Bích Tiêu là đệ tử Vân Chi, có sư phụ yêu thú cấp cao như vậy, những yêu tu tự mò mẫm dựa vào bản thân sao thể so sánh được.

Cho nên Vân Hương đối chiến với y, cũng không dám khinh địch.

Vân Hương tiên hạ thủ vi cường, dây lụa trong tay áo nàng nhẹ nhàng bắn ra ngoài, ban đầu thập phần chậm chạp, dần dần, tốc độ dây lụa ngày càng mau, khi sắp tiếp cận Bích Tiêu, tốc độ đã cực kì nhanh, trực tiếp công kích về phía y.

Bích Tiêu một thân bạch y, trên mặt mang theo nụ cười như cũ, mặt y trắng nộn, cười một tiếng, lại càng trông giống tiểu thiếu niên.

Bất quá y không dám tiếp dây lụa một cách đơn giản như vậy, tay vung lên, hai thủy long hình thành phía sau lưng y, vòi rồng dâng trào, thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng bén nhọn, nó biến lớn rồi phóng về phía dây lụa.

Đầu thủy long đầu tiên đánh trúng dây lụa, kiềm chế hoạt động của dây lụa, nhưng không thể cản trở, sợi dây lụa nhìn hết sức mỏng manh, lại thập phần mềm dẻo, ngược lại đụng hư đầu long, khiến bọt nước văng tứ tán, nhưng đầu long thứ hai đã thừa cơ nghênh tiếp lấy, một ngụm cắn trúng dây lụa, khiến dây lụa đó đứt đoạn.

Dây lụa đứt đoạn gặp gió lớn, biến thành hai dây lụa, một trong số đó quất về phía đầu long đã cắn đứt nó, khiến đầu long văng tứ tóe, sau đó lại hợp nhất với đầu long đầu tiên, biến thành một con thủy long cao to lực lưỡng…

Một đầu dây lụa khác bỗng phóng về phía Bích Tiêu, chỉ thấy động tác y tuy không nhanh không chậm, nhưng lại biến đổi vị trí đứng trong sân trong chớp mắt.

Y gọi thêm vài đầu thủy long.

Cứ vậy dây lụa đứt rồi hình thành ngày càng nhiều, nhưng căn cứ theo mỗi lần đầu long cắn đứt dây lụa, lực lượng nó ngày càng suy giảm, như vậy có thể kết luận, khi dây lụa hình thành càng nhiều, dây lụa sẽ yếu dần.

Nhưng Bích Tiêu bên này thì khác, thủy long bị quất hư, nước sẽ bay trở về hợp nhất thành một, thủy long vì thế mà ngày càng lợi hại.

Bên này thủy long cùng dây lụa giằng co không dứt, bên kia Vân Hương đã nhổ trâm cài tóc mình xuống, trâm cài tóc hóa thành phi kiếm, đánh úp về phía Bích Tiêu, Bích Tiêu đành gọi ra cây sáo ngọc, cây sáo và phi kiếm va chạm, giữa không trung nổi lên một tầng rung động, phát ra một âm thanh thanh thúy “Keng”.

Điều này khiến cả người Vân Hương khẽ gượng một cái, nàng lập tức minh bạch âm thanh sáo ngọc phát ra rất không ổn.

Trong lúc đó, bàn tay Bích Tiêu khẽ run lên, trong tay đã nắm một thanh kiếm.

Kiếm vung về phía Vân Hương, một con thủy long cực lớn nhào về phía nàng, thủy long nhìn lấp lánh óng ánh, vừa đi một bước, lại biến thành băng long, mắt thấy sắp nuốt chửng Vân Hương. Vân Hương lập tức gọi ra một cây quạt, cây quạt gặp gió biến thành cực lớn, vừa đỡ vừa ngăn cản băng long, sau đó nàng di chuyển tức thời sang chỗ khác.

Bích Tiêu đáp xuống, muốn khống chế đầu long công kích Vân Hương, trên mặt đất bỗng xuất hiện vô số dây lụa xanh biếc, trói chặt y ngay tại đó.

Khi Bích Tiêu chưa kịp tìm cách đột phá ra ngoài, Vân Hương đã gọi một sợi dây đỏ trên cổ tay mình, dây đỏ biến dài, cột chặt Bích Tiêu lại.

Quân Trì nhìn xong rất kinh ngạc, nói với Quân Yến: ” Vân Hương đó cũng có năng lực ghê, từ khi nào nàng đã cho đám dây lụa trà trộn khắp đài cao?”

Quân Yến giải thích tỉ mỉ, nói: “Nhưng sợi dây lụa đó căn bản không hề trà trộn vào, chẳng qua dây lụa có khả năng đổi sắc, vừa rồi nó chỉ đổi sắc thành màu của mặt sàn mà thôi. Bích Tiêu sai thủy long cắn dây lụa thành nhiều sợi nhỏ, không biết có bao nhiêu mảnh, còn thủy long ngược lại hợp nhất thành một, thế nhưng nhiều dây lụa như vậy, cho dù dùng thần thức, trong nhất thời cũng không thể quét hết, huống chi Vân Hương một mực dùng thuật pháp ngăn chặn y, khiến y nhất thời không phát hiện ra. Cũng có lẽ, Vân Hương đó, chỉ sợ khi vừa tiến vào trận, đã đánh chủ ý này. Bất quá thứ trên người nàng ta không phải dây lụa mà là dây thừng, còn có cây quạt, cây trâm xài tóc, đều là vật của nữ, không ngờ lực lượng chẳng kém tí nào.”

Quân Trì cũng hiểu, những thứ đồ trang sức dùng làm vũ khí, phỏng chừng chỉ có nữ nhân như Vân Hương mới dùng được.

Nam nhân sử dụng, chắc chắn rất ẻo lả.

Bích Tiêu không nhận thua, nhưng Thăng Tương phán y thua.

Xét tu vi lẫn kỹ xảo đối chiến, Vân Hương đều tốt hơn.

Vân Hương thắng, lập tức thu hồi dây đỏ và sợi dây lụa về, dây lụa phô thiên địa cái rồi hợp nhất thành một, lỏng lẻo cột ngang hông Vân Hương.

Vân Hương lượn lờ đứng đó, thấp người thi lễ với Bích Tiêu, “Đa tạ Bích công tử.”

Bích Tiêu chắp tay cười với nàng: “Tại hạ tài nghệ không bằng, xin nhận thua.”

Xem ra y cũng hiểu vì sao mình thất bại, thua tâm phục khẩu phục.

Bích Tiêu trở lại chỗ Vân Chi, ngượng ngùng nói: “Sư phó, ta thua rồi.”

Vân Chi vẫn trưng khuôn mặt băng sơn, nói: “Vô phương, về sau lịch lãm nhiều hơn. Dù sao lần này ngươi cũng có thu hoạch.”

Bích Tiêu nói: “Dạ phải.”

Y nói xong, liền nhìn về phía Quân Yến bên cạnh, “Liễu đạo hữu cũng bên cẩn thận hơn, Vân Hương đạo hữu quả thật không đơn giản.”

Quân Yến lạnh lùng trả lời: “Đa tạ nhắc nhở.”

Bên kia Thăng Tương hỏi Vân Hương, “Ngươi muốn nghỉ ngơi rồi đối chiến, hay đối chiến ngay lúc này.”

Vân Hương cầm hương phiến trên tay, lại duỗi tay vuốt ve búi tóc, cười quyến rũ cực kỳ, “Đối chiến với Liễu đạo hữu, không cần nghỉ ngơi cũng được mà.”

Nàng nói xong, còn bắn mị nhãn với Quân Yến.

Quân Yến vốn tâm cao khí ngạo, lại còn là đệ tử Thăng Tương, người khác cứ nghĩ y nghe xong những lời này sẽ tức giận với Vân Hương, mà tính khí yêu tu vốn táo bạo, rất dễ nổi giận, huống chi Quân Yến còn là huyết mạch Chu Tước chí dương.

Bất quá Quân Yến vẫn trưng cái mặt lạnh, hoàn toàn không nhìn ra biểu tình.

Thăng Tương nói với Quân Yến, “Vậy, ngươi mau lên sân đấu đi.”

Quân Yến thi lễ với hắn, “Vâng, sư phó.”

Trong lúc đợi, Bích Tiêu bên cạnh cười hì hì nói: “Ngươi phải lên sàn, vậy ca ca ngươi để ta cầm cho.”

Quân Yến trực tiếp trưng bản mặt “Một kẻ thua cuộc mà cũng muốn đụng ca ca ta.”

Quân Trì vội vàng nói với Quân Yến, “Đệ sắp lên sàn đấu, không nên tức giận.”

Sau đó bay khỏi vai Quân Yến, dùng thần thức nói với y: “Ta sẽ không để y cầm, ngươi cũng phải giữ mình bình tĩnh tỉnh táo, nữ tu kia thuộc lại đa mưu túc trí, người chớ để thua thiệt trên tay nàng.”

Bấy giờ Quân Yến mới phi độn ra sân.

Trong tay Quân Yến cầm Xích Viêm kiếm, đứng đối diện Vân Hương bên kia.

Vân Hương ý cười đầy mắt, trong tay cầm cây quạt, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về phiến quạt, bộ dáng mềm mại đáng yêu tận xương.

Bất kể là cười, hay động tác, không cái nào không mang theo khiêu khích.

Bích Tiêu nói với Quân Trì: “Nữ tu đó đang quyến rũ Liễu Quân Yến.”

Quân Trì nghĩ thầm ngươi khỏi nói ta cũng nhìn ra, sau đó không khỏi thở dài, cảm thấy tâm lý Quân Yến vẫn còn là trẻ con, chắc hẳn sẽ không bị nàng quyến rũ đâu.

Quân Yến trông rất phong độ nói với Vân Hương một tiếng: “Mời.”

Vân Hương cầm quạt dán trên môi, cười cười, sau đó lập tức bay lên, dây lụa bên hông trực tiếp bắn ra, cách đối chiến giống như với Bích Tiêu vừa rồi, nhưng Quân Yến là kiếm tu thuộc tính Hỏa, phương pháp đối chiến so với Bích Tiêu có sự khác biệt rất lớn.

Thân ảnh y khẽ động, nghênh đón dây lụa xanh biếc, dây lụa khi sắp tiếp cận y bỗng hóa thành một linh xà, phận nộ há to miệng, hướng về phía y.

Quân Yến không tránh né, trường kiếm trong tay vũ ra kiếm khí sắc bén, kiếm khí mang theo ngọn lửa, linh xà xanh biếc lập tức bị trảm, biến thành mảnh nhỏ rơi xuống đất, mà Quân Yến lại trực tiếp nhảy tới trước, hướng về phía Vân Hương.

Một cổ kiếm khí cường đại chém về phía Vân Hương.

Thần sắc Vân Hương ban đầu còn tương đối nhẹ nhõm, nhưng lúc này không khỏi tập trung sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Vừa rồi nàng không nghỉ ngơi mà trực tiếp đối chiến Quân Yến, thứ nhất bởi vì đan điền nàng rất rộng lớn, chân nguyên so với tu sĩ bình thường nhiều hơn, thứ hai nàng đã sớm nhìn ra chân nguyên Quân Yến so với tu sĩ đã đạt đến cảnh giới này thì ít hơn, cho nên lúc trước khi Quân Yến đối chiến, phải tính toán chính xác mỗi một chân nguyên, dù vậy vẫn rất nhanh thấy đáy. Thứ ba, nàng nhìn Quân Yến lớn lên tuấn mĩ phi thường, nhiều lần quyến rũ, nhưng Quân Yến quả thực như cái đầu gỗ, căn bản chả thèm để ý tới, khiến nàng sinh khí, cho nên mới cố ý miệt thị y như vậy. Thứ tư, nàng đương nhiên biết rõ nam nhân không chịu nổi khiêu khích, chỉ cần bị khiêu khích, chắc chắn sẽ phạm sai lầm.

Nhưng nàng lại không nghĩ tới kiếm tu và pháp tu khác biệt rất lớn, động tác Quân Yến nhanh như thế, kiếm khí lại sắc bén ác liệt, mỗi một kiếm, tựa hồ như muốn phá núi trảm biển.

Vân Hương gọi cây quạt ra, chuôi cây quạt này không giống bình thường, cứng rắn tiếp nhận kiếm ý Quân Yến, cây quạt phát ra một tiếng đinh, thậm chí rung mạnh một hồi, thế nhưng cây quạt chẳng tổn hại nhiều.

Quân Yến căn bản không suy nghĩ nhiều, lại chém một kích, Vân Hương đã nhổ cây trâm từ búi tóc ra, vừa dùng quạt ngăn cản Quân Yến, vừa dùng trâm hóa thành ngàn vạn cây đao nhỏ vọt về phía y.

Quân Yến không ngờ cây trâm này lại có tác dụng như vậy, không thể không cuống quít né tránh.

Vân Hương nhờ vậy mà ổn định đầu trận tuyến, nàng vung tay lên, chuôi quạt hóa thành vũ khí công kích về phía Quân Yến, Quân Yến không ngừng ngăn cản, tựa hồ đã mệt mỏi.

Thần sắc Vân Hương có chút buông lỏng, vô số cây đao nhỏ hợp nhất thành cây trâm bay trở lại tay nàng, Quân Yến dần dần bị bức trở về vị trí ban đầu.

Đúng ngay lúc này, Vân Hương vung tay lên, lập tức nổi lên một trận gió lớn.

Vừa rồi kiếm khí Quân Yến chém rụng mảnh lụa xanh biếc của Vân Hương thành nhiều mảnh, lúc này những mảnh nhỏ đó bay lên, phóng về phía Quân Yến, Quân Yến tuy muốn tránh đi, thế nhưng mảnh lụa lại nhiều vô cùng, bọc y lại một chỗ.

Quân Yến làm bộ giơ kiếm chém, những mảnh lụa lập tức hóa thành nhiều con xà nhỏ xanh biếc, trói chặt y bên trong.

Vân Hương lập tức quăng dây đỏ ra, cười nói với y: “Đấu với chàng đối với ta dễ như chơi mà thôi. Tặng chàng một phần lễ vật này…”

Quân Yến chỉ cảm thấy mu bàn tay mình bị một con xà cắn một cái, bởi vì có pháp y luyện chế từ da Nhạc Ly trên người, cho nên những con xà đó không thể đột phá.

Bị trói chặt như vậy, y không hề sốt ruột, khóe môi y nhếch một tia cười lạnh, trên tay phát ra một ánh sáng đen, đấy chính là ngọn lửa Chu Tước – Diệt Thế Chi Hỏa, ngọn lửa đánh rồi chui vào trong cơ thể tiểu xà.

Tiểu xà không bị thiêu đốt, nhưng bắt đầu rớt khỏi người Quân Yến, không ngừng giãy dụa dưới đất.

Vân Hương lập tức trở nên phi thường thống khổ, người đầy mồ hôi lạnh, phun một búng máu, nàng vươn tay chỉ vào Quân Yến, hỏi: “Ngươi… ngươi đã làm gì?”

Quân Yến giơ kiếm chém đứt sợi dây đỏ, nói: “Ta phát hiện mảnh lụa này là một phần bản thể của ngươi, còn bây giờ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Hoàn chương 51.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện