Theo sau binh sĩ, Đại Thiên càng lúc càng quen thuộc hoàn cảnh chiến đấu, bù đắp lại sự thiếu hụt. Lúc ban đầu căn bản là đối chiến một cách liều mạng, vì thế mỗi lần chiến đấu liền là mỗi lần bị thương nặng, thẳng đến bây giờ khắp người đều mang thương thế mới rút ra được kinh nghiệm.
Hiện tại, mỗi lần công kích Đại Thiên đều quan sát thật kỹ, nắm chắc thế chủ động, thấy không ổn liền lùi lại, lập tức có binh sĩ lên thay thế chống đỡ. Chiến trường là nơi liều mạng, nhưng cũng không phải nơi ngu ngốc sính cường, đồng bạn luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết, việc lùi lại khi kẻ địch quá mạnh không có gì là sai cả.
Giơ đao đánh bật kẻ trước mặt, Đại Thiên nhanh chóng lui về sau, một vị binh sĩ ngay lập tức lao tới, cuốn lấy kẻ đó, vài ba chiêu liền đem đối thủ đánh gục, binh sĩ xong việc cũng không xoay người nói
“Ngươi làm tốt hơn rồi.”
Đại Thiên nhẹ gật đầu, nhìn người trước mắt, hắn không nói nên lời, trong tâm vô cùng cảm kích, nếu không phải người này giúp đỡ, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngay lúc Đại Thiên còn đang tâm tư lơ lửng, phía sau một tên địch cầm thương đâm tới. Cảm nhận được kình phong, Đại Thiên hai nhất di chuyển, thân hình lập tức xoay tròn quay lại, tay phải giơ đao nghênh đón, tay trái nhanh chóng chụp thân thương. Chụp được thương, Đại Thiên mạnh mẽ xoay sang phải, lưng áp sát vào thương địch, tay phải vươn ra chém thẳng vào đầu đối phương, một đao này hoàn toàn là dốc toàn lực, nhanh chóng, dứt khoát chém ra, một đầu lâu nữa rơi xuống đất, máu tuôn như suối.
Đại Thiên mệt mỏi thở dốc nhìn đao trong tay, đánh nãy giờ hơn nửa tiếng, giao chiến không biết bao nhiêu lần, đao có không ít chỗ đều bị mẻ mảng lớn rồi, lại đến vài lần chỉ sợ phải thay đao khác. Một tiếng hô to vang lên từ trong làng, binh sĩ mau chóng lui lại, Đại Thiên liền biết đến lúc đổi người rồi.
Mạnh mẽ gạt ra một tên đang đánh tới, Đại Thiên vừa định lui thì ngay lúc này dị biến xuất hiện. Kẻ địch bỗng nhiên dừng thế công, tự giác tách ra khoảng trống, gần trăm tên địch mặc thiết giáp đầy đủ từ đó lao ra, chia nhau cuốn lấy Cương quân. Vừa giao thủ, các binh sĩ liền cảm thấy không ổn, xung quanh liên tục vang lên tiếng quát
“Là tinh binh, mau yểm trợ bọn nhỏ rút lui.”
Phía sau Triệu Cẩm Phàm đang cùng binh sĩ chạy tới nghe vậy liền kinh hãi quát
“Bọn nhỏ mau lui, còn lại đẩy nhanh tốc độ giúp bọn nhỏ lùi về.”
Đại Thiên nhìn lao ra một đám người võ trang đầy đủ, hơn nữa có thể cùng binh sĩ đánh ngang tay liền kinh sợ ngây người. Từ đầu đến giờ, thực lực cá nhân phía Cương tộc hoàn toàn áp đảo đối phương, vì thế mới có thể cùng kẻ địch đông hơn gấp đôi đánh ngang ngửa, hiện tại ưu thế đã mất, hỏi sao hắn không kinh sợ.
Một tên địch tinh nhuệ nhanh chóng tìm đến Đại Thiên, một đao mạnh mẽ bổ xuống. Đao chưa tới nhưng uy thế cùng kình phong ép đến mức Đại Thiên không thở nổi, một cảm giác vô lực xuất hiện, chắc hẳn trước đó đối thủ của các binh sĩ đều có cảm giác này.
Vị binh sĩ đi cùng Đại Thiên đúng lúc xuất hiện, hoành thương chắn ngang, cứng rắn ngăn lại một đao kia. Từ chỗ va chạm của binh khí, một luồng khí cuồng bạo mạnh mẽ lan ra bốn phía, ép đến một đám nhược binh xung quanh mặt mũi tái nhợt. Mà Đại Thiên đứng gần nhất, chịu ảnh hưởng không nhẹ, trực tiếp đè hắn ngã ngồi xuống đất, luồng khí này, Đại Thiên tin chắc đây là đấu khí, nhưng hắn không ngờ đấu khí sẽ mạnh đến mức này, đây là Chiến Sĩ hay là Chiến Sư, hoặc có thể còn hơn thế nữa, Đại Thiên tâm thần bất định.
“Còn ngồi ở đó, mau cút về!!” Thấy Đại Thiên thất thần ngồi bệt dưới đất, không có ý định lui về, vị binh sĩ kia một bộ vô cùng tức giận gầm lên.
Đại Thiên bị tiếng gầm này làm tỉnh lại, vội vàng nói hai tiếng “cảm ơn” liền đứng dậy cắm đầu chạy về sau. Một đám nhỏ xung quanh tình hình cũng tương tự như vậy. Nhưng bất ngờ lại ập đến lần nữa, một tên tinh binh không tìm thấy đối thủ liền hướng Đại Thiên giết tới.
Uy áp kia một lần nữa tái hiện, Đại Thiên dốc sức chạy, trong đầu chỉ còn nghĩ đến việc làm sao mau chạy trốn. Uy áp ngày càng gần, cảm nhận được nó cách mình không còn xa nữa, biết không trốn được, Đại Thiên cắn răng, chân nhẹ nhàng chuyển, tay phải giơ thẳng đao ra, toàn thân xoay ngược về sau mạnh mẽ chém. Người đến khinh thường hừ lạnh, giơ thương ngạnh đón công kích của Đại Thiên.
“Coong!”
Theo một tiếng kim loại vang lên, đao của Đại Thiên trực tiếp gãy mất, lưỡi đao bay sang một bên cắm xuống đất, tay bị chấn tê dại không cầm nổi, cán đao cũng nối tiếp rơi theo.
Đối phương được thế không tha, xoay thương đâm vào ngực trái của Đại Thiên. Theo bản năng sinh tồn, Đại Thiên nhẹ dịch chuyển thân thể tránh ra một bên, nhưng chưa kịp tránh, thương đã nhanh chóng đến trước, tuy nhiên cũng không cắm thẳng vào ngực trái ngay tim, mà bởi vì Đại Thiên dịch chuyển liền hơi chếch lên vai một chút, không trúng nơi nguy hiểm.
Mượn lực từ công kích, Đại Thiên ngã ra sau lăn vài vòng tránh né, sau đó lại tiếp tục bò dậy cắm đầu chạy, trong đầu dậy không nổi ý định phản kháng.
Một kích thất bại, người kia vô cùng tức giận đuổi theo không tha, lại đâm tiếp một thương truy sát. Đại Thiên bài cũ soạn lại, hai chân bật lên, nhảy qua một bên ngã lăn vài vòng. Người nọ hừ lạnh một tiếng phóng thương cắm thẳng vào đùi Đại Thiên, một thương này trực tiếp mạnh mẽ cắm xuyên qua đùi, đính trụ Đại Thiên dính vào đất.
Đại Thiên đau đến nước mắt đều muốn chảy ra, miệng thống khổ kêu lên một tiếng, tâm tình tuyệt vọng như tro tàn, nhìn đối phương một chân càng ngày càng gần đầu mình, chậm rãi nhắm mắt chờ đợi giây phút kia.
Triệu Cẩm Phàm tả xung hữu đột cứu viện, mấy tên tinh binh trước mặt hắn tựa như một tên yếu ớt, hơn chục chiêu liền đánh chết. Triệu Cẩm Phàm trong lòng vô cùng lo lắng, trước đó hắn đối với sự nhanh trí và lòng dũng cảm của Đại Thiên vô cùng yêu thích, một mực có tâm muốn tìm kiếm cứu, nhưng tìm mãi không thấy.
Nhìn một tên tinh binh giơ chân định đạp bạo đầu Đại Thiên, Triệu Cẩm Phàm giận dữ gầm lên, một thương trực tiếp đâm nổ đầu tên tinh binh đang cầm chân hắn, sau đó nhanh chóng dồn đấu khí mạnh mẽ vào tay, dốc hết sức phóng thương cứu nguy, miệng giận dữ quát
“Mẹ kiếp, lão hổ không phát uy thì các ngươi liền xem là mèo bệnh à.”
Một tiếng quát này bao gồm đấu khí, mạnh mẽ chấn nhiếp toàn trường. Tên tinh binh đang định dẫm nát đầu Đại Thiên bị một tiếng gầm này dừng lại, sợ hãi nhìn về phía Triệu Cẩm Phàm, nhưng thứ cuối cùng hắn thấy là mũi thương, sau đó liền bạo đầu kết thúc.
Đại Thiên bị âm thanh nổ đầu kia đánh tỉnh, mở mắt ra liền bị cảnh tượng trước mắt kinh hãi, thứ nước dịch đặc sệt cùng trắng đục kia văng đầy người hắn, không nói nên lời ghê rợn. Triệu Cẩm Phàm nhanh chóng chạy lại, thấy bộ dạng của Đại Thiên tưởng hắn có chuyện, lay lay gọi lớn vài lần Đại Thiên mới run rẩy tỉnh hồn. Nhìn thấy là Triệu Cẩm Phàm, Đại Thiên biết mình đã được cứu sống, cái cảm giác sống lại từ cõi chết này vô cùng vui sướng, nhớ đến tình huống vừa rồi, Đại Thiên nghẹn ngào nói
“Cảm ơn Triệu đại ca.”
“Cảm ơn con mẹ gì, còn sống là tốt rồi. Trước yên tĩnh một lát.” Triệu Cẩm Phàm thấy Đại Thiên không có chuyện gì, liền vui mừng cười lớn.
Sau đó cau mày nhìn cây thương còn cắm xuyên đùi đang không ngừng lắc lư. Vô tình rút ra, mặc kệ một bên đau rên ư ử Đại Thiên, Triệu Cẩm Phàm lấy trong ngực một lọ thuốc, rắc bột thuốc lên vết thương. Bột vừa chạm vào, Đại Thiên liền cảm thấy nơi đó như nóng ran lên, đau đớn khủng khiếp, cơ thể theo bản năng giãy dụa. Triệu Cẩm Phàm, một tay đè giữ Đại Thiên, tay còn lại xé một mảnh áo cột lại vết thương.
Phía hậu phương quân địch, tên thủ lĩnh đến sau từ khi Triệu Cẩm Phàm phát ra uy thế liền vô cùng kinh ngạc, vội vã ra lệnh một tiếng, quân địch nhanh chóng rút lui. Tên thủ lĩnh kia trực tiếp chạy ra, đứng trước toàn quân, hoành thương nhìn Triệu Cẩm Phàm vừa băng bó xong cho Đại Thiên.
Vừa an trí toàn bộ bọn nhỏ rút lui, thủ lĩnh năm mươi binh sĩ giáp đen liền đến bên cạnh Triệu Cẩm Phàm, có chút kính sợ, ngập ngừng nhìn đối phương nói
“Ngươi là,...”
Chưa kịp nói hết, Triệu Cẩm Phàm liền ngắt lời
“Ta sẽ nói mọi chuyện sau, giờ ứng phó tình thế trước mắt đã. Giúp ta coi chừng đứa bé này, tên này thuộc dạng kiếm chuyện, không dễ bảo.”
Hắc giáp thủ lĩnh gật gật đầu tỏ ý chấp nhận, chậm rãi hướng về phía Đại Thiên, nhấc người này chạy về trong làng. Đại thiên có chút không tình nguyện, nhưng thân thể hiện tại xem như phế, hữu tâm vô lực, trước khi đi có chút khó chịu nhìn Triệu Cẩm Phàm nói
“Ngươi cẩn thận.”
Triệu Cẩm Phàm gật gật đầu không nói, mặt vô cùng nghiêm túc nhìn đối diện thủ lĩnh quân địch đang hoành thương nhìn mình. Thấy sự chú ý của Triệu Cẩm Phàm đã dồn vào mình, vị thủ lĩnh kia dùng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nói liên tục, mà Triệu Cẩm Phàm thì liên tục gật gù, cảnh này khiến cho một đám nhóc nhìn hai mắt sùng bái, kể cả Đại Thiên.
Đợi vị thủ lĩnh kia nói xong, quân địch chậm rãi lui cách chủ tướng của mình ba mươi bước, hắc giáp thủ lĩnh bên này cũng chỉ huy mọi người lui lại.
Đợi trống trải, vị thủ lĩnh kia một tay cầm thương chính hướng về phíaTriệu Cẩm Phàm, đấu khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía, đối diện Triệu Cẩm Phàm cũng tương tự. Đại Thiên bị khí thế này chấn nhiếp, có chút khó khăn hỏi hắc giáp thủ lĩnh đang đứng bên cạnh
“Khí thế thật mạnh. Đây là cảnh giới nào vậy?”
Hắc giáp thủ lĩnh nhìn Đại Thiên một cái, có chút bất đắc dĩ, người nọ nhờ hắn giữ thằng nhóc này, hiện tại liền thêm cái của nợ, dù có chút bất mãn, nhưng vị hắc giáp thủ lĩnh này hai mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn trong sân hai người, giải thích
“Đây là Chiến Tướng, cái cảnh giới này ta đã ao ước một năm nay rồi, nhưng mãi không thể đột phá.”
Đại Thiên cái hiểu cái không gật đầu, sùng bái nhìn trong sân. Trong sân hai người bắt đầu động thủ rồi.
Theo một tiếng quát lớn, thương của cả hai lập tức bị một lớp đấu khí màu trắng bao phủ, tiếp đó cả hai mạnh mẽ dậm chân một cái, cả người lao nhanh về phía trước.
“Oanh!!!.”
Một tiếng va chạm khủng khiếp vang lên, đấu khí lan mạnh ra khắp nơi, cái dư uy này so với lúc vị binh sĩ kia cùng địch nhân tinh binh va chạm mạnh gấp trăm lần. Một kích chấn nhiếp toàn trường, toàn bộ người ở đây đều ước ao nhìn quan khán.
Vừa chạm liền buông, cả hai lui về sau mười bước, sau đó lại đồng loạt lao lên giao nhau một thương. Tiếp đó Triệu Cẩm Phàm dùng thương mạnh mẽ đập xuống trực tiếp đánh ra một lỗ nhỏ, đối thủ của hắn nhanh chóng lách người né tránh, tay nhẹ chuyển liền đâm thương phản kích.
Triệu Cẩm Phàm hai chân nhẹ búng, cả người bay lên cao, sau đó mượn lực lại dùng thương nện xuống. Vị thủ lĩnh kia một thương không trúng liền cảm thấy không ổn, vội lui lại nhưng đã chậm, đành xoay ngang thương cứng rắn đỡ một đòn.
Một đòn đắc thủ, Triệu Cẩm Phàm mượn lực từ va chạm, lại bay lên, lại đập xuống, tiếp tục như vậy hai lần, nếu trong tay hắn không phải thương mà là búa hoặc rìu thì kết quả chắc có thể nhanh định ra.
Bị liên tục oanh kích, vị thủ lĩnh kia mặt căng đỏ bừng lên, thấy đối phương định nện tiếp, phẫn nộ gầm một tiếng, hai tay cầm thương áp sát người, cả người mạnh mẽ xoay thương nghênh đón. Một người bổ dọc một người chém ngang, vừa va chạm cả hai liền văng ra xa.
Thân thể bay bổng, Triệu Cẩm Phàm cắn răng, đâm mạnh thương xuống đất, thân thể lấy thương làm tâm xoay vài vòng, xoay đó bật người hướng về phía đối thủ đánh tới. Vị quân địch thủ lĩnh đã kịp ổn định, cũng đang hướng về Triệu Cẩm Phàm đánh tới.
Lại tiếp tục va chạm, lần này cũng không bứt ra, vũ khí vừa va chạm đầu gối liền hướng về đối phương đá tới. Sau đó là bàn chân rồi tay, thậm chí cuối cùng Triệu Cẩm Phàm trực tiếp dùng đầu đập mạnh vào đầu đối phương.
Vị thủ lĩnh kia bị hành động này của đối phương gây bất ngờ không kịp trở tay, đầu bị một kích này phun máu, hai mắt choáng váng. Nhìn Triệu Cẩm Phàm một thương truy tới, cũng không nghĩ nhiều liền giơ thương lên đỡ.
Vừa chạm nhẹ Triệu Cẩm Phàm liền cong nửa thân trên về phía sau, chân co lại đạp mạnh vào ngực kẻ địch. Quân địch thủ lĩnh dồn sức đánh ra một kích, không ngờ bị lừa, không kịp thu hồi liền bị trúng chiêu. Triệu Cẩm Phàm đắc thế không tha liều mạng truy kích, nhất thời vị thủ lĩnh kia liên tục bại lui. Bên phía Cương nhân thấy cảnh này lập tức lớn tiếng hoan hô, ngược lại bên kia vang lên tiếng quát tháo.
Liên tục bại lui, vị thủ lĩnh kia thẹn quá thành giận, đấu khí toàn bộ dồn lên thương, nhất thời khí thế mạnh mẽ vô cùng, gào thét phản kích. Đang truy kích Triệu Cẩm Phàm thấy cảnh này liền hiểu đối phương muốn một chiêu định thắng bại, khen lớn một tiếng cũng noi theo vận toàn bộ đấu khí vào thương, toàn lực ứng chiến.
Không hoa mỹ, không kỹ xảo, mũi thương cùng mũi thương chạm thẳng vào nhau, đấu khí lan tỏa khiến cát bụi mù mịt che lấp sự tình bên trong. Mọi người bên ngoài hồi hộp nhìn vào sân.
Đợi khói bụi tản hết, Cương nhân nhất thời hoan hô ầm ỉ, bởi vì bên trong sân lúc này, thương của Triệu Cẩm Phàm tựa như chẻ củi đâm xuyên qua thương của đối phương, thẳng tiến vào ngực của kẻ địch, chiến cục đã định.
Triệu Cẩm Phàm cũng không giết người nọ, thắng lợi liền lui lại, xa xa đứng nhìn quân địch thủ lĩnh ngơ ngác nhìn lỗ thủng trên ngực. Qua hồi lâu, vị thủ lĩnh này mới tỉnh lại, hai mắt từ kinh ngạc chuyển sang cảm kích nhìn Triệu Cẩm Phàm, khom người một cái liền xoay người trấn an quân địch, sau đó dưới ánh mắt bất cam của chúng chậm rãi rút quân.
Cương nhân tiếng hoan hô như sấm, tất cả vui mừng chạy về phía Triệu Cẩm Phàm, mà Đại Thiên sau một tiếng cười lớn liền vinh quang ngất đi.
Hiện tại, mỗi lần công kích Đại Thiên đều quan sát thật kỹ, nắm chắc thế chủ động, thấy không ổn liền lùi lại, lập tức có binh sĩ lên thay thế chống đỡ. Chiến trường là nơi liều mạng, nhưng cũng không phải nơi ngu ngốc sính cường, đồng bạn luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ khi cần thiết, việc lùi lại khi kẻ địch quá mạnh không có gì là sai cả.
Giơ đao đánh bật kẻ trước mặt, Đại Thiên nhanh chóng lui về sau, một vị binh sĩ ngay lập tức lao tới, cuốn lấy kẻ đó, vài ba chiêu liền đem đối thủ đánh gục, binh sĩ xong việc cũng không xoay người nói
“Ngươi làm tốt hơn rồi.”
Đại Thiên nhẹ gật đầu, nhìn người trước mắt, hắn không nói nên lời, trong tâm vô cùng cảm kích, nếu không phải người này giúp đỡ, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngay lúc Đại Thiên còn đang tâm tư lơ lửng, phía sau một tên địch cầm thương đâm tới. Cảm nhận được kình phong, Đại Thiên hai nhất di chuyển, thân hình lập tức xoay tròn quay lại, tay phải giơ đao nghênh đón, tay trái nhanh chóng chụp thân thương. Chụp được thương, Đại Thiên mạnh mẽ xoay sang phải, lưng áp sát vào thương địch, tay phải vươn ra chém thẳng vào đầu đối phương, một đao này hoàn toàn là dốc toàn lực, nhanh chóng, dứt khoát chém ra, một đầu lâu nữa rơi xuống đất, máu tuôn như suối.
Đại Thiên mệt mỏi thở dốc nhìn đao trong tay, đánh nãy giờ hơn nửa tiếng, giao chiến không biết bao nhiêu lần, đao có không ít chỗ đều bị mẻ mảng lớn rồi, lại đến vài lần chỉ sợ phải thay đao khác. Một tiếng hô to vang lên từ trong làng, binh sĩ mau chóng lui lại, Đại Thiên liền biết đến lúc đổi người rồi.
Mạnh mẽ gạt ra một tên đang đánh tới, Đại Thiên vừa định lui thì ngay lúc này dị biến xuất hiện. Kẻ địch bỗng nhiên dừng thế công, tự giác tách ra khoảng trống, gần trăm tên địch mặc thiết giáp đầy đủ từ đó lao ra, chia nhau cuốn lấy Cương quân. Vừa giao thủ, các binh sĩ liền cảm thấy không ổn, xung quanh liên tục vang lên tiếng quát
“Là tinh binh, mau yểm trợ bọn nhỏ rút lui.”
Phía sau Triệu Cẩm Phàm đang cùng binh sĩ chạy tới nghe vậy liền kinh hãi quát
“Bọn nhỏ mau lui, còn lại đẩy nhanh tốc độ giúp bọn nhỏ lùi về.”
Đại Thiên nhìn lao ra một đám người võ trang đầy đủ, hơn nữa có thể cùng binh sĩ đánh ngang tay liền kinh sợ ngây người. Từ đầu đến giờ, thực lực cá nhân phía Cương tộc hoàn toàn áp đảo đối phương, vì thế mới có thể cùng kẻ địch đông hơn gấp đôi đánh ngang ngửa, hiện tại ưu thế đã mất, hỏi sao hắn không kinh sợ.
Một tên địch tinh nhuệ nhanh chóng tìm đến Đại Thiên, một đao mạnh mẽ bổ xuống. Đao chưa tới nhưng uy thế cùng kình phong ép đến mức Đại Thiên không thở nổi, một cảm giác vô lực xuất hiện, chắc hẳn trước đó đối thủ của các binh sĩ đều có cảm giác này.
Vị binh sĩ đi cùng Đại Thiên đúng lúc xuất hiện, hoành thương chắn ngang, cứng rắn ngăn lại một đao kia. Từ chỗ va chạm của binh khí, một luồng khí cuồng bạo mạnh mẽ lan ra bốn phía, ép đến một đám nhược binh xung quanh mặt mũi tái nhợt. Mà Đại Thiên đứng gần nhất, chịu ảnh hưởng không nhẹ, trực tiếp đè hắn ngã ngồi xuống đất, luồng khí này, Đại Thiên tin chắc đây là đấu khí, nhưng hắn không ngờ đấu khí sẽ mạnh đến mức này, đây là Chiến Sĩ hay là Chiến Sư, hoặc có thể còn hơn thế nữa, Đại Thiên tâm thần bất định.
“Còn ngồi ở đó, mau cút về!!” Thấy Đại Thiên thất thần ngồi bệt dưới đất, không có ý định lui về, vị binh sĩ kia một bộ vô cùng tức giận gầm lên.
Đại Thiên bị tiếng gầm này làm tỉnh lại, vội vàng nói hai tiếng “cảm ơn” liền đứng dậy cắm đầu chạy về sau. Một đám nhỏ xung quanh tình hình cũng tương tự như vậy. Nhưng bất ngờ lại ập đến lần nữa, một tên tinh binh không tìm thấy đối thủ liền hướng Đại Thiên giết tới.
Uy áp kia một lần nữa tái hiện, Đại Thiên dốc sức chạy, trong đầu chỉ còn nghĩ đến việc làm sao mau chạy trốn. Uy áp ngày càng gần, cảm nhận được nó cách mình không còn xa nữa, biết không trốn được, Đại Thiên cắn răng, chân nhẹ nhàng chuyển, tay phải giơ thẳng đao ra, toàn thân xoay ngược về sau mạnh mẽ chém. Người đến khinh thường hừ lạnh, giơ thương ngạnh đón công kích của Đại Thiên.
“Coong!”
Theo một tiếng kim loại vang lên, đao của Đại Thiên trực tiếp gãy mất, lưỡi đao bay sang một bên cắm xuống đất, tay bị chấn tê dại không cầm nổi, cán đao cũng nối tiếp rơi theo.
Đối phương được thế không tha, xoay thương đâm vào ngực trái của Đại Thiên. Theo bản năng sinh tồn, Đại Thiên nhẹ dịch chuyển thân thể tránh ra một bên, nhưng chưa kịp tránh, thương đã nhanh chóng đến trước, tuy nhiên cũng không cắm thẳng vào ngực trái ngay tim, mà bởi vì Đại Thiên dịch chuyển liền hơi chếch lên vai một chút, không trúng nơi nguy hiểm.
Mượn lực từ công kích, Đại Thiên ngã ra sau lăn vài vòng tránh né, sau đó lại tiếp tục bò dậy cắm đầu chạy, trong đầu dậy không nổi ý định phản kháng.
Một kích thất bại, người kia vô cùng tức giận đuổi theo không tha, lại đâm tiếp một thương truy sát. Đại Thiên bài cũ soạn lại, hai chân bật lên, nhảy qua một bên ngã lăn vài vòng. Người nọ hừ lạnh một tiếng phóng thương cắm thẳng vào đùi Đại Thiên, một thương này trực tiếp mạnh mẽ cắm xuyên qua đùi, đính trụ Đại Thiên dính vào đất.
Đại Thiên đau đến nước mắt đều muốn chảy ra, miệng thống khổ kêu lên một tiếng, tâm tình tuyệt vọng như tro tàn, nhìn đối phương một chân càng ngày càng gần đầu mình, chậm rãi nhắm mắt chờ đợi giây phút kia.
Triệu Cẩm Phàm tả xung hữu đột cứu viện, mấy tên tinh binh trước mặt hắn tựa như một tên yếu ớt, hơn chục chiêu liền đánh chết. Triệu Cẩm Phàm trong lòng vô cùng lo lắng, trước đó hắn đối với sự nhanh trí và lòng dũng cảm của Đại Thiên vô cùng yêu thích, một mực có tâm muốn tìm kiếm cứu, nhưng tìm mãi không thấy.
Nhìn một tên tinh binh giơ chân định đạp bạo đầu Đại Thiên, Triệu Cẩm Phàm giận dữ gầm lên, một thương trực tiếp đâm nổ đầu tên tinh binh đang cầm chân hắn, sau đó nhanh chóng dồn đấu khí mạnh mẽ vào tay, dốc hết sức phóng thương cứu nguy, miệng giận dữ quát
“Mẹ kiếp, lão hổ không phát uy thì các ngươi liền xem là mèo bệnh à.”
Một tiếng quát này bao gồm đấu khí, mạnh mẽ chấn nhiếp toàn trường. Tên tinh binh đang định dẫm nát đầu Đại Thiên bị một tiếng gầm này dừng lại, sợ hãi nhìn về phía Triệu Cẩm Phàm, nhưng thứ cuối cùng hắn thấy là mũi thương, sau đó liền bạo đầu kết thúc.
Đại Thiên bị âm thanh nổ đầu kia đánh tỉnh, mở mắt ra liền bị cảnh tượng trước mắt kinh hãi, thứ nước dịch đặc sệt cùng trắng đục kia văng đầy người hắn, không nói nên lời ghê rợn. Triệu Cẩm Phàm nhanh chóng chạy lại, thấy bộ dạng của Đại Thiên tưởng hắn có chuyện, lay lay gọi lớn vài lần Đại Thiên mới run rẩy tỉnh hồn. Nhìn thấy là Triệu Cẩm Phàm, Đại Thiên biết mình đã được cứu sống, cái cảm giác sống lại từ cõi chết này vô cùng vui sướng, nhớ đến tình huống vừa rồi, Đại Thiên nghẹn ngào nói
“Cảm ơn Triệu đại ca.”
“Cảm ơn con mẹ gì, còn sống là tốt rồi. Trước yên tĩnh một lát.” Triệu Cẩm Phàm thấy Đại Thiên không có chuyện gì, liền vui mừng cười lớn.
Sau đó cau mày nhìn cây thương còn cắm xuyên đùi đang không ngừng lắc lư. Vô tình rút ra, mặc kệ một bên đau rên ư ử Đại Thiên, Triệu Cẩm Phàm lấy trong ngực một lọ thuốc, rắc bột thuốc lên vết thương. Bột vừa chạm vào, Đại Thiên liền cảm thấy nơi đó như nóng ran lên, đau đớn khủng khiếp, cơ thể theo bản năng giãy dụa. Triệu Cẩm Phàm, một tay đè giữ Đại Thiên, tay còn lại xé một mảnh áo cột lại vết thương.
Phía hậu phương quân địch, tên thủ lĩnh đến sau từ khi Triệu Cẩm Phàm phát ra uy thế liền vô cùng kinh ngạc, vội vã ra lệnh một tiếng, quân địch nhanh chóng rút lui. Tên thủ lĩnh kia trực tiếp chạy ra, đứng trước toàn quân, hoành thương nhìn Triệu Cẩm Phàm vừa băng bó xong cho Đại Thiên.
Vừa an trí toàn bộ bọn nhỏ rút lui, thủ lĩnh năm mươi binh sĩ giáp đen liền đến bên cạnh Triệu Cẩm Phàm, có chút kính sợ, ngập ngừng nhìn đối phương nói
“Ngươi là,...”
Chưa kịp nói hết, Triệu Cẩm Phàm liền ngắt lời
“Ta sẽ nói mọi chuyện sau, giờ ứng phó tình thế trước mắt đã. Giúp ta coi chừng đứa bé này, tên này thuộc dạng kiếm chuyện, không dễ bảo.”
Hắc giáp thủ lĩnh gật gật đầu tỏ ý chấp nhận, chậm rãi hướng về phía Đại Thiên, nhấc người này chạy về trong làng. Đại thiên có chút không tình nguyện, nhưng thân thể hiện tại xem như phế, hữu tâm vô lực, trước khi đi có chút khó chịu nhìn Triệu Cẩm Phàm nói
“Ngươi cẩn thận.”
Triệu Cẩm Phàm gật gật đầu không nói, mặt vô cùng nghiêm túc nhìn đối diện thủ lĩnh quân địch đang hoành thương nhìn mình. Thấy sự chú ý của Triệu Cẩm Phàm đã dồn vào mình, vị thủ lĩnh kia dùng một thứ ngôn ngữ kỳ lạ nói liên tục, mà Triệu Cẩm Phàm thì liên tục gật gù, cảnh này khiến cho một đám nhóc nhìn hai mắt sùng bái, kể cả Đại Thiên.
Đợi vị thủ lĩnh kia nói xong, quân địch chậm rãi lui cách chủ tướng của mình ba mươi bước, hắc giáp thủ lĩnh bên này cũng chỉ huy mọi người lui lại.
Đợi trống trải, vị thủ lĩnh kia một tay cầm thương chính hướng về phíaTriệu Cẩm Phàm, đấu khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía, đối diện Triệu Cẩm Phàm cũng tương tự. Đại Thiên bị khí thế này chấn nhiếp, có chút khó khăn hỏi hắc giáp thủ lĩnh đang đứng bên cạnh
“Khí thế thật mạnh. Đây là cảnh giới nào vậy?”
Hắc giáp thủ lĩnh nhìn Đại Thiên một cái, có chút bất đắc dĩ, người nọ nhờ hắn giữ thằng nhóc này, hiện tại liền thêm cái của nợ, dù có chút bất mãn, nhưng vị hắc giáp thủ lĩnh này hai mắt tràn đầy cuồng nhiệt nhìn trong sân hai người, giải thích
“Đây là Chiến Tướng, cái cảnh giới này ta đã ao ước một năm nay rồi, nhưng mãi không thể đột phá.”
Đại Thiên cái hiểu cái không gật đầu, sùng bái nhìn trong sân. Trong sân hai người bắt đầu động thủ rồi.
Theo một tiếng quát lớn, thương của cả hai lập tức bị một lớp đấu khí màu trắng bao phủ, tiếp đó cả hai mạnh mẽ dậm chân một cái, cả người lao nhanh về phía trước.
“Oanh!!!.”
Một tiếng va chạm khủng khiếp vang lên, đấu khí lan mạnh ra khắp nơi, cái dư uy này so với lúc vị binh sĩ kia cùng địch nhân tinh binh va chạm mạnh gấp trăm lần. Một kích chấn nhiếp toàn trường, toàn bộ người ở đây đều ước ao nhìn quan khán.
Vừa chạm liền buông, cả hai lui về sau mười bước, sau đó lại đồng loạt lao lên giao nhau một thương. Tiếp đó Triệu Cẩm Phàm dùng thương mạnh mẽ đập xuống trực tiếp đánh ra một lỗ nhỏ, đối thủ của hắn nhanh chóng lách người né tránh, tay nhẹ chuyển liền đâm thương phản kích.
Triệu Cẩm Phàm hai chân nhẹ búng, cả người bay lên cao, sau đó mượn lực lại dùng thương nện xuống. Vị thủ lĩnh kia một thương không trúng liền cảm thấy không ổn, vội lui lại nhưng đã chậm, đành xoay ngang thương cứng rắn đỡ một đòn.
Một đòn đắc thủ, Triệu Cẩm Phàm mượn lực từ va chạm, lại bay lên, lại đập xuống, tiếp tục như vậy hai lần, nếu trong tay hắn không phải thương mà là búa hoặc rìu thì kết quả chắc có thể nhanh định ra.
Bị liên tục oanh kích, vị thủ lĩnh kia mặt căng đỏ bừng lên, thấy đối phương định nện tiếp, phẫn nộ gầm một tiếng, hai tay cầm thương áp sát người, cả người mạnh mẽ xoay thương nghênh đón. Một người bổ dọc một người chém ngang, vừa va chạm cả hai liền văng ra xa.
Thân thể bay bổng, Triệu Cẩm Phàm cắn răng, đâm mạnh thương xuống đất, thân thể lấy thương làm tâm xoay vài vòng, xoay đó bật người hướng về phía đối thủ đánh tới. Vị quân địch thủ lĩnh đã kịp ổn định, cũng đang hướng về Triệu Cẩm Phàm đánh tới.
Lại tiếp tục va chạm, lần này cũng không bứt ra, vũ khí vừa va chạm đầu gối liền hướng về đối phương đá tới. Sau đó là bàn chân rồi tay, thậm chí cuối cùng Triệu Cẩm Phàm trực tiếp dùng đầu đập mạnh vào đầu đối phương.
Vị thủ lĩnh kia bị hành động này của đối phương gây bất ngờ không kịp trở tay, đầu bị một kích này phun máu, hai mắt choáng váng. Nhìn Triệu Cẩm Phàm một thương truy tới, cũng không nghĩ nhiều liền giơ thương lên đỡ.
Vừa chạm nhẹ Triệu Cẩm Phàm liền cong nửa thân trên về phía sau, chân co lại đạp mạnh vào ngực kẻ địch. Quân địch thủ lĩnh dồn sức đánh ra một kích, không ngờ bị lừa, không kịp thu hồi liền bị trúng chiêu. Triệu Cẩm Phàm đắc thế không tha liều mạng truy kích, nhất thời vị thủ lĩnh kia liên tục bại lui. Bên phía Cương nhân thấy cảnh này lập tức lớn tiếng hoan hô, ngược lại bên kia vang lên tiếng quát tháo.
Liên tục bại lui, vị thủ lĩnh kia thẹn quá thành giận, đấu khí toàn bộ dồn lên thương, nhất thời khí thế mạnh mẽ vô cùng, gào thét phản kích. Đang truy kích Triệu Cẩm Phàm thấy cảnh này liền hiểu đối phương muốn một chiêu định thắng bại, khen lớn một tiếng cũng noi theo vận toàn bộ đấu khí vào thương, toàn lực ứng chiến.
Không hoa mỹ, không kỹ xảo, mũi thương cùng mũi thương chạm thẳng vào nhau, đấu khí lan tỏa khiến cát bụi mù mịt che lấp sự tình bên trong. Mọi người bên ngoài hồi hộp nhìn vào sân.
Đợi khói bụi tản hết, Cương nhân nhất thời hoan hô ầm ỉ, bởi vì bên trong sân lúc này, thương của Triệu Cẩm Phàm tựa như chẻ củi đâm xuyên qua thương của đối phương, thẳng tiến vào ngực của kẻ địch, chiến cục đã định.
Triệu Cẩm Phàm cũng không giết người nọ, thắng lợi liền lui lại, xa xa đứng nhìn quân địch thủ lĩnh ngơ ngác nhìn lỗ thủng trên ngực. Qua hồi lâu, vị thủ lĩnh này mới tỉnh lại, hai mắt từ kinh ngạc chuyển sang cảm kích nhìn Triệu Cẩm Phàm, khom người một cái liền xoay người trấn an quân địch, sau đó dưới ánh mắt bất cam của chúng chậm rãi rút quân.
Cương nhân tiếng hoan hô như sấm, tất cả vui mừng chạy về phía Triệu Cẩm Phàm, mà Đại Thiên sau một tiếng cười lớn liền vinh quang ngất đi.
Danh sách chương