Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Phàm khác thường, A Nhất lôi kéo Lâm Phàm mở miệng nói: “Thiếu gia ngài không có việc gì chứ.” Tuy rằng vừa rồi Lâm Phàm trả lời có chút lỗ hổng, nhưng nghĩ lại thì quân hậu kia sẽ không nghĩ nhiều, dù sao nếu thật để cho quân hậu chú ý, ai cũng sẽ không ngốc nói trắng ra như vậy.

Quả nhiên giống như A Nhất đoán trước không sai biệt lắm, thái tử sau khi quay đầu mở miệng nói với quân hậu ở bên người: “Mỗ hậu muốn cho người điều tra một chút hay không.”

Quân hậu kinh ngạc nhìn qua đứa con bảo bối nói: “Đứa nhỏ ngươi sẽ không coi trọng tiểu tử kia ấy chứ, đứa nhỏ kia lớn lên thật không tồi, thế nhưng thân phận lại…, làm một thị nhân thật ra thì có thể.”

“Mỗ hậu ngươi đừng đùa ta, ta chỉ là lo lắng có người động tâm tư.” Thái tử nhìn về phía quân hậu nói, bộ dạng tao nhã.

Quân hậu vân vê một đóa hoa mai cười nói: “Hàng năm người đến hộ quốc tự dâng hương cầu nhân duyên không ít, rất nhiều tiểu ca nhân tin tưởng hộ quốc tự, bởi vì năm đó a mỗ ngươi đã cầu nguyện ở hộ quốc tự, quả thật linh nghiệm, nếu không a mỗ cũng không gặp được phụ vương ngươi.”

Ngay khi quân hậu nói tới đây, người hầu đi theo bên cạnh quân hậu thấp giọng gọi một tiếng: “Quân hậu muốn hay không ở chỗ này mang lên bếp lò hâm nóng rượu.” Lời nói của người hầu rốt cục đánh gãy cảm khái của quân hậu, thời điểm quân hậu gật đầu, một đám người lập tức ở Mai Lâm mang lên bếp lò bắt đầu hâm rượu.

Sau vài chén rượu, quân hậu hướng A Văn ở bên người nói: “Phong cảnh nơi này không tồi, A Văn ngươi cùng thái tử đi Chính Đức điện dâng hương, phù hộ hoàng nhân chúng ta có thể thuận lợi lên đại vị.”

“Vâng quân hậu, thái tử điện hạ ngài đi theo ta,” A Văn nói xong đi trước dẫn đường, tuy rằng thái tử không tin hộ quốc tự linh nghiệm, nhưng quân hậu lại rất là tin tưởng, chỉ cần ở trong này hứa nguyện, nguyện vọng nhất định có thể thực hiện được, thái tử nhất định có thể thuận lợi đăng cơ.

Lâm Phàm phục hồi tinh thần nhìn A Nhất nói: “Ta không sao, vừa rồi ta không có để lại sơ hở gì chứ, đi chúng ta lại đi nhân duyên điện dâng hương, diễn trò phải làm nguyên bộ, có may mắn gặp được quân hậu, lại đi đốt thêm một lần hương nữa tuyệt đối là linh nghiệm. A Nhị chắc là đã trở lại, bữa trưa chúng ta sẽ ăn ở hộ quốc tự. Để thêm một chút tiền dầu vừng cho hộ quốc tự, không đúng, ta muốn đi cầu phật tổ phù hộ cho Triệu Hàm có thể bình an trở về.”

Nói xong Lâm Phàm đi tới điện nhân duyên, Lâm Phàm quỳ gối thắp hương ở điện nhân duyên, ước nguyện có thể cùng Triệu Hàm nắm tay đi đến bạc đầu. Còn cho điện nhân duyên một chút tiền dầu vừng, Lâm Phàm lại cùng A Nhất đi điện Chính Đức, bọn họ sử dụng chính là thiên điện, mà đại điện chính là dành cho quan to quý nhân sử dụng.

Lần này sau khi Lâm Phàm dâng hương ước nguyện xong, thêm một số tiền lớn dầu vừng, năm nghìn lượng bạc, đây là lần đầu tiên Lâm Phàm dùng vào phương tiện này. Lâm Phàm đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn tuy rằng không chống lại phong kiến mê tín, nhưng cũng không tin tưởng. Thế nhưng lần này không giống, Lâm Phàm tin tưởng Triệu Hàm nhất định sẽ bình an, nhưng trong lòng hắn lại rất lo lắng, hy vọng nhóm phật đà trong chùa hộ quốc có thể linh nghiệm, đem Triệu Hàm bình an mang trở về bên người hắn.

Sau khi dâng hương ăn cơm, Lâm Phàm theo A Nhất cùng A Nhị trở về tiểu viện, vài ngày kế tiếp Lâm Phàm căn bản không ra ngoài, bên người hắn tổng cộng có năm người, thực dễ bị người tra xét ra. Lần này gặp phải quân hậu, Lâm Phàm cũng không dám phái thị vệ ở bên người ra ngoài, thời tiết rét lạnh như vậy, hắn là một ca nhi ở phía nam tới, cầu nhân duyên xong nên thành thành thật thật ở trong phòng chờ đợi qua mùa đông.

A Nhất cũng không rõ lắm tiểu thiếu gia suy nghĩ cái gì, tiếu thiếu gia lúc trước vẫn rất lo lắng sẽ không thành công, từ sau khi đi một chuyến tới hộ quốc tự, thế nhưng một chút cũng không khẩn trương, hơn nữa bộ dáng lại tràn đầy tin tưởng.

Lâm Phàm lo lắng cũng không phải không có đạo lý, quân hậu tuy rằng không có để ý tới Lâm Phàm, thế nhưng thái tử trời sinh tính đa nghi, vẫn là phái người theo dõi Lâm Phàm, cũng may mãi cho đến trước lễ mừng năm mới, Lâm Phàm cùng người hầu hắn mang theo cũng không có động tác gì, nhiều nhất chính là khi thời tiết tốt, Lâm Phàm sẽ mang theo thị vệ đi dạo ở trong kinh thành, uống trà nghe thuyết thư, đem vai diễn một ca nhi trong một gia tộc phú quý diễn rất thành công.

Trước lễ mừng năm mới ba ngày, Trần Uy trộm vào kinh thành, chuyện đầu tiên hắn làm không phải là về nhà, mà là đi đến tiểu viện Lâm Phàm đang ở, cũng may người  của thái tử lúc này đã sớm bỏ đi, nếu không sẽ hoài nghi Lâm Phàm có dụng tâm kín đáo.

Trần Uy đi vào phòng ngủ của Lâm Phàm, Lâm Phàm đã ngủ, đứng ở trước giường của Lâm Phàm, Trần Uy chà xát tay để xua đi cái lạnh, hắn nhớ rất rõ ràng, thân thể tiểu tử Lâm Phàm này cũng không khỏe mạnh. Bàn tay mang theo vết chai khô nóng khe khẽ sờ lên hai má trơn bóng của Lâm Phàm, A Nhất nhẹ giọng nói: “Chủ tử ngài đừng đánh thức tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia gần đây ngủ không được tốt, buổi tối uống chút rượu thật vất vả mới ngủ được.”

“Hắn làm sao vậy, vì sao lại không ngủ được, là áp lực quá lớn, nếu không được ta nói chuyện với hắn đưa hắn quay về Yến thành, ta lo lắng cho hắn, việc này rất nguy hiểm.” Ngoài miệng Trần Uy nói như vậy, động tác trên tay cũng không tự giác thả nhẹ rất nhiều.

Hắn hỏi Triệu Hàm nghe được rất nhiều chuyện trước kia của Phàm tử, tiểu đệ này của hắn ở bên ngoài chịu rất nhiều cực khổ. Cho dù sau này biết được thân thế, lại bởi vì thích Triệu Hàm, sợ người trong nhà sẽ chia cắt hai người, không dám về nhà, chính mình muốn kiếm được thật nhiều tiền để đối kháng với trong nhà. Cuộc sống vất vả đỡ hơn một chút, lại gặp phải chuyện trong thành bị đồ sát, chuyện đồ sát trong thành mới chấm dứt thì lại phát hiện huynh đệ muốn giết hắn, Trần Uy nghĩ một chút liền không chịu được cảm thấy đau lòng.

Nghĩ đến con cháu Trần gia bọn họ khi chưa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cho dù sau khi lớn lên bị bắt tập võ thực vất vả, nhưng ít nhất cũng chưa bao giờ chịu đói, đều được trưởng bối quan tâm yêu thương mà lớn lên, tiểu đệ bị thất lạc đều không có được những thứ này.

Đêm nay Lâm Phàm quả thực ngủ rất say, có lẽ mấy đêm trước ngủ không được tốt, tối hôm nay lại uống rượu, say chuếnh choáng nên hắn cũng quên lo lắng cho Triệu Hàm, cũng quên suy nghĩ đến hai con ở Yến thành, cuối cùng ngủ một cách an ổn.

Lâm Phàm mở mắt chớp chớp vài cái, sau lại không quá tin tưởng nhu nhu ánh mắt, tiếp theo Lâm Phàm giống như bừng tỉnh ở trong mộng đột nhiên lớn tiếng nói: “Trần Uy, Trần Uy, ngươi làm sao lại ở trong này, ngươi làm ta sợ muốn chết, A Nhất, A Nhất….”

Khi A Nhất nghe Lâm Phàm gọi to liền đi vào, Lâm Phàm lập tức chỉ vào Trần Uy nói: “Đây là làm sao vậy, vì sao hắn lại ở trong phòng của ta, tại sao lại không gọi ta tỉnh.”

“Tiểu thiếu gia Trần thiếu tối hôm qua đã trở về, lúc đó đã là nửa đêm, tiểu nhân thấy thiếu gia ngủ rất ngon nên không nỡ gọi dậy, Trần thiếu đã trở lại, ngài không phải có rất nhiều lời muốn nói sao, tiểu nhân đi ra ngoài canh giữ trước.” A Nhất nói xong liền bỏ chạy, hắn không biết chủ tử có ý tứ gì, rốt cuộc có muốn đem chuyện của hắn nói ra hay không, những chuyện này hắn không thể quyết định, cho nên tốt nhất hắn nên tránh ở bên ngoài, chờ mọi chuyện được quyết định sau đó tiến vào cũng không muộn.

Lúc này Trần Uy bị tiếng kêu to của Lâm Phàm đánh thức, hắn giơ tay xoa xoa thái dương, từ biên quan ngày đêm trở về thật sự rất mệt mỏi, hắn đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi, ngồi ở trước giường đệ đệ chốc lát, thật không ngờ liền nằm úp sấp xuống ngủ, cũng may trong phòng ấm áp, nếu không với trạng thái mệt mỏi của hắn sẽ dễ bị tà khí nhập thân.

“Được rồi Phàm tử im lặng, ta mới từ biên quan trở về, người đầu tiên gặp chính là người, nhưng lại mang tin tức mới nhất của Triệu Hàm về cho ngươi, nếu ngươi không cảm thấy hứng thú, hiện tại ta lập tức biến mất ở trước mặt ngươi.” Trần Uy cười tủm tỉm nhìn Lâm Phàm nói.

“Đừng, đừng, ngươi nhanh nói, Triệu Hàm thế nào, hắn hiện tại an toàn không? Có bị thương hay không.” Lâm Phàm lập tức nắm lấy vạt áo của Trần Uy khẩn cấp hỏi.

Trần Uy nhìn bộ dạng lo lắng của Lâm Phàm mở miệng nói: “Ta đi đường lâu như vậy, sắp chết đói, cũng sắp chết khát.”

Lâm Phàm vừa nghe liền hiểu được Trần Uy là cố ý chỉnh hắn, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chạy tới lò than nâng lên ấm trà rót cho Trần Uy một ly, thời điểm đưa cho Trần Uy vẫn không quên nói một câu, Trần đại ca ngươi uống nước trước đi. Tiếp theo liền hắng giọng gọi A Nhất, kêu A Nhất mang điểm tâm vào trong phòng, sau đó liền chạy tới nịnh hót mát xa bả vai cho Trần Uy.

Một đôi mắt to trông mong nhìn Trần Uy, bộ dang kia cho dù ý chí Trần Uy có sắt đá cũng nhịn không được đầu hàng cười nói: “Ngươi đồng ý ngủ cùng ta một giấc, ta liền đem tin tức mới nhất của Triệu Hàm nói cho ngươi.”

Lâm Phàm vừa nghe Trần Uy yêu cầu quá phận, động tác trên tay ngừng một chút, lập tức đạp Trần Uy một cước cả giận nói: “Trần Uy ngươi là tên khốn, hơi quá đáng, ngươi thế nhưng muốn ta ngủ cùng ngươi, chúng ta có phải bằng hữu hay không, ngươi nói ra những lời này, không sợ Triệu Hàm trở về sẽ đánh ngươi sao.”

Trần Uy nhìn Lâm Phàm nháy mắt xù lông liền phá lên cười, cũng không quản Lâm Phàm có đồng ý hay không, liền giơ tay xoa đầu Lâm Phàm, đem đầu tóc Lâm Phàm xoa thành cái tổ chim sau đó mới mở miệng cười nói: “Tiểu tử ngươi nghĩ đi đâu! Ta ngày đêm chạy về đây rất là mệt mỏi, kêu ngươi ngủ cùng ta là muốn phục hồi lại thôi, ngươi cũng không đồng ý, tốt xấu gì ta cũng mang theo tin tức của Triệu Hàm, vì muốn nói sớm cho ngươi biết, tối hôm qua ta còn không có ngủ.”

Lâm Phàm sau khi nghe được những lời Trần Uy nói, chỉ ngây ngốc một hồi lâu, sau đó mặt liền bạo hồng hắn đã nghĩ sai rồi, lập tức gào thét nói: “Ai bảo ngươi nói chuyện lại khiến người ta dễ hiểu lầm như vậy, cùng ngươi ngủ thì cùng ngươi ngủ, ngươi nhanh nói tin tức của Triệu Hàm cho ta biết, nhanh đi, nếu không ta sẽ không để ý tới ngươi, tin tức ta điều tra mới nhất cũng không nói với ngươi, đây chính là tin trực tiếp, ngay cả A Nhất cũng không biết.”

Trần Uy nhìn tiểu đệ còn có chút ngượng ngùng, cười mở miệng nói: “Tiểu tử, thực không có biện pháp với ngươi, hiện tại Triệu Hàm tốt lắm, cũng không có bị thương. Thời gian trước hắn xâm nhập vào trong lòng địch, chẳng những cắt đứt tiếp tế của địch quân, còn giết được mấy vạn quân địch, công lao thật lớn. Hiện tại đại quân Tinh Diệu đã quay về, Triệu Hàm đã mang theo mười vạn đại quân canh giữ, mùa đông này sẽ không khai chiến. Tinh Diệu lần này cũng coi như bị chúng ta đánh cho tàn phế, dự tính vài năm nữa sẽ không khai chiến, chờ chiến công của Triệu Hàm được trình lên trên, chắc chắn được phong làm đại tướng quân. Thế nào tiểu tử ngươi vui vẻ đi.”

Lâm Phàm nghe đến đây quả nhiên vui vẻ, lập tức cho Trần Uy một cái ôm thật to, A Nhất mang cơm canh tiến vào, bộ dạng phục tùng không xem không nghe, bày xong một bàn đồ ăn liền lui ra ngoài.

Cùng Trần Uy ăn bữa sáng xong, Lâm Phàm lui về trong ổ chăn, Trần Uy ở sau bình phòng tắm nước ấm, thay trung y sạch sẽ khoan khoái, liền nhìn thấy Lâm Phàm thế nhưng lại chui vào trong ổ chăn ngủ, ban đầu còn muốn tìm tiểu tử này trò chuyện, kết quả lại ngâm nước nóng. Thế nhưng Trần Uy cũng không đi đánh thức  Lâm Phàm, hắn thật sự quá mệt mỏi, nhấc lên chăn ôm lấy tiểu tử thân mình mềm nhũn, quả nhiên dễ ngửi lại ôm tốt hèn chi Triệu Hàm lại thích như vậy, vì tiểu đệ đệ bảo bối này của hắn mà không tiếc mạng cũng muốn lên làm tướng quân.

Kỳ thật trước kia Trần Uy cũng muốn làm như vậy, cảm thấy Triệu Hàm ôm đệ đệ ngủ như vậy nhất định sẽ thoải mái, là một cái gối ôm mềm nhũn dế ngửi, đáng tiếc lúc ấy Triệu Hàm chông thật sự rất chặt, cho dù tiểu đệ đang ngủ trên cỏ, còn không chờ hắn đưa tay sờ cho đã nghiện đã bị Triệu Hàm đoạt đi, còn hơn cả phòng sói, hắn có khủng bố như vậy sao? Còn có thể ăn mất đệ đệ sao.

Có thể là đã biết được Triệu Hàm an toàn, lúc này Lâm Phàm cảm thấy ngủ đặc biệt ngon, Trần Uy ôm một vật thể mềm nhũn, hơn nữa tâm nguyện được thỏa mãn cũng ngủ không tồi. Dù sao thân thể hắn cũng tốt, chỉ cần bổ sung tinh thần như vậy đã tốt lên, nhìn thấy khuôn mặt đệ đệ ngủ đỏ bừng, không tránh được đưa tay ra xoa xoa, kết quả tự nhiên là đánh thức Lâm Phàm.

Lâm Phàm mở ra con ngươi, bị khuôn mặt phóng đại ở trước mắt dọa, liền đạp qua một cước, chân phải của Lâm Phàm liền đạp vào địa phương kia của Trần Uy, một trận đau đớn đánh tới khiến Trần Uy xuýt ngất, quả nhiên đậu hũ của đệ đệ cũng không phải dễ ăn như vậy, phải trả giá rất đắt.

“Phàm tử ngươi làm sao lại đánh ta, thiếu chút nữa đã bị ngươi phế bỏ.” Âm thanh Trần Uy bất đắc dĩ nói, quả nhiên thời điểm đệ đệ ngủ vẫn đáng yêu hơn.

Lúc này Lâm Phàm tức giận trừng Trần Uy, vẻ mặt khó chịu như táo bón mở miệng nói: “Chết tiệt, ngươi ngủ thì ngủ, ai cho ngươi ôm ta.”

“Trời đất chứng giám, ta đang ngủ ngon trong ổ chăn, rõ ràng là ngươi chui vào trong lòng ngực ta, ta làm sao mà ôm ngươi, rõ ràng là ngươi tự động đến ôm ta.” Trần Uy đổi trắng thay đen nói, hắn biết rõ, Phàm tử ngủ cũng không thành thật, thích ôm Triệu Hàm ngủ, hy vọng chui vào trong lòng ngực Triệu Hàm. Quả nhiên Trần Uy nói xong vẻ mặt Lâm Phàm liền nghi hoặc, cuối cùng chuyện này rốt cuộc là ai đúng ai sai, đã biến thành án không thể giải quyết được.

Trần Uy đem tờ giấy Lâm Phàm viết bỏ vào trong bếp lò, vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm nói: “Ngươi chắc chắn, chuyện này không thể đùa giỡn, so với cắm sừng còn nghiêm trọng hơn, nếu làm không tốt, chúng ta sẽ rơi đầu.”

Lâm Phàm gật gật đầu nói: “chính xác hay không chính xác ta không biết, mặc kệ như thế nào nhưng ít nhất bọn họ có năm thành giống nhau, nếu không nghĩ đến phương diện kia đương nhiên là không thể phát hiện. Thế nhưng nếu ta phác họa ra, có thể đạt đến chín thành giống nhau, mặc kệ có phải là vị kia hay không, một khi tội danh này đã được chứng thực, hắn cũng đừng nghĩ xoay người.

“Được tiểu tử, ngươi nói không tồi, quản hắn có phải hay không, chỉ cần chúng ta có thể chứng thực, hắn sẽ không có cơ hội xoay người. Đây đúng là tin tức tốt, chuyện kế tiếp ngươi không cần phải điều tra, ngươi cũng không cần phải triển khai hành động, thật sự rất nguy hiểm. Ta sẽ tìm người đi làm, yên tâm công lao sau này sẽ không thiếu của ngươi, thế nhưng chuyện phác họa thì ngươi phải hoàn thành. Nếu người chúng ta tìm nếu không giống, còn mấy tháng, ta cũng không tin cả Đại Hạ chúng ta không thể tìm ra được người giống, dịch dung đều được.” Trần Uy hướng Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nghe Trần Uy nói xong liền nhíu mày: “Người ngươi tìm có thể tin tưởng được không?” chuyện này dù sao không thể qua loa, có quan hệ đến sinh tử của rất nhiều người.

“Yên tâm, so với bọn hắn còn có thể tin tưởng hơn, hơn nữa bọn họ làm việc bí ẩn năng lực lại rất mạnh, chúng ta chỉ cần nhìn thấy kết quả là được, ngươi chỉ cần ở lại kinh thành thật tốt, chờ Triệu Hàm trở về là được. Nếu muốn đón bọn nhỏ đến cũng được, thế nhưng kinh thành thật sự rất lạnh, đứa nhỏ có thể chịu không nổi, chờ mọi chuyện rõ ràng, lại đón mấy đứa nhỏ lên đây cũng không muộn, khi đó thời tiết ở kinh thành cũng đã sang xuân.” Trần Uy cười nói.

Lâm Phàm tự hỏi một chút rồi đồng ý nói: “Ngươi nói đúng, náo nhiệt  này ta cũng muốn xem xem, thế nhưng làm xong thì vẫn tốt hơn, đứa nhỏ khoan hãy đưa đến đây, nếu một khi chuyện tình có biến, vậy kêu Trương Dực mang đứa nhỏ rời bến.”

“Tiểu tử chính sự đã nói xong, ngươi không phải nên gọi ta một tiếng là đại ca sao, ta cũng không tin tiểu tử ngươi đến bây giờ còn không suy nghĩ cẩn thận.” Vẻ mặt Trần Uy hưng phấn nói.

“Để ta suy nghĩ đã, muốn ta gọi ngươi là ca ca, cũng không phải không được, chờ ngày nào đó ngươi đánh bại được Triệu Hàm rồi hãy nói,” Lâm Phàm nói xong liền cười ha ha. Mà lúc này mặt Trần Uy hoàn toàn đen, tiểu tử Triệu Hàm kia trên cơ bản vô sự tự thông, công phu rất là tốt, hắn cùng Triệu Hàm đánh vài chiêu, kết quả có thể nghĩ, hai lần trước thì ngang tay, kết quả sau khi Triệu Hàm quen thuộc chiêu thức của hắn, hắn sẽ không thể đánh thắng được, việc này để tiểu đệ nhìn thấy, thật sự làm cho Trần Uy cảm thấy thật mất mặt.

Trần Uy nhìn lướt qua tiểu đệ dương dương đắc ý, đối với đệ đệ này, kỳ thật trong lòng ba huynh đệ Trần Uy mang theo áy náy. Lúc trước thúc sao hoài đệ đệ, a mỗ hắn mang theo tam đệ trở về bắc cương gấp, kết quả lại bị thích khách đuổi giết, người bên người đều bị giết chết, a mỗ cùng thúc sao lại bị thích khách tách ra.

Khi đó ngôn ngữ đại hạ thúc sao còn nói không rõ, vì mang theo tam đệ trở về, đem tiểu đệ sinh non gởi nuôi ở một nông hộ. Kết quả đợi cho bọn họ đến tiếp ứng thúc sao, thúc sao lại không nói rõ ràng được địa phương, bọn họ tìm kiếm rất nhiều năm cũng không tìm kiếm được tiểu đệ, mãi cho đến khi Lâm gia mang ngọc bội lúc trước thúc sao đưa mang đi cầm, lúc này bọn họ mới phát giác ra manh mối của đệ đệ.

Thế nhưng cho dù Lâm gia đến kinh thành, nhưng không phải thân thích  sẽ không thân, thúc thúc cùng thúc sao đối với Lâm Cảnh Thành thay mận đổi đào thật sự không thích nổi, mấy huynh đệ bọn họ cũng giống nhau, thậm chí Tam đệ còn cùng Lâm Cảnh Thành ầm ĩ. Trần Uy nghĩ nếu hiện tại hắn mang tiểu đệ về, thúc thúc cùng thúc sao có phải sẽ thật cao hứng hay không, tuy rằng Trần Uy không thể đoán trước được, thế nhưng hắn tin tưởng tam đệ khẳng định sẽ thực thích tiểu đệ.

Chạng vạng Trần Uy cùng tiểu đệ ăn cơm chiều, tiếp theo hắn dặn A Nhất chăm sóc Lâm Phàm, liền rời khỏi tiểu viện, lần này hắn bí mật vào kinh, sau khi cùng ngũ hoàng tử bàn bạc vài chuyện, lập tức liền chạy trở về biên cương, làm một tướng quân, trộm rời khỏi chiến trường chạy về kinh thành, chính là tội lớn mất đầu.

Thế nhưng Trần Uy biết, hiện tại địch bắc không có lực lượng chiến đấu, Tinh Diệu cũng bị bọn họ đánh cho tàn phế,  tấu chương lão thống soái rất nhanh sẽ đến kinh thành, thời gian bọn họ đến kinh thành nhận thưởng cũng không xa, có lẽ còn có thể nhìn được trò hay kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện