Về phần sau khi chuyện hai nhà Phó, Dung thành công, tứ hoàng tử Yến Tín đăng vị, nếu muốn thái bình, hậu cung và triều đình không thể có cả hai.

Nói cách khác, nếu như Phó gia muốn quyền thế, thì Phó Minh Hoa trong cung không thể có quá nhiều quyền thế, có danh tiếng lại không được sủng ái, thậm chí vì đề phòng Phó gia, nàng có thể ngay cả tư cách có con nối dõi cũng không có. Nếu như tân đế sủng ái nàng, như vậy Phó gia sẽ không có quyền lực, cần phải giấu tài, đóng cửa giấu dốt.

Nếu muốn chiếm được cả hai, Phó gia nhất định sẽ trở thành chim đầu đàn, nhưng phú quý nhiều nhất chỉ mười năm, cả nhà Phó thị chắc chắn hóa thành hư không.

Chuyện như vậy trong lịch sử có rất nhiều.

Nhưng Phó hầu gia đi một vòng lớn như vậy, chính là vì quyền thế, thì làm sao chịu giao quyền? Thế nên lúc đó vật hi sinh sẽ là nàng.

Trong màn đêm Phó Minh Hoa hơi cong môi một cái, chân đạp về phía Bích Lam đang ngủ ngon, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, nàng thật sự có chút hâm mộ sự vô tư vô lo của Bích Lam như vậy.

Nàng trở mình, chợt nghe được Bích Lam có chút tỉnh ngủ hỏi: "Đại cô nương đi tiểu đêm sao?"

"Không có." Nàng nói nhỏ, Bích Lam phía dưới thì thầm một tiếng lại đi ngủ.

Phó hầu gia lấy hôn sự của nàng đánh cược, cho nên Phó Nghi Cầm đánh chủ ý với nàng, chạm đến lợi ích Phó thị, Bạch thị mới kiên quyết từ chối, mẹ con hai người làm căng, sau đó Phó Nghi Cầm mới tự chủ trương, phái Đinh Mạnh Phi đi ra.

Chỉ sợ đêm nay Tạ thị cũng đã biết ý định của Phó gia, cho nên khi đó ánh mắt của bà mới có thể lạnh giống như băng.

Còn ở trong giấc mơ sau khi Phó Nghi Cầm trở về, bề ngoài là Tạ thị không chịu nổi sự bức bách của Phó Nghi Cầm mà thắt cổ tự sát, hại Phó gia bất nghĩa, nhưng trên thực tế Phó Minh Hoa nghi ngờ, phía sau cái chết của Tạ thị khẳng định không phải đơn giản như vậy!

Nếu như nàng đoán không sai, Phó hầu gia thật sự muốn dùng hôn sự của nàng để bày tỏ thành ý hợp tác với tứ hoàng tử Yến Tín, nhưng sau đó Phó gia "Trong giấc mơ"" cũng không nhắc đến chuyện này, vậy chứng minh, nhất định là Tạ thị lấy cái chết để phá vỡ bẫy rập Phó hầu gia thiết lập, dự định liên thủ của hai nhà Phó, Dung thất bại, bảo toàn Tạ gia, Thôi gia.

Phó Minh Hoa im lặng cong khóe miệng, bàn tay dưới chăn đã lặng lẽ nắm chặt thành quyền.

Trong lòng Tạ thị, lợi ích gia tộc vẫn quan trọng nhất.

Chuyện cho tới bây giờ, Phó gia và Dung phi vô cùng có khả năng liên thủ, chuyện này nàng đều có thể nhìn thấu, từ nhỏ Tạ thị đã được Tạ gia xem như nhi tử mà dạy dỗ, còn từng được đại nho chỉ điểm qua, sao có thể không rõ cho được?

Nhưng hôm nay rõ ràng Tạ thị ý thức được chuyện không thích hợp, nhưng một chữ cũng không nói.

Lòng dạ lạnh lùng đến mức ngay cả tính mạng của mình cũng chẳng thèm ngó tới, làm lộn xộn ván cờ xinh đẹp Phó hầu gia bày ra, để Tạ gia và Thôi gia thu lợi. Thật ra, bà vì nhà mẹ đẻ, vì lợi ích tứ họ mà suy nghĩ thật chu đáo, nhưng bà có nghĩ tới hay không, bà chán ghét Phó Kỳ Huyền, nhưng nàng cũng là do bà mang thai mười tháng sinh ra cơ mà.

"Trong giấc mơ" bà không tính đến an nguy của Phó Minh Hoa, thậm chí Tạ thị còn không nghĩ đến, bà bảo toàn Tạ gia, làm hỏng mơ ước của Phó Trường Thắng, ông ta thẹn quá hoá giận thì sẽ như thế nào.

Khi đó Phó Minh Hoa "trong giấc mơ" không rõ nội tình, bị Phó gia xa lánh. Tạ gia cũng chẳng quan tâm nàng, Phó gia hận nàng thấu xương, nàng đến mười hai mười ba tuổi, mà hôn sự vẫn chưa được định ra, cuối cùng không biết là may mắn hay bất hạnh mà gả cho Lục Trường Nghiễn.

Phó Minh Hoa "Trong giấc mơ" luôn cho rằng Tạ thị vì Phó Nghi Cầm trở về bị chèn ép mà chết, may mà nàng không biết, nếu nàng biết, thì đối với Tạ thị sẽ thất vọng bao nhiêu.

Phó Minh Hoa trở mình, chân lại đạp Bích Lam ngáp một cái:

"Đại cô nương ngủ không được?"

"Chỉ là lạnh quá thôi." Phó Minh Hoa nắm chặt chăn, im lặng cười nhạt. Bích Lam muốn ngồi dậy: "Cần nô tỳ ủ ấm giường thay cô nương không?"

"Không cần." Nàng chẳng qua là cảm thấy trái tim "Nàng" trong giấc mơ quá lạnh, mùa đông năm nay đặc biệt khó khăn.

Nhìn bề ngoài Phó Nghi Cầm trở về làm "Nàng trong giấc mơ" cả đời bất hạnh, cho dù là trong giấc mơ Phó Minh Hoa cũng là nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế Phó Nghi Cầm trở về, chỉ là đưa tính toán của Phó phủ ra bên ngoài trước thời hạn mà thôi.

Tuy nàng từ chối đề nghị của Bích Lam, nhưng Bích Lam vẫn ngồi dậy, duỗi tay tìm bình nước nóng dưới chân Phó Minh Hoa.

Nàng ấy cũng không vì trời đông giá rét mà lười biếng, run rẩy khoác áo đi ra. Trong viện của Phó Minh Hoa lúc nào cũng có người trực, khi Bích Lam trở về môi lạnh đến bầm đen, Phó Minh Hoa nhìn nàng một cái:

"Trở về ngủ đi, ngủ chỗ này sẽ bị ta đạp trúng đấy."

Bích Lam lại không chịu, cuối cùng đành phải ngủ ở trên sạp giường nhỏ bên gian ngoài.

Mặc dù buổi tối ngủ không ngon, nhưng Phó Minh Hoa đã tập thành thói quen, cho dù bình thường nàng ngủ sâu, thì mỗi đêm cũng là mộng cảnh không ngừng. Sáng sớm lúc trời chưa sáng nàng rửa mặt trang điểm xong, Tạ thị đã ở trong viện chờ nàng.

"Vào trong cung, phải chú ý quy củ." Tạ thị cũng không có chú ý đến tia máu trong đôi mắt nữ nhi, chỉ thản nhiên dặn dò: "Trong cung nhiều quy củ, không thể chạy loạn."

Phó Minh Hoa đã sớm qua tuổi thích xem náo nhiệt, Tạ thị là quá lo lắng rồi, cho dù Tạ thị không dặn dò, nàng cũng sẽ tuyệt đối đi theo bên cạnh Tạ thị, tuyệt đối sẽ không chạy loạn thất lễ, dẫn đến phiền toái.

Nhưng cho dù Tạ thị là đang vẽ vời cho thêm chuyện, nàng cũng kiên nhẫn lắng nghe, Tạ thị thấy dáng vẻ an tĩnh lắng nghe của nữ nhi thì hết sức hài lòng, tính cách này của Phó Minh Hoa không phải Phó gia có thể nuôi dưỡng ra được, đáng tiếc lại là họ Phó.

Cảm giác thương tiếc nhàn nhạt sinh ra trong lòng bà theo ý nghĩ này, lại hóa thành hư không, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, trái tim lại cứng rắn.

Sắc trời còn sớm, ngày hôm qua bởi vì không có trình bài tử tiến cung cầu kiến trước, nên sáng sớm hôm nay xe ngựa của Tạ thị phải tới đợi ngoài cửa cung từ sớm, sau khi trình bài tử thì đợi Thôi quý phi triệu kiến.

Lúc mẹ con hai người ngồi xe ngựa Phó phủ đi ra thì trời còn chưa sáng.

Tạ thị ngồi trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay bà trang điểm nên khí sắc trông có vẻ khá hơn, Tạ gia nuôi dưỡng ra nữ nhi, dù cho lúc này trong xe chỉ có mẹ con hai người không có người khác, nhưng tư nghi [1] của bà vẫn như cũ tìm không ra nửa chút sai lầm.

[1] tư thế + lễ nghi

Quy củ dạy dỗ giống như khắc vào xương của bà, Phó Minh Hoa nhìn thoáng qua liền dời mắt.

Sau khi trình thẻ bài cầu kiến, xe ngựa của Tạ thị được an bài chờ đợi ở bên ngoài cửa cung. Bên ngoài gió thổi xào xạc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng ngựa bước trên tuyết, cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng bên trong cũng có người truyền lời, Thôi quý phi triệu kiến các nàng.

Vì phòng ngừa Thiên Phong Đế nghi kị, cùng với tránh hiềm nghi, tuy rằng Thôi quý phi thường xuyên ban thưởng đồ cho Tạ thị, nhưng Tạ thị hiếm khi tiến cung bái kiến.

Trước kia lễ tết cũng có cơ hội tiến cung, nhưng Tạ thị cũng không phải là phu nhân của hầu gia Phó phủ, chỗ ngồi cũng không gần phía trước, thời gian có thể nói chuyện với Thôi quý phi cũng không nhiều.

Lần này Tạ thị chủ động cầu kiến Thôi quý phi, kể từ khi bà gả đến Phó gia Lạc Dương mấy năm đến nay, đây là lần thứ hai cầu kiến.

Trong cung không thể so với Phó gia, quy củ rất nặng.

Nếu ở trong cung không có phân vị nhất định, thì chỉ có thể đi bộ vào cung. Tạ thị đi theo phía sau cô cô Thôi quý phi phái tới dẫn đường, từng bước một vất vả đi về phía trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện