Đoạn Ký Hành mới vừa gõ cửa nhà Giang Nguyên, thì từ phía sau truyền tới tiếng bước chân.

Người đến là một nam nhân trung niên cao to, y mặc một bộ tây trang màu xám cũ kĩ, trên mắt đeo một cặp kính, mặt mày âm trầm vừa nghiêm túc vừa chán chường.

Hai người đứng đối diện, hai người đều sửng sốt một chút, "Đoạn Ký Hành?"
"Thầy chủ nhiệm?"
Lý Quảng đầy mặt bất đắc dĩ, "Mới một năm mà trò đã quên mất hộ của tôi rồi?"
Lý Quảng là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 11 của hắn, y là giáo viên Anh Văn, mới hơn ba mươi mà như ông lão sáu mươi, nhìn bên ngoài nghiêm túc nhưng thực chất là một người đáng buồn, vô vị.

Đoạn Ký Hành cũng không phải không nhớ họ y, chỉ là vừa rồi có chút nghi hoặc, lạnh nhạt nhíu mày, "Lý lão sư."
Lý Quảng còn chưa hỏi xem hắn đến đây làm gì, thì cửa đã mở ra, "Ai nha, Ký Hành cùng Lý lão sư đều đến rồi."
Đoạn Ký Hành nhận ra nàng.

Lý Quảng cả người đều trở nên phi thường gấp gáp, giống như tên ngốc gật đầu.

Nàng gọi hướng vào trong phòng, thanh âm ngọt ngào, "Nguyên Nguyên nhanh lên." Nàng xin lỗi cười cười, "Tiểu Bánh còn đang ăn, thật sự bất tiện, đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi." Tiểu Bánh chính là con kim mao kia.

Lý Quảng vội vã từ chối, như là lo lắng nếu mình bước vào sẽ phá hủy thanh danh của người ta.

Cha của Lý Quảng là Lý Phủ Vân sống trên lầu, ông là một giáo viên dạy dương cầm có tiếng, dù đã qua tuổi nghỉ hưu nhưng vẫn có rất nhiều học sinh đến xin ông chỉ giáo.


Giang Nguyên lúc đó còn là một tiểu oa oa, đến tuổi đi học vẫn chưa biết nói chuyện, Giang Nham Tịch lúc đó đi làm không thể không để cậu ở nhà một mình.

Cậu nghe thấy có người đánh đàn liền mặc tã trần truồng dùng cả tay cả chân bò lên lầu.

Khi Giang Nham Tịch tan tầm trở về, tìm khắp nơi không thấy người, gấp đến độ muốn mất nửa cái mạng, cuối cùng mới tìm tới nhà vị giáo sư này.

Tiểu oa oa lúc ấy đoan đoan chính chính ngồi trên ghế chơi dương cầm, Lý Phủ Vân kiên nhẫn dạy từng phím từng phím cho cậu, ông ấn phím nào thì cậu liền ngoan ngoãn ấn phím đó, đằng sau họ là một số học sinh hệ dương cầm.

Lý Phủ Vân vui vẻ tung tiểu oa oa lên cao, khiến mọi người sợ hãi vươn tay ra đỡ, "Đứa trẻ này trời sinh để chơi đàn!"
Giang Nham Tịch không hiểu về âm nhạc, cũng không biết cái gì gọi là vui mừng, nàng chỉ biết đây là một chuyện tốt.

Giang Nguyên lúc đó liền nhận sư phụ, tuy rằng cậu lúc đó chưa biết nói, Giang Nham Tịch mỗi ngày trước khi đi làm sẽ đưa cậu tới đây.

Khi nào được nghỉ sẽ tự mình dạy cậu học chữ, Giang Nguyên ngoại trừ đánh đàn thì mọi thứ đều nhận thức kém người khác, điều này cần cực kỳ kiên trì - Giang Nham Tịch có.

Sau đó Lý Quảng chuyển tới chăm sóc cha mình, rảnh rỗi sẽ dạy cậu học tiếng anh, hai nhà cứ như vậy dần dần quen thuộc.

Giang Nham Tịch đã sớm quen việc Lý Quảng suy nghĩ nhiều, "Đúng rồi Lý lão sư, Ký Hành là bạn của Nguyên Nguyên, hôm nay sẽ cùng mọi người tới bệnh viện, làm phiền anh chăm sóc thằng bé."
Lý Quảng giải thích cho nàng Đoạn Ký Hành là học sinh của y, Giang Nham Tịch hiển nhiên không nghĩ tới, cười cười nói thế giới này thật nhỏ.

Nàng là một nữ nhân rất xinh đẹp, hơn nữa còn là bác sĩ, có thói quen nở nụ cười ôn nhu, thuỳ mị.

Giang Nguyên lúc này mới từ trong nhà chạy ra, "Mẹ! Giúp con buộc xích cho Tiểu Bánh?" Cậu liếc nhìn Đoạn Ký Hành, mặt mày hớn hở, "A Hành!" Sau đó mới nhìn Lý Quảng ở bên cạnh, nụ cười giảm đi một chút, "Lý thúc thúc."
Lý Quảng bất ngờ khi Đoạn Ký Hành cười đáp lại tiểu nam hài.

Đoạn Ký Hành khi ở trường đều độc lai độc vãng (*), tuy rằng thành tích rất ưu tú nhưng tính cách lạnh lùng, hơn nữa khá cực đoan.

Trên người hắn mang theo một cỗ hơi thở phản nghịch nguy hiểm, rõ ràng không hề làm bất cứ chuyện gì nhưng vẫn đem lại cho người khác cảm giác không tốt.

Nhưng chỉ nhìn bề ngoài cùng thành tích thì hắn là một thiếu niên ưu tú.

(*): một mình làm mọi việc (Một mình đi, một mình đến).

Trên đường đến bệnh viện Đoạn Ký Hành cùng Giang Nguyên vẫn luôn nắm tay nhau, Lý Quảng cảm thấy kỳ quái nhưng không tiện nói, chỉ nghe thấy Giang Nguyên cười hì hì đưa dây xích cho Đoạn Ký Hành.

Đến bệnh viện, Đoạn Ký Hành không có đi vào, hắn giữ dây xích của tiểu kim mao đứng bên ngoài.


Một tiếng sau, Giang Nguyên đi ra, đoán chừng là sợ hắn đợi lâu, vội vội vàng vàng, đoán chừng vừa mới bị dạy dỗ nên trên mặt hiện lên sự không vui, vừa thấy hắn hai mắt liền phát sáng, "A Hành!"
Bên ngoài sắc trời trở nên âm u, gió lạnh đầu hạ thổi qua.

Giang Nguyên mặc kệ gió lớn chạy về phía hắn, quần áo bị gió thổi dính sát thân thể, vạt áo bay bay trong gió.

"Em là một cơn gió!" Cậu giơ tay lên, hưng phấn đón gió, tiểu kim mao đứng bên cạnh cũng giơ chân trước lên, nó hướng về phía những cơn gió kêu uông uông.

Đoạn Ký Hành không nhịn được nở nụ cười, hắn nhìn bầu trời âm u, trời sắp mưa rồi.

Hắn nói, Nguyên Nguyên, trời sắp mưa rồi.

Giang Nguyên quả quyết nói, em biết đường tắt về nhà, chắc chắn sẽ không để anh bị ướt.

Giang Nguyên hiểu rất rõ về đường đi, Giang Nham Tịch sợ hắn bị lạc đường nên dạy cho cậu bản đồ thành phố vô cùng cẩn thận, mỗi khi đường phố sửa chữa, nàng sẽ dẫn cậu đi xem, bởi vậy số nơi cậu không biết thật sự rất ít.

Cậu kéo tay Đoạn Ký Hành chạy xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một công viên gần nhà cậu.

Trong công viên có một xe bán kẹo hồ lô, từng viên kẹo hồ lô nhỏ nhỏ lóng lánh ánh đường.

Khi còn bé Giang Nguyên không biết cắn kẹo hồ lô làm sao khiến cho que xiên cắm thẳng vào cằm, bị đâm đến miệng đầy máu, từ đó về sau Giang Nham Tịch không cho cậu ăn những món này nữa.

Nhưng lúc này hai mắt cậu chăm chăm nhìn chúng, đi qua rồi vẫn quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa thì bị vấp hòn đá ngã sấp
Đoạn Ký Hành buồn cười nhưng không đành lòng, mua một xâu cầm trong tay, rút từng viên đút cho cậu.

Một quả sơn tra bọc đường nguyên vẹn được Giang Nguyên ngậm lấy cố gắng nhai nhai, "Ngọt!"
Cậu cười rộ lên, tròng mắt đen láy, lông mi run run, ngây thơ đến mức người khác muốn bắt đi.


Mới nhai được hai cái đã bị chua tới lè lưỡi, "Chua!" Mặt nhăn lại thành một đoàn, sau đó cậu chép chép miệng, "Ăn ngon!"
Đoạn Ký Hành đưa tay tới dưới cằm cậu muốn hứng hạt sơn tra, hắn không biết tại sao mình lại hành động tự nhiên như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc.

Giang Nguyên không hiểu ý của hắn, không phun hạt ra mà nắm lấy tay hắn đặt bên môi hôn hôn.

Giang Nguyên ngu ngơ cười tươi, vừa ngoan vừa thanh thuần, trên đôi môi hồng nhuận dính một ít đường, giống như một đứa nhỏ.

Đoạn Ký Hành có chút muốn hôn mê, trước mắt biến thành màu đen.

Hắn biết Giang Nguyên không hiểu việc cậu vừa làm, cậu chỉ đơn giản là thích hắn thôi.

Giang Nguyên một tay nắm tay hắn, một tay kéo dây dắt chó, mắt không chớp nhìn kẹo hồ lô trong tay hắn, "Ăn thêm một quả được không?"
Đoạn Ký Hành không nhúc nhích, đầu ngón tay buông lỏng làm kẹo hồ lô rơi mất, giống như có gì đó xông vào trong tim hắn.

Hắn đột nhiên ôm lấy vai Giang Nguyên, cưỡng ép kéo cậu tới bên cạnh, Giang Nguyên bị hắn thô lỗ kéo đi, "Chơi trốn tìm cũng không thể giẫm lên cỏ nhỏ..."
(cont)
Nay tui có việc đăng trước cho m.n đọc.

Tối về tui beta sau nha..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện