“Có tin tức gì tốt, còn kêu ta đoán, sẽ không phải là ngươi lại có đấy chứ, ta lần trước rõ ràng là rất để tâm, không nên đi.” Lâm Phàm ôm Triệu Hàm lớn tiếng nói.

Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, mở miệng nói: “Ngươi vô liêm sỉ, ta nói chuyện đứng đắn, đừng có nói thành không đứng đắn như vậy.”

“Chuyện đứa nhỏ làm sao lại không đứng đắn, còn có chuyện gì đứng đắn hơn nữa, ngươi trước nói cho ta nếu đoán đúng thì thưởng cái gì, nói thì ta sẽ đoán.” Lâm Phàm nháy nháy đối mắt nhìn Triệu Hàm, trong lòng cũng có chút để ý, tin tức tốt, bọn họ gần đây có thể có tin tức tốt, chỉ có…

Triệu Hàm thật sự là bị Lâm Phàm đánh bại, gần đây hắn không có cách nào với tiểu tử này, kết quả mỗi lần gặp mặt đều giống như đánh giặc, còn chưa nói được vài câu, Lâm Phàm liền muốn động tay động chân, hoàn toàn không đứng đắn. Cũng may chỉ cần cho tiểu tử này ăn no, Lâm Phàm sẽ yên tĩnh lại cùng hắn nói chuyện chiến dịch cổ đại đời trước, đúng vậy, Phàm tử nói cuộc sống hiện tại ở nơi này của bọn họ, giống với cuộc sống cổ đại của hắn đời trước.

“Được rồi, ta còn không biết ngươi nghĩ gì sao, ngươi đoán đúng rồi, hôm nay ta sẽ ở bên ngươi cả ngày thế nào, buổi tối cũng cùng ngươi, ta buổi sáng ngày mai mới trở về, muốn trở về nhìn Tuyết nhi, tiểu gia hỏa kia hiện giờ cũng được nửa tuổi, lớn lên không ít đi, hơn nữa không biết có còn nhớ ta là a mỗ hay không.” Triệu Hàm thở dài nói.

Một bên là ước mơ muốn thực hiện, một bên là hài tử cùng ái nhân, hai bên đều thực mâu thuận, không muốn bỏ lại gia đình, lại càng không muốn từ bỏ ước mơ bản thân đã ấp ủ.

“Ngươi nói Tuyết nhi, bộ dạng tiểu gia hỏa kia rất béo, cười lên sẽ có má lúm đồng tiền đáng yêu chết đi được, cũng không biết lớn lên sẽ giống ai, rõ ràng ta không có má lúm đồng tiền,” Lâm Phàm thở dài nói. Hắn nói không có sai, mặc kệ là hắn hay là Triệu Hàm, còn có Tử An, ba người bọn họ đều không có má lúm đồng tiền, chỉ có tiểu gia hỏa Tuyết Lan khi cười lên là có má lúm đồng tiền thật sâu, rất là đáng yêu.

Trước kia Tử An rất thích khi dễ đệ đệ, hiện giờ hắn rất thích ôm đệ đệ hôn lên khuôn mặt kia, lúc mới bắt đầu Tuyết nhi được ca ca hôn thật vui vẻ, nhưng khi trên mặt đều là nước miếng của ca ca, ca ca hắn còn giống như ruồi bọ đuổi cũng không đi, Tuyết nhi đã sử dụng vũ khí của hắn, gào khóc, chỉ cần như vậy Tử An cũng không dám tới gần đệ đệ, sau đó sẽ theo đệ đệ khóc.

Người lớn lại phải rồi ren dỗ dành hai tiểu tổ tông, chỉ cần tách bọn họ ra trong chốc lát, hai tiểu tử kia sẽ không có chuyện gì chơi cùng một chỗ.

Nói xong chuyện của đứa con, Lâm Phàm lúc này mới mở miệng nói: “Nếu như ta đoán không lầm, đội tàu đã trở lại rồi phải không, Ngô đại ca có nói chúng ta buôn bán lời bao nhiêu không, hai vạn lượng hay là năm vạn lượng.”

Triệu Hàm nghe lời nói của Lâm Phàm liền nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt ngươi quả nhiên biết mở miệng nói: “Ngươi nói đúng đội tàu đã trở lại, lần này thu hoạch lớn, đội tàu không có con thuyền nào xảy ra vấn đề, chúng ta nhờ ôm đùi Ngô đại ca, nên buôn bán lợi nhuận lời tám lần, Ngô đại ca  nói với ta, ngày mai chúng ta qua bên kia lấy tiền, sau đó bàn bạc một chút, có muốn tiếp tục tham gia hay không, Trương đại ca còn muốn sắp xếp cho thêm một đội tàu khác rời bến, nguy hiểm tuy rằng lớn, nhưn lợi nhuận cũng nhiều, ban đầu chúng ta có thể có lợi nhuận thêm chín lần, thế nhưng một phần lợi nhuận kia phải lấy đi chia cho các thuyền viên.”

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm xong, liền sợ ngây người, lợi nhuận chín lần, đây như thế nào lại là lợi nhuận một phần, khó trách hàng năm cho dù đội tàu gặp nguy hiểm chưa về, nhưng lại có rất nhiều thương nhân dù táng gia bại sản nhưng vẫn tham gia một chuyến.

Nhà bọn họ cố gắng một năm, còn có Ngô đại ca cùng Trương đại ca hỗ trợ, một năm cũng chỉ kiếm được hơn một vạn lượng bạc, mà đội tàu ra biển một chuyến, hắn góp vào một vạn lượng, thực không nghĩ bạc này còn có thể quay trở về, dù sao lúc đó Lâm Phàm cũng chỉ cảm thấy dù sao đây cũng là một cơ hội, hiện tại Triệu Hàm lại mang về tin tức tám vạn lượng, này giống như đang nằm mơ.

Một vốn bốn lời hẳn là như vậy, Lâm Phàm ôm lấy Triệu Hàm hôn lên, sau đó liền phá lên cười, mỗi người ai cũng yêu tiền, không ai không yêu, Lâm Phàm lại càng yêu thích hơn nữa.

“Triệu Hàm nếu không chúng ta hiện tại đi luôn, để cho Ngô đại ca cùng chúng ta nói những chuyện xảy ra của đội tàu.” Lâm Phàm lôi kéo Triệu Hàm nói.

Triệu Hàm nghe được lời nói của Lâm phàm nhất thời lộ ra xem thường, tức giận mở miệng nói: “Hôm nay Trương đại ca cùng Ngô đại ca đang chúc mừng, ngoại trừ thủ vệ ở bên ngoài, tất cả mọi người đều được nghỉ một ngày, nếu không ngươi nghĩ ta làm sao mà trở về, thật sự.”

“Bọn họ chúc mừng, chúng ta cùng bọn họ chúc mừng không tốt sao?” Lâm Phàm nghi hoặc hỏi, bọn họ bây giờ đi qua, còn có Trương đại ca thì ngươi ta sẽ nghĩ có quan hệ gì.

Nghe được vấn đề của Lâm Phàm có chút ngốc nghếch, Triệu Hàm hết chỗ nói, trực tiếp vỗ đầu Lâm Phàm một chút mới nói: “Hai người bọn họ chúc mừng còn có phương pháp gì, không phải từ trong viện lăn vào trong phòng sao, ngươi thật muốn đi nhìn một cái, cùng bọn họ cùng nhau chúc mừng.”

Lâm Phàm sau khi nghe nói như thế, liền lộ ra vẻ mặt đã hiểu, khó trách Triệu Hàm không cho hắn đi qua. Nghĩ lại tình trạng của Ngô đại ca cùng Trương đại ca lúc này, tâm lý Lâm Phàm cũng có thể hiểu được, hai người đều là đại nhân vật, thời gian cùng một chỗ cũng không nhiều, ít khi gặp nhau, hơn nữa buôn bán lại lời nhiều bạc như vậy, còn muốn chơi đùa một chút, khẳng định phải dùng cả ngày mới đủ nghỉ ngơi.

“Quên đi, Triệu Hàm chúng ta sẽ không đến phá đám chuyện của Ngô đại ca cùng Trương đại ca, chúng ta mau đi xem Tuyết nhi, thấy ngươi hắn nhất định sẽ rất vui, tiểu tử kia thật rất đáng yêu, mọi người trong sơn trang chúng ta đều coi hắn như bảo bối, Ngô bá cũng nói với ta, hắn muốn đứa nhỏ này, tiểu tử kia hiện tại kêu Ngô Tuyết Lan….” Lâm Phàm lôi kéo Triệu Hàm nói liên miên.

Triệu Hàm vẫn đều cẩn thận nghe, hắn không ở nhà, nhiều chuyện của đứa nhỏ đa phần đều là nghe từ miệng của Lâm Phàm, liền giống như vài bức họa hiện lên ở trong đầu hắn, làm cho hắn cảm thấy là Lâm Phàm cùng đứa nhỏ đã mang lại hạnh phúc cho hắn.

Đi vào trong sơn trang, Ngô a ma trong viện đang ôm Tuyết nhi đứng ở bên hoa đào, tay nhỏ bé của Tuyết nhi mập mạp, đang cố gắn hái hoa, chẳng qua hắn còn nhỏ, không thể hái hoa xuống được, đóa hoa bị hắn kéo cho tan nát.

Tử An đứng trên mặt đất, ánh mắt chớp chớp nhìn chằm chằm đệ đệ, rất muốn đệ đệ ngồi xổm xuống cùng hắn chơi đùa, thế nhưng hắn vừa mới khiến cho đệ đệ khóc, vẫn là nên chờ một chút mới chơi chung với đệ đệ mới tốt.

Thời điểm hai người đi vào Ngô a ma liền phát hiện, lập tức cười hướng Tử An đang trầm mặc đứng ở bên chân nói: “Tử An, phu thân a mỗ đã trở lại, mau chạy qua.”

Tử An vừa nghe những lời này, vẻ mặt kinh hỉ ngẩng đầu lên, tiếp theo tiểu tử kia cười lên thật to, gọi một tiếng a mỗ, lập tức nhanh chóng chạy tới bên người Triệu Hàm, hắn đã hơn mười ngày rồi không có được gặp a mỗ, tự nhiên là rất nhớ.

Tuyết Nhi trong tay Ngô a ma, nghe được thanh âm của ca ca, đại khái là bị hoảng sợ, thế nhưng thời điểm tiểu tử kia nhìn thấy phụ thân, lập tức vươn tay nhỏ bé hướng tới Lâm Phàm, cái gì hoa đào, đóa hoa đều bị tiểu tử này vứt đến sau đầu, phụ thân đã trở lại, tự nhiên phải ôm một cái.

Ngô a ma nhìn thấy bộ dạng tiểu tử trong tay sốt ruột, vội vàng đưa Tuyết Nhi đến trong lòng Triệu Hàm, Ngô a ma rất nhanh yên lặng lui ra ngoài, đem nơi này cho một nhà đoàn tụ.

Mang theo hai tiểu tử trở lại sân, Lâm Phàm đem Tuyết nhi đặt trên tháp mềm, cánh tay tiểu tử kia mập mạp giống như ngó sen, liền lay động thân thể muốn đứng lên, tiểu tử sáu tháng còn chưa tập đi, chỉ có thể năm ở trên tháp mềm không ngừng hoạt động thân mình nhỏ.

Triệu Hàm nhìn thấy hai đứa nhỏ đều đáng yêu, trong lòng rất là thỏa mãn, khó có được thời gian gặp nhau, Triệu Hàm đa phần đều chơi đùa với đứa nhỏ, Tuyết nhi tuy rằng nhỏ, cùng a mỗ mấy tháng không gặp, thế nhưng cũng không sợ, chỉ cần Triệu Hàm đùa đùa đứa nhỏ, tiểu tử kia lập tức cười ha hả, ngoài miệng liền xuất hiện hai má lúm đồng tiền thật đáng yêu, Triệu Hàm nhìn thấy trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, ánh mắt lam còn chưa tính, vậy má lúm đồng tiền tại sao lại như vậy.

Lâm Phàm ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh tháp mềm, kỳ thật cái ghế này là của Tử An, hắn liền yên lặng như vậy nhìn Triệu Hàm, nhìn mãi không chán.

So sánh Triệu Hàm với mấy tháng trước, lúc này màu da của Triệu Hàm càng thêm đen, hơi thở trên người càng nguy hiểm thêm một ít, làn da sáng bóng lại càng thêm mê người, trong ánh mắt lại không biết vì sao có chút uy nghiêm, mặc kệ nhìn ở hướng nào, Triệu Hàm đều ngày càng có khí chất của quân nhân.

Ban ngày Triệu Hàm vẫn theo hai người con trai, Lâm Phàm cũng buông công việc yên lặng làm bạn, mãi cho đến buổi tối, hai người con trai sau khi ngủ xong liền đưa đến chỗ Ngô a ma, lúc này toàn thân từ trong ra ngoài của Triệu Hàm, tâm linh tương thông mới chân chính thuộc về Lâm Phàm.

Xuân phong cả đêm không cần phải nói, đương nhiên sự kiện hay nên để đến cuối cùng, Triệu Hàm từ khi đi thủy quân huấn luyện, khí lực so với trước kia lớn hơn rất nhiều, ở một khắc cuối cùng, còn có chút say sưa, kết quả thế nào có thể biết, Lâm Phàm bị Triệu Hàm nắm chặt tay, xanh tím một vòng, sau đó Triệu Hàm phát hiện liền xoa cánh tay cho Triệu Hàm, đau lòng thì không phải nói, ban đầu nên đi ngủ, người lại lục tung đi tìm thuốc mỡ xoa cho Lâm Phàm, tranh thủ đem vòng xanh tím chướng mắt trên tay Lâm Phàm xóa đi.

Sáng sớm ngày hôm sau Triệu Hàm quay trở về, lần này Lâm Phàm mang theo Ngô a ma cùng Tử An Tuyết nhi cùng đi phủ tướng quân, chuyện kiếm tiền tốt như vậy, cũng nên để đứa nhỏ đi theo để dính chút tài vận.

Hiện giờ Tuyết nhi lớn lên rất rắn chắc, Trương Dực vừa thấy tiểu gia hỏa này, lập tức thuần thục ôm lấy, hắn cùng Ngô Tử Lâm sẽ cách một tháng sẽ chạy tới nhà Lâm Phàm một chuyến, cũng vì muốn nhìn thấy tiểu tử này, nghe nói tiếp xúc với đứa nhỏ nhiều sẽ giúp cho hắn mau có đứa nhỏ hơn.

Ngô Tử Lâm hiện giờ đã thành thật theo đại ca hắn học tập việc buôn bán, hắn phụ trách việc nhập hàng ở bến tàu của Ngô gia, muốn gặp Trương Dực chỉ cần cưỡi ngựa một khắc là được, xem ra rất là thuận tiện, buổi tối Ngô Tử Lâm sẽ ở lại phủ tướng quân.

Ngô Tử Về gần đây mới đi kinh thành một chuyến, để Trương Dương làm bà mối, đem chuyện của Trương Dực cùng Ngô Tử Lâm nói với a mỗ của Trương Dực, khi a mỗ Trương Dực biết chuyện xong, cũng không định cho đứa con trở về kinh thành thành thân, a mỗ Trương Dực vẫn lo lắng chuyện cha hắn sẽ can thiệp vào chuyện hôn nhân của đứa nhỏ, vì thoát khỏi khống chế của phụ thân, a mỗ Trương Dực tình nguyện để đứa con ở bên ngoài không cần trở về nhà, chỉ cần đứa nhỏ hạnh phúc là được.

Trương Dực ôm Tuyết nhi hướng Triệu Hàm nói: “Ta cùng các ngươi đi vào, Trương đại ca cùng đại ca lúc này chắc đã rời giường, đúng rồi các ngươi năm nay còn muốn tham gia không, ta cùng Tử Lâm cũng bàn bạc một chút, quyết định cũng tham gia một chút, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập, chúng ta chuẩn bị xây dựng một tiểu sơn trang ở cửa biển, địa phương xây dựng cũng tốt lắm, tuy rằng nhỏ, nhưng phong cảnh rất đẹp cũng đủ cho hai chúng ta ở lại.”

Lâm Phàm nghe xong lập tức cười: “Chuyện tốt như vậy đương nhiên phải tiếp tục, thế nhưng ta cũng không góp được nhiều bạc lắm, đương nhiên trong lòng ta vẫn hy vọng có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

“Ta hiểu ý của ngươi, đại dương quả thật rất nguy hiểm, mười đội tàu đi ra ngoài, có thể ba năm trở về là chuyện bình thường, thế nhưng lợi nhuận lại rất cao, chúng ta chuẩn bị góp năm nghìn lượng bạc, đây là toàn bộ tiền của ta cùng Tử Lâm, chúng ta không thể lúc nào cũng dựa vào đại ca nữa.” Trương Dực cườ nói, hiện giờ Trương Dực nhìn trưởng thành và ung dung hơn rất nhiều, không có dễ đỏ mặt như trước đây nữa, thậm chí cũng không ngòn ngượng ngùng khi mở miệng nữa.

Lâm Phàm đã biết Trương Dực đã sớm coi trọng tiểu tử Ngô Tử Lâm, bằng không một giáo úy lãnh đạo ngàn binh làm sao có thể chạy tới làm huấn luyện viên cho bọn họ, khi đó Ngô Tử Lâm còn chưa quyết định, Trương Dực liền vẫn giả trang như vậy, hiện giờ bản tính của Trương Dực khôi phục bảy tám phần, người này trên chiến trường sát phạt quyết đoán, Ngô Tử Lâm muốn chống lại Trương Dực, vậy quả thực liền giống như lấy trứng chọi đá, khẳng định là sẽ bị ăn gắt gao.

Bọn họ rất nhanh tiến vào sân của Trương Dương, lúc này Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ đang ăn sáng, mọi người nhìn thấy thật sự là muốn làm mù hai mắt, thật sự là chói mù hai mắt, so với mọi người ở hiện đại ăn cơm, ngươi đút ta một ngụm ta đút ngươi một ngum thì không tính là gì, hai người còn miệng đối miệng đút cho nhau, loại tình thú này cũng không phải người bình thường có thể hưởng thụ.

Vài người xem thì thấy ngượng ngùng, nhưng Ngô Tử Vệ cùng Trương Dương không để ý, nhìn thấy mấy người Triệu Hàm Lâm Phàm Trương Dực, Ngô Tử Vệ mở miệng nói: “Đứng ngốc đó làm gì, nhanh lại đây ngồi xuống, đồ ăn vẫn còn nóng lại đây ăn một chút, Tử An, mau lại cô Ngô thúc thúc Trương thúc thúc, Trương Dực mau ôm tiểu tử kia lại đây, cho ta sờ cho đỡ nghiện.”

“Nhìn vẻ mặt của ngươi kìa, khiến ta rất ghen tị,” Trương Dương lúc này có chút đố kỵ nhìn thấy Ngô Tử Vệ ôm tiểu tử kia vào ngực lại hôn lại sờ, hắn còn không có đãi ngộ này, thật muốn nói với mấy đứa trẻ con không biết gì một cầu, con tránh ra, để cho chú tới.

Ngô Tử Vệ nghe xong lời Trương Dương nói liền xem thường nói: “          Ngươi nếu có thể sinh cho ta một đứa, ta sẽ không như vậy.”

Kết quả một câu này liền trực tiếp đốt đến chỗ Trương Dực, Trương Dương trừng mắt liếc Trương Dực, ánh mắt của hắn như dao lia qua một vòng nói: “Ta cho hai người các ngươi nhiều thuận lợi như vậy, hai người các ngươi như thế nào đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì,” làm hại hắn bị Tử Vệ ghét bỏ.

Trương Dực bị giận chó đánh mèo không hiểu sao cả, cũng thờ phì phì nói: “Đó là ngươi không có bản lĩnh, ngươi nếu có bản lĩnh, làm lâu như vậy, như thế nào bụng của Ngô đại ca cũng không có một hạt mầm nào.”

Lời nói của Trương Dực làm cho trong lòng Trương Dương khó chịu, lập tực cả giận nói: “Trương Dực ngươi muốn đấu tay đôi phải không?”

“Đấu tay đôi thì đấu tay đôi ai sợ ai, đến lúc đó bị thua thì đừng không nhận.” Tư thế Trương Dực là muốn khiêu khích Trương Dương, nói ai cũng đều được, chính là không thể nói Ngô Tử Lâm vô dụng, đây là tử huyệt lớn nhất của Trương Dực.

“Khụ khụ…. Trương đại ca Ngô đại ca, ta đến đây không phải xem các ngươi cãi nhau, ta nghe Triệu Hàm nói đội tàu trở lại, chúng ta đến đây để bàn bạc chuyện sau này, ta còn chuẩn bị góp thêm một ít.” Lâm Phàm lập tức hòa giải nói.

Rốt cuộc lời nói của Lâm Phàm đã kéo mọi người trở lại chuyện chính, Ngô Tử Vệ lúc này cũng cho thân vệ đem đồ ăn xuống, bọn họ ăn cũng đã no rồi.

Thời gian buổi sáng ở bờ biển vẫn thật mát mẻ, Tuyết nhi đứng ở bên ngoài cũng không tốt lắm, gió biển mang theo vị mặn, mà làn da đứa nhỏ rất là mềm mại, Ngô Tử Vệ ở phương diện này cũng rất để tâm, rất sợ sơ xuất sẽ làm bị thương đứa nhỏ.

Ngô Tử Vệ trong phòng đưa Tuyết nhi cho Trương Dương, đừng nhìn bộ dáng Trương Dương vừa rồi ghen tị, thời điểm đưa đứa nhỏ cho hắn, tay chân Trương Dương liền rất cẩn thận, rất sợ khí lực mình lớn sẽ làm bị thương đứa nhỏ, đối mặt với đứa nhỏ, tính tình táo bạo của Trương Dương liền lập tức thu liễm lại.

Ngô a ma nhìn thấy liền hết hồn, cũng may Tuyết nhi mập mạp cũng không có gì không quen, hắn hình như trời sinh không sợ người lạ, ai ôm chỉ cần thoải mái liền cười, đều có thể đùa hắn vui vẻ.

Ngô Tử Vệ rât nhanh kêu thuộc hạ đưa ngân phiếu cho Lâm Phàm, những thứ này đều tương đương với bạc, hàng hóa bình thường thu mua đóng gói từ những đại thương gia ở Yến thành, mà Trương Dương cùng Ngô Tử Vệ cũng không thiếu chút tiền này, tự nhiên cũng không đui mù mà nuốt chọn.

Tuy rắng hàn hóa của Ngô Tử Vệ lưu chuyển rất nhanh, nhưng đều là đưa đi những cửa hàng của hắn ở khắp nơi, đương nhiên đa phần là đưa đi kinh thành hoặc là lãnh thổ nước khác, như là địch bắc, địa phương này hoàn toàn không có biện pháp rời bến, ngành hàng hải cũng không có khả năng như vậy, cho nên tất cả bảo thạch đều là mua ở bên bọn họ, giá cả đương nhiên là rất cao, bọn Ngô Tử Vệ còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Trương Dương sau khi thấy Lâm Phàm nhận ngân phiếu xong liền mở miệng: “Lần này chuẩn bị rời bến ít nhất phải đợi đến tháng chín, thuyền viên cần tu chỉnh, tháng bảy tám mà rời bến thì nguy hiểm sẽ rất lớn, đến tháng chín mặt biển sẽ yên ả hơn rất nhiều, chúng ta cũng muốn chuẩn bị càng nhiều hàng hóa, năm nay xưởng đóng tày của Tử Vệ làm được năm chiến thuyền lớn, Phàm tử các ngươi cũng có thể góp nhiều một ít, thế nhưng ta cũng không đề nghị các ngươi đem toàn bộ tiền lần này kiếm được góp vào, có thể góp một nửa là đủ, nếu lần sau vẫn thuận lợi như cũ, vậy thì lần này nên góp vào một nửa số mà ngươi kiếm được, như vậy thì có thể kiếm ra tiền nhưng không thiệt thòi gì, rất nhiều đội tàu rời bên xảy ra chuyện, rất nhiều người táng gia bại sản.”

Đối mắt Trương Dương nói, Lâm Phàm gật đầu nói: “Trương đại ca ta hiểu được, ta sẽ không bị bạc làm cho mê muội, lần này khi nào thì có thể góp bạc, ta sẽ góp vào ba vạn lượng, Ngô đại ca ngươi giúp ta nhập vào sáu con thuyền là được.”

Ngô Tử Vệ nghe lời nói của Trương Dương, trong lòng không thể không khen ngợi Lâm Phàm một câu, tâm tính tiểu tử này rất kiên định, cũng không bị bạc làm mê hoặc tâm trí.

“Không có vấn đề, lần này ta sẽ cho tám chiến thuyền rời bến, ngươi nhập vào sáu chiến thuyền trong đó là được, hoặc là ngươi đem ba vạn lượng chia đều cho tám chiến thuyền cũng được.” Ngô Tử Vệ nhìn Lâm Phàm nói. Tuy rằng Trương Dương cũng có thuyền rời bến, nhưng thuyền này cũng không phải của hắn và Trương Dương, đều là cùng các thế gia vọng tộng ở Yến Thành lập nên.

Lần này hắn cùng Trương Dương rốt cục cũng có thuyền của chính mình, số lượng cũng đủ, nếu lần này thuận lợi, Ngô Tử Vệ tin tưởng tài sản của chính mình sẽ lớn thêm mấy lần, đương nhiên đây tuyệt đối là để bảo đảm căn cơ buôn bán của hắn sau này, Ngô Tử Vệ hiện giờ là một thương nhân thành thục, tuyệt đối sẽ không đem toàn bộ trứng để vào trong rổ, cho dù thuyền rời bến thật sự có một con thuyền không trở về, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của cửa hàng của hắn.

Bàn luận xong chuyện làm ăn, Trương Dực rời đi mang thuyền rời bến tuần tra, Trương Dương hỏi Triệu Hàm bao giờ đi phương bắc. Làm một tướng quân, kỳ thật Trương Dương cũng muốn đi phương bắc giết địch, nhưng hắn phải bảo hộ ngàn dặm ven biển của Đại Hạ, không thể tự tiện rời đi, hơn nữa thủ hạ của hắn đều là giao long ở trong nước, vào trong lục địa sẽ trở thành rồng mắc cạn, cho nên Trương Dương vẫn thành thực tiếp tục thủ ở nơi này.

Triệu Hàm trầm mặc một chút mở miệng nói: “Qua nửa tháng nữa đi, thân thể ta đã hoàn toàn hồi phục, đã đạt được trạng thái tốt nhất, những thứ nên học cũng đã học đầy đủ, những cái khác sẽ ở trên chiến trường học, đến lúc đó Trần Kiệt sẽ mang theo ta một khoảng thời gian, thực lực của phản quân ta đã nhận thức qua, hơn nữa ta nghe nói hiện tại tướng giỏi của phản quân càng ngày càng ít, có rất nhiều tân binh thực lực giảm xuống rất nhanh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.”

Trần Kiệt hướng về phía Triệu Hàm, tự nhiên sẽ bảo vệ Triệu Hàm, hắn từ lễ mừng năm mới đã nhìn ra, phản quân cho dù chiếm cứ nhiều địa phương, những binh lĩnh dày dặn kinh nghiệm bị bọn họ nghĩ biện pháp để kéo dài nhiệm vụ, mặc kệ là làm hậu cần hay là những việc khác, phản quân cản bản là không thể bổ sung vào.

Cho nên Trần Kiết trước tiên mang theo Triệu Hàm trước lập công lao, đây chỉ là muốn kiểm tra Triệu Hàm, kế tiếp chính là chiến tranh phương bắc, bên kia từ lễ mừng năm mới năm trước đã bắt đầu rục rịch, Trần Kiệt đoán địch bắc tuyệt đối không vượt qua hai năm, khẳng định là muốn chiến tranh cùng Đại Hạ.

Đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể mang theo Triệu Hàm, nếu có chuyện xảy ra, Lâm Phàm cũng không thể trách hắn, Trần Kiệt chính là có một cảm giác không rõ, hắn cảm thấy một ngày nào đó Triệu Hàm sẽ trở thành đại tướng một phương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện