Cánh tay của Trang bị con báo táp trúng, vài đường máu sâu hoắm hiện ra, cô gào lên đau đớn, tay trái lập tức buông cây đuốc trong tay xuống, nắm chặt lấy vết thương trên bàn tay phải. Cây đuốc rơi xuống đất khiến lượng xăng vừa bị con báo hất văng ra khỏi chai lập tức bốc lửa, đương nhiên người bị dính xăng nhiều nhất là Trang cũng lập tức bốc cháy.
"Ahh!" Cô lăn lộn trên mặt đất kêu gào. "Cứu với... ahh..."
Ba người kia dù có nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, nhưng cả ba đành bất lực vì hiện tại bọn họ cũng đang bị bọn báo đốm vây công, tình thế vô cùng hung hiểm.
Do bọn báo xông lên đột ngột, Lãng không còn đủ thời gian suy tính, hắn theo bản năng vung bàn tay đang cầm chai xăng, hắt thẳng vào những con đang lao về phía hắn. Sau khi hắt xong, hắn lập tức vứt cái chai rỗng sang một bên, đưa tay cầm chặt chuôi con dao thái đang ngậm trong miệng.
Bên này, Thuận dưới sự chỉ huy của ông Long cũng nhanh chóng hoàn thành xong một loạt động tác hắt xăng, sau đó cả ba ép người sát lại vào nhau, tay cầm cây đuốc dơ thẳng về phía những con báo bị dính xăng đang lao tới.
Loài báo suy cho cùng cũng như bao loài thú khác, chúng ngửi thấy mùi lạ lẫm của xăng, nhưng lại không hề biết thứ nước này kỵ lửa, cho nên cả đàn vẫn như thiêu thân xông về phía trước.
Những con lao tới đầu tiên cố ý luồn lách trách khỏi cây đuốc đang đưa qua đưa lại trước mặt, cái mồm đầy răng sắc nhọn của chúng há to, nhằm thẳng cánh tay của ba người táp tới. Mặc dù chúng đã cố uyển chuyển luồn lách, chúng vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi bị lửa trên ngọn đuốc quệt trúng. Có bốn con lông trên đầu chỉ mới xẹt qua ngọn lửa một chút đã lập tức bốc cháy, nhưng chúng không hề có ý định dừng lại, cả bốn mang theo cái đầu phừng phừng lửa lao thẳng về phía ba người.
"Ngồi xuống, lăn tròn!" Ông Long thấy tình huống nguy cấp, lập tức gào lên ra hiệu cho hai người kia.
Giữa tình cảnh nguy hiểm cận kề, tiềm lực của Thuận cũng bộc phát không hề kém Lãng là bao, cả hai nhanh như chớp ngồi thụp xuống, quăng ngọn đuốc xuống đất, hai tay cầm chặt chuôi dao, hướng mũi dao lên trời, sau đó hai cánh tay ôm lấy đầu gối, cả người lăn lông lốc ra khỏi phạm vi đang lao tới của bốn con báo.
Bốn con báo cháy đầu đáp ngay xuống khu vực nhóm người đặt những chai xăng, chúng không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề, cả bốn dụi đầu liên tục xuống đất nhằm dập tắt lửa. Ngờ đâu lửa từ đầu chúng thiêu chảy lớp vỏ chai, xăng bên trong lập tức bắt lửa, thành thử ban đầu vốn chỉ là một vụ cháy be bé lập tức trở thành trận hoả hoạn khá lớn.
Đàn báo cũng không bởi đám cháy mà dừng lại, thấy nhóm ba người lộ ra sơ hở, chúng chia nhau lao tới tấn công cả ba. Trong tình huống nguy cấp, vũ khí trong tay lại chỉ có mỗi con dao thái, Lãng cắn chặt hàm răng, rụt cổ lại, hai tay ôm chặt con dao trước ngực, hai chân quỳ mọp xuống, nửa thân trên và cả khuôn mặt áp sát mặt đất, nhằm bảo vệ những điểm yếu trên cơ thể.
Bọn báo chồm đến, con thì cắn chân hắn, con thì cắn đùi, có con cắn vào eo, nhưng vì lớp áo quá dày nên nó cắn trượt. Những cơn đau thấu xương từ vết cắn lập tức truyền đến khiến cơ thể hắn run lẩy bẩy, hắn cố không kêu thành tiếng, cố gắng tiếp tục đè ép hơi thở xuống mức thấp nhất có thể.
Bọn báo thấy con mồi không hề dãy dụa, chúng nghĩ chắc hẳn con mồi đã sợ chết khiếp nên không còn hung hăng như lúc đầu, cặp hàm nghiến chặt cũng lới lỏng ra khá nhiều.
Nhận thấy thời cơ đến, Lãng nhanh như chớp đưa bàn tay cầm chặt chuôi dao ra ngoài, xoay mũi dao hướng lên trên, đâm thẳng về phía cổ họng con báo đang dí sát mũi vào gần bên tai của hắn dò xét.
Do khoảng cách quá gần, cộng thêm tốc độ của hắn quá nhanh, khi con báo kịp nhận ra nguy hiểm thì cổ họng của nó đã bị xuyên thủng, máu từ vết cắt phun thành từng tia xối thẳng xuống đầu của hắn. Những con còn lại thấy đồng bọn đột nhiên ngã rầm xuống đất, cơ thể co giật liên tục như lên cơn động kinh, cả bọn hốt hoảng đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Chính trong lúc đó Lãng đột ngột xoay người lại, tay cầm dao đâm liên tục ba nhát vào một bên sườn cổ của con cớm vẫn đang cắn chặt đùi hắn. Nhát nào nhát đấy ngập chuôi dao, nên con báo kia cũng nhanh chóng nằm gục trong vũng máu.
Sau khi đâm xong ba nhát dao, hắn không hề ngừng lại mà nhanh như chớp chuyển con dao sang tay phải, bẻ ngoạt người, tiếp tục nhằm thẳng cần cổ một con đang cắn chặt cẳng chân của hắn đâm tới. Có vẻ sau cái chết của hai con trong nhóm, hai con còn lại cảnh giác hơn, thấy bàn tay cầm dao của hắn lao tới, con báo vội nhả cẳng chân của hắn ra, nhanh chóng lùi lại. Thấy nó vừa di chuyển, con dao trong tay hắn cũng đổi hướng, bàn tay xoay lưỡi dao nằm ngang, nhằm thẳng cái chân trước của nó lao tới. Đến khi lưỡi dao chạm vào lớp da của con cớm, hắn dùng hết sức cắt mạnh một nhát, sau đó xoay lưỡi dao chúc xuống phía dưới, tiếp tục dùng sức kéo mạnh một đường. Kết quả thật không phụ bao công sức cố gắng của hắn, con dao trong tay lóc hẳn một miếng thịt trên chân trước của con báo rơi xuống đất.
Con báo bị đau ngửa đầu gào thét, con còn lại đang cắn cẳng chân bên kia, thấy tình huống có biến nó nhả cẳng chân của hắn ra, lùi người lại hai bước rồi chồm người lao tới, cái mồm há to táp thẳng về phía đầu của hắn.
Lãng nhanh chóng lật người nằm ngửa trên mặt đất, hai tay chụm lại cầm chặt con dao hướng lên trên, lưỡi dao sắc bén xoay về phía hai chân của hắn. Tiếp đó hắn cố nhịn cơn đau truyền ra từ vết cắn, nhanh chóng di chuyển cơ thể tụt xuống phía dưới một quãng, khiến vị trí nằm của hắn lập tức được thay đổi.
Con báo thấy con mồi di chuyển, nhưng với đà lao tới hiện tại nó không thể phanh lại, thành thử tạo cơ hội cho Lãng. Hắn căng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trên, đến khi cái bụng của con báo rơi vào tầm nhìn, hai tay cầm dao của hắn đâm thẳng lên, lưỡi dao cắm ngập hẳn vào bụng của nó.
Theo đà phi người mạnh mẽ về phía trước, bụng con báo bị lưỡi dao xẻ đôi, nội tạng và máu nóng hổi của nó đổ ập xuống mặt và người hắn. Cả quá trình hắn phải gồng mình giữ chặt con dao trong tay, nếu không e là hiệu quả tạo ra sẽ không được tốt như vậy.
Con báo như diều đứt dây rơi thẳng xuống vị trí gần đầu của hắn, nếu cơ thể của hắn nằm dịch về phía trước khoảng năm cen-ti-mét, chắc chắn đã bị cái xác của nó đè thẳng lên người. Con bị thương ở chân thấy đồng bọn tử vong hết, nó không dám liều mạng xông lên, lập tức rón rén lùi lại, xoay người lao thẳng tới tập hợp với những con con đồng bọn khác.
Bên kia, tình huống của ông Long phải nói là thuận lợi nhất bọn. Bàn tay cầm dao của ông ta nhằm chính xác con mắt trái của con báo đâm tới, đồng thời tay còn lại xiết chặt thành nắm đấm, lao thẳng về phía cái đầu lông lá của con thứ hai. Khiến người ta kinh ngạc là con dao trong tay ông hoàn toàn đâm trúng mắt trái của con báo, không lệch một li. Nắm đấm thì khiến đầu của con báo thứ hai nổ tung, máu và não trắng phụt lên không trung rồi lộp bộp rơi xuống đất.
Trong khi ông tập trung đối phó hai con phia trước, hai con phía sau nhân cơ hội há mồm ngoạm chặt lấy chân và mạn sường của ông. Vào thời khắc nguy hiểm thế này, ông cũng không có ý định tiếp tục dấu diếm thực lực. Hai mắt của ông khép chặt lại, khả năng cảm nhận của mọi tế bào trong cơ thể hoàn toàn được khai mở. Hai tay của ông nhanh như chớp bẻ ngoặt ra phía sau, tay cầm chuôi dao chúc mũi dao xuống đất, đâm xuyên họng con báo đang cắn mạn sườn của mình từ trên xuống dưới. Tiếp đó ông ngồi thụp xuống, năm ngón tay nắm chặt, đấm nát đầu con báo đang ngoạm chặt cẳng chân ông. Cả quá trình, các thao tác của ông liền mạch như nước chảy mây trôi, nếu có người đứng ngoài quan sát, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi tất cả động tác của ông thực hiện để giết bốn con báo diễn ra chỉ trong vòng hơn năm mươi giây.
Tình hình của Thuận thì rất tệ, mặc dù hắn biết ôm đầu, hai chân quỳ xuống, mặt áp sát xuống đất để bảo vệ cơ thể, nhưng hắn lại không thể tận dụng cơ hội phản kích lại bọn báo, thành thử khắp người của hắn đâu đâu đâu cũng có vết cắn và vết cào do bọn báo gây ra. Ông Long xoay người thấy tình huống nguy cấp của hắn, vội lao thẳng đến giải quyết lũ cớm trong vòng một nốt nhạc.
Cùng lúc đó, kịch bản thông báo người chơi diễn vai Trang đã chết.
Lúc trước cô bị chính xăng và lửa của mình đốt chính mình, sau một hồi tự lăn lộn lửa cũng đã tắt, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng vì vừa thoát chết trong gang tấc, thì lập tức bị bọn báo vọt tới vây công.
Do tư thế nằm lúc đó của cô là nằm ngửa, mặt hướng lên trời, cho nên bọn báo nhằm thẳng cần cổ lộ ra của cô ngoạm tới, khiến tiếng thét tuyệt vọng của cô còn chưa thoát ra khỏi cuống họng đã tắt lịm. Những con khác dùng móng vuốt và hàm răng sắc bén cào cắn, xé rách toang phần bụng cô. Chẳng mấy chốc cơ thể thiếu nữ nguyên vẹn bị chia thành chín, nười mảnh, nội tạng và máu theo lực kéo của bọn báo rơi vãi đầy trên mặt đất.
Sau vài phút nghỉ ngơi, Lãng nhỏm người ngồi thẳng dậy, hai tay một lần nữa đưa lên lau hết số máu của con báo còn sót lại trên mặt, sau đó hắn lê hai chân đang chảy máu ròng ròng tới tập hợp với hai người còn lại.
Mắt thấy tình cảnh thê thảm của cơ thể Trang, hai mắt hắn hơi khép lại, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn như sóng trào.
Ban nãy nếu không tỉnh táo ứng phó, cộng thêm một chút may mắn, chắc chắn cơ thể hắn bây giờ cũng trong tình trạng chia đàn xẻ nghé như thế kia. Nhưng hắn không dám chắc, với cơ thể tàn tạ như hiện tại, liệu lát nữa bản thân còn có thể tiếp tục thoát khỏi những loạt vây công của lũ khốn kia hay không. Hơn nữa cái chết của Trang cho thấy, thời gian và số lượng người chết không nhất định sẽ trùng khớp với tình tiết trong kịch bản đưa ra, có thể nhiều người chết hơn hoặc ít hơn, người chơi sẽ chết sớm hơn hoặc muộn hơn, tất cả đều dựa vào khả năng của người chơi để quyết định.
"Ahh!" Cô lăn lộn trên mặt đất kêu gào. "Cứu với... ahh..."
Ba người kia dù có nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, nhưng cả ba đành bất lực vì hiện tại bọn họ cũng đang bị bọn báo đốm vây công, tình thế vô cùng hung hiểm.
Do bọn báo xông lên đột ngột, Lãng không còn đủ thời gian suy tính, hắn theo bản năng vung bàn tay đang cầm chai xăng, hắt thẳng vào những con đang lao về phía hắn. Sau khi hắt xong, hắn lập tức vứt cái chai rỗng sang một bên, đưa tay cầm chặt chuôi con dao thái đang ngậm trong miệng.
Bên này, Thuận dưới sự chỉ huy của ông Long cũng nhanh chóng hoàn thành xong một loạt động tác hắt xăng, sau đó cả ba ép người sát lại vào nhau, tay cầm cây đuốc dơ thẳng về phía những con báo bị dính xăng đang lao tới.
Loài báo suy cho cùng cũng như bao loài thú khác, chúng ngửi thấy mùi lạ lẫm của xăng, nhưng lại không hề biết thứ nước này kỵ lửa, cho nên cả đàn vẫn như thiêu thân xông về phía trước.
Những con lao tới đầu tiên cố ý luồn lách trách khỏi cây đuốc đang đưa qua đưa lại trước mặt, cái mồm đầy răng sắc nhọn của chúng há to, nhằm thẳng cánh tay của ba người táp tới. Mặc dù chúng đã cố uyển chuyển luồn lách, chúng vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi bị lửa trên ngọn đuốc quệt trúng. Có bốn con lông trên đầu chỉ mới xẹt qua ngọn lửa một chút đã lập tức bốc cháy, nhưng chúng không hề có ý định dừng lại, cả bốn mang theo cái đầu phừng phừng lửa lao thẳng về phía ba người.
"Ngồi xuống, lăn tròn!" Ông Long thấy tình huống nguy cấp, lập tức gào lên ra hiệu cho hai người kia.
Giữa tình cảnh nguy hiểm cận kề, tiềm lực của Thuận cũng bộc phát không hề kém Lãng là bao, cả hai nhanh như chớp ngồi thụp xuống, quăng ngọn đuốc xuống đất, hai tay cầm chặt chuôi dao, hướng mũi dao lên trời, sau đó hai cánh tay ôm lấy đầu gối, cả người lăn lông lốc ra khỏi phạm vi đang lao tới của bốn con báo.
Bốn con báo cháy đầu đáp ngay xuống khu vực nhóm người đặt những chai xăng, chúng không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề, cả bốn dụi đầu liên tục xuống đất nhằm dập tắt lửa. Ngờ đâu lửa từ đầu chúng thiêu chảy lớp vỏ chai, xăng bên trong lập tức bắt lửa, thành thử ban đầu vốn chỉ là một vụ cháy be bé lập tức trở thành trận hoả hoạn khá lớn.
Đàn báo cũng không bởi đám cháy mà dừng lại, thấy nhóm ba người lộ ra sơ hở, chúng chia nhau lao tới tấn công cả ba. Trong tình huống nguy cấp, vũ khí trong tay lại chỉ có mỗi con dao thái, Lãng cắn chặt hàm răng, rụt cổ lại, hai tay ôm chặt con dao trước ngực, hai chân quỳ mọp xuống, nửa thân trên và cả khuôn mặt áp sát mặt đất, nhằm bảo vệ những điểm yếu trên cơ thể.
Bọn báo chồm đến, con thì cắn chân hắn, con thì cắn đùi, có con cắn vào eo, nhưng vì lớp áo quá dày nên nó cắn trượt. Những cơn đau thấu xương từ vết cắn lập tức truyền đến khiến cơ thể hắn run lẩy bẩy, hắn cố không kêu thành tiếng, cố gắng tiếp tục đè ép hơi thở xuống mức thấp nhất có thể.
Bọn báo thấy con mồi không hề dãy dụa, chúng nghĩ chắc hẳn con mồi đã sợ chết khiếp nên không còn hung hăng như lúc đầu, cặp hàm nghiến chặt cũng lới lỏng ra khá nhiều.
Nhận thấy thời cơ đến, Lãng nhanh như chớp đưa bàn tay cầm chặt chuôi dao ra ngoài, xoay mũi dao hướng lên trên, đâm thẳng về phía cổ họng con báo đang dí sát mũi vào gần bên tai của hắn dò xét.
Do khoảng cách quá gần, cộng thêm tốc độ của hắn quá nhanh, khi con báo kịp nhận ra nguy hiểm thì cổ họng của nó đã bị xuyên thủng, máu từ vết cắt phun thành từng tia xối thẳng xuống đầu của hắn. Những con còn lại thấy đồng bọn đột nhiên ngã rầm xuống đất, cơ thể co giật liên tục như lên cơn động kinh, cả bọn hốt hoảng đưa mắt nhìn nhau trao đổi. Chính trong lúc đó Lãng đột ngột xoay người lại, tay cầm dao đâm liên tục ba nhát vào một bên sườn cổ của con cớm vẫn đang cắn chặt đùi hắn. Nhát nào nhát đấy ngập chuôi dao, nên con báo kia cũng nhanh chóng nằm gục trong vũng máu.
Sau khi đâm xong ba nhát dao, hắn không hề ngừng lại mà nhanh như chớp chuyển con dao sang tay phải, bẻ ngoạt người, tiếp tục nhằm thẳng cần cổ một con đang cắn chặt cẳng chân của hắn đâm tới. Có vẻ sau cái chết của hai con trong nhóm, hai con còn lại cảnh giác hơn, thấy bàn tay cầm dao của hắn lao tới, con báo vội nhả cẳng chân của hắn ra, nhanh chóng lùi lại. Thấy nó vừa di chuyển, con dao trong tay hắn cũng đổi hướng, bàn tay xoay lưỡi dao nằm ngang, nhằm thẳng cái chân trước của nó lao tới. Đến khi lưỡi dao chạm vào lớp da của con cớm, hắn dùng hết sức cắt mạnh một nhát, sau đó xoay lưỡi dao chúc xuống phía dưới, tiếp tục dùng sức kéo mạnh một đường. Kết quả thật không phụ bao công sức cố gắng của hắn, con dao trong tay lóc hẳn một miếng thịt trên chân trước của con báo rơi xuống đất.
Con báo bị đau ngửa đầu gào thét, con còn lại đang cắn cẳng chân bên kia, thấy tình huống có biến nó nhả cẳng chân của hắn ra, lùi người lại hai bước rồi chồm người lao tới, cái mồm há to táp thẳng về phía đầu của hắn.
Lãng nhanh chóng lật người nằm ngửa trên mặt đất, hai tay chụm lại cầm chặt con dao hướng lên trên, lưỡi dao sắc bén xoay về phía hai chân của hắn. Tiếp đó hắn cố nhịn cơn đau truyền ra từ vết cắn, nhanh chóng di chuyển cơ thể tụt xuống phía dưới một quãng, khiến vị trí nằm của hắn lập tức được thay đổi.
Con báo thấy con mồi di chuyển, nhưng với đà lao tới hiện tại nó không thể phanh lại, thành thử tạo cơ hội cho Lãng. Hắn căng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không phía trên, đến khi cái bụng của con báo rơi vào tầm nhìn, hai tay cầm dao của hắn đâm thẳng lên, lưỡi dao cắm ngập hẳn vào bụng của nó.
Theo đà phi người mạnh mẽ về phía trước, bụng con báo bị lưỡi dao xẻ đôi, nội tạng và máu nóng hổi của nó đổ ập xuống mặt và người hắn. Cả quá trình hắn phải gồng mình giữ chặt con dao trong tay, nếu không e là hiệu quả tạo ra sẽ không được tốt như vậy.
Con báo như diều đứt dây rơi thẳng xuống vị trí gần đầu của hắn, nếu cơ thể của hắn nằm dịch về phía trước khoảng năm cen-ti-mét, chắc chắn đã bị cái xác của nó đè thẳng lên người. Con bị thương ở chân thấy đồng bọn tử vong hết, nó không dám liều mạng xông lên, lập tức rón rén lùi lại, xoay người lao thẳng tới tập hợp với những con con đồng bọn khác.
Bên kia, tình huống của ông Long phải nói là thuận lợi nhất bọn. Bàn tay cầm dao của ông ta nhằm chính xác con mắt trái của con báo đâm tới, đồng thời tay còn lại xiết chặt thành nắm đấm, lao thẳng về phía cái đầu lông lá của con thứ hai. Khiến người ta kinh ngạc là con dao trong tay ông hoàn toàn đâm trúng mắt trái của con báo, không lệch một li. Nắm đấm thì khiến đầu của con báo thứ hai nổ tung, máu và não trắng phụt lên không trung rồi lộp bộp rơi xuống đất.
Trong khi ông tập trung đối phó hai con phia trước, hai con phía sau nhân cơ hội há mồm ngoạm chặt lấy chân và mạn sường của ông. Vào thời khắc nguy hiểm thế này, ông cũng không có ý định tiếp tục dấu diếm thực lực. Hai mắt của ông khép chặt lại, khả năng cảm nhận của mọi tế bào trong cơ thể hoàn toàn được khai mở. Hai tay của ông nhanh như chớp bẻ ngoặt ra phía sau, tay cầm chuôi dao chúc mũi dao xuống đất, đâm xuyên họng con báo đang cắn mạn sườn của mình từ trên xuống dưới. Tiếp đó ông ngồi thụp xuống, năm ngón tay nắm chặt, đấm nát đầu con báo đang ngoạm chặt cẳng chân ông. Cả quá trình, các thao tác của ông liền mạch như nước chảy mây trôi, nếu có người đứng ngoài quan sát, chắc chắn sẽ vô cùng khiếp sợ, bởi tất cả động tác của ông thực hiện để giết bốn con báo diễn ra chỉ trong vòng hơn năm mươi giây.
Tình hình của Thuận thì rất tệ, mặc dù hắn biết ôm đầu, hai chân quỳ xuống, mặt áp sát xuống đất để bảo vệ cơ thể, nhưng hắn lại không thể tận dụng cơ hội phản kích lại bọn báo, thành thử khắp người của hắn đâu đâu đâu cũng có vết cắn và vết cào do bọn báo gây ra. Ông Long xoay người thấy tình huống nguy cấp của hắn, vội lao thẳng đến giải quyết lũ cớm trong vòng một nốt nhạc.
Cùng lúc đó, kịch bản thông báo người chơi diễn vai Trang đã chết.
Lúc trước cô bị chính xăng và lửa của mình đốt chính mình, sau một hồi tự lăn lộn lửa cũng đã tắt, nhưng cô còn chưa kịp vui mừng vì vừa thoát chết trong gang tấc, thì lập tức bị bọn báo vọt tới vây công.
Do tư thế nằm lúc đó của cô là nằm ngửa, mặt hướng lên trời, cho nên bọn báo nhằm thẳng cần cổ lộ ra của cô ngoạm tới, khiến tiếng thét tuyệt vọng của cô còn chưa thoát ra khỏi cuống họng đã tắt lịm. Những con khác dùng móng vuốt và hàm răng sắc bén cào cắn, xé rách toang phần bụng cô. Chẳng mấy chốc cơ thể thiếu nữ nguyên vẹn bị chia thành chín, nười mảnh, nội tạng và máu theo lực kéo của bọn báo rơi vãi đầy trên mặt đất.
Sau vài phút nghỉ ngơi, Lãng nhỏm người ngồi thẳng dậy, hai tay một lần nữa đưa lên lau hết số máu của con báo còn sót lại trên mặt, sau đó hắn lê hai chân đang chảy máu ròng ròng tới tập hợp với hai người còn lại.
Mắt thấy tình cảnh thê thảm của cơ thể Trang, hai mắt hắn hơi khép lại, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn như sóng trào.
Ban nãy nếu không tỉnh táo ứng phó, cộng thêm một chút may mắn, chắc chắn cơ thể hắn bây giờ cũng trong tình trạng chia đàn xẻ nghé như thế kia. Nhưng hắn không dám chắc, với cơ thể tàn tạ như hiện tại, liệu lát nữa bản thân còn có thể tiếp tục thoát khỏi những loạt vây công của lũ khốn kia hay không. Hơn nữa cái chết của Trang cho thấy, thời gian và số lượng người chết không nhất định sẽ trùng khớp với tình tiết trong kịch bản đưa ra, có thể nhiều người chết hơn hoặc ít hơn, người chơi sẽ chết sớm hơn hoặc muộn hơn, tất cả đều dựa vào khả năng của người chơi để quyết định.
Danh sách chương