Đôi mắt nặng nề chậm rãi mở ra, Đại Thiên khó khăn tỉnh lại.
Đập vào mắt hắn là ánh nắng chói lóa, Đại Thiên nhất thời không thể thích ứng nhắm chặt hai mắt lại.
Tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng Đại Thiên vẫn có thể nghe được xung quanh vô cùng nhộn nhịp, Cương Nhân nói cười rất vui vẻ.
Trong lòng tuy thắc mắc, nhưng mọi chuyện cũng chỉ có thể đợi đến lúc đôi mắt dần dần thích ứng rồi mới tiếp tục được.
Tranh thủ thời gian này, Đại Thiên vội vàng kiểm tra thân thể.
Vừa kiểm tra, Đại Thiên lập tức trở nên kinh ngạc. Thân thể hắn tuy hiện tại vẫn không thể cử động được, có lẽ là tác dụng phụ khi biến thành trạng thái kia cùng với sử dụng Lôi Điện quá mức. Nhưng bên trong, mọi thứ diễn biến vô cùng tốt đẹp, thương thế từ trước đến giờ, dưới sự dẫn dắt của một cỗ Đấu Khí lạ lẫm, đã dần dần khôi phục nhanh chóng.
Chỉ có điều bất kể là năng lượng Quả Trong Suốt, Lôi Điện hay Yêu Khí của Đại Viêm thì đều suy yếu rất nhiều, chỉ duy nhất cỗ tạp chất kỳ lạ kia còn tồn tại nguyên vẹn, nhưng đã bị cỗ Đấu Khí lạ lẫm kia bao bọc lại.
Nếu cứ theo cái đà này thì chỉ cần khoảng một tháng nữa, thực lực của Đại Thiên sẽ khôi phục hoàn toàn, chân chân chính chính trở thành một tên Chiến Sĩ Đỉnh Phong.
Trong lòng âm thầm vui mừng, nhưng Đại Thiên cũng vô cùng thắc mắc cỗ Đấu Khí mạnh khủng khiếp này đến từ đâu. Uy thế phát ra từ nó, tuyệt đối mạnh hơn Lý Thiện gấp nhiều lần.
Đợi thêm một lúc nữa, Đại Thiên mới cố gắng mở hai mắt ra.
Tuy vẫn còn rất khó chịu, mắt cứ lóa lên nhìn không rõ, nhưng ít nhất vẫn miễn cưỡng quan sát được xung quanh.
Nghiêng đầu nhìn khắp nơi, Đại Thiên chỉ thấy lít nha lít nhít toàn là Cương Nhân. Số lượng này đông hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất lên đến hơn một ngàn người.
Trang phục của họ cũng không rách nát tàn tạ như trước, từng người đều được trang bị áo giáp cùng vũ khí hoàn hảo.
Ngoài Cương Nhân, khắp nơi cũng có rất nhiều xe, những chiếc xe này y hệt chiếc lúc trước chở Đại Thiên ra khỏi nhà tù. Từ bên trong đó, một số Cương Nhân lấy ra thức ăn, thuốc cùng trang bị đưa cho những người khác.
Về phần Đại Thiên, hắn được an trí ở dưới một bóng cây, xung quanh còn có không ít Cương Nhân đang nói cười vui vẻ.
Nhìn hết cảnh tượng này, Đại Thiên cũng hiểu được cứu viện đã đến rồi, mọi người xem như là an toàn.
Chỉ là có chút tiếc nuối, lúc cuối cùng hắn không chịu nổi nữa ngất đi, nên cũng không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Ánh nắng chiếu rọi lên Cương Nhân, nhìn vô cùng vui vẻ thanh bình, Đại Thiên cũng không biết bản thân đã ngất bao lâu rồi, nhưng hẳn là không ngắn.
Mà Đại Thiên liên tục nghiêng đầu qua lại quan sát, một Cương Nhân ở gần đó vô tình thấy được, ngay lập tức, người này xoay người chạy đi.
Cũng không lâu lắm, ông lão Kim thành chủ lúc trước đã xuất hiện. Nhìn Đại Thiên đã tỉnh dậy, ông mới nhẹ nhàng hỏi
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Đại Thiên không trả lời, ngược lại ngây ngốc nhìn đối phương. Ông lão này tuy hiện tại nét mặt hiền hòa, nhưng căn bản là Đại Thiên không biết ông là ai, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Qua một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, ông lão lúng túng gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nói tiếp
“Ta lần này mang viện binh đến đây. Tình hình của ngươi rất nghiêm trọng, bởi lẽ đó ta cần ngươi phối hợp.”
Lần này nghe xong thì Đại Thiên liền giật mình tỉnh lại, nhận ra vừa rồi bản thân thất lễ, hắn vội vàng nói
“Xin lỗi, vừa rồi đầu ta còn hơi mơ hồ.”
Ông lão lắc lắc đầu cười, không ngại phiền bỏ qua, một lần nữa hỏi lại
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
“Thân thể đã rất tốt, nhưng vẫn không cách nào cử động được.”
Đại Thiên vội vàng trả lời, dù sao đối phương cũng có ý tốt, hắn không dám một lần nữa thất lễ.
Ông lão nghe xong, cũng không cho ra ý kiến gì. Gương mặt trở nên nghiêm túc, ông giơ một cạnh tay chạm vào người Đại Thiên, tự mình truyền Đấu Khí vào kiểm tra. Được một lúc lâu, mặt ông lão mới một lần nữa giãn ra, thoải mái cười nói
“Tốt rồi, đây chỉ là tác dụng phụ, qua một thời gian nữa mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đại Thiên tuy biết tình trạng của bản thân đã tốt rồi, nhưng một lần nữa nghe người khác khẳng định, một tia lo sợ cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Tò mò nhìn ông lão trước mắt, Đại Thiên một bộ vô cùng hiếu kỳ hỏi
“Không biết ngài ai là vậy?”
Ông lão nghe xong, cũng không vội trả lời, hai mắt của ông nhìn sang những Binh Sĩ đang đứng cảnh giới gần đó. Những Binh Sĩ này còn đang trợn mắt há mồm với thái độ của ông, đột nhiên nhận được ánh mắt này, không ai bảo ai, từng người cúi chào sau đó đi lánh ra xa.
Đợi nơi này còn hai người, ông lão mới nghiêm túc nói
“Ta là thành chủ của Nga Vũ Thành, tên là Kim Dũng, ngươi hẳn gọi là Đại Thiên phải không.”
Đại Thiên nghe xong, cũng không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu xem như xác nhận. Ông lão đối với đáp án này cũng không tỏ ra thái độ gì đặc biệt, thoáng hạ thấp giọng, ông lão nhẹ nhàng nói nhỏ
“Ta biết rõ thân phận của ngươi.”
Đại Thiên thoáng chốc giật mình ngây ngốc, không biết phản ứng như thế nào. Thân phận của hắn là thân phận nào, nếu là thân phận thật sự bị lộ thì hắn nên phản ứng như thế nào, ngay từ đầu Đại Vũ đã nhắc nhở không để lộ, hiện tại bị đối phương phát hiện thì có xảy ra chuyện gì không.
Hàng trăm ý nghĩ nhanh chóng chạy loạn trong đầu Đại Thiên, sắc mặt của hắn cũng chuyển mấy lần. Thấy vậy, ông lão mới nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ vai hắn nói
“Ngươi yên tâm, không có việc gì đâu.”
Một cú vỗ này kèm theo Đấu Khí, truyền vào người Đại Thiên lập tức đem hắn kéo khỏi suy nghĩ. Thấy Đại Thiên một lần nữa tỉnh táo lại, ông lão mới tiếp tục nói
“Việc này, ta sẽ không nói cho ai biết. Chỉ tiếc là ta phát hiện ra quá muộn, nếu không thì ngươi cũng không cần phải tốn thời gian dài vô ích như vậy.”
Trầm mặc, trong lòng liên tục suy nghĩ tại sao đối phương phát hiện ra mình. Qua một lúc, Đại Thiên dần bình tĩnh lại hoàn toàn, dù sao việc này cũng không có ảnh hưởng gì lớn, hắn cũng không có thiệt hại gì.
“Không sao, hiện tại cũng không hề muộn.” Đại Thiên giọng nói mang theo kính trọng đáp, một thành chủ ở Cương Tộc, thực lực tuyệt đối cao khủng khiếp, xứng đáng nhận được sự tôn trọng này.
Ông lão vẫn giữ nguyên một bộ mỉm cười hòa ái nói tiếp
“Ta chỉ muốn thông báo với ngươi như vậy, để ngươi an tâm dưỡng thương, còn những việc khác, đợi sau này khôi phục lại rồi hẳn nói.”
Dứt lời, ông từ trong ngực lấy ra một bình thuốc khá lớn. Cẩn thận đưa cho Đại Thiên, ông lão nhắc nhở
“Đây là Sinh Mệnh Đan, bên trong bình có bốn viên, đêm trước ngươi đã dùng một viên rồi, hiện tại chia ra dùng trong bốn ngày tiếp theo. Thứ này giúp khôi phục thương thế rất tốt.”
Tuy Sinh Mệnh Đan được cất giữ ở trong bình, nhưng Đại Thiên vẫn nhạy cảm phát hiện được năng lượng tỏa ra mạnh mẽ từ trong đó. Vội vàng mở miệng định từ chối, nhưng dưới ánh mắt bắt buộc của Kim Dũng, Đại Thiên cũng chỉ có thể do dự một chút rồi nhận lấy.
Ông lão mỉm cười định đứng dậy rời đi, Đại Thiên vội vàng giật tỉnh ngăn lại
“Chúng ta đã về thành rồi à?”
“Không, mọi người vẫn còn bị thương rất nặng, đợi ổn định thêm một ngày nữa chúng ta mới khởi hành trở về.” Ông lão lắc đầu đáp.
Đại Thiên hơi có chút tiếc nuối, thân phận hiện tại đã được xác nhận, hắn rất muốn gặp lại vị Khương đại nhân dưới nhà tù kia, một câu nói cuối cùng của người nọ, đến hiện tại vẫn khắc sâu vào trong lòng hắn, không thể nào quên được.
Thấy bộ dạng thất vọng của Đại Thiên, Kim Dũng tò mò hỏi
“Có chuyện gì sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Đại Thiên cũng không nói ra, mọi việc chờ đến nơi rồi nói cũng không muộn. Nhẹ nhàng lắc đầu, Đại Thiên cười cười đáp
“Không có chuyện gì.”
Ông lão cũng không tiếp tục truy cứu, nghe câu trả lời như vậy trong lòng cũng tạm yên tâm.
“Vậy ngươi yên tâm dưỡng thương đi, ta đi trước, một lát sẽ có người đem thức ăn đến cho ngươi.”
Vừa nói xong, cũng không đợi Đại Thiên trả lời, ông lão đã đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của vị cường giả này, Đại Thiên đầu óc dần trống rỗng. Hiện tại, hắn chính thức sống dưới thân phận Cương Nhân rồi, mọi uất ức trong thời gian qua cũng đã được giải tỏa.
Qua một lát, Đại Thiên thu hồi lại những suy nghĩ lung tung, tiếp tục với công việc chữa thương.
Khóe mắt nhìn vào bình thuốc lúc này Kim Dũng để bên cạnh, Đại Thiên định mở bình đó ra, nhưng mà không thành công.
Hiện tại, hắn mới sực nhớ đến bản thân không thể cử động, cố vài lần vẫn không được, Đại Thiên bất đắc dĩ nhìn xung quanh xem có thể nhờ được ai không, nhưng sau một câu ra lệnh lúc nãy của Kim Dũng, Cương Nhân đứng gần đó đã đi ra xa một đoạn rồi, nếu chỉ vì một chuyện cỏn con này mà hét lớn lên kêu thì da mặt của Đại Thiên còn chưa đủ để làm điều đó.
Hẳn là việc này lúc trước Kim Dũng cũng không thể nào ngờ đến việc này.
Dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, Đại Thiên cũng chỉ có thể gác lại việc này, một lần này chủ động tự mình chữa thương.
…………………
Thời gian dần trôi qua, cũng không lâu lắm, Đại Thiên một lần nữa bị gọi tỉnh dậy.
Ánh mắt lờ mờ mở ra, Đại Thiên nhìn về phía người đã gọi mình. Vừa nhìn thấy rõ người này, Đại Thiên thoáng chốc trở nên vui mừng, bởi vì người nọ chính là Hàn Hạo.
Ở nơi này Đại Thiên hầu như không quen ai cả, chỉ có duy nhất Hàn Hạo là cho hắn cảm giác thân thuộc, bởi vậy, Đại Thiên căn bản là rất bám lấy đối phương.
Dù sao, kinh nghiệm giao tiếp của Đại Thiên vẻn vẹn chỉ tóm gọn trong phạm vi vài người mà thôi.
Hàn Hạo tâm tình lúc này có vẻ rất vui, trên mặt luôn luôn treo một nụ cười sáng lạn, ánh mắt cũng rực rỡ tràn đầy tình thần, xem ra, áp lực thời gian qua đối với hắn không hề nhẹ một chút nào, hiện tại đã thoát được, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Thấy Đại Thiên đã tỉnh, Hàn Hạo trước tiên cười bắt chuyện
“Thế nào, còn ổn chứ?”
“Vâng, mọi thứ đã rất tốt rồi.” Đại Thiên cũng bị Hàn Hạo vui vẻ lây, cũng đồng thời cười tươi đáp lại.
Hàn Hạo nghe xong, đột nhiên cười lớn, sau đó có chút ganh tị nói
“Lúc cuối cùng, một chiêu kia của ngươi đến cả ta cũng cảm thấy sợ hãi, ngươi che giấu rất kỹ đấy.”
“Đó chỉ là vô tình làm được, không phải thực lực chân chính của ta.” Đại Thiên vội vàng giải thích, hắn không muốn người khác hiểu lầm bản thân che giấu thứ gì.
Hàn Hạo thấy Đại Thiên vội vàng như vậy, cũng không tiếp tục trêu đùa. Ngồi bệt xuống bên cạnh Đại Thiên, Hàn Hạo đặt một giỏ lớn xuống, bên trong chứa đầy thức ăn.
Nhìn thấy thứ này, Đại Thiên mới chợt nhớ đến lúc trước Kim Dũng bảo sẽ kêu người mang thức ăn đến, nhưng thật không ngờ, người đó lại là vị Hàn tướng quân này.
Nhìn phản ứng của Đại Thiên, Hàn Hạo lại trở nên vui vẻ, hôm nay hắn gần như là nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng thấy vui, nếu người không quen biết còn nghĩ hắn có vấn đề đây.
“Thế nào, được ta đích thân mang thức ăn đến, cảm giác rất thoải mái phải không.” Hàn Hạo cợt nhả cười đùa.
Đại Thiên ngập ngừng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng đành im lặng cho qua, nhưng trong lòng cũng âm thầm chấp nhận câu nói này. Hàn Hạo cảm thấy không thú vị, trực tiếp nói
“Thôi được rồi, ngươi mau ăn đi.”
Tiếp sau đó, Đại Thiên cũng không ăn, ngược lại hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hạo, Hàn Hạo cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào Đại Thiên, hai người cứ như vậy bốn mắt trừng to nhìn nhau.
Qua một lát, Hàn Hạo trước tiên thua cuộc, chán nãn hỏi
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Đại Thiên lại ngập ngừng, qua một lát, mới ấp úng trả lời
“Thân thể ta không cách nào cử động được.”
Lần này tới phiên Hàn Hạo chủ động trừng mắt nhìn Đại Thiên, qua một lúc hắn mới nhớ đến đối phương còn đang bị thương. Nhưng tình huống thế này, hắn phải làm gì, chẳng lẽ đường đường một thằng đàn ông như hắn lại đi đút người khác ăn.
Không nói đến việc này có làm được hay không, chỉ tính riêng việc hình tượng thì Hàn Hạo cũng đã rất khó khăn để quyết định rồi.
Nhìn chằm chằm Đại Thiên một hồi, Hàn Hạo mới bất đắc dĩ cắn răng gằn giọng
“Đây là ta quan tâm thuộc hạ.”
Sau đó trực tiếp từ trong giỏ lấy ra một khối thịt, xé nhỏ nhét mạnh vào miệng Đại Thiên, tựa hồ đang rất tức giận. Đại Thiên cũng chỉ có thể cười trừ cho qua.
Nói đến, Cương Nhân đời sống phát triển thật sự là chưa mạnh, trong việc ăn uống, hầu như là toàn ăn bốc, rất ít dùng đến các dụng cụ khác, trừ khi trong yến tiệc thì mới dùng nhiều. Bởi vậy, hành động của Hàn Hạo vẫn là có thể chấp nhận được.
Một bữa ăn dưới sự hầm hầm của Hàn Hạo nhanh chóng trôi qua.
“Cảm ơn ngươi.” Đại Thiên ngượng ngùng nói.
“Không cần, sau này có thứ tốt nhớ chia cho ta là được.” Hàn Hạo qua nãy giờ cũng đã dần trở lại trạng thái vui vẻ rồi, không còn bực dọc như lúc nãy nữa, nghe Đại Thiên cảm ơn lập tức mở miệng trêu đùa.
“Chắc chắn.” Đại Thiên khẳng định, sau đó hỏi tiếp
“Chúng ta tiếp theo sẽ tiếp tục lịch luyện sao?”
Đại Thiên chuyển đề tài quá nhanh, Hàn Hạo nhất thời phản ứng không kịp. Qua một lát, khuôn mặt hắn dần dần chuyển thành nghiêm túc, động đến chính sự, Hàn Hạo chưa một lần nào cợt nhả. Chỉnh đốn lại suy nghĩ, Hàn Hạo chậm rãi nói
“Lịch luyện đã kết thúc, đợi mọi người hồi phục, chúng ta sẽ trở về Vương Thành.”
Đại Thiên trố mắt, trong lòng vô cùng hụt hẫng, nhớ lúc trước, khi vừa ra khỏi Vương Thành, hắn còn trông mong vào cuộc lịch luyện này sẽ thú vị thế nào, ai ngờ mơ mơ màng màng lại kết thúc mất rồi.
Nhìn Đại Thiên như vậy, Hàn Hạo mới một lần nữa nói
“Nhưng hiện tại không kết thúc nhanh như vậy.”
Đại Thiên giật mình, ánh mắt chờ mong nhìn lên, Hàn Hạo cũng không câu giờ, vừa nói xong câu kia lại tiếp tục nói
“Vừa nãy Kim thành chủ có tổ chức một cuộc họp. Nội dung thì có rất nhiều, nhưng đại khái là sau khi mọi người bình phục sẽ trở về Nga Vũ Thành trước rồi mới tính tiếp.”
Đại Thiên còn tưởng Hàn Hạo nói thêm điều gì, ai ngờ chỉ nói đến đây là dừng, như vậy thì khác gì lời nói ban đầu. Hàn Hạo cũng không để Đại Thiên kháng nghị, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên hưng phấn cuồng nhiệt nói tiếp
“Riêng ta, ngươi cùng với Phục Ân sẽ đi theo Kim Thành Chủ cùng vài cường giả đến từ Nga Vũ thành, truy kích đàn trâu kia, báo thù cho những anh em đã hi sinh.”
P/s: Rất muốn miêu tả Hàn Hạo nhìn gì cũng vui vẻ là do phê cần, nhưng mà thôi…….
........................................................................................................
Đập vào mắt hắn là ánh nắng chói lóa, Đại Thiên nhất thời không thể thích ứng nhắm chặt hai mắt lại.
Tuy không thể nhìn thấy gì, nhưng Đại Thiên vẫn có thể nghe được xung quanh vô cùng nhộn nhịp, Cương Nhân nói cười rất vui vẻ.
Trong lòng tuy thắc mắc, nhưng mọi chuyện cũng chỉ có thể đợi đến lúc đôi mắt dần dần thích ứng rồi mới tiếp tục được.
Tranh thủ thời gian này, Đại Thiên vội vàng kiểm tra thân thể.
Vừa kiểm tra, Đại Thiên lập tức trở nên kinh ngạc. Thân thể hắn tuy hiện tại vẫn không thể cử động được, có lẽ là tác dụng phụ khi biến thành trạng thái kia cùng với sử dụng Lôi Điện quá mức. Nhưng bên trong, mọi thứ diễn biến vô cùng tốt đẹp, thương thế từ trước đến giờ, dưới sự dẫn dắt của một cỗ Đấu Khí lạ lẫm, đã dần dần khôi phục nhanh chóng.
Chỉ có điều bất kể là năng lượng Quả Trong Suốt, Lôi Điện hay Yêu Khí của Đại Viêm thì đều suy yếu rất nhiều, chỉ duy nhất cỗ tạp chất kỳ lạ kia còn tồn tại nguyên vẹn, nhưng đã bị cỗ Đấu Khí lạ lẫm kia bao bọc lại.
Nếu cứ theo cái đà này thì chỉ cần khoảng một tháng nữa, thực lực của Đại Thiên sẽ khôi phục hoàn toàn, chân chân chính chính trở thành một tên Chiến Sĩ Đỉnh Phong.
Trong lòng âm thầm vui mừng, nhưng Đại Thiên cũng vô cùng thắc mắc cỗ Đấu Khí mạnh khủng khiếp này đến từ đâu. Uy thế phát ra từ nó, tuyệt đối mạnh hơn Lý Thiện gấp nhiều lần.
Đợi thêm một lúc nữa, Đại Thiên mới cố gắng mở hai mắt ra.
Tuy vẫn còn rất khó chịu, mắt cứ lóa lên nhìn không rõ, nhưng ít nhất vẫn miễn cưỡng quan sát được xung quanh.
Nghiêng đầu nhìn khắp nơi, Đại Thiên chỉ thấy lít nha lít nhít toàn là Cương Nhân. Số lượng này đông hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất lên đến hơn một ngàn người.
Trang phục của họ cũng không rách nát tàn tạ như trước, từng người đều được trang bị áo giáp cùng vũ khí hoàn hảo.
Ngoài Cương Nhân, khắp nơi cũng có rất nhiều xe, những chiếc xe này y hệt chiếc lúc trước chở Đại Thiên ra khỏi nhà tù. Từ bên trong đó, một số Cương Nhân lấy ra thức ăn, thuốc cùng trang bị đưa cho những người khác.
Về phần Đại Thiên, hắn được an trí ở dưới một bóng cây, xung quanh còn có không ít Cương Nhân đang nói cười vui vẻ.
Nhìn hết cảnh tượng này, Đại Thiên cũng hiểu được cứu viện đã đến rồi, mọi người xem như là an toàn.
Chỉ là có chút tiếc nuối, lúc cuối cùng hắn không chịu nổi nữa ngất đi, nên cũng không biết mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Ánh nắng chiếu rọi lên Cương Nhân, nhìn vô cùng vui vẻ thanh bình, Đại Thiên cũng không biết bản thân đã ngất bao lâu rồi, nhưng hẳn là không ngắn.
Mà Đại Thiên liên tục nghiêng đầu qua lại quan sát, một Cương Nhân ở gần đó vô tình thấy được, ngay lập tức, người này xoay người chạy đi.
Cũng không lâu lắm, ông lão Kim thành chủ lúc trước đã xuất hiện. Nhìn Đại Thiên đã tỉnh dậy, ông mới nhẹ nhàng hỏi
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
Đại Thiên không trả lời, ngược lại ngây ngốc nhìn đối phương. Ông lão này tuy hiện tại nét mặt hiền hòa, nhưng căn bản là Đại Thiên không biết ông là ai, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Qua một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu trả lời, ông lão lúng túng gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nói tiếp
“Ta lần này mang viện binh đến đây. Tình hình của ngươi rất nghiêm trọng, bởi lẽ đó ta cần ngươi phối hợp.”
Lần này nghe xong thì Đại Thiên liền giật mình tỉnh lại, nhận ra vừa rồi bản thân thất lễ, hắn vội vàng nói
“Xin lỗi, vừa rồi đầu ta còn hơi mơ hồ.”
Ông lão lắc lắc đầu cười, không ngại phiền bỏ qua, một lần nữa hỏi lại
“Ngươi cảm thấy thế nào rồi?”
“Thân thể đã rất tốt, nhưng vẫn không cách nào cử động được.”
Đại Thiên vội vàng trả lời, dù sao đối phương cũng có ý tốt, hắn không dám một lần nữa thất lễ.
Ông lão nghe xong, cũng không cho ra ý kiến gì. Gương mặt trở nên nghiêm túc, ông giơ một cạnh tay chạm vào người Đại Thiên, tự mình truyền Đấu Khí vào kiểm tra. Được một lúc lâu, mặt ông lão mới một lần nữa giãn ra, thoải mái cười nói
“Tốt rồi, đây chỉ là tác dụng phụ, qua một thời gian nữa mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đại Thiên tuy biết tình trạng của bản thân đã tốt rồi, nhưng một lần nữa nghe người khác khẳng định, một tia lo sợ cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Tò mò nhìn ông lão trước mắt, Đại Thiên một bộ vô cùng hiếu kỳ hỏi
“Không biết ngài ai là vậy?”
Ông lão nghe xong, cũng không vội trả lời, hai mắt của ông nhìn sang những Binh Sĩ đang đứng cảnh giới gần đó. Những Binh Sĩ này còn đang trợn mắt há mồm với thái độ của ông, đột nhiên nhận được ánh mắt này, không ai bảo ai, từng người cúi chào sau đó đi lánh ra xa.
Đợi nơi này còn hai người, ông lão mới nghiêm túc nói
“Ta là thành chủ của Nga Vũ Thành, tên là Kim Dũng, ngươi hẳn gọi là Đại Thiên phải không.”
Đại Thiên nghe xong, cũng không biết phải nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu xem như xác nhận. Ông lão đối với đáp án này cũng không tỏ ra thái độ gì đặc biệt, thoáng hạ thấp giọng, ông lão nhẹ nhàng nói nhỏ
“Ta biết rõ thân phận của ngươi.”
Đại Thiên thoáng chốc giật mình ngây ngốc, không biết phản ứng như thế nào. Thân phận của hắn là thân phận nào, nếu là thân phận thật sự bị lộ thì hắn nên phản ứng như thế nào, ngay từ đầu Đại Vũ đã nhắc nhở không để lộ, hiện tại bị đối phương phát hiện thì có xảy ra chuyện gì không.
Hàng trăm ý nghĩ nhanh chóng chạy loạn trong đầu Đại Thiên, sắc mặt của hắn cũng chuyển mấy lần. Thấy vậy, ông lão mới nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ vai hắn nói
“Ngươi yên tâm, không có việc gì đâu.”
Một cú vỗ này kèm theo Đấu Khí, truyền vào người Đại Thiên lập tức đem hắn kéo khỏi suy nghĩ. Thấy Đại Thiên một lần nữa tỉnh táo lại, ông lão mới tiếp tục nói
“Việc này, ta sẽ không nói cho ai biết. Chỉ tiếc là ta phát hiện ra quá muộn, nếu không thì ngươi cũng không cần phải tốn thời gian dài vô ích như vậy.”
Trầm mặc, trong lòng liên tục suy nghĩ tại sao đối phương phát hiện ra mình. Qua một lúc, Đại Thiên dần bình tĩnh lại hoàn toàn, dù sao việc này cũng không có ảnh hưởng gì lớn, hắn cũng không có thiệt hại gì.
“Không sao, hiện tại cũng không hề muộn.” Đại Thiên giọng nói mang theo kính trọng đáp, một thành chủ ở Cương Tộc, thực lực tuyệt đối cao khủng khiếp, xứng đáng nhận được sự tôn trọng này.
Ông lão vẫn giữ nguyên một bộ mỉm cười hòa ái nói tiếp
“Ta chỉ muốn thông báo với ngươi như vậy, để ngươi an tâm dưỡng thương, còn những việc khác, đợi sau này khôi phục lại rồi hẳn nói.”
Dứt lời, ông từ trong ngực lấy ra một bình thuốc khá lớn. Cẩn thận đưa cho Đại Thiên, ông lão nhắc nhở
“Đây là Sinh Mệnh Đan, bên trong bình có bốn viên, đêm trước ngươi đã dùng một viên rồi, hiện tại chia ra dùng trong bốn ngày tiếp theo. Thứ này giúp khôi phục thương thế rất tốt.”
Tuy Sinh Mệnh Đan được cất giữ ở trong bình, nhưng Đại Thiên vẫn nhạy cảm phát hiện được năng lượng tỏa ra mạnh mẽ từ trong đó. Vội vàng mở miệng định từ chối, nhưng dưới ánh mắt bắt buộc của Kim Dũng, Đại Thiên cũng chỉ có thể do dự một chút rồi nhận lấy.
Ông lão mỉm cười định đứng dậy rời đi, Đại Thiên vội vàng giật tỉnh ngăn lại
“Chúng ta đã về thành rồi à?”
“Không, mọi người vẫn còn bị thương rất nặng, đợi ổn định thêm một ngày nữa chúng ta mới khởi hành trở về.” Ông lão lắc đầu đáp.
Đại Thiên hơi có chút tiếc nuối, thân phận hiện tại đã được xác nhận, hắn rất muốn gặp lại vị Khương đại nhân dưới nhà tù kia, một câu nói cuối cùng của người nọ, đến hiện tại vẫn khắc sâu vào trong lòng hắn, không thể nào quên được.
Thấy bộ dạng thất vọng của Đại Thiên, Kim Dũng tò mò hỏi
“Có chuyện gì sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Đại Thiên cũng không nói ra, mọi việc chờ đến nơi rồi nói cũng không muộn. Nhẹ nhàng lắc đầu, Đại Thiên cười cười đáp
“Không có chuyện gì.”
Ông lão cũng không tiếp tục truy cứu, nghe câu trả lời như vậy trong lòng cũng tạm yên tâm.
“Vậy ngươi yên tâm dưỡng thương đi, ta đi trước, một lát sẽ có người đem thức ăn đến cho ngươi.”
Vừa nói xong, cũng không đợi Đại Thiên trả lời, ông lão đã đi mất.
Nhìn theo bóng lưng của vị cường giả này, Đại Thiên đầu óc dần trống rỗng. Hiện tại, hắn chính thức sống dưới thân phận Cương Nhân rồi, mọi uất ức trong thời gian qua cũng đã được giải tỏa.
Qua một lát, Đại Thiên thu hồi lại những suy nghĩ lung tung, tiếp tục với công việc chữa thương.
Khóe mắt nhìn vào bình thuốc lúc này Kim Dũng để bên cạnh, Đại Thiên định mở bình đó ra, nhưng mà không thành công.
Hiện tại, hắn mới sực nhớ đến bản thân không thể cử động, cố vài lần vẫn không được, Đại Thiên bất đắc dĩ nhìn xung quanh xem có thể nhờ được ai không, nhưng sau một câu ra lệnh lúc nãy của Kim Dũng, Cương Nhân đứng gần đó đã đi ra xa một đoạn rồi, nếu chỉ vì một chuyện cỏn con này mà hét lớn lên kêu thì da mặt của Đại Thiên còn chưa đủ để làm điều đó.
Hẳn là việc này lúc trước Kim Dũng cũng không thể nào ngờ đến việc này.
Dở khóc dở cười, bất đắc dĩ, Đại Thiên cũng chỉ có thể gác lại việc này, một lần này chủ động tự mình chữa thương.
…………………
Thời gian dần trôi qua, cũng không lâu lắm, Đại Thiên một lần nữa bị gọi tỉnh dậy.
Ánh mắt lờ mờ mở ra, Đại Thiên nhìn về phía người đã gọi mình. Vừa nhìn thấy rõ người này, Đại Thiên thoáng chốc trở nên vui mừng, bởi vì người nọ chính là Hàn Hạo.
Ở nơi này Đại Thiên hầu như không quen ai cả, chỉ có duy nhất Hàn Hạo là cho hắn cảm giác thân thuộc, bởi vậy, Đại Thiên căn bản là rất bám lấy đối phương.
Dù sao, kinh nghiệm giao tiếp của Đại Thiên vẻn vẹn chỉ tóm gọn trong phạm vi vài người mà thôi.
Hàn Hạo tâm tình lúc này có vẻ rất vui, trên mặt luôn luôn treo một nụ cười sáng lạn, ánh mắt cũng rực rỡ tràn đầy tình thần, xem ra, áp lực thời gian qua đối với hắn không hề nhẹ một chút nào, hiện tại đã thoát được, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Thấy Đại Thiên đã tỉnh, Hàn Hạo trước tiên cười bắt chuyện
“Thế nào, còn ổn chứ?”
“Vâng, mọi thứ đã rất tốt rồi.” Đại Thiên cũng bị Hàn Hạo vui vẻ lây, cũng đồng thời cười tươi đáp lại.
Hàn Hạo nghe xong, đột nhiên cười lớn, sau đó có chút ganh tị nói
“Lúc cuối cùng, một chiêu kia của ngươi đến cả ta cũng cảm thấy sợ hãi, ngươi che giấu rất kỹ đấy.”
“Đó chỉ là vô tình làm được, không phải thực lực chân chính của ta.” Đại Thiên vội vàng giải thích, hắn không muốn người khác hiểu lầm bản thân che giấu thứ gì.
Hàn Hạo thấy Đại Thiên vội vàng như vậy, cũng không tiếp tục trêu đùa. Ngồi bệt xuống bên cạnh Đại Thiên, Hàn Hạo đặt một giỏ lớn xuống, bên trong chứa đầy thức ăn.
Nhìn thấy thứ này, Đại Thiên mới chợt nhớ đến lúc trước Kim Dũng bảo sẽ kêu người mang thức ăn đến, nhưng thật không ngờ, người đó lại là vị Hàn tướng quân này.
Nhìn phản ứng của Đại Thiên, Hàn Hạo lại trở nên vui vẻ, hôm nay hắn gần như là nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng thấy vui, nếu người không quen biết còn nghĩ hắn có vấn đề đây.
“Thế nào, được ta đích thân mang thức ăn đến, cảm giác rất thoải mái phải không.” Hàn Hạo cợt nhả cười đùa.
Đại Thiên ngập ngừng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng đành im lặng cho qua, nhưng trong lòng cũng âm thầm chấp nhận câu nói này. Hàn Hạo cảm thấy không thú vị, trực tiếp nói
“Thôi được rồi, ngươi mau ăn đi.”
Tiếp sau đó, Đại Thiên cũng không ăn, ngược lại hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Hạo, Hàn Hạo cũng theo đó mà nhìn chằm chằm vào Đại Thiên, hai người cứ như vậy bốn mắt trừng to nhìn nhau.
Qua một lát, Hàn Hạo trước tiên thua cuộc, chán nãn hỏi
“Ngươi nhìn ta làm gì?”
Đại Thiên lại ngập ngừng, qua một lát, mới ấp úng trả lời
“Thân thể ta không cách nào cử động được.”
Lần này tới phiên Hàn Hạo chủ động trừng mắt nhìn Đại Thiên, qua một lúc hắn mới nhớ đến đối phương còn đang bị thương. Nhưng tình huống thế này, hắn phải làm gì, chẳng lẽ đường đường một thằng đàn ông như hắn lại đi đút người khác ăn.
Không nói đến việc này có làm được hay không, chỉ tính riêng việc hình tượng thì Hàn Hạo cũng đã rất khó khăn để quyết định rồi.
Nhìn chằm chằm Đại Thiên một hồi, Hàn Hạo mới bất đắc dĩ cắn răng gằn giọng
“Đây là ta quan tâm thuộc hạ.”
Sau đó trực tiếp từ trong giỏ lấy ra một khối thịt, xé nhỏ nhét mạnh vào miệng Đại Thiên, tựa hồ đang rất tức giận. Đại Thiên cũng chỉ có thể cười trừ cho qua.
Nói đến, Cương Nhân đời sống phát triển thật sự là chưa mạnh, trong việc ăn uống, hầu như là toàn ăn bốc, rất ít dùng đến các dụng cụ khác, trừ khi trong yến tiệc thì mới dùng nhiều. Bởi vậy, hành động của Hàn Hạo vẫn là có thể chấp nhận được.
Một bữa ăn dưới sự hầm hầm của Hàn Hạo nhanh chóng trôi qua.
“Cảm ơn ngươi.” Đại Thiên ngượng ngùng nói.
“Không cần, sau này có thứ tốt nhớ chia cho ta là được.” Hàn Hạo qua nãy giờ cũng đã dần trở lại trạng thái vui vẻ rồi, không còn bực dọc như lúc nãy nữa, nghe Đại Thiên cảm ơn lập tức mở miệng trêu đùa.
“Chắc chắn.” Đại Thiên khẳng định, sau đó hỏi tiếp
“Chúng ta tiếp theo sẽ tiếp tục lịch luyện sao?”
Đại Thiên chuyển đề tài quá nhanh, Hàn Hạo nhất thời phản ứng không kịp. Qua một lát, khuôn mặt hắn dần dần chuyển thành nghiêm túc, động đến chính sự, Hàn Hạo chưa một lần nào cợt nhả. Chỉnh đốn lại suy nghĩ, Hàn Hạo chậm rãi nói
“Lịch luyện đã kết thúc, đợi mọi người hồi phục, chúng ta sẽ trở về Vương Thành.”
Đại Thiên trố mắt, trong lòng vô cùng hụt hẫng, nhớ lúc trước, khi vừa ra khỏi Vương Thành, hắn còn trông mong vào cuộc lịch luyện này sẽ thú vị thế nào, ai ngờ mơ mơ màng màng lại kết thúc mất rồi.
Nhìn Đại Thiên như vậy, Hàn Hạo mới một lần nữa nói
“Nhưng hiện tại không kết thúc nhanh như vậy.”
Đại Thiên giật mình, ánh mắt chờ mong nhìn lên, Hàn Hạo cũng không câu giờ, vừa nói xong câu kia lại tiếp tục nói
“Vừa nãy Kim thành chủ có tổ chức một cuộc họp. Nội dung thì có rất nhiều, nhưng đại khái là sau khi mọi người bình phục sẽ trở về Nga Vũ Thành trước rồi mới tính tiếp.”
Đại Thiên còn tưởng Hàn Hạo nói thêm điều gì, ai ngờ chỉ nói đến đây là dừng, như vậy thì khác gì lời nói ban đầu. Hàn Hạo cũng không để Đại Thiên kháng nghị, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên hưng phấn cuồng nhiệt nói tiếp
“Riêng ta, ngươi cùng với Phục Ân sẽ đi theo Kim Thành Chủ cùng vài cường giả đến từ Nga Vũ thành, truy kích đàn trâu kia, báo thù cho những anh em đã hi sinh.”
P/s: Rất muốn miêu tả Hàn Hạo nhìn gì cũng vui vẻ là do phê cần, nhưng mà thôi…….
........................................................................................................
Danh sách chương