Một lúc lâu sau, Giang Ngam Tịch mới lên tiếng, "Nhưng giường của Nguyên Nguyên rất nhỏ."
"Không sao cả, con chỉ có cái nhỏ như vậy." Hai đầu ngón tay cậu xoắn lại với nhau, sốt sắng lắc đầu nói, "Con sẽ không đẩy A Hành ra, được không?"
Giang Nham Tịch tựa hồ có chút khó xử, bà liếc nhìn Đoạn Ký Hành một cái, nói với Giang Nguyên, "Trong nhà đúng là không có nhiều giường, nếu không con với Ký Hành ngủ ở giường mẹ được không?"
Đoạn Ký Hành không xen vào đề tài này, hắn cảm thấy chỉ cần mình nói bất cứ điều gì thì sẽ bị hiểu thành dã tâm bất lương.

"Không cần, mẹ ngủ ở đó đi, bọn con sẽ làm bẩn giường của mẹ mất, con trai không được ngủ trên giường của con gái."
Giang Nham Tịch cũng không miễng cưỡng cậu, bà chính là yêu đứa trẻ mãi không chịu lớn này nên đối với bạn bè của cậu cũng rất cẩn thận.

Giang Nguyên bởi vì quá lo lắng cho hắn nên tâm tình có chút buồn bực.

Bình thường có thể ăn bốn bát cơm giờ lại chỉ ăn hai bát đã ngừng, Giang Nham Tịch quan tâm hỏi, "Nguyên Nguyên có muốn ăn nữa không?"
Giang Nguyên lắc lắc đầu, "Không ăn nữa."
Ăn tối xong Giang Nham Tịch vội vàng tới bệnh viện.

Chỉ cần qua năm trạm tàu điện ngầm là đến nơi, không tính là xa.


Chỉ là một tiết tấu nhỏ như vậy đối với Đoạn Ký Hành không hề đáng nói, có lẽ vì bị đánh quen rồi nên cơ thể cũng trở nên cứng rắn hơn.

Cuối cùng chỉ cần theo lời dặn của bác sĩ uống vài viên thuốc là được.

Đoạn Ký Hành lần đầu tiên tắm ở nhà Giang Nguyên, nước ấm từ trên đỉnh đầu phun xuống, chảy qua khuôn mặt hắn.

Trong tủ đồ là sữa tắm Giang Nguyên hay dùng, là một loại sữa tắm dành cho trẻ em của Pháp.

Đoạn Ký Hành cầm lấy ngửi một cái, thật sự rất thơm, nhưng lại không quá giống với mùi hương ngọt ngào động lòng người trên người Giang Nguyên.

Hắn và Giang Nguyên cùng nhau đắp một cái chăn, cậu cố chấp ôm lấy hắn, tay mang theo ý tứ động viên vỗ lên lưng hắn, trong mắt đều là đau lòng không thể che dấu, "Không đau, A Hành không đau...!"
Đoạn Ký Hành sửng sốt vài giây, đây là lần đầu tiên hắn được một tiểu ngốc nghếch che chở, thật giống như một giấc mộng.

Giang Nguyên tin tưởng lời nói vừa nãy của Đoạn Ký Hành, chỉ cần hôn một cái là sẽ đỡ đau.

Đôi môi nhỏ xinh không ngừng hôn lên má trái sưng đỏ của Đoạn Ký Hành, cậu chui vào trong chăn, vén quấn áo của Đoạn Ký Hành lên, tỉ mỉ hôn lên phần ngực được bôi thuốc vô cùng gay mũi của hắn, thật lâu sau cậu mới nhô đầu ra thở dốc.

Cậu nhìn về phía Đoạn Ký Hành, hai mắt hồng hồng, "Còn đau không?" Cậu cảm thấy ngực mình quặn lại, đôi mắt ngày càng hồng, "Em cũng đau chết rồi."
Đoạn Ký Hành quan tâm tới loạn lên, sốt ruột hỏi, "Em đau chỗ nào?"
Giang Nguyên ủy khuất chỉ chỉ ngực mình, nghẹn ngào nói, "Nơi này, nơi này đau lắm."
Giang Nham Tịch nói không sai, Giang Nguyên chính là một tiểu hài tử vô cùng tốt.

Khuôn mặt cậu tinh xảo, cái mũi thanh tú, đôi môi nhỏ hơi chu lên đỏ tươi ngon miệng.

Cậu có một đôi mắt ngây thơ, vô tội, hai mắt mắt tròn xoe, khóe mắt hướng xuống dưới, con ngươi đen nhánh khiến cậu trở nên đơn thuần, dễ thương.


Trong lúc nhất thời, tâm Đoạn Ký Hành trở nên mềm mại, hắn thậm chí còn không biết trong hai người ai mới là người chìm sâu hơn.

Hắn bắt đầu tin vào sự công bằng của vận mệnh, tin tưởng đây là vận may mười mấy năm nay hắn tích góp được.

Nhờ vậy hắn mới có thể gặp tiểu nam hài này, để cậu lấp kín chỗ trống trong linh hồn hắn.

Hắn động tình dùng má cọ cọ thịt mềm trên mặt Giang Nguyên, môi đụng lên thùy trán của nam hài, vành tai cùng tóc của hai người chạm vào nhau, "Vậy anh cũng giúp Nguyên Nguyên hôn một cái."
Một nụ hôn nóng bỏng dọc từ vành tai Giang Nguyên đi xuống, hắn hôn lên cần cổ mảnh khảnh, xương quai xanh nho nhỏ tinh tế.

Hắn mở áo ngủ con rùa của Giang Nguyên ra, hôn lên từng tấc từng tấc da thịt.

Trên người Giang Nguyên có chút thịt, mềm nhũn, lồng ngực trắng nõn đơn bạc.

Vì mới tắm xong nên vẫn còn có chút ẩm ướt.

Hăn dùng chóp mũi thân mật đụng vào núm vú của Giang Nguyên, hô hấp nóng rực không ngừng phả lên da thịt làm Giang Nguyên ngứa tơi rụt rụt vai, "Thật ngột, A Hành." Cậu không biết ý nghĩ hèn mọn của hắn, càng không biết tới sự điên cuồng của hắn vì vậy đối với sự tiến công dơ bẩn này, cậu chỉ cảm thấy ngứa.

Đoạn Ký Hành không ngừng hôn lên vị trí trái tim cậu, nụ hôn của hắn, Giang Nguyên chỉ đơn thuần coi là "Chữa thương".

Hắn dùng đến cả đầu lưỡi làm cho ngực trái Giang Nguyên một mảnh ẩm ướt.


Hắn đã từng mơ thấy cảnh tượng này vô số lần, hắn dùng đầu lưỡi trêu đùa hai hạt đậu nhỏ trước ngực Giang Nguyên, đảo quanh, ngậm lấy, điên cuồng gặm cắn.

Ngực Giang Nguyên phập phồng lên xuống, ngứa, hơn nữa còn bị hút rất đau.

Cậu chỉ có thể nắm lấy tóc Đoạn Ký Hành nức nở rên rỉ, thỉnh thoảng lại khó khăn kêu lên, "A Hành."
Đoạn Ký Hành cắn cắn cậu, hai núm vú nho nhỏ bị trêu đùa đến sưng đỏ dựng thẳng lên, bên trên còn có ánh nước.

Lúc này Giang Nguyên mới ngốc ngốc nhìn xuống, cậu tự động lơ đi núm vú đáng thương cùng những dấu hôn bừa bãi trên ngực.

Ngẩng đầu lên sùng bái nhìn Đoạn Ký Hành, đôi mắt ngập nước cười híp lại, "A Hành thật lợi hại, không còn đau nữa"
Đoạn Ký Hành suýt chút nữa thì ngất đi trong sự ngọt ngào này.

(Cont).


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện