Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Đó là một bộ thi thể nóng bỏng, khuôn mặt người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt an tĩnh, nhưng trong hoàn cảnh này chả ai hơi đâu mà còn sức đi thưởng thức cái đẹp.

Vô số mạch máu mọc ra từ thi thể cô ta, vị trí trái tim đập lên từng nhịp nhẹ nhàng.

Trương Tiện Ngư được Lận Vô Thủy bao bọc lơ lửng trên không, cậu nhìn chằm chằm người phụ nữ bên dưới. Không giống như đám mạch máu điên cuồng nóng nảy, mãi lâu sau cô ta mới mở mắt. Con ngươi màu đỏ tươi, không có tròng trắng, đồng tử chỉ có một màu đỏ chiếm cứ.

Mắt vừa mở lập tức phá vỡ toàn bộ lớp ngụy trang.

"Đây là thứ gì?" Trương Tiện Ngư vừa nhìn vừa lẩm bẩm, quỷ quái bên trong hầm trú ẩn chẳng có một con nào bình thường cả.

Lận Vô Thủy cũng nói không biết. "Thi thể chất đống mấy chục năm, ai biết được sẽ nuôi ra thứ gì."

Người phụ nữ dùng con ngươi màu đỏ độc ác nhìn bọn họ, "Đám...chúng mày...dám...phá hỏng...chuyện của tao..."

Trương Tiện Ngư nheo mắt lại, "Hình như cô ta không thể cử động."

Lận Vô Thủy cũng nhận ra, có lẽ do không thể nuốt chửng hai anh nhi cuối cùng, nghi thức bị cắt ngang khiến bộ dạng cô ta mặc dù đáng sợ, nhưng cơ thể lại bị buộc chặt dưới đáy ao.

"Để tôi đi hấp dẫn hỏa lực, cậu có chắc giết được cô ả không?"

Trương Tiện Ngư tính toán một chút, "Sáu phần."

"Tốt, cẩn thận chút."

Lận Vô Thủy nói xong, đám sương đen dày đặc đột nhiên phân thành vô số đám sương nhỏ, chúng từ bốn phương tám hướng đánh về phía người phụ nữ dưới ao. Trương Tiện Ngư được Lận Vô Thủy hộ tống tới gần trung tâm ao dưỡng thi. Người phụ nữ này chẳng hề dốt nát, ả thấy Trương Tiện Ngư tới gần lập tức chỉ huy vô số mạch máu nhỏ che kín thân mình, chỉ chừa ra một đôi mắt hận thù nhìn cậu.

Trương Tiện Ngư tránh trái tránh phải, không những tránh né mà còn liên tục đánh lén, động tác nhanh nhẹn cắm bốn cây cờ phướn ở bốn hướng, đồng thời chôn xuống một tấm ngũ lôi phù màu đỏ. Đám mạch máu đó có vẻ sợ hãi uy lực của sấm sét nên không dám đụng tới cờ phướn. Chúng chỉ có thể xả cục tức lên người cậu.

Cũng may những mạch máu tương đối thô to đều bị Lận Vô Thủy kìm hãm, những cái nhỏ thì cậu có thể đối phó được, Trương Tiện Ngư dùng phù chú mở đường, bất chấp nguy hiểm nhảy thẳng xuống ao, nhét hết toàn bộ ba tấm xích phù và ba tấm tử phù vào khe hở ở vị trí mắt cô ả.

Cô ả ngửi thấy mùi nguy hiểm, mạch máu xung quanh giãy dụa đẩy phù chú ra ngoài. Trương Tiện Ngư dùng sức ấn vào, hét to một tiếng, "Kéo tôi lên" đồng thời dẫn nổ sáu tấm ngũ lôi phù.

Bên trong ánh chớp chói mắt và tiếng nổ ầm ầm, một đám sương đen bao bọc kín kẽ Trương Tiện Ngư lăn xuống đất. Uy lực của sáu tấm ngũ lôi phù cấp bậc quá lớn, toàn bộ hang động rung chuyển dữ dội, đất đá trên đỉnh hang không ngừng rơi xuống. Trương Tiện Ngư ho khan mấy lần, lảo đảo đứng dậy, may là đám sương hiểu ý cậu kịp thời lao tới bảo vệ, nếu không kết cục của cậu có khi sẽ giống như người phụ nữ ở dưới đáy ao.

Nói đến đáy ao... Trương Tiện Ngư nhìn qua thấy quái vật hình người bị cháy đen kia vẫn đang ngọ nguậy. Ban đầu thì chậm chạp nhưng càng lúc càng nhanh, cơ thể cháy đen bóc ra từng mảng như lột da, da dẻ trắng mịn lại được thay thế. Thậm chí ngay cả đám mạch máu cũng bong phần cháy đen, từ từ co cụm lại.

"Thế mà vẫn chưa chết?" Sắc mặt Trương Tiện Ngư vô cùng khó coi.

"Nó đang hấp thu chất dịch của đám rêu đỏ." Lận Vô Thủy chú ý tới đám rêu nhanh chóng khô héo bên ngoài hang động, trầm giọng nói: "Không thể để nó tiếp tục hồi phục."

Giọng nói hắn run rẩy nhưng lại cố nén không biểu hiện ra. Ngũ lôi phù diệt trừ tất cả tà vật, sáu tấm đồng thời phát nổ, uy lực không hề tầm thường. Trong khoảnh khắc hắn kéo Trương Tiện Ngư lên, hồn phách không tránh khỏi bị tổn thương. Cũng may lúc trước cắn nuốt được không ít quái vật, đợi tiêu hóa hết thì có thể bù đắp lại.

Cậu không chú ý thấy sự khác thường của hắn. Mà cũng do Lận Vô Thủy hiện tại là một đám sương đen, người bình thường rất khó nhìn ra hắn bị thương.

Trương Tiện Ngư nhìn về phía vị trí cắm bốn lá cờ phướn, cắn răng nói: "Lát nữa nếu như hầm trú ẩn bị sụp thì che chắn cho tôi." Trên người cậu không còn dư cái phù chú hộ thể nào nữa, nếu như lần này hầm sụp xuống, xác thịt người trần sẽ bị thương tổn, như vậy cậu gánh không nổi.

"Tôi bảo vệ cậu."

Nhận được lời hứa hẹn, Trương Tiện Ngư cắn rách đầu ngón tay giữa, dùng máu vẽ ấn lên lòng bàn tay trái đồng thời rót tất cả chân khí vào, sau đó áp xuống mặt đất, "Nhất chuyển Thiên Quan chính xạ, nhị chuyển phích lịch giao phi, tam chuyển Long thần thổ vụ, tứ chuyển lôi vũ quảng thi, ngũ chuyển phi sa tẩu thạch, lục chuyển Sơn quỷ phục thôi, thất chuyển âm đình tương binh, y ngô pháp lệnh, thu tà vật, tru hung uế! Lôi lai!"

(Giải: Một gọi ánh sáng Thiên Cung, hai gọi sấm sét tung hoành, ba gọi Long thần nhả sương, bốn gọi dông tố kéo tới, năm gọi cát bụi mịt mù, sáu gọi sơn quỷ cúi đầu, bảy gọi binh tướng Âm Đình, nghe lệnh của ta, thu phục tà vật, diệt trừ yêu ma! Mau tới!")

Dứt lời bốn lá cờ phướn tung bay phần phật, bốn tấm xích phù chôn bên dưới không cần châm lửa tự bốc cháy, mà ở bên ngoài hầm trú ẩn, bầu trời nổ vang một tiếng sét trắng lóa, ngay sau đó là cơn mưa sấm sét giáng xuống, ánh nắng vừa mới xuất hiện phía chân trời thoáng chốc bị mây đen giăng kín, nguyên một vùng mây đen sì ập xuống, bão tố nổi lên.

Bên trong hầm trú ẩn, sấm sét oanh tạc.

Ác lôi cục này chính là để gọi Thiên Lôi, đây là lần đầu tiên Trương Tiện Ngư dùng thử, Thiên lôi không bị khống chế trong hầm trú ẩn thỏa sức tàn phá, toàn bộ trung tâm khu dưỡng thi bị cày xới lên, tia sét bắn thẳng xuống đáy ao, không thấy rõ được bóng dáng người phụ nữ kia. Hầm trú ẩn liên tục bị sét đánh, gạch xây tường cuối cùng không chịu nổi bắt đầu sụp xuống.

Trương Tiện Ngư được đám sương đen bảo vệ, cậu dường như nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp phía sau, đột nhiên nhớ ra thân phận người này, nhất thời hoảng hốt, "Thiên lôi...."

"Xuỵt.... đừng nhúc nhích."

Giọng Lận Vô Thủy trầm thấp, lộ rõ vẻ suy yếu, sấm sét luôn luôn là khắc tinh của yêu ma, sau khi hồn phách hắn rời khỏi thể xác thì không có gì che chắn, Thiên Lôi được triệu tới không biết phân biệt địch ta, cho dù hắn cố gắng thu lại khí tức, vẫn không tránh khỏi bị đánh hai lần.

Cũng may trong ao dưỡng thi còn có một tà ma mạnh hơn hấp dẫn hỏa lực. Cho nên mới chỉ bị đánh hai lần.

Hắn vững vàng bảo vệ Trương Tiện Ngư dưới thân, đá vụn trên đỉnh đầu không ngừng rơi xuống, dần dần vùi lấp cơ thể hai người bên trong...

- --------

Giang Thành xuất hiện một cơn dông lớn nhất từ trước tới nay.

Sấm sét đột nhiên xuất hiện đánh thức thành phố đang ngủ say, giọt mưa to như hạt đậu nện rào rào xuống các lối đi, trên nóc nhà. Tia chớp chói mắt xẹt ngang chân trời, sấm sét uỳnh uỳnh không ngừng như muốn chọc thủng bầu trời.

Sinh viên năm nhất của đại học Giang Thành tỉnh dậy nhưng không ngủ tiếp, tất cả vui mừng chạy ra ban công ngắm cơn mưa, ngày hôm nay sẽ không cần phải huấn luyện quân sự nữa.

Ký túc xá 510, La Đan Thanh cùng Trịnh Bàng lo lắng nhìn sắc trời sầm sì bên ngoài, Trương Tiện Ngư rời đi từ hôm qua đến tận bây giờ vẫn chưa trở về.

Sấm sét oanh tạc đúng một tiếng đồng hồ.

Đợi sấm sét ngừng lại, một đội ngũ đào bới tới hầm trú ẩn, đạo sĩ áo vàng kéo một người đàn ông trung niên chạy về phía hầm, mặc dù mưa to nhưng vẫn có thể nghe rõ, "Bảo bọn họ tranh thủ đào đi! Đám tiểu sư thúc còn chưa ra ngoài!"

Địa Trung Hải là hiệu trưởng đại học Giang Thành. Trước khi bọn Lận Vô Thủy vào hầm đã chào hỏi qua. Mấy năm nay đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng khiến ông cũng hiểu rõ chuyện hầm trú ẩn, chỉ là mọi người ăn ý không loan truyền ra ngoài mà thôi.

Ban đầu vốn nói là để Lận Vô Thủy và Tạ Định Tâm xuống thăm dò trước, bọn họ trông giữ ở bên ngoài, nếu cần thiết thì sẽ sơ tán thầy trò phong tỏa trường học. Nhưng không ngờ chờ ở ngoài hơn nửa ngày, chờ đến khi trời sắp sáng vẫn không thấy quỷ quái nào chạy ra, chỉ thấy Thiên Lôi kinh hồn bạt vía!

Toàn bộ hầm trú ẩn đều bị đánh sập, chỗ sập nhiều nhất là ở chân núi Lạc Thành, khu đó sụt thành một cái hố đường kính tầm bốn năm mét.

Đạo sĩ áo vàng lòng nóng như lửa đốt, vội lôi hiệu trưởng tới, bảo ông phân phó đội thi công qua tìm người.

Mưa vẫn trút xuống ào ào, lãnh đạo đội thi công vẻ mặt đau khổ, "Mưa to quá không dễ đào, sẽ gặp nguy hiểm!"

Đạo sĩ áo vàng gấp gáp, "Đào! Trả mấy người gấp ba, à không, gấp mười lần tiền công! Bây giờ đào cho tôi, nhất định phải đào được người ra thì thôi."

Đội đào bới đành đội mưa mà đào.

Hầm trú ẩn trong lòng đất rắc rối phức tạp, đạo sĩ áo vàng cũng không biết bọn họ đang ở chỗ nào, chỉ báo đội ngũ bắt đầu đào ở chỗ chân núi Lạc Thành bị sụp nhiều nhất, nơi này cách cửa vào hầm trú ẩn gần 1km.

Tin tức hầm trú ẩn và núi Lạc Thành bị sét đánh rất nhanh truyền khắp cả trường, đủ loại suy đoán xuất hiện, chỉ riêng La Đan Thanh và Trịnh Bàng tràn đầy sầu lo, trong lòng cảm thấy việc này có liên quan tới việc Trương Tiện Ngư chưa trở về.

- ------------

Đội đào bới hì hục hơn nửa ngày từ sáng sớm tới hoàng hôn, từ lúc mưa rào tới khi ánh nắng đầy trời, hơn chục công nhân và đám máy xúc ở hố lớn sâu mười mấy mét dưới chân núi Lạc Thành không dám ngừng nghỉ, rốt cục dọn dẹp tới khu vực cuối cùng thì tìm được người bị đá vụn đè bên dưới.

Người được tìm thấy đầu tiên là Tạ Định Tâm và Vương Diệc. Kim cương phù của Trương Tiện Ngư đã cứu hai người một mạng, lúc hầm trú ẩn sụp xuống Tạ Định Tâm đã dùng kim cương phù, sau khi được đào lên thì gãy xương trầy da nhưng may mắn không ảnh hưởng đến tính mạng.

Tiếp theo đào được Trương Tiện Ngư, cuối cùng là Lận Vô Thủy.

Trương Tiện Ngư được đám sương đen che chở nên hầu như không bị thương, chủ yếu là do tiêu hao chân khí và thể lực quá nhiều dẫn tới hôn mê. Người bị thương nặng nhất trong bốn người là Lận Vô Thủy.

Kết giới mà Trương Tiện Ngư bày ra bị phá hỏng khi hầm sụp xuống, thân thể Lận Vô Thủy lăn lóc một góc không ai quan tâm, cặp chân dài bị tảng đá lớn nện trúng, máu thịt be bét, nhìn qua vô cùng kinh khủng.

Xe cứu thương đã chờ sẵn ở một bên, bác sĩ nhanh chóng đặt bốn người lên cáng rồi đưa đi.

.....

Trương Tiện Ngư tỉnh lại từ trong cơn đói bụng cồn cào. Bên tai cậu văng vẳng tiếng khóc nức nở của ai đó, mở mắt ra thì thấy một người phụ nữ tướng mạo hiền hậu, đang nắm tay người đàn ông cậu gặp một lần khóc nức nở.

Hắn tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại thành một đống, tay trái bị người phụ nữ cầm chặt, vẻ mặt muốn rụt tay về nhưng lại không dám. Ngồi bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông trung niên uy nghiêm, ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn hắn.

"Cậu tỉnh rồi?"

Lận Vô Thủy nhìn qua, thấy Trương Tiện Ngư mở mắt thì vui mừng nói với người phụ nữ đang khóc: "Mẹ đừng khóc nữa, bạn con tỉnh rồi, mẹ gọi bác sĩ tới giúp con."

Mẹ Lận đang khóc dở lau nước mắt bấm chuông, bà nhìn Trương Tiện Ngư cười hiền hậu, "Tiểu Ngư tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Không khó chịu....Có chút đói bụng mà thôi.

Nhưng mà Trương Tiện Ngư không quen người ta, lại chưa hiểu tình hình hiện tại, cậu ngại đòi hỏi, chỉ dè dặt hỏi: "Là ai đưa tôi vào đây thế?"

Mẹ Lận sững sờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn con trai, không phải nói là bạn của mày à? Sao trông dáng vẻ người ta như thể không quen biết mày thế?

Lận Vô Thủy dời mắt đi, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, "Trường học đưa tới. Tạ Định Tâm và một nữ sinh đang ở phòng bên cạnh."

Một nữ sinh? Lông mày Trương Tiện Ngư khẽ nhúc nhích, "Nữ sinh kia tên là Vương Diệc phải không? Cô ấy không sao chứ?"

"Đều không sao." Mẹ Lận cũng rõ ràng ngọn ngành, dịu dàng nói: "May mà mấy đứa tốt số, được cứu viện kịp thời, thương thế cũng không nặng lắm, chịu khó bồi bổ là ổn thôi. Chỉ có Lận Vô Thủy bị nặng hơn một chút, xương hai chân bị gãy, một hai tháng không thể xuống giường được."

Ánh mắt Trương Tiện Ngư đảo qua hai chân treo lủng lẳng trên không của Lận Vô Thủy, cậu cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng quen thuộc. Thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mình bèn không nhịn được hỏi: "Anh quen tôi à?" Người phụ nữ giúp cậu gọi y tá có lẽ là mẹ hắn, thái độ dường như vô cùng quen biết. Trương Tiện Ngư cảm thấy hơi kỳ quái.

Lận Vô Thủy: "....."

Lận tổng bị thương có chút mất hứng. Mới ban nãy còn kề vai sát cánh chiến đấu mà giờ khoác cái xác vào đã không nhận ra nhau nữa rồi?

"Tôi tên Lận Vô Thủy." Hắn vươn tay sang giường Trương Tiện Ngư.

"Xin chào." Trương Tiện Ngư bắt tay hắn, cậu nhớ giọng nói này mình nghe thấy ở đâu đó rồi, "Tôi tên Trương Tiện Ngư. Là sinh viên của đại học Giang Thành."

Trong lòng Lận Vô Thủy hừ hừ hai tiếng tỏ rõ bản thân biết mà, nhưng bên ngoài lại đàng hoàng lịch sự nói: "Trong hầm trú ẩn may nhờ có cậu."

Hắn cố ý nhắc tới hầm trú ẩn rồi nháy mắt với Trương Tiện Ngư, Trương Tiện Ngư sững sờ, dường như nghĩ tới điều gì, đôi mắt cậu mở to, "Cái kia... là anh?"

Lận Vô Thủy trầm ổn gật đầu, "Là tôi."

Dù sao cũng là đồng chí kề vai chiến đấu vượt qua sinh tử, bản thân tin tưởng giao phía sau lưng cho đối phương không phải là giả, cảm giác xa lạ lập tức biến mất, Trương Tiện Ngư ân cần nhìn hắn, "Vết thương của anh không sao chứ?"

"Phải ngồi xe lăn hai tháng, vết thương khác thì không đáng lo. Tĩnh dưỡng một thời gian là được." Lận Vô Thủy nhíu mày phàn nàn: "Phiền phức."

"Biết phiền phức thì sau này hạn chế, đừng chạy đến mấy chỗ nguy hiểm nữa." Mẹ Lận nghe thấy, đau lòng trách cứ.

"Mẹ..." Vẻ mặt Lận Vô Thủy bất đắc dĩ.

"Được rồi được rồi, không nhắc tới nữa."

Đúng lúc bác sĩ đi vào kiểm tra cho Trương Tiện Ngư, hai mẹ con họ mới chịu dừng đề tài không quá vui vẻ này lại.

Bác sĩ kiểm tra xong nói thân thể Trương Tiện Ngư có chút suy nhược, phải truyền đường glu-cô hai ngày, ngoài ra thì không có vấn đề gì. Trương Tiện Ngư vốn định xuất viện luôn, phòng bệnh này nhìn qua là biết không hề rẻ, nếu không sao thì nên xuất viện sớm một chút.

Mẹ Lận nghe thấy cậu nói muốn xuất viện thì lo lắng lôi kéo không cho cậu đi, "Con vừa mới tỉnh thì ở bệnh viện quan sát thêm hai ngày đã, nên kiểm tra cái gì thì kiểm tra, đừng cậy mình trẻ tuổi mà xem nhẹ sức khỏe bản thân."

Trừ mấy thím mấy dì ở thôn Đoàn Kết ra thì đây là lần đầu tiên Trương Tiện Ngư bị bậc trưởng bối là phụ nữ lo lắng trách móc như vậy, cậu nhất thời lúng túng, hai má đỏ lên, ngập ngừng không biết phải nói gì.

Mẹ Lận thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu thì ấn người ngồi xuống giường, sau đó lấy hộp cơm giữ nhiệt ra, trong hộp cơm ba tầng đựng cháo trắng rau xanh và canh. Bởi vì hộp giữ nhiệt nên khi lấy ra vẫn còn bốc hơi nóng. Mẹ Lận rất thích chăm sóc người khác, nhất là dáng vẻ nhã nhặn tuấn tú của Trương Tiện Ngư lại càng hợp mắt bà, đã vậy còn là bạn của con trai nên càng quan tâm ân cần hơn.

"Bác sĩ nói thân thể con bị suy nhược nên ăn tạm chỗ này trước đi, đợi trưa bác bảo dì giúp việc hầm tim heo với nhân sâm cho con ăn bồi dưỡng."

Trương Tiện Ngư lúng túng bê bát canh nóng, vành tai ửng đỏ lộ ra mấy phần non nớt ngây ngô. Bình thường cậu luôn tỏ vẻ trưởng thành chín chắn, lúc này mới giống dáng vẻ mười tám mười chín tuổi.

Lận Vô Thủy hứng thú ngồi bên cạnh nhìn.

Không từ chối được Mẹ Lận, Trương Tiện Ngư đành ngồi xuống giường, xúc từng thìa canh nhỏ lên ăn. Vì là cơm cho người bệnh nên khá thanh đạm, nhưng hương vị không tệ, hôn mê cả một đêm cũng hơi đói bụng một chút, cậu ăn hết canh thì quay sang ăn cháo trắng và rau xanh, cái bụng cồn cào được an ủi, vẻ mặt thỏa mãn thở dài.

Phòng bệnh không được ầm ĩ, thấy Trương Tiện Ngư cơm nước xong xuôi có chút mệt mỏi, mẹ Lận cũng không làm phiền nữa, bà dặn dò Lận Vô Thủy mấy câu rồi rời đi cùng cha Lận.

Không có bề trên ở đây, hai người thoải mái hơn rất nhiều.

Trương Tiện Ngư xoa xoa cái bụng no căng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lận Vô Thủy, hỏi vấn đề ban nãy mình muốn hỏi, "Cái đám sương đen thùi lùi kia là anh à? Tôi còn tưởng là quỷ sai mà đạo trưởng luyện hóa chứ."

"Sao lại làm được như thế? Thoát hồn à?"

Trương Tiện Ngư chưa từng thấy trường hợp nào như vậy, cậu hỏi liên tục, mãi sau mới nhận thấy mình hơi vô duyên thì ngượng ngùng nói: "Nếu như anh không tiện trả lời thì không cần nói cũng được."

Lận Vô Thủy không kiêng kỵ gì, "Tôi suýt chết yểu năm bảy tuổi, sư phụ Tạ Định Tâm triệu hồi hồn phách của tôi từ địa phủ về gia cố hồn phách kéo dài sinh mệnh. Có lẽ do đặc thù thể chất, từ đó về sau tôi có năng lực đó."

"Thật sự không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu."

Sư phụ Tạ Định Tâm là người tu đạo hiếm có, học thức uyên bác, tu vi cao thâm, tính tình lại rộng lượng. Năm đó ông nợ Lận gia một cái nhân tình, sau này Lận Vô Thủy xảy ra chuyện, ông phá lệ cứu hắn một mạng. Nhưng mà không ngờ lại xuất hiện biến số như vậy, để phòng ngừa Lận Vô Thủy lầm đường lạc lối gây ra tại họa, ông thu nhận Lận Vô Thủy làm đệ tử tục gia(*), dạy bảo cùng lúc với đệ tử thân truyền là Tạ Định Tâm.

(*) Đệ tử tục gia: tu tại nhà, k tu trong đạo quán.

Lý do để Lận Vô Thủy không chán ghét người tu hành, sư phụ Tạ Định Tâm có công không nhỏ.

Trương Tiện Ngư thấy vẻ mặt hắn sầm xuống, nhận ra rằng đây không phải là đề tài khiến người ta vui vẻ, cậu tự giác ngừng lại đổi sang đề tài khác, cười giỡn nói: "Trong nhà anh có chị em gái không? Tôi quen một cô gái, gương mặt khá giống anh." Cậu khoa tay múa chân bổ sung: "Chiều cao cũng sàn sàn."

"Nhắc tới mới nhớ thực ra tên cũng giống...." Trương Tiện Ngư lẩm bẩm, cảm thấy thế giới này thực sự rất kỳ diệu, "Cô ấy tên là Ngô Thủy...còn anh là Lận Vô Thủy."

Lận Vô Thủy:.....

"Đó là em gái tôi." Cơ thể cứng ngắc của Lận Vô Thủy nhanh chóng bình tĩnh thả lỏng, hắn đáp lại bằng câu trả lời mình đã soạn sẵn từ trước.

Trương Tiện Ngư nhớ mang máng Ngô Thủy từng nói mình có một người anh trai, trùng hợp thế nào lại chính là Lận Vô Thủy, cậu cảm thán sự kỳ diệu của nhân duyên, lại hơi tò mò hỏi thăm, "Sao hai người không cùng một họ?"

Lận Vô Thủy: "Tôi theo họ cha, em gái theo họ mẹ."

"Xem ra tình cảm gia đình anh rất tốt. Nhưng mà hôm nay Ngô Thủy không tới thăm bệnh à?" Trương Tiện Ngư thuận miệng hỏi.

Vấn đề này cực kỳ căng...Lận Vô Thủy hoang mang, liều mạng nghĩ lý do để lấp liếm, bên ngoài lại tỏ vẻ bình ổn, hắn thản nhiên nói: "Nó xuất ngoại rồi."

"Thế à." Trương Tiện Ngư tỏ vẻ đã hiểu, không tiếp tục hỏi nữa.

Dây thần kinh căng như dây đàn của Lận Vô Thủy lặng lẽ thả lỏng. Trương Tiện Ngư không hỏi, hắn cũng không dám tùy tiện bắt chuyện, sợ nói nhiều thì lộ tẩy. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Định Tâm chống gậy thò nửa người vào, đôi mắt rực lửa nhìn Trương Tiện Ngư, "Tôi có thể vào không?"

Lận Vô Thủy lườm hắn một cái. Vào thì vào đi còn bày đặt đứng ở ngoài giả vờ lịch sự.

Tạ Định Tâm không thèm để ý ánh mắt khinh thường của ai đó, hắn chống gậy khập khiễng ngồi xuống bên giường Trương Tiện Ngư, cười như cáo ăn trộm gà nói, "Tiểu Ngư à, nói gì thì nói chúng ta cũng là sư huynh đệ...."

Trương Tiện Ngư: "???"

Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của cậu, Tạ Định Tâm cười ha hả: "Mọi người thi cùng nơi, thụ lục (*) cùng một chỗ, cho dù môn phái khác nhau nhưng vẫn coi như là sư huynh đệ đồng cam cộng khổ. Cậu không nên để tâm đến sự khác biệt môn phái nha."

(*) Thụ lục: một dạng lấy chứng chỉ pháp thuật của Đạo giáo, có thụ lục mới có thể ghi danh Thiên Tào, báo lên thiên đình, được thần linh phù hộ. Kiểu đọc chú thì gọi được thần linh ấy, nếu chưa thụ lục thì vẽ bùa hay niệm chú cũng chả có tác dụng gì.

"???" Trương Tiện Ngư ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, "Thi cái gì? Thụ lục gì? Anh đang nói gì vậy?"

Tạ Định Tâm kinh hãi, hắn ngây người hơn nửa ngày mới hỏi: "Cậu chưa từng tham gia kỳ thi của hiệp hội Đạo giáo à?"

Cấp bậc đạo sĩ tổng cộng chia làm năm cấp: thất- lục phẩm là Đô Công lục; ngũ- tứ phẩm là Uy Minh lục; tam phẩm là Ngũ Lôi lục; nhị phẩm là Ba Động Ngũ Lôi lục; nhất phẩm là Thượng Thanh lục. Đạo sĩ khác biệt về cấp bậc cũng sẽ có địa vị và đãi ngộ khác nhau. Mà đánh giá cấp bậc thì luôn do các môn phái tiến hành đề cử, sau đó lại do phủ Thiên Sư xét duyệt đánh giá những đệ tử được tiến cử. Căn cứ theo tình huống để thụ lục hoặc thăng thụ.

Sau khi Trung Quốc cải cách không lâu, hiệp hội Đạo giáo Trung Quốc cũng được thành lập, để hưởng ứng lời kêu gọi xây dựng xã hội chủ nghĩa của đất nước, hiệp hội cũng tiến hành thay đổi chế độ cũ. Hình thức tiến cử rồi sát hạch của đạo sĩ thụ lục hoặc thăng thụ đổi thành kỳ thi sát hạch mỗi năm một lần.

Mười lăm tháng mười âm lịch hàng năm, đệ tử Đạo giáo dựa theo cấp bậc của bản thân tham gia kỳ thi chung tại phủ Thiên Sư. Nội dung sát hạch mỗi cấp bậc đều không giống nhau, ví dụ như thất-lục phẩm "Đô Công lục" chủ yếu thi một loạt kinh lục cơ bản như 《Kinh tụng niệm hàng ngày》, 《Đạo đức kinh của Lão tử 》; nhị phẩm "Tam Động Ngũ Lôi lục" và tam phẩm Ngũ Lôi lục thì thi 《kinh Thượng Thanh》, 《kinh Ba Động》. Trừ cái đó ra, hiệp hội đạo giáo còn xây dựng app "Đạo Môn", có chế độ đăng nhập nhận nhiệm vụ tích lũy điểm, ngoại trừ lần đầu thụ "Đô Công lục" là bắt buộc ra, nếu muốn thăng thụ thì có thể lựa chọn sát hạch hoặc nhận nhiệm vụ tích lũy điểm đạt tới yêu cầu của cấp bậc trên app là được.

Hiệp hội Đạo giáo theo kịp bước tiến của thời đại, chúng đệ tử cũng không lạc hậu, thứ quan trọng nhất trong điện thoại luôn là app "Đạo Môn", hắn không ngờ Trương Tiện Ngư lại hỏi hắn sát hạch và thụ lục là cái gì?

Tay chống nạng của Tạ Định Tâm khẽ run, không hy vọng lắm hỏi, "Cậu ở môn phái nào? Sư phụ là ai?"

- ---------------

Erale: Mấy cái chú văn trong truyện khó dịch thực sự:(((( tác giả toàn trích trong 12 quyển thần chú của phái Thái Thượng tam động thôi. Tra baidu thì nó ra 12 quyển nhưng không giải thích ý nghĩa của những loại chú. Nên đừng ai hỏi t chú chiếc nhé =)))) t cũng cố gắng dịch dễ hiểu lắm rồi ó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện