Trịnh Cảnh Hiên cười cười đứng dậy đi ra ngoài. Từ đằng sau một bóng đen lăn xuống cầm theo một miếng lụa trắng chắn lại trước mắt Trịnh Cảnh Hiên

"Mắt ngươi không được tốt không được tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời."

Tô Tử Lan ở đằng sau buộc miếng vải cho chắc chắn lại rồi vòng ra đằng trước, ánh mắt dò xét.

"Ta nghe đám hạ nhân bàn tán rằng họ sắp có một vị cô gia. Không biết người đó là ngươi hay là ngươi"

Tô Tử Lan chỉ Trịnh Cảnh Hiên thắc mắc xong lại quay lại chỉ Trịnh Cảnh Vũ.

"Tô ma ma...."

"Ta tên Tô Tử Lan"

"....Tô phu nhân tại hạ không hiểu phu nhân nói gì "

"Ta cũng không hiểu tại sao nữ nhi nhà ta lại nhặt về hai tên, một người sức khỏe không tốt, một người thì bị ném vào chuồng ngựa. Nếu con bé không bảo ta để mắt đến hai người ta cũng chẳng vòng qua đây đâu. "

"....."

"Nữ nhi nhà ta nói rồi, mắt của ngươi nó hoàn toàn có thể chữa khỏi, nhưng ngươi phải phối hợp với nó chữa trị nếu không có là Hoa Đà tái thế cũng không giúp được ngươi. Hiện tại nó đã xuất phủ lên núi hái thuốc rồi. Không hiểu sao nó không để hạ nhân đi mà nhất quyết tự mình đi một mình. Cũng chẳng hiểu sao nữa nhưng cũng có thể đúng như hạ nhân nói sợ là Tô phủ này sắp có cô gia rồi. Ngươi đừng lo nó không làm hại ngươi thì không ai hại ngươi cả...."

Hoặc có thể là mọi người sẽ tôn kính ngươi i như tôn kính nó. Tại sao? Tại sao Nghê Nhi lại đưa về đây hai người đàn ông các người chứ. Chẳng lẽ nó không biết nam nhân là một đám người tồi tệ sao? Hừ nữ nhi của ta cho dù là nghĩa nữ cũng không thể không có mắt nhìn người đến như vậy.

Tô Tử Lan lấy một bình rượu đã cầm theo từ trước ra ngồi xuống bàn rót lấy ba chén đoạn vẫn vẫn tay gọi hai người Trịnh Cảnh Hiên lại gần vỗ vào ghế bên cạnh.



"Ngồi xuống đi. Uống với ta một lát, ta không có y gì khi nói các ngươi như vậy nhưng nếu để nữ nhi nhà ta đối xử tốt như vậy tốt nhất nên biết điều một chút đừng gây bất lợi đến nó. Ta không mong các người phải báo dáp cảm tạ nó chỉ mong các người khi còn ở đây đừng đối xử tệ bạc với nó."

"Tô phu nhân quá lời rồi lệnh thiên kim có ơn cứu giúp với bọn tại hạ còn có ơn cưu mang, tại hạ cảm kích còn không hết sao có thể đối xử tệ bạc với tiểu thư được"

"Ta mong là vậy. "

Trịnh Cảnh Hiên cũng không nói gì thê hắn chỉ cười nhạt rồi lại rơi vào im lặng.

Trịnh Cảnh Vũ nhìn ca ca của mình rồi lại nhìn Tô Tử Lan hắn biết câu chuyện ban nãy Tô Tử Lan nói không phải nhằm vào hai người bọn hắn mà là chỉ muốn nhắc nhở hai người đừng gây bất lợi với Tô Vân Nghê. Nhưng tại sao? Cô ta chỉ là một dân nữ nhỏ bé vốn không có quan hệ gì với họ cùng lắm chỉ có ơn cứu mạng, họ có thể làm gì gây bất lợi đối với cô ta chứ? Cô ta cũng chẳng gây hại đến bọn họ tại sao họ lại phải để tâm đến cô ấy chứ.

Cùng lúc đó tại một khu rừng trên núi cách sơn trang khoảng hai tiếng đi đường, Vân Nghê với Pipi đang loay hoay tìm một cái gì đó trên lưng Vân Nghê còn đeo theo một cái gù. Vừa đi cô vừa lúi húi như tìm một cái gì đó đột nhiên Pipi hét lên.

"Ký chủ cái cây lá trái tim mà thân bò bò mà cô nói là đây đúng không? "

"đúng rồi chính là nó. Mau hái lá để vào gù đi. "

Nói rồi Vân Nghê cùng Pipi lao đầu vào hái lá cây để đầy vào trong chiếc gù.

"nhưng lá này là lá gì vậy? Sao cô lại cần đến nó nhiều như vậy? "

"Nó là lá trầu không, có thể dùng để chữa mắt. "

"Ồ thì ra là vậy "



"Cậu biết gì không tôi còn tìn được cách chữa độc dịch hồn ở trong thư viện giả tưởng rồi. Có một loại cỏ tên cỏ thiến có thể giải các loại độc. "

"nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy chẳng lẽ mấy tên lang y ở đây lại không biết sao? "

"Chính vì vậy chắc chắn không thể dựa vào nó. Còn một loại nữa tên Tử Giáng thảo. 60 năm mới nở hoa một lần quả thực là rất hiếm. "

"vậy cô biết nó ở đâu không? "

"Ta không biết. Ta chỉ biết nó ở nam hải ở thường xuất hiện ở nước Khương. Tử Giáng thảo rất là hiếm nên rất đắt có thể nói là giá cao đến tận trời, muốn mua được rất khó vì vậy chỉ có thể đi tìm thôi "

"nhưng cô cũng nói rồi đó rất khó để có thể tìm được. Trừ khi nhân phẩm của cô tốt có thể may mắn tìm được một cây"

"Ta tin nhân phẩm của ta rất tốt. Được rồi chỗ lá trầu không này cũng đủ rồi chúng ta về thôi sắp trưa luôn rồi. "

"Từ từ đã, ký chủ cô coi đây là gì vậy? Nhìn ngộ quá nó như thể bị cắm thêm hai cái sừng ý"

"A đây là củ ấu nước, theo như kiếp trước ta đọc được ở trong một tài liệu cổ nói nó toàn cây đều là thuốc, nó giúp sáng mắt và còn giúp giải rượu. "

"Vậy mang nó về luôn nhé?"

"Ừ mà không biết có thể dùng vật phẩm để đổi điểm không?"

"Hình như có thể đổi điểm được. Cứ mang số thảo dược này của cô về trước đã. Mau lên sắp trưa rồi đó, cô còn phải đến Vạn Hoa lâu nữa, cô quên bây giờ cô là tiểu ma ma của Vạn Hoa lâu"

"Rồi rồi ta biết rồi, mau nhặt đi nhanh lên rồi chúng ta đi về"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện