Phương Hàm trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Nếu là tiểu thư của Tang phủ, vì sao lại thành ra thế này?”

Ta cười một tiếng rồi nói: “Không được sủng, cho nên thành thế này”.

Khinh thường ta, chế nhạo ta, cha ta muốn gả ta đi làm thiếp, lại còn nói đó là số phận của ta.

Phương Hàm phất ống tay áo, nói: “Trong cung cũng không có phi tử nào thực sự được sủng ái”.

Ta gật đầu, ta biết chứ.

Liếc nhìn ta, nàng lại nói: “Tiểu nha đầu, ngươi đừng nhìn hoàng cung yên lặng như vậy mà nghĩ nó yên bình, thật ra có rất nhiều chuyện ngươi không nhìn thấy đó thôi. Ngươi cho rằng có thể dễ dàng được hoàng thượng sủng ái sao? Chuyện của Như Mộng, ta tin ngươi hiểu rõ hơn ta”.

Nhắc tới Như Mộng, giọng điệu của Phương Hàm vẫn lạnh nhạt, không có chút gấp gáp. 

Ta cũng không che giấu, ngẩng mặt hỏi nàng: “Vậy cô cô cảm thấy Như Mộng thực sự đã cố trăm phương ngàn kế để tiếp cận hoàng thượng sao?”

Phương Hàm hướng ánh mắt nhìn xa xôi: “Ta thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ngươi học được gì từ sự việc ấy”. Nói rồi, nàng nhấc bước đi qua ta, hướng về thiên điện.

“Cô cô!” – Ta bò dậy đuổi theo.

Phương Hàm đột nhiên dừng bước, khiến ta thiếu chút nữa đâm sầm vào nàng. Nàng liếc nhìn ta, vết sẹo trên mặt lúc này thật gần trông lại càng đáng sợ, khiến ta không tự chủ được rụt cổ. 

Dường như Phương Hàm cũng nhận ra điều ấy, nàng khẽ cười một tiếng nói: “Ở đây không có quyền lực, thì chẳng tự bảo vệ được mình” – nàng chỉ vào vết sẹo – “Thế này hẵng còn là nhẹ…”

Ta sợ hãi nhìn, còn nàng thu hồi nụ cười, xoay người đi mất.

Ta nắm chặt mu bàn tay, nói lớn sau lưng nàng: “Ta không sợ!”. Chẳng phải là tranh giành tình cảm sao? Đằng nào ta cũng đã tiến cung, lẽ nào còn sợ điều này.

Nàng ngừng bước, gương mặt hơi chần chừ, rồi nói: “Vậy thì làm đi” 

Phương Hàm vẫn im lặng, chiều dần muộn, nhìn bóng dáng nàng ngày càng xa dần. Gió lạnh thổi tới khiến mái tóc ta hơi rối, nhưng trái tim ta thì dần dần sáng tỏ. Ta gật đầu thật mạnh, chầm chậm tiến bước theo nàng.

Khi trở lại Thiên điện, ta mới biết Thiên Phi đã được phong làm Tài tử còn Thiên Lục thì được phong Mỹ nhân. Nàng nhớ tới chuyện của ta, vẻ mặt lại giận dữ đến không kiềm chế được, lao lên muốn tiếp tục dạy dỗ.

Ta theo bản năng trốn sau lưng Phương Hàm, nhưng Thiên Phi vẫn không muốn buông tha, định vung tay tát ta một cái.

“Phi chủ nhân, xin giữ tự trọng” – Phương Hàm chắn cho ta, nhắc nhở Thiên Phi.

Thiên Phi chấn động, nhìn Phương Hàm với ánh mắt kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, nàng ta lấy lại vẻ kiêu ngạo, chỉ ta mà nói: “Ta chỉ muốn dạy dỗ a hoàn của mình thôi, cô cô không cần phải để ý tới!”, nói rồi lại muốn tiến lên.

Ta đắc ý nhìn Thiên Phi, hôm nay Phương Hàm đã ra mặt cho ta, Thiên Phi vẫn còn muốn tác oai tác quái sao? Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là Tài tử mới tiến cung, chẳng lẽ không nể mặt Phương Hàm? Phương Hàm lạnh lùng: “Tiểu chủ nhân muốn dạy dỗ a hoàn của mình, dĩ nhiên Phương Hàm không dám xen vào. Nhưng chỉ là…tiểu chủ nhân muốn dạy dỗ a hoàn thì cũng phải nhìn trước sau một chút…”

Nghe thấy thế, Thiên Phi liền biến sắc. Thiên Lục vội nói: “Cô cô nói rất phải. Tỷ muội chúng ta vừa mới tiến cung, còn rất nhiều chỗ không hiểu biết. Mong cô cô vui lòng chỉ giáo!”

“Tiểu chủ nhân nói quá lời rồi, Phương Hàm còn phải về bẩm báo với Hoàng Thượng, Phương Hàm xin cáo lui trước” – Phương Hàm liếc nhìn ta một cái rồi xoay người rời đi.

Ta có chút vội vã, kéo nàng gọi: “Cô cô!”

Phương Hàm chẳng phải muốn gặp Thiên Phi để ra mặt cho ta sao? Tại sao đã định bỏ đi như vậy rồi?

Phương Hàm nhẹ đẩy tay ta ra, nhàn nhạt đáp: “Ở đây, không ai có thể bảo vệ được ngươi, trừ chính bản thân ngươi”. Thanh âm của nàng vô cùng nhỏ nhẹ, nhưng ta lại nghe rất rõ ràng. Cho đến tận khi bóng dáng Phương Hàm biến mất ở cửa, lời nàng nói vẫn âm vang trong đầu ta.

Không ai có thể bảo vệ ta…

Phương Hàm, lại muốn thử ta tiếp sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện