Đến cuối năm, hoàng đế đột nhiên ngã bệnh.
Ngay từ đầu tất cả mọi người cho rằng bất quá là cảm mạo linh tinh, bệnh nhẹ mà thôi nên cũng không lo ngại, thái y do Hàn Hữu Trung gọi tới cũng nói như thế.
Vì vậy ngay cả hoàng đế đối với bệnh của mình cũng không phải đặc biệt để bụng.
Nhưng thân là tổng quản nội quan thái giám Hàn Hữu Trung cũng không dám có chút chậm trễ, mỗi ngày tự mình pha dược, theo liều lượng đúng hạn dâng lên cho Thánh Thượng dùng.
Đối với người cao cao tại thượng này, Hàn Hữu Trung vẫn biểu hiện ra ngoài là vô hạn trung tâm pha lẫn kính sợ.

Nhưng mà sâu trong nội tâm, lão đối với hoàng đế kỳ thật còn có một loại yêu thương tựa như trưởng giả đối với con cháu.

Đương nhiên lời này lão chưa bao giờ dám nói ra, bằng không liền là đại bất kính.
Trước khi Hàn Hữu Trung tịnh thân có một đứa con trai, nếu có thể sống cho tới hôm nay có lẽ cũng lớn xấp xỉ vạn tuế.

Chính là xuất phát từ tâm tình như vậy nên năm xưa lúc vạn tuế vẫn còn là thiên tuế, lão đã đưa cho thái tử thiếu niên đang thất thế kia một khối điểm tâm mà lão để dành lại không nỡ ăn.
Nhưng khiến lão vạn vạn không ngờ tới chính là chỉ nhờ một khối điểm tâm mà ngày sau cư nhiên đưa lão từ một hoạn quan thấp bé làm việc vặt, một bước lên trời trở thành chính tứ phẩm tổng quản nội quan thái giám, từ nay về sau lên như diều gặp gió.
Lão vào cung mục đích vốn dĩ chỉ là để được ấm no mà thôi, hồi báo như vậy thật sự rất kinh người cũng quá đủ phân lượng, tựa như trời cao đột nhiên bao dung ban ân khiến lão vui mừng khôn xiết đồng thời đột nhiên cũng cho lão một chỉ dẫn lớn nhất trong đời, khiến lão nháy mắt từ một người không có xuất thân, không có bản lĩnh, hưởng được vận thế tốt nhất đứng trên đỉnh cao.
Hiển nhiên kiếp này lão nên một lòng một dạ hầu hạ hoàng đế Tiêu Định.

Nhưng nếu hoàng đế không còn, Hàn Hữu Trung luôn luôn cũng chưa nghĩ tới vấn đề này.
Dược cứ như vậy từng ngày từng ngày dùng.
Nhưng thân thể hoàng đế vẫn là càng ngày càng yếu nhược, mắt thấy Nguyên Tiêu sắp qua mà bệnh tình hoàng đế chẳng những không thấy chuyển biến tốt, ngược lại từ từ nghiêm trọng hơn.

Đến cuối cùng thậm chí bởi vì sốt nhẹ không lui, lại cả ngày nhức đầu hoa mắt, không thể đứng dậy.
Mấy vị thái y cực giỏi ở thái y cục đã sớm thay nhau ra trận.
Kỳ quái là trừ phong hàn nóng lên vất vả lâu ngày thành tật bên ngoài, mấy lão gia hỏa hưởng bổng lộc triều đình này cư nhiên chẩn không ra triệu chứng nào khác.

Chỉ là muôn thuở luận điệu cũ rích, khai phương thuốc điều dưỡng.
Sau khi Hoàng đế tinh thần từ từ uể oải, kinh sợ phẫn nộ, tính tình càng thêm khó nắm bắt, nhưng dần dần, hắn ngay cả lúc phát hỏa đều mang theo chút hương vị thở hổn hển .
Mọi người ai cũng chưa nói, ai cũng không dám nói, có chút ý niệm quả thật cứ giống như cỏ dại trên ruộng, một khi sinh trưởng liền lan tràn vô cùng vô tận không thể diệt trừ.
Một ngày, thái y lại xem qua mạch tượng nhưng vẫn là nhìn không ra bệnh căn.

Dưới tất cả bất đắc dĩ, quan sát thấy đôi tấu chương trên đầu giường của vạn tuế, thái y kia linh quang chợt lóe, góp lời nói vạn tuế tất yếu phải tĩnh tâm tu dưỡng, cần cù chính sự như vậy giờ phút này đối thân thể có tổn hại vô ích.
Hàn Hữu Trung vừa nghe lời này, liền minh bạch người nọ là tự tìm xui xẻo.
Quả nhiên, vạn tuế nghe vậy cũng không đáp lời, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm người nọ.

Thái y bị hắn nhìn thẳng nên hốt hoảng, tay chân tựa hồ cũng luống cuống.
Hàn Hữu Trung xem mặt đoán ý nhiều năm, sớm minh bạch giờ phút này mình nên làm cái gì nên lập tức nâng tay gọi người.
Binh sĩ từ ngoài cửa tiến vào đem người nọ kéo ra ngoài.

Người nọ liên thanh kêu oan.
Hàn Hữu Trung thầm nghĩ, vạn tuế bệnh lâu không thuyên giảm, trong thâm tâm đã chột dạ.

Ngươi lại không chữa bệnh bất an tâm, không dỗ dành trấn an mà lại khuyên vạn tuế nhanh chóng phân quyền, không đánh ngươi thì đánh ai.

Phân quyền không phải không đúng nhưng ngươi phải khiến Thánh Thượng tự mình nghĩ ra mới phải.
Có người nói, thời điểm thích hợp nói ra là lời hay, thời điểm không thích đáng đó chính là bụng dạ khó lường chọc người sinh chán ghét.
Người nọ nói sai còn không có gì bàn cãi, ngược lại xui xẻo là những thái y khác ở đây cũng bị kéo xuống mỗi người bị đánh mười trượng giống hắn.

Tội danh là không học vấn không nghề nghiệp, vọng đoạn lầm người.

Sau khi hành hình, mấy người này đều là hơn tháng không thể hành động.
Thái y cục vì thế đổi thái y khác đến trị liệu, mặc dù là như thế, căn nguyên quái bệnh cuối cùng cũng không tìm được.
Lại qua mấy ngày, mắt thấy tấu chương đầu giường là càng đội càng cao.
Hoàng đế tìm đến Đỗ Tiến Đạm cùng chư thần Chính Sự đường, bày mưu đặt kế cho bọn họ đối với tấu chương mỗi ngày tự tiến hành thương nghị xử lý, gặp trọng yếu mới dâng lên cho hắn quyết định.
Đợi Đỗ Tiến Đạm lui ra rồi, hoàng đế tựa vào trên giường, thần sắc dường như mệt mỏi, nhắm mắt sau một lúc lâu không nói.
Như thế qua hơn nửa tháng, triều chính cuối cùng không hề hoang phế, may mà cũng không phát sinh đại sự gì.
Không gặp triều thần, sau lại an tâm điều dưỡng, thân thể hoàng đế tuy rằng không thấy khỏe lên, nhưng cũng không chuyển biển nặng thêm.
Hàn Hữu Trung lúc này mới an tâm một chút.
Tiêu Định năm nay ba mươi bốn tuổi, tự mình chấp chính đã mười lăm năm.

Hàn Hữu Trung cũng theo hắn mười lăm năm, ngần ấy năm như vậy, ngày ngày đi theo, cho dù là dưỡng cẩu cũng sinh ra cảm tình , huống chi lão nguyên bản tìm kiếm bóng dáng nhi tử trên người hắn.
Hàn Hữu Trung biết rõ một đạo lý, hoàng đế sống được càng dài chính mình tài năng qua được càng tốt, tốt nhất là Thánh Thượng trưởng mệnh trăm tuổi, vạn thọ vô cương, cho dù chính mình chu đáo vô phúc hưởng thụ hoàng ân cuồn cuộn này, nhưng không phải còn có thân thích điệt nhi sao.

Cảm tình và lợi ích trong tâm lão cũng phân không rõ được.

Hàn Hữu Trung thương cảm phái người chung quanh tìm kiếm hỏi thăm lương y, tuy rằng một phen ép buộc xuống dưới cũng không mang đến hiệu quả quá lớn nhưng tốt xấu cũng khiến Tiêu Định thấy được lòng trung thành của lão.
Ngày nọ, Đỗ Tiến Đạm dâng lên tấu chương báo rằng-- Xu Mật phó sứ Trần Tắc Minh đại thắng, dẫn binh diệt giặc được mười vạn, đang trên đường hồi kinh.
Nghe được tin tức này, hoàng đế giật mình, cách một lát mới như cười như không nói: "Sau khi Trần ái khanh tái nhậm chức chưa từng thất bại......!Lần này lại là phá giặc mấy lần, lấy ít thắng nhiều, lương tướng như thế, quả là phúc của triều ta...."
Vài chữ cuối cùng, ngữ điệu Tiêu Định thong thả mà quái dị, dường như mang ẩn ý trong lời nói.
Hàn Hữu Trung trong lòng giật mình, nhưng khi giương mắt nhìn thần tình hoàng đế phía trên lại không có gì đặc biệt.
Trần Tắc Minh sáu năm trước vì cứu giá công cao tại núi Kỳ Lân mà được phong quan Xu Mật Sứ.
Nhưng triều đại luôn luôn trọng văn khinh võ, do võ tướng giữ chức vị quan trọng này thật sự là sự tình trước đây chưa từng có, nhóm văn thần người người góp lời thượng tấu phân tích thiệt hơn.

Tiêu Định cân nhắc tả hữu, đem Xu Mật Sứ sửa thành Xu Mật phó sứ để bình ổn nghị luận của triều thần.

Tuy nhiên Trình Khởi Linh - người giữ chức vị Xu Mật Sứ đã lớn tuổi nên trong triều tướng lãnh tối cao chân chính có thể chinh chiến vẫn là Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh trong ấn tượng Hàn Hữu Trung là mang theo chân chất mao đầu tiểu tử, năm đó cũng không phải không nếm qua thất bại.
Nhưng sau khi tại núi Kỳ Lân cứu chủ, Trần Tắc Minh so sánh với trước kia cơ hồ là hai người.
Y trở nên trầm mặc ít lời, bất cẩu ngôn tiếu, liền giống như một khối thép âm trầm, ẩn ẩn mang theo cảm giác cự người ngàn dặm, cũng không cùng quan viên khác trong triều lui tới, quái gở thật sự.

Mà trái lại, hào quang của y ở trên chiến trường lại dần dần tỏa sáng, diệt giặc bình khấu chiến dịch, chỉ cần là y lĩnh quân thì mọi việc đều thuận lợi.


Đột tập, lấy ít thắng nhiều đều thành chiến thuật yêu thích nhất của y, càng hiểm càng dùng, càng dùng càng tinh, sau đó mỗi lần tiệp báo truyền hồi, mọi người đều sẽ cảm thán lại là một kỳ tích phát sinh.
Năm đó y vì dụ địch mà dùng hai chữ Chiến Thần, nay đã nhanh chóng được chứng minh là danh xứng với thực .
Hàn Hữu Trung có đôi khi sẽ cảm thấy có lẽ người này đem bao nhiêu thông minh nên dùng tại đạo lý đối nhân xử thế dùng hết trong chiến tranh đi.
Kỳ thật Hàn Hữu Trung cũng có thể minh bạch biến hóa trước sau của Trần Tắc Minh.
Mười năm trước, hành động thí chủ của Trần Tắc Minh tuy rằng sau này được hoàng đế giải thích là vô tình không cố ý, nhưng chung quy từng chấn động một thời.

Từ sau đó Trần Tắc Minh hiển nhiên hấp thụ giáo huấn, càng thêm cẩn thận từng li từng tý, nói đến cùng, kỳ thật người khiêm tốn như vậy đối với mình đều là sự tình tốt.
Khiến Hàn Hữu Trung nhìn không rõ là hoàng đế đối với vị tướng quân này như gần như xa, mọi người đều nói Trần tướng quân là sủng thần của vạn tuế, nhưng mà Hàn Hữu Trung nhìn ra lại là hoàng đế đối với người này đề phòng.

Điện tiền tư nguyên bản cũng là thuộc quyền quản lý của Xu Mật viện, Tiêu Định lại đem nó tách ra, phân công Phác Hàn làm chỉ huy cùng Trần Tắc Minh vừa lúc là có chút hiềm khích cũ.
Đây là ý gì, còn không phải làm cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, vì cái gì muốn kiềm chế, đó chính là tỏ vẻ hoàng đế cũng không hoàn toàn tín nhiệm Trần Tắc Minh.
Nhưng mà ở trước mặt triều thần, hoàng đế lại quả thực cấp Trần Tắc Minh mặt mũi, mỗi chiến tất thưởng, kể cả phụ mẫu đã từ trần của Trần Tắc Minh đều phong thưởng kim ngân tơ lụa chất đống ở Trần phủ lý đoán là sớm đã lên mức hàng vạn .
Lúc này đây phỏng chừng là lại nên thưởng .
Hàn Hữu Trung nhìn gương mặt hoàng đế, chết sống nhìn không ra nửa điểm vui mừng.
Toàn bộ cường đạo làm loạn Tây Nam bị bắt, vạn tuế lại cũng không cao hứng.
Trước giường Đỗ Tiến Đạm lại thấp giọng nói một câu: "Theo báo, Trần tướng quân giống như trước đây, không có bất cứ dị động nào."
Tiêu Định khẽ gật đầu.
Hàn Hữu Trung dưới đáy lòng thở dài, cũng không biết vì ai.
Mấy ngày sau, Đỗ Tiến Đạm lại báo: "Trần tướng quân đã ở ngoài thành ba mươi dặm hạ trại, cũng cho người truyền tin xin cầu kiến."
Khi Tiêu Định nghe được tin tức này, tinh thần cư nhiên phấn chấn rất nhiều, đẩy Hàn Hữu Trung đang dìu mình ra, ngồi dậy.
Hàn Hữu Trung kinh hỉ vạn phần: "Vạn tuế?"
Tiêu Định lại hoàn toàn không có nghe đến tiếng lão kêu, nghĩ nghĩ nói:" Cho y lập tức khinh kị binh vào thành, vào cung nghe tuyên chỉ."
Đỗ Tiến Đạm cung kính nói:"Dạ."
Tiêu Định trầm ngâm một lát, đột nhiên lại bỏ thêm một câu: "......!Tả hữu đồng hành không được vượt quá năm mươi người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện