Rượu uống được một nữa, Thái Thường Khanh bước ra khởi tấu, hôm nay là một ngày tốt, quân thần cùng nhau vui vẻ, thần thỉnh mời phế đế cùng đến uống rượu với quân thần, để thị uy cùng cho thấy sự hào phóng của bệ hạ.
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Trần Tắc Minh trong lòng mãnh chấn, ánh mắt hướng về phía Đỗ Tiến Đạm liếc qua, Đỗ Tiến Đạm ngồi ở bàn sau, trên mặt mỉm cười, bình thản ung dung, sau khi nhận ra ánh mắt Trần Tắc Minh, Đỗ đại nhân hậu tri hậu giác làm ra biểu tình thực cực kỳ ngạc nhiên.
Tiêu Cẩn nghe xong lời này, trầm ngâm không nói, hướng tả hữu nhìn nhìn, rất là do dự.
Trần Tắc Minh vội vàng tham dự, "Chuyện này không thích hợp."
Tiêu Cẩn trong lòng hơi run.
Trần Tắc Minh tiếp tục nói: "Thỉnh bệ hạ tam tư."(Ý bảo suy nghĩ kĩ lại mình giữ lại nguyên câu cho nó hay.)
Thái Thường Khanh ngạc nhiên nói: "Ngụy Vương nói không ổn, lại không nói ra không ổn chỗ nào, làm vạn tuế như thế nào tam tư?"
Trần Tắc Minh hơi hơi mỉm cười, "Vạn tuế thông tuệ, làm người nhân hậu, tự nhiên có đạo lý của chính mình."
Tiêu Cẩn trong lòng có chút bừng tỉnh, Trần Tắc Minh lời này nguyên lai là vì dẫn đường giữ gìn danh tiếng nhân từ cho hắn xứng với danh nghĩa "Nhân quân".
Các văn võ bá quan trong triều, một đống nhân tinh bên trong, hắn tuy rằng không đủ khôn khéo, nhưng Thái Thường Khanh góp lời rốt cuộc là muốn làm cái gì, trong lòng hắn vẫn là biết rõ ràng, nghĩ đến rốt cuộc Tiêu Định là huyết mạch tương đồng là đại ca của chính mình, hơn nữa từng cùng chính mình giống nhau là một vị quân vương, hắn tự nhiên do dự.
Lúc này Trần Tắc Minh ra mặt nói những lời này, quả thật là đường hoàng, cũng cấp cho hắn đủ cái bậc thang, nhưng lại không biết vì sao, lại làm cho hắn có chút không thoải mái.
Đỗ Tiến Đạm phun ra những chuyện cũ kia, không thể không nói ở đáy lòng hắn vẫn còn có chút dấu vết.
Tiêu Định nói Trần Tắc Minh là bị hắn bức bách, nhưng ở hắn xem ra, hành động lúc này của Trần Tắc Minh, lại thật là là có chút ý tứ che chở ở bên trong.
Tiêu Cẩn cân nhắc một lát, giương mắt lại thấy Trần Tắc Minh trong mắt tràn đầy thần sắc cổ vũ, trong lòng không khỏi xúc động, vực dậy tinh thần nói: "Không cần như thế, nghĩ đến đây là trong cung, rất nhiều chổ không tiện......!Sai người đưa chút rượu và thức ăn tới là được."
Đỗ Tiến Đạm nghe vậy, ánh mắt hơi hơi giật giật.
Thái Thường Khanh xấu hổ lui ra.
Trần Tắc Minh cực kỳ vui mừng, cũng mỉm cười lui về chổ ngồi của mình.
Tiêu Cẩn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn, trong lòng chấn động, thầm nói chỉ cần có thể làm Ngụy Vương nở nụ cười, thiên hạ lại có chuyện gì là không làm được.
Ban đầu hắn có chút không vui, nhưng nghĩ lại vô luận như thế nào nụ cười này là chân chính do mình dựng lên, cùng người khác là không quan hệ, nghĩ đến lập tức vui vẻ lên, nhanh chóng vứt bỏ những ý niệm buồn bực lúc trước, một lòng nghĩ tới chuyện lúc này.
Kỳ thật nên ngồi gần nhau một chút mới tốt.
Nhưng này hành động cũng không thể rõ ràng đến mức thái quá.
Vì thế Tiêu Cẩn sai người đem tả hữu tương ghế đều nâng đến bên cạnh chính mình, tuyên bố là muốn vui vẻ cùng các vị quân thần của mình.
Trần Tắc Minh Đỗ Tiến Đạm hai người quỳ xuống tạ ân, Đỗ Tiến Đạm vừa đứng dậy vừa nói: "Đây thật sự đúng là nhờ phúc của Ngụy Vương thiên tuế ......"
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng một bên Trần Tắc Minh có thể nghe được rõ ràng.
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, Đỗ Tiến Đạm cười đến run rẩy, "Dữ quân đồng tịch*, đại ân sủng như vậy, cũng không phải là thường nhân có thể hưởng."
*Ngồi cùng chổ với vua
Trần Tắc Minh trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, lại không mở miệng truy vấn.
Tiêu Cẩn cùng tả hữu ngồi cùng nhau, hiển nhiên cao hứng, càng cùng Trần Tắc Minh liên tiếp mời rượu, ca ngợi hắn là công thần của triều đình.
Giờ phút này đêm đã khuya, nhưng mà sắp tới đầu hạ, nên dù cho có gió, mọi người cũng bất quá cảm thấy càng thêm thoải mái, cũng không có cảm thấy lạnh.
Tiêu Cẩn vì thế càng cảm thấy là một khung cảnh đẹp, không muốn sống uổng một khắc.
Nhưng nào đâu biết, Trần Tắc Minh nhiều năm ở ngoài thành lấy rượu kháng phong hàn, hắn đã quen uống rượu, tửu lượng của Tiêu Cẩn như thế nào địch lại hắn.
Qua mấy vòng, đã say trước, vừa mới nấc lên một cái, người đã xụi lơ xuống, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Trần Tắc Minh.
Đỗ Tiến Đạm ha hả cười không ngừng, Trần Tắc Minh khó hiểu buồn bực quay đầu lại nhìn, biểu tình của hắn lại chỉ là của trưởng bối sủng nịch chi sắc mà thôi, thực sự có chút cảm giác không lừa già dối trẻ.
Trần Tắc Minh trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, thiếu niên thiên tử này tửu lượng không lớn, nhưng lại không biết tiết chế, mỗi lần uống tất sẽ say.
Vừa gọi người tới đỡ, cánh tay Tiêu Cẩn cứ là lôi kéo ống tay áo của hắn không bỏ, mọi người cũng không dám cường lực tách ra.
Lão thái giám thân cận nói: "Chỉ có thể làm phiền thiên tuế đưa vạn tuế về cung."
Trần Tắc Minh thấy từ chối thì không tốt, khom người đem thiên tử nâng lên.
Tiêu Cẩn so với hắn thấp hơn rất nhiều, thân thể cũng nhẹ, hắn một tay đỡ đối phương cũng hoàn toàn không có cảm giác cố hết sức.
Trong nháy mắt, vốn dĩ tâm vô tạp niệm, lại đột nhiên trong đầu trống rỗng, chỉ hiện lên hình ảnh Tiêu Định uống say.
Trần Tắc Minh hoảng sợ chấn động, thiếu chút nữa buông tay.
Hắn hồi kinh mấy ngày, còn chưa từng đi lãnh cung gặp Tiêu Định.
Thứ nhất là hắn gần đây công việc bận rộn không rãnh, thứ hai là hắn sợ hãi tạp niệm trong lòng, không muốn đi đối mặt với người này.
Giờ phút này trong lúc vô ý nhớ tới, trong lòng kịch liệt nhảy dựng, tựa hồ là một chân bước xuống, lại phát giác dưới chân là cái vực sâu, chỉ là hoảng hốt khó hiểu.
Hắn không dám ngồi cùng loan giá của hoàng đế, gọi lão thái giám mang tới một cổ kiệu lớn, để hai người ngồi vào, những người liên can đi theo phía sau, chạy về cung.
Tiêu Cẩn say sưa không tỉnh, cái tay kia lại sống chết không chịu buông ra.
Trần Tắc Minh thỉnh thoảng vén lên mành kiệu, càng đến gần hoàng cung, hắn càng muốn đi thăm Tĩnh Hoa Cung.
Ý niệm kia liền như vật dễ bén lửa, lúc ban đầu bất quá chỉ le lói lên, rồi sau đó lại nổi bùng lên, thiêu đốt tim phổi.
Trần Tắc Minh thầm mắng chính mình chỉ sợ cũng là uống nhiều rượu, mới như vậy miên man suy nghĩ, nghĩ như vậy, trên mặt cảm giác nóng rực, đưa tay lên sờ mặt chính mình, kia là rượu vào nóng đầu.
Lúc này Tiêu Cẩn đột nhiên kêu một tiếng Ngụy Vương, trong thanh âm tựa hồ là không cam lòng trách cứ, lại có chút triền miên lâm li chi ý.
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, cảm thấy nỗi da gà, ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, khuôn mặt Tiêu Cẩn mơ hồ, thế nhưng cùng bào huynh của hắn năm đó có vài phần rất giống.
Trần Tắc Minh không khỏi trong lòng kinh hãi, thân thể lập tức né tránh thối lui vài phần, sau khi định thần lại, lúc này mới nghĩ đến người này là Tiêu Cẩn cũng không phải Tiêu Định.
Đem Tiêu Cẩn đưa về tẩm cung, Trần Tắc Minh đổi thân áo choàng, xem mọi người dàn xếp bệ hạ ngủ nghĩ, liền lui ra ngoài.
Thái giám kia đuổi theo, sai người đưa Trần Tắc Minh ra cửa cung.
Trần Tắc Minh xua tay nói: "Không cần, ta thấy cũng không còn lâu nữa là tới bình minh, Hoàng công công cũng tự đi nghĩ ngơi đi, ta đến phòng nghĩ ngủ một đêm được rồi."
Hoàng công công thấy hắn kiên trì cũng liền thôi.
Trần Tắc Minh lặng lẽ đi trong cung điện, dưới chân ngọc chế đá phiến, ngửa đầu thiên tựa trời cao, lung linh đỉnh đầu, kia xanh thẳm từ đậm đến nhạt, làm như một tầng một tầng nhộm đẫm mở ra, chổ nhạt điểm thêm đầy sao, như ngân hà trải dài phía chân trời, uyển chuyển thật là một khung cảnh đẹp.
Bên cạnh hắn bốn phía mấy chục trượng mới có phòng ốc lờ mờ, đúng là đất rộng thiên viên, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Gió nhẹ thổi qua, tuy rằng đem mặt hắn thổi đến mát mẻ chút, lại cũng khiến cho cảm giác say kia chậm rãi tản, từ trong bụng bốc lên, đến cuối cùng hắn nghĩ chính mình hay là nên đi Tĩnh Hoa cung xem một chút.
Người kia, chẳng lẽ là có thể trốn mãi được?
Đi tới trước Tĩnh Hoa cung, đại bộ phận vệ sĩ cũng ngủ, chỉ chừa trước cửa cung bốn binh sĩ đương trị, thấy hắn tới lập tức hành lễ.
Trần Tắc Minh gật đầu, từ ngoài cửa hướng trong viện nhìn vào, bên trong sớm đã tắt đèn.
Tiêu Định lúc này có lẽ cũng đã chìm vào mộng đẹp.
Trần Tắc Minh sắp sửa bước một bước vào, cửa kia sớm đã khép kín, hắn vòng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, nhưng lại cảm thấy cửa sổ cũng đã được khóa chốt lại.
Tiêu Định trước nay là cái người đa nghi, lúc này làm sao lại có thể mở rộng ra cửa sổ ngủ yên.
Trần Tắc Minh nghĩ đến điều này, trong lòng có chút nói không nên lời, quay lại đến chổ binh sĩ lấy một con dao găm sắc bén, mở chốt cửa sổ đẩy ra, xoay người nhảy vào..
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Trần Tắc Minh trong lòng mãnh chấn, ánh mắt hướng về phía Đỗ Tiến Đạm liếc qua, Đỗ Tiến Đạm ngồi ở bàn sau, trên mặt mỉm cười, bình thản ung dung, sau khi nhận ra ánh mắt Trần Tắc Minh, Đỗ đại nhân hậu tri hậu giác làm ra biểu tình thực cực kỳ ngạc nhiên.
Tiêu Cẩn nghe xong lời này, trầm ngâm không nói, hướng tả hữu nhìn nhìn, rất là do dự.
Trần Tắc Minh vội vàng tham dự, "Chuyện này không thích hợp."
Tiêu Cẩn trong lòng hơi run.
Trần Tắc Minh tiếp tục nói: "Thỉnh bệ hạ tam tư."(Ý bảo suy nghĩ kĩ lại mình giữ lại nguyên câu cho nó hay.)
Thái Thường Khanh ngạc nhiên nói: "Ngụy Vương nói không ổn, lại không nói ra không ổn chỗ nào, làm vạn tuế như thế nào tam tư?"
Trần Tắc Minh hơi hơi mỉm cười, "Vạn tuế thông tuệ, làm người nhân hậu, tự nhiên có đạo lý của chính mình."
Tiêu Cẩn trong lòng có chút bừng tỉnh, Trần Tắc Minh lời này nguyên lai là vì dẫn đường giữ gìn danh tiếng nhân từ cho hắn xứng với danh nghĩa "Nhân quân".
Các văn võ bá quan trong triều, một đống nhân tinh bên trong, hắn tuy rằng không đủ khôn khéo, nhưng Thái Thường Khanh góp lời rốt cuộc là muốn làm cái gì, trong lòng hắn vẫn là biết rõ ràng, nghĩ đến rốt cuộc Tiêu Định là huyết mạch tương đồng là đại ca của chính mình, hơn nữa từng cùng chính mình giống nhau là một vị quân vương, hắn tự nhiên do dự.
Lúc này Trần Tắc Minh ra mặt nói những lời này, quả thật là đường hoàng, cũng cấp cho hắn đủ cái bậc thang, nhưng lại không biết vì sao, lại làm cho hắn có chút không thoải mái.
Đỗ Tiến Đạm phun ra những chuyện cũ kia, không thể không nói ở đáy lòng hắn vẫn còn có chút dấu vết.
Tiêu Định nói Trần Tắc Minh là bị hắn bức bách, nhưng ở hắn xem ra, hành động lúc này của Trần Tắc Minh, lại thật là là có chút ý tứ che chở ở bên trong.
Tiêu Cẩn cân nhắc một lát, giương mắt lại thấy Trần Tắc Minh trong mắt tràn đầy thần sắc cổ vũ, trong lòng không khỏi xúc động, vực dậy tinh thần nói: "Không cần như thế, nghĩ đến đây là trong cung, rất nhiều chổ không tiện......!Sai người đưa chút rượu và thức ăn tới là được."
Đỗ Tiến Đạm nghe vậy, ánh mắt hơi hơi giật giật.
Thái Thường Khanh xấu hổ lui ra.
Trần Tắc Minh cực kỳ vui mừng, cũng mỉm cười lui về chổ ngồi của mình.
Tiêu Cẩn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của hắn, trong lòng chấn động, thầm nói chỉ cần có thể làm Ngụy Vương nở nụ cười, thiên hạ lại có chuyện gì là không làm được.
Ban đầu hắn có chút không vui, nhưng nghĩ lại vô luận như thế nào nụ cười này là chân chính do mình dựng lên, cùng người khác là không quan hệ, nghĩ đến lập tức vui vẻ lên, nhanh chóng vứt bỏ những ý niệm buồn bực lúc trước, một lòng nghĩ tới chuyện lúc này.
Kỳ thật nên ngồi gần nhau một chút mới tốt.
Nhưng này hành động cũng không thể rõ ràng đến mức thái quá.
Vì thế Tiêu Cẩn sai người đem tả hữu tương ghế đều nâng đến bên cạnh chính mình, tuyên bố là muốn vui vẻ cùng các vị quân thần của mình.
Trần Tắc Minh Đỗ Tiến Đạm hai người quỳ xuống tạ ân, Đỗ Tiến Đạm vừa đứng dậy vừa nói: "Đây thật sự đúng là nhờ phúc của Ngụy Vương thiên tuế ......"
Thanh âm của hắn không lớn, nhưng một bên Trần Tắc Minh có thể nghe được rõ ràng.
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, Đỗ Tiến Đạm cười đến run rẩy, "Dữ quân đồng tịch*, đại ân sủng như vậy, cũng không phải là thường nhân có thể hưởng."
*Ngồi cùng chổ với vua
Trần Tắc Minh trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, lại không mở miệng truy vấn.
Tiêu Cẩn cùng tả hữu ngồi cùng nhau, hiển nhiên cao hứng, càng cùng Trần Tắc Minh liên tiếp mời rượu, ca ngợi hắn là công thần của triều đình.
Giờ phút này đêm đã khuya, nhưng mà sắp tới đầu hạ, nên dù cho có gió, mọi người cũng bất quá cảm thấy càng thêm thoải mái, cũng không có cảm thấy lạnh.
Tiêu Cẩn vì thế càng cảm thấy là một khung cảnh đẹp, không muốn sống uổng một khắc.
Nhưng nào đâu biết, Trần Tắc Minh nhiều năm ở ngoài thành lấy rượu kháng phong hàn, hắn đã quen uống rượu, tửu lượng của Tiêu Cẩn như thế nào địch lại hắn.
Qua mấy vòng, đã say trước, vừa mới nấc lên một cái, người đã xụi lơ xuống, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Trần Tắc Minh.
Đỗ Tiến Đạm ha hả cười không ngừng, Trần Tắc Minh khó hiểu buồn bực quay đầu lại nhìn, biểu tình của hắn lại chỉ là của trưởng bối sủng nịch chi sắc mà thôi, thực sự có chút cảm giác không lừa già dối trẻ.
Trần Tắc Minh trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, thiếu niên thiên tử này tửu lượng không lớn, nhưng lại không biết tiết chế, mỗi lần uống tất sẽ say.
Vừa gọi người tới đỡ, cánh tay Tiêu Cẩn cứ là lôi kéo ống tay áo của hắn không bỏ, mọi người cũng không dám cường lực tách ra.
Lão thái giám thân cận nói: "Chỉ có thể làm phiền thiên tuế đưa vạn tuế về cung."
Trần Tắc Minh thấy từ chối thì không tốt, khom người đem thiên tử nâng lên.
Tiêu Cẩn so với hắn thấp hơn rất nhiều, thân thể cũng nhẹ, hắn một tay đỡ đối phương cũng hoàn toàn không có cảm giác cố hết sức.
Trong nháy mắt, vốn dĩ tâm vô tạp niệm, lại đột nhiên trong đầu trống rỗng, chỉ hiện lên hình ảnh Tiêu Định uống say.
Trần Tắc Minh hoảng sợ chấn động, thiếu chút nữa buông tay.
Hắn hồi kinh mấy ngày, còn chưa từng đi lãnh cung gặp Tiêu Định.
Thứ nhất là hắn gần đây công việc bận rộn không rãnh, thứ hai là hắn sợ hãi tạp niệm trong lòng, không muốn đi đối mặt với người này.
Giờ phút này trong lúc vô ý nhớ tới, trong lòng kịch liệt nhảy dựng, tựa hồ là một chân bước xuống, lại phát giác dưới chân là cái vực sâu, chỉ là hoảng hốt khó hiểu.
Hắn không dám ngồi cùng loan giá của hoàng đế, gọi lão thái giám mang tới một cổ kiệu lớn, để hai người ngồi vào, những người liên can đi theo phía sau, chạy về cung.
Tiêu Cẩn say sưa không tỉnh, cái tay kia lại sống chết không chịu buông ra.
Trần Tắc Minh thỉnh thoảng vén lên mành kiệu, càng đến gần hoàng cung, hắn càng muốn đi thăm Tĩnh Hoa Cung.
Ý niệm kia liền như vật dễ bén lửa, lúc ban đầu bất quá chỉ le lói lên, rồi sau đó lại nổi bùng lên, thiêu đốt tim phổi.
Trần Tắc Minh thầm mắng chính mình chỉ sợ cũng là uống nhiều rượu, mới như vậy miên man suy nghĩ, nghĩ như vậy, trên mặt cảm giác nóng rực, đưa tay lên sờ mặt chính mình, kia là rượu vào nóng đầu.
Lúc này Tiêu Cẩn đột nhiên kêu một tiếng Ngụy Vương, trong thanh âm tựa hồ là không cam lòng trách cứ, lại có chút triền miên lâm li chi ý.
Trần Tắc Minh kinh ngạc quay đầu, cảm thấy nỗi da gà, ánh sáng từ bên ngoài tiến vào, khuôn mặt Tiêu Cẩn mơ hồ, thế nhưng cùng bào huynh của hắn năm đó có vài phần rất giống.
Trần Tắc Minh không khỏi trong lòng kinh hãi, thân thể lập tức né tránh thối lui vài phần, sau khi định thần lại, lúc này mới nghĩ đến người này là Tiêu Cẩn cũng không phải Tiêu Định.
Đem Tiêu Cẩn đưa về tẩm cung, Trần Tắc Minh đổi thân áo choàng, xem mọi người dàn xếp bệ hạ ngủ nghĩ, liền lui ra ngoài.
Thái giám kia đuổi theo, sai người đưa Trần Tắc Minh ra cửa cung.
Trần Tắc Minh xua tay nói: "Không cần, ta thấy cũng không còn lâu nữa là tới bình minh, Hoàng công công cũng tự đi nghĩ ngơi đi, ta đến phòng nghĩ ngủ một đêm được rồi."
Hoàng công công thấy hắn kiên trì cũng liền thôi.
Trần Tắc Minh lặng lẽ đi trong cung điện, dưới chân ngọc chế đá phiến, ngửa đầu thiên tựa trời cao, lung linh đỉnh đầu, kia xanh thẳm từ đậm đến nhạt, làm như một tầng một tầng nhộm đẫm mở ra, chổ nhạt điểm thêm đầy sao, như ngân hà trải dài phía chân trời, uyển chuyển thật là một khung cảnh đẹp.
Bên cạnh hắn bốn phía mấy chục trượng mới có phòng ốc lờ mờ, đúng là đất rộng thiên viên, làm người ta cảm thấy thoải mái.
Gió nhẹ thổi qua, tuy rằng đem mặt hắn thổi đến mát mẻ chút, lại cũng khiến cho cảm giác say kia chậm rãi tản, từ trong bụng bốc lên, đến cuối cùng hắn nghĩ chính mình hay là nên đi Tĩnh Hoa cung xem một chút.
Người kia, chẳng lẽ là có thể trốn mãi được?
Đi tới trước Tĩnh Hoa cung, đại bộ phận vệ sĩ cũng ngủ, chỉ chừa trước cửa cung bốn binh sĩ đương trị, thấy hắn tới lập tức hành lễ.
Trần Tắc Minh gật đầu, từ ngoài cửa hướng trong viện nhìn vào, bên trong sớm đã tắt đèn.
Tiêu Định lúc này có lẽ cũng đã chìm vào mộng đẹp.
Trần Tắc Minh sắp sửa bước một bước vào, cửa kia sớm đã khép kín, hắn vòng đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy, nhưng lại cảm thấy cửa sổ cũng đã được khóa chốt lại.
Tiêu Định trước nay là cái người đa nghi, lúc này làm sao lại có thể mở rộng ra cửa sổ ngủ yên.
Trần Tắc Minh nghĩ đến điều này, trong lòng có chút nói không nên lời, quay lại đến chổ binh sĩ lấy một con dao găm sắc bén, mở chốt cửa sổ đẩy ra, xoay người nhảy vào..
Danh sách chương