Nhìn theo bóng Triển Dịch Chi, Tô Đường không khỏi lạ lùng: “Hắn đi rồi mà sao bên phía Hoàng thượng lại im ắng thế nhỉ? Theo tính cách bám người bình thường, mà giờ lại không có chút động tĩnh nào, quá kỳ dị!!!”

“Ừ ừ!” Thấy cuối cùng Tô Đường cũng chịu nói chuyện với mình, Tống Thế An vội đáp ngay…

Ai ngờ Tô Đường cũng chẳng nhìn hắn, chỉ vỗ vỗ đầu ngựa, nói: “Ngươi thấy có đúng không?”

“…”

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy tiểu Hoàng đế đang dẫn đầu vội vàng phi ngựa tới, sau lưng hắn ta là hơn mười thị vệ bám theo.

“Người đâu? Người đâu rồi?” Tiểu Hoàng đế nhảy xuống ngựa vội vàng hỏi.

“Đi rồi!” Tô Đường đáp.

“Hả?” Mặt tiểu Hoàng đế vô cùng chán nản.

“Sao ngài đến muộn vậy?” Tô Đường nghi hoặc.

Tiểu Hoàng đế nhìn trời cao, nói: “Trẫm… ngủ quên…”

Tô Đường không còn gì để nói.

Tiểu Hoàng đế mấp máy môi, cũng không muốn giải thích nhiều. Thật ra, hai ngày hôm nay hắn ta rất phiền muộn, rất đau lòng, thấy trong sách có nói thất tình thì mượn rượu giải sầu, vì vậy hắn ta cũng thử một chút, ai ngờ vừa uống một ly thôi, đã ngủ đến tận trưa hôm sau luôn rồi…

“Khi đi hắn có đi một bước lại quay đầu lại không?” Nghĩ một chút, tiểu Hoàng đế ghé sát đầu vào, cẩn thận hỏi.

“À… hình như không.”

“Vậy có lưu luyến không nỡ xa không?” Tiểu Hoàng đế vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

“Cái này… hình như cũng không.”

“Được rồi, trẫm tùy tiện hỏi vậy thôi.” Tiểu Hoàng đế nhìn đầu ngón tay nói.

“Hắt xì!” Tô Đường chợt hắt xì hơi một cái.

Hôm qua trời vừa mưa xong, hôm nay đã chuyển lạnh rồi. Tống Thế An thấy vậy vội bước tới ân cần hỏi han.

Tô Đường lườm hắn một cái, nói: “Không phiền chàng quan tâm!” Nói rồi nàng chào tiểu Hoàng đ một câu sau đó lên thẳng xe ngựa.

“Tiểu Tống, ngươi vẫn chưa dỗ được nương tử của ngươi à?” tiểu Hoàng đế hỏi.

“Thần vô dụng…” Tống Thế An cúi đầu đáp.

Tiểu Hoàng đế xoa xoa môi, gật đầu: “Đúng là rất vô dụng.”

“…”

“Ngươi tiếp tục cố gắng nhiều vào, trẫm hồi cung tiếp tục đau lòng vậy.” Tiểu Hoàng đế buồn bã nói, bỗng ngẩng đầu mặt đầy vẻ đau thương: “Tiểu Triển Triển à, sao huynh không chờ để gặp trẫm một lần cuối chứ?! Quả nhiên, đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình! Haizzz!”

“…” Ngài cũng là đàn ông đấy!!!

Tống Thế An vẫn theo Tô Đường về tiểu viện như mấy hôm trước.

Trong xe ngựa, Tô Đường nhìn xuyên qua lớp rèm che bị gió thổi lên, thấy Tống Thế An cưỡi ngựa đi bên cạnh thường quay đầu nhìn sang, nhớ đến hình ảnh ngày xuất giá một tháng trước, trong lòng nàng lại thấy buồn phiền… Lại nhớ đến chuyện nhiều ngày nay hắn luôn cẩn thận từng ly từng tí, cảm giác trong ngực còn phức tạp hơn.

Tuy tất cả chuyện này không phải lỗi của hắn, nhưng nàng rất rất không vui! Mà việc Triển Dịch Chi ‘hy sinh’ để gỡ bỏ cục diện rối rắm này, càng khiến cảm xúc trong lòng nàng rối hơn.

Tuy Triển Dịch Chi cười cợt như vậy, nhưng ai biết được cảm xúc thực sự trong lòng hắn ta như thế nào? “Dừng xe!” một lát sau, Tô Đường hô lên.

Chờ xe ngựa dừng hẳn, Tô Đường nhảy xuống, quay sang nói với Tống Thế An: “Chàng qua đây với ta!”

Nói xong, nàng bước đến bờ hồ bên cạnh, Tống Thế An cũng vội xuống ngựa đi theo.

“Tống Thế An, chàng có chịu thôi đi không?” Tô Đường nhíu mày nói.

Tống Thế An cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng lúc này lại cúi gằm đầu xuống y như một đứa trẻ làm chuyện gì sai vậy.

Nhớ đến thái độ kiêu ngạo, lạnh lùng trước đây của hắn, Tô Đường không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Thấy hơi mệt, nàng liền đi tới bên tảng đá, ngồi xuống nói: “Hiện giờ chuyện hòa thân đã giải quyết xong rồi, chàng không cần phải buồn phiền nữa rồi, có phải thấy rất nhẹ nhàng thoải mái không?”

Tống Thế An không dám hé răng.

“Có phải chàng nghĩ rằng mọi chuyện xong hết rồi, ta cũng phải quay về không?” Tô Đường tiếp tục mỉm cười hỏi.

Nhìn nụ cười của nàng, tim Tống Thế An thót lên, vội lắc đầu.

Quả nhiên, nụ cười của Tô Đường lập tức biến mất: “Hừ, tuy rằng việc hòa thân không thể trách chàng được, nhưng so với hành động của Triển Dịch Chi, chẳng lẽ chàng không cảm thấy xấu hổ vì chính mình không làm gì cả sao?! Là ai luôn miệng nói không nạp thiếp không nạp thông phòng? À, phải rồi, chàng thật sự không nạp thiếp, thông phòng gì cả, chàng thẳng tay kiếm về cho ta một cô công chúa làm bình thê cơ mà!”

“… Xin lỗi nàng!” Tống Thế An không định giải thích gì nhiều.

Vào thời điểm đó, hắn đã từng nghĩ, nếu như hắn không thể không cưới vị công chúa đó, vậy thì hắn sẽ cưới. Sau đó hắn sẽ ra ngoài ở theo Tô Đường, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, đến lúc đó, dù nước Diên có tra hỏi, hắn cũng sẽ chẳng quan tâm!

Bên tình bên nghĩa khó vẹn toàn, hắn chỉ biết dùng cách đó để đổi lấy kết quả thích đáng nhất!

Hắn đã nuốt lời một lần, thì sẽ dùng cả đời để bù đắp!

Chỉ là, hắn không ngờ Triển Dịch Chi lại đi trước một bước.

Tô Đường chống cằm nhìn trời xanh mây trắng, chậm rãi nói: “Thật ra, hai ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ. Ta phát hiện ra, từ sau khi gả cho chàng ta không có một ngày yên ổn nào! Chàng ấy mà, đường đường là một đại tướng quân, sĩ diện chết đi được, tội vạ thì ném cho người khác chịu! Con, ta chăm sóc cho chàng, hạ nhân ta quản lý hộ chàng, phiền phức ta cũng giải quyết cho chàng, đã vậy còn phải tiết kiệm tiền giùm chàng nữa! Ha, đúng là nghịch thiên mà!!! Nhưng kết quả thì sao, ta xuất môn cũng bị mọi người mắng mỏ, quen với một người bạn cũng bị giáo huấn, làm cái gì chướng mắt các người, cũng đều bị các người dạy dỗ hết! Vì sao chứ?! Đến cuối cùng, nếu không phải nhờ có Triển Dịch Chi nhúng tay vào, chẳng phải ta còn phải vui vui vẻ vẻ mà nhìn chàng cưới vợ sao?!”

“Không mà!” Tống Thế An vội nói.

Tô Đường khẽ cười, cúi đầu vuốt ngón tay: “Ta càng nghĩ, càng cảm thấy việc kinh doanh này đúng là lỗ to, chàng thì sống chết không chịu viết giấy từ hôn, ta cân nhắc mãi, liệu có nên thương lượng với Hoàng thượng rồi viết giấy từ hôn ngược lại cho chàng không?”

Tống Thế An kinh hãi, ngẩng vụt đầu nhìn về phía Tô Đường. Ánh mắt Tô Đường sáng rực, trên mặt khó nói rõ được là buồn hay vui.

Nhìn một lúc lâu, hắn nói: “Hoàng thượng sẽ không đồng ý!”

“Vậy chàng có muốn thử một chút không?” Tô Đường mỉm cười.

Tống Thế An chợt nhớ tới vũ khí tuyệt hảo chuyên dùng để đối phó với Hoàng thượng — điểm tâm, ánh mắt không khỏi trầm xuống, một lúc sau lại nặng nề nói: “Có phải nàng thực sự quyết tâm rời đi không?”

Tô Đường: “Đương nhiên…”

Nghe lời này, tim Tống Thế An như rơi xuống vực sâu không đáy, mà dưới vực thẳm đó, vô cùng lạnh lẽo, đến băng tuyết cũng không sánh bằng, lạnh đến mức khiến toàn thân hắn đông cứng — hắn không nói được lời nào nữa.

Cảm giác mất đi tất cả từ trước đến giờ chưa từng có thoáng bao phủ lấy hắn. Sau đó, hắn chậm rãi quay người, bỏ đi.

Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn, Tô Đường không đành lòng, có điều, vẫn phải kìm nén không gọi hắn lại để quyết tâm phá vỡ điểm mấu chốt của hắn.

— Đồ ngốc, ta nói đương nhiên, nhưng có nói đương nhiên là thật hay đương nhiên là giả đâu!

Tống Thế An mất hồn lạc vía quay về phủ Tướng quân, sau đó nhốt mình trong thư phòng không gặp ai cả.

Lão thái thái nghe nói xong, liên tục nhíu mày. Lúc trước nhìn thấy cháu nội cứ ở lại trang viên không về phủ Tướng quân, bà đã bất mãn lắm rồi, hôm nay lại biến thành tình trạng như vậy, nếu mặc kệ chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả không thể chấp nhận nổi.

Lão thái thái không ngồi yên được nữa, liền sai Cẩm Tú đỡ bà đi tới viện Hòa Hi, thấy cửa phòng đóng chặt. Chờ đến khi cửa mở ra, nhìn thấy cháu nội của mình, lão thái thái thoáng giật mình — sao lại tiều tụy thế này?!

Vào phòng, ngồi vào ghế trên, lão thái thái thu lại suy nghĩ của mình, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì ạ!” Tống Thế An đáp.

Lão thái thái liếc nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nghe nói nhiều ngày nay cháu vẫn ở lại bên ngoài?!”

“Vâng.”

“Khi nào quay về?”

Tống Thế An không nói gì.

“Chẳng lẽ cháu định cứ ở ngoài suốt à?!” Lão thái thái uống trà, ung dung hỏi.

Tống Thế An hơi trầm ngâm một chút, đáp: “Chờ nàng quay về, cháu hiển nhiên cũng phải về cùng.”

“Nếu con bé không về thì sao?” Trong mắt lão thái thái lóe lên tia sáng lạnh.

“Vậy thì cháu vẫn chờ tiếp!” Tống Thế An trả lời rất dứt khoát.

Lão thái thái chăm chú nhìn Tống Thế An một lúc lâu, nói: “Có phải cháu trách ta vì mấy lời ta nói hôm trước không?”

“Cháu không dám.” Tống Thế An cúi đầu, “Cháu biết bà lo lắng vì đại cục.”

Lão thái thái thở dài thật dài.

“Có điều…” Mặt Tống Thế An chợt trở nên rất nghiêm túc.

“Sao?” Lão thái thái nheo mắt.

“Để tránh cho sự tình như thế này sẽ xảy ra lần thứ hai, cháu định sẽ tuyên bố với thiên hạ, đời này không cưới thêm một ai nữa!”

“Hồ đồ!” Lão thái thái đứng bật dậy, mặt biến sắc.

Tống Thế An mím chặt môi không thỏa hiệp: “Lần này, vì nước, vì việc công, vì huynh đệ, vì Tống gia ta, mà cháu nói không giữ lời khiến nàng chịu nhiều uất ức, là do cháu nợ nàng!”

“Con bé chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi!” Lão thái thái lạnh lùng nói.

Tống Thế An khẽ cười: “Nhưng nàng là người phụ nữ của cháu! Không ai thay thế được! Cháu chỉ nguyện suốt đời này, một đời, một kiếp, một đôi!”

Lão thái thái ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn ngỗ ngược với bà! Hắn đang cười, nhưng những lời hắn vừa nói cũng kiên định như thế, không cho phép phản bác, cũng không cho phép phủ định.

Đột nhiên lão thái thái cảm thấy mình đã già rồi. Già đến mức quên hết cả tâm tư tình cảm của mình những năm tháng thanh xuân ấy, khi đó, khi mà bà đội mũ phượng, quàng lụa đỏ lên vai gả vào Tống gia, cũng chỉ hy vọng phu quân của mình có thể vĩnh viễn một lòng một dạ, sống với nhau đến lúc bạc đầu! Có điều, sau đó, những người phụ nữ xinh đẹp lần lượt gả tới, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp đó đều nát vụn, mà khi cứ liên tục tranh đầu hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào, bà cũng từ một thiếu nữ ngây thơ sống động, biến thành một phu nhân tâm tư thâm trầm, từ đó về sau, không thể nào tìm lại được sự ngây thơ đó nữa.

Bà thích Tô Đường, thích sự thông minh phóng khoáng của nàng, giống như bà trước kia. Bà vốn cho rằng bà có thể mua chuộc được nàng, nhưng không ngờ nàng lại quá ương bướng, không khỏi khiến cho bà nhớ tới người phụ nữ kiêu ngạo trước kia mà bà không thể nào nắm trong lòng bàn tay được. Thế nên, sau khi biết nàng giấu diếm ra ngoài mở tiệm, bà cũng không còn thích nàng như trước đây nữa. Rồi lại đến chuyện hòa thân, cảm tình của bà dành cho nàng đã giảm đến không còn chút nào…

Nhưng đến giờ, bà mới hiểu, ngay từ đầu bà cũng chỉ coi Tô Đường là một người phụ nữ mà thôi. Bà đã bỏ qua hỉ nộ ái ố của nàng, chỉ muốn nàng nhu thuận vâng lời. Vì đại cục, bà sẵn sàng gạt nàng sang một bên không chút lưu tình…

Cái ‘thích’ như vậy, không chịu nổi một kích!!!

Khi lão thái thái rời khỏi viện Hòa Hi, một cơn gió thổi qua, thổi bay cả mái tóc bạc của bà. Bà nhìn về phương Nam xa xôi, lẳng lặng quay sang nói với Cẩm Tú đang dìu mình: “Mùa đông lại sắp tới rồi, về thu dọn một chút, chúng ta đi Nam Ninh đi. Bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn không thích ứng được với mùa đông ở kinh thành!”

Cẩm Tú nhẹ nhàng khoác thêm áo cho bà, nhìn lá rụng ngoài sân, cũng im lặng không nói gì.

Sau đó, lão thái thái như chợt nhớ ra, lại nói tiếp: “Đưa cả ba người Như Ý đi cùng đi, khí hậu ở Nam Ninh bốn mùa đều như mùa xuân, rất dễ chịu, mấy đứa sẽ thích thôi.”

Cẩm Tú đùa giỡn: “Vậy cũng đưa cả kinh thư đi theo ạ?”

Lão thái thái không kìm được, khẽ cười: “Ngươi ấy, nhiều chuyện!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện