"Phiền mẫu thân nhớ đến." Một hồi lâu sau, ánh mắt Tạ thị mới dời khỏi vật trang trí trong tay: "Ngươi tới thật đúng lúc, lâu rồi ta không tiến cung gặp quý phi nương nương, ngày mai sẽ cùng Nguyên Nương vào cung." Tạ thị nói tới đây thì dừng một chút, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc: "Hôm nay nhiều người nhiều việc, bận rộn quá nên quên nói với mẫu thân một tiếng."
Giọng nói của Tạ thị uyển chuyển dịu dàng, mặc dù trong lời nói ý mỉa mai mười phần, nhưng Thường ma ma vẫn thấy nhẹ nhõm rất nhiều, Bạch thị bảo bà tới đây có ý gì bà biết, lúc này Tạ thị vừa thấy quà tặng liền nói muốn vào cung, tuy rằng giọng điệu không tốt, nhưng cũng làm cho tảng đá trong lòng Thường ma ma rơi xuống.
"Nô tỳ sẽ về bẩm với phu nhân."
"Vậy là được rồi." Tạ thị khẽ gật đầu, tiện tay cầm chén trà trên bàn lên, Thường ma ma thuận thế cáo lui.
Trở về bẩm cáo với Bạch thị: "Thiếu phu nhân nói hôm nay nhiều người nhiều chuyện, cũng quên nói với người."
Tuy Bạch thị không nghĩ tới Tạ thị sẽ mang theo Phó Minh Hoa cùng tiến cung, nhưng tốt xấu gì thì ý nguyện của mình đã đạt được. Chỉ là nghe Thường ma ma nói Tạ thị nói: "Hôm nay nhiều người nhiều chuyện, quên nói với mình", giống như bà ta để Thường ma ma mượn cớ tặng lễ vật cho Tạ thị.
Lập tức mặt Bạch thị liền nóng hừng hực, tuy rằng bà ta có việc cầu người, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ chồng của Tạ thị, mà Tạ thị lại không nể mặt bà ta như thế, tính cách cũng thật sự quá càn rỡ.
Chỉ là lúc này không phải là lúc so đo với nàng, sắc mặt Bạch thị lúc trắng lúc xanh, cơn tức giận này tạm thời cũng phải nhịn xuống.
Bạch thị sai người đi đến viện của Tạ thị, cũng không giấu giếm, nên sự việc rất nhanh đã được truyền ra trong phủ.
Phó Minh Hoa từ viện của Tạ thị trở về, mấy nha hoàn hầu hạ nàng cởi áo ngoài ra.
Nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, sắc mặt Bích Thanh âm trầm:
"Chuyện hôm nay phu nhân liền cho qua sao?"
Mới đầu mọi người còn lo lắng Đinh Mạnh Phi chẳng biết sâu cạn nói ra chuyện hôm nay đã gặp được Phó Minh Hoa, nhưng lúc này bình tĩnh lại, Phó gia quả thật đã giấu chuyện này đi, trong lòng Bích Thanh có chút không vui.
Lúc đó cũng không phải là Phó Minh Hoa lén hẹn hò với Đinh Mạnh Phi, bên cạnh Phó Minh Hoa lại có một đám nha hoàn, mọi chuyện truyền ra ngoài, nhiều nhất là bị trưởng bối phạt chép nữ giới vài lần, cũng không sao cả.
Thế nhưng Đinh Mạnh Phi rõ ràng cố ý làm vậy, thật sự là đáng giận mà.
Buổi tối ở chỗ Tạ thị, Bạch thị phái Thường ma ma đến, nhưng đối với chuyện này một chữ cũng không nhắc tới, thật sự có chút quá đáng.
"Không bỏ qua thì làm thế nào?" Phó Minh Hoa để mấy nha hoàn tùy ý búi tóc mình lên, bà tử đưa nước liên tục mang nước ấm đến nhĩ phòng bên trái, động tĩnh ra ra vào vào cũng không nhỏ.
Bích La cầm mấy hà bao đi ra ngoài khen thưởng, trở về vừa vặn nghe nói như thế: "Trong lòng thiếu phu nhân có tính toán khác phải không ạ?"
Nàng vừa mới nói xong, sắc mặt mấy nha hoàn chấn động, Phó Minh Hoa cũng không nhịn được bật cười:
"Đúng là trong lòng mẫu thân có tính toán khác." Khi nàng nói lời này, ngữ khí nhu hòa, thế nhưng mí mắt lại rũ xuống, che đi thần sắc trong mắt.
Bích Vân đang cởi vớ giày trên chân nàng, nghe tiếng nàng lơ đễnh cười nhạo, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, trùng hợp nhìn vào hai mắt Phó Minh Hoa.
Lúc này miệng nàng hơi cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, Bích Vân ngẩn ngơ:
"Chẳng lẽ Hầu gia còn có thể mặc kệ việc này?" Phó Minh Hoa là đích trưởng nữ của Phó gia, Phó Nghi Cầm vừa về liền muốn tính toán với nàng, Bạch thị nhịn được, nhưng Hầu gia cũng nhịn được sao?
Bích Vân là đại nha hoàn nhỏ tuổi nhất trong bốn đại nha hoàn, nàng không xinh đẹp hoạt bát bằng Bích Lam, cũng không ôn nhu ổn trọng như Bích La, không có điềm tĩnh như Bích Thanh, bình thường không nói nhiều, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, đối với nàng trung thành và tận tâm.
Trong giấc mơ của "Phó Minh Hoa", sau khi Tạ thị thắt cổ tự sát, nàng ở trong phủ hoàn toàn bị vắng vẻ, mấy đại nha hoàn và nhũ mẫu Giang thị vẫn đi theo bên người nàng, cuối cùng Bích Vân vì bảo vệ "Nàng" mà chết trong Phó phủ.
Có thể nói cuộc sống sau đó của "Phó Minh Hoa" không hề hạnh phúc, thế nhưng cuộc sống như vậy, cũng là đám người kia liều chết giành cho nàng.
Nàng vươn tay sờ sờ đầu Bích Vân, Bích Vân không đề phòng nàng đột nhiên đưa tay ra, nên sửng sốt một chút, Phó Minh Hoa đã mỉm cười thu tay về:
"Thật ra Hầu gia có tính toán khác."
Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở trên ghế, bàn tay vừa mới sờ đầu nàng nay đặt ở trước bụng, tay kia chống cằm, khuỷu tay thì chống trên tay vịn: "Nhìn xem ai thua ai thắng."
Mấy người nghe xong lời này, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, Phó Minh Hoa lại cười lạnh một tiếng:
"Mệt mỏi, rửa mặt trước đi."
Nhĩ phòng bên cạnh đã chuẩn bị nước ấm, mấy nha đầu tuy không hiểu huyền cơ nàng vừa nói, nhưng vẫn hầu hạ nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, nàng trở về phòng lau khô tóc, nhất thời cũng không có ý đi ngủ, liền dựa vào đầu giường xem cầm phổ. Đây là một trong những thứ Giang Châu sai người đưa tới cho Tạ thị, Tạ thị liền đưa đến bên đây cho nàng.
Tối nay Bích Lam trực đêm, nàng đi lên trải xong đệm giường, thấy Phó Minh Hoa nhìn đến nhập thần, không khỏi ngồi thẳng người, cầm que đồng đẩy nắp đèn để ngọn lửa lớn hơn một chút, trong phòng sáng hơn nhiều, nàng mới đậy nắp lại.
"Đại cô nương nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tiến cung."
Hôm nay Tạ thị nói sáng sớm ngày mai sẽ dẫn nàng tiến cung, nhất định là sáng sớm mai rời giường không thể sửa soạn qua loa được. Đọc sách vào ban đêm lại làm tổn thương mắt, Bích Lam để que đồng xuống, Phó Minh Hoa đáp một tiếng nhưng mắt cũng chưa từng rời khỏi quyển sách, dáng vẻ căn bản không có ý muốn đặt sách xuống.
Gương mặt Phó Minh Hoa giống như trứng ngỗng, một nhúm tóc đen trơn bóng từ bên vai trái theo cổ mà rơi xuống trước người, đôi mắt giống như hạnh nhân, có thể thấy được sau này sẽ xinh đẹp như thế nào.
Da thị trên người Phó Minh Hoa đầy đặn, không tính là mảnh mai, có thể do gương mặt nhỏ nhắn nên mới khiến người khác cảm thấy dáng người nàng tinh tế.
Nghĩ đến mỹ mạo xuất thân và tính tình của nàng, lại nghĩ đến dáng vẻ lỗ mãng hôm nay của Đinh Mạnh Phi, trong lòng Bích Lam cảm thấy buồn nôn, nhịn không được nói:
"Nếu Hầu gia biết nên quát tháo biểu thiếu gia một phen, rồi đuổi ra khỏi Hầu phủ mới phải."
Tối nay, nha hoàn gác đêm chính là nàng, còn những nha hoàn trực đêm đều ở ngoài phòng, nàng vừa nói xong, Phó Minh Hoa liền chuyển mắt nhìn nàng:
“Đinh gia phá sản sẽ ra khỏi phủ, nhưng không phải lúc này."
Hôm nay Bạch thị bảo Thường ma ma đến tặng lễ cho Tạ thị, mấy thứ quà tặng này Tạ thị cũng không phải là nhận không.
Trong lòng Bích Lam cũng rất rõ ràng, nghe xong lời này của Phó Minh Hoa thì gật đầu, ngẫm lại lại có chút buồn bực không vui.
Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi hơi cong môi một cái: "Ta đoán chừng, trong lòng tổ phụ khi thấy cô mẫu đánh chủ ý như vậy, chỉ sợ không những không giận mà còn vui mừng."
Hôm nay, từ trong miệng của Bạch thị nghe được Phó gia lại ngấm ngầm có quan hệ với Dung phi, dựa vào một phụ nhân ở nội trạch như Bạch thị, khẳng định là không thể nào có liên quan với Dung phi được, nói cách khác, nhất định trong Phó gia có người có chung nhận thức với Dung phi, cho nên Dung phi mới có thể ban thưởng trà ngon để kết thân.
Nghĩ tới đây, đôi mắt hạnh xinh đẹp của Phó Minh Hoa liền híp lại.
Nàng nghĩ đến tổ phụ Phó Trường Thắng của mình.
Giọng nói của Tạ thị uyển chuyển dịu dàng, mặc dù trong lời nói ý mỉa mai mười phần, nhưng Thường ma ma vẫn thấy nhẹ nhõm rất nhiều, Bạch thị bảo bà tới đây có ý gì bà biết, lúc này Tạ thị vừa thấy quà tặng liền nói muốn vào cung, tuy rằng giọng điệu không tốt, nhưng cũng làm cho tảng đá trong lòng Thường ma ma rơi xuống.
"Nô tỳ sẽ về bẩm với phu nhân."
"Vậy là được rồi." Tạ thị khẽ gật đầu, tiện tay cầm chén trà trên bàn lên, Thường ma ma thuận thế cáo lui.
Trở về bẩm cáo với Bạch thị: "Thiếu phu nhân nói hôm nay nhiều người nhiều chuyện, cũng quên nói với người."
Tuy Bạch thị không nghĩ tới Tạ thị sẽ mang theo Phó Minh Hoa cùng tiến cung, nhưng tốt xấu gì thì ý nguyện của mình đã đạt được. Chỉ là nghe Thường ma ma nói Tạ thị nói: "Hôm nay nhiều người nhiều chuyện, quên nói với mình", giống như bà ta để Thường ma ma mượn cớ tặng lễ vật cho Tạ thị.
Lập tức mặt Bạch thị liền nóng hừng hực, tuy rằng bà ta có việc cầu người, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ chồng của Tạ thị, mà Tạ thị lại không nể mặt bà ta như thế, tính cách cũng thật sự quá càn rỡ.
Chỉ là lúc này không phải là lúc so đo với nàng, sắc mặt Bạch thị lúc trắng lúc xanh, cơn tức giận này tạm thời cũng phải nhịn xuống.
Bạch thị sai người đi đến viện của Tạ thị, cũng không giấu giếm, nên sự việc rất nhanh đã được truyền ra trong phủ.
Phó Minh Hoa từ viện của Tạ thị trở về, mấy nha hoàn hầu hạ nàng cởi áo ngoài ra.
Nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, sắc mặt Bích Thanh âm trầm:
"Chuyện hôm nay phu nhân liền cho qua sao?"
Mới đầu mọi người còn lo lắng Đinh Mạnh Phi chẳng biết sâu cạn nói ra chuyện hôm nay đã gặp được Phó Minh Hoa, nhưng lúc này bình tĩnh lại, Phó gia quả thật đã giấu chuyện này đi, trong lòng Bích Thanh có chút không vui.
Lúc đó cũng không phải là Phó Minh Hoa lén hẹn hò với Đinh Mạnh Phi, bên cạnh Phó Minh Hoa lại có một đám nha hoàn, mọi chuyện truyền ra ngoài, nhiều nhất là bị trưởng bối phạt chép nữ giới vài lần, cũng không sao cả.
Thế nhưng Đinh Mạnh Phi rõ ràng cố ý làm vậy, thật sự là đáng giận mà.
Buổi tối ở chỗ Tạ thị, Bạch thị phái Thường ma ma đến, nhưng đối với chuyện này một chữ cũng không nhắc tới, thật sự có chút quá đáng.
"Không bỏ qua thì làm thế nào?" Phó Minh Hoa để mấy nha hoàn tùy ý búi tóc mình lên, bà tử đưa nước liên tục mang nước ấm đến nhĩ phòng bên trái, động tĩnh ra ra vào vào cũng không nhỏ.
Bích La cầm mấy hà bao đi ra ngoài khen thưởng, trở về vừa vặn nghe nói như thế: "Trong lòng thiếu phu nhân có tính toán khác phải không ạ?"
Nàng vừa mới nói xong, sắc mặt mấy nha hoàn chấn động, Phó Minh Hoa cũng không nhịn được bật cười:
"Đúng là trong lòng mẫu thân có tính toán khác." Khi nàng nói lời này, ngữ khí nhu hòa, thế nhưng mí mắt lại rũ xuống, che đi thần sắc trong mắt.
Bích Vân đang cởi vớ giày trên chân nàng, nghe tiếng nàng lơ đễnh cười nhạo, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, trùng hợp nhìn vào hai mắt Phó Minh Hoa.
Lúc này miệng nàng hơi cười, nhưng nụ cười không đạt đến đáy mắt, Bích Vân ngẩn ngơ:
"Chẳng lẽ Hầu gia còn có thể mặc kệ việc này?" Phó Minh Hoa là đích trưởng nữ của Phó gia, Phó Nghi Cầm vừa về liền muốn tính toán với nàng, Bạch thị nhịn được, nhưng Hầu gia cũng nhịn được sao?
Bích Vân là đại nha hoàn nhỏ tuổi nhất trong bốn đại nha hoàn, nàng không xinh đẹp hoạt bát bằng Bích Lam, cũng không ôn nhu ổn trọng như Bích La, không có điềm tĩnh như Bích Thanh, bình thường không nói nhiều, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn, đối với nàng trung thành và tận tâm.
Trong giấc mơ của "Phó Minh Hoa", sau khi Tạ thị thắt cổ tự sát, nàng ở trong phủ hoàn toàn bị vắng vẻ, mấy đại nha hoàn và nhũ mẫu Giang thị vẫn đi theo bên người nàng, cuối cùng Bích Vân vì bảo vệ "Nàng" mà chết trong Phó phủ.
Có thể nói cuộc sống sau đó của "Phó Minh Hoa" không hề hạnh phúc, thế nhưng cuộc sống như vậy, cũng là đám người kia liều chết giành cho nàng.
Nàng vươn tay sờ sờ đầu Bích Vân, Bích Vân không đề phòng nàng đột nhiên đưa tay ra, nên sửng sốt một chút, Phó Minh Hoa đã mỉm cười thu tay về:
"Thật ra Hầu gia có tính toán khác."
Thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn ngồi ở trên ghế, bàn tay vừa mới sờ đầu nàng nay đặt ở trước bụng, tay kia chống cằm, khuỷu tay thì chống trên tay vịn: "Nhìn xem ai thua ai thắng."
Mấy người nghe xong lời này, cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, Phó Minh Hoa lại cười lạnh một tiếng:
"Mệt mỏi, rửa mặt trước đi."
Nhĩ phòng bên cạnh đã chuẩn bị nước ấm, mấy nha đầu tuy không hiểu huyền cơ nàng vừa nói, nhưng vẫn hầu hạ nàng rửa mặt.
Rửa mặt xong, nàng trở về phòng lau khô tóc, nhất thời cũng không có ý đi ngủ, liền dựa vào đầu giường xem cầm phổ. Đây là một trong những thứ Giang Châu sai người đưa tới cho Tạ thị, Tạ thị liền đưa đến bên đây cho nàng.
Tối nay Bích Lam trực đêm, nàng đi lên trải xong đệm giường, thấy Phó Minh Hoa nhìn đến nhập thần, không khỏi ngồi thẳng người, cầm que đồng đẩy nắp đèn để ngọn lửa lớn hơn một chút, trong phòng sáng hơn nhiều, nàng mới đậy nắp lại.
"Đại cô nương nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải tiến cung."
Hôm nay Tạ thị nói sáng sớm ngày mai sẽ dẫn nàng tiến cung, nhất định là sáng sớm mai rời giường không thể sửa soạn qua loa được. Đọc sách vào ban đêm lại làm tổn thương mắt, Bích Lam để que đồng xuống, Phó Minh Hoa đáp một tiếng nhưng mắt cũng chưa từng rời khỏi quyển sách, dáng vẻ căn bản không có ý muốn đặt sách xuống.
Gương mặt Phó Minh Hoa giống như trứng ngỗng, một nhúm tóc đen trơn bóng từ bên vai trái theo cổ mà rơi xuống trước người, đôi mắt giống như hạnh nhân, có thể thấy được sau này sẽ xinh đẹp như thế nào.
Da thị trên người Phó Minh Hoa đầy đặn, không tính là mảnh mai, có thể do gương mặt nhỏ nhắn nên mới khiến người khác cảm thấy dáng người nàng tinh tế.
Nghĩ đến mỹ mạo xuất thân và tính tình của nàng, lại nghĩ đến dáng vẻ lỗ mãng hôm nay của Đinh Mạnh Phi, trong lòng Bích Lam cảm thấy buồn nôn, nhịn không được nói:
"Nếu Hầu gia biết nên quát tháo biểu thiếu gia một phen, rồi đuổi ra khỏi Hầu phủ mới phải."
Tối nay, nha hoàn gác đêm chính là nàng, còn những nha hoàn trực đêm đều ở ngoài phòng, nàng vừa nói xong, Phó Minh Hoa liền chuyển mắt nhìn nàng:
“Đinh gia phá sản sẽ ra khỏi phủ, nhưng không phải lúc này."
Hôm nay Bạch thị bảo Thường ma ma đến tặng lễ cho Tạ thị, mấy thứ quà tặng này Tạ thị cũng không phải là nhận không.
Trong lòng Bích Lam cũng rất rõ ràng, nghe xong lời này của Phó Minh Hoa thì gật đầu, ngẫm lại lại có chút buồn bực không vui.
Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt của nàng, không khỏi hơi cong môi một cái: "Ta đoán chừng, trong lòng tổ phụ khi thấy cô mẫu đánh chủ ý như vậy, chỉ sợ không những không giận mà còn vui mừng."
Hôm nay, từ trong miệng của Bạch thị nghe được Phó gia lại ngấm ngầm có quan hệ với Dung phi, dựa vào một phụ nhân ở nội trạch như Bạch thị, khẳng định là không thể nào có liên quan với Dung phi được, nói cách khác, nhất định trong Phó gia có người có chung nhận thức với Dung phi, cho nên Dung phi mới có thể ban thưởng trà ngon để kết thân.
Nghĩ tới đây, đôi mắt hạnh xinh đẹp của Phó Minh Hoa liền híp lại.
Nàng nghĩ đến tổ phụ Phó Trường Thắng của mình.
Danh sách chương