Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Cuối cùng Lận Vô Thủy vẫn không đợi được ai đó mời mình ngủ chung. Trương Tiện Ngư dán xong bùa, tự giác coi như hoàn thành nhiệm vụ, ngáp hai cái díp mắt mơ màng quay về phòng ngủ tiếp.
Lận Vô Thủy một mình đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, xoắn xuýt một hồi vẫn không dám mặt dày bò lên giường người ta, đành buồn bực quay về phòng.
Xem ra mình vẫn chưa học được tinh túy trong mấy bài viết đó.
Lận Vô Thủy thuần thục vào diễn đàn, mở bài viết "Bí quyết nâng cao trình độ cosplay của bản thân" xem lại lần nữa. Chăm chỉ ghi nhớ nội dung chính trong đó, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lặng yên không tiếng động đi tới tủ âm tường, mở cửa ra.
Tiểu quỷ co quắp tận sâu trong tủ âm tường bị dọa hết hồn, đôi mắt đen ngòm trợn lớn, sợ hãi nhìn hắn. Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, cổ và tay chân đầy vết tích màu đỏ như mạng nhện. Lận Vô Thủy nheo mắt nhìn chằm chằm nó sau đó kéo cửa tủ lại.
Một đêm yên giấc.
Ngày thứ hai Trương Tiện Ngư làm ca sáng, bảy giờ rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân thì dùng cà chua và trứng gà mua hôm qua nấu mì cà chua trứng ăn sáng.
Lận Vô Thủy nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng dậy theo. Hắn vẫn mặc quần áo của Trương Tiện Ngư, cặp chân dài lắc lư đi vào phòng bếp đứng nhìn. Cậu bưng mì ra, bảo hắn ăn trước, "Làm tạm một chút, không biết ăn có ngon không."
Hai bát mì nóng hổi đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, Lận Vô Thủy cầm đũa ăn một miếng, sau đó vô cùng khoa trương khen một câu, "Ưm, ngon lắm, trước giờ tôi chưa từng được ăn ngon như vậy!"
Trương Tiện Ngư cởi tạp dề, tự động coi nhẹ lời nịnh bợ hơi quá của Lận Vô Thủy, bê bát kia của mình vừa thổi vừa ăn.
Ăn sáng xong, cậu đặt bát đũa xuống nhìn người đối diện còn đang từ tốn uống canh, cố gắng chọn lọc từ ngữ một chút nói: "Bây giờ tôi phải đi làm, nhà cô ở đâu? Đợi chút chúng ta cùng đi, tôi thuận đường dẫn cô tới bến xe buýt."
"...." Lận tổng mới vừa được món ngon làm hài lòng lập tức mất hứng, ánh mắt chuyển sang u oán, hắn nhanh chóng gục đầu xuống, suy sụp nói: "Anh đang đuổi tôi đi à?"
"....Tôi không có ý đó." Tuy rằng cậu đúng là có ý này nhưng không thể nói thẳng với con gái nhà người ta như thế được, Trương Tiện Ngư vắt hết óc nghĩ lý do, "Tôi sợ cô không biết đường, cùng đi thì sẽ tiện hơn."
Lận Vô Thủy buồn bã nói: "Tôi biết đường, anh cứ đi làm đi, đợi tôi thu dọn xong sẽ đi ngay, sẽ không ăn bám chỗ anh nữa."
Nghe đến câu sau cùng, Trương Tiện Ngư cuối cùng cũng yên tâm, nụ cười trên mặt lập tức thoải mái hơn, "Được, vậy lúc nào cô đi thì nhớ đóng kín cửa lại nhé." Tiền mặt cậu đã gửi vào thẻ, thẻ lại trên người cậu, trong nhà không có đồ vật gì đáng giá, cô nàng muốn ở thêm một chút thì cứ ở thêm đi.
Trương Tiện Ngư vui vẻ thu dọn bát đũa, ngâm nga hát thầm đi làm.
Lận Vô Thủy nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu, hắn sờ sờ cằm, lười biếng nằm vật ra sô pha bắt đầu đặt mua hàng trên mạng, hôm qua vội quá chỉ kịp chuẩn bị một bộ quần áo, hắn phải mua thêm mấy bộ để còn thay nữa. Sau khi mua xong, ánh mắt lại không tự chủ bị mấy loại mỹ phẩm ở mục đề cử hấp dẫn, hắn còn nhớ chủ nhân bài viết kia nói ba yếu tố để giả gái, quan trọng nhất chính là trang điểm.
Mặc dù hắn lợi dụng pháp thuật sửa lại dung mạo bản thân, nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Trương Tiện Ngư dù sao cũng là một đạo sĩ, không chừng ngày nào đó sẽ nhìn thấu pháp thuật của hắn. Vì lý do an toàn, vẫn nên tự học trang điểm thì hơn.
Cặp chân dài của Lận Vô Thủy gác lên tay vịn sô pha, hoàn tìm chìm đắm vào trong thế giới mỹ phẩm.
- --------
Buổi chiều tan tầm về nhà, Trương Tiện Ngư rẽ vào chợ mua thức ăn sau đó mới chậm rãi trở về. Bất ngờ lại gặp hàng xóm hôm qua ở cửa tiểu khu. Đối phương nhìn cậu vẫn là bộ dạng như gặp quỷ, hai người đi cùng một đoạn, tới cửa tòa nhà số ba, đối phương không nhịn được kéo Trương Tiện Ngư qua một bên, thì thầm nói nhỏ: "Tôi nói này người anh em, cậu vẫn sống trong đó à? Không phải tôi dọa cậu đâu, nhưng phòng 204 hơn một tháng trước thực sự từng xảy ra chuyện, một nhà bốn người trong đó đều chết cả."
"Cậu có biết chết thế nào không?" Hắn dừng một chút, dường như nhớ lại hình ảnh khủng khiếp nào đó, ánh mắt có chút sợ hãi, "Một nhà bốn mạng người đều bị phanh thây. Lúc phát hiện ra thì cơ thể vương vãi rải rác khắp nơi, máu đọng thành lớp dày trên sàn nhà."
Đây còn chưa phải kinh khủng nhất, muốn phanh thây thì phải dùng cưa điện đúng không? Cho dù cưa vào lúc nửa đêm gà gáy thì cũng không giấu được âm thanh lớn như vậy. Huống hồ cách âm của tiểu khu này cũng không được tốt cho lắm, nhưng lúc gia đình này chết hàng xóm lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Bất kể là tiếng cưa điện hay tiếng cầu cứu đều không nghe thấy, yên tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nếu không phải do mùa hè nóng bức, cả tầng lầu đầy mùi xác thối khiến hàng xóm cách vách không chịu được gọi công ty bất động sản tới mở cửa thì có khi phải lâu hơn nữa mới có người phát hiện ra.
"Việc kỳ lạ trong chuyện này quá nhiều, cảnh sát đến tận bây giờ vẫn chẳng tìm được bóng dáng kẻ tình nghi, bọn họ đều nói....đây không phải do người làm." Cuối cùng hàng xóm cố ý hạ thấp giọng, thấy Trương Tiện Ngư vẫn tỉnh bơ như cũ, lại nói tiếp: "Không chỉ vậy, từ ngày đầu thất của mấy người này, hàng xóm cách vách luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong. Mà trong bốn người chết thì có một bé trai bảy tuổi. Bọn họ nói do người nhà này chết thảm quá nên oan hồn đứa nhỏ không siêu thoát được."
"Vẫn chưa bắt được hung thủ?" Trương Tiện Ngư nghe xong, chính xác bắt được trọng điểm.
Hàng xóm gật đầu, "Cảnh sát vẫn không tìm được."
Trương Tiện Ngư cười thân thiện nhìn hắn, "Anh cứ lo lắng chuyện quỷ làm loạn, chẳng bằng lo lắng một chút xem hung thủ liệu có sống trong tòa nhà này không. Thủ đoạn tàn nhẫn giết chết một nhà còn không để lại manh mối, nói không chừng chính là kẻ biến thái IQ cao, dùng việc giết người làm thú vui. Có khi hiện giờ gã đang ẩn náu ở toà nhà số ba, tìm lại khoái cảm lúc giết người đấy."
Hàng xóm: "....."
Trương Tiện Ngư vỗ vỗ vai hắn, xoay người lên tầng.
Hàng xóm kiên nhẫn đuổi theo, "Tôi tên Trịnh Thu Lâm, hôm qua cậu thật sự không nghe thấy tiếng động gì à?"
Trương Tiện Ngư bất đắc dĩ dừng bước, lời lẽ đanh thép nói: "Chúng ta đều là người kế tục sự nghiệp xã hội chủ nghĩa, phải tin tưởng khoa học, không được mê tín dị đoan."
Trịnh Thu Lâm giơ ngón cái với cậu, "Người anh em đúng là lợi hại!"
Trương Tiện Ngư không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cậu nhanh chân bước lên lầu. Trịnh Thu Lâm tự nhận bản thân tán gẫu xong thì hai người cũng đã kết thành đồng chí, hắn đi theo phía sau Trương Tiện Ngư lải nhải, "Thật sự không có gì à? Tôi có thể đi vào xem một chút không?"
Cậu không để ý tới hắn, lấy chìa khóa ra mở cửa. Chìa khóa vừa mới cắm vào trong ổ thì Lận Vô Thủy mở cửa ra, giống như cô vợ nhỏ đang chờ chồng về nhà, đứng ở cửa vui vẻ hỏi: "Anh về rồi à? Còn dẫn bạn về nữa hả?"
"Sao cô vẫn chưa đi?" Vì quá bất ngờ mà thốt ra lời trong lòng. Nói xong Trương Tiện Ngư mới nhận ra không được lịch sự cho lắm, giải thích: "Không phải cô bảo rời đi từ sáng à?"
Vẻ mặt vui mừng của Lận Vô Thủy lập tức ảm đạm, giọng nói cũng pha lẫn mất mát, "Tôi không có chỗ để đi."
Trịnh Thu Lâm ở phía sau nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc như mưa, nhìn qua Trương Tiện Ngư thờ ơ không động lòng, dường như ngộ được ra điều gì, lập tức phẫn nộ, "Người anh em, cậu thế là sai rồi, bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện thế, sao lại nỡ lòng đuổi người ta đi?"
Nếu mà đổi lại hắn có người bạn gái xinh đẹp như thế, có khi hận không thể âu yếm mỗi ngày ý chứ.
Trương Tiện Ngư giật giật khóe miệng, "Cô ta không phải...."
"Chao ôi -----tôi hiểu tôi hiểu, hiểu hết..." Trịnh Thu Lâm tỏ vẻ tôi hiểu cậu lắm người anh em, hắn khoác vai thì thầm nói nhỏ với Trương Tiện Ngư: "Trong nhà có một đại mỹ nhân áp lực lắm chứ gì? Nhưng cậu không thể nói chia tay là chia tay được, nghe huynh đệ tôi đây khuyên này, gặp người thích hợp thì phải cố gắng trân trọng, đừng làm tổn thương người ta...."
Trương Tiện Ngư: "......" Anh thì hiểu cái quái gì mà hiểu.
Trương Tiện Ngư đau đầu bóp bóp trán, kéo người đang víu vai mình xuống, cam chịu nói: "Vào nhà rồi nói."
Lận Vô Thủy lập tức vui mừng vâng một tiếng, đợi người đi vào thì đóng cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thu Lâm vào căn nhà này, đối với hung trạch đương nhiên rất hiếu kỳ, hơn nữa bây giờ trời chưa tối, trong phòng lại có người, hắn liền đánh bạo đi loanh quanh trong phòng. Tuy rằng căn phòng đã được quét lại vôi, đồ đạc cũng đổi mới, nhưng nghĩ tới nơi này đã từng xảy ra thảm kịch vẫn đủ để khiến người ta lạnh sống lưng.
"Anh mua thức ăn về à? Tôi đi nấu cơm nhé." Lận Vô Thủy ánh mắt lấp lánh nhìn cậu lấy lòng.
Một cô gái ăn nói khép nép với mình như thế, Trương Tiện Ngư định bụng đuổi người lại đành nhịn xuống, "Sao cô không về nhà? Người nhà không lo lắng à?"
Lận Vô Thủy cúi đầu, vòng tay ra sau lưng, lại tự cấu mình một cái, viền mắt lập tức đỏ hồng, giọng mũi nức nở nói: "Tôi không còn nhà nữa rồi."
Trương Tiện Ngư cũng không thể hỏi người ta vì sao cô không còn nhà.
Thế chẳng khác nào khoét thêm một phát vào vết sẹo của người ta, thật sự không có đạo đức.
Nhưng cậu cũng không muốn trong nhà tự dưng thêm một người lạ, đành cố gắng khuyên bảo: "Cô là con gái, tôi lại là đàn ông, sống cùng nhau sẽ khiến người khác gièm pha."
Lận Vô Thủy nhìn cậu, vừa thẹn vừa e sợ đáp: "Không sao, tôi không để ý."
"....." Trương Tiện Ngư rất muốn hét vào mặt cô nàng rằng "Cô không để ý nhưng mà tôi để ý."
Cậu cảm giác mệt mỏi quá, nói nhẹ không được mà động tay cũng không xong, bực mình nhìn người trước mặt, sau đó xách đồ ăn mua về lên, mắt không thấy tâm không phiền, đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Trương Tiện Ngư vừa đi, khóe miệng Lận Vô Thủy liền nhếch lên, trong lòng tự vỗ tay khen mình. Quả nhiên đàn ông thấy phụ nữ khóc thì sẽ chịu thua, hắn xoa xoa má, điều chỉnh tốt vẻ mặt như con mèo nhỏ bất lực đi vào nhà bếp giúp đỡ.
Nhà bếp không lớn, một mình Trương Tiện Ngư có vẻ hơi chật, lại thêm một người cao hơn cậu đi vào khiến nó trở nên chật chội, Lận Vô Thủy còn không tự giác chút nào, miệng nói giúp đỡ nhưng chẳng phân biệt nổi gia vị, loay hoay ở bên cạnh như đứa nhỏ với mười vạn câu hỏi vì sao.
Trương Tiện Ngư bị hắn hỏi cho đau đầu, thực sự nhịn không được nữa phải đuổi người ra ngoài.
Trịnh Thu Lâm nhìn Lận Vô Thủy đứng ở cửa bếp bày ra vẻ mặt oan ức nhưng lại không dám đi vào, cười nói: "Hai người tình cảm thật đấy, bên nhau lâu rồi hả?"
Lận Vô Thủy e thẹn gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trịnh Thu Lâm cảm khái nói: "Haizz, thật hâm mộ hai người, nếu như lúc trước tôi không chia tay với bạn gái, không chừng cũng sẽ ngọt ngào như hai người." Nói xong hắn không nhịn được bắt đầu quở trách Trương Tiện Ngư, "Tôi cũng từng dẫm vào vết xe đổ, giờ có hối hận cũng không làm gì được, bạn gái kết hôn với người ta rồi. Cậu tuyệt đối đừng dẫm vào vết xe đổ của tôi, phải biết trân trọng người trước mắt chứ."
Trương Tiện Ngư chết lặng, cảm giác mình giải thích kiểu gì cũng vậy cả.
Bởi vì tâm trạng không yên, món nào cậu làm ra cũng đều đen sì sì, nhìn qua đúng kiểu "ăn tao thì ngộ độc là cái chắc". Trịnh Thu Lâm bê bát cơm tẻ vừa thê lương vừa bất lực.
Lận Vô Thủy thì ngược lại, hắn bình tĩnh gắp đồ ăn không nói gì, còn tán thưởng một câu, "ngon lắm."
Trịnh Thu Lâm sợ hãi nhìn hắn, tay cầm đũa run lập cập gắp thức ăn vào trong bát.
Bữa cơm trong trạng thái một người thê lương, một người hoảng loạn và một người xốc nổi cuối cùng cũng xong. Trịnh Thu Lâm ăn cơm tối xong thì tìm cớ chuồn mất, so với bữa cơm này thì thảm án ở 204 chẳng là cái thá gì.
Trương Tiện Ngư vô cùng sầu muộn, Lận Vô Thủy nhanh nhạy phát hiện tâm trạng cậu không được tốt bèn chủ động dọn bát đũa vào bếp rửa.
Cậu nhìn bóng lưng cần cù của cô nàng thở dài một cái.
Dù sao cũng còn một gian phòng trống, hơn nữa cũng chỉ thuê có một tháng, sau khi khai giảng cậu sẽ chuyển vào kí túc xá. Hiện giờ... nếu cô ta muốn ở thì để cô ta ở cũng được. Trương Tiện Ngư cam chịu an ủi bản thân.
Sau khi làm công tác tư tưởng cho bản thân, Trương Tiện Ngư còn chưa kịp thả lỏng thì nghe thấy nhà bếp truyền đến tiếng "Loảng xoảng". Cậu sắc mặt tối sầm đi nhanh tới cửa bếp, lập tức nhìn thấy ai đó đang vô tội cầm cái bát, dưới chân là thi thể hai cái đĩa.
Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy vẫn nên mau chóng "Mời" người rời đi thì hơn.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Vô Thủy: giả gái một chút thì vui, giả gái nhiều chút thì vui nhiều lần~~
Beta: Cúc kiên cường
Cuối cùng Lận Vô Thủy vẫn không đợi được ai đó mời mình ngủ chung. Trương Tiện Ngư dán xong bùa, tự giác coi như hoàn thành nhiệm vụ, ngáp hai cái díp mắt mơ màng quay về phòng ngủ tiếp.
Lận Vô Thủy một mình đứng đó nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, xoắn xuýt một hồi vẫn không dám mặt dày bò lên giường người ta, đành buồn bực quay về phòng.
Xem ra mình vẫn chưa học được tinh túy trong mấy bài viết đó.
Lận Vô Thủy thuần thục vào diễn đàn, mở bài viết "Bí quyết nâng cao trình độ cosplay của bản thân" xem lại lần nữa. Chăm chỉ ghi nhớ nội dung chính trong đó, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lặng yên không tiếng động đi tới tủ âm tường, mở cửa ra.
Tiểu quỷ co quắp tận sâu trong tủ âm tường bị dọa hết hồn, đôi mắt đen ngòm trợn lớn, sợ hãi nhìn hắn. Sắc mặt tiểu quỷ trắng bệch, cổ và tay chân đầy vết tích màu đỏ như mạng nhện. Lận Vô Thủy nheo mắt nhìn chằm chằm nó sau đó kéo cửa tủ lại.
Một đêm yên giấc.
Ngày thứ hai Trương Tiện Ngư làm ca sáng, bảy giờ rời giường, sau khi vệ sinh cá nhân thì dùng cà chua và trứng gà mua hôm qua nấu mì cà chua trứng ăn sáng.
Lận Vô Thủy nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng dậy theo. Hắn vẫn mặc quần áo của Trương Tiện Ngư, cặp chân dài lắc lư đi vào phòng bếp đứng nhìn. Cậu bưng mì ra, bảo hắn ăn trước, "Làm tạm một chút, không biết ăn có ngon không."
Hai bát mì nóng hổi đặt trên bàn trà ngoài phòng khách, Lận Vô Thủy cầm đũa ăn một miếng, sau đó vô cùng khoa trương khen một câu, "Ưm, ngon lắm, trước giờ tôi chưa từng được ăn ngon như vậy!"
Trương Tiện Ngư cởi tạp dề, tự động coi nhẹ lời nịnh bợ hơi quá của Lận Vô Thủy, bê bát kia của mình vừa thổi vừa ăn.
Ăn sáng xong, cậu đặt bát đũa xuống nhìn người đối diện còn đang từ tốn uống canh, cố gắng chọn lọc từ ngữ một chút nói: "Bây giờ tôi phải đi làm, nhà cô ở đâu? Đợi chút chúng ta cùng đi, tôi thuận đường dẫn cô tới bến xe buýt."
"...." Lận tổng mới vừa được món ngon làm hài lòng lập tức mất hứng, ánh mắt chuyển sang u oán, hắn nhanh chóng gục đầu xuống, suy sụp nói: "Anh đang đuổi tôi đi à?"
"....Tôi không có ý đó." Tuy rằng cậu đúng là có ý này nhưng không thể nói thẳng với con gái nhà người ta như thế được, Trương Tiện Ngư vắt hết óc nghĩ lý do, "Tôi sợ cô không biết đường, cùng đi thì sẽ tiện hơn."
Lận Vô Thủy buồn bã nói: "Tôi biết đường, anh cứ đi làm đi, đợi tôi thu dọn xong sẽ đi ngay, sẽ không ăn bám chỗ anh nữa."
Nghe đến câu sau cùng, Trương Tiện Ngư cuối cùng cũng yên tâm, nụ cười trên mặt lập tức thoải mái hơn, "Được, vậy lúc nào cô đi thì nhớ đóng kín cửa lại nhé." Tiền mặt cậu đã gửi vào thẻ, thẻ lại trên người cậu, trong nhà không có đồ vật gì đáng giá, cô nàng muốn ở thêm một chút thì cứ ở thêm đi.
Trương Tiện Ngư vui vẻ thu dọn bát đũa, ngâm nga hát thầm đi làm.
Lận Vô Thủy nhìn bóng lưng vui vẻ của cậu, hắn sờ sờ cằm, lười biếng nằm vật ra sô pha bắt đầu đặt mua hàng trên mạng, hôm qua vội quá chỉ kịp chuẩn bị một bộ quần áo, hắn phải mua thêm mấy bộ để còn thay nữa. Sau khi mua xong, ánh mắt lại không tự chủ bị mấy loại mỹ phẩm ở mục đề cử hấp dẫn, hắn còn nhớ chủ nhân bài viết kia nói ba yếu tố để giả gái, quan trọng nhất chính là trang điểm.
Mặc dù hắn lợi dụng pháp thuật sửa lại dung mạo bản thân, nhưng đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Trương Tiện Ngư dù sao cũng là một đạo sĩ, không chừng ngày nào đó sẽ nhìn thấu pháp thuật của hắn. Vì lý do an toàn, vẫn nên tự học trang điểm thì hơn.
Cặp chân dài của Lận Vô Thủy gác lên tay vịn sô pha, hoàn tìm chìm đắm vào trong thế giới mỹ phẩm.
- --------
Buổi chiều tan tầm về nhà, Trương Tiện Ngư rẽ vào chợ mua thức ăn sau đó mới chậm rãi trở về. Bất ngờ lại gặp hàng xóm hôm qua ở cửa tiểu khu. Đối phương nhìn cậu vẫn là bộ dạng như gặp quỷ, hai người đi cùng một đoạn, tới cửa tòa nhà số ba, đối phương không nhịn được kéo Trương Tiện Ngư qua một bên, thì thầm nói nhỏ: "Tôi nói này người anh em, cậu vẫn sống trong đó à? Không phải tôi dọa cậu đâu, nhưng phòng 204 hơn một tháng trước thực sự từng xảy ra chuyện, một nhà bốn người trong đó đều chết cả."
"Cậu có biết chết thế nào không?" Hắn dừng một chút, dường như nhớ lại hình ảnh khủng khiếp nào đó, ánh mắt có chút sợ hãi, "Một nhà bốn mạng người đều bị phanh thây. Lúc phát hiện ra thì cơ thể vương vãi rải rác khắp nơi, máu đọng thành lớp dày trên sàn nhà."
Đây còn chưa phải kinh khủng nhất, muốn phanh thây thì phải dùng cưa điện đúng không? Cho dù cưa vào lúc nửa đêm gà gáy thì cũng không giấu được âm thanh lớn như vậy. Huống hồ cách âm của tiểu khu này cũng không được tốt cho lắm, nhưng lúc gia đình này chết hàng xóm lại chẳng nghe thấy động tĩnh gì. Bất kể là tiếng cưa điện hay tiếng cầu cứu đều không nghe thấy, yên tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nếu không phải do mùa hè nóng bức, cả tầng lầu đầy mùi xác thối khiến hàng xóm cách vách không chịu được gọi công ty bất động sản tới mở cửa thì có khi phải lâu hơn nữa mới có người phát hiện ra.
"Việc kỳ lạ trong chuyện này quá nhiều, cảnh sát đến tận bây giờ vẫn chẳng tìm được bóng dáng kẻ tình nghi, bọn họ đều nói....đây không phải do người làm." Cuối cùng hàng xóm cố ý hạ thấp giọng, thấy Trương Tiện Ngư vẫn tỉnh bơ như cũ, lại nói tiếp: "Không chỉ vậy, từ ngày đầu thất của mấy người này, hàng xóm cách vách luôn nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong. Mà trong bốn người chết thì có một bé trai bảy tuổi. Bọn họ nói do người nhà này chết thảm quá nên oan hồn đứa nhỏ không siêu thoát được."
"Vẫn chưa bắt được hung thủ?" Trương Tiện Ngư nghe xong, chính xác bắt được trọng điểm.
Hàng xóm gật đầu, "Cảnh sát vẫn không tìm được."
Trương Tiện Ngư cười thân thiện nhìn hắn, "Anh cứ lo lắng chuyện quỷ làm loạn, chẳng bằng lo lắng một chút xem hung thủ liệu có sống trong tòa nhà này không. Thủ đoạn tàn nhẫn giết chết một nhà còn không để lại manh mối, nói không chừng chính là kẻ biến thái IQ cao, dùng việc giết người làm thú vui. Có khi hiện giờ gã đang ẩn náu ở toà nhà số ba, tìm lại khoái cảm lúc giết người đấy."
Hàng xóm: "....."
Trương Tiện Ngư vỗ vỗ vai hắn, xoay người lên tầng.
Hàng xóm kiên nhẫn đuổi theo, "Tôi tên Trịnh Thu Lâm, hôm qua cậu thật sự không nghe thấy tiếng động gì à?"
Trương Tiện Ngư bất đắc dĩ dừng bước, lời lẽ đanh thép nói: "Chúng ta đều là người kế tục sự nghiệp xã hội chủ nghĩa, phải tin tưởng khoa học, không được mê tín dị đoan."
Trịnh Thu Lâm giơ ngón cái với cậu, "Người anh em đúng là lợi hại!"
Trương Tiện Ngư không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cậu nhanh chân bước lên lầu. Trịnh Thu Lâm tự nhận bản thân tán gẫu xong thì hai người cũng đã kết thành đồng chí, hắn đi theo phía sau Trương Tiện Ngư lải nhải, "Thật sự không có gì à? Tôi có thể đi vào xem một chút không?"
Cậu không để ý tới hắn, lấy chìa khóa ra mở cửa. Chìa khóa vừa mới cắm vào trong ổ thì Lận Vô Thủy mở cửa ra, giống như cô vợ nhỏ đang chờ chồng về nhà, đứng ở cửa vui vẻ hỏi: "Anh về rồi à? Còn dẫn bạn về nữa hả?"
"Sao cô vẫn chưa đi?" Vì quá bất ngờ mà thốt ra lời trong lòng. Nói xong Trương Tiện Ngư mới nhận ra không được lịch sự cho lắm, giải thích: "Không phải cô bảo rời đi từ sáng à?"
Vẻ mặt vui mừng của Lận Vô Thủy lập tức ảm đạm, giọng nói cũng pha lẫn mất mát, "Tôi không có chỗ để đi."
Trịnh Thu Lâm ở phía sau nhìn cô gái xinh đẹp đang khóc như mưa, nhìn qua Trương Tiện Ngư thờ ơ không động lòng, dường như ngộ được ra điều gì, lập tức phẫn nộ, "Người anh em, cậu thế là sai rồi, bạn gái vừa xinh đẹp lại vừa hiểu chuyện thế, sao lại nỡ lòng đuổi người ta đi?"
Nếu mà đổi lại hắn có người bạn gái xinh đẹp như thế, có khi hận không thể âu yếm mỗi ngày ý chứ.
Trương Tiện Ngư giật giật khóe miệng, "Cô ta không phải...."
"Chao ôi -----tôi hiểu tôi hiểu, hiểu hết..." Trịnh Thu Lâm tỏ vẻ tôi hiểu cậu lắm người anh em, hắn khoác vai thì thầm nói nhỏ với Trương Tiện Ngư: "Trong nhà có một đại mỹ nhân áp lực lắm chứ gì? Nhưng cậu không thể nói chia tay là chia tay được, nghe huynh đệ tôi đây khuyên này, gặp người thích hợp thì phải cố gắng trân trọng, đừng làm tổn thương người ta...."
Trương Tiện Ngư: "......" Anh thì hiểu cái quái gì mà hiểu.
Trương Tiện Ngư đau đầu bóp bóp trán, kéo người đang víu vai mình xuống, cam chịu nói: "Vào nhà rồi nói."
Lận Vô Thủy lập tức vui mừng vâng một tiếng, đợi người đi vào thì đóng cửa lại.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Thu Lâm vào căn nhà này, đối với hung trạch đương nhiên rất hiếu kỳ, hơn nữa bây giờ trời chưa tối, trong phòng lại có người, hắn liền đánh bạo đi loanh quanh trong phòng. Tuy rằng căn phòng đã được quét lại vôi, đồ đạc cũng đổi mới, nhưng nghĩ tới nơi này đã từng xảy ra thảm kịch vẫn đủ để khiến người ta lạnh sống lưng.
"Anh mua thức ăn về à? Tôi đi nấu cơm nhé." Lận Vô Thủy ánh mắt lấp lánh nhìn cậu lấy lòng.
Một cô gái ăn nói khép nép với mình như thế, Trương Tiện Ngư định bụng đuổi người lại đành nhịn xuống, "Sao cô không về nhà? Người nhà không lo lắng à?"
Lận Vô Thủy cúi đầu, vòng tay ra sau lưng, lại tự cấu mình một cái, viền mắt lập tức đỏ hồng, giọng mũi nức nở nói: "Tôi không còn nhà nữa rồi."
Trương Tiện Ngư cũng không thể hỏi người ta vì sao cô không còn nhà.
Thế chẳng khác nào khoét thêm một phát vào vết sẹo của người ta, thật sự không có đạo đức.
Nhưng cậu cũng không muốn trong nhà tự dưng thêm một người lạ, đành cố gắng khuyên bảo: "Cô là con gái, tôi lại là đàn ông, sống cùng nhau sẽ khiến người khác gièm pha."
Lận Vô Thủy nhìn cậu, vừa thẹn vừa e sợ đáp: "Không sao, tôi không để ý."
"....." Trương Tiện Ngư rất muốn hét vào mặt cô nàng rằng "Cô không để ý nhưng mà tôi để ý."
Cậu cảm giác mệt mỏi quá, nói nhẹ không được mà động tay cũng không xong, bực mình nhìn người trước mặt, sau đó xách đồ ăn mua về lên, mắt không thấy tâm không phiền, đi thẳng vào bếp nấu cơm.
Trương Tiện Ngư vừa đi, khóe miệng Lận Vô Thủy liền nhếch lên, trong lòng tự vỗ tay khen mình. Quả nhiên đàn ông thấy phụ nữ khóc thì sẽ chịu thua, hắn xoa xoa má, điều chỉnh tốt vẻ mặt như con mèo nhỏ bất lực đi vào nhà bếp giúp đỡ.
Nhà bếp không lớn, một mình Trương Tiện Ngư có vẻ hơi chật, lại thêm một người cao hơn cậu đi vào khiến nó trở nên chật chội, Lận Vô Thủy còn không tự giác chút nào, miệng nói giúp đỡ nhưng chẳng phân biệt nổi gia vị, loay hoay ở bên cạnh như đứa nhỏ với mười vạn câu hỏi vì sao.
Trương Tiện Ngư bị hắn hỏi cho đau đầu, thực sự nhịn không được nữa phải đuổi người ra ngoài.
Trịnh Thu Lâm nhìn Lận Vô Thủy đứng ở cửa bếp bày ra vẻ mặt oan ức nhưng lại không dám đi vào, cười nói: "Hai người tình cảm thật đấy, bên nhau lâu rồi hả?"
Lận Vô Thủy e thẹn gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Trịnh Thu Lâm cảm khái nói: "Haizz, thật hâm mộ hai người, nếu như lúc trước tôi không chia tay với bạn gái, không chừng cũng sẽ ngọt ngào như hai người." Nói xong hắn không nhịn được bắt đầu quở trách Trương Tiện Ngư, "Tôi cũng từng dẫm vào vết xe đổ, giờ có hối hận cũng không làm gì được, bạn gái kết hôn với người ta rồi. Cậu tuyệt đối đừng dẫm vào vết xe đổ của tôi, phải biết trân trọng người trước mắt chứ."
Trương Tiện Ngư chết lặng, cảm giác mình giải thích kiểu gì cũng vậy cả.
Bởi vì tâm trạng không yên, món nào cậu làm ra cũng đều đen sì sì, nhìn qua đúng kiểu "ăn tao thì ngộ độc là cái chắc". Trịnh Thu Lâm bê bát cơm tẻ vừa thê lương vừa bất lực.
Lận Vô Thủy thì ngược lại, hắn bình tĩnh gắp đồ ăn không nói gì, còn tán thưởng một câu, "ngon lắm."
Trịnh Thu Lâm sợ hãi nhìn hắn, tay cầm đũa run lập cập gắp thức ăn vào trong bát.
Bữa cơm trong trạng thái một người thê lương, một người hoảng loạn và một người xốc nổi cuối cùng cũng xong. Trịnh Thu Lâm ăn cơm tối xong thì tìm cớ chuồn mất, so với bữa cơm này thì thảm án ở 204 chẳng là cái thá gì.
Trương Tiện Ngư vô cùng sầu muộn, Lận Vô Thủy nhanh nhạy phát hiện tâm trạng cậu không được tốt bèn chủ động dọn bát đũa vào bếp rửa.
Cậu nhìn bóng lưng cần cù của cô nàng thở dài một cái.
Dù sao cũng còn một gian phòng trống, hơn nữa cũng chỉ thuê có một tháng, sau khi khai giảng cậu sẽ chuyển vào kí túc xá. Hiện giờ... nếu cô ta muốn ở thì để cô ta ở cũng được. Trương Tiện Ngư cam chịu an ủi bản thân.
Sau khi làm công tác tư tưởng cho bản thân, Trương Tiện Ngư còn chưa kịp thả lỏng thì nghe thấy nhà bếp truyền đến tiếng "Loảng xoảng". Cậu sắc mặt tối sầm đi nhanh tới cửa bếp, lập tức nhìn thấy ai đó đang vô tội cầm cái bát, dưới chân là thi thể hai cái đĩa.
Cậu hít sâu một hơi, cảm thấy vẫn nên mau chóng "Mời" người rời đi thì hơn.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Lận Vô Thủy: giả gái một chút thì vui, giả gái nhiều chút thì vui nhiều lần~~
Danh sách chương