Nhìn thấy người đang đứng ở cửa, Tiêu Định hơi ngạc nhiên.

Trầm mặt một hồi, hắn không nói lời nào quay đầu lại, cầm nhẹ chén rượu lên, xem chuyện vừa mới chỉ là vô ý, cũng chưa từng nhìn thấy người này.
Ánh nến lập lòe, càng hiện rõ vẽ cô đơn của người trong phòng.
Trần Tắc Minh đứng đó một lúc lâu, vẫn là bước vào.
Trần Tắc Minh sai binh sĩ lấy thêm chén rượu và đôi đũa, cũng không cùng Tiêu Định chào hỏi, tự mình ngồi xuống.
Hai người yên lặng uống mấy chén.
Trong phòng tuy rằng đốt cái chậu than, nhưng xuân hàn se lạnh, một chút ấm áp vẫn như cũ đánh không lại hơi lạnh ngoài khe cửa tiến vào.

Rượu không còn nóng nữa, uống vào càng lạnh thấu xương, Trần Tắc Minh gọi người tiến vào, cầm đi ra ngoài hâm nóng lại.
Tiêu Định đột nhiên nói: "Ngày trước ở chính điện, ta cũng ở một mình như thế này.

Mỗi năm lúc này, thái phó cùng Dương Lương liên tục năm ngày không thể vào cung.

Ta đếm từng ngày nghĩ qua đi, sáng sớm ngày thứ sáu, bọn họ liền tới rồi......"
Trần Tắc Minh chậm rãi nhấp một ngụm rượu.
Hắn không rõ trong lòng mình là có cảm giác gì, gạt hận thù sang một bên, người trước mặt này luôn khiến cảm xúc của hắn trăm ngàn hương vị.

Cảm giác kia dường như chẳng hề liên quan gì tới yêu hận, nhưng lại làm xương cốt phát đau, hô hấp cũng khó khăn.
Tiêu Định mỉm cười, "Có một lần, Dương Lương thấy ta thật sự nhàm chán, liền cho ta mặc vào quần áo của thư đồng, đem ta mang ra ngoài cung đi.


Chúng ta đi dạo trên đường......!Ta còn nhớ rõ trên tửu lâu lớn nhất ở trên đường kia, trên cửa sổ treo một cái màn trúc, cái màn rất cũ rồi, phía trên sáng bóng loáng, ta cũng không dám đụng vào.

Hắn gọi một bình rượu tới, tiểu nhị liền kéo giọng nói đến đây, thanh âm lớn đến người dưới lầu cũng có thể nghe được.......!Chúng ta một bên uống rượu một bên xem dưới lầu dòng người lui tới.

Hắn trong miệng luôn có những điều thú vị nói không ngừng.

Cơ hồ mọi người đều quen biết hắn, bọn họ một đám cười cùng hắn chào hỏi......"
Hắn lộ ra biểu tình thương nhớ, khuôn mặt cũng mang theo hoang mang cùng khát khao nhiều năm qua.
"Kỳ thật Dương Lương lúc ấy cũng chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thiếu niên, lại tựa hồ như tất cả mọi người đều là bằng hữu của hắn.

Ta đến nay cũng không rõ hắn là như thế nào làm được, có lẽ có một số người trời sinh đã là như thế, dễ dàng cùng người thân cận......"
Trần Tắc Minh nhớ tới lúc trước cùng Dương Lương quen biết, nhịn không được cũng cười rộ lên, thật đúng là có chuyện như vậy.
Tiêu Định tiếp tục nói: "Bất quá chúng ta luôn phải nhanh chóng trở về cung, không thể ngốc ở bên ngoài quá lâu, bởi vì thư đồng của hắn còn đang mặc xiêm y của ta tránh ở trong cung, nếu có người phát giác sẽ không tốt......!Chúng ta tổng cộng đi ra ngoài sáu lần.

Sau khi ta đăng cơ......!Hắn không bao giờ đề cập đến việc này."
Hắn thu lại vẽ tươi cười, biểu tình thay đổi, tựa hồ lộ ra chút tàn nhẫn.
Trần Tắc Minh có chút ngơ ngẩn, tại sao nghĩ tới Dương Lương lại xuất hiện biểu tình như thế, hắn không rõ.
Tiêu Định chậm rãi nói: "Phụ thân hắn, chính là Dương thái phó......!Dương thái phó là một lão sư nghiêm khắc, càng là một phụ thân hà khắc.

Sau khi nhận ra manh mối, động thủ đánh Dương Lương.

Suốt một tháng Dương Lương không có tới niệm thư, ta liền truy vấn hắn......, Dương thái phó nói nhi tử hành vi không tự kiềm chế, vì thế động gia pháp, ở trong nhà dưỡng thương.

Vì thế ta liền minh bạch.

Ta đành phải cách xa hắn chút, Dương thái phó đánh chính là con của hắn, cảnh cáo lại là ta."
Hắn trầm mặt thật lâu, nhíu mày trầm tư, tựa hồ giờ này khắc này vẫn còn đang khổ sở.
"Sau khi ta đăng vị không lâu, thái phó bệnh qua đời.

Trước lúc lâm chung hắn kéo tay ta, nói hắn rốt cuộc cũng kiên trì được đến trời sáng, rốt cuộc không cô phụ sự ủy thác của ta.

Hắn thỉnh cầu ta đem Dương Lương phái đến biên quan, muốn con trai độc nhất suốt cuộc đời vì ta trấn thủ biêng cương, bảo vệ lãnh thổ, kỳ thật......!Ta làm sao không rõ tâm tư của hắn......"
Tiêu Định ngừng miệng, không nói chuyện nữa, vẻ mặt hắn lạnh nhạt cùng châm chọc, hoàn toàn không có dấu hiều mờ mịt như lúc bắt đầu.
Trần Tắc Minh mở miệng ra, muốn nói gì, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại vẫn là im miệng không nói.

Vừa lúc binh sĩ đem ấm rượu ngon đưa vào tới, hắn thuận tay vì Tiêu Định rót một ly rượu.
Tiêu Định nghĩ, khóe miệng lại gợi lên ý cười, bất quá giờ phút này nụ cười lại không còn chút ấp áp lúc nãy, lại gợi lên chút ác ý.
"Ta đem Dương Lương treo ở bên mình, như vậy qua một hai năm, Dương Lương cái gì cũng chưa nói, lúc ấy hắn cũng không thể nói cái gì.

Nhưng kỳ thật ta biết, những chuyện giết chóc lúc ta mới ngồi lên vương vị, sớm làm thái phó cùng hắn giật nảy mình.

Giờ đây thái phó bệnh tình chợt nặng thêm.


Vì thế......!Dương Lương cũng thay đổi, hắn cảm thấy là ta ruồng bỏ lý niệm của phụ thân hắn, không lấy nhân từ làm đầu, phụ thân hắn phò tá ra, đưa ta lên ngôi vua, ta lại trở mặt quên mất, hắn vì phụ thân nỗ lực cảm thấy bất bình, hắn tưởng ta coi khinh phụ thân hắn, cho nên không thể chịu đựng......"
Sự tình lúc sau, Trần Tắc Minh cũng là biết đến, Dương Lương cùng Tiêu Định càng lúc càng xa, nguồn gốc là bắt đầu từ việc này.
Tiêu Định khẽ thở dài, nhưng hoàn toàn không có chút hối hận, "Thật cổ hủ! Thiên mệnh này rõ ràng thuộc về ta, bọn họ lại muốn tới chỉ điểm ta nên làm hoàng đến như thế nào, làm một hoàng đế nhân từ như thế nào,......!Có thể bảo vệ bá tánh an bình không đủ sao, có thể được bốn phía man di thần phục không đủ sao, vì thế ta thậm chí trọng dụng ngươi, còn chưa đủ sao?"
Trần Tắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, Tiêu Định dùng ánh mắt như chim ưng nhìn chắm chằm hắn.
Trần Tắc Minh trong lòng nổ lớn kinh hoàng, thở dài khi nghe tỉ mỉ chi tiết tình hình cụ thể, kinh ngạc khi đột nhiên trở thành mục tiêu, cũng bị những lời kia xoáy sâu vào tận đáy lòng, im lặng sau một lúc lâu, mới có thể nói: "Ta có thể có hôm nay, quả thật hoàn toàn đều do bệ hạ ban tặng."
Tiêu Định nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc cười cười: "Ta có hôm nay, cũng hoàn toàn nhờ vào ngươi.

Có thể bức ta đến nỗi này, ngươi cũng coi như có tài năng.

Một khi đã như vậy, đồng bệnh tương liên, sao không nhân cơ hội cùng nhau uống một ly."
Trần Tắc Minh im lặng hướng hắn nâng chén.
Hai người cùng uống một hơi cạn sạch, hướng nhau chiếu ly.
Tiêu Định uống đến cao hứng, gõ nhịp mà ca, thỉnh thoảng hào hùng, thỉnh thoảng hậm hực bi phẫn.

Hắn bị giam lỏng nơi đây, như cá mắc cạn, ăn bữa nay lo bữa mai, trong lòng cảm thụ, tâm tình áp lực trong lòng người thường không thể hiểu được, giờ phút này phát tiết ra được, làm lòng người kinh ngạc.
Trần Tắc Minh lẳng lặng nghe, dù cho trong lòng gợn sóng không ngừng, cũng không nói được mấy lời.
Chậu than trong phòng, thỉnh thoảng tách lên tia lửa, làm khuôn mặt hai người lúc sáng lúc tối.
Đêm nay, hai người tựa hồ đều đã quên đi cừu hận khắc cốt dành cho nhau, trong cái không khí lạnh giá của mùa xuân, tuyết còn chưa tan hết, rốt cuộc có thể tâm bình khí hòa, hòa thuận ở chung một phen.
Không biết qua bao lâu, Trần Tắc Minh bởi vì cái lạnh rét từ sau lưng làm bừng tỉnh ngẩng đầu lên.

Bên cạnh chậu than sớm đã tắt, không thể tìm được ánh lửa nào từ đám than tro xám trắng.

Thức ăn trên bàn sớm đã nguội lạnh đến mức đọng ra những điểm lốm đốm dầu mỡ.
Trần Tắc Minh nhìn chung quanh, rốt cuộc phát giác Tiêu Định thế nhưng đã ngã vào bên cạnh chân mình, hắn lẳng lặng nằm ngửa ở dưới gầm bàn, cũng không biết là trượt xuống từ khi nào.
Trần Tắc Minh đứng dậy, cũng nhịn không được lão đão, hắn uống lên hai đợt rượu, đối với tửu lượng tốt nhất của hắn cũng hơn nhiều, đem Tiêu Định kéo lên, mới phát giác Tiêu Định say như chết, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Trần Tắc Minh đơn giản khom lưng đem hắn ôm ngang lên.
Bước vài bước, đến trước giường đem hắn buông xuống, kéo chăn bông lên, nghĩ nghĩ, duỗi tay cởi thắt lưng.
Tay mới vừa đụng tới thắt lưng, đột nhiên tựa nghe được có người ở bên tai nói "Cởi áo", Trần Tắc Minh cả kinh, lập tức thu tay.

Im lặng một lúc, mới cảm thấy âm thanh kia bất quá là ở trong đầu mình phát ra.
Hắn rũ mắt xuống, cách một lát lại nâng lên, ngồi ở một bên, cẩn thận đánh giá Tiêu Định nằm trên giường, trầm mặt một lúc lâu.
Chần chừ vài lần, rốt cuộc vẫn là đem Tiêu Định nâng dậy dựa vào vai mình, cởi bỏ áo ngoài của y, sau đó mặc vào, rồi lấy chăn đắp lên cho hắn.
Hắn ngưng mắt nhìn hắn.
Trong cơn mơ, Tiêu Định cũng luôn gắt gao nhắm chặt miệng, cũng không nói mộng, chỉ là nhíu mày gắt gao, dường như trong mộng vẫn tiếp tục đau khổ, không hề vui vẻ.
Trần Tắc Minh không khỏi quyến luyến, đợi hắn nhận thức được, nhận ra trán mình đã dán vào trán Tiêu Định.

Có một chút ấm áp dị thường.
Hắn cả kinh, đột ngột bật dậy.
Còn chưa ổn định, phía sau "Phanh" một thanh âm vang lên, Trần Tắc Minh cả người chấn động, nháy mắt toát mồ hôi.

Quay đầu lại nhìn, chỉ là cánh cửa bị gió đẩy ra, gió lạnh ồ ồ ùa vào, tựa như quỷ khóc xuyên qua đại sảnh mà qua.

Nhìn thấy ngoài cửa không người, Trần Tắc Minh cuối cùng có thể an tâm chút, vội vàng liếc mắt một cái, may mà Tiêu Định như cũ vẫn còn ngủ say.
Trần Tắc Minh cúi đầu, mờ mịt ngây ngốc trong chốc lát, nào dám quay đầu lại, hoảng sợ lui bước ra ngoài.
Vài tháng tiếp theo, Trần Tắc Minh tìm cớ, đem Phác Hàn phế truất, đem Nghiêm Thanh trước là thuộc cấp của mình đề lên, tiếp nhận chức vụ điện soái, còn lại phàm là những đại thần trước có liên quan cũng từng lên tiếng bảo vệ Tiêu Định cũng đều bị giáng chức hoặc biếm chức.
Mặc khác, bởi vì đặt nhiều hy vọng đối Tiêu Cẩn, Trần Tắc Minh đối với y cũng hết sức nghiêm khắc.
Lúc nghị luận trong triều, phía trước, Tiêu Cẩn ngồi ở giữa đại điện, nghe các đại thần tranh luận, đến cuối cùng, Đỗ Tiến Đạm cùng Trần Tắc Minh đã quyết định, hắn chỉ phải gật đầu.
Hắn cũng an phận, đối loại chuyện này cũng không quá hứng thú, sau một năm cũng chỉ nhận ra được một số trọng thần.

Một số khuôn mặt có chút quen thuộc, còn một số đứng xa hơn hắn thậm chí cũng không nhìn rõ không nhận ra được khuôn mặt của họ.

Giáng chức điều động, hắn cũng không chủ trương, thường là Đỗ Tiến Đạm cùng Trần Tắc Minh nói cái gì thì làm cái đấy.
Trần Tắc Minh âm thầm lắc đầu, chỉ có thể đem Tiêu Cẩn cưỡi ngựa bắn cung dạy thật kĩ càng, hy vọng có thể giúp Tiêu Cẩn lĩnh ngộ được một số nguyên tắc đạo lí làm việc thông qua giới luật và hành động.
Vì hắn ủng hộ Tiêu Cẩn, nên thật hy vọng đối phương có thể thành một vị minh quân, như vậy trăm năm sau, thiên hạ quay đầu lại nhìn, ít nhất những gì hắn làm bây giờ là không sai.
Kĩ năng bắn cung củaTiêu Cẩn dần tiến bộ, thì dần nổi lên lười biếng, ngày ngày lấy lí do luyện tập, đang cùng người hầu dưới tàng cây đào hang thỏ, chính gặp phải Trần Tắc Minh đúng lúc tới xem.
Trần Tắc Minh vừa nhìn thấy, trong lòng tức giận, cũng không nói gì với hắn, chỉ là đứng ở dưới tàng cây nhìn nhìn cái vào hốc cây kia.
Tiêu Cẩn chạy nhanh tới nói, chính mình vốn định đào xong cái hang thỏ lập tức luyện tập.
Trần Tắc Minh nói: "Bệ hạ không muốn luyện nữa, mời nói với thần một tiếng là được."
Tiêu Cẩn thấy hắn thật sự tức giận, không dám nói gì.

Thấy Trần Tắc Minh muốn đi, mới liên thanh nói: "Trẫm không phải có ý tứ này."
Trần Tắc Minh xoay người lại nói: "Thần chỉ biết nước chảy đá mòn trời đãi kẻ cần cù, lại chưa từng nghe qua lười nhác chậm trễ có thể thành đại sự.

Việc học cung tiễn vốn cũng không quan trọng, nhưng nếu ngay cả những thứ mình yêu thích, bệ hã cũng có thể đối đãi như vậy, vậy những chuyện khác sẽ là cái thái độ gì, có thể thấy được một chút.

Thần không có năng lực có thể chỉ dạy vạn tuế bắn cung, thỉnh vạn tuế tìm một người thầy khác."
Tiêu Cẩn bị lời nói của hắn làm đến nghẹn ngào một lúc lâu, chỉ phải nói: "Ta hiểu rồi, trẫm sẽ thu liễm."
Trần Tắc Minh chính mình làm đế sư,(thầy của hoàng đế) có đôi khi nghĩ đến phụ thân của Dương Dương năm đó tâm tư như thế nào.

Giây phút cuối đời của Thái phó, có phải hay không có chút hối hận, mới có thể bảo con trai tránh xa kinh thành, làm một tướng quân canh giữ biên giới.
Hắn có thể hiểu ra rằng, Dương Đình lúc đầu cho rằng Tiêu Định hẳn là một thiên tử nhân hậu cùng cương nghị.

Vị quân vương tốt nhất trong mắt các văn thần trước nay đều là Nghiêu Thuấn* chi chủ, nhưng Tiêu Định xuất hiện lại là một kẻ thủ đoạn độc ác vô tình cực đoan lãnh khốc đế vương, vừa lên ngôi ra tay giết chóc liền kinh sợ tứ phương.
*(Nghiêu và Thuấn là những vị vua nỗi tiếng ở Trung Quốc, tài giỏi và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của những người này được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác của Trung Quốc).
Sự sai lệch giữa lý tưởng và thực tế trước nay luôn quá lớn.
Hắn trong lòng cả kinh, như vậy Tiêu Cẩn đâu, sẽ không thể giống như chính mình dự kiến sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện