Nếu võ lâm này đã bình lặng quá lâu, vậy thì một cơn gió mới nhất định là đang thổi đến. Những lá thư bí ẩn từ Nam Sơn Minh chính là dấu hiệu cho một sự thay đổi sắp diễn ra. Thế nhưng, không phải ai cũng nhận ra dấu hiệu ấy.
Lúc những phong thư đó mới xuất hiện trên giang hồ, ai ai cũng chỉ xem như trò đùa. Cùng lắm thì có người khen thư pháp không tồi, nhưng nội dung bức thư thì khiến không ít người phải bật cười.
Trong phong thư màu ngà với ba chữ Nam Sơn Minh đen tuyền như rồng bay phượng múa là lời khiêu chiến gửi đến năm người đứng đầu bảng thập đại cao thủ trên giang hồ lúc bấy giờ. Nội dung đều giống nhau, hẹn ngày ấy tháng ấy năm ấy minh chủ bản minh sẽ đến quý sơn trang/ quý phủ/ quý trạch/ quý môn phái luận bàn võ thuật. Điểm đáng cười là ở chỗ, đừng nói gì tới vị minh chủ không ai hay tên biết tuổi kia, đến Nam Sơn Minh là bang phái nào, ở đâu ra cũng chưa ai từng nghe qua. Đã vậy còn trực tiếp bỏ qua năm bài danh từ thứ mười đến thứ sáu, thật sự là khinh người quá đáng! Vậy mà vẫn có một người thực sự coi trọng lần khiêu chiến này. Trong phủ của Nham gia, đệ nhất thế gia trên giang hồ, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi vóc người cao lớn đang ngồi bên bàn trà, lật qua lật lại bức thư thách đấu, gương mặt cương nghị khó giấu nổi một vẻ phấn khích chờ đợi khó tả. Thiếu phụ ăn vận lộng lẫy ngồi đối diện ông ta, Nham Yên, không khỏi lấy làm ngạc nhiên, bà đưa đôi mắt sắc sảo sang nhìn ông, như cười như không mà hỏi.
"Đại ca, ca coi trọng tiểu tử vô danh này thật sao? Ta thấy không có môn phái nào chịu tiếp y đâu. Đem đệ nhất cao thủ của phái ra đấu với một thằng nhãi vô danh, thắng cũng chẳng vinh quang gì."
Người đàn ông lắc đầu, đưa ngón tay cái vuốt dọc lạc khoản khắc chìm trên thư rồi trả lời.
"Thương nhân như ngươi không nhìn ra, nhưng đại cao thủ nhất định sẽ đồng ý đấu với y. Lạc khoản của y không phải dùng bút hay đao khắc. Là dùng kiếm khí khắc."
Có thể lấy kiếm khí khắc chữ trên giấy, đây là loại cảnh giới hoàn toàn chỉ thuộc về giang hồ thập đại cao thủ. Tuy bản thân Nham Yên không phải là cao thủ, nhưng vẫn có thể hiểu được điểm này.
"Là thật sao?”, Nham Yên lập tức thay đổi thái độ, “Nói vậy, muội lập tức phái người tới phái Lãnh Kiếm quan sát động tĩnh.”
Nham Đình gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm đầy trông đợi.
"Thế hệ trẻ hiện nay cư nhiên lại xuất hiện một nhân vật như thế, ta thật trông chờ y đến cửa nhà chúng ta."
Nham Đình khi đó chính là người đứng đầu thập đại cao thủ bảng trên giang hồ.
*
Lãnh Kiếm phái, sáng sớm ngày giao đấu.
Trời đã vào thu, gió lạnh thổi phần phật. Trong sân lớn của môn phái, một thanh
niên mặc võ phục màu lam đứng đối diện với kẻ thách đấu, lạnh nhạt nói.
"Hoan nghênh thiếu hiệp đến luận bàn võ học. Tại hạ tài hèn sức mọn xin tiếp thiếu hiệp mấy chiêu. Vẫn mong thiếu hiệp hạ thủ lưu tình."
Kẻ thách đấu đáp.
"Ta muốn gặp là Hồ Vĩnh Dật."
Hồ Vĩnh Dật là chưởng môn của phái Lãnh Kiếm, bài danh xếp thứ năm trên thập đại cao thủ bảng. Quy tắc trên giang hồ, có người tới thách đấu, bản thân lại không vắng nhà thì không thể chối từ. Nhưng Hồ Vĩnh Dật này lại lựa chọn để tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất ra ứng chiến thay mình, đại khái cũng chính là vì coi thường người khiêu chiến.
Thanh niên áo xanh cười cười, ra vẻ bối rối vờ vịt khi nghe kẻ thách đấu nhắc tới sư phụ mình.
"Chưởng môn sư phụ rất bận rộn, đại khái không có thời gian bồi tiếp ngươi. Nếu thiếu hiệp chê ta không đủ trình độ so chiêu, vậy không bằng chúng ta đổi sang kiếm gỗ gì đó đi, hẳn là càng hợp với độ tuổi thiếu hiệp đây hơn..."
Đám sư huynh đệ lẫn sư điệt đứng sau lưng thanh niên này cùng há miệng cười lớn, hiển nhiên rất tâm đắc với mấy câu sỉ nhục mà hắn ta vừa nói ra.
Kẻ thách đấu không đáp lại, bởi hắn đứng ngược chiều nắng nên đám môn đồ cũng không nhìn rõ liệu nét mặt hắn có đổi thay hay không, chỉ biết rằng hắn khẽ nhấc chân lên rồi giẫm xuống mặt đất một cái...
Phía xa xa, đứng tựa vào một gốc cây, một thanh niên mặc áo choàng xám nhếch mép, gõ gõ quạt vào lòng bàn tay.
Trong chính sảnh môn phái, chưởng môn Hồ Vĩnh Dật đang cùng các sư huynh đệ cùng lứa uống trà, chờ đợi đám đệ tử đưa tin về kẻ thách đấu, xem hắn thực hư có bao nhiêu bản lĩnh. Khác với Nham Đình, ông thậm chí còn không thèm xem qua thư mà chỉ nghe đệ tử đọc, bởi vậy đã bỏ qua cơ hội nhìn thấy lạc khoản của kẻ thách đấu. Bản thân ông cũng chuẩn bị cho tình huống y thực sự có chút tài năng, nhưng ông không ngờ đến chuyện đệ tử của mình sẽ vừa lao vào sảnh vừa la lớn.
"Chưởng môn sư phụ, nguy rồi! Tiểu sư thúc và các sư huynh... Bọn họ đều bị hắn ném xuống hố hết rồi!"
Hồ Vĩnh Dật đập tay xuống bàn, trợn mắt quát.
"Ném xuống hố là sao? Ngươi nói rõ ta nghe!"
Chuyện hôm đó, nhờ có tai mắt của Nham gia thuật lại nhất thanh nhị sở mà giang hồ ngay lập tức đều biết rõ, trở thành trò cười mới nhất khắp chốn trà dư tửu hậu trên võ lâm.
Minh chủ thiếu niên của Nam Sơn Minh chỉ giẫm một chân, sân lớn của Lãnh Kiếm phái đã nứt toác ra một hố sâu, kéo theo đám môn đồ của Hồ Vĩnh Dật rơi chỏng gọng xuống. Giây trước còn há miệng cười đùa đối phương, giây sau miệng đã lấm đầy đất cát.
Lúc Hồ Vĩnh Dật đến nơi, bỏ qua sân lớn tan hoang và đám đồ đệ đang chật vật bò lên từ dưới hố, ông ta buộc lòng phải nhìn thẳng vào kẻ thách đấu.
Thiếu niên đó, đứng ngược ánh nắng mặt trời, tóc đen áo đen, tay cầm trường kiếm, dáng người thẳng tắp, hiên ngang uy vũ, khí thế bức người.
Hồ Vĩnh Dật tiến đến, nén giận nói.
"Đã đến thì là khách, chuyện còn chưa nói rõ, thiếu hiệp hà cớ phải gây ầm ĩ ở môn phái chúng ta?"
Thiếu niên không bận tâm đến lời nói đẩy trách nhiệm đó, hắn đưa trường kiếm lên trước mặt, hỏi.
"Hồ chưởng môn, ta đến là thách đấu. Ngươi không nhận đấu thì cũng chỉ có thể nhận thua"
Hồ Vĩnh Dật tức đến nỗi dựng ngược cả râu, ông ta lập tức rút kiếm ra, chĩa vào mặt thiếu niên mà quát.
"Hỗn hào hiếu chiến! Để ta dạy cho ngươi biết phép tắc trên giang hồ! Xưng tên đi!"
Tiếng trường kiếm rời vỏ vang lên ngay sau đó, giọng nói của thiếu niên hoà lẫn vào thanh âm leng keng của vỏ kiếm rơi trên mặt đất, đánh dấu lần đầu tiên tên của hắn xuất hiện trên giang hồ.
"Nam Sơn Minh Lâm Quân Phong, thỉnh giáo cao chiêu!"
*
Nham Yên nhận được thư báo, vội vàng mang đến phòng luyện công tìm anh trai. Lúc ấy trong phòng luyện kiếm còn có một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, gương mặt hồn hậu. Cậu vừa được Nham Đình chỉ dạy kiếm pháp xong, lúc này đang ngồi đối diện với ông, tĩnh tâm.
Nham Đình thấy em gái vội vã đến cùng với bức thư trên tay thì hiểu ngay là chuyện gì, ông ta nói với cậu bé.
"Đã có tin rồi sao? Ân nhi, con mở thư ra đọc lên.”
"Dạ,cữu cữu!”
Nham Ân đỡ lấy thư từ tay mẹ, khéo léo xé phong thư ra rồi bắt đầu đọc. Nội tình hôm ấy ở phái Lãnh Kiếm được kể lại vô cùng chi tiết. Lúc đứa trẻ đọc đến đoạn đám đệ tử bị ném xuống hố, Nham Yên cười lớn lên, đưa tay vuốt lọn tóc bên tai.
"Thật xấu mặt!”
Thế nhưng khi Nham Ân đọc tới khúc sau thì không ai còn cười được nữa. Lâm Quân Phong, chỉ trong vòng chưa đến năm mươi chiêu, đem danh bài thứ năm trên giang hồ đánh đến tay rơi kiếm, miệng thổ huyết. Triệt để biến phái Lãnh Kiếm thành một trò đùa!
Nham Yên lắc đầu.
"Không phải chứ?"
Nham Đình đứng dậy, bẻ khớp tay, nói với Nham Yên.
"Y hẹn ta mười lăm tháng sau. Muội chuẩn bị võ đài đi."
Nham Ân giật mình.
"Cữu cữu, người tin rằng hắn sẽ đánh bại hết ba người kia ư?"
Tuy lời thách đấu được gửi ra cùng lúc, nhưng nếu thua danh bài thấp hơn thì dĩ nhiên cũng không có tư cách đấu với danh bài cao hơn. Việc Nham Đình yêu cầu em gái chuẩn bị võ đài lúc này cũng đồng nghĩa với chuyện ông ta đã dự đoán kết quả của ba trận đấu sau.
Dự đoán đó không sai.
Lâm Quân Phong toàn thắng.
Sau khi tin tức về thảm bại của Hồ Vĩnh Dật lan ra, một trận xôn xao truyền khắp giang hồ. Người ta bắt đầu nháo nhào tìm hiểu xem Lâm Quân Phong là người thế nào, mà Nam Sơn Minh lại là môn phái ra sao. Ngay cả người viết bức thư thách đấu là Quan Thiên Ninh, chấp sự của Nam Sơn Minh cũng trở thành nhân vật mà người người muốn biết mặt. Đương nhiên, các môn phái kế tiếp không ai dùng thái độ đùa giỡn với trẻ con mà tiếp Lâm Quân Phong nữa.
Dù vậy, thì chiến bại của họ vẫn là không tránh khỏi. Chẳng qua, mỗi lần chiến thắng, Lâm Quân Phong đều để lại mặt mũi cho đối phương, không đánh họ đến nỗi không ngóc đầu dậy được như với chưởng môn phái Lãnh Kiếm.
Đến trước lúc trận đấu với Nham Đình diễn ra, thì cơ hồ Lâm Quân Phong đã là cái tên được bàn luận nhiều nhất trên giang hồ. Những người kiếm ăn bằng nghề kể chuyện ở tửu quán hiện tại đặc biệt thường xuyên kể về hắn, các nhà cái hiện tại chỉ tập trung vào cá cược xem hắn hay Nham Đình sẽ thắng. Các hoạ sư cũng nhanh chóng vẽ ra tranh của hắn đem đến bán cho các môn phái.
Đương nhiên, Nham gia chính là những người có được bức hoạ sớm nhất, cũng là giống thật nhất.
Nham Yên nhìn hình vẽ, không nén được nét cười của một thiếu phụ trải đời.
"Nhìn Lâm Quân Phong như vậy, nếu hắn không tự đến, ta cũng cho người mời hắn đến."
Mấy nô tỳ xung quanh cũng tủm tỉm cười theo bà ta. Nham Đình làm ngơ đám phụ nữ đó, thay vì gương mặt, thì ông ta quan tâm hơn tới tỉ lệ cơ thể của Lâm Quân Phong. Võ công không chỉ là chuyện khổ luyện, căn cơ cũng vô cùng quan trọng. Mà tỉ lệ cơ thể của Lâm Quân Phong chính là tỉ lệ lý tưởng nhất cho người luyện kiếm.
Lúc này, ông thực sự mong ngày gặp hắn tới gần.
*
Ngày mười lăm tháng mười rốt cuộc cũng đến.
Nham gia không hổ là gia tộc giàu có nhất trên giang hồ, dựng đài thi đấu cũng dựng vô cùng to lớn khoa trương. Các môn phái khác ngỏ lời muốn tới tham dự, nữ gia chủ liền vô cùng hào phóng cung cấp nơi ăn chốn ở, thể hiện đẳng cấp của thương nhân bậc nhất.
Nham Yên cũng không quên dành sẵn mấy gian phòng thượng hạng cho Nam Sơn Minh. Nhưng Lâm Quân Phong, cũng như mọi lần, không tới sớm hơn cũng không tới muộn hơn, đúng ngày giờ đã hẹn, y xuất hiện trước cửa Nham phủ.
Trong sự chờ đợi của nhân sĩ giang hồ, hai bóng người cưỡi ngựa xuất hiện trước cổng lớn, lúc còn cách khoảng mười thước thì cùng xuống ngựa. Một người cao gầy, khoác trường bào màu xám bên ngoài ngoại bào màu đen, tay cầm quạt, gương mặt trẻ tuổi nhưng lại đượm vẻ trưởng thành, trầm ổn. Người còn lại chính là Lâm Quân Phong mà không ít người đã biết mặt. Vẫn như những lần thách đấu trước, hắn mặc y phục đen tuyền, gương mặt thiếu niên lãnh tĩnh nhìn thẳng về phía trước.
Nham Yên khẽ chớp đôi mắt sắc. Minh chủ này bề ngoài đúng là tuấn mỹ, đáng tiếc là quá trẻ. Lúc này đây, bà ta lại chú ý hơn đến thanh niên đi cạnh hắn. Từ con người nhìn qua có vẻ giản dị đó toả ra một vẻ âm trầm rất tương đồng với bà.
Thanh niên ấy đưa mắt nhìn một lượt những người ra tiếp đón, đôi môi mỏng nở một nụ cười xã giao, rồi chắp tay thi lễ.
"Tại hạ Quan Thiên Ninh, chấp sự của Nam Sơn Minh, bái kiến Nham gia chủ, Nham tiên sinh. Vị này là minh chủ bản minh. Đa tạ các vị nhiệt tình tiếp đón."
Lâm Quân Phong cũng chắp tay, hành lễ giản đơn.
"Nam Sơn Minh Lâm Quân Phong, hân hạnh."
Nham Yên mỉm cười, đáp lễ. Nếu bà đoán không lầm, Quan Thiên Ninh này đi cùng chính là để đỡ hết mọi nghi lễ xã giao cho Lâm Quân Phong, tránh cho vị minh chủ thiếu niên kia khỏi một màn phiền phức. Thú thực thì đúng là nếu Lâm Quân Phong chỉ tới một mình, bà nghĩ mình sẽ không kiềm được mà trêu chọc hắn một chút. Nhưng lúc này, đã có Quan Thiên Ninh trấn ở đây, xem ra không làm khó minh chủ nhà y được rồi. Bà đưa mắt sang đối diện với y, ánh nhìn của hai bên gặp nhau, vô cùng ăn ý.
“Nham Yên bái kiến Lâm minh chủ, Quan chấp sự. Tiếng tăm của Nam Sơn Minh như sấm bên tai, hôm nay hai vị hạ cố ghé tệ phủ chính là vinh hạnh của Nham gia vậy!”
Cứ như vậy, Nham Yên và Quan Thiên Ninh khách sáo qua lại một hồi, tung hứng vô cùng nhịp nhàng. Trong khi ấy, ánh mắt Nham Đình không rời Lâm Quân Phong, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đơn thuần là quan sát, quan sát kỹ đến mức có thể khiến đối phương thấy rùng mình. Chỉ có điều, thiếu niên nọ không sợ hãi cũng không thách thức, dùng ánh mắt lãnh tĩnh đáp lại ông. Những người xung quanh im lặng, nín thở nhìn hai người bọn họ mắt đối mắt. Cuối cùng, Nham Đình nói.
“Lâm minh chủ, ta chờ ngài đã lâu.”
***
Lúc những phong thư đó mới xuất hiện trên giang hồ, ai ai cũng chỉ xem như trò đùa. Cùng lắm thì có người khen thư pháp không tồi, nhưng nội dung bức thư thì khiến không ít người phải bật cười.
Trong phong thư màu ngà với ba chữ Nam Sơn Minh đen tuyền như rồng bay phượng múa là lời khiêu chiến gửi đến năm người đứng đầu bảng thập đại cao thủ trên giang hồ lúc bấy giờ. Nội dung đều giống nhau, hẹn ngày ấy tháng ấy năm ấy minh chủ bản minh sẽ đến quý sơn trang/ quý phủ/ quý trạch/ quý môn phái luận bàn võ thuật. Điểm đáng cười là ở chỗ, đừng nói gì tới vị minh chủ không ai hay tên biết tuổi kia, đến Nam Sơn Minh là bang phái nào, ở đâu ra cũng chưa ai từng nghe qua. Đã vậy còn trực tiếp bỏ qua năm bài danh từ thứ mười đến thứ sáu, thật sự là khinh người quá đáng! Vậy mà vẫn có một người thực sự coi trọng lần khiêu chiến này. Trong phủ của Nham gia, đệ nhất thế gia trên giang hồ, một người đàn ông gần bốn mươi tuổi vóc người cao lớn đang ngồi bên bàn trà, lật qua lật lại bức thư thách đấu, gương mặt cương nghị khó giấu nổi một vẻ phấn khích chờ đợi khó tả. Thiếu phụ ăn vận lộng lẫy ngồi đối diện ông ta, Nham Yên, không khỏi lấy làm ngạc nhiên, bà đưa đôi mắt sắc sảo sang nhìn ông, như cười như không mà hỏi.
"Đại ca, ca coi trọng tiểu tử vô danh này thật sao? Ta thấy không có môn phái nào chịu tiếp y đâu. Đem đệ nhất cao thủ của phái ra đấu với một thằng nhãi vô danh, thắng cũng chẳng vinh quang gì."
Người đàn ông lắc đầu, đưa ngón tay cái vuốt dọc lạc khoản khắc chìm trên thư rồi trả lời.
"Thương nhân như ngươi không nhìn ra, nhưng đại cao thủ nhất định sẽ đồng ý đấu với y. Lạc khoản của y không phải dùng bút hay đao khắc. Là dùng kiếm khí khắc."
Có thể lấy kiếm khí khắc chữ trên giấy, đây là loại cảnh giới hoàn toàn chỉ thuộc về giang hồ thập đại cao thủ. Tuy bản thân Nham Yên không phải là cao thủ, nhưng vẫn có thể hiểu được điểm này.
"Là thật sao?”, Nham Yên lập tức thay đổi thái độ, “Nói vậy, muội lập tức phái người tới phái Lãnh Kiếm quan sát động tĩnh.”
Nham Đình gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm đầy trông đợi.
"Thế hệ trẻ hiện nay cư nhiên lại xuất hiện một nhân vật như thế, ta thật trông chờ y đến cửa nhà chúng ta."
Nham Đình khi đó chính là người đứng đầu thập đại cao thủ bảng trên giang hồ.
*
Lãnh Kiếm phái, sáng sớm ngày giao đấu.
Trời đã vào thu, gió lạnh thổi phần phật. Trong sân lớn của môn phái, một thanh
niên mặc võ phục màu lam đứng đối diện với kẻ thách đấu, lạnh nhạt nói.
"Hoan nghênh thiếu hiệp đến luận bàn võ học. Tại hạ tài hèn sức mọn xin tiếp thiếu hiệp mấy chiêu. Vẫn mong thiếu hiệp hạ thủ lưu tình."
Kẻ thách đấu đáp.
"Ta muốn gặp là Hồ Vĩnh Dật."
Hồ Vĩnh Dật là chưởng môn của phái Lãnh Kiếm, bài danh xếp thứ năm trên thập đại cao thủ bảng. Quy tắc trên giang hồ, có người tới thách đấu, bản thân lại không vắng nhà thì không thể chối từ. Nhưng Hồ Vĩnh Dật này lại lựa chọn để tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất ra ứng chiến thay mình, đại khái cũng chính là vì coi thường người khiêu chiến.
Thanh niên áo xanh cười cười, ra vẻ bối rối vờ vịt khi nghe kẻ thách đấu nhắc tới sư phụ mình.
"Chưởng môn sư phụ rất bận rộn, đại khái không có thời gian bồi tiếp ngươi. Nếu thiếu hiệp chê ta không đủ trình độ so chiêu, vậy không bằng chúng ta đổi sang kiếm gỗ gì đó đi, hẳn là càng hợp với độ tuổi thiếu hiệp đây hơn..."
Đám sư huynh đệ lẫn sư điệt đứng sau lưng thanh niên này cùng há miệng cười lớn, hiển nhiên rất tâm đắc với mấy câu sỉ nhục mà hắn ta vừa nói ra.
Kẻ thách đấu không đáp lại, bởi hắn đứng ngược chiều nắng nên đám môn đồ cũng không nhìn rõ liệu nét mặt hắn có đổi thay hay không, chỉ biết rằng hắn khẽ nhấc chân lên rồi giẫm xuống mặt đất một cái...
Phía xa xa, đứng tựa vào một gốc cây, một thanh niên mặc áo choàng xám nhếch mép, gõ gõ quạt vào lòng bàn tay.
Trong chính sảnh môn phái, chưởng môn Hồ Vĩnh Dật đang cùng các sư huynh đệ cùng lứa uống trà, chờ đợi đám đệ tử đưa tin về kẻ thách đấu, xem hắn thực hư có bao nhiêu bản lĩnh. Khác với Nham Đình, ông thậm chí còn không thèm xem qua thư mà chỉ nghe đệ tử đọc, bởi vậy đã bỏ qua cơ hội nhìn thấy lạc khoản của kẻ thách đấu. Bản thân ông cũng chuẩn bị cho tình huống y thực sự có chút tài năng, nhưng ông không ngờ đến chuyện đệ tử của mình sẽ vừa lao vào sảnh vừa la lớn.
"Chưởng môn sư phụ, nguy rồi! Tiểu sư thúc và các sư huynh... Bọn họ đều bị hắn ném xuống hố hết rồi!"
Hồ Vĩnh Dật đập tay xuống bàn, trợn mắt quát.
"Ném xuống hố là sao? Ngươi nói rõ ta nghe!"
Chuyện hôm đó, nhờ có tai mắt của Nham gia thuật lại nhất thanh nhị sở mà giang hồ ngay lập tức đều biết rõ, trở thành trò cười mới nhất khắp chốn trà dư tửu hậu trên võ lâm.
Minh chủ thiếu niên của Nam Sơn Minh chỉ giẫm một chân, sân lớn của Lãnh Kiếm phái đã nứt toác ra một hố sâu, kéo theo đám môn đồ của Hồ Vĩnh Dật rơi chỏng gọng xuống. Giây trước còn há miệng cười đùa đối phương, giây sau miệng đã lấm đầy đất cát.
Lúc Hồ Vĩnh Dật đến nơi, bỏ qua sân lớn tan hoang và đám đồ đệ đang chật vật bò lên từ dưới hố, ông ta buộc lòng phải nhìn thẳng vào kẻ thách đấu.
Thiếu niên đó, đứng ngược ánh nắng mặt trời, tóc đen áo đen, tay cầm trường kiếm, dáng người thẳng tắp, hiên ngang uy vũ, khí thế bức người.
Hồ Vĩnh Dật tiến đến, nén giận nói.
"Đã đến thì là khách, chuyện còn chưa nói rõ, thiếu hiệp hà cớ phải gây ầm ĩ ở môn phái chúng ta?"
Thiếu niên không bận tâm đến lời nói đẩy trách nhiệm đó, hắn đưa trường kiếm lên trước mặt, hỏi.
"Hồ chưởng môn, ta đến là thách đấu. Ngươi không nhận đấu thì cũng chỉ có thể nhận thua"
Hồ Vĩnh Dật tức đến nỗi dựng ngược cả râu, ông ta lập tức rút kiếm ra, chĩa vào mặt thiếu niên mà quát.
"Hỗn hào hiếu chiến! Để ta dạy cho ngươi biết phép tắc trên giang hồ! Xưng tên đi!"
Tiếng trường kiếm rời vỏ vang lên ngay sau đó, giọng nói của thiếu niên hoà lẫn vào thanh âm leng keng của vỏ kiếm rơi trên mặt đất, đánh dấu lần đầu tiên tên của hắn xuất hiện trên giang hồ.
"Nam Sơn Minh Lâm Quân Phong, thỉnh giáo cao chiêu!"
*
Nham Yên nhận được thư báo, vội vàng mang đến phòng luyện công tìm anh trai. Lúc ấy trong phòng luyện kiếm còn có một cậu bé khoảng chừng mười tuổi, gương mặt hồn hậu. Cậu vừa được Nham Đình chỉ dạy kiếm pháp xong, lúc này đang ngồi đối diện với ông, tĩnh tâm.
Nham Đình thấy em gái vội vã đến cùng với bức thư trên tay thì hiểu ngay là chuyện gì, ông ta nói với cậu bé.
"Đã có tin rồi sao? Ân nhi, con mở thư ra đọc lên.”
"Dạ,cữu cữu!”
Nham Ân đỡ lấy thư từ tay mẹ, khéo léo xé phong thư ra rồi bắt đầu đọc. Nội tình hôm ấy ở phái Lãnh Kiếm được kể lại vô cùng chi tiết. Lúc đứa trẻ đọc đến đoạn đám đệ tử bị ném xuống hố, Nham Yên cười lớn lên, đưa tay vuốt lọn tóc bên tai.
"Thật xấu mặt!”
Thế nhưng khi Nham Ân đọc tới khúc sau thì không ai còn cười được nữa. Lâm Quân Phong, chỉ trong vòng chưa đến năm mươi chiêu, đem danh bài thứ năm trên giang hồ đánh đến tay rơi kiếm, miệng thổ huyết. Triệt để biến phái Lãnh Kiếm thành một trò đùa!
Nham Yên lắc đầu.
"Không phải chứ?"
Nham Đình đứng dậy, bẻ khớp tay, nói với Nham Yên.
"Y hẹn ta mười lăm tháng sau. Muội chuẩn bị võ đài đi."
Nham Ân giật mình.
"Cữu cữu, người tin rằng hắn sẽ đánh bại hết ba người kia ư?"
Tuy lời thách đấu được gửi ra cùng lúc, nhưng nếu thua danh bài thấp hơn thì dĩ nhiên cũng không có tư cách đấu với danh bài cao hơn. Việc Nham Đình yêu cầu em gái chuẩn bị võ đài lúc này cũng đồng nghĩa với chuyện ông ta đã dự đoán kết quả của ba trận đấu sau.
Dự đoán đó không sai.
Lâm Quân Phong toàn thắng.
Sau khi tin tức về thảm bại của Hồ Vĩnh Dật lan ra, một trận xôn xao truyền khắp giang hồ. Người ta bắt đầu nháo nhào tìm hiểu xem Lâm Quân Phong là người thế nào, mà Nam Sơn Minh lại là môn phái ra sao. Ngay cả người viết bức thư thách đấu là Quan Thiên Ninh, chấp sự của Nam Sơn Minh cũng trở thành nhân vật mà người người muốn biết mặt. Đương nhiên, các môn phái kế tiếp không ai dùng thái độ đùa giỡn với trẻ con mà tiếp Lâm Quân Phong nữa.
Dù vậy, thì chiến bại của họ vẫn là không tránh khỏi. Chẳng qua, mỗi lần chiến thắng, Lâm Quân Phong đều để lại mặt mũi cho đối phương, không đánh họ đến nỗi không ngóc đầu dậy được như với chưởng môn phái Lãnh Kiếm.
Đến trước lúc trận đấu với Nham Đình diễn ra, thì cơ hồ Lâm Quân Phong đã là cái tên được bàn luận nhiều nhất trên giang hồ. Những người kiếm ăn bằng nghề kể chuyện ở tửu quán hiện tại đặc biệt thường xuyên kể về hắn, các nhà cái hiện tại chỉ tập trung vào cá cược xem hắn hay Nham Đình sẽ thắng. Các hoạ sư cũng nhanh chóng vẽ ra tranh của hắn đem đến bán cho các môn phái.
Đương nhiên, Nham gia chính là những người có được bức hoạ sớm nhất, cũng là giống thật nhất.
Nham Yên nhìn hình vẽ, không nén được nét cười của một thiếu phụ trải đời.
"Nhìn Lâm Quân Phong như vậy, nếu hắn không tự đến, ta cũng cho người mời hắn đến."
Mấy nô tỳ xung quanh cũng tủm tỉm cười theo bà ta. Nham Đình làm ngơ đám phụ nữ đó, thay vì gương mặt, thì ông ta quan tâm hơn tới tỉ lệ cơ thể của Lâm Quân Phong. Võ công không chỉ là chuyện khổ luyện, căn cơ cũng vô cùng quan trọng. Mà tỉ lệ cơ thể của Lâm Quân Phong chính là tỉ lệ lý tưởng nhất cho người luyện kiếm.
Lúc này, ông thực sự mong ngày gặp hắn tới gần.
*
Ngày mười lăm tháng mười rốt cuộc cũng đến.
Nham gia không hổ là gia tộc giàu có nhất trên giang hồ, dựng đài thi đấu cũng dựng vô cùng to lớn khoa trương. Các môn phái khác ngỏ lời muốn tới tham dự, nữ gia chủ liền vô cùng hào phóng cung cấp nơi ăn chốn ở, thể hiện đẳng cấp của thương nhân bậc nhất.
Nham Yên cũng không quên dành sẵn mấy gian phòng thượng hạng cho Nam Sơn Minh. Nhưng Lâm Quân Phong, cũng như mọi lần, không tới sớm hơn cũng không tới muộn hơn, đúng ngày giờ đã hẹn, y xuất hiện trước cửa Nham phủ.
Trong sự chờ đợi của nhân sĩ giang hồ, hai bóng người cưỡi ngựa xuất hiện trước cổng lớn, lúc còn cách khoảng mười thước thì cùng xuống ngựa. Một người cao gầy, khoác trường bào màu xám bên ngoài ngoại bào màu đen, tay cầm quạt, gương mặt trẻ tuổi nhưng lại đượm vẻ trưởng thành, trầm ổn. Người còn lại chính là Lâm Quân Phong mà không ít người đã biết mặt. Vẫn như những lần thách đấu trước, hắn mặc y phục đen tuyền, gương mặt thiếu niên lãnh tĩnh nhìn thẳng về phía trước.
Nham Yên khẽ chớp đôi mắt sắc. Minh chủ này bề ngoài đúng là tuấn mỹ, đáng tiếc là quá trẻ. Lúc này đây, bà ta lại chú ý hơn đến thanh niên đi cạnh hắn. Từ con người nhìn qua có vẻ giản dị đó toả ra một vẻ âm trầm rất tương đồng với bà.
Thanh niên ấy đưa mắt nhìn một lượt những người ra tiếp đón, đôi môi mỏng nở một nụ cười xã giao, rồi chắp tay thi lễ.
"Tại hạ Quan Thiên Ninh, chấp sự của Nam Sơn Minh, bái kiến Nham gia chủ, Nham tiên sinh. Vị này là minh chủ bản minh. Đa tạ các vị nhiệt tình tiếp đón."
Lâm Quân Phong cũng chắp tay, hành lễ giản đơn.
"Nam Sơn Minh Lâm Quân Phong, hân hạnh."
Nham Yên mỉm cười, đáp lễ. Nếu bà đoán không lầm, Quan Thiên Ninh này đi cùng chính là để đỡ hết mọi nghi lễ xã giao cho Lâm Quân Phong, tránh cho vị minh chủ thiếu niên kia khỏi một màn phiền phức. Thú thực thì đúng là nếu Lâm Quân Phong chỉ tới một mình, bà nghĩ mình sẽ không kiềm được mà trêu chọc hắn một chút. Nhưng lúc này, đã có Quan Thiên Ninh trấn ở đây, xem ra không làm khó minh chủ nhà y được rồi. Bà đưa mắt sang đối diện với y, ánh nhìn của hai bên gặp nhau, vô cùng ăn ý.
“Nham Yên bái kiến Lâm minh chủ, Quan chấp sự. Tiếng tăm của Nam Sơn Minh như sấm bên tai, hôm nay hai vị hạ cố ghé tệ phủ chính là vinh hạnh của Nham gia vậy!”
Cứ như vậy, Nham Yên và Quan Thiên Ninh khách sáo qua lại một hồi, tung hứng vô cùng nhịp nhàng. Trong khi ấy, ánh mắt Nham Đình không rời Lâm Quân Phong, không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ đơn thuần là quan sát, quan sát kỹ đến mức có thể khiến đối phương thấy rùng mình. Chỉ có điều, thiếu niên nọ không sợ hãi cũng không thách thức, dùng ánh mắt lãnh tĩnh đáp lại ông. Những người xung quanh im lặng, nín thở nhìn hai người bọn họ mắt đối mắt. Cuối cùng, Nham Đình nói.
“Lâm minh chủ, ta chờ ngài đã lâu.”
***
Danh sách chương