Quân Trì đối với Quân Yến rất không có biện pháp nào.

Quân Yến chẳng chịu thông hiểu thế thái nhân tình, theo nhận thức Quân Trì, người, dù là người đã trở thành tu sĩ đi chăng nữa, cũng là động vật mang tập tính xã hội, sao cứ một mực không hiểu nhân tình như thế? Hắn rất sợ khi mình không còn bên cạnh y nữa, với tính cách này của y, lại không thích kết giao bằng hữu, lỡ mà xảy ra chuyện, nhưng không một ai đến hỗ trợ, thế phải làm sao đây?

Trước đây Quân Trì cảm thấy dù sao y vẫn còn nhỏ, chậm rãi dạy bảo là tốt rồi, nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, nếu cứ cho rằng Quân Yến còn nhỏ, không nghiêm túc dạy dỗ, đợi đến khi y chính thức trưởng thành, về sau càng khó mà thay đổi nhận thức và tính tình y.

Quân Trì đứng dưới tàng cây suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mình vì Quân Yến hao tổn biết bao tâm tư, nhưng Quân Yến cái gì cũng không rõ, cứ như cũ làm theo ý bản thân.

Quân Trì leo bậc thang đi lên căn nhà gỗ, Quân Yến đang ngồi xếp bằng bên trong, dưới mông là bồ đoàn Quân Trì dùng kết linh thảo biên chế thành, bởi vì Quân Yến là tu sĩ thuộc tính Hỏa, cho nên linh khí Hỏa trong phòng vô cùng nồng đậm, khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng gương mặt của Quân Yến lại lạnh nhạt không chút biểu tình, thật giống như như băng lạnh ngàn dặm xa cách người.

Quân Trì đứng trước cửa ra vào một hồi, mới đi tới ngồi đối diện Quân Yến, cũng không quấy rầy y tu luyện.

Nhưng Quân Yến ngay lập tức mở mắt ra.

Quân Trì ngồi bên đó, thần sắc ôn nhu, con ngươi đen như mực, mang theo tia sáng ôn nhuận, lấp lánh như sao, khiến lòng Quân Yến từ cổ chí kim không hề thay đổi, bỗng lóe lên ánh sáng nhu hòa.

Dưới đôi mắt Quân Yến, kỳ thực vạn vật dù đẹp hay xấu cũng không khác gì mấy, bởi tất cả những thứ đó đều không thể hấp dẫn nổi tâm y.

Chỉ duy mỗi ca ca, mới có thể khiêu khích tâm y, chính vì hắn, cho nên vạn vật mới có đẹp xấu, mới có sắc thái.

Bây giờ đối mặt với Quân Trì, y vẫn giận dỗi vì khí tức Nhạc Ly tản ra trên người ca ca, nhưng khi đối diện ánh mắt của hắn, tâm tình lại cảm thấy bình yên.

Hai người nhìn nhau một hồi, Quân Trì giống như một vị gia trưởng có vô hạn sầu lo, thở dài thật sâu, nói: “Quân Yến, đệ phải nghe ta nói.”

Quân Yến gật đầu, làm ra vẻ ta vẫn luôn lắng nghe ngươi.

Quân Trì nửa quỳ nửa đứng, bưng hai mặt Quân Yến, khoảng cách cả hai phi thường gần, Quân Yến thậm chí cho rằng ca ca muốn hôn cái trán mình như khi còn bé.

Kỳ thực loại chuyện thân thiết này, đã nhiều năm rồi Quân Trì chưa làm với y.

Dù Quân Yến cảm thấy mình đã trưởng thành, nhưng vẫn thích ca ca làm như vậy.

Y không cầu, nhưng nếu Quân Trì chủ động làm thế, vậy thì tốt quá!

Quân Yến thậm chí nghĩ bụng, nếu ca ca hôn cái trán an ủi y, y sẽ không giận chuyện hắn thu pháp y làm từ da của Nhạc Ly nữa.

Cho nên lúc này, mặt Quân Yến không khỏi đỏ ửng một chút, rất chờ mong, tâm tình cư nhiên sinh ra một tia xấu hổ.

Quân Trì phát hiện y đỏ mặt, lại không để trong lòng, hơn nữa hắn hoàn toàn không biết y đang suy nghĩ cái gì.

Quân Trì nhìn thẳng vào đôi mắt Quân Yến, nói: “Quân Yến, năm nay ngươi mười bốn tuổi rồi. Đã là đứa trẻ lớn, nhưng nếu nói, ngươi đã trưởng thành, vậy thì không phải.”

Trong mắt Quân Yến hiện lên vẻ khó chịu, bởi y biết Quân Trì đang định nói gì tiếp theo.

Tuy mất hứng, nhưng y vẫn gật đầu một cái.

Quân Trì tiếp tục nói: “Ngươi có từng nghĩ tới, nếu một ngày, chúng ta tách ra, vậy ngươi sẽ làm gì?”

Quân Yến cố chấp nói: “Tại sao chúng ta phải tách ra?”

Quân Trì tiếp tục dùng giọng bình bình nói: “Làm sao ngươi dám khẳng định, chúng ta sẽ không tách ra chứ?”

Quân Yến ngốc nghếch đáp:& “Ta không muốn tách ra.”

Quân Trì im lặng, nhéo cái má mềm mại của Quân Yến. “Được rồi, vậy chúng ta chỉ giả thuyết. Giả thuyết có một ngày chúng ta tách ra, khi đó ngươi sẽ làm gì?”

Quân Yến không chút suy nghĩ trả lời: “Ta đi tìm ca ca.”

Quân Trì im lặng vỗ đầu y một cái, nói: “Cũng chẳng phải ngươi vì ta mà sống, sao cứ nhất thiết tìm ta chứ?”

Quân Yến không trả lời hắn, thế nhưng thần sắc y, tràn đầy bất mãn và khổ sở.

Kỳ thực Quân Trì cảm thấy tự hào vì đứa nhỏ nhà mình ỷ lại không muốn rời xa, nhưng mà không được, trẻ con đến ngày nào đó rồi cũng phải tự mình đi ra ngoài.

Quân Trì buông Quân Yến ra, tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Quân Yến, ngươi thế này không tốt, biết không? Mặc kệ về sau chúng ta có tách ra hay không, ngươi cũng không nên ỷ lại ta như vậy. Vì trừ ta ra, ngươi còn kết giao với những bằng hữu khác, minh bạch suy nghĩ của người ta, xem có cùng chung chi hướng để kết thành bằng hữu hay không. Bằng hữu nhiều, chuyện cần xử lí sẽ bớt thêm một ít. Ngươi cứ tỏ vẻ chẳng thèm nhìn người khác, hành vi như thế là không tốt, ít nhất ta không thích ngươi như vậy.

Lại nói một nhà Nhạc Ly, từ khi chúng ta đến Thần Long Chi Uyên, đã được bọn họ chiếu cố rất nhiều, nhưng khi ngươi đứng trước mặt cả nhà bọn họ, không thể mang thái độ khá hơn được sao? Khoan kể đến chuyện nhà bọn họ đã giúp chúng ta ra sao, chỉ dựa vào nhà bọn họ đều là yêu thú đẳng cấp cao, năng lực cường hãn, nói thế nào cũng là tiền bối, nhưng ngươi có từng tỏ vẻ tôn trọng với tiền bối hay chưa? Một nhà Nhạc Ly là yêu tu, quanh năm quanh quẩn ở Thần Long Chi Uyên, cho nên không quan tâm mấy thứ lễ nghi phàm tục ở nhân gian, mới không cảm thấy ngươi thất lễ, không trách tội ngươi. Đổi lại là tu sĩ, một vị lão tổ Nguyên Anh kỳ hay tiên quân Hóa Thần kỳ đại năng, bình thường vốn khó gặp, ai mà không thập phần ngạo khí, mắt cao hơn đầu? Nếu ngươi gặp phải người như thế, lại bày ra cái tính tình thối kia, người ta chỉ duỗi đầu ngón tay, một cú cũng đủ bóp chết ngươi rồi.”

Quân Yến bị hắn nói đến mức mặt hồng chuyện sang đen, xụ mặt không nói gì.

Quân Trì tiếp tục nói: “Ta biết ngươi không thích mấy lời này, kỳ thật ta cũng không muốn cùng ngươi nói những chuyện như thế. Nhưng ta biết nếu ta không nói, ngươi liền không hiểu, hoặc căn bản là chả quan tâm. Được, cho dù không quan tâm, nhưng ta quan tâm, ta quan tâm đó, biết chưa?”

Quân Yến dùng con mắt đen bóng nhìn hắn, bên trong lóe một tia lửa nóng, y vẫn không nói chuyện, Quân Trì biết lời mình nói khiến đệ đệ tức giận, thật ra hắn cũng không chịu nổi mà, nhưng hắn vẫn phải nói tiếp: “Ta nghĩ nếu ta không ở bên cạnh nói mấy lời này cho ngươi nghe, tính tình ngươi vẫn xấu như vậy, đắc tội người khác, vậy phải làm sao? Chỉ vì thế mà ngươi bị thua thiệt, vậy phải làm sao? Kỳ thật, nhiều khi, ngươi ôn hòa với người khác, cũng không phải hạ thấp sự ngông nghênh của mình, khi ngươi đối xử thân thiết với người khác, người khác sẽ đối xử thân thiết lại với ngươi. Ta hi vọng cho dù không có ta ở bên cạnh, ngươi cũng có thể kết giao với nhiều bằng hữu, khi ta không ở đó, những người khác sẽ đến trợ giúp ngươi lúc cần thiết.”

Quân Yến trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Ta sẽ trở nên mạnh nhất.”

Quân Trì hít một hơi thật sâu, nói: “Ta biết. Cho tới bây giờ, ta vẫn nghĩ đệ là tu sĩ thiên tài số một, sẽ đứng ở nơi cao nhất. Nhưng mà cái này không liên quan đến chuyện hiểu biết lễ nghi phàm nhân.”

Quân Yến ấp úng hơn nửa ngày rồi mới nói: “Ta… Về sau sẽ chú ý một chút.”

Quân Trì nghe được câu này của y, cảm động muốn chết, làm ra cả hành động ngây thơ, hắn dùng ngón tay nhỏ quấn lấy ngón tay nhỏ của Quân Yến, lắc lư vài cái, nói: “Như vậy hai ta ngoéo tay, xem như đã hứa, lời nói vừa nãy, chúng ta ước định với nhau rồi, không được nuốt lời đó.”

Quân Yến nhìn nhìn ngón tay nhỏ của mình, hỏi: “Đây là huyết thệ sao? Nhưng trong cơ thể vẫn chưa hình thành khế ước mà?”

Quân Trì buồn cười nói: “Đây không phải huyết thệ, nhưng là một loại khế ước so với huyết thệ còn lợi hại hơn, bởi vì nó khắc ở trong lòng.”

Quân Yến khẽ gật đầu.

Quân Trì cởi pháp y ra đưa cho Quân Yến để y mặc, nói: “Thứ này cho ta cũng không có tác dụng, nên đưa đệ mới đúng.”

Quân Yến liền tức giận, một tay ngăn hắn lại: “Ca ca, ta không muốn pháp y làm từ da Nhạc Ly!”

Quân Trì không khỏi nói: “Vừa rồi ngươi còn bảo sẽ chú ý lễ nghi phàm tục.”

Quân Yến nhíu mày đáp: “Thế nhưng ta không nói muốn bộ pháp y này.”

Quân Trì bị chọc tức muốn phun máu, nói: “Đấy tại ta lo ngươi gặp nguy hiểm nhưng không thể tự bảo vệ mình, muốn đưa ngươi bộ pháp y, tại sao ngươi không chấp nhận ý tốt của ta?”

Quân Yến bướng bỉnh trả lời: “Ta không thích Nhạc Ly.”

Quân Trì vốn muốn hỏi vì sao ngươi không thích Nhạc Ly, về sau phát hiện có hỏi cũng vô dụng, vì vậy đành suy nghĩ cách khác, nói: “Ngươi không thể khiến ta yên tâm hơn sao? Cha mẹ Nhạc Ly tặng lễ cho ta, ta muốn tặng nó cho ngươi, sao ngươi không hiểu tâm tư ta chứ?”

Quân Yến bị hắn nhắc nhở, không thể không suy nghĩ lại.

Sau đó lòng y đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, nghĩ rằng Quân Trì căn bản chẳng để ý Nhạc Ly, cho nên khi được tặng pháp y làm từ da Nhạc Ly, liền muốn đưa lại cho y, có nghĩa Quân Trì xem trọng mình hơn cả hắn ta nữa.

Mặc dù Quân Yến cao hứng vì mình hiểu ra đạo lý này, nhưng chỉ dùng một vẻ mặt duy nhất, khiến Quân Trì cảm thấy y nhận bộ pháp y, hoàn toàn vì xem trọng mặt mũi Quân Trì cho nên mới bất đắc dĩ nhận, nhàn nhạt nói: “Ừm, vậy đưa ta đi.”

Quân Trì quả thật muốn ngắt mặt y vài cái, đưa pháp y cho Quân Yến mặc.

Thời điểm pháp y mặc lên người Quân Yến, vốn là màu xám nhạt nhòa, nhưng sau khi tiếp xúc với y, liền biến thành màu hỏa hồng.

Quân Trì chưa từng thấy kiện pháp y cao cấp nào có thể biến sắc như thế, chẳng qua hắn kỳ quái chuyện khác: “Quân Yến, tính tình thối của ngươi, trừ ta ra, không biết ai có thể nhẫn nữa. Rõ ràng lạnh nhạt như vậy, nhưng tại sao linh lực là thuộc tính Hỏa nhỉ?”

Quân Yến không trả lời mà nói: “Ca ca, ta muốn tu luyện.”

Quân Trì gật đầu, đứng dậy rời khỏi căn phòng.

Quân Trì vì mình giáo dục thành công mà nhẹ nhàng thở phào.

Chẳng qua vừa ra khỏi nhà cây, liền phát hiện Nhạc Ban và Tiểu Hôi đang đánh nhau vì một miếng thịt, ngươi truy ta đuổi. Nhạc Ban thiếu chút nữa đốt trúng nhà cây của bọn họ, Quân Trì thở dài, tới chỗ Nhạc Ban Tiểu Hôi hung hăng giáo huấn một trận, nghĩ thầm trời sanh hắn mang mệnh bảo mẫu hay sao!?

Mấy ngày trôi qua, vốn tưởng khoảng thời gian này sẽ bình yên, không ngờ đột ngột xảy ra biến cố.

Những ngày này, Quân Trì hóa thân thành Chu Tước tu luyện.

Nguyên Tiêu muốn đột phá từ cấp sáu lên cấp bảy, vẫn một mực bế quan.

Đối với yêu thú như Nguyên Tiêu, muốn đột phá từ cấp sáu lên cấp bảy vốn chẳng phải chuyện dễ dàng.

Yêu thú cấp bảy, tương đương với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, khi đó, đại đa số yêu thú đều có thể biến thành người tiến hành tu luyện.

Yêu thú tu luyện dựa vào bản năng, ban đầu nhanh hơn tu sĩ nhiều, nhưng mà, đến giai biến hóa thì gặp hố sâu.

Ở giai đoạn này, yêu thú tu luyện rất chậm, đa số yêu thú, đều dừng ở đây, không thể biến hóa thành người.

Hơn nữa yêu thú muốn hóa thành người phải trải qua lôi kiếp, yêu thú trải qua lôi kiếp, thành công biến hóa, sau đó trở thành pháp thể song tu yêu tu, lực lượng càng thêm cường hãn.

Chẳng qua, vẫn còn rất nhiều yêu thú không thể trải qua lôi kiếp, trực tiếp chết ở trong đó.

Đây cũng là nguyên nhân mà yêu thú đạt cấp sáu rất nhiều, nhưng đến cấp bảy thì ít đi.

Bất quá, vì sao Nhạc Ly đến cấp tám vẫn là nửa người nửa xà, cái này Quân Trì không rõ nguyên do, chỉ có thể nói hắn đặc biệt.

Dĩ nhiên, cũng có vài yêu thú đặc biệt giống vậy, có khi đến cấp chín cũng chưa biến hóa, cũng có con mới cấp hai cấp ba đã có cơ duyên biến hóa.

Nguyên Tiêu tiến nhập Thần Long Chi Uyên, muốn biến hóa, đã có Thần Long pháp tắc bảo hộ, giúp nó không cần trải qua lôi kiếp, chẳng qua muốn đột phá từ cấp sáu lên cấp bảy chẳng phải chuyện dễ.

Hiện giờ, nó bế quan, không bất kỳ người nào đến quấy rầy, có lẽ nó sẽ bế quan vài năm, cũng có khả năng là vài chục năm.

Mà Tư Mã Hoài, mặc dù đang bận tu luyện, nhưng không bế quan, đôi khi hay xuất hiện trò chuyện cùng Quân Trì một hồi.

Bởi vì Quân Yến quá mức lạnh nhạt, dù bọn họ đã ở chung mấy năm, nhưng hắn không nói được mấy câu với Quân Yến, tính đến bây giờ, cả hai nói chuyện còn chưa tới mười câu.

Khi linh khí phía Long Cốt Sơn chấn động với quy mô lớn, xuất hiện lôi điện phóng lên trời, Quân Trì và Tư Mã Hoài đang thảo luận những tâm đắc trong tu luyện.

Quân Trì lập tức hóa thành Chu Tước, nhìn sang hướng linh khí chấn động, thần thức hắn không cách nào chạm tới Long Cốt Sơn, nhưng khí tức chiến đấu bên đó quá mạnh mẽ, dù thần thức không thể vươn tới, hắn cũng biết bên đó xảy ra chuyện.

Hắn nhìn Tư Mã Hoài một cái, nói: “Ta qua đó xem thử.”

Tư Mã Hoài vội đáp: “Ta đi với ngươi.”

Tiểu Hôi và Nhạc Ban đang đùa giỡn với nhau, lúc này cũng nhìn về hướng linh khí chấn động, Quân Trì nói với hai đứa nó: “Các ngươi chớ đến đó nháo chuyện, ta đi một lát rồi về.”

Hai đứa tuổi còn nhỏ, tư duy hồ đồ, gật đầu xem như đáp ứng.

Khi Quân Trì chuẩn bị cùng Tư Mã Hoài đi, Quân Yến đã rời khỏi nơi tu luyện, nói: “Ca ca, ta đi nữa.”

Quân Trì nhìn về hướng linh khí chấn động dưới quy mô lớn, trong lòng xuất hiện dự cảm bất hảo, hắn nói với Quân Yến: “Tu vi ngươi quá thấp, đừng đi theo.”

Quân Yến nói: “Ta chỉ muốn quan sát thôi.”

Quân Trì không cách nào cự tuyệt, đành nói: “Đến đó ngươi đứng xa chút. Nếu xảy ra vấn đề, phải tranh thủ thời gian rời khỏi.”

Thấy Quân Yến đáp ứng, hắn phóng lên trời, bay về phía bên cạnh.

Lần này Quân Trì không chở Quân Yến và Tư Mã Hoài, hai người đều tự dùng Phi Kiếm theo phía sau hắn.

Bay ra phạm vi Đông Cảnh Sơn, họ cách cự ly đánh nhau ngày càng gần hơn.

Ở phụ cận Long Cốt Sơn, thần thức rất khó dò xét qua, nhưng lúc này chỉ dựa vào đôi mắt, đã có thể chứng kiến dấu hiệu phạm vi đánh nhau kịch liệt.

Quân Trì bay rất nhanh, không lâu sau đã đến vị trí đó.

Nhạc Tu, Hòa Hoa, Nhạc Ly đều ở chỗ này.

Nhạc Tu và Hòa Hoa hóa thành nguyên hình chiến đấu, chỉ mỗi Nhạc Ly là hình người.

Nhạc Ly vừa biến hóa không lâu, tu vi chưa ổn định, là thời điểm nên bế quan, không ngờ còn phải thủ sơn.

Hơn nữa địch nhân rất cường hãn, cho dù Nhạc Tu và Hòa Hoa đều là yêu tu cấp tám, Nhạc Tu đã đạt cấp chín, cũng không thể chiếm được thượng phong.

Địch quân có tám người, trong đó bảy người hợp thành một trận thế, năm thủ hai công, tu vi năm thủ cũng không kém, theo Quân Trì đoán, tu vi họ còn cao hơn cả hắn, ước chừng khoảng Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh sơ kỳ, còn hai công, tu vi cao hơn năm thủ rất nhiều, trong số hai công đó, có cả gã tu sĩ đào tẩu khỏi Nhạc Ly và Quân Trì.

Bảy người gắt gao bao vây Nhạc Tu và Hòa Hoa.

Mà tên tu vi cường hãn nhất, gã đang một mình đối chiến Nhạc Ly.

Rất hiển nhiên, Nhạc Ly không phải đối thủ đối phương.

Rất nhiều chỗ Nhạc Ly không thể địch lại tu sĩ, ước chừng tu vi gã cỡ Hóa Thần kỳ hoặc là đại năng cảnh giới cao rồi.

Trong khoảnh khắc đó Quân Trì chần chờ không biết có nên tham gia hay không, trong vòng chiến đấu chỉ toàn đại năng, giờ hắn tiến lên chỉ sợ chẳng giúp được gì.

Nhạc Tu và Hòa Hoa, mặc dù bị bảy tu sĩ bao vây gắt gao, nhưng bọn họ không bị áp chế quá mức, cũng không bị thương gì, thế nhưng Nhạc Ly bên kia thì khác.

Tu sĩ mặc một bộ quần áo màu đỏ máu, cả người như bao phủ bởi một tầng huyết quang, gã đối chiến với Nhạc Ly, mỗi lần đều dùng sát chiêu, Nhạc Ly bị thương, không ngừng ra tay ngăn chặn gã.

Quân Trì lập tức phát hiện nguyên nhân Nhạc Ly ngăn chặn gã, bởi vì từ nơi xa xa, bỗng truyền tới một khí tức.

Quân Trì cảm thấy khí tức này thật quen thuộc, trừ quen thuộc, còn có đặc điểm nhận dạng, đó chính là khí tức của Giao Long, hơn nữa vô cùng cường đại.

Quân Trì liền thấu hiểu ngay, đây là đồng tộc đến giúp đỡ một nhà Nhạc Ly.

Nhưng mấy tu sĩ ước chừng cũng biết có Giao Long đến đây, cho nên muốn tốc chiến tốc thắng, không quan tâm bản thân ra chiêu gì.

Mà gã tu sĩ chiến đấu với Nhạc Tu, còn phát hiện khí tức Giao Long sớm hơn cả Quân Trì nữa.

Chỉ thấy tên tu sĩ đang bao bọc bên trong tầng huyết quang bỗng duỗi tay một cái, từ thân thể gã bỗng phân thân ra chín bóng người trong suốt lại như nhấp nhô ánh sáng màu đỏ nhạt.

Chín cái bóng chia ra bao vây xung quanh Nhạc Ly, còn gã thì nhanh chóng chạy về hướng Long Cốt Sơn.

Nhạc Ly minh bạch ý định của hắn, rống to một tiếng, sau đó hóa thành nguyên hình, muốn xuyên qua chín cái bóng bổ nhào về phía gã, thế nhưng chín cái bóng đó rất khó chơi, Nhạc Ly muốn nhanh chóng đuổi theo tu sĩ, nhất thời e rằng không được.

Quân Trì thấy vậy, vội bay tới, dùng Chu Tước hỏa cầu công kích về phía những cái bóng.

Đã có Quân Trì gia nhập, Nhạc Ly nhanh chóng công phá chín cái bóng, sau đó đuổi theo tu sĩ chạy về phía Long Cốt Sơn, còn Quân Trì theo sát phía sau.

Quân Yến vốn cùng Tư Mã Hoài đứng ở phía xa, nhưng chứng kiến cảnh tu sĩ bay về phía Long Cốt Sơn, chẳng biết tại sao, y nghe thấy một âm thanh không ngừng kêu gọi y hãy đi đến đó, không thèm màng đến lời khuyên can của Tư Mã Hoài, y cũng bay về Long Cốt Sơn.

Huyết quang bao bọc xung quanh cơ thể tu sĩ là nhờ tác dụng của Long Cốt Bài, có thể kháng lại uy áp Long tức, Long Cốt Bài dùng Long Cốt làm tài liệu, cộng với máu tươi của tu sĩ, một khi đã luyện thành, tu sĩ chỉ có thể không ngừng cung cấp máu, là vật phẩm giúp giảm bớt phiền toái, thế nhưng hạn chế thời gian sử dụng.

Nhờ Long Cốt Bài, rất nhanh tu sĩ đã đến kết giới bên ngoài Long Cốt Sơn.

Vóc người gã cao gầy, tướng mạo tuấn tú, nhưng sắc mặt xanh trắng không bình thường, giữa mi tâm còn khắc ấn hình giọt máu, tràn ngập cảm giác quỷ dị.

Gã biết không thể trực tiếp xông vào Long Cốt Sơn, bằng không sẽ bị kết giới tập kích mà vong, cho nên khi tiếp cận kết giới, hắn liền ngừng lại, lấy một thứ trông như lệnh bài từ nhẫn trữ vật ra, thả nguyên thần vào, sau đó phát động lệnh bài, lệnh bài bị thảy lên, gặp gió liền phồng, trở thành một tấm khiến cao vài chục trượng rộng vài chục trượng, tấm khiên đi về phía kết giới, kết giới cũng không phản nó ra, mà để nó khảm phía trên kết giới.

Tu sĩ một mực duy trì tác dụng của tấm khiên, chắc vì tấm khiên tiêu hao quá nhiều sức lực, chỉ thấy trên mặt gã thấm đẫm một tầng mồ hôi, thế nhưng gã chẳng quan tâm mấy, bởi vì toàn bộ lực chú ý đều đặt trên tấm khiên kia.

Tấm khiến vừa tiếp xúc với kết giới chậm rãi xuất hiện biến hóa, hoa văn và chữ viết huyền ảo phía trên chuyển động không ngừng, vốn thuần một màu đen, nay xuất hiện bạch quang lưu động, trở thành hình dạng đại môn song khai, ngay khi đại môn được hình thành, trên mặt tu sĩ hiện lên một tia vui mừng.

Gã tiếp tục thao túng đại môn chậm rãi mở cửa, đại môn vừa lộ một khe hở, cơn gió cực mạnh từ bên trong ào ra, đập lên tu sĩ khiến gã dường như không đứng vững.

Gã cố đứng vững vàng, dùng chân nguyên không ngừng thúc giục cánh cửa mở ra.

Khi cánh cửa mở được một khoảng, Nhạc Ly và Quân Trì đã đuổi tới, gã không dám trì hoãn, tranh thủ thời gian vượt qua cơn gió mạnh mẽ tiến vào bên trong đại môn.

Cánh cửa tạm thời vẫn chưa đóng lại, nhìn từ xa, đại môn trông không lớn lắm, đến khi bay tới gần, mới biết nó hùng vĩ cỡ nào.

Đứng trên không trung trực tiếp quan sát, dù tỉ mỉ ra sao, chỉ thấy vô số cấm chế lưu động ở phía trên.

Nhạc Ly hóa thành hình người, tiến vào đại môn, Quân Trì cũng biến nhỏ kích thước bay vào đại môn.

Ngay lúc hắn vừa đáp xuống, đại môn chậm chạp bắt đầu đóng lại, đúng lúc này, Quân Yến đã bay tới gần, lúc y đi hoàn toàn khác biệt với ba người, cơn gió lớn như muốn thổi bọn họ ra ngoài, còn y thì cảm nhận được một cỗ lực hấp dẫn cực lớn bên trong, như muốn nuốt chửng y.

Lúc này, khi cánh cửa sắp bị đóng lại, y bị cỗ đại lực đó mạnh mẽ hút tới, vừa mới tiến vào, cánh cửa đằng sau lập tức đóng sầm.

Y đang ở trên Phi Kiếm, vì cỗ đại lực đó mà đứng không vững, loạng choạng ngã xuống.

Quân Trì nào ngờ Quân Yến cũng tới, lúc cảm nhận được khí tức đệ đệ, hắn quay đầu nhìn, không ngờ thật sự là y, thiếu chút nữa tức điên người, hắn bay qua đỡ Quân Yến đang ngã, rồi mới nổi giận hỏi: “Sao ngươi lại ở đây!?”

Quân Yến giữ thăng bằng trên lưng Quân Trì, trả lời hắn: “Là cơn gió khi nãy hút ta vào.”

Trong kết giới không có gió, yên tĩnh chết người, không giống bên ngoài bốn phía bạch quang rạng rỡ, mà tràn ngập một cỗ bi thương trầm trọng, xa xa một mảnh tối đen, chỉ những chỗ gần đây mới có ánh sáng.

Tên tu sĩ kia không biết đã đi về hướng nào, đại môn đằng sau vẫn còn khảm trên kết giới, bất quá không còn phát sáng nữa, nhan sắc dần dần ảm đạm, cuối cùng thành tối đen, khôi phục về hình tấm khiên, không còn hình dáng đại môn nữa.

Nhạc Ly đứng ở bên trong, đang đánh giá xung quanh, mặc dù từ khi sinh ra hắn đã canh giữ bên ngoài Long Cốt Sơn, nhưng đoán chừng đây là lần đầu tiên trong suốt mấy ngàn năm hắn bước vào kết giới.

Mà nơi này kỳ thực chẳng có gì để dò xét, thần thức cũng không thể xuyên thấu, xa xa chỉ toàn bóng đêm, chỗ gần tuy có hào quang, nhưng chỉ là một mảnh hư vô, không tồn tại bất cứ gì.

Câu trả lời của Quân Yến khiến Quân Trì bất mãn, hắn nghĩ rằng Quân Yến nói dối, bất quá y đã vào đây, hắn cũng chẳng còn cách nào, đâu thể đuổi y ra ngoài bây giờ được, chỉ đành nhắc nhở; “Tu vi ngươi quá thấp, cứ ở yên trên lưng ta là được rồi, nếu xảy ra chuyện, thì phải mau chóng tránh, không được để gặp chuyện không may.”

Quân Yến trầm mặc không đáp ứng, Quân Trì cho rằng y đã nhớ kỹ, không nhắc lại nữa, hắn bay tới bên cạnh Nhạc Ly, hỏi: “Tiền bối, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hoàn chương 35.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện