Buổi tối lại sợ hắn tâm tình thay đổi dở chứng biếng ăn liền đem trứng gà đặt tới trước mặt hắn. Lần này là dùng muối ướp lên đủ vị, mà đối phương còn mang theo một đôi mắt ngập nước cầu xin hắn. Miệng nhỏ nhắn liên tục phun ra hai chữ:
"Ăn a, ăn a."
Hắn chính là tính tình sợ phiền toái, hơn nữa sau khi bệnh còn đặc biệt ghét, vì vậy liền đem trứmg gà lấy ăn. Không nghĩ tới hương vị cũng không tệ lắm, bởi vì bị ướp muối một đoạn thời gian sao? Nhìn đến hắn ăn Hà Xuân Hoa cao hứng, nói:
"Ngày mai ta làm Tiểu Mễ cơm nấu cải trắng, lại tiếp tục nấu trứng gà cho ngươi ăn."
Dư Hàm nháy mắt cảm thấy không còn thèm ăn nữa , cái nữ nhân này thế nào nói nhiều như vậy. Trước kia mỗi lần mở miệng là đều châm chọc khiêu khích chưa từng có lời nào tử tế qua, hiện tại lời nói ra tựa hồ giống như hiền thê mẫu mực yêu thương chồng con. Bất quá nhìn đến bộ dạng nàng bừng bừng sức sống thật ra lại cực kì hâm mộ , chính mình chưa từng có thể như vậy tùy ý cười. Trong trí nhớ đúng là chưa lúc nào hắn thoái mái cười như vậy. Nhưng là buổi tối nữ nhân này lại bắt đầu phiền, nói cái gì mà không đồng ý cho hắn ngồi ở phía trước cửa sổ . Điều này làm cho hắn nhíu mày, nhưng là đối phương cũng không nghĩ nhượng bộ nên đứng đó thuyết giáo thật nhàm tai.
Kỳ thực Hà Xuân Hoa cũng lười lảm nhảm nhiều lời như vậy, nhưng là cho dù chính mình có xuất ra dược tốt giúp hắn trị liệu nhưng bệnhmuốn khỏi cũng phần lớn nhờ vào sự hợp tác của bản thân người bệnh. Nếu không cùng nhau hợp tác tốt thì có thuốc tiên cũng không khỏi a, vì vậy nhất định phải làm cho hắn di giá tới nơi ấm áp mới được.
"Đều nói ngươi loại này bệnh không thể ngồi tại phía trước cửa sổ nếu không nhất định trúng gió, ngươi nhất định phải ngồi ở nơi nào đóấm áp mới được, trên giường đất rất ấm áp, đi ngủ một chút ngươi cũng sẽ không thiệt đi tí thịt nào đâu. Không cần ngồi ở chỗ lạnh lẽo này được không?"
Thái độ của mình đã đủ nhẫn nhịn, mềm mỏng, thế nào còn không cấp chính mình điểm mặt mũi đâu? "Dong dài."
Chịu không nổi cô ta lảm nhảm Dư Hàm mới nói lại hai chữ, nhưng lại dẫn tới ho khan. Nhưng đối phương lại không để ý nói:
"Ta cũng đâu muốn nói nhiều như vậy tự chung không phai chỉ cần ngươi di giá tới chỗ ấm áp hơn liên tốt sao? Ngươi không nghe ta cũng không nói. Ngươidù gì thì cũng phải vì chính mình suy nghĩ một chút a, đi lên giường đất ngủ đi!" Hà Xuân Hoa cau mày nói.
Mắt thấy nam nhân này lại tiếp tục giả câm điếc, nàng nghĩ muốn chính mình động thủ kéo hắn đi, nhưng là đối phương chỉ cần vung tay áo cũngcó thể đem nàng đẩy ra, ánh mắt lại lần nữa sắc bén lên. Lợi hại a, này ánh mắt cũng có thể thu phát tự nhiên được sao? Cao thủ, đây chính là chân nhân bât lộ tướng!!!
"Ngươi nếu không thể tự đi lên giường đất ta liền giúp kéo kéo ngươi lên, tin tưởng lấy thể chất của ngươi hiện tại chắc chắn chống cự không được, đến lúc đó có khả năng đánh mất mặt mũi thì chớ có trách ta."
Có đôi khi muốn bệnh nhân nghe lời một chút thì phải thái độ phải cứng rắn cường ngạnh, nếu không...
"Vậy sao? Ngươi có thể thử một lần." Ánh mắt Dư Hàm chỉ khẽ đảo qua trên người Hà Xuân Hoa, nàng lập tức thành thật.
Người này trước kia nhất định đã từng làm sát thủ giết người đi, thật đáng sợ. Nếu không thể thuyết phục vậy... nàng liền mặc kệ. Đem chăn tới đưa hắn rồi mặc hắn tự sinh tự diệt qua đêm cũng là một biện pháp hay phải không???
"Được rồi vậy cho ngươi chăn nhớ tự giữ ấm một chút."
Thấy nàng đột nhiên hạ giọng chấp nhận không dây dưa nữa Dư Hàm ngược lại nhíu hạ mày, nói:
"Đặt tại đó đi !"
Hà Xuân Hoa tổng cảm thấy đầu óc có điểm không đủ dùng, nói:
"Ngươi muốn đặt chỗ nào nhỉ?"
Lúc Dư Hàm đưa tay chỉ giường đất, nàng này mới hiểu được nhân gia đây là muốn lên giường đất ngủ, vì thế nàng nhận mệnh đ chăn lại thả lại chỗ cũ cười ngây ngô, nói:
"Muốn hay không ta hỗ trợ... Nâng ngươi khẳng định không cho, vậy ngươi chậm rãi đi không nên gấp gáp."