Xe ngựa lắc qua lắc lại hướng trấn Lạc Phượng đi đến, đầu Lâm Phàm dần dần dựa vào vai Lâm Phàm, tối hôm qua không ngủ tốt, xe ngựa lúc này lắc lư khiến cho Lâm Phàm có chút buồn ngủ.
Triệu Hàm tùy ý để cho Lâm Phàm dựa vào bờ vai của hắn, cũng không đánh thức Lâm Phàm, đi trấn Lạc Phương cũng phải hết một canh giờ, nhưng có thể để cho Lâm Phàm hảo hảo ngủ một giấc, Triệu Hàm chỉ là có chút không rõ, Lâm Phàm tối hôm qua làm gì mà không ngủ tốt. Dựa theo lẽ thường, buổi tối không có Tử An khóc nháo đòi đi tiểu, Lâm Phàm ngủ phải càng thêm an ổn chứ.
Triệu Hàm tự nhiên là không biết Lâm Phàm vì trong phòng quá mức im lặng, làm cho hắn không quen mới có thể ngủ không tốt.
Xe ngựa chạy trên đường đụng một viên đá, đầu Lâm Phàm đụng vào cánh tay của Triệu Hàm, Triệu Hàm thực ra không cảm thấy đau, lại khiến Lâm Phàm bị đụng tỉnh.
Lâm Phàm lắc đầu mở mắt hướng về phía Triệu Hàm nói: “Ngại qua, ta ngủ quên, sắp đến rồi à?”.
“Chắc là sắp đến rồi, chắc là còn một khắc nữa là đến nơi, ngươi tối hôm qua ngủ không tốt sao?” Triệu Hàm nhìn thấy dưới mắt Lâm Phàm hơi đen liền hỏi, bộ dạng Lâm Phàm hôm nay có chút tiều tụy, tinh thần cũng không tốt lắm.
Lâm Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết lại ngáp một cái mới nói: “Trong phòng quá im lặng có chút không quen, ngươi hắn là biết cuộc sống trước đây của ta, đi ngủ quá sớm ta sẽ không ngủ được, thật vất vả ngủ được thì đã phải tỉnh, sau nửa đêm tỉnh tỉnh ngủ ngủ, cảm giác phi thường không tốt”.
Triệu Hàm nghe được lời của Lâm Phàm liền trêu ghẹo nói: “Ngươi hay là muốn có người ngủ bên cạnh, ngươi thời điểm ngủ cùng cục cưng cũng không có tật xấu này”.
Lâm Phàm cũng không gật đầu cũng không phản đối, chỉ nói: “Có chút không quen mà thôi, chờ quen rồi là sẽ không có vấn đề”. Nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mặt trời đã lên rất cao, đã gần đến giữa trưa, nếu không phải hắn trì hoãn, lúc này hắn là đã đến lò gốm rồi.
Nửa khắc sau xe ngựa chạy đi qua trấn Lạc Phượng, tới lò gốm nơi mục đích lần này bọn họ tới trấn Lạc Phượng, Triệu Hàm kêu xa phu chờ ở bên ngoài, hai người rất nhanh đi vào trong viện.
Từ trong lò gốm có một cụ già nhìn thấy bọn Triệu Hàm phi thường nhiệt tình, hắn mang theo Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đi xem hàng mẫu của lò gốm, Lâm Phàm cầm lấy hàng mẫu kiểm tra, tuy rằng không thô ráp, nhưng màu sắc nhìn cho chút tối tăm, xúc cảm cũng không giống như chiếc bát nhẵn nhụi sáng bóng ngày đó.
Triệu Hàm hỏi Lâm Phàm thấy thế nào, hắn đối với những thứ này tuy rằng không hiểu biết nhiều lắm, thế nhưng cũng phân biệt được tốt xấu, những bình xứ này đối với nhà bình thường cũng coi như không tồi, cũng coi như là có chút tay nghề, thế nhưng ở trong mắt người nhà giàu thì không đáng là gì, cho dù là đồ gốm trong nhà chồng trước, so với những thứ này đẹp hơn nhiều.
Lâm Phàm lắc đầu, giá cả thì cũng không cao, bình sứ đắt nhất cũng năm mươi văn tiền, nhưng chất lượng thì kém rất nhiều, Lâm Phàm muốn buôn bán theo con đường sa hoa, vì thế đóng gói nhất định phải là cao cấp nhất, không thể qua loa cho xong việc được.
Tiếp theo Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đến một lò gốm khác ở trấn Lạc Phượng, thế nhưng so với nhà ban đầu còn kém hơn một chút, Lâm Phàm hôm nay xem như tay không mà về.
Nhưng vận khí của Triệu Hàm thật không tồi, đi thôn trấn của người bắt rắn thì thu mua được hơn mười con độc xà, những con này đều có thể dùng ủ rượu thuốc, đáng tiếc không có rắn hổ mang, nếu không sẽ có thể ủ rượu rắn hổ mang, hơn nữa thêm một ít dược, giá trị có thể so với lần trước tăng lên rất nhiều.
Triệu Hàm cầm lồng rắn vỗ vỗ vai Lâm Phàm: “Đừng có gấp, ngày mai khai trương để Ngô bá trông cửa hàng, chúng ta đi thôn trấn ngày hôm đó ngươi hỏi thăm xem, nếu có thể làm ra chiếc chén tốt như vậy, như vậy thì bình sứ cũng sẽ không kém, hôm nay chúng ta về trước, sắc mặt ngươi không tốt lắm, trước nghỉ ngơi một ngày cho tốt, nếu là buổi tối không ngủ ngon, ta để Tử An ngủ cùng ngươi.
Tinh thần Lâm Phàm có chút sa sút, nhưng thật ra cũng không có quá thất vọng, ban đầu chỉ là đi nhìn xem, dù sao bên này so với cái thôn hắn nghe ngóng được thì gần hơn một ít, nếu bên này không có, vậy có thể đi qua trấn Hư Trúc nhìn xem, cho dù giá cả cao quá vậy thì không có biện pháp, buôn bán theo kiểu cao quý mà đóng gói không tốt, vậy thì chuyển sáng kiểu bình dân thì có thể mua bình sứ thô ráp một chút hơn mười văn một bình.
Lâm Phàm đã có ý tưởng, lúc này cũng sẽ không gấp, cửa hàng ngày mai mới khai trương, muốn có danh tiếng vẫn là cần phải có thời gian, hắn hoàn toàn có thời gian để chuẩn bị.
Triệu Hàm lại mua một ít dược liệu mới mẻ, những loại dược liệu này đều là Ngô bá yêu cầu, cầm lấy đi bào chế một chút là có thể lấy nhưỡng rượu, Ngô bá đối với những cái khác cũng không để ý, chỉ có chuyện nhưỡng rượu là hắn không bao giờ qua loa.
Trên đường lại trì hoãn một chút, thời điểm hai người trở lại thành đã là chạng vạng. Lâm Phàm đẩy ra cửa viện, liền nhìn thấy Ngô bá đang đút sữa dê cho Tử An, Tử An đại khái là nghe được động tĩnh, đầu lập tức ngoảnh lại đây, thời điểm nhìn thấy Triệu Hàm, tay nhỏ lập tức giơ ra, còn oa oa kêu lên, đại khái là muốn a mỗ ôm một cái.
Lâm Phàm buông vài loại dược liệu ở trên tay xuống, sau khi rửa mặt liền thay Ngô bá đút sữa cho đứa nhỏ, tiểu tử kia ban đầu vẫn nháo loạn, lúc này cuối cùng cũng an tĩnh lại. Triệu Hàm nhìn thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, cuối cùng buông lỏng trái tim đi làm cơm chiều.
Ngô bá tại lúc Lâm Phàm tiếp nhận đứa nhỏ nói có chuyện muốn ra ngoài, thế nhưng hắn rất nhanh sẽ trở về, kêu Lâm Phàm trông đứa nhỏ, ngay cả sở thích đùa nghịch độc xà của hắn cũng bị bỏ qua một bên.
Nhìn thấy Ngô bá thần thần bí bí Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều, ở trong mắt hắn lão nhân xuất môn đi bộ rất là bình thường, nào nào nghĩ Ngô bá đang làm chuyện tiền trảm hậu tấu, hơn nữa lão nhân gia còn làm chuyện khiến hắn không thể ngờ được, dù sao lão nhân gia là quan tâm đến thân thể bọn hắn.
Triệu Hàm làm xong cơm kêu Lâm Phàm vào ăn, mời phát hiện Ngô bá không ở nhà, hai người đành ngồi trong sân chờ Ngô bá trở về, dù sao Ngô bá là trưởng bối, sự tôn kính ấy hai người đương nhiên là phải có.
Ngay tại lúc Triệu Hàm tiếp nhận Tử An đang khẩn cấp muốn vươn lại đây, cửa sân rốt cục bị đẩy ra, Ngô bá mang theo một lão bá tuổi khá cao trở về, trong tay lão giả mang theo một cái hộp gỗ, Lâm Phàm nhìn thoáng qua có chút kỳ quái, này sao lại giống tạo hình của thầy thuốc trên TV, trong nhà lại không có ai sinh bệnh, Ngô bá như thế nào lại mang thầy thuốc trở về, chẳng lẽ thân thể Ngô bá không thoải mái.
“Ngô bá, thân thể ngài không thoải mái sao?” Lâm Phàm thấy người lại đây lập tức hỏi, hắn có chút khẩn trương, phải biết rằng nhà có một lão nhân như có một bảo vật, Ngô bá đối với bọn họ cũng như vậy, còn giúp trông Tử An, Lâm Phàm cũng cảm kích lão nhân gia, cũng không hy vọng lão nhân gia sinh bệnh.
Ngô bá nghe được lời của Lâm Phàm lập tức dài mặt quát lớn: “Ngươi liền mong muốn Ngô bá sinh bệnh như vậy, tiểu tử thân thể Ngô bá rất cường tráng, ta tìm đại phu đến đây không phải vì hai người các ngươi. Triệu Hàm sinh đứa nhỏ khí huyết bị ảnh hưởng, thân thể của ngươi cũng không cường tráng, hiện giờ điều kiện trong nhà tốt lắm, tự nhiên phải kiểm tra thật tốt một phen, để cho thầy thuốc khai chút thuốc điều dưỡng thân thể, thừa dịp các người còn trẻ sinh thêm hài tử, ta cũng giúp các người trông một thể, bằng không qua vài năm nữa Ngô bá lớn tuổi, liền không thể giúp làm gì”.
Lâm Phàm lại không nghĩ động tác của Ngô bá lại nhanh như vậy, Triệu Hàm buổi sáng vừa mới lấy cớ, Ngô bá chạng vạng liền tìm thấy thuốc đến xem cho bọn họ.
Hai người nhìn nhau cười cười, lúc này cũng không thể trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Ngô bá, lão đại phu trong viện mở ra hòm thuốc, cầm ra một cái lót tay bằng vải bông, Triệu Hàm trước để cho lão đại phu xem bệnh trước, lão đại phu sau khi bắt mạch liền cười nói: “Thân thể của ngươi tĩnh dưỡng thật không tồi, khí huyết cũng đủ, thân thể không có vấn đề”.
Triệu Hàm tự nhiên rõ ràng, thời điểm trước đây hắn sinh sản không có ảnh hưởng đến khí huyết, trải qua nửa năm thân thể đã sớm khôi phục.
Nhưng đến phiên Lâm Phàm ngồi xuống cho lão đại phu bắt mạch, lão nhân gia liền ngẩn đầu vuốt râu, đuôi mày dần dần nhăn lại, qua một lúc mới mở miệng: “Thân thể của ngươi có chút vấn đề, trước đây không có điều dưỡng tốt, khí huyết không đủ, thân thể suy yếu. Hiện tại nếu không chú ý, không bồi dưỡng thân thể thật tốt, tương lai ngươi sẽ đoản mệnh. Cũng may hiện tại tuổi ngươi không lớn, thời điểm cơ thể đang phát triển, kêu vợ ngươi làm nhiều thức ăn bổ dưỡng cho ngươi, ta khai cho ngươi mấy đơn thuốc, điều dưỡng thật tốt, thân thể của ngươi mới có thể khỏe mạnh lại được”.
Lời nói phía trước của thấy thuốc khiến cho Triệu Hàm rất sốc, đợi thầy thuốc nói có thể bồi bổ trở về, trái tìm hắn mới buông xuống. Lâm Phàm nhưng cũng không để ý, hắn mới mười bảy tuổi, ăn nhiều một chút, rồi vận động thật tốt thì cơ thể sẽ dần tốt lên, phải biết rằng thân thể đời trước của hắn rất tốt, thật ra là ăn nhiều đồ ngon lắm nha.
Ở trong lòng Ngô bá cảm thấy may mắn, thật là gần giống với dự đoán của hắn, thân thể tiểu tử Lâm Phàm quả nhiên không tốt, cũng may lần này hắn mời đại phu đến xem cho Lâm Phàm, để cho trong lòng bọn họ biết được, nếu còn tiếp tục trì hoãn, nói không chừng tiểu tử Lâm Phàm còn nghĩ thân thể mình rất tốt.
Lão đại phu thấy người nhà bình tĩnh, liền tiếp tục nói: “Thân thể bị hư không thể bổ, phải sử dụng những loại thuốc bổ có công dụng ôn hòa, không thể sư dụng loại thuốc bổ có tác dụng mãnh liệt, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ tuổi không lớn, có thể chậm rãi điều trị, ngày thường các ngươi chú ý một chụt là có thể, qua mười ngày nửa tháng, ta sẽ đến chỗ các ngươi nhìn một cái, các ngươi phải điều trị khoàng một năm rưỡi, thì có thể khỏi hẳn”.
Ngô bá nghe xong liền hỏi lão đại phu vài câu, ba câu hắn hỏi đều không có ngoài chuyện đứa nhỏ, lão đại phủ ngẩng mặt vuốt râu nói với Ngô bá, sinh đứa nhỏ thật không có vấn đề. Nhưng là tốt nhất vẫn chờ thân thể hai người tốt lên thì mới sinh, hơn nữa thân thể hiện tại của Lâm Phàm cũng không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, bồi bổ cơ thể mới là chuyện quan trọng nhất. Lão đại phu nhìn Tử An còn nói thêm, đứa nhỏ đã có một đứa, vậy thì một năm rưỡu nữa hãy sinh cũng được, chờ nửa năm nữa thân thể Triệu Hàm khôi phục tốt hơn một chút, đến lúc đó sinh đứa nhỏ mới khỏe mạnh thông minh.
Ngô bá nghe lời của lão đại phu xong, cũng hiểu được, vì thể không kiên trì suy nghĩ lúc trước nữa. Hiện tại thân thể hắn cường tráng, chờ thêm mười năm nữa hẳn là không có vấn đề, đến lúc đó còn sợ vợ chồng son không sinh thêm hài tử sao.
Triệu Hàm cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần còn kịp chựa trị, chuyện tình sinh đứa nhỏ tự nhiên là không vội. Triệu Hàm mời lão đại phu ở lại ăn cơm, lão đại phụ sợ trong nhà lo lắng nên không đồng ý, Triệu Hàm không dữ lại, kêu Ngô bá cùng Lâm Phàm ăn cơm trước. Hắn đưa lão đại phu về, thuận tiền liền bốc thuốc luôn.
Mãi cho đến khi Lâm Phàm ăn cơm xong rửa sạch bát, lại tắm sạch sẽ cho Tử An xong, mới thấy Triệu Hàm trở về. Trên tay hắn còn mang theo bảy tám gói thuốc, một bàn tay khác thì cầm một hộp gỗ, cũng không biết bên trong để cái gì.
“Triệu Hàm ngươi đã trở lại, ta có chừa đồ ăn cho ngươi, ta đi hâm đồ ăn cho ngươi một chút, khẳng định là đã đói bụng rồi đi”. Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm sau, lập tức đem Tử An trong lòng đưa cho Ngô bá hướng Triệu Hàm nói.
Ngô bá nhìn tình cảm vợ chồng son cũng không tồi, tiếp nhận đứa nhỏ, cũng không ngăn Lâm Phàm đi vào bếp, rất thích ý tưởng Lâm Phàm đi hâm đồ ăn cho Triệu Hàm. Mấy chuyện nam tử không tiến phòng bếp vân vân, đối với Ngô bá cô đơn nhiều năm, mỗi ngày đều phải vào phòng bếp, hoàn toàn chính là một câu vô nghĩa.
Triệu Hàm sau khi nghe Lâm Phàm nói liền lắc đầu nói: “Không cần hâm, hiện tại cũng không phải mùa đông, ta tùy tiện ăn một chút là được. Ngươi trước đi tim ấm sắc thuốc, ta nhớ rõ chúng ta lúc dọn đồ cho Ngô bá có mang qua, ta mua một cây nhân sâm hơn hai mươi năm, để cắt vài miếng nấu lên cho ngươi uống, mỗi ngày cũng không cần nhiều lắm, nhưng uống một lần cũng tốt lên nhiều lắm, thầy thuốc nói không thể nấu chung với củ cải, nếu không sẽ mất hết dược hiệu”.
Ngô bá nghe xong gật gật đầu, hắn nhưỡng men rượu rắn, đối với dược liệu vẫn có chút hiểu biết, liền nói với Lâm Phàm vài câu, liền ôm Tử An vào phòng. Cảm tình của vợ chồng son không tồi, không cần hắn ở lại trong viện phiền muộn về việc tìm hài tử của hai người.
Triệu Hàm đứng ở phòng bếp vừa ăn, vừa chỉ huy Lâm Phàm nấu thuốc, Lâm Phàm lần đầu còn luống cuống chân tay, tuy rằng chưa nấu thuốc bao giờ, nhưng là nghe nói hương vị rất khó uống, Lâm Phàm liền nhíu mày, chẳng lẽ nửa năm sau của hắn phải uống loại thuốc bổ khó uống này, những ngày ấy chẳng phải là khó qua.
Mặc dù là nghĩ vậy, Lâm Phàm lại vui vẻ nói: “Triệu Hàm may mắn thân thể này của ta có chút suy yếu, bằng không tối nay Ngô ba chắc chắn sẽ ép chúng ta cùng một phòng.” Nói thật lời nói của lão đại phu khiến tâm lý của Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, không biết vì cái gì, Lâm Phàm ngủ cùng giường với Triệu Hàm sẽ có áp lực rất lớn, sẽ có cảm giác không được tự nhiên.
“Người liện sợ ngủ cùng phòng với ta như vậy, ta có thể làm gì ngươi, ta tình nguyện thân thể ngươi hảo hảo, hơn nữa chờ thêm một thời gian nữa thân thể của ngươi dưỡng tốt, Ngô bá sẽ lại nói nữa, đến lúc đó ngươi lại lấy cớ gì. Cho dù chúng ta cùng phòng, ngươi và ta đều không có tâm tư gì, ngươi có cái gì phải lo lắng, rõ ràng thời gian trước cũng rất tốt, ngươi chính là suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại nói những cái này còn hơi sớm, ngươi vẫn là nhanh chóng dưỡng tốt thân mình đi, Tử An không thể không có ngươi, ta hy vọng chúng ta sẽ giống như người một nhà cùng nhau trải qua những ngày sau này.” Triệu Hàm buống bát hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm liền suy nghĩ một chút nói: “Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, Ngô bá chỉ hi vọng chúng ta sẽ trải qua những ngày sau thật tốt, lão nhân gia hắn cũng chỉ là quan tâm chúng ta mà thôi. Ta chỉ là không quen hai đại nam nhân ngủ cùng một phòng, ngươi nói nếu nơi này có nữ nhân thật tốt, ta nhất định sẽ yêu thương họ.”
Sau đó hai người cùng trầm mặc, Triệu Hàm cắt vài miếng nhân sâm cho vào trong nước sôi, bỏ vào trong ấm trà rồi hướng Lâm Phàm nói: “Để thuốc đấy ta xem cho, ngươi một thân mồ hôi đi tắm trước đi, buổi tối nếu khát thì uống thêm trà”.
Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói xong cũng cảm thấy cả người mình dính dính, vừa rồi đốt lửa nấu thuốc, hắn cũng không quen lắm, cho nên thực khẩn trương khiến cho cả người ra một thân mồ hôi.
Nhìn thấy Lâm Phàm đi xa, Triệu Hàm mới bật cười một tiếng, tiểu tư kia như cũ không biết nhóm lửa, vừa rồi đốt bếp lò tay bị dính than, không chú ý lại đi lau mồ hôi trên mặt. Lúc này trên mặt có mấy vệt đen thui bộ dạng vừa ngốc vừa đáng yêu, Triệu Hàm không nói ra chỉ là sợ làm cho Lâm Phàm thẹn quá thành giận.
Ngô bá cũng không kiên trì hai người ngủ cùng phòng, điều này khiến trong lòng Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể quang minh chính đại phân phòng ngủ, điều này khiến cả người Lâm Phàm thực thoải mái. Tâm của Triệu Hàm cũng được buông lỏng, hắn lo lắng dọa đến Lâm Phàm, hiện tại bọn họ ở chung cũng không tồi, chỉ cần bọn họ ở chung hòa hợp hơn nửa năm, tin tưởng Lâm Phàm có thể thích ứng được với nơi này, đồng thời hắn cũng tin tưởng có thể làm cho Lâm Phàm thích chính mình, đến lúc đó sẽ không tồn tại vấn đề phân phòng này.
Triệu Hàm lúc nhìn thấy Ngô bá đứa thầy thuốc trở về, thật sự là sợ muốn chảy mồ hôi, lo lắng Ngô bá biến khéo thành vụng làm cho tâm của Lâm Phàm sinh khúc mắc, hiện tại rốt cục mọi thứ đã sóng yên biển lặng.
Lâm Phàm sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Triệu Hàm đã đem dược nấu tốt lắm, sợ vị thuốc khó ngửi, Triệu Hàm không có mang dược nấu ở trong nhà, để ở trên bàn ở trong viện, nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, Triệu Hàm liền lên tiếng nói: “Phàm tử dược đã nấu tốt lắm, chờ nguội một chút là có thể uống, trà lạnh cũng đã tốt lắm rồi, ngươi khát nước thì có thể uống một chút, ta đi tắm rửa”.
Lâm Phàm gật gật đầu, ở cổ đại ban ngày tuy rằng rất nóng, thế nhưng buổi tối mát mẻ nhiều lắm, đi tới nhấc lên ấm trà lạnh, Lâm Phàm nói nhiều liền uống vài ngụm, nước trà ấm áp chảy qua cổ họng khiến cho Lâm Phàm cảm giác cả người sảng khoái, miệng cũng không có khô như vậy.
Ánh sáng của đèn lồng thu hút mấy con côn trùng bay tới, Lâm Phàm thổi thổi chén thuốc trong chốc lát, mặt mày nhăn lại, hương vị thật là không tốt lắm, trong lòng nghĩ có nên bàn bạc lại với Triệu Hàm về những gói thuốc còn lại hay không, hắn sẽ không uống dược, trực tiếp ăn đồ bổ có được không.”
Thế nhưng dược cũng đã mua rồi, cũng không thể vứt bỏ, đều nói tìm bạc rất khó, lúc này Lâm Phàm cũng bắt đầu để ý đến tiền bạc, đã biết luyến tiếc không thể tùy tiện lãng phí. Cảm giác dược trong tay không còn nóng như ban đầu nữa, Lâm Phàm trực tiếp một hơi uống hết, tuy rằng hương vị thật là khó uống, cảm giác càng uống càng mạnh. Nhìn qua bát nước Triệu Hàm đã sớm chuẩn bị bên cạnh, Lâm Phàm súc miệng vài lần, liền nhét một viên đường vào miệng, lúc này hương vị trong miệng mới tan đi.
Bộ dáng Triệu Hàm cũng như ngày hôm qua đi tới, đi đến trước mặt Lâm Phàm liền dừng lại nói: “Uống dược rồi.”
“Uống rồi, ngươi còn sợ ta đổ thuốc đi sao, kia là dùng bạc để mua, đổ đi rất tiếc.” Lâm Phàm bĩu môi nói, tiền đều là hắn dùng mồ hôi nước mắt kiếm được, nếu là đời trước uống loại thuốc như vậy có thể là hắn đã mang đi đổ.
Triệu Hàm nghe Lâm Phàm tính tình trẻ con nói chuyện liền cười nói: “Như thế nào lại như vậy, ngươi cũng không phải là tiểu hài tử, nếu đã uống dược rồi thì đi ngủ sớm một chút đi, không phải nói là ngày mai muốn để Ngô bá xem cửa tiệm sao, chúng ta đi trấn Hư Trúc xem bình sứ, hy vọng bình sứ bên kia sẽ phù hợp với yêu cầu của ngươi, ngay mai chúng ta đi sớm một chút, vậy thì sẽ trở về sớm một chút”.
Lâm Phàm nghe xong gật gật đầu, đem đường trong miệng cắn nghe rộp rộp, miệng đầy vị ngọt bị trà lạnh cuốn đi hết, mùi thuốc đông y trong miệng cuối cùng cũng tản đi, đứng lên duỗi thắt lưng, Lâm Phàm hướng Triệu Hàm nói: “Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, hy vọng ngày mai có thể tìm được bình sứ thích hợp, ngủ ngon.”
Triệu Hàm cũng nói một câu ngủ ngon, nhìn thấy Lâm Phàm đi vào phòng, hắn cười lắc đầu, tiểu tử này thỉnh thoảng sẽ lộ tính trẻ con, rõ ràng nói với hắn đã hai mươi tuổi, xem ra đại ca Lâm Phàm nhìn thì hay khi dễ đệ đệ, kỳ thật hắn rất thương yêu đệ đệ, bằng không Lâm Phàm như thế nào thỉnh thoảng lộ ra tính trẻ con như vậy.
Triệu Hàm tùy ý để cho Lâm Phàm dựa vào bờ vai của hắn, cũng không đánh thức Lâm Phàm, đi trấn Lạc Phương cũng phải hết một canh giờ, nhưng có thể để cho Lâm Phàm hảo hảo ngủ một giấc, Triệu Hàm chỉ là có chút không rõ, Lâm Phàm tối hôm qua làm gì mà không ngủ tốt. Dựa theo lẽ thường, buổi tối không có Tử An khóc nháo đòi đi tiểu, Lâm Phàm ngủ phải càng thêm an ổn chứ.
Triệu Hàm tự nhiên là không biết Lâm Phàm vì trong phòng quá mức im lặng, làm cho hắn không quen mới có thể ngủ không tốt.
Xe ngựa chạy trên đường đụng một viên đá, đầu Lâm Phàm đụng vào cánh tay của Triệu Hàm, Triệu Hàm thực ra không cảm thấy đau, lại khiến Lâm Phàm bị đụng tỉnh.
Lâm Phàm lắc đầu mở mắt hướng về phía Triệu Hàm nói: “Ngại qua, ta ngủ quên, sắp đến rồi à?”.
“Chắc là sắp đến rồi, chắc là còn một khắc nữa là đến nơi, ngươi tối hôm qua ngủ không tốt sao?” Triệu Hàm nhìn thấy dưới mắt Lâm Phàm hơi đen liền hỏi, bộ dạng Lâm Phàm hôm nay có chút tiều tụy, tinh thần cũng không tốt lắm.
Lâm Phàm gật gật đầu tỏ vẻ đã biết lại ngáp một cái mới nói: “Trong phòng quá im lặng có chút không quen, ngươi hắn là biết cuộc sống trước đây của ta, đi ngủ quá sớm ta sẽ không ngủ được, thật vất vả ngủ được thì đã phải tỉnh, sau nửa đêm tỉnh tỉnh ngủ ngủ, cảm giác phi thường không tốt”.
Triệu Hàm nghe được lời của Lâm Phàm liền trêu ghẹo nói: “Ngươi hay là muốn có người ngủ bên cạnh, ngươi thời điểm ngủ cùng cục cưng cũng không có tật xấu này”.
Lâm Phàm cũng không gật đầu cũng không phản đối, chỉ nói: “Có chút không quen mà thôi, chờ quen rồi là sẽ không có vấn đề”. Nói xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc này mặt trời đã lên rất cao, đã gần đến giữa trưa, nếu không phải hắn trì hoãn, lúc này hắn là đã đến lò gốm rồi.
Nửa khắc sau xe ngựa chạy đi qua trấn Lạc Phượng, tới lò gốm nơi mục đích lần này bọn họ tới trấn Lạc Phượng, Triệu Hàm kêu xa phu chờ ở bên ngoài, hai người rất nhanh đi vào trong viện.
Từ trong lò gốm có một cụ già nhìn thấy bọn Triệu Hàm phi thường nhiệt tình, hắn mang theo Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đi xem hàng mẫu của lò gốm, Lâm Phàm cầm lấy hàng mẫu kiểm tra, tuy rằng không thô ráp, nhưng màu sắc nhìn cho chút tối tăm, xúc cảm cũng không giống như chiếc bát nhẵn nhụi sáng bóng ngày đó.
Triệu Hàm hỏi Lâm Phàm thấy thế nào, hắn đối với những thứ này tuy rằng không hiểu biết nhiều lắm, thế nhưng cũng phân biệt được tốt xấu, những bình xứ này đối với nhà bình thường cũng coi như không tồi, cũng coi như là có chút tay nghề, thế nhưng ở trong mắt người nhà giàu thì không đáng là gì, cho dù là đồ gốm trong nhà chồng trước, so với những thứ này đẹp hơn nhiều.
Lâm Phàm lắc đầu, giá cả thì cũng không cao, bình sứ đắt nhất cũng năm mươi văn tiền, nhưng chất lượng thì kém rất nhiều, Lâm Phàm muốn buôn bán theo con đường sa hoa, vì thế đóng gói nhất định phải là cao cấp nhất, không thể qua loa cho xong việc được.
Tiếp theo Lâm Phàm cùng Triệu Hàm đến một lò gốm khác ở trấn Lạc Phượng, thế nhưng so với nhà ban đầu còn kém hơn một chút, Lâm Phàm hôm nay xem như tay không mà về.
Nhưng vận khí của Triệu Hàm thật không tồi, đi thôn trấn của người bắt rắn thì thu mua được hơn mười con độc xà, những con này đều có thể dùng ủ rượu thuốc, đáng tiếc không có rắn hổ mang, nếu không sẽ có thể ủ rượu rắn hổ mang, hơn nữa thêm một ít dược, giá trị có thể so với lần trước tăng lên rất nhiều.
Triệu Hàm cầm lồng rắn vỗ vỗ vai Lâm Phàm: “Đừng có gấp, ngày mai khai trương để Ngô bá trông cửa hàng, chúng ta đi thôn trấn ngày hôm đó ngươi hỏi thăm xem, nếu có thể làm ra chiếc chén tốt như vậy, như vậy thì bình sứ cũng sẽ không kém, hôm nay chúng ta về trước, sắc mặt ngươi không tốt lắm, trước nghỉ ngơi một ngày cho tốt, nếu là buổi tối không ngủ ngon, ta để Tử An ngủ cùng ngươi.
Tinh thần Lâm Phàm có chút sa sút, nhưng thật ra cũng không có quá thất vọng, ban đầu chỉ là đi nhìn xem, dù sao bên này so với cái thôn hắn nghe ngóng được thì gần hơn một ít, nếu bên này không có, vậy có thể đi qua trấn Hư Trúc nhìn xem, cho dù giá cả cao quá vậy thì không có biện pháp, buôn bán theo kiểu cao quý mà đóng gói không tốt, vậy thì chuyển sáng kiểu bình dân thì có thể mua bình sứ thô ráp một chút hơn mười văn một bình.
Lâm Phàm đã có ý tưởng, lúc này cũng sẽ không gấp, cửa hàng ngày mai mới khai trương, muốn có danh tiếng vẫn là cần phải có thời gian, hắn hoàn toàn có thời gian để chuẩn bị.
Triệu Hàm lại mua một ít dược liệu mới mẻ, những loại dược liệu này đều là Ngô bá yêu cầu, cầm lấy đi bào chế một chút là có thể lấy nhưỡng rượu, Ngô bá đối với những cái khác cũng không để ý, chỉ có chuyện nhưỡng rượu là hắn không bao giờ qua loa.
Trên đường lại trì hoãn một chút, thời điểm hai người trở lại thành đã là chạng vạng. Lâm Phàm đẩy ra cửa viện, liền nhìn thấy Ngô bá đang đút sữa dê cho Tử An, Tử An đại khái là nghe được động tĩnh, đầu lập tức ngoảnh lại đây, thời điểm nhìn thấy Triệu Hàm, tay nhỏ lập tức giơ ra, còn oa oa kêu lên, đại khái là muốn a mỗ ôm một cái.
Lâm Phàm buông vài loại dược liệu ở trên tay xuống, sau khi rửa mặt liền thay Ngô bá đút sữa cho đứa nhỏ, tiểu tử kia ban đầu vẫn nháo loạn, lúc này cuối cùng cũng an tĩnh lại. Triệu Hàm nhìn thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, cuối cùng buông lỏng trái tim đi làm cơm chiều.
Ngô bá tại lúc Lâm Phàm tiếp nhận đứa nhỏ nói có chuyện muốn ra ngoài, thế nhưng hắn rất nhanh sẽ trở về, kêu Lâm Phàm trông đứa nhỏ, ngay cả sở thích đùa nghịch độc xà của hắn cũng bị bỏ qua một bên.
Nhìn thấy Ngô bá thần thần bí bí Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều, ở trong mắt hắn lão nhân xuất môn đi bộ rất là bình thường, nào nào nghĩ Ngô bá đang làm chuyện tiền trảm hậu tấu, hơn nữa lão nhân gia còn làm chuyện khiến hắn không thể ngờ được, dù sao lão nhân gia là quan tâm đến thân thể bọn hắn.
Triệu Hàm làm xong cơm kêu Lâm Phàm vào ăn, mời phát hiện Ngô bá không ở nhà, hai người đành ngồi trong sân chờ Ngô bá trở về, dù sao Ngô bá là trưởng bối, sự tôn kính ấy hai người đương nhiên là phải có.
Ngay tại lúc Triệu Hàm tiếp nhận Tử An đang khẩn cấp muốn vươn lại đây, cửa sân rốt cục bị đẩy ra, Ngô bá mang theo một lão bá tuổi khá cao trở về, trong tay lão giả mang theo một cái hộp gỗ, Lâm Phàm nhìn thoáng qua có chút kỳ quái, này sao lại giống tạo hình của thầy thuốc trên TV, trong nhà lại không có ai sinh bệnh, Ngô bá như thế nào lại mang thầy thuốc trở về, chẳng lẽ thân thể Ngô bá không thoải mái.
“Ngô bá, thân thể ngài không thoải mái sao?” Lâm Phàm thấy người lại đây lập tức hỏi, hắn có chút khẩn trương, phải biết rằng nhà có một lão nhân như có một bảo vật, Ngô bá đối với bọn họ cũng như vậy, còn giúp trông Tử An, Lâm Phàm cũng cảm kích lão nhân gia, cũng không hy vọng lão nhân gia sinh bệnh.
Ngô bá nghe được lời của Lâm Phàm lập tức dài mặt quát lớn: “Ngươi liền mong muốn Ngô bá sinh bệnh như vậy, tiểu tử thân thể Ngô bá rất cường tráng, ta tìm đại phu đến đây không phải vì hai người các ngươi. Triệu Hàm sinh đứa nhỏ khí huyết bị ảnh hưởng, thân thể của ngươi cũng không cường tráng, hiện giờ điều kiện trong nhà tốt lắm, tự nhiên phải kiểm tra thật tốt một phen, để cho thầy thuốc khai chút thuốc điều dưỡng thân thể, thừa dịp các người còn trẻ sinh thêm hài tử, ta cũng giúp các người trông một thể, bằng không qua vài năm nữa Ngô bá lớn tuổi, liền không thể giúp làm gì”.
Lâm Phàm lại không nghĩ động tác của Ngô bá lại nhanh như vậy, Triệu Hàm buổi sáng vừa mới lấy cớ, Ngô bá chạng vạng liền tìm thấy thuốc đến xem cho bọn họ.
Hai người nhìn nhau cười cười, lúc này cũng không thể trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Ngô bá, lão đại phu trong viện mở ra hòm thuốc, cầm ra một cái lót tay bằng vải bông, Triệu Hàm trước để cho lão đại phu xem bệnh trước, lão đại phu sau khi bắt mạch liền cười nói: “Thân thể của ngươi tĩnh dưỡng thật không tồi, khí huyết cũng đủ, thân thể không có vấn đề”.
Triệu Hàm tự nhiên rõ ràng, thời điểm trước đây hắn sinh sản không có ảnh hưởng đến khí huyết, trải qua nửa năm thân thể đã sớm khôi phục.
Nhưng đến phiên Lâm Phàm ngồi xuống cho lão đại phu bắt mạch, lão nhân gia liền ngẩn đầu vuốt râu, đuôi mày dần dần nhăn lại, qua một lúc mới mở miệng: “Thân thể của ngươi có chút vấn đề, trước đây không có điều dưỡng tốt, khí huyết không đủ, thân thể suy yếu. Hiện tại nếu không chú ý, không bồi dưỡng thân thể thật tốt, tương lai ngươi sẽ đoản mệnh. Cũng may hiện tại tuổi ngươi không lớn, thời điểm cơ thể đang phát triển, kêu vợ ngươi làm nhiều thức ăn bổ dưỡng cho ngươi, ta khai cho ngươi mấy đơn thuốc, điều dưỡng thật tốt, thân thể của ngươi mới có thể khỏe mạnh lại được”.
Lời nói phía trước của thấy thuốc khiến cho Triệu Hàm rất sốc, đợi thầy thuốc nói có thể bồi bổ trở về, trái tìm hắn mới buông xuống. Lâm Phàm nhưng cũng không để ý, hắn mới mười bảy tuổi, ăn nhiều một chút, rồi vận động thật tốt thì cơ thể sẽ dần tốt lên, phải biết rằng thân thể đời trước của hắn rất tốt, thật ra là ăn nhiều đồ ngon lắm nha.
Ở trong lòng Ngô bá cảm thấy may mắn, thật là gần giống với dự đoán của hắn, thân thể tiểu tử Lâm Phàm quả nhiên không tốt, cũng may lần này hắn mời đại phu đến xem cho Lâm Phàm, để cho trong lòng bọn họ biết được, nếu còn tiếp tục trì hoãn, nói không chừng tiểu tử Lâm Phàm còn nghĩ thân thể mình rất tốt.
Lão đại phu thấy người nhà bình tĩnh, liền tiếp tục nói: “Thân thể bị hư không thể bổ, phải sử dụng những loại thuốc bổ có công dụng ôn hòa, không thể sư dụng loại thuốc bổ có tác dụng mãnh liệt, nếu không sẽ xảy ra vấn đề, bây giờ tuổi không lớn, có thể chậm rãi điều trị, ngày thường các ngươi chú ý một chụt là có thể, qua mười ngày nửa tháng, ta sẽ đến chỗ các ngươi nhìn một cái, các ngươi phải điều trị khoàng một năm rưỡi, thì có thể khỏi hẳn”.
Ngô bá nghe xong liền hỏi lão đại phu vài câu, ba câu hắn hỏi đều không có ngoài chuyện đứa nhỏ, lão đại phủ ngẩng mặt vuốt râu nói với Ngô bá, sinh đứa nhỏ thật không có vấn đề. Nhưng là tốt nhất vẫn chờ thân thể hai người tốt lên thì mới sinh, hơn nữa thân thể hiện tại của Lâm Phàm cũng không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, bồi bổ cơ thể mới là chuyện quan trọng nhất. Lão đại phu nhìn Tử An còn nói thêm, đứa nhỏ đã có một đứa, vậy thì một năm rưỡu nữa hãy sinh cũng được, chờ nửa năm nữa thân thể Triệu Hàm khôi phục tốt hơn một chút, đến lúc đó sinh đứa nhỏ mới khỏe mạnh thông minh.
Ngô bá nghe lời của lão đại phu xong, cũng hiểu được, vì thể không kiên trì suy nghĩ lúc trước nữa. Hiện tại thân thể hắn cường tráng, chờ thêm mười năm nữa hẳn là không có vấn đề, đến lúc đó còn sợ vợ chồng son không sinh thêm hài tử sao.
Triệu Hàm cũng gật đầu đồng ý, chỉ cần còn kịp chựa trị, chuyện tình sinh đứa nhỏ tự nhiên là không vội. Triệu Hàm mời lão đại phu ở lại ăn cơm, lão đại phụ sợ trong nhà lo lắng nên không đồng ý, Triệu Hàm không dữ lại, kêu Ngô bá cùng Lâm Phàm ăn cơm trước. Hắn đưa lão đại phu về, thuận tiền liền bốc thuốc luôn.
Mãi cho đến khi Lâm Phàm ăn cơm xong rửa sạch bát, lại tắm sạch sẽ cho Tử An xong, mới thấy Triệu Hàm trở về. Trên tay hắn còn mang theo bảy tám gói thuốc, một bàn tay khác thì cầm một hộp gỗ, cũng không biết bên trong để cái gì.
“Triệu Hàm ngươi đã trở lại, ta có chừa đồ ăn cho ngươi, ta đi hâm đồ ăn cho ngươi một chút, khẳng định là đã đói bụng rồi đi”. Lâm Phàm nhìn Triệu Hàm sau, lập tức đem Tử An trong lòng đưa cho Ngô bá hướng Triệu Hàm nói.
Ngô bá nhìn tình cảm vợ chồng son cũng không tồi, tiếp nhận đứa nhỏ, cũng không ngăn Lâm Phàm đi vào bếp, rất thích ý tưởng Lâm Phàm đi hâm đồ ăn cho Triệu Hàm. Mấy chuyện nam tử không tiến phòng bếp vân vân, đối với Ngô bá cô đơn nhiều năm, mỗi ngày đều phải vào phòng bếp, hoàn toàn chính là một câu vô nghĩa.
Triệu Hàm sau khi nghe Lâm Phàm nói liền lắc đầu nói: “Không cần hâm, hiện tại cũng không phải mùa đông, ta tùy tiện ăn một chút là được. Ngươi trước đi tim ấm sắc thuốc, ta nhớ rõ chúng ta lúc dọn đồ cho Ngô bá có mang qua, ta mua một cây nhân sâm hơn hai mươi năm, để cắt vài miếng nấu lên cho ngươi uống, mỗi ngày cũng không cần nhiều lắm, nhưng uống một lần cũng tốt lên nhiều lắm, thầy thuốc nói không thể nấu chung với củ cải, nếu không sẽ mất hết dược hiệu”.
Ngô bá nghe xong gật gật đầu, hắn nhưỡng men rượu rắn, đối với dược liệu vẫn có chút hiểu biết, liền nói với Lâm Phàm vài câu, liền ôm Tử An vào phòng. Cảm tình của vợ chồng son không tồi, không cần hắn ở lại trong viện phiền muộn về việc tìm hài tử của hai người.
Triệu Hàm đứng ở phòng bếp vừa ăn, vừa chỉ huy Lâm Phàm nấu thuốc, Lâm Phàm lần đầu còn luống cuống chân tay, tuy rằng chưa nấu thuốc bao giờ, nhưng là nghe nói hương vị rất khó uống, Lâm Phàm liền nhíu mày, chẳng lẽ nửa năm sau của hắn phải uống loại thuốc bổ khó uống này, những ngày ấy chẳng phải là khó qua.
Mặc dù là nghĩ vậy, Lâm Phàm lại vui vẻ nói: “Triệu Hàm may mắn thân thể này của ta có chút suy yếu, bằng không tối nay Ngô ba chắc chắn sẽ ép chúng ta cùng một phòng.” Nói thật lời nói của lão đại phu khiến tâm lý của Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, không biết vì cái gì, Lâm Phàm ngủ cùng giường với Triệu Hàm sẽ có áp lực rất lớn, sẽ có cảm giác không được tự nhiên.
“Người liện sợ ngủ cùng phòng với ta như vậy, ta có thể làm gì ngươi, ta tình nguyện thân thể ngươi hảo hảo, hơn nữa chờ thêm một thời gian nữa thân thể của ngươi dưỡng tốt, Ngô bá sẽ lại nói nữa, đến lúc đó ngươi lại lấy cớ gì. Cho dù chúng ta cùng phòng, ngươi và ta đều không có tâm tư gì, ngươi có cái gì phải lo lắng, rõ ràng thời gian trước cũng rất tốt, ngươi chính là suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại nói những cái này còn hơi sớm, ngươi vẫn là nhanh chóng dưỡng tốt thân mình đi, Tử An không thể không có ngươi, ta hy vọng chúng ta sẽ giống như người một nhà cùng nhau trải qua những ngày sau này.” Triệu Hàm buống bát hướng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm liền suy nghĩ một chút nói: “Ngươi nói cũng không phải không có đạo lý, Ngô bá chỉ hi vọng chúng ta sẽ trải qua những ngày sau thật tốt, lão nhân gia hắn cũng chỉ là quan tâm chúng ta mà thôi. Ta chỉ là không quen hai đại nam nhân ngủ cùng một phòng, ngươi nói nếu nơi này có nữ nhân thật tốt, ta nhất định sẽ yêu thương họ.”
Sau đó hai người cùng trầm mặc, Triệu Hàm cắt vài miếng nhân sâm cho vào trong nước sôi, bỏ vào trong ấm trà rồi hướng Lâm Phàm nói: “Để thuốc đấy ta xem cho, ngươi một thân mồ hôi đi tắm trước đi, buổi tối nếu khát thì uống thêm trà”.
Lâm Phàm nghe Triệu Hàm nói xong cũng cảm thấy cả người mình dính dính, vừa rồi đốt lửa nấu thuốc, hắn cũng không quen lắm, cho nên thực khẩn trương khiến cho cả người ra một thân mồ hôi.
Nhìn thấy Lâm Phàm đi xa, Triệu Hàm mới bật cười một tiếng, tiểu tư kia như cũ không biết nhóm lửa, vừa rồi đốt bếp lò tay bị dính than, không chú ý lại đi lau mồ hôi trên mặt. Lúc này trên mặt có mấy vệt đen thui bộ dạng vừa ngốc vừa đáng yêu, Triệu Hàm không nói ra chỉ là sợ làm cho Lâm Phàm thẹn quá thành giận.
Ngô bá cũng không kiên trì hai người ngủ cùng phòng, điều này khiến trong lòng Lâm Phàm nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể quang minh chính đại phân phòng ngủ, điều này khiến cả người Lâm Phàm thực thoải mái. Tâm của Triệu Hàm cũng được buông lỏng, hắn lo lắng dọa đến Lâm Phàm, hiện tại bọn họ ở chung cũng không tồi, chỉ cần bọn họ ở chung hòa hợp hơn nửa năm, tin tưởng Lâm Phàm có thể thích ứng được với nơi này, đồng thời hắn cũng tin tưởng có thể làm cho Lâm Phàm thích chính mình, đến lúc đó sẽ không tồn tại vấn đề phân phòng này.
Triệu Hàm lúc nhìn thấy Ngô bá đứa thầy thuốc trở về, thật sự là sợ muốn chảy mồ hôi, lo lắng Ngô bá biến khéo thành vụng làm cho tâm của Lâm Phàm sinh khúc mắc, hiện tại rốt cục mọi thứ đã sóng yên biển lặng.
Lâm Phàm sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, Triệu Hàm đã đem dược nấu tốt lắm, sợ vị thuốc khó ngửi, Triệu Hàm không có mang dược nấu ở trong nhà, để ở trên bàn ở trong viện, nhìn thấy Lâm Phàm đi ra, Triệu Hàm liền lên tiếng nói: “Phàm tử dược đã nấu tốt lắm, chờ nguội một chút là có thể uống, trà lạnh cũng đã tốt lắm rồi, ngươi khát nước thì có thể uống một chút, ta đi tắm rửa”.
Lâm Phàm gật gật đầu, ở cổ đại ban ngày tuy rằng rất nóng, thế nhưng buổi tối mát mẻ nhiều lắm, đi tới nhấc lên ấm trà lạnh, Lâm Phàm nói nhiều liền uống vài ngụm, nước trà ấm áp chảy qua cổ họng khiến cho Lâm Phàm cảm giác cả người sảng khoái, miệng cũng không có khô như vậy.
Ánh sáng của đèn lồng thu hút mấy con côn trùng bay tới, Lâm Phàm thổi thổi chén thuốc trong chốc lát, mặt mày nhăn lại, hương vị thật là không tốt lắm, trong lòng nghĩ có nên bàn bạc lại với Triệu Hàm về những gói thuốc còn lại hay không, hắn sẽ không uống dược, trực tiếp ăn đồ bổ có được không.”
Thế nhưng dược cũng đã mua rồi, cũng không thể vứt bỏ, đều nói tìm bạc rất khó, lúc này Lâm Phàm cũng bắt đầu để ý đến tiền bạc, đã biết luyến tiếc không thể tùy tiện lãng phí. Cảm giác dược trong tay không còn nóng như ban đầu nữa, Lâm Phàm trực tiếp một hơi uống hết, tuy rằng hương vị thật là khó uống, cảm giác càng uống càng mạnh. Nhìn qua bát nước Triệu Hàm đã sớm chuẩn bị bên cạnh, Lâm Phàm súc miệng vài lần, liền nhét một viên đường vào miệng, lúc này hương vị trong miệng mới tan đi.
Bộ dáng Triệu Hàm cũng như ngày hôm qua đi tới, đi đến trước mặt Lâm Phàm liền dừng lại nói: “Uống dược rồi.”
“Uống rồi, ngươi còn sợ ta đổ thuốc đi sao, kia là dùng bạc để mua, đổ đi rất tiếc.” Lâm Phàm bĩu môi nói, tiền đều là hắn dùng mồ hôi nước mắt kiếm được, nếu là đời trước uống loại thuốc như vậy có thể là hắn đã mang đi đổ.
Triệu Hàm nghe Lâm Phàm tính tình trẻ con nói chuyện liền cười nói: “Như thế nào lại như vậy, ngươi cũng không phải là tiểu hài tử, nếu đã uống dược rồi thì đi ngủ sớm một chút đi, không phải nói là ngày mai muốn để Ngô bá xem cửa tiệm sao, chúng ta đi trấn Hư Trúc xem bình sứ, hy vọng bình sứ bên kia sẽ phù hợp với yêu cầu của ngươi, ngay mai chúng ta đi sớm một chút, vậy thì sẽ trở về sớm một chút”.
Lâm Phàm nghe xong gật gật đầu, đem đường trong miệng cắn nghe rộp rộp, miệng đầy vị ngọt bị trà lạnh cuốn đi hết, mùi thuốc đông y trong miệng cuối cùng cũng tản đi, đứng lên duỗi thắt lưng, Lâm Phàm hướng Triệu Hàm nói: “Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, hy vọng ngày mai có thể tìm được bình sứ thích hợp, ngủ ngon.”
Triệu Hàm cũng nói một câu ngủ ngon, nhìn thấy Lâm Phàm đi vào phòng, hắn cười lắc đầu, tiểu tử này thỉnh thoảng sẽ lộ tính trẻ con, rõ ràng nói với hắn đã hai mươi tuổi, xem ra đại ca Lâm Phàm nhìn thì hay khi dễ đệ đệ, kỳ thật hắn rất thương yêu đệ đệ, bằng không Lâm Phàm như thế nào thỉnh thoảng lộ ra tính trẻ con như vậy.
Danh sách chương