Không còn phải đề phòng con sư tử nữa, ông Long vội vã vọt theo, dùng hai tay giữ chặt Thuận và Trang đang chạy loạn phía trước.
"Mau dừng lại ngay!" Ông ta quát nhỏ một tiếng.
Bởi cả hai đang vô cùng hoảng loạn, thần trí lại trong tình trạng bất ổn, nên khi bất ngờ bị giữ chặt liền thét ầm lên, hai tay khua khoắng loạn xạ trong không khí, nhằm thoát ra khỏi cái thứ đang giữa chặt lấy mình.
Trong tình huống như thế này, ông Long hiểu rằng không thể dùng lời nói làm bọn họ bình tĩnh được, ông dồn lực xiết chặt hai tay đang giữ họ giống như gọng kìm, khiến cánh tay của Trang và Thuận bị ứ máu, hiện ra một vòng tròn màu tím đỏ trên làn da. Cơn đau từ cánh tay truyền thẳng đến đại não, hai người dần lấy lại bình tĩnh.
"Chú... chú Long..." Cả hai xoay đầu, thấy người đang giữ chặt mình là ông Long thì lắp ba lắp bắp.
"Suỵt!" Ông Long suỵt nhỏ một tiếng, hai mắt liếc bọn sư tử phía sau, rồi lại hất đầu về phía Lãng và ông Vinh, ra hiệu cho cả hai đi về phía đó. Hai người lúc này như kẻ chết đuối vớ được cọc, gật đầu lia lịa bám sát theo ông ta.
Sau khi nhắc nhở nhóm người thất bại, lại thấy ông Tâm bị bọn sư tử xé xác trong nháy mắt, dù cơ thể đang trong tình trạng mệt dã rời, nhưng Lãng không dám dừng lại nghỉ ngơi lấy một giây. Thấy bọn sư tử vẫn đang mải mê chia nhau chiến lợi phẩm vừa săn được, hắn để ông Vinh nằm một mình, bản thân chạy tới vị trí đặt máy quay ban nãy, bây giờ đã trở thành đống đổ nát hoang tàn. Hai tay hắn bới tung đống đồ lộn xộn, tìm kiếm cái ba lô chuyên dụng ban nãy hắn xách theo, sau đó chạy nhanh quay trở lại bên cạnh ông Vinh.
Cả quá trình chạy đi lấy đồ và quay trở lại của hắn, diễn ra chóng váng trong khoảng hơn năm mươi giây. Có thể nói ngày hôm nay tốc độ chạy bộ của hắn đã vượt qua cực hạn, chuyển sang một cảnh giới mới. Bây giờ tự hắn cũng cảm thấy bội phục chính mình, đúng là khả năng tiềm tàng của con người luôn vô hạn, nếu không rơi vào hoàn cảnh này, chắc hắn chẳng bao giờ biết, bản thân còn có khả năng chạy nhanh ngang vận động viên chuyên nghiệp.
Ba lô đã vào tay, hắn vội vã kéo khoá lấy ra những chai xăng đã được đánh dấu bằng bút dạ hai màu từ trước. Nếu không nhanh, đợi lũ cớm kia ăn bữa tráng miệng xong, chắc chắn hắn sẽ trở thành con mồi tiếp theo của chúng nó.
Chưa cần nói đến việc thể lực hiện tại của hắn không bằng một phần mười ngày thường, chỉ tính đến số lượng đông đúc của cái lũ lông lá kia, hắn hoàn toàn tin rằng nếu lần này bị vây công, cơ thể của hắn sẽ bị xé thành vài chục mảnh trong chớp mắt.
Vặn nắp hai chai xăng, hắn cầm chặt trong tay, hai chân đứng thẳng, nửa người trên cúi xuống tạo thành góc chín mươi độ. Lấy vị trí ông Vinh đang nằm bất tỉnh làm trung tâm, hai chai xăng trong tay hắn nối đuôi nhau, một trước một sau vẽ ra một vòng tròn có bán kính mười năm mét.
Bởi nhiều yếu tố, nên hắn bắt buộc phải mở rộng không gian bên trong vòng tròn như vậy. Thứ nhất, độ ẩm trong không khí ở nơi này rất thấp, thời tiết lại khô nóng vô cùng, nếu khoảng trống bên trong vòng tròn quá nhỏ, đợi sau khi châm lửa, e là lửa sẽ lan vào thiêu cháy cả người lẫn vật bên trong. Thứ hai, theo như tình trạng trước mắt, hôm nay cả nhóm chắc chắn không thể dời khỏi đây, cho nên nếu khoảng cách rộng có thể hạ trại để nghỉ ngơi, nếu không còn chưa bị bọn sư tử làm thịt thì đã chết cóng, bởi vì nhiệt độ ban đêm ở thảo nguyên hạ xuống xấp xỉ khoảng âm một đến âm ba độ C.
Hai đầu của vòng tròn xăng vừa chạm nhau, ông Long cũng vừa hay dẫn hai người Thuận và Trang quay trở lại. Cũng cùng lúc đó, kịch bản màn hai được gửi tới cho từng người trong nhóm. Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, bốn người còn tỉnh táo không có thời gian xem xét kỹ càng kịch bản, đành phải gạt sang một bên để làm những việc chính trước.
"Thế nào rồi?" Ông Long dùng khẩu hình miệng đọc lời thoại vừa xuất hiện.
"Tương đối ổn." Lãng cũng dùng khẩu hình miệng trả lời. "Nhưng chúng ta còn phải đi tới lấy đồ ở bên kia." Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía những cái ba lô chất đống bên cạnh bụi cây lá gai.
"Nhưng... nhưng còn bọn sư tử, chúng nó vẫn còn đang ở gần đó." Hai cánh môi của Trang run run đóng ra mở vào.
"Phải đấy." Thuận cũng mấp máy lên tiếng. "Bọn chúng vẫn còn ở đây, nguy hiểm lắm!"
"Ai chẳng biết là nguy hiểm." Lãng bực bội nói thầm trong lòng.
Hắn cũng đâu có muốn vào lúc này xông tới lấy đồ, nhưng là cái kịch bản hành người này yêu cầu như vậy, nếu không đi thì điểm thưởng của hắn lại tiếp tục bị trừ. Hơn nữa nếu không nhân lúc lũ cớm kia vẫn còn say sưa ăn uống mà hành động, đợi lúc chúng ăn xong muốn đi cũng không hề dễ dàng.
Trong trường hợp này nhiều người nghĩ rằng, cứ ở yên một chỗ, chờ bọn sư tử tản đi rồi tới lấy đồ, thế nhỡ đâu chúng không tản đi mà cứ nằm phục ở đây thì sao? Đến lúc đó nước không có mà uống, đồ ăn cũng không có mà ăn, áo ấm cũng chẳng có mà mặc, chắc cả bọn chỉ có thể nằm đợi đàn sư tử đến dọn xác cho, là trò chơi kết thúc.
"Đi thôi." Hắn dùng khẩu hình miệng nói với ba người, rồi nhanh như chớp chạy về phía bụi cây lá gai.
Ông Long nhanh chóng bám sát theo hắn, còn Thuận và Trang thì vẫn đứng im tại chỗ. Bây giờ đến nhìn thấy bọn sư tử từ xa cả hai đã sợ tới mức muốn són ra quần, nói gì đến việc chạy tới bụi cây lá gai ngay phía sau bọn chúng để lấy đồ. Cả hai quyết định, dù có bị trừ bao nhiêu điểm thưởng cũng nhất quyết làm trái lại kịch bản, bọn họ không muốn phải một lần nữa đối mặt với hàm răng lởm chởm và cặp mắt đáng sợ kia.
Lãng và ông Long rất nhanh đã chạy đến khu vực để đồ, do lúc ngồi nghỉ hắn đã tranh thủ phân những ba lô đựng những đồ quan trọng và ba lô đồ đựng đồ tạp nham để ra hai khu vực khác nhau, nên bây giờ chẳng cần mất nhiều thời gian để tìm kiếm, hắn đã tìm được những ba lô đựng đồ quan trọng. Nhưng vấn đề là đồ bên trong quá nặng, nhất là những ba lô đựng nước và xăng, bằng sức hai người không thể trong một lần vận chuyển được hết.
Liếc thấy bọn sư tử hầu như đã ăn xong, chúng dùng lưỡi liếm láp những móng vuốt dính máu của mình, một số con vẫn còn đang gặm những đoạn xương dóng dính chút thịt bên trên, vài con lại chơi đùa với cái đầu chỉ con trơ lại hộp sọ trống không.
"Xem ra lần này lại phải đánh bài thằng liều rồi đây!" Lãng thở dài trong lòng, mười ngón tay của hắn đan chặt vào nhau, kết hợp nhịp nhàng với hai chân thực hiện một loạt động tác khởi động.
Khi động tác cuối cùng kết thúc, hai tay của hắn thoăn thoát xách những ba lô đựng xăng và nước khoác lên hai vai, những ba lô đựng thức ăn, liều trại, hắn treo hết lên hai cánh tay.
Ông Long thấy hắn quyết tâm như vậy thì vô cùng hài lòng, hai bàn tay của ông ta nhanh như chớp chất đồ lên người.
Đáng nhẽ người có tuổi như ông Long phải là người yếu nhất trong bọn mới đúng, thế mà các động tác tay và khả năng mang vác của ông ta còn đáng nể hơn cả những gã thanh niên trai tráng. Hai vai ông ta treo tám cái ba lô đựng nước và xăng, ít nhất phải trên ba trăm cân, hai tay thì lúc liểng năm sáu cái cũng nặng không kém, ấy vậy là sắc mặt ông ta không hề thay đổi, đến một cái nhíu mày cũng chẳng hề xuất hiện.
Lãng há hốc mồm nhìn ông Long như nhìn thấy người ngoài hành tinh, trước kia khả năng nhập vai của ông ta khiến hắn kinh ngạc một, thì hiện tại sức khoẻ phi thường của ông ta khiến hắn kinh ngạc gấp mấy chục lần.
Thấy gã thanh niên trước mặt trợn trừng mắt nhìn mình, ông Long chẳng có phản ứng gì thừa thãi, đầu của ông ta hất nhẹ ra hiệu hành động.
Lãng cũng hiểu đây không phải lúc ngây người, hắn xốc mạnh đống đồ trên vai và trên tay, rồi lấy vận tốc nhanh nhất có thể bám sát theo ông Long.
Do đống đồ mang theo quá nhiều và cồng kềnh, nên khi cả hai vác chúng chạy nhanh về phía trước, những ba lô trên tay và lưng đập mạnh vào nhau, phát ra một chuỗi tiếng động với đủ loại âm thanh tạp nham. Đàn sư tử bị tiếng động thu hút, cả đàn đứng bật dậy tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Khi thấy hai bóng đen chạy vụt qua trước mặt, con đầu đàn ra lệnh cho những con to khoẻ nhất bọn lập tức rượt theo.
Lãng vẫn luôn để mắt đến đàn sư tử, thấy chúng đã bắt đầu hành động, mà bản thân còn chưa chạy được nửa đường, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo hắn. Hắn hiểu rằng nếu muốn sống cần phải chạy nhanh hơn nữa, nhưng đống đồ trên vai và trên tay như muốn lôi tuột cả cơ thể của hắn lùi lại phía sau.
"Nhanh nữa nào, nhanh nữa nào!” Hắn ngửa đầu, trong lòng gào thét với chính mình. “Mày làm được mà Lãng! Chỉ còn một đoạn nữa thôi, mày nhất định phải làm được!" Các cơ bắp khắp cơ thể hắn một lần nữa hoạt động hết công xuất, hai chân vốn đang dần mất lực bắt đầu tăng tốc lao vọt về phía trước.
"Chuẩn bị châm lửa!" Ông Long chạy phía trước gào lên với Thuận và Trang.
Từ lúc thấy bọn sư tử hành động, Thuận và Trang hết sức căng thẳng, cả hai được ông Long nhắc nhở vội vã chuẩn bị sẵn sàng. May sao nhân vật Thuận nhập vai được thiết kế hút thuốc, nếu không cả hai thật không biết lấy bật lửa ở đâu. Cũng vì có sẵn bật lửa mà ban nãy, Thuận vì quá sợ hãi định châm lửa luôn, nhưng bị Trang kịp thời cản lại. Cô hiểu rằng, nếu hai người kia chết, cô và Thuận cũng đừng hòng sống được, nên cô bất chấp sự chống cự của Thuận, cố gắng dành lại cái bật lửa trong tay hắn.
"Mau dừng lại ngay!" Ông ta quát nhỏ một tiếng.
Bởi cả hai đang vô cùng hoảng loạn, thần trí lại trong tình trạng bất ổn, nên khi bất ngờ bị giữ chặt liền thét ầm lên, hai tay khua khoắng loạn xạ trong không khí, nhằm thoát ra khỏi cái thứ đang giữa chặt lấy mình.
Trong tình huống như thế này, ông Long hiểu rằng không thể dùng lời nói làm bọn họ bình tĩnh được, ông dồn lực xiết chặt hai tay đang giữ họ giống như gọng kìm, khiến cánh tay của Trang và Thuận bị ứ máu, hiện ra một vòng tròn màu tím đỏ trên làn da. Cơn đau từ cánh tay truyền thẳng đến đại não, hai người dần lấy lại bình tĩnh.
"Chú... chú Long..." Cả hai xoay đầu, thấy người đang giữ chặt mình là ông Long thì lắp ba lắp bắp.
"Suỵt!" Ông Long suỵt nhỏ một tiếng, hai mắt liếc bọn sư tử phía sau, rồi lại hất đầu về phía Lãng và ông Vinh, ra hiệu cho cả hai đi về phía đó. Hai người lúc này như kẻ chết đuối vớ được cọc, gật đầu lia lịa bám sát theo ông ta.
Sau khi nhắc nhở nhóm người thất bại, lại thấy ông Tâm bị bọn sư tử xé xác trong nháy mắt, dù cơ thể đang trong tình trạng mệt dã rời, nhưng Lãng không dám dừng lại nghỉ ngơi lấy một giây. Thấy bọn sư tử vẫn đang mải mê chia nhau chiến lợi phẩm vừa săn được, hắn để ông Vinh nằm một mình, bản thân chạy tới vị trí đặt máy quay ban nãy, bây giờ đã trở thành đống đổ nát hoang tàn. Hai tay hắn bới tung đống đồ lộn xộn, tìm kiếm cái ba lô chuyên dụng ban nãy hắn xách theo, sau đó chạy nhanh quay trở lại bên cạnh ông Vinh.
Cả quá trình chạy đi lấy đồ và quay trở lại của hắn, diễn ra chóng váng trong khoảng hơn năm mươi giây. Có thể nói ngày hôm nay tốc độ chạy bộ của hắn đã vượt qua cực hạn, chuyển sang một cảnh giới mới. Bây giờ tự hắn cũng cảm thấy bội phục chính mình, đúng là khả năng tiềm tàng của con người luôn vô hạn, nếu không rơi vào hoàn cảnh này, chắc hắn chẳng bao giờ biết, bản thân còn có khả năng chạy nhanh ngang vận động viên chuyên nghiệp.
Ba lô đã vào tay, hắn vội vã kéo khoá lấy ra những chai xăng đã được đánh dấu bằng bút dạ hai màu từ trước. Nếu không nhanh, đợi lũ cớm kia ăn bữa tráng miệng xong, chắc chắn hắn sẽ trở thành con mồi tiếp theo của chúng nó.
Chưa cần nói đến việc thể lực hiện tại của hắn không bằng một phần mười ngày thường, chỉ tính đến số lượng đông đúc của cái lũ lông lá kia, hắn hoàn toàn tin rằng nếu lần này bị vây công, cơ thể của hắn sẽ bị xé thành vài chục mảnh trong chớp mắt.
Vặn nắp hai chai xăng, hắn cầm chặt trong tay, hai chân đứng thẳng, nửa người trên cúi xuống tạo thành góc chín mươi độ. Lấy vị trí ông Vinh đang nằm bất tỉnh làm trung tâm, hai chai xăng trong tay hắn nối đuôi nhau, một trước một sau vẽ ra một vòng tròn có bán kính mười năm mét.
Bởi nhiều yếu tố, nên hắn bắt buộc phải mở rộng không gian bên trong vòng tròn như vậy. Thứ nhất, độ ẩm trong không khí ở nơi này rất thấp, thời tiết lại khô nóng vô cùng, nếu khoảng trống bên trong vòng tròn quá nhỏ, đợi sau khi châm lửa, e là lửa sẽ lan vào thiêu cháy cả người lẫn vật bên trong. Thứ hai, theo như tình trạng trước mắt, hôm nay cả nhóm chắc chắn không thể dời khỏi đây, cho nên nếu khoảng cách rộng có thể hạ trại để nghỉ ngơi, nếu không còn chưa bị bọn sư tử làm thịt thì đã chết cóng, bởi vì nhiệt độ ban đêm ở thảo nguyên hạ xuống xấp xỉ khoảng âm một đến âm ba độ C.
Hai đầu của vòng tròn xăng vừa chạm nhau, ông Long cũng vừa hay dẫn hai người Thuận và Trang quay trở lại. Cũng cùng lúc đó, kịch bản màn hai được gửi tới cho từng người trong nhóm. Nhưng hiện tại tình thế cấp bách, bốn người còn tỉnh táo không có thời gian xem xét kỹ càng kịch bản, đành phải gạt sang một bên để làm những việc chính trước.
"Thế nào rồi?" Ông Long dùng khẩu hình miệng đọc lời thoại vừa xuất hiện.
"Tương đối ổn." Lãng cũng dùng khẩu hình miệng trả lời. "Nhưng chúng ta còn phải đi tới lấy đồ ở bên kia." Vừa nói, hắn vừa chỉ tay về phía những cái ba lô chất đống bên cạnh bụi cây lá gai.
"Nhưng... nhưng còn bọn sư tử, chúng nó vẫn còn đang ở gần đó." Hai cánh môi của Trang run run đóng ra mở vào.
"Phải đấy." Thuận cũng mấp máy lên tiếng. "Bọn chúng vẫn còn ở đây, nguy hiểm lắm!"
"Ai chẳng biết là nguy hiểm." Lãng bực bội nói thầm trong lòng.
Hắn cũng đâu có muốn vào lúc này xông tới lấy đồ, nhưng là cái kịch bản hành người này yêu cầu như vậy, nếu không đi thì điểm thưởng của hắn lại tiếp tục bị trừ. Hơn nữa nếu không nhân lúc lũ cớm kia vẫn còn say sưa ăn uống mà hành động, đợi lúc chúng ăn xong muốn đi cũng không hề dễ dàng.
Trong trường hợp này nhiều người nghĩ rằng, cứ ở yên một chỗ, chờ bọn sư tử tản đi rồi tới lấy đồ, thế nhỡ đâu chúng không tản đi mà cứ nằm phục ở đây thì sao? Đến lúc đó nước không có mà uống, đồ ăn cũng không có mà ăn, áo ấm cũng chẳng có mà mặc, chắc cả bọn chỉ có thể nằm đợi đàn sư tử đến dọn xác cho, là trò chơi kết thúc.
"Đi thôi." Hắn dùng khẩu hình miệng nói với ba người, rồi nhanh như chớp chạy về phía bụi cây lá gai.
Ông Long nhanh chóng bám sát theo hắn, còn Thuận và Trang thì vẫn đứng im tại chỗ. Bây giờ đến nhìn thấy bọn sư tử từ xa cả hai đã sợ tới mức muốn són ra quần, nói gì đến việc chạy tới bụi cây lá gai ngay phía sau bọn chúng để lấy đồ. Cả hai quyết định, dù có bị trừ bao nhiêu điểm thưởng cũng nhất quyết làm trái lại kịch bản, bọn họ không muốn phải một lần nữa đối mặt với hàm răng lởm chởm và cặp mắt đáng sợ kia.
Lãng và ông Long rất nhanh đã chạy đến khu vực để đồ, do lúc ngồi nghỉ hắn đã tranh thủ phân những ba lô đựng những đồ quan trọng và ba lô đồ đựng đồ tạp nham để ra hai khu vực khác nhau, nên bây giờ chẳng cần mất nhiều thời gian để tìm kiếm, hắn đã tìm được những ba lô đựng đồ quan trọng. Nhưng vấn đề là đồ bên trong quá nặng, nhất là những ba lô đựng nước và xăng, bằng sức hai người không thể trong một lần vận chuyển được hết.
Liếc thấy bọn sư tử hầu như đã ăn xong, chúng dùng lưỡi liếm láp những móng vuốt dính máu của mình, một số con vẫn còn đang gặm những đoạn xương dóng dính chút thịt bên trên, vài con lại chơi đùa với cái đầu chỉ con trơ lại hộp sọ trống không.
"Xem ra lần này lại phải đánh bài thằng liều rồi đây!" Lãng thở dài trong lòng, mười ngón tay của hắn đan chặt vào nhau, kết hợp nhịp nhàng với hai chân thực hiện một loạt động tác khởi động.
Khi động tác cuối cùng kết thúc, hai tay của hắn thoăn thoát xách những ba lô đựng xăng và nước khoác lên hai vai, những ba lô đựng thức ăn, liều trại, hắn treo hết lên hai cánh tay.
Ông Long thấy hắn quyết tâm như vậy thì vô cùng hài lòng, hai bàn tay của ông ta nhanh như chớp chất đồ lên người.
Đáng nhẽ người có tuổi như ông Long phải là người yếu nhất trong bọn mới đúng, thế mà các động tác tay và khả năng mang vác của ông ta còn đáng nể hơn cả những gã thanh niên trai tráng. Hai vai ông ta treo tám cái ba lô đựng nước và xăng, ít nhất phải trên ba trăm cân, hai tay thì lúc liểng năm sáu cái cũng nặng không kém, ấy vậy là sắc mặt ông ta không hề thay đổi, đến một cái nhíu mày cũng chẳng hề xuất hiện.
Lãng há hốc mồm nhìn ông Long như nhìn thấy người ngoài hành tinh, trước kia khả năng nhập vai của ông ta khiến hắn kinh ngạc một, thì hiện tại sức khoẻ phi thường của ông ta khiến hắn kinh ngạc gấp mấy chục lần.
Thấy gã thanh niên trước mặt trợn trừng mắt nhìn mình, ông Long chẳng có phản ứng gì thừa thãi, đầu của ông ta hất nhẹ ra hiệu hành động.
Lãng cũng hiểu đây không phải lúc ngây người, hắn xốc mạnh đống đồ trên vai và trên tay, rồi lấy vận tốc nhanh nhất có thể bám sát theo ông Long.
Do đống đồ mang theo quá nhiều và cồng kềnh, nên khi cả hai vác chúng chạy nhanh về phía trước, những ba lô trên tay và lưng đập mạnh vào nhau, phát ra một chuỗi tiếng động với đủ loại âm thanh tạp nham. Đàn sư tử bị tiếng động thu hút, cả đàn đứng bật dậy tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Khi thấy hai bóng đen chạy vụt qua trước mặt, con đầu đàn ra lệnh cho những con to khoẻ nhất bọn lập tức rượt theo.
Lãng vẫn luôn để mắt đến đàn sư tử, thấy chúng đã bắt đầu hành động, mà bản thân còn chưa chạy được nửa đường, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo hắn. Hắn hiểu rằng nếu muốn sống cần phải chạy nhanh hơn nữa, nhưng đống đồ trên vai và trên tay như muốn lôi tuột cả cơ thể của hắn lùi lại phía sau.
"Nhanh nữa nào, nhanh nữa nào!” Hắn ngửa đầu, trong lòng gào thét với chính mình. “Mày làm được mà Lãng! Chỉ còn một đoạn nữa thôi, mày nhất định phải làm được!" Các cơ bắp khắp cơ thể hắn một lần nữa hoạt động hết công xuất, hai chân vốn đang dần mất lực bắt đầu tăng tốc lao vọt về phía trước.
"Chuẩn bị châm lửa!" Ông Long chạy phía trước gào lên với Thuận và Trang.
Từ lúc thấy bọn sư tử hành động, Thuận và Trang hết sức căng thẳng, cả hai được ông Long nhắc nhở vội vã chuẩn bị sẵn sàng. May sao nhân vật Thuận nhập vai được thiết kế hút thuốc, nếu không cả hai thật không biết lấy bật lửa ở đâu. Cũng vì có sẵn bật lửa mà ban nãy, Thuận vì quá sợ hãi định châm lửa luôn, nhưng bị Trang kịp thời cản lại. Cô hiểu rằng, nếu hai người kia chết, cô và Thuận cũng đừng hòng sống được, nên cô bất chấp sự chống cự của Thuận, cố gắng dành lại cái bật lửa trong tay hắn.
Danh sách chương