đáp: Còn có cậu nữa mà.
Lưu Sướng gật đầu, xấu hổ cười nói: Ừ, cũng đúng.
Tuy miệng nói vậy nhưng bản thân Lưu Sướng cũng biết thực lực của mình đến đâu. Tuy cô có sủng vật, nhưng lực tấn công chẳng đáng là bao, sủng vậy của cô cũng chỉ mới cấp một, rất dễ bị giết chết. Ban nãy cô cũng có tấn công, có điều vì thời gian chờ để sử dụng quá lâu, thành ra cô và sủng vật của mình chẳng góp sức được gì.
Còn Diệp Từ lại không giống thế, ban nãy cô thấy có lúc Diệp Từ tấn công ghi được hơn 500 điểm.
Dù ban nãy là cô và Diệp Từ đánh hạ phó bản này, nhưng cô tin chắc dù Diệp Từ có đi một mình cũng có thể giải quyết được. Nói không chừng cũng chẳng kém cái người thần bí ngày hôm qua đã solo giải quyết phó bản đầu tiên đâu.
Lưu Sướng nghĩ đến đây, bỗng nhiên sững sờ, cô vừa định hỏi tiếp thì nghe thấy Diệp Từ nói: Vẫn còn sớm, chúng ta đánh thêm mấy lần nữa đi.
Lưu Sướng ngẩn người một lúc, gật đầu, nuốt câu mình định hỏi vào bụng, bước theo Diệp Từ ra khỏi phó bản, sau đó lại một lần nữa tiến vào phó bản.
Cả hai đánh thêm vài lượt, cuối cùng Lưu Sướng cũng hiểu rõ phó bản này. Phó bản này, trừ mấy con quái mạnh ra, còn cần phải di chuyển nhanh nhạy, đúng vị trí nữa, cô chăm chú quan sát từng bước di chuyển của Diệp Từ, thì phát hiện ra mỗi bước di chuyển của cô bạn mình đều vô cùng chính xác, thao tác cũng cực kỳ gọn gàng.
Tuy khả năng điều khiển của Lưu Sướng không giỏi nhưng không có nghĩa cô không biết đâu là cao thủ. Cô cùng đánh phó bản với Diệp Từ mấy lần liền lập tức tôn sùng, ngưỡng mộ trình độ điều khiển nhân vật của cô bạn. Chẳng những thao tác của Diệp Từ nhanh, di chuyển chính xác, phản ứng nhanh nhạy, mà cách thức giải quyết tình huống bất ngờ cũng vô cùng cẩn thận, từng đòn công kích rất hiếm khi xảy ra sơ sót.
Nếu như thế mà vẫn chưa thể xem là cao thủ thì cũng chỉ kém bậc cao thủ một chút xíu mà thôi.
Ngay khi cả hai chuẩn bị trở về Tân Thủ thôn mua sắm bổ sung vật phẩm, rốt cuộc Lưu Sướng cũng không kiềm được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: Tiểu Từ, có phải cậu là người hôm qua đã một mình đánh hạ phó bản không?
Diệp Từ cười đáp: Mình may mắn, tình cờ thành công thôi. Cô không phải không muốn giấu, nhưng chuyện này không thể nào giấu mãi, thôi thì Lưu Sướng đã hỏi, cô cũng thuận theo mà nhận luôn.
Wowwww! Đáp án này làm Lưu Sướng kinh ngạc mở to mắt, cô nàng lập tức bảo Diệp Từ kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Diệp Từ đành nói bừa vài câu, làm sao cô có thể nói cho Lưu Sướng biết vì mình trùng sinh từ mười năm trước nên mọi chuyện đều biết rõ được?
Đương nhiên, Diệp Từ cũng dặn dò Lưu Sướng phải giữ bí mật chuyện này, tốt nhất đừng nói cho cả Đổng Âm và Dịch Thương.
Lưu Sướng cũng hiểu Diệp Từ muốn khiêm tốn, chơi game online mà nổi tiếng quá thì sớm muộn gì cũng có tai họa, dĩ nhiên là gật đầu đồng ý.
Chuyến này cả hai thu hoạch không nhỏ, các món trang bị chính của hai người đều đã được thay mới, thứ tốt nhất mà Diệp Từ nhận được chính là đôi giày cộng hai điểm tốc độ. Sau khi thay giày mới, Diệp Từ có cảm giác cả người di chuyển nhanh hơn trước khá nhiều.
Lưu Sướng đã thăng lên cấp sáu, cô nàng nôn nóng muốn về thành thăng cấp cho sủng vật của mình, sau đó còn đi làm nhiệm vụ nữa, nên hưng phấn quay sang tạm biệt Diệp Từ. Diệp Từ định đi mua thêm một số mũi tên nữa, rồi mới về thôn Tân Thủ học tiếp kỹ năng Thuần Dưỡng Sủng Vật.
Hai người cùng đi đến Ngã Tư đường thì tách ra, mỗi người mỗi ngả, Lưu Sướng về thôn Tân Thủ của tộc người sói, còn Diệp Từ thì chạy đến cửa hàng của Saya.
Khi đến nơi cô phát hiện hôm nay ở đây rõ ràng đông hơn hôm qua rất nhiều, bầu không khí yên tĩnh biến mất thay vào đó là sự ồn ào náo nhiệt.
Diệp Từ trả mười đồng bạc mua tên, bỗng nhiên Saya ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu một cái, nói: Thợ săn trẻ tuổi, chuyến phiêu lưu đến Hang Động Băng Giá có khó lắm không?
Cũng không tệ, còn khá là thú vị nữa. Diệp Từ mỉm cười đáp.
Đáp án này dường như khá bất ngờ với Saya, cô nàng gật đầu, từ tốn nói: Không biết cô có từng nghe nói đến truyền thuyết này không?
Truyền thuyết gì?
Vua Tinh Linh vĩ đại đã phong ấn linh hồn mình ở nơi tận cùng của thế giới, sau đó vẽ ra một tấm bản đồ, nếu cô thể tìm thấy tấm bản đồ ấy thì... Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp trầm tĩnh của Saya bỗng xuất hiện một nụ cười gian xảo.
Tìm được thì sao? Đây là một trong những nhiệm vụ mà Diệp Từ chưa từng nghe nói đến, bản thân cô bị nó làm kinh ngạc không thôi, thì ra ngoài những nhiệm vụ mặc định của hệ thống, Vận Mệnh còn có không ít nhiệm vụ ẩn nữa, rốt cuộc trong trò chơi này có bao nhiêu bí mật mà người chơi chưa khám phá ra nữa?
Saya mỉm cười, cô đưa một ngón tay lên chặn môi mình, nụ cười tươi tắn như một tiểu hồ ly: Nếu cô có thể tìm ra được tấm bản đồ ấy thì... tôi sẽ nói cho cô biết mọi chuyện.
Giọng nói của Saya vừa dứt, bên tai Diệp Từ liền vang lên tiếng nói quen thuộc từ hệ thống: Bạn có muốn nhận nhiệm vụ ẩn: 'Nếu bạn có thể tìm thấy bản đồ...' không?
Diệp Từ lập tức đồng ý không chút do dự, nhiệm vụ ẩn vốn rất ít khi xuất hiện, làm sao lại không nhận chứ? Huống hồ đối với cô, một người đã từng chơi game Vận Mệnh, càng có nhiều nhiệm vụ mới thì lại càng hấp dẫn.
Hình như những NPC trong Vận Mệnh đều rất thích trêu đùa người chơi, ông lão thôn trưởng thật thà phúc hậu hay Saya đáng yêu này cũng đều như vậy. Bởi vì cô nàng cũng đưa cho Diệp Từ một quyển kỹ năng.
Chế tạo tên ma pháp: đây là kỹ năng đến từ thời xa xưa, có thể chế tạo ra mũi tên ẩn chứa pháp thuật. Điều điện: thuật bắn cung cấp Trung.
Diệp Từ nhìn chằm chằm quyển kỹ năng vốn có thể làm bất cứ người nào biết đến cũng phải nhỏ nước miếng thèm thuồng, lòng đầy đau thương, cô đang giữ hai quyển kỹ năng chế tạo tên, nhưng cái kỹ năng bắn cung lại không có để học, trên đời này còn chuyện gì khó chịu hơn nữa không?
Cô bực bội nhét quyển kỹ năng vào túi đồ, xoay người chạy về thôn Tân Thủ.
Nhưng mới đi được một đoạn thì thấy con đường trước mặt đã bị chặn lại, dòng người chen lấn chật như nêm cối.
Nơi này được Xuân Vũ Các bao hết rồi, các người đi đường khác đi. Một giọng nam the thé vang lên giữa tiếng bàn tán ồn ào xôn xao.
Danh sách chương