Lâm Phàm ngụy trang thành một ca nhi đi buôn bán, ban đầu diện mạo của hắn vô cùng tốt, thông qua chỉnh sửa một chút, hiện tại Lâm Phàm trở thành người Nam Cương đến phía nam du sơn ngoạn thủy, tùy tiện làm chút mua bán, còn tử sĩ ban đầu thì trở thành thị vệ.

Đâu là thân phận giả Lâm Phàm sắp xếp cho chính mình, năm người hầu cũng được phân biệt thành A Nhất, A Nhị đến A Ngũ, A Nhất công phu cao thâm thực lực rất mạnh, xem loại công phu cao thâm này, chỉ cần hắn lắc mình trốn đi Lâm Phàm hoàn toàn tìm không ra, cho dù biết người này the ở bên người, chỉ cần không chú ý sẽ bị xem nhẹ, điểm đáng chú ý nhất chính là cặp mắt kia, đáng tiếc còn bị A Nhất híp lại để che giấu.

Người này nếu bị ném vào trong đám người sẽ lập tức biến mất, sẽ bị người ta quên mất tên, tuyệt đối thích hợp làm thám tử gián điệp, Lâm Phàm biết vài người này không đơn giản, nếu trong tay Trương Dực có những người này, năm đó hắn không cần trốn thoát khỏi kinh thành gian nan như vậy, cho nên những người này có thể là người sau lưng Trương Dực tìm cho hắn hoặc là Trần Uy, dù sao thì hai phe phái này đều ước gì quân hậu cùng thái tử lập tức chết đi.

Thế nhưng Lâm Phàm càng ngả về phía Trần Uy hơn, hắn hiểu biết Trương Dực, người này có chút buồn tao, mặc kệ giúp bọn hắn làm việc gì cũng không mở miệng nói ra, luôn yên lặng, cũng giống như Triệu Hàm chưa bao giờ tranh giành cái gì. Người sau lưng Trương Dực không thể không chế, có lẽ sẽ làm mình bị thương, nhưng Trần Uy không giống như vậy, tốt xấu gì bọn họ cũng là người thân, so với người sau lưng Trương Dực dựa vào thì tốt hơn.

Lâm Phàm thật ra cũng không lo lắng người đằng sau Trương Dực sẽ làm gì hắn, chỉ cần Trần gia sừng sững không ngã thì đối phương cũng sẽ không làm gì được hắn, huống chi chờ kéo được vị kia xuống đài, hắn vẫn tiếp tục làm chuyện làm ăn của hắn, dù sao hắn đối với chính trị cũng không hứng thú, tuyệt đối không chuẩn bị đi con đường quan trường, như vậy trên cơ bản cũng sẽ không đắc tội với những người đó.

Thị trấn này tuy rằng không lớn, nhưng lại cực kỳ náo nhiệt, không ít những vân nhân học sĩ ca nhi đi vào nơi này chiêm ngưỡng nơi sinh ra của quân hậu Đại Hạ, Lâm Phàm nhìn thấy trong thị trấn có những nam tử ca nhi tuổi không lớn lui tới, khí hậu  nơi này nuôi người thật tốt, cho dù là nam tử đều là da thịt non mịn, càng đừng nói tới ca nhi được nuông chiều từ bé.

Lâm Phàm tìm một lão a ma hỏi  thăm một chút, lập tức liền biết sao lại thế này, sau khi nơi này có một vị quân hậu đức cao vọng trọng, ca nhi ở huyện Thủy Điền này liền nổi tiếng, trong phạm vi trăm dặm đều muốn lấy ca nhi của huyện Thủy Điền. Ca nhi của bọn họ diện mạo chẳng những ôn nhu, lại thanh tú, mà sinh hạ đứa nhỏ đều rất thông minh tuấn tú.

Vị a ma này còn nhiệt tình giới thiệu cho Lâm Phàm đi miếu quân hậu cúi chào, sau đó tốt nhất nên dừng lại ở huyện Thủy Điền này mấy ngày, sau đó đi hồ tắm nước nóng của huyện Thủy Điền bọn họ, kia chính là địa phương mà quân hậu thích đi nhất, tắm nhiều một chút là có thể giúp cho làn da của ca nhi càng thêm mềm mịn trơn nhẵn, dung nhàn càng thêm kiều mị.

Lâm Phàm cúi đầu, tạ ơn lão a ma nhiệt tình, hiển nhiên lão a ma này hoàn toàn đem hắn trở thành một ca nhi tha hương đến nơi này chiêm ngưỡng nơi sinh ra của quân hậu. Không biết những thứ này là ai quy hoạch tuyên truyền, thế nhưng đối phương hiển nhiên là cao nhân, đem cả huyện thủy điền kinh doanh giống như địa điểm du lịch của thế kỷ hai mươi mốt, này coi như là hiệu ứng danh nhân, ở thời đại này có thể làm ra công tích vĩ đại như vậy coi như thủ đoạn cao minh.

Lúc này Lâm Phàm mặc đồ đỏ đeo đai xanh, trên người còn đeo ngân sức kêu leng keng tùng tùng, dung mạo tuấn mĩ sau khi trải qua tân trang, vừa đúng hợp đeo phụ tùng tinh mĩ, cho dù Triệu Hàm ở đây còn không nhất định sẽ nhận ra. Dáng vẻ Lâm Phàm hấp dẫn người, thế nhưng bất cứ ai nhìn thấy sẽ cho rằng là người Nam Cương, tuyệt đối sẽ không nghĩ ca nhi Lâm Phàm cao hơn ca nhi bình thường hơn nữa cái đầu là một tiểu tử.

Lâm Phàm giả dạng không thể nghi ngờ là rất thành công, hắn cầm trong tay quạt giấy mà văn nhân phía nam thích, giống như một ca nhi Nam Cương thích phong tục nơi này trông có chút chẳng ra gì cả. Khuyết điểm như vậy lại càng khiến cho người ta dễ dàng tin tưởng, Lâm Phàm chính là tiểu ca nhi nhà giàu từ Nam Cương trộm chuồn ra ngoài chơi.

Cho nên cho dù Lâm Phàm đi từ đầu đường cuối phố tìm một lão ma ma lớn tuổi hỏi chuyện tình quân hậu, cũng không có người nào hoài nghi, thế nhưng trong lòng chỉ buồn cười nhìn thấy một ca nhi xinh đẹp, rốt cuộc có bao nhiêu sùng bái quân hậu của huyện bọn họ. Đương nhiên bọn họ rất tự hào, dù sao từ sau khi quân hậu đăng vị, bọn họ đều hiểu được nhờ quân hậu mà huyện của bọn họ được nhiều người biết đến, thậm trí thuế má của huyện bọn họ so với thị trận khác đều ít đi một tấng, còn không có một huyện quan nào đến thu lương thực, một khi dân chúng huyện Thủy Điền được đưa tới trước mặt quân hậu, huyện quan này chẳng những sẽ bị lập tức mất chức còn có thể bị chém đầu lưu đày.

Lâm Phàm thật sự làm giống như lão a ma nói, hắn chẳng những ở huyện Thủy Điền bao hạ một cái tiểu viện thanh tĩnh, thậm trí còn bao tiếp một bể tắm nước nóng, cũng chính là ôn tuyền. Lâm Phàm đương nhiên sẽ không tin tưởng quân hậu kia tắm ôn tuyền mà tài mạo lại đẹp như hoa, thế nhưng tắm ôn tuyền quả thật rất thoải mái, Lâm Phàm vừa tắm ôn tuyền vừa hưởng thụ, nhưng cũng không quên hỏi thăm chuyện tình quân hậu, hơn nữa hắn còn chuyên môn thu thập một ít chuyện hai mươi năm trước cũng chính là lúc quân hậu còn chưa rời khỏi huyện Thủy Điền.

A Nhất ở bên người bảo vệ và hầu hạ Lâm Phàm, bốn ngườ khác cũng thay phục sức Nam Cương, ví dụ như mặc quần áo Nam Cương, trên tóc hoặc lỗ tai đều đeo trang sức Nam Cương. Như vậy mới thuận tiện cho bọn họ hành động, đối với những người quê mùa, đặc biệt là người quê mùa hào phóng, mọi người ở huyện Thụy Điền này đặc biệt hoan nghênh, tự nhiên nhiều chuyện hơn, một ít tin tức hữu dụng vô dụng  không ngừng hướng tới bên người Lâm Phàm hội tụ.

Thế nhưng đó đều là những tin tức bên ngoài, Lâm Phàm đến nơi này tìm hiểu về đương kim quân hậu ngoại trừ thái tử cùng trượng phu hoàng thượng, thế mà lại không có một người thân. Căn cứ vào những gì hỏi được thì quân hậu năm đó là con nối dòng duy nhất của gia chủ đại tộc Vân thị của huyện Thụy Điền, Vân gia tự nhiên không muốn gia tộc rơi vào tay người khác, cho nên gia chủ đương nhiên là muốn kén rể, chạng vạng ngày đại hôn hôm đó, đạo tặc vào giết toàn bộ người Vân gia.

Chỉ có tiểu chủ nhân duy nhất của Vân gia, cũng chính là ca nhi còn chưa bái thiên địa, mang theo tiểu người hầu nên tránh được một kiếp, sau đó quân hậu tương lại mang theo tiểu người hầu một mạch chạy tới kinh thành, tìm thân nhân đã rời đi gia tộc vài thập niên nương tựa.

Có thể nghĩ tiểu ca nhi xinh đẹp kiều mị, một đường này chịu bao nhiêu khổ cực, lại gặp không ít kiếp nạn, ở một lần bị ác đồ khi dễ, thì đại bá Trương Dực xuất hiện. Nghe tới đây, Lâm Phàm liền biết chính là nói bậy, cái gì mà đại bá Trương Dực là thân nhân của a mỗ Vân ca, sau khi đại bá biết liền lập tức mang Vân ca trở về kinh thành.

Chuyện sau đó Lâm Phàm không cần hỏi thăm, ngay cả hắn còn có thể soạn ra, còn không chê vào đâu được. Cài gì mà Vân ca thấy thân cô mỗ, thân cô mỗ đau lòng hắn cực kỳ, liền lưu lại đứa con nói dòng duy nhất của thân ca, còn sắp xếp viêc hôn nhân, thế nhưng ngay tại thời điểm kia, Vân ca gặp hoàng đế cải trang vi hành, sau đó chính là cái kết tốt đẹp, loại ca ngợi ông trời tác hợp linh tinh đều có thể viết thành sách.

Lâm Phàm thu gom lại những tin tức mấy ngày nay thu được, Lâm Phàm rất rõ ràng chuyện về sau không thể tin, không đúng gặp gỡ hoàng đế hẳn là thật, một đoạn của đại bá Trương Dực kia hoàn toàn đều là giả, cái gì thân nhân, đại bá Trương Dực rõ ràng bị quân hậu hại chết, thậm chí còn mười mấy năm sau hại chết phụ thân Trương Dực.

Quân hậu này thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, dù sao đại bá Trương Dực đã cứu quân hậu cùng tiểu người hầu không có sai, hắn lại có thể giết hại ân nhân cứu mạng của mình, người này có khả năng là lấy oán trả ơn, tuyệt đối không phải là  người dễ dàng đối phó. Về phần đoạn trước, đoạn giữa có thể là biên soạn, cũng có khả năng đoạn phía trước không chín thì mười cũng là giả.

Vân gia bị sơn tặc huyết tẩy chuyện này là thật, để cho Lâm Phàm hoài nghi chính là Vân gia cư nhiên ngoại trừ Vân ca cùng tiểu người hầu của hắn, không có một ai trốn ra được, giống như là sơn tặc cố ý thả hai  ngươi đi, hoặc là gây ra họa diệt tộc của Vân gia, chính là hai người này.

Nếu Vân ca mới chạy đi vài năm không có ai hoài nghi, nhưng từ sau khi Vân ca lên làm quân hậu, loại bản lĩnh này cùng với tính cách Vân ca của Vân gia hoàn toàn không hợp, người dân huyện Thủy Điền đều nói Vân ca là đứa nhỏ tốt, vừa ôn nhu lại hiền lành, thêu thùa vô cùng tốt, người ở huyện Thủy Điền sẽ không nói quá, đây cũng là sự thật, có tiệm thêu làm chứng.

Nhưng hiền lành hiếu thuận ôn nhu, thì không ai có thể làm chứng, bởi vì ở Vân gia Vân ca là bảo bổi trong lòng bàn tay của phụ thân và a mỗ hắn, căn bản sẽ không lộ mặt ra bên ngoài, những người còn lại của Vân gia đều chết hết, cho dù có mấy người ngoài quen biết Vân gia, lại vài năm sau đều chết hết, không phải bệnh chết chính là gặp chuyện ngoài ý muốn, thậm chí bị cừu nhân diệt tộc.

Nhìn giống như là không có quan hệ gì tới Vân ca, nhưng Lâm Phàm giống như là nhìn thấy một lỗ hổng khổng lồ, từ khi Vân ca tiến vào kinh thành gặp được đại bá Trương Dực, đã bắt đầu không ngừng nương người mà leo lên trên, đầu tiên là đánh bại vị hôn phu của nhà đại bá Trương Dực. Không đợi hắn gả cho đại bá Trương Dực, đã nương đại bá Trương Dực gặp được đương kim hoàng thượng, sau đó giẫm lên đại bá Trương Dực lên làm quý nhân, sau đó lại giẫm lên thi thể của quân hậu trước lên làm quân hậu.

Tường bước giống như là được bày ra rất tỉ mỉ, nhìn như là có liên hệ chặt chẽ, rồi lại có chút không liên quan gì, không có gì có thể chứng minh những việc này là quân hậu làm. Lâm Phàm cầm bút lông đem những người có quan hệ viết ra giấy, vẽ bức tranh, cuối cùng ngòi bút của Lâm Phàm dừng trên một người, người hầu, từ khi Vân ca xuất hiện bên người liền mang theo người hầu, nghe nói người hầu này có quan hệ bà con với hắn, người nhà đều chết hết, vậy Vân ca cùng tiểu người hầu như thế nào chạy trốn được.

Dù sao hai người kia đều là ca nhi tay trói gà không chặt, cả nhà đều bị sơn tặc giết hại, sơn tặc không có khả năng thả bọn họ rời đi, hay là Vân ca cùng sơn tặc có quan hệ, hoặc là tiểu người hầu kia cùng Vân ca có quan hệ không thể  nói ra, Vân ca chân chính làm sao có thể cho phép sơn tặc hại chết phụ thân a mỗ cùng thân nhân, trừ phi, trừ phi….

Trước mắt Lâm Phàm liền sáng ngời, Vân ca cái gì, đều là chó má, nếu ý tưởng của hắn là đúng, Vân ca hẳn là đã sớm chết ở trong tay sơn tặc bị diệt tộc rồi, Vân ca kia căn bản là giả. Cho nên tất cả những người quen biết Vân ca đều bị cố ý hoặc vô tình bị giết chết, hoặc rõ ràng Vân gia bị diệt tộc, chính là hiện tại Vân ca giả muốn thân phận này, Vân ca giả cùng sơn tặc là một đi.

Sau này chạy trốn chết có lẽ bởi vì phân chia không đều đi, có lẽ là nội giang, cho nên mới không thể không chạy trốn chết. Sau đó đại bá Trương Dực giúp Vân ca diệt sơn tặc, Vân ca giẫm lên đại bá Trương Dực leo lên giường của hoàng thượng, sau đó lại bí mật hại chết đại bá Trương Dực, thật đúng là một mỹ nhân tâm địa rắng rết.

Đương nhiên những điều này chỉ là suy đoán của Lâm Phàm, viết vào trên giấy sau đó đều đem đi đốt hết, Lâm Phàm bắt đầu cào tóc, ban đầu là một đầu tóc gọn gàng nháy mắt đã bị bới thành tổ chim.

Lâm Phàm ở trong phòng đi tới đi lui, phải như thế nào  mới có thể tìm được chứng cớ, hễ là những người quen biết Vân ca cùng Vân gia, cùng có quan hệ với sơn tặc, nhiều năm như vậy đều bị Vân ca giả, chính là quân hậu diệt sạch sẽ, hắn phải đi nơi nào tìm kiếm chứng cứ, huống chi dựa vào thái độ sủng ái của vị hoàng thượng kia đối với quân hậu, cho dù những chứng cớ về quân hậu cho dù có bày ra trước mặt, cho dù là chân thật, hoàng thượng cũng sẽ không nhất định định tội quân hậu.

Ngoại trừ quân hậu không còn trong trắng, tốt nhất chính là sau khi Vân ca giả này cùng hoàng thượng một chỗ, còn cùng tình nhân tiếp xúc, thậm chí là nói chuyện. Chỉ cần có thể làm cho hoàng thượng tin tưởng, hắn chẳng những bị quân hậu giấu diếm, thậm chí còn bị quân hậu độ nón xanh cho rất nhiều năm, địa vị của vị quân hậu kia nháy mắt liền bị rớt, quân hậu đã không còn một tay che trời, vậy thì thực lực của thái tử cũng sẽ tuyệt đối bị suy yếu.

A Nhất đang cầm một chén chè hạt sen tiến vào phòng ngủ, mở miệng nhẹ giọng nói: “Công tử cơm chiều ngài ăn không nhiều, thừa dịp còn nóng liền uống đi, mặc kệ là chuyện gì cũng sẽ lưu lại chút dấu vết, hiện tại chúng ta chỉ chưa tìm ra được, một khi tìm được chính là thời điểm chúng ta thu lưới. Ngài nếu ăn cơm không tốt, khiến thân thể không tốt ta sẽ không có cách nào ăn nói với chủ nhân.”

Lâm Phàm nghe xong A Nhất nói liền gật gật đầu nói: “Đã biết, để đấy đi ta sẽ uống sau, đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mọi người liền lên đường, chúng ta không hỏi, tốt nhất buổi tối đi nghe lén, nhớ rõ phải tìm những người lớn tuổi, sau đó ở lại phụ cận Vân gia bảo dò hỏi người ta, ta cũng không tin tìm không được một chút dấu vết để lại.”

“Công tử có thể nghĩ như vậy là được rồi, ngài nghỉ ngơi đi ta sẽ canh giữ bên ngoài, nếu công tử có việc gọi ta một tiếng ta sẽ đi ra.” A Nhất vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái, cái liếc mắt kia khiến Lâm Phàm sửng sốt, ánh mắt đẹp quá, ánh mắt rực rỡ như ngọc mang theo mỉm cười, khó trách người này luôn híp con mắt, nếu hắn mở mắt, mặc cho ai liếc mắt một cái cũng quên không được, làm sao có bóng dáng làm thám tử.

A Nhất giống như bình thường biến mất, thế nhưng Lâm Phàm rất rõ ràng, một khi hắn cần A Nhất, người này sẽ trong thời gian ngắn nhất xuất hiện.

Bên hông Lâm Phàm đeo một đoản tiên, vì để dùng tốt thứ này không đến mực làm bị thương trên người chính mình, Lâm Phàm đã phí không ít tâm tư đi theo A Nhất học, hiện giờ cũng coi như là cấp bậc nhập môn, đánh không được người xấu, cũng sẽ không ở thời điểm lấy ra vung vẩy mà làm bị thương chính mình.

A Nhất đối với điều này tương đương khinh bỉ, Trần gia tổng cộng có bốn thiếu chủ, Lâm Phàm là người học kém cỏi nhất, hắn đều tự cầm tay dạy vô số lần, đáng tiếc Lâm Phàm một ít da lông đều không học được, mà ba vị thiếu chủ ở trên, đều rất nhanh trở thành cao thủ, mấy tháng liền so với đám tử sĩ bọn hắn còn tinh thông hơn, về phần tư thế của Lâm Phàm, A Nhất cảm thấy tiểu thiếu chủ muốn học giỏi roi đời này đều không có hy vọng.

Mỗi bước chân đều mang theo âm  thanh leng keng tùng tùng vui tai, Lâm Phàm diễn vai ca nhi Nam Cương đến xuất thần nhập hóa, cho dù là người Nam Cương ở đây cũng chưa chắc đã có thể nhận ra. Lâm Phàm cởi đi quần áo lộ ra dáng người gầy gò, chui vào ôn tuyền Lâm Phàm thoải mái thở ra một hơi, rất nhanh có người hầu đi vào bể tắm nước nóng giúp Lâm Phàm rải vài cánh hoa, đổ chút sữa dê.

Tắm khoảng một khắc, toàn thân Lâm Phàm ấm áp dạt dào, liền nằm lên nhuyễn tháp chuyên dùng để mát xa, kỹ thuật viên chuyên môn phụ trách mát xa liền đi qua xoa bóp, nơi này không kêu kỹ thuật viên mà là sư phó xoa bóp. Ca nhi bên này thì là ca nhi phụ trách, nam tử bên kia là nam tử phụ trách, kỹ thuật của sư phó xoa bóp đều là thật, cũng không giống với kiều treo đầu dê bán thịt chó của đời trước, hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Thủ pháp không nhẹ không nặng Lâm Phàm thoải mái đến ngủ gà ngủ gật, Lâm Phàm ở ngay tại nơi sinh ra của quân hậu mới có thể hưởng thụ được loại phục vụ này, cũng đừng nói tới thành Nam Dương, cho dù ở Yến thành cũng không có phục vụ thoải mái như vậy. Bên kia chỉ có hoa lâu, thời điểm Lâm Phàm bàn chuyện làm ăn cũng thường đi, thế nhưng Lâm Phàm bị di ứng với những ca nhi trang điểm xinh đẹp, ở trong mắt hắn rõ ràng là nam nhân, mà dáng vẻ lại giả bộ như nữ nhân thẹn thùng, Lâm Phàm liền khó có thể chập nhận, chỉ cảm thấy những đám người này là yêu quái đang cuồng hoan.

Lâm Phàm trước khi ngủ còn muốn mang vị sư phó này về, như vậy chẳng những có thể hưởng thụ mát xa như vậy, còn có thể mở rộng ở Yến thành, làm cho người dân ở Yến thành cũng có thể hưởng thụ.

Mơ mơ hồ hồ, Lâm Phàm bổng nhiên cảm thấy cả người  lạnh lẽo, Lâm Phàm run run mở mắt ra, lại phát hiện ánh mắt đã bị bịt lại. Phát hiện chuyện này nội tâm Lâm Phàm thật kinh hãi, hắn rõ ràng ở phía trong bể tắm nước nóng, hơn nữa cả sân cùng ao này đều bị hắn bao, mà sơn trang ôn tuyền này lại có trăm cái bể tắm nước nóng vô cùng tốt, hắn bao đương nhiên là cái tốt nhất, ai để cho hắn sắm vai ông chủ có tiền, chẳng lẽ bởi vì có tiền nên hắn bị bắt cóc tống tiền, nếu không vì sao phả che mắt của hắn.

Hỗn đản A Nhất thời khắc ở cửa thế nhưng lại cho hắn lẻn vào, thời điểm không cần hắn, nơi nào cũng đều thấy hắn, lại ở thời điểm hắn bị người trói chặt tay chân ánh mắt bị bịt lại, không biết là chạy đi nơi nào tiêu dao, nhất thời trong lòng Lâm Phàm nôn nóng muốn chết, nghĩ đến đợi hắn thoát hiểm, thời điểm gặp được Trần Uy, nhất định phải hung hăng tố cáo A Nhất, dám thả hắn như bồ câu, dám ở thời khắc mấu chốt không bảo vệ hắn, nhất định phải để tên hỗn đản nào trả giá đại giới.

Trong đầu nghĩ lung tung, nội tâm Lâm Phàm cũng có chút sợ hãi, nếu ngươi này giựt tiền thì không tính, nếu muốn cướp sắc, Lâm Phàm không biết nên làm cái gì bây giờ, nên liều mạng giãy dụa đấu tranh hay là buông tha bảo vệ mạng, Lâm Phàm cái nào cũng không muốn chọn. Chính là hy vọng đạo tặc mau chóng lấy khăn bố trong miệng hắn ra, tên A Nhất hỗn đản nào đó nói qua, chỉ cần hắn gọi một tiếng liền xuất hiện, nếu tên hỗn đàn này không hiện ra, Lâm Phàm thề một khi thoát hiểm, lập tức sẽ đem A Nhất bán đi hoa lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện