Diệp Lâm lúc này, thậm chí ngay cả mặt cũng không cho người nhìn rõ ràng, lại không ai nghi ngờ y không phải là một đại mỹ nhân làm người kinh diễm, cho dù là kẻ kiến thức rộng rãi như Boncel Miler cũng không thể không thừa nhận, hắn chưa từng gặp qua mỹ nữ thần bí mê người như tiểu thư Ierze trước mặt này.

“Ta còn tưởng là vị khách quý nào giá lâm, thì ra là hồng y giáo chủ Bleman của giáo hội quang minh đây.” Thanh âm của Diệp Lâm vừa êm tai lại ôn nhu, hoàn toàn làm người sinh không ra địch ý.

Hầu như mọi người đối đãi với mỹ nhân đều phải khoan dung hơn chút, cho dù là hồng y giáo chủ như Bleman, hoặc là vị thần thánh kỵ sĩ Erwin tiền đồ vô lượng ở phía sau hắn kia, đều cảm thấy phía mình vừa rồi hình như là quá đột ngột một chút.

Boncel tiến lên một bước, “Chào buổi trưa, tiểu thư Ierze, Boncel Miler chân thành xin lỗi ngài, vừa rồi chúng ta quả thật có chút đường đột ——” Hắn cố ý kéo dài âm điệu, chỉ chờ Diệp Lâm nói một câu không sao, kết quả Diệp Lâm chỉ cười khanh khách nhìn bọn họ, nửa điểm không có ý nói tiếp lời hắn, Boncel không khỏi có chút xấu hổ.

Bleman thở dài, “Nếu nơi này đã đầy khách, vậy chúng ta không quấy rầy tiểu thư Ierze nữa, nghe nói trước khi đến nơi này cần đặt trước, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, không biết tiểu thư Ierze ngày nào có thời gian, có thể cho chúng ta nếm thử tay nghề của tiểu thư.”

Diệp Lâm dùng quạt xếp ngà voi che môi cười khẽ, “Có lẽ giáo chủ các hạ là vừa mới đến đô thành đúng không?”

“Không sai, chúng ta hôm nay vừa mới đến đây, chỉ có thể nói DK thanh danh lan xa ——” Boncel giành trước nói.

“Ah, vậy không trách được.” Diệp Lâm lời nói ôn nhu, “Fele, Fele!”

Fele nhỏ gầy vội vàng chạy ra, “Tiểu thư Ierze.”

Diệp Lâm mỉm cười nói, “Đến, đọc quy củ của chúng ta cho giáo chủ các hạ nghe một chút.”

Ở phía ngoài cổng chính của nhà hàng cao cấp DK có một tấm bảng bằng đá cẩm thạch không chút thu hút, trên mặt dùng màu xám bạc khắc một câu, bởi vì màu sắc giống như nền đá cẩm thạch, nếu không chú ý nhìn, căn bản là khó có thể phát hiện trên mặt kia có những chữ đó, Fele trực tiếp đi qua, thanh thanh cổ họng nói: “Bản nhà hàng, người giáo hội quang minh cùng với chó không người nuôi không được đi vào!”

Sắc mặt giáo chủ Bleman lập tức trở nên rất khó coi, ánh mắt hắn sắc bén nhìn về phía Diệp Lâm, gằn từng tiếng nói: “Xin hỏi tiểu thư Ierze đây là có ý gì?”

“Có thể có ý gì chứ?” Diệp Lâm dựa vào lan can, lười biếng nói, “Chẳng qua là không cho hai loại sinh vật ta ghét nhất vào trong cửa hàng của ta mà thôi, nói chung là không tiếp, chính là ý này.”

Erwin nhịn không được nói, “Không phải tiểu thư Ierze có hiểu lầm gì với giáo hội quang minh chúng ta đấy chứ?”

Bởi vì giọng điệu của Diệp Lâm vừa lạnh nhạt lại nhu hòa, bọn họ mới không trực tiếp làm khó dễ đối với những lời có tính sỉ nhục nặng như vậy, nhưng đã có một câu nói như vậy, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không cứ thế xoay người rút đi, dù sao điều này liên quan đến danh dự của giáo hội quang minh!

Bọn họ chỉ đến đây chín người, trừ hồng y giáo chủ Bleman, thánh nữ giáo hội Calia vẻ mặt u buồn, kỵ sĩ thần thánh Erwin, lục hoàng tử Boncel Miler của đế quốc trung ương ra, còn có ba vị kỵ sĩ thánh quang, bọn họ nhìn tuổi đều lớn hơn một chút so với Erwin, lại phải chịu Erwin chỉ huy, thấy Erwin nói chuyện, một vị trong đó gần như không khống chế được trên mặt lộ ra một tia trào phúng, hiển nhiên bên trong cũng không phải không có mâu thuẫn. Còn có hai vị kỵ sĩ thành vệ đi theo phía sau Boncel, sắc mặt cũng chẳng tôn trọng gì, hiển nhiên vị điện hạ này vừa mới trở lại đô thành, còn chưa tạo được uy nghiêm trước mặt những kỵ sĩ thành vệ này.

“Hiểu lầm?” Diệp Lâm nhẹ nhàng cười rộ lên, “Chỗ nào còn có cái gì hiểu lầm! Chẳng qua là trên dưới ba mươi mốt người nhà ta bởi vì giáo hội quang minh ngươi mà chết, em trai đáng thương của ta mới vừa mười tháng đã chết trong tã lót, cho nên ta đây đời này không thể tha thứ giáo hội quang minh mà thôi.”

Trong đại sảnh lầu một nháy mắt giống như một cái nồi nổ tung, mọi người xôn xao lên.

Phải biết, danh tiếng của tiểu thư Ierze Antrusther hiện tại không phải vang dội bình thường, mục đích ban đầu của rất nhiều người đến dùng cơm đều là tới vì cái tên này, người ái mộ “nàng” càng là nhiều vô số kể, mà cho đến hiện tại, mọi người mới biết được, “nàng” cùng giáo hội có thù sâu oán nặng.

Giáo chủ Bleman lớn tiếng nói: “Tiểu thư Ierze, nói là không thể nói lung tung! Tội khinh nhờn nói xấu giáo hội quang minh không phải ngươi có thể gánh vác được!”

Diệp Lâm không thú vị cười cười, y đương nhiên biết vào lúc như thế này là không thể nói lung tung, nhưng mà vì giờ khắc này y làm sao có thể không có chuẩn bị, nói thật, y chỉ là không nghĩ tới người giáo hội lại trùng hợp đánh lên cửa như vậy, “Nếu ta không phải nói lung tung mà là có chứng cứ, không biết giáo chủ Bleman có thể giúp Ierze báo thù?”

Bleman nghe thanh âm trong ôn nhu thương cảm mang theo bi thiết này, không khỏi ngẩn ra.

Trong lòng nhất thời thậm chí có chút do dự, không rõ ràng lắm nữ nhân trước mặt này rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng hắn biết rõ hiện tại không thích hợp tiếp tục làm lớn chuyện, vì thế lớn tiếng nói: “Giáo hội tự nhiên có tài quyết ti(1), nếu tiểu thư Ierze có oan tình, có thể xin tài quyết ti xem xét quyết định ——”

“Nhưng nếu kẻ thù của ta lại là một thành viên tài quyết ti thì sao?” Thanh âm của Diệp Lâm vẫn không sợ hãi không buồn bực như trước, mềm nhẹ bình tĩnh, như một làn gió nhẹ lan rộng, hiệu quả mang đến lại giống như dầu vẩy vào nước sôi!

Bleman nhìn “thiếu nữ” xinh đẹp mặc váy đen che mặt trước mắt, không khỏi trở nên có chút hãi hùng khiếp vía, hắn cảm thấy tất cả trước mặt, hình như đều là một bàn cờ, một bàn cờ nhằm vào giáo hội quang minh, hôm nay hắn vừa mới đến đô thành, đô thành vốn chính là nơi chịu ảnh hưởng của giáo hội quang minh nhỏ nhất, trong đại sảnh trước mặt này, nói ít cũng phải có đến hơn trăm người, chỉ nhìn quần áo thì trên chín mươi phần trăm đều là quý tộc, bọn họ nghe “nàng” nói xong, không những không ai lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, ngược lại ánh mắt dừng trên người hắn có chút không tốt.

Bọn họ tin tưởng nữ nhân gọi Ierze Antrusther này.

Chỉ trong nháy mắt, hắn liền làm ra phán đoán.

Đề nghị tới nơi này chính là Boncel Miler, vì thế Bleman liếc mắt nhìn thanh niên hoàng thất vô dụng kia một cái, trong lòng đã có hoài nghi.

“Ta sẽ tố cáo những lời tiểu thư Ierze Antrusther nói, lấy tội danh khinh nhờn nói xấu nhân viên thần chức của giáo hội quang minh ta làm lý do, xin thẩm lí và phán quyết trừng phạt tiểu thư Ierze Antrusther…”

Diệp Lâm sâu kín thở dài, ưu thương nói: “Lịch sử là tương tự cỡ nào chứ, nếu không phải lúc trước vị giáo chủ đại nhân kia coi trọng tỷ tỷ xinh đẹp của ta, dùng lý do khinh nhờn nói xấu giáo hội quang minh mang tỷ tỷ đi, một nhà chúng ta cũng sẽ không phải chịu loại tội này…”

Giáo chủ Bleman nhất thời có chút dự cảm không tốt, bởi vì hắn mở mắt trừng trừng nhìn thấy Diệp Lâm chậm rãi kéo ra một tinh thể màu tím đeo ở trên cổ, sau đó đôi mắt màu đỏ nhạt kia lộ ra ghét cay ghét đắng sâu đậm, “Cảm tạ hồng y giáo chủ các hạ, ta chờ đợi giờ phút này đã rất lâu rồi ——”

Sau đó bóp nát kia miếng tinh thể kia.

Đây là một vật phẩm phục hồi lưu trữ ma tinh ký ức, có thể hiện ra hình ảnh ma tinh ký ức ghi lại.

“… Ta có tội, xin thần Quang Minh khoan thứ lỗi lầm của ta…”

Khi mở đầu này vang lên, Bleman lập tức có loại xúc động muốn cướp đường mà chạy!

Âm thanh này hắn không thể quen thuộc hơn được, chính là âm thanh của bạn tốt Tabith Quence của hắn! Hắn bây giờ là một trong mười hai thành viên của tài quyết ti, ở trong giáo hội cũng được coi là đức cao vọng trọng, bảy năm trước, hắn đã từng làm giáo chủ ở quận Matreiry, tất cả đều gần như đúng với lời Ierze nói!

Diệp Lâm lẳng lặng nhìn hình ảnh vị giáo chủ mặt mũi hiền lành, thánh khiết muốn sám hối với thần Quang Minh kia, vì được tới thứ đồ chơi này, bọn họ phái ra không biết bao nhiêu thủ hạ, chuẩn bị tròn ba năm.

Chuyện đương nhiên là chân thật, năm đó quả thật có một vị thiếu nữ quý tộc bị Tabith Quence hãm hại, thậm chí vị giáo chủ Tabith này vì che giấu tội ác của mình còn giết hại cả nhà thiếu nữ, mà đánh giá về hắn trong giáo hội lại rất tốt, sau đó không lâu liền được điều vào tài quyết ti.

Thiếu nữ xuất thân trong một gia đình quý tộc nhỏ, không có bối cảnh quá lớn, thậm chí bởi vì gia tộc suy tàn mà có chút nghèo khó, nhưng mà trong nhà lại vô cùng hòa thuận, vốn cũng được coi như hạnh phúc, kết quả bị vị Tabith Quence này hủy tất cả.

Đối tượng trong giáo hội mà Diệp Lâm và mấy người Xavier lựa chọn không chỉ có một vị Tabith này, đối tượng mục tiêu vượt quá một trăm người, Tabith Quence chỉ là một kẻ vô cùng có tính đại biểu hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực mà thôi, Xavier phái một tiểu tử diện mạo vô cùng trung hậu trong tổ chức lẻn vào trong giáo hội, dùng ước chừng hơn hai năm mới lăn lộn được đến bên cạnh Tabith, đoạn hình ảnh sám hối quý giá này, đương nhiên là thừa dịp Tabith uống rượu, vào lúc tâm tình hắn yếu ớt nhất, dùng một quyển trục tấn công tâm linh đánh trực tiếp vào nội tâm Tabith, vì thế, đêm hôm đó hắn bắt đầu sám hối với thần Quang Minh, không chỉ nói đến thảm kịch của một nhà thiếu nữ này, còn nói đến rất nhiều rất nhiều chuyện xấu hắn làm trong đời, trong đó thấy mà giật mình đã có bảy tám chuyện, đặc biệt, phấn khích nhất chính là, trong đó bao gồm các loại nhục mạ của hắn đến thần Quang Minh, không có một chút tôn kính đáng nói.

Giáo hội quang minh lúc này trên thực tế đã bắt đầu hư thối từ bên trong, không biết còn lại bao nhiêu tín đồ thành kính chân chính tín ngưỡng ánh sáng? Đây cũng không phải ma tinh ký ức một phút đồng hồ dùng trong AMS, mà là ma tinh ký ức cao cấp ước chừng năm nghìn kim tệ một cái vô cùng đắt đỏ, thời gian, mười phút.

Trong vòng mười phút này, toàn bộ đại sảnh DK lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng Tabith khi thì tức giận khi thì bình tĩnh khi thì nước mắt giàn dụa quanh quẩn.

Khóe môi Diệp Lâm mang theo nụ cười, y chờ giờ phút này đã rất lâu rồi.

Nếu bọn họ đã thả thứ nắm giữ trong tay ra ngoài, chỉ sợ thanh danh của giáo hội quang minh sẽ phải chịu đả kích tương đối lớn, nhưng mà Diệp Lâm cảm thấy, một việc vẫn phải làm vào thời điểm thích hợp nhất, mới có thể cho giáo hội quang minh đả kích nghiêm trọng nhất, ví dụ như lúc này thả ra đoạn hình ảnh này của Tabith Quence.

Ừ ừ, thật sự là kinh người còn gì, không phải sao?

Sắc mặt hồng y giáo chủ Bleman các hạ đã từ xanh chuyển sang trắng lại chuyển sang đỏ, chậc chậc, hắn cho rằng hắn biết kịch biến sắc mặt(2) của Tứ Xuyên chắc ha ha ha!

Boncel Miler cắn cắn môi, tròng mắt chuyển chuyển, chỉ về phía Diệp Lâm nói: “To gan, dám nói xấu giáo hội quang minh như vậy, nhanh, còn không đem nàng đi!” Hắn mệnh lệnh chính là hai kỵ sĩ thành vệ phía sau mình kia.

Diệp Lâm gần như muốn cười phun ra, cái gọi là đồng đội giống như heo, chính là giống như Boncel này đây!

Hai kỵ sĩ thành vệ đứng ở phía sau Boncel nghe thấy mệnh lệnh này hiển nhiên có chút ngạc nhiên, bọn họ không dám tin mà nhìn nhìn Boncel, rất muốn hỏi một câu hắn rốt cuộc có biết đây là nơi nào hay không? Ngôi biệt thự này vốn là sản nghiệp của nhà Anbridge, không phải khu bình dân có thể tùy tiện bắt người, tiểu thư Ierze Antrusther là một quý tộc, nàng được pháp điển của đế quốc bảo vệ không nói, đứng sau lưng nàng còn là hầu tước Lind cùng bá tước Sal, hai vị này ở đô thành kinh doanh vài năm, luận uy vọng danh dự đều cao hơn vị vương tử Boncel hữu danh vô thực không thân cận với bệ hạ này được không? Hơn nữa, nghe nói nhà hàng DK này còn có chút liên quan đến đoàn kỵ sĩ hoàng gia…

Huống chi, trong đại sảnh này ước chừng có bao nhiêu vị quý tộc, vương tử điện hạ rốt cuộc có đếm qua hay không? Không thấy trong mắt bọn họ đều sắp phun ra lửa à? Không biết có phải đầu Boncel vương tử điện hạ bị giáo hội quang minh làm hỏng rồi hay không…

“Ta biết, có lẽ ta sẽ ngay lập tức bị lấy danh nghĩa khinh nhờn nói xấu giáo hội quang minh mang đi, sau đó, ta sẽ giống vị tỷ tỷ kia của ta vậy, gặp vận mệnh bi thảm nhất, nhưng cho dù là ngày mai sẽ chết đi, ta cũng không muốn để người nhà thân yêu nhất của ta bị oan khuất như vậy…” Thanh âm linh hoạt kỳ ảo của Diệp Lâm vang lên, làm tim mọi người trong đại sảnh đều nhảy lên, gần như muốn lã chã rơi lệ cùng với lời nói bi thương như vậy.

“Có ta ở đây, xem ai dám mang ngươi đi!” Một âm thanh uy nghiêm vang lên, thân vương Brady từ trên lầu đi xuống.

Boncel Miler biến sắc, “Thúc thúc…”

“Hừ!” Brady khinh thường nhìn hắn một cái, “Bon, vài năm không gặp, ngươi ngược lại có tiền đồ nhỉ, biến thành một con chó đi theo bên cạnh giáo hội?”

Hắn cho tới bây giờ đều không có cảm tình gì với giáo hội, nói chuyện đương nhiên cũng sẽ không khách khí.

Lúc này, ngay cả Boncel sắc mặt cũng xanh.

Vị vương tử điện hạ này là con trai ruột của hoàng hậu, lại đã sớm mất đi quyền thừa kế, bởi vì lúc sinh ra thể yếu nhiều bệnh, vào ngày hắn bị đưa đến giáo hội quang minh, cũng đã định trước vô duyên với ngôi vị hoàng đế, hắn cùng với Brady không tính là quen thuộc, nhưng cũng biết vị thân vương điện hạ này là thân tín của phụ thân hắn, so với bản thân, Brady ở trong toàn đế quốc có địa vị cao hơn nhiều lắm.

“Calia!”

Diệp Lâm không ngờ tới, trò khôi hài lần này lại dùng Calia ngất xỉu làm chung kết.

Sau khi vị này ngất xỉu, bởi vì phía giáo hội bên kia cũng không có mục sư đi theo, Erwin ôm lấy nàng nói với Bleman, “Giáo chủ đại nhân, xem ra cần nhanh chóng trở về!”

“Mọi người nhường đường một chút, nhường một chút!” Bỗng nhiên có một phụ nhân(3) đã hơn bốn mươi tuổi chen đi vào, hung hãn nói với Erwin, “Mau tránh ra!”

Erwin nhất thời ngơ ngẩn, “Ngài là ——”

“Bảo ngươi tránh thì ngươi cứ tránh ra!” Vị phụ nhân béo kia trực tiếp chen Erwin ra, sờ sờ tay Calia lại nhìn sắc mặt nàng, thậm chí còn gục xuống trên bụng nàng nghe một chút.

Thế giới này không có bác sĩ, trừ mục sư ra, lại có một loại người đặc biệt có chút liên quan với bác sĩ, chính là bà đỡ, các nàng phần lớn là nữ nhân tuổi hơi lớn giống như vị phụ nhân béo này, mà các nàng biết, cũng chỉ là tất cả có liên quan đến nữ nhân sinh con mà thôi.

“Ai nha, vị tiểu thư này không có việc gì, nàng chỉ là có hài tử mà thôi, có cái gì phải ngạc nhiên thái quá!”

Diệp Lâm: “…” Y đã thoáng nhìn qua Xavier ở trong góc phòng, cũng tận mắt nhìn thấy là hắn cho vị đại thẩm này lao vào, khụ, Calia là mang thai thật hay là mang thai giả?

Mặc kệ là thật hay giả, thánh nữ vốn là phải giữ vững trinh tiết mang thai và vân vân, mẹ kiếp, tin tức lớn bùng nổ a!

Chẳng qua, em gái này đã trải qua cảnh tượng như vậy(4), làm sao sẽ…

Nhưng nhìn thấy vị kỵ sĩ thần thánh Erwin anh tuấn bức người kia lập tức trắng mặt, Diệp Lâm liền cái gì cũng đều hiểu.

Tín ngưỡng đối với thần Quang Minh của Calia rất thành kính, cho nên nàng có thể duy trì tỉnh táo dưới tác dụng của mầm nguyệt nha, nhưng đi đến vị trí rất cao, trở thành thánh nữ của giáo hội, nàng rốt cuộc vẫn là không chống cự nổi sự hấp dẫn của tình yêu.

Dường như trong loại tiểu thuyết này đều là như vậy, tuy rằng nhân vật chính là nam, kể cũng là câu chuyện nam nhân đánh quái thăng cấp, lại cố tình mỗi lần đều phải làm cái gì mà tình yêu cao nhất, những hậu cũng kia của nt không phải đều sôi nổi vì tình yêu mà phản bội người nhà phản bội tín ngưỡng sao.

Cùng lúc toàn trường ồ lên, ngay cả Bleman thân thể cũng lắc lư một cái, giống như sẽ lập tức ngất xỉu vậy, hắn tức đến khó thở nói với mấy kỵ sĩ thánh quang kia, “Còn không nhanh ngăn cản mụ đàn bà ba hoa này nói hươu nói vượn!”

Vị phụ nhân béo kia lại ồn ào lên, “Này, ai nói hươu nói vượn, tên tuổi của Laura phu nhân ta đây trong mấy con phố này đều nổi danh! Tháng trước còn đỡ đẻ cho tình nhân của một vị công tước kìa! Nói cũng không thể nói lung tung…”

Nếu bàn về càn quấy, đám người cao ngựa lớn kia của giáo hội căn bản không thể so với nữ nhân mạnh mẽ như phụ nhân béo này.

Diệp Lâm đang đầy hứng thú mà xem cuộc vui, nhưng Bleman lại nhanh chóng mệnh lệnh Erwin ôm lấy Calia, một đám người vùn vụt rời khỏi DK, cảnh này nhìn qua muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Xavier từ trong bóng tối bước ra, khóe môi mang theo mỉm cười.

Diệp Lâm liếc mắt nhìn lại, “Tâm tình không tệ?”

“Đúng vậy, là không tệ.”

Diệp Lâm mỉm cười, thật ra tâm tình của y cũng không tệ.

“Bởi vì ‘tiểu thư Ierze’ lập tức sẽ chết, cho nên tâm tình của ta rất tốt.” Xavier chậm rãi nói.

Bước chân Diệp Lâm dừng một chút, thực ra mặc nữ trang đối với Diệp Lâm cũng không thoải mái như vậy, trên thực tế, sau khi nhà hàng này đi vào quỹ đạo, y đã suy xét làm cho nhân vật nữ này triệt để biến mất, chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp, lần này —— ngược lại là một thời cơ tốt.

“Gọi cả Auckland cùng Garfield bọn họ lại đây đi.” Diệp Lâm thấp giọng nói, “Chuyện này chúng ta còn cần chuẩn bị kỹ một chút.”

Xavier nhíu mày, nói nhỏ bên tai y, “Ta còn tưởng rằng ngươi thích loại sinh hoạt chúng tinh phủng nguyệt này.”

Diệp Lâm hung tợn trừng mắt liếc Xavier một cái, “Thích em gái ngươi!”

Mẹ kiếp, y cũng không phải nữ nhân thật sự, ái mộ của những nam nhân kia sẽ chỉ làm y nổi da gà được không!

Ah, như vậy nói thì Xavier rõ ràng cũng là nam nhân mà… Xem ra y cong còn chưa đủ triệt để…

“Ta không có em gái.” Xavier giọng điệu thoải mái.

Diệp Lâm: “…”

Lúc này Diệp Lâm cảm thấy, thật ra y cùng Xavier vẫn có sự khác nhau, ừ.

**

Một đêm này, tiểu thư Ierze Antrusther của nhà hàng cao cấp DK bị ám sát, kẻ ám sát không nghĩ tới tiểu thư Ierze cũng là một kiếm sĩ, dưới sự phản kích của nàng, trong những kẻ ám sát lén lút kia phát ra một luồng quang nhận chữ thập chỉ kỵ sĩ của giáo hội mới biết, cuối cùng tàn nhẫn sát hại, máu tươi nhuộm đỏ váy trắng, một đám khách trong nhà hàng đều là người chứng kiến.

Mà ngay giữa trưa cùng ngày, Ierze Antrusther từng đắc tội hồng y giáo chủ Bleman của giáo hội quang minh.

Gần như không có người nghi ngờ, tất cả những chuyện này đều là giáo hội trả thù.

Nhất thời, toàn bộ đô thành thần hồn nát thần tính.

**

Diệp Lâm dào dạt đắc ý cởi quần áo trắng nhuộm máu, khoan khoái tắm rửa một cái, lúc mặc áo ngủ đi ra còn tâm tình vui vẻ mà ném tất cả những thứ thuộc về đồ trang sức của nữ nhân kia đi.

“Tâm tình không tệ?” Xavier nhích lại gần, hôn lên môi y.

Diệp Lâm mỉm cười, tự kỷ cảm thán, “Ta cảm thấy ta chính là ảnh đế a ảnh đế!”

Xavier nhíu mày, tuy rằng không hiểu rõ ảnh đế có nghĩa là gì, nhưng đại khái có thể đoán được, vì thế, hắn nói: “Ngươi sắm vai là nữ, chẳng lẽ không phải là ‘hậu’ sao, làm sao lại là ‘đế’?”

Diệp Lâm mở to mắt liếc hắn một cái, “Ta là nam!”

“Ta đương nhiên biết ngươi là nam.” Tay Xavier đã mò vào trong vạt áo Diệp Lâm.

Diệp Lâm cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, lại vẫn cứ nói: “Ngày mai còn có chính sự nữa.”

Xavier cắn một hơi lên xương quai xanh của y, “… Chỉ làm một lần…”

Diệp Lâm thở dốc một tiếng, cảm thấy trên xương quai xanh vừa tê vừa ngứa, y đổ về phía sau, miệng lại hung ác nói: “Chỉ làm một lần? Tin ngươi mới có quỷ!”

Mẹ nó, vốn còn tưởng rằng tinh linh vẫn là thanh tâm quả dục, không thấy tỉ lệ sinh sôi nảy nở của tinh linh thấp hơn nhân loại bao nhiêu sao?!

Mỗi lúc đến thời điểm này, Diệp Lâm lại cảm thấy người này căn bản là ám tinh linh, ám tinh linh động một chút liền động dục đấy!

“Lâm, ta yêu ngươi.”

Mẹ, những lời này có phải nguyền rủa hay không chứ, tại sao mỗi lần nghe thấy y lại mềm nhũn… T^T

(1) Tài quyết ti: Một cơ quan thẩm tra phán quyết của giáo hội (ti: nghĩa giống như sở hiện tại)

(2) Kịch biến sắc mặt: Nghệ thuật biến diện của Trung Quốc, còn gọi là chuyển mặt nạ, là môn nghệ thuật mà người nghệ sĩ sẽ chuyển từ mặt nạ này sang mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt. Tìm hiểu kỹ hơn tại đây

(3) Phụ nhân: Chỉ người phụ nữ đã có chồng

(4) Xem lại chương 49, ba đội của viện thần học bị nhốt trong trận pháp (+ mầm nguyệt nha boss đốt)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện