Mẫn Nhi đỡ lấy Vân Nghê đưa cô đi đến phòng của Xuyến Tâm. Cô tự hỏi không biết Xuyến Tâm là ai, nhưng có lẽ y là người mà Mẫn Nhi cũng rất tin tưởng. Vân Nghê hầu như dựa cả vào người Mẫn Nhi, do vậy việc đi lại cũng khá khó khăn. Đẩy cửa một căn phòng nằm ẩn khất phía sau khuôn viên vương phủ, Mẫn Nhi với tay quay cái lọ hoa để cạnh cửa sang bên phải, từ ba phía, ba cánh cửa chìm trên tường dần mở ra.

"Tiểu thư bên này. Cẩn thận bậc thang"

Mẫn Nhi dẫn cô đi vào cửa bên hữu, khi hai người vừa bước vào cả ba cánh cửa đồng thời đóng lại, không hề báo trước. Cầu thang dẫn xuống dưới được những ngọn đuốc trên tường chiếu rọi, phía dưới, nhìn ra xa nhưng ngọn đuốc không khác gì những ngọn lửa của ma trơi, chập chờn trong bóng tối. Bước xuống gần đến nơi, Vân Nghê nghe được những tiếng ồn ào, tiếng nói chuyện, tiếng binh khí va chạm vào nhau dần to lên.

"Các vị ca ca, tỷ tỷ, Mẫn Nhi về rồi. "

"Mẫn Nhi cô nương....... Vị này.....là Tô tiểu thư sao? "

"Kỳ Lâm công tử, đây mới là tiểu thư thật. Mẫn Nhi sẽ không sai đâu, người đang ở cùng vương gia mới là người giả"

"....Tô tiểu thư mời vào trong, có một số chuyện Kỳ Lâm cần hỏi tiểu thư. "

"Đợi chút đã Kỳ Lâm thị vệ, ít nhất cũng nên cho ta đi thay y phục trước chứ nhỉ?"

Trịnh Kỳ Lâm khẽ gật đầu, Mẫn Nhi đưa Vân Nghê vào trong phòng của Xuyến Tâm và mình, đoạn lại lấy một bộ y phục của mình ra đưa cho Vân Nghê thay tạm.

Một canh giờ sau, Vân Nghê cuối cùng đã xong xuôi hết. Thấy ngoài cửa thấp thoáng bóng người, cô cũng rõ là ai liền hô to



"Mời vào"

"Tô tiểu thư"

"Kỳ Lâm thị vệ, có việc gì cứ hỏi."

"....Theo lẽ tiểu thư là khách của vương gia, Kỳ Lâm không được tra hỏi nhưng vì sự an toàn của vương gia, xin tiểu thư thứ lỗi cho sự quá phận này của ta. Mặc dù Mẫn Nhi cô nương nói Tô tiểu thư đang ở cùng vương gia là giả, tiểu thư đây mới là thật nhưng mạn phép cho ta thắc mắc một điều, Tô tiểu thư đây lấy gì để chứng minh mình mới chính là Tô tiểu thư thật? Tiểu thư đã ngã xuống vách núi, theo lý mà nói bị thương sẽ rất nặng nếu không vong mạng, từ lúc tiểu thư ngã xuống núi đến nay cũng đã được gần 7 ngày, vết thương sao có thể khỏi nhanh như thế? Sao tiểu thư lại có thể từ vách núi gần Cẩm thành về đến Thượng thành chỉ trong vòng bảy ngày?"

"....Lấy gì để chứng minh thân phận của ta sao? Cái này thì hơi khó cho ta rồi, không biết cây trâm mà Tiêu Dao vương gia tặng có thể dùng để chứng minh thân phận không? A....phải rồi, còn một cái nữa" - Vân Nghê lấy từ trong chiếc hộp để bên cạnh giường ra một cây trâm do Trịnh Cảnh Hiên sai người làm và một chiếc lệnh bài, đó chính là lệnh bài mà Pipi đã tráo đổi được ở chỗ Tình Nhi đặt lên bàn đưa cho Trịnh Kỳ Lâm xem.

"Đúng là ta đã ngã xuống vách núi, dưới đó lởm chởm đá tai mèo nhưng cũng không ít những cành cây, rễ cây mọc nhô ra khỏi vác đá. Bám vào đó đu lên thì ta không đủ sức đành mượn lực để xuống dưới dần dần, ta cũng không nói là mình không bị thương, chân ta trẹo rồi, ngươi xem cả hai bàn tay cũng trầy xước hết.....đâu phải là không bị thương đâu? Còn về việc trong vòng bảy ngày ta có thể từ vách núi Cẩm thành về được đến Thượng thành thì đều là do có quý nhân phù trợ hết đó...."

Vân Nghê tuy ngoài miệng là nói vậy nhưng....quả thực là đúng như vậy. Rơi xuống vách núi có người cứu, còn được đưa về tận nơi, nhưng trên đường không bị truy sát thì cũng là gặp cướp gặp sơn tặc. Cũng chẳng rõ vị phu xe này đi đường tắt nào, bị gấu đuổi. Không chạy nhanh thì mất cả mạng người lẫn mạng chuột, trong vòng bảy ngày không về được đến nơi thì mới là tài. Chuyến đi được Bách Khải Tư bao thầu đó của cô giống như đi chơi trò chơi mạo hiểm vậy, còn đáng sợ hơn cả đi chơi nhà ma. Cho dù Vân Nghê lúc trước rất thích chơi trò mạo hiểm nhưng mà ít nhất nó vẫn có đồ bảo hộ, đây thì không. Không cẩn thận mất mạng như chơi, cô vẫn chưa một mảnh tình vắt vai đâu lại còn ở đổ tuổi đẹp nữa, lúc này mà mất mạng thì cô tiếc hùi hụi đội mồ sống dậy mất.

“Kỳ Lâm công tử mời xem, ta cũng chỉ có hai cái này để chứng minh thân phận thôi ngoài ra không còn gì cả. Cây trâm thì có lẽ Mẫn Nhi và Trịnh Cảnh Vũ.....lục điện hạ có thể làm chứng là vương gia đã tặng cho ta. Lệnh bài thì.....để tránh nghi ngờ ta làm giả lệnh bài Kỳ Lâm công tử có thể mang đi thử nghiệm xem đấy có đúng là lệnh bài của Tiêu Dao vương gia hay không.”

Cầm miếng lệnh bài mà Vân Nghê đưa với thái độ kính cẩn nhất có thể, hắn hai tay rơi run, bởi lẽ hơn ai hết, Trịnh Kỳ Lâm hiểu rõ người có thể giữ được miếng lệnh bài này phải là người rất được vương gia nhà hắn tín nhiệm. Tất nhiên về việc này Vân Nghê cũng biết bởi vì Trịnh Cảnh Hiên từng nói với cô rồi, mặc dù lúc đầu cô muốn để miếng lệnh bài này lại để đối phó với Tình Nhi nếu cô ả dùng lệnh bài giả, nhưng dùng cái này để đổi lấy được sự tin tưởng của đội trưởng Ô Y vệ, cũng đáng lắm. Ô Y vệ có thể nói là lực lượng chủ lực của Trịnh Cảnh Hiên, có được tín nhiệm của bọn họ thì càng có lợi về sau này, mà nói mới nhớ Ô Y vệ này là của ông ngoại Trịnh Cảnh Hiên trao lại cho cháu ngoại, để có thể chỉ huy thì dễ nhưng để lòng người nhất tề hướng về, nguyện ý quy phục thì lại rất khó. Thôi thì cứ coi như là Vân Nghê đang góp một phần sức lực đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện