Đại Thiên dưới sự nâng đỡ của Triệu Cẩm Nghi khó khăn vào phòng. Nhẹ nhàng giúp Đại Thiên nằm xuống giường, Triệu Cẩm Nghi thoáng mỉm cười nói

“Tiểu Thiên, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi giúp mọi người một chút.”

Hơi có chút cảm động, nhưng Đại Thiên hiện tại vô cùng bất đắc dĩ, hắn cảm giác hai tiếng “tiểu Thiên” này có vẻ như gọi càng ngày càng thuận miệng rồi. Bất đắc dĩ chung quy vẫn phải giấu trong lòng, dù sao phản đối cũng vô hiệu, nhưng đối với lời nói của Triệu Cẩm Nghi, Đại Thiên hơi giật mình kêu lên

“Ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?”

Hơi hơi lắc đầu, Triệu Cẩm Nghi nở nụ cười sáng lạn đáp

“Không cần, nghỉ sau cũng được. Quan trọng là phải giúp mọi người thoát khỏi cảnh nguy hiểm, như vậy ta mới an tâm được.”

Hình tượng Triệu Cẩm Nghi hiện tại giống như một thiên sứ, tràn đầy cảm giác thánh thiện, Đại Thiên xem đến một hồi ngây người, tim đập liên tục. Nhìn Triệu Cẩm Nghi định rời đi, Đại Thiên có chút không cam lòng nói tiếp

“Ngươi đã quá mệt mỏi rồi, tiếp tục nữa liền sinh bệnh thì ai lo cho ngươi.”

“Lúc đó mẹ ta sẽ lo cho ta.” Triệu Cẩm Nghi dừng lại, không cho là đúng nói.

“Lỡ như mẹ ngươi cũng bệnh thì sao?”

Đại Thiên không chịu thua nói tiếp. Nhưng vừa nói xong, Triệu Cẩm Nghi bỗng nhìn chăm chú vào hắn, Đại Thiên một hồi chột dạ không dám đối mặt với nàng. Nhìn một hồi, Triệu Cẩm Nghi mới cười khẽ đáp

“Nếu mẹ ta cũng bệnh thì ta muốn tiểu Thiên ngươi phải chăm sóc cho ta. Vì vậy, cố gắng dưỡng thương cho thật tốt, ta đi trước.”

Nói xong liền yên lặng đi mất, để lại Đại Thiên nằm trên giường một hồi ngây ngốc. Đợi đến khi Đại Thiên hồi thần thì người cũng đã đi mất. Nằm trên giường chán nản một hồi, Đại Thiên quyết định tu luyện đấu khí, tuy biết là sẽ không tăng tu vi, nhưng bù lại tốc độ trị thương tăng rất nhanh. Ít nhất là có thể nhanh chóng khỏi hẳn, Triệu Cẩm Nghi bị bệnh liền có người chăm sóc, Đại Thiên xấu hổ thầm nhủ.

Xem như có động lực, Đại Thiên rất nhanh bình tâm lại tiến vào trạng thái tu luyện. Đấu khí xung quanh nhanh chóng ngưng tụ lại, tường luồng từng luồng luân phiên tiến vào thân thể Đại Thiên.

Đấu khí đi một vòng trong cơ thể, xoa dịu từng vết thương trên người hắn. Theo thời gian dài hấp thụ, Đại Thiên vui mừng phát hiện thân thể vậy mà càng ngày càng quen thuộc với đấu khí. Lúc trước tuy vẫn tu luyện và hấp thụ đấu khí, nhưng sự thực đây như là một hình thức cưỡng chế đưa đấu khí vào thể nội, thân thể theo bản năng bài xích “vật thể lạ” xâm nhập này.

Cũng vì vậy, đấu khí trở nên khó khống chế, tản ra rất nhiều dẫn đến việc tu luyện khó khăn, chậm chạp. Nhưng hiện tại, theo thân thể dần quen thuộc với đấu khí, thân thể không những dễ dàng hấp thụ đấu khí, mà còn tăng lên ở cả chất và lượng.

Thân thể thông thuận dẫn đến việc Đại Thiên kiểm soát được số lượng đấu khí lớn hơn, đồng thời hấp thu cùng tinh luyện chúng dễ dàng. Bất tri bất giác, đấu khí tập trung xung quanh trở nên dày đặc hơn rất nhiều.

Đại Thiên trầm mê vào việc tu luyện ngày càng thuận lợi, thậm chí quên mất thời gian nhanh chóng trôi qua. Không biết qua bao lâu, cơ thể Đại Thiên bỗng cảm giác vô cùng thoải mái, mọi cảm giác đau đớn khó chịu vậy mà tạm thời biến mất.

Đại Thiên lúc này trở nên nhạy cảm hơn, hắn cảm giác được rõ ràng đấu khí xung quanh hơn lúc trước nhiều. Điều quan trọng nhất là khắp cơ thể tràn đầy lực lượng, đấu khí dường như tồn tại ở mỗi cơ thịt trên cơ thể, tùy ý đánh một cái cũng mang theo lượng lớn đấu khí phụ trợ, đây cũng là lý do vì sao dã man nhân lực lượng yếu hơn Cương nhân rất nhiều vẫn đè lên Cương tộc mà đánh, tất nhiên dưới tình huống cả hai thực lực ngang nhau thì so về lực lượng không có mấy cái có thể đánh ngang với Cương tộc.

Bên trong đan điền, đấu khí căn nguyên dường như biến thành một bộ phận trong cơ thể với vô số những thứ có vẻ như là “sợi dây” nối liền với các bộ vị trong người, đấu khí có thể hấp thụ từ bên ngoài trực tiếp hấp thụ thẳng vào căn nguyên.

Khi trước, tuy có thể sử dụng đấu khí tăng mạnh lực công kích hoặc tốc độ, nhưng mỗi lần điều động đấu khí đều phải chạy một lần khắp cơ thể, cuối cùng còn lại đến nơi cần thiết chỉ miễn cưỡng còn một hai thành, vì vậy khi chiến đấu thường không cố sử dụng đấu khí để công kích mà dùng để hỗ trợ thể lực. Nhưng bây giờ thì khác, thông qua những “sợi dây” kia, đấu khí có thể trực tiếp đến nơi chú định, dùng mười thành đấu khí liền là mười thành, không có chút bỏ sót, thực lực tăng lên không chỉ vài lần.

Cảm thụ được biến đổi lớn trong cơ thể, Đại Thiên giật mình, hai mắt trừng to hô lên

“Vậy mà đột phá rồi!”

Đúng, những dấu hiệu vừa rồi là khi đột phá đến cảnh giới Chiến Sĩ thì mới có. Từ trước đến giờ, Đại Thiên lầm tưởng muốn đột phá thì phải tăng mạnh độ tinh thuần cùng số lượng đấu khí trong căn nguyên, nhưng thật sự không ngờ lại là tăng độ phù hợp của đấu khí với thân thể. Cha hắn cùng Trần Vũ Thượng Văn không nói cho hắn biết có lẽ là do muốn hắn tự mình tìm hiểu và cảm thụ, hoặc cũng có thể đơn giản là quên.

Ở đẳng cấp thấp nhất của việc tu luyện đấu khí là Chiến Giả, ở cảnh giới này chủ yếu là đánh vững trụ cột, đấu khí không giúp ích được nhiều nên căn bản cũng không có phân chia rõ ràng. Nhưng từ cảnh giới Chiến Sĩ trở đi, mọi người sẽ theo số lượng đấu khí mà phân thành bốn tầng thứ nhỏ, lần lượt là Sơ Giai, Trung Giai, Cao Giai và cuối cùng là Đỉnh Phong. Mà Đại Thiên bây giờ, Sơ Giai Chiến Sĩ cũng chẳng đạt được, cần phải tu luyện củng cố lại cảnh giới mới chân chính đạp nhập Sơ Giai.

Đại Thiên hiển nhiên cũng hiểu rõ điều này, cố gắng đè nén hưng phấn, Đại Thiên thâm nhập sâu vào tìm hiểu cơ thể. Hắn thử hấp thụ đấu khí trực tiếp vào đan điền, sau đó chuyển đến từng bộ vị trong cơ thể, tiếp theo lại hấp thụ trực vào vào bộ vị trong cơ thể, sau đó lại chuyển sang bộ vị khác.

Nghịch một hồi thỏa mãn, Đại Thiên dồn hết tâm trí vào hấp thụ đấu khí củng cố cảnh giới. Đối với cảnh giới Chiến Sĩ như hắn thì việc này không quan trọng, bởi vì thân thể thích nghi với đấu khí là được, nhưng các cảnh giới tiếp theo, đấu khí, thể trạng, tâm lý đều rất quan trọng, nếu không củng cố cảnh giới sẽ rất dễ dàng bị đánh lùi về cảnh giới trước, thậm chí có trường hợp bị tức giận đến lùi lại vài cái cảnh giới.

Lại qua tiếp một thời gian dài, đấu khí trong cơ thể Đại Thiên xem như đã cố định vững chắc lại, từng “sợi dây” kia cũng trở nên mạnh mẽ, thông thuận và chắc chắn hơn nhiều. Đại Thiên không dừng lại, thừa thắng xông lên, tiếp tục dùng đấu khí chữa thương, còn việc chân chính bước vào cảnh giới Sơ Giai cũng không thể ngày một ngày hai liền đạt được.

Nhưng lần này cũng không phải để cho đấu khí chạy loạn lung tung như trước, mà tập trung trị liệu từng bộ phận, bộ phận đầu tiên Đại Thiên chọn là ngay đùi. Chọn ở đây thứ nhất là vì hắn ít nhất muốn mình có thể tự đi lại, thứ hai thật sự có chút xấu hổ là vì bộ phận này hơi gần với thứ giữa hai chân kia, mỗi lần Triệu Cẩm Nghi cúi đầu thay hắn xử lý vết thương hắn liền xấu hổ muốn chết, tuy có mặc quần cộc che đi nhưng vẫn vô cùng khó chịu.

Nhắc đến chuyện này, Đại Thiên có chút kích động vô cùng. Vội vàng dẹp bỏ tạp niệm, Đại Thiên tập trung vào chữa thương, nhưng trên mặt hắn vẫn phơn phớt đỏ lên vì kích động, trong đầu toàn là hình ảnh Triệu Cẩm Nghi cúi đầu ở bộ vị kia, tuy còn nhỏ không hiểu đây là gì, nhưng bản năng khiến hắn vô cùng kích động, Đại Thiên chỉ đơn thuần nghĩ đây là ngại.

Qua thời gian dài, Đại Thiên cuối cùng cũng thỏa mãn thoát khỏi tu luyện. Trời lúc này cũng đã tối, Đại Thiên thở nhẹ một hơi, hai mắt mở ra. Tiến vào mắt của Đại Thiên đầu tiên chính là khuôn mặt lo lắng của Triệu Cẩm Nghi. Triệu Cẩm Nghi thấy hắn mở mắt liền lộ vẻ vui mừng, hai tay đặt ở hai má của Đại Thiên nhẹ nhàng lắc qua lắc lại kêu to

“Tiểu Thiên, ngươi tỉnh lại chưa?”

Đại Thiên chưa kịp tỉnh táo, bị nàng lắc vài cái đến choáng váng, đợi nhận rõ việc gì xảy ra, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh xấu hổ vừa nghĩ lúc nãy, mặt xấu hổ đỏ lên, ánh mắt tránh né không dám đối diện với đối phương, chột dạ trả lời

“Ta không sao, chỉ là có hơi mệt mỏi.”

Triệu Cẩm Nghi thở phào nhẹ nhõm, sau đó dứng dậy tay vuốt ngực làm bộ dáng bình tâm lại, Đại Thiên bị động tác này dọa thiếu chút nữa liền ngất đi, cũng may Triệu Cẩm Nghi làm động tác này không lâu, chỉ một chút liền nói tiếp

“Ta gọi ngươi liên tục từ chiều nhưng ngươi không phản ứng, hại ta lo lắng một hồi. Nếu không phải ngươi còn thở ta còn nghĩ ngươi chết rồi đây.”

Giật mình một cái, Đại Thiên hơi có chút oán hận nhìn người kế bên “trù ẻo” mình, giả bộ lờ đi không nhìn nàng. Triệu Cẩm Nghi biết mình có chút lỡ lời, nhưng thấy hắn làm một bộ hờn dỗi kia vô cùng đáng yêu, không kiềm lòng được che miệng cười khẽ. Đại Thiên bị tiếng cười này cảm nhiễm nên cũng cười theo, không hiểu sao đối với người trước mắt này, Đại Thiên lúc nào cũng trở nên vui vẻ. Qua một lát, Triệu Cẩm Nghi từ hình tượng cô bé ngây thơ chuyển qua thành thiên sứ, dịu dàng hỏi hắn

“Ngươi đói chưa?”

Nghe được Triệu Cẩm Nghi hỏi, Đại Thiên bỗng dưng cảm thấy đói, dù sao hắn tu luyện còn chưa tới giữa trưa, bây giờ trời cũng tối, không đói mới là lạ. Hơn nữa, tuy chữa thương bằng đấu khí, nhưng đấu khí chỉ mang tác dụng phụ trợ, đóng góp chính vẫn là tự cơ thể hành động, mà việc này đòi hỏi nguồn năng lượng rất lớn, mà năng lượng lại đến từ thức ăn.

Đại Thiên có chút xấu hổ, bày ra một bộ đáng thương gật gù. Triệu Cẩm Nghi thấy vậy nụ cười bỗng sáng lạn xuất hiện, trong nháy mắt, từ hình tượng thiên sứ chuyển sang thành ma nữ, xấu xa cười nói

“Gọi Cẩm Nghi tỷ nghe chút.”

Đại Thiên choáng váng, có chút bất mãn, nhưng dưới cơn đói cũng chỉ có thể khuất nhục cắn răng nói ra

“Cẩm Nghi tỷ, ta đói.”

......................
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện