“Tôn nhi tham kiến hoàng thái hậu.”
“Ai gia cũng không còn trẻ nữa, một tiếng hậu cũng không trẻ lên được. Ngược lại tôn tử quây quần mới là niềm vui của ai gia. Cứ gọi hoàng nãi nãi. Nghê Nhi mau lại đây.”
Tình Nhi không biểu lộ một chút tâm trạng gì ra mặt cả, cũng không được mở miệng nói, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Nghê Nhi?”
“Hoàng nãi nãi, A Tửu muội ấy....tại vách núi Cẩm thành bị thương, đại phu nói muội ấy bị ảnh hưởng nên tạm thời không nói được. Nghỉ ngơi vài bữa nữa sẽ ổn thôi.”
Tô Tử Lan đứng dậy kéo Tình Nhi đang trong hình hài Vân Nghê lại ghế ngồi. Khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, Tô Tử Lan với ánh nhìn chiều chuộng khẽ vén lại tóc mái cho cô.
“Không sao, an toàn là tốt rồi. Hôm nay trời đẹp, ai gia biết con trước nay chỉ mới đi từ An Lạc sơn trang đến Vạn Hoa lâu, những thứ nhìn thấy sợ chỉ là cỏ dại ven đường. Hoàng cung hầu như mọi thứ đều có, cho nên hôm nay ai gia rủ con vào cung chơi đi dạo với ai gia.”
Tô Tử Lan vừa dứt lời thì có tiếng của một thái giám chạy vào, nhìn thì cũng đã có tuổi nhưng lại có cảm giác hơi trẻ con
“Bẩm thái hậu nương nương, Định Văn hầu phu nhân xin cầu kiến.”
“Định Văn hầu phu nhân? Không phải lần trước ai gia nói không cần đến nữa sao? Cho vào đi, Hiên Nhi, có chuyện này ai gia nghĩ con cần phải biết ngồi xuống đây đi.”
“Dạ hoàng nãi nãi.”
Ngồi thêm một lúc ấm trà cũng đã vơi bớt, điểm tâm được chuẩn bị riêng cho “Vân Nghê” cũng đã được mang lên, ba người họ nói chuyện cũng khá vui nhưng chủ yếu là Tô Tử Lan và Trịnh Cảnh Hiên ngồi nói, còn ‘Vân Nghê’ thì chỉ im lặng ngồi nghe. Cô cũng muốn trả lời, muốn gào lên lắm chứ, nhưng không được phải nhịn, phải thật nhẫn nhịn, bây giờ không thể xắn tay áo lên nói chuyện được, nếu không việc cải trang sẽ bị lộ mất.
“Thần phụ Lý Loan tham kiến hoàng thái hậu nương nương.”
“Bình thân, hầu gia phu nhân. Ai gia đã sai người chuyển lời nếu sức khỏe không tốt có thể không đến rồi mà? Ngồi đi”
“Bẩm thái hậu nương nương, được người triệu kiến là phúc của Lý Loan. Được vào cung hầu chuyện với thái hậu nương nương là may mắn của thần phụ, cho dù phải nằm cáng thần phụ cũng nhất định phải đến.”
Lý Loan, Định Văn hầu phu nhân, là chính thê của Định Văn hầu Phương Từ, hay nói cách khác bà ấy chính là thân mẫu của Vân Nghê,, là người vì lời tiên đoán về con gái mình mà đã đưa lên chùa để rồi bị lạc mất con gái. Từ khi biết tin con gái mất tích bà ấy suy sụp đến độ đổ bệnh, bao nhiêu năm nay đều phải dựa vào thuốc mới có thể giữ được lý trí.
“Đáng lẽ hôm nay ai gia muốn đưa Nghê Nhi đi thăm thú hoàng cung. Nhưng nếu hầu gia phu nhân cũng đã đến đây rồi vậy có một số chuyện ai gia phải nói. Hầu gia phu nhân, ngươi xem đây là gì?” – Tô Tử Lan lấy từ tay áo ra một chiếc cẩm nang nhỏ màu hồng thường dùng cho trẻ em được gấp gọn gàng đưa cho Lý Loan.
Hai tay đón lấy chiếc cẩm nang từ tay Tô Tử Lan, Lý Loan mở ra xem đột nhiên hai mắt ngạc nhiên, mở to. Giọng có chút run rẩn, Lý Loan nén giọng khẽ hỏi: “Thái hậu nương nương, đây....đây là cẩm nang do chính tay thần phụ đã làm.”
“Bên trong có phải tên của lệnh thiên kim đúng không?”
“Đúng, thái hậu nương nương nói không sai, là tên của tiểu nữ, nhưng mà.....”
“Ai gia biết phu nhân đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng hãy đợi ai gia nói hết. Được chứ? Hơn mười năm trước, khi đó Yên quốc vừa mới lập tân đế không lâu, Hiên Nhi hãy còn là một tiểu hài tử, ai gia lúc đó đã rời hoàng cung đi ngao du khắp nơi. Khi đi qua núi Vu, ai gia có lên ngôi chùa trên núi lễ phật. Cho đến khi xuống núi đã là buổi tối của mùa thu, thời tiết se lạnh, khi đó đường núi rất tối thứ thắp sáng duy nhất là chiếc đèn lồng trên tay của ai gia. Xuống đến chân núi thì đã có tiếng sột soạt ở bụi cây bên cạnh đã thu hút sự chú ý của ai gia, tiến lại gần thì là một tiểu nhi nữ chắc độ ba bốn tuổi. Vì Yên quốc thái bình chưa lâu nên ai gia đã đoán con bé là nhi nữ của nhà nào đó chạy loạn đến đây....”
“Tiểu hài tử, con là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Phụ mẫu của con đâu?”
“.....Con....mẫu thân nói con có mệnh cách không tốt, phải lên chùa để độ mệnh, đến năm con mười lăm tuổi mới được quay về...”
“Con có lẽ là đến từ ngôi chùa trên núi đúng không? Vậy sao đã muộn rồi con lại xuống núi? Thời tiết rất lạnh, còn rất nguy hiểm nữa, một tiểu hài tử như con đáng lẽ ra phải ngoan ngoãn ở trên ngôi chùa đó mới phải.”
“Con không muốn....những bạn ở trên đó đều nó là con giống họ, con bị phụ mẫu bỏ rơi được trụ trì nhặt được nên mới phải lên chùa sống. Con muốn đi tìm phụ mẫu của con, con muốn chứng minh cho bọn họ thấy con cũng có cha mẹ, chỉ là cha mẹ con đưa con lên chùa để giải mệnh cách mà thôi.....Nhưng mà con không biết họ đã đi đâu, con cũng muốn quay lại chùa nhưng nếu con quay lại chùa đám người đó sẽ nói là con bị bỏ rơi nên mới phải quay lại....”
“....Con có thể giải thích với mọi người mà, kêu họ đợi đến năm con mười lăm tuổi không phải là được rồi sao? Được rồi để ta đưa con quay về nhé?”
“Con không muốn, không muốn đâu. Phu nhân xinh đẹp người có thể đưa Nghê Nhi đi không? Nghê Nhi muốn đi tìm cha mẹ, muốn chứng minh cho bọn họ thấy. Nhưng Nghê Nhi cũng không muốn đi tìm phụ mẫu, nhỡ đâu họ lại đưa Nghê Nhi quay về chùa thì sao? Nghê Nhi không muốn ở cùng đám người đó đâu, phu nhân xinh đẹp người có thể đưa Nghê Nhi đi không? Đi mà phu nhân xinh đẹp.”
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
“Cứ vậy ai gia đã đưa Nghê Nhi đi, nhưng cũng không thể đưa đi không như vậy, chờ lúc con bé ngủ say trên xe ngựa, ai gia đã kêu Tiểu Vỹ để lại một lá thư trước cổng chùa vì lúc đó đã đóng cửa. Ba người bọn ta đã cùng nhau đi khắp nơi của Yên quốc. Cho đến một hôm, ba người bọn ta bị sơn tặc chặn đường, Tiểu Vỹ và ai gia ít nhiều biết một chút võ công nên có thể dễ dàng đánh gục bọn chúng, nhưng Nghê Nhi thì khác năm đó, con bé cũng đã hơn mười tuổi, bị bọn chúng bắt được. Ai gia và Tiểu Vỹ đã giao hết những thứ có giá trị chỉ mong đổi lấy mạng của con bé nhưng không bọn chúng lấy được vàng và ngân lượng rồi thì nhẫn tâm ném một đứa bé xuống sông. Dòng sông lúc đó chảy siết cứ thế cuốn trôi Nghê Nhi đi. Tiểu Vỹ đợi ở hạ nguồn, ai gia đi dọc theo con sông, ba ngày sau khó khăn lắm mới tìm được con bé. Cả người nó ngấm nước, lạnh căm căm, hơi thở yếu ớt, may hạ nguồn con sông đó cách Khôn thành không bao xa, ai gia và Tiểu Vỹ ngay trong đêm đã đưa con bé tới y quán mới kịp giữ lại chút hơi thở như nến trước gió của con bé. Ai gia một tay nuôi hoàng thượng khôn lớn cũng không thấy nhọc bằng con bé Nghê Nhi này, nó ốm một mạch cả một tháng. Vị đại phu đó niệm tình hai người chúng ta thân liễu yếu đào tơ, không lấy ngân lượng, còn sắp xếp cho chúng ta chỗ ở. Hai nữ nhân bọn ta được đại phu cưu mang, lại vô tình hữu ý may mắn có được một toà thanh lâu đang trên bờ vực sụp đổ. Tiểu Vỹ và ai gia đã phân nhau ra, một người chăm sóc cho Nghê Nhi, một người gầy dựng lại tòa thanh lâu đó.....Trời không phụ lòng người, Nghê Nhi khỏi bệnh, Vạn Hoa lâu cũng được xây dựng lại hoàn tất và càng phát triển hơn. Cũng chính thời gian đó, ai gia đã âm thầm điều tra, và đã tra được những cái này.”
Tô Tử Lan đẩy một tập giấy được bảo quản kỹ lưỡng và những bức thư đã ngả màu ố vàng đến trước mặt. Lý Loan và Trịnh Cảnh Hiên mỗi người cầm một tập lên từ từ xem.
- Định Văn hầu phủ nháo nhác vì đại tiểu thư Phương Vân Nghê bị mất tích.
- Đại tiểu thư Phương Vân Nghê được đưa đến ngôi chùa trên núi Vu để lễ phật, nhưng lại mất tích. Minh triều năm thứ năm vẫn chưa tìm thấy.
- Đại phu nhân Định Văn hầu đau buồn quá độ, đổ bệnh nặng.
“Ai gia cũng không còn trẻ nữa, một tiếng hậu cũng không trẻ lên được. Ngược lại tôn tử quây quần mới là niềm vui của ai gia. Cứ gọi hoàng nãi nãi. Nghê Nhi mau lại đây.”
Tình Nhi không biểu lộ một chút tâm trạng gì ra mặt cả, cũng không được mở miệng nói, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Nghê Nhi?”
“Hoàng nãi nãi, A Tửu muội ấy....tại vách núi Cẩm thành bị thương, đại phu nói muội ấy bị ảnh hưởng nên tạm thời không nói được. Nghỉ ngơi vài bữa nữa sẽ ổn thôi.”
Tô Tử Lan đứng dậy kéo Tình Nhi đang trong hình hài Vân Nghê lại ghế ngồi. Khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ấy, Tô Tử Lan với ánh nhìn chiều chuộng khẽ vén lại tóc mái cho cô.
“Không sao, an toàn là tốt rồi. Hôm nay trời đẹp, ai gia biết con trước nay chỉ mới đi từ An Lạc sơn trang đến Vạn Hoa lâu, những thứ nhìn thấy sợ chỉ là cỏ dại ven đường. Hoàng cung hầu như mọi thứ đều có, cho nên hôm nay ai gia rủ con vào cung chơi đi dạo với ai gia.”
Tô Tử Lan vừa dứt lời thì có tiếng của một thái giám chạy vào, nhìn thì cũng đã có tuổi nhưng lại có cảm giác hơi trẻ con
“Bẩm thái hậu nương nương, Định Văn hầu phu nhân xin cầu kiến.”
“Định Văn hầu phu nhân? Không phải lần trước ai gia nói không cần đến nữa sao? Cho vào đi, Hiên Nhi, có chuyện này ai gia nghĩ con cần phải biết ngồi xuống đây đi.”
“Dạ hoàng nãi nãi.”
Ngồi thêm một lúc ấm trà cũng đã vơi bớt, điểm tâm được chuẩn bị riêng cho “Vân Nghê” cũng đã được mang lên, ba người họ nói chuyện cũng khá vui nhưng chủ yếu là Tô Tử Lan và Trịnh Cảnh Hiên ngồi nói, còn ‘Vân Nghê’ thì chỉ im lặng ngồi nghe. Cô cũng muốn trả lời, muốn gào lên lắm chứ, nhưng không được phải nhịn, phải thật nhẫn nhịn, bây giờ không thể xắn tay áo lên nói chuyện được, nếu không việc cải trang sẽ bị lộ mất.
“Thần phụ Lý Loan tham kiến hoàng thái hậu nương nương.”
“Bình thân, hầu gia phu nhân. Ai gia đã sai người chuyển lời nếu sức khỏe không tốt có thể không đến rồi mà? Ngồi đi”
“Bẩm thái hậu nương nương, được người triệu kiến là phúc của Lý Loan. Được vào cung hầu chuyện với thái hậu nương nương là may mắn của thần phụ, cho dù phải nằm cáng thần phụ cũng nhất định phải đến.”
Lý Loan, Định Văn hầu phu nhân, là chính thê của Định Văn hầu Phương Từ, hay nói cách khác bà ấy chính là thân mẫu của Vân Nghê,, là người vì lời tiên đoán về con gái mình mà đã đưa lên chùa để rồi bị lạc mất con gái. Từ khi biết tin con gái mất tích bà ấy suy sụp đến độ đổ bệnh, bao nhiêu năm nay đều phải dựa vào thuốc mới có thể giữ được lý trí.
“Đáng lẽ hôm nay ai gia muốn đưa Nghê Nhi đi thăm thú hoàng cung. Nhưng nếu hầu gia phu nhân cũng đã đến đây rồi vậy có một số chuyện ai gia phải nói. Hầu gia phu nhân, ngươi xem đây là gì?” – Tô Tử Lan lấy từ tay áo ra một chiếc cẩm nang nhỏ màu hồng thường dùng cho trẻ em được gấp gọn gàng đưa cho Lý Loan.
Hai tay đón lấy chiếc cẩm nang từ tay Tô Tử Lan, Lý Loan mở ra xem đột nhiên hai mắt ngạc nhiên, mở to. Giọng có chút run rẩn, Lý Loan nén giọng khẽ hỏi: “Thái hậu nương nương, đây....đây là cẩm nang do chính tay thần phụ đã làm.”
“Bên trong có phải tên của lệnh thiên kim đúng không?”
“Đúng, thái hậu nương nương nói không sai, là tên của tiểu nữ, nhưng mà.....”
“Ai gia biết phu nhân đang có rất nhiều nghi vấn trong lòng nhưng hãy đợi ai gia nói hết. Được chứ? Hơn mười năm trước, khi đó Yên quốc vừa mới lập tân đế không lâu, Hiên Nhi hãy còn là một tiểu hài tử, ai gia lúc đó đã rời hoàng cung đi ngao du khắp nơi. Khi đi qua núi Vu, ai gia có lên ngôi chùa trên núi lễ phật. Cho đến khi xuống núi đã là buổi tối của mùa thu, thời tiết se lạnh, khi đó đường núi rất tối thứ thắp sáng duy nhất là chiếc đèn lồng trên tay của ai gia. Xuống đến chân núi thì đã có tiếng sột soạt ở bụi cây bên cạnh đã thu hút sự chú ý của ai gia, tiến lại gần thì là một tiểu nhi nữ chắc độ ba bốn tuổi. Vì Yên quốc thái bình chưa lâu nên ai gia đã đoán con bé là nhi nữ của nhà nào đó chạy loạn đến đây....”
“Tiểu hài tử, con là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Phụ mẫu của con đâu?”
“.....Con....mẫu thân nói con có mệnh cách không tốt, phải lên chùa để độ mệnh, đến năm con mười lăm tuổi mới được quay về...”
“Con có lẽ là đến từ ngôi chùa trên núi đúng không? Vậy sao đã muộn rồi con lại xuống núi? Thời tiết rất lạnh, còn rất nguy hiểm nữa, một tiểu hài tử như con đáng lẽ ra phải ngoan ngoãn ở trên ngôi chùa đó mới phải.”
“Con không muốn....những bạn ở trên đó đều nó là con giống họ, con bị phụ mẫu bỏ rơi được trụ trì nhặt được nên mới phải lên chùa sống. Con muốn đi tìm phụ mẫu của con, con muốn chứng minh cho bọn họ thấy con cũng có cha mẹ, chỉ là cha mẹ con đưa con lên chùa để giải mệnh cách mà thôi.....Nhưng mà con không biết họ đã đi đâu, con cũng muốn quay lại chùa nhưng nếu con quay lại chùa đám người đó sẽ nói là con bị bỏ rơi nên mới phải quay lại....”
“....Con có thể giải thích với mọi người mà, kêu họ đợi đến năm con mười lăm tuổi không phải là được rồi sao? Được rồi để ta đưa con quay về nhé?”
“Con không muốn, không muốn đâu. Phu nhân xinh đẹp người có thể đưa Nghê Nhi đi không? Nghê Nhi muốn đi tìm cha mẹ, muốn chứng minh cho bọn họ thấy. Nhưng Nghê Nhi cũng không muốn đi tìm phụ mẫu, nhỡ đâu họ lại đưa Nghê Nhi quay về chùa thì sao? Nghê Nhi không muốn ở cùng đám người đó đâu, phu nhân xinh đẹp người có thể đưa Nghê Nhi đi không? Đi mà phu nhân xinh đẹp.”
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
“Cứ vậy ai gia đã đưa Nghê Nhi đi, nhưng cũng không thể đưa đi không như vậy, chờ lúc con bé ngủ say trên xe ngựa, ai gia đã kêu Tiểu Vỹ để lại một lá thư trước cổng chùa vì lúc đó đã đóng cửa. Ba người bọn ta đã cùng nhau đi khắp nơi của Yên quốc. Cho đến một hôm, ba người bọn ta bị sơn tặc chặn đường, Tiểu Vỹ và ai gia ít nhiều biết một chút võ công nên có thể dễ dàng đánh gục bọn chúng, nhưng Nghê Nhi thì khác năm đó, con bé cũng đã hơn mười tuổi, bị bọn chúng bắt được. Ai gia và Tiểu Vỹ đã giao hết những thứ có giá trị chỉ mong đổi lấy mạng của con bé nhưng không bọn chúng lấy được vàng và ngân lượng rồi thì nhẫn tâm ném một đứa bé xuống sông. Dòng sông lúc đó chảy siết cứ thế cuốn trôi Nghê Nhi đi. Tiểu Vỹ đợi ở hạ nguồn, ai gia đi dọc theo con sông, ba ngày sau khó khăn lắm mới tìm được con bé. Cả người nó ngấm nước, lạnh căm căm, hơi thở yếu ớt, may hạ nguồn con sông đó cách Khôn thành không bao xa, ai gia và Tiểu Vỹ ngay trong đêm đã đưa con bé tới y quán mới kịp giữ lại chút hơi thở như nến trước gió của con bé. Ai gia một tay nuôi hoàng thượng khôn lớn cũng không thấy nhọc bằng con bé Nghê Nhi này, nó ốm một mạch cả một tháng. Vị đại phu đó niệm tình hai người chúng ta thân liễu yếu đào tơ, không lấy ngân lượng, còn sắp xếp cho chúng ta chỗ ở. Hai nữ nhân bọn ta được đại phu cưu mang, lại vô tình hữu ý may mắn có được một toà thanh lâu đang trên bờ vực sụp đổ. Tiểu Vỹ và ai gia đã phân nhau ra, một người chăm sóc cho Nghê Nhi, một người gầy dựng lại tòa thanh lâu đó.....Trời không phụ lòng người, Nghê Nhi khỏi bệnh, Vạn Hoa lâu cũng được xây dựng lại hoàn tất và càng phát triển hơn. Cũng chính thời gian đó, ai gia đã âm thầm điều tra, và đã tra được những cái này.”
Tô Tử Lan đẩy một tập giấy được bảo quản kỹ lưỡng và những bức thư đã ngả màu ố vàng đến trước mặt. Lý Loan và Trịnh Cảnh Hiên mỗi người cầm một tập lên từ từ xem.
- Định Văn hầu phủ nháo nhác vì đại tiểu thư Phương Vân Nghê bị mất tích.
- Đại tiểu thư Phương Vân Nghê được đưa đến ngôi chùa trên núi Vu để lễ phật, nhưng lại mất tích. Minh triều năm thứ năm vẫn chưa tìm thấy.
- Đại phu nhân Định Văn hầu đau buồn quá độ, đổ bệnh nặng.
Danh sách chương