Có câu gọi là không bột đố gột nên hồ, trên hòn đảo không người này lại không tồn tại loại vấn đề này, người tổ chức AMS sẽ không chưa từng nghĩ đến phương diện này, dù sao tham gia trận đấu đều là người nổi bật từ các trường học, nhưng có thế nào đi nữa thì cũng chỉ là trẻ con mười mấy tuổi mà thôi, đương nhiên sẽ không rất làm khó bọn họ, sở dĩ chọn đảo này, ở trình độ nào đó mà nói cũng là vì trên địa vực rộng lớn của đảo hầu như không có ma thú nguy hiểm, phần lớn thực vật trái cây đều có thể ăn sống, cho dù không tính là hoàn toàn vô hại, nhưng chút độc tố này cũng là ăn không chết người.
Nhưng ngay cả ban tổ chức cũng không nghĩ tới chính là đêm cùng ngày sẽ rơi một trận mưa to, mấy cái lều trại bọn họ phát kia có đẹp thật, nhưng nếu nói về phòng gió mưa, ngược lại còn thật sự kém một chút, khó tránh khỏi có vài người lo lắng suy nghĩ, để Diệp Lâm nói, bọn họ lo lắng là vô cùng chính xác! Nếu không phải y còn giữ mấy cái lều dùng bền mấy năm trước cướp đoạt được từ những lính đánh thuê kia, chỉ sợ bệnh tình của Auckland cùng Archie còn sẽ tăng thêm!
Nghĩ theo hướng tích cực, phỏng chừng lúc này phần lớn đội ngũ đều trong trạng thái không quá tốt.
Suy đoán này rất chính xác, thế cho nên Diệp Lâm bắt đầu rán từng khối thịt bò nhỏ —— đừng hỏi y vì sao có thể xử lý thi thể máu chảy đầm đìa nhìn qua tương đối khó làm kia thành từng khối từng khối thịt thăn sạch sẽ, y thật sự không muốn nói là vì lúc trước y bào đinh thành thông thạo… Mùi hương nhẹ nhàng bay ra xa xa, sau đó, liền có một đội người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Chẳng qua mấy người Diệp Lâm không có chút lo lắng nào, bởi vì bọn họ cũng chỉ có sáu người, hơn nữa một thiếu nữ trong số đó có vẻ bị bệnh, khẳng định cũng là vì trận mưa to kia, các quý tộc mảnh mai phần lớn chưa trải qua thời tiết mưa to gió lớn còn phải vất vả đi qua rừng cây như thế này.
Cho nên bọn họ dựng lều trại ở cách đó không xa, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn ở bên cạnh vị trí ma pháp có thể bao trùm, có thể thấy được đám người kia cũng không phải kẻ ngu ngốc không có kinh nghiệm, mấy người Diệp Lâm cũng chẳng thèm đi quản bọn họ, đội ngũ giống như thế này, bọn họ đã không còn người bệnh là hoàn toàn không cần lo lắng bao nhiêu.
Người phương tây phần lớn là động vật ăn thịt, cho dù có thứ như bánh mì, nhưng trên bản chất bọn họ vẫn thích thịt.
Cho nên khi ngửi mùi hương mê người kia, tiểu đội Kim Trản Thảo bên này cũng đồng thời đói bụng đến kêu ùng ục.
Cái gọi là mỗi một tiểu đội đều mang đủ đồ ăn cho bảy ngày cũng chẳng qua là chút bánh mì khô cùng với nước, nhất là hai thiếu nữ quý tộc trong đội ngũ, trong lúc thân thể không thoải mái làm sao nuốt trôi được loại đồ ăn như thế này, bắt đầu từ đêm qua, các nàng trừ uống nước ra, gần như chưa từng ăn thêm cái gì khác, nói thật, thật không ngờ được chỉ là một trận đấu mà thôi lại sẽ biến thành khó chịu như vậy.
“Bettina, ngươi biết nấu cơm không? Ta cũng có thể vào trong rừng chuẩn bị dã thú có thể ăn được đến ——”
Thiếu nữ bị điểm danh đến mặt đỏ bừng, “Ta làm sao có thể biết cái thứ này! Trong nhà bếp tự nhiên có vú già nấu cơm!”
“Aly, ngươi thì sao?”
Thiếu nữ gọi là Aly trào phúng mỉm cười, “Không thấy đối diện cũng là nam đang làm sao, các ngươi có ai biết nấu cơm?”
Lời này vừa thốt ra, nhất thời tất cả mọi người đều cúi đầu.
Một thiếu niên nhìn nhỏ tuổi nhất nói thầm: “… Vị kia hình như là quý tộc hầu tước ở kinh thành thì phải, vậy mà còn biết nấu cơm…” Hút hút mũi, bụng lại càng kêu mạnh hơn, đáng giận chính là cái mùi kia càng ngày càng đậm chứ, cũng không biết người trong tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán kia dùng phương pháp gì, tại sao có thể ngửi thơm như vậy? Bởi vì thói quen từ trước kia, trong không gian chứa vật của Diệp Lâm vẫn luôn gửi gia vị, y thật sự không chịu nổi khẩu vị nhẹ đến tận cùng của Xavier, tinh linh không chỉ có khẩu vị nhạt, lại còn thiên vị đồ ăn chay, đừng hy vọng tìm được ở chỗ Xavier bất cứ thứ gì có thể làm gia vị, đây là gia vị mà sau khi Diệp Lâm đến trong thành thị tiếp tế mới thường xuyên bổ sung một chút, sau đó y lại bắt đầu học tập thuật luyện kim, một số hương liệu cũng có thể có một chút tác dụng đặc biệt trong thuật luyện kim, y dứt khoát liền vơ vét nhiều một chút vứt vào không gian, kết quả lúc này cũng thật sự có tác dụng.
Lúc đầu Diệp Lâm định là làm đồ ăn Trung Quốc, bản thân y cũng đã rất lâu chưa được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống, thế giới này căn bản là không có đồ ăn Trung Quốc tồn tại, nhưng hoàn cảnh không cho phép, ở thế giới này, ngay cả dầu muối tương dấm gừng tỏi hành cũng gom được đủ, rơi vào đường cùng chỉ có thể tinh tế dùng thịt mỡ nấu ra mỡ, bỏ thêm một chút muối cùng hương liệu rán một chút thịt thăn thơm mềm làm món chính, lại cho dầu sào rau dại có thể ăn, dùng lòng đỏ trứng của chim Hori pha một bát nước tương lòng đỏ trứng, gọt mấy trái cây tỉ mỉ cắt thành hạt lựu nhỏ trộn lẫn với nước tương, chính là một bát salad hoa quả không tệ, lại nấu thêm một nồi canh cá lát nấm hương vị thơm lừng bốn phía.
Mỗi người một bát thịt thăn thêm rau màu xanh, còn có một chồng salad hoa quả nhỏ thêm canh cá lát nấm nồng đậm trắng như tuyết, năm người bao gồm Xavier trực tiếp nhìn ngẩn người.
“Thế nào!” Diệp Lâm đắc ý dào dạt.
Ánh mắt Auckland nhìn Diệp Lâm quả thực giống như đang nhìn một con quái vật, cho dù là biểu tỷ được xưng là mười hạng toàn năng ra được phòng khách vào được phòng bếp nhà hắn, so với Diệp Lâm trước mắt hoàn toàn chính là một đống mảnh vụn a, ít nhất là nàng tuyệt đối không thể nào ở cạnh một rừng cây như thế này dùng nguyên liệu nấu ăn đơn sơ làm ra bữa tối mà người chỉ cần nhìn đã muốn ăn ngay lập tức trong nửa giờ như thế này.
Xavier nhịn không được nói, “Trước kia vì sao không thấy ngươi làm mấy thứ này.” Trước kia lúc hai người chạy trốn Diệp Lâm căn bản là tình nguyện cùng hắn gặp bánh mì cứng ngắc cũng rất ít khi tự mình động tay làm được không!
Diệp Lâm ngượng ngùng, “Đây chẳng phải là phiền toái sao…” Bản thân y cũng không phải người rất nặng ăn uống.
… Rất phiền toái sao, ngươi chỉ dùng nửa giờ, làm chính là phần sáu người còn có thừa!
Kết quả, Diệp Lâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bị mùi thức ăn hấp dẫn tới không chỉ có mình tiểu đội Kim Trản Thảo, ở bốn phía bọn họ, y đã nhìn thấy đến ba đội…
Ba đội này vừa nhìn là biết không phải cùng một trường, mỗi đội chiếm một vị trí riêng, đều không ngoại lệ đang như hồ rình mồi nhìn về phía đội mình.
Garfield nhai thịt thăn tươi mới nhiều nước, hạnh phúc nói: “Lind, ngươi là thần của ta!”
Archie cẩn thận nhìn nhìn bốn phía: “Bọn họ sẽ không vì một miếng thịt mà xông lên đây đấy chứ?”
“Ta cảm thấy rất có khả năng.” Nuốt một miếng thịt xuống, Casimir nghiêm túc nói.
Auckland vô cùng tao nhã uống canh, cảm giác cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên, không khỏi thoải mái than thở một tiếng.
“Lind!” Nghe đến giọng nói mang theo kinh hỉ này, khóe môi Xavier lập tức kéo xuống.
Chính là tiểu đội Hoa Hồng Đen nhìn qua hơi có chút chật vật.
Đội này tất cả đều là thiếu nữ quý tộc, bởi vì thực lực cũng không tệ lắm, dưới sự tàn phá của cơn mưa to đêm qua, ít nhất bề ngoài nhìn qua còn không tính rất thảm, nhưng Xavier dám khẳng định, hắn nghe được tiếng nữ nhân nào đó trong đội kia nuốt nước miếng.
Thật thất lễ. Hắn lạnh lùng nghĩ.
“Công chúa Jacklyn?” Diệp Lâm ngạc nhiên.
Nhìn bên Diệp Lâm thản nhiên tự đắc thưởng thức bữa tối vừa nhìn đã thấy cực kỳ mê người kia, Jacklyn không khỏi có chút xấu hổ, bất luận một nữ nhân nào cũng không muốn biểu hiện quá kém trước mặt người trong lòng, dù sao Jacklyn cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi, cho nên nàng chỉ là chào hỏi một câu sau đó rụt rè dẫn dắt những thiếu nữ khác đi đến một nơi cách đó không xa bắt đầu ngốc vụng dựng lều trại.
“Ai u!” Casimir trừng Xavier vừa đá hắn một cái.
Xavier liếc liếc mắt nhìn về phía những thiếu nữ đang nhìn Diệp Lâm kia, mang theo mỉm cười nói: “Casimir, ngươi còn không nhanh chút đi giúp công chúa bọn họ.”
Casimir lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, đối với việc giúp đỡ những thiếu nữ nhỏ gầy mảnh mai kia, hắn một chút hứng thú cũng không có.
Diệp Lâm ngược lại ngạc nhiên, “Ngươi có lòng tốt như vậy từ lúc nào?”
“Miễn cho ngươi tim ngứa muốn chạy tới giúp đỡ.” Xavier nhe răng.
Diệp Lâm: “…” Y nào có!
Ở thế giới này Diệp Lâm vẫn luôn luôn áp dụng chính sách rời xa nữ nhân, nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thôi được không!
Nào biết lúc này Auckland đưa tay sang, “Giúp người giúp đến cùng, cái này cũng cho các nàng đi.” Trong bát là chút đồ ăn Diệp Lâm làm còn thừa.
Casimir nhất thời cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Auckland cũng có chút thay đổi.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Casimir nuốt nghi vấn “Vì sao ngươi lại đối tốt với các nàng” này xuống.
Kết quả Xavier ngược lại đứng lên, dùng khăn tay trắng như tuyết xoa xoa tay nói, “Ta đi cùng hắn.” Sau đó vô cùng tự nhiên tiếp nhận chén đĩa.
Diệp Lâm kinh ngạc một chút, nghi ngờ có phải Xavier uống nhầm thuốc hay không, y nhìn lướt qua sáu thiếu nữ trước mặt, làm sao cũng không thấy có cái gì sẽ làm cho Xavier hứng thú.
Hai người vừa mới đứng dậy đi về phía công chúa Jacklyn, Auckland liền nhẹ nhàng mỉm cười, “Quả nhiên ngồi không yên.”
“Có ý gì?”
Auckland liếc mắt nhìn Diệp Lâm một cái, “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện công chúa Jacklyn có ý với ngươi?”
Diệp Lâm mở to mắt, “Cái gì?”
“Công chúa Jacklyn vài năm nữa là có thể lập gia đình.” Auckland mỉm cười, “Mà ngươi là người vô cùng thích hợp chọn làm trượng phu.”
Diệp Lâm: “…”
Vì thế, y quyết định lại cách Jacklyn xa một chút.
“Ngươi làm bữa tối hương vị quá tốt, chỉ sợ là Sal lo lắng những thứ này làm ấm dạ dày Jacklyn, cũng câu đi trái tim nàng.” Garfield cũng tới chen một chân.
Cố tình lúc này Archie bỗng nhiên nói ra một câu chẳng hiểu ra sao: “Ta sẽ không bị câu mất tim.”
Diệp Lâm sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không nghe hiểu, nhìn dáng vẻ Archie nghiêm túc nhìn Garfield, ánh mắt y dần dần có chút cổ quái, “Archie, ngươi là có ý gì?”
“Ta sẽ không bị bữa tối này câu mất trái tim.” Archie nghiêm túc nói: “Ta muốn phụ trách Garfield.”
Phụ… trách…
Diệp Lâm: “…”
Auckland: “…”
Garfield hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Nói bậy bạ cái gì đấy!”
Archie nhất thời có chút tủi thân, “Không nói bậy bạ, đường ca nói, chỉ cần cùng người khác cởi quần áo ngủ cùng nhau là phải kết hôn.”
Diệp Lâm: “…”
Auckland: “…”
“Kết hôn cái quỷ ấy! Ta cùng ngươi đều là nam, là không có khả năng kết hôn! Hơn nữa cởi quần áo ngủ cùng nhau cái gì! Còn không phải ngươi phát sốt nóng đến mơ mơ màng màng cứng rắn muốn như vậy!” Garfield ném chén đĩa, quả thực mang theo tức đến khó thở nói.
Trong mắtArchie tràn đầy nghi ngờ, hai gò má tái nhợt sau bệnh nhẹ nổi lên một mảng màu hồng, “Chỉ là, chúng ta đã như vậy, làm sao có thể không kết hôn? Năm đó ba ba ta chính là nhìn thấy ma ma mặc váy lót chưa kịp khoác áo choảng ngoài, liền kết hôn với nàng nha?”
… Đây là cái gia tộc cổ hủ gặp quỷ gì…
Còn có, như vậy là như thế nào? Diệp Lâm còn đang ngứa tim, chợt nghe được Auckland vô cùng bình tĩnh hỏi: “Loại nào? Hôn môi, hay là an ủi lẫn nhau, hoặc là nói làm đến cuối cùng? Archie, hắn có đi vào cơ thể ngươi không, hay là ngươi xâm phạm hắn?”
Diệp Lâm cứng đờ.
Mẹ kiếp, Auckland ngươi quá mạnh mẽ! Không phải mạnh mẽ bình thường nữa!
Garfield cũng cứn ngắc, hắn gắt gao trừng Auckland, đỏ mặt một chữ cũng không phun ra được.
Ngược lại Diệp Lâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Garfield chật vật như vậy/
Archie nhăn mi, hiển nhiên còn chưa rất hiểu được ý Auckland nói, đang định hỏi rõ ràng, Garfield lại lập tức chặn ngang hắn, “Archie, đừng để ý đến hắn!”
“Oh.” Archie ngoan ngoãn trả lời.
Auckland nâng mi, cười nhạo một tiếng, “Còn rất nghe lời.”
Garfield trả lời lại một cách mỉa mai, chỉ chỉ Casimir đang làm cu li cho sáu vị thiếu nữ quý tộc bên kia, “Không dùng tốt bằng của nhà ngươi.”
Auckland phản ứng rất bình thản, “Thật ngại quá, hắn không phải của nhà ta, hắn họ Anjie, ta họ Bonas.”
Diệp Lâm cảm thấy, Auckland hình như bình tĩnh đến quá mức rồi…
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Xavier đã trở lại, Diệp Lâm nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Xavier nâng mi.
“… Không có gì…”
Bên kia, công chúa Jacklyn ôm đầu gối, chôn mặt thật sâu vào trong váy.
Charity đi đến bên người, nhẹ nhàng ôm vai nàng, “Jacklyn, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tiếng Jacklyn mang theo nghẹn ngào truyền đến.
Agatha ở bên cạnh cau mày, “Cho dù như vậy ngươi cũng không phải không còn hy vọng, đừng như vậy ——”
Jacklyn ngẩng đầu lên, nàng đã lau khô nước mắt, chỉ là vành mắt còn có chút hồng, nàng miễn cưỡng mỉm cười, “Thật ra, không chỉ là như thế…”
Nàng nhớ tới lúc nãy nói chuyện với Sal, ca ca Lind, trong lòng không khỏi lại chợt buồn.
“Lind có một người yêu sâu đậm, nó thích người kia đã nhiều năm.”
“Không sai, từ lúc nhỏ đã bắt đầu yêu người kia.”
“Bởi vì người kia thích ăn những thứ này, Lind liền đi học, bởi vì người kia thích vũ kỹ xinh đẹp, cho nên Lind học khiêu vũ, mỗi tuần Lind đều có một nửa thời gian ở trong phòng luyện kim, đều là vì người kia.”
“Công chúa Jacklyn, ngươi rất ưu tú, lại thông minh, ta không hy vọng sau khi ngươi rơi vào rồi lại tâm sinh oán hận với Lind, Lind là một nam nhân tốt, một khi đã thích một người thì sẽ hoàn toàn không để ý tới những người khác, mấy năm nay ngươi cũng thấy, nữ hài thích Lind rất nhiều, Lind lại chưa bao giờ giả vờ, không phải bởi cái gì khác, mà là toàn bộ tình cảm, toàn bộ trái tim Lind đều chỉ thuộc về một người…”
“Bất luận là thân phận địa vị gì, thậm chí không liên quan tất cả những thứ khác, Lind đều sẽ chỉ yêu người kia.”
Meryl bỗng nhiên nói: “Nói không chừng bá tước Sal chỉ là vì không muốn để ngươi gả cho hầu tước Lind, mới ——”
Jacklyn lắc đầu, cười khổ nói, “Trước kia ta đã nghi ngờ, thân là một vị quý tộc địa vị cao như vậy, vì sao tính cách Lind lại có tính cách như vậy trầm lắng, cả ngày đều ở trong phòng luyện kim, gần như đều không có hứng thú với tất cả các hoạt động giải trí, cố tình đấu khí vũ kỹ của hắn lại xinh đẹp hoa lệ giống như nữ hài tử thích, hơn nữa ——” Nàng chỉ đồ ăn trước mặt, “Thật sự ăn ngon đúng không, các ngươi biết nấu cơm sao? Thân là quý tộc, chúng ta từ nhỏ đã tôi tớ thành đàn, có ai sẽ tự mình làm ra đồ ăn mỹ vị như vậy, có lẽ ngay cả tâm tư đi học chúng ta cũng chưa từng nghĩ đến không phải sao?”
“Trên người Lind có rất nhiều bí mật.” Jacklyn nhẹ nhàng nói, “Loại bí mật này làm cho hắn trở nên thật mê người, ta mơ hồ đoán được có nguyên nhân rất đặc biệt khác, hiện tại đã biết, ngược lại cũng không bất ngờ, tình yêu thật vĩ đại, có thể làm cho người ta làm được rất nhiều chuyện không có khả năng làm. Nếu không phải hắn thật yêu nàng, như vậy cho dù ta đoạt hắn, để hắn làm trượng phu của ta, cả đời này, hắn vẫn là sẽ nhớ người kia, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hạnh phúc.”
Vốn, quý tộc trẻ tuổi có thân phận có địa vị có tài phú, trên không cha mẹ dưới không gia tộc liên lụy như Lind phải là người tốt nhất để chọn lựa, nhưng bất luận các điều kiện khác là gì, người mà trong lòng đã có người khác, đều là đứng bét cho việc chọn lựa trượng phu.
Dùng sự thông minh sáng suốt của Jacklyn, nhiều lắm cũng chỉ là khóc một trận, sau đó cũng buông tay.
“Thật ra Agatha nói không phải không có lý.” Shelyya vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên nói, “Nói không chừng Sal Anbridge kia chính là người hèn hạ như vậy, sau lần khuyên bảo này bản thân lại quay đầu liền theo đuổi Jacklyn, nếu thật là như vậy, vậy nói rõ người này nói không thể tin, nói cho ngươi biết những điều này vốn chính là có dụng ý xấu.”
Mặt Jacklyn đỏ lên, “Shelyya! Đừng nói bá tước Sal như vậy, hắn không phải tiểu nhân như thế.”
Shelyya nhún nhún vai.
Từ sau khi bị tên kia đánh bại, trực giác của Shelyya nói cho nàng, người kia hoàn toàn không phong cảnh tế nguyệt, ưu nhã cao quý giống như mặt ngoài vậy, ngược lại làm cho nàng có cảm giác âm hiểm trong lòng phát lạnh, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, Shelyya không bao giờ muốn làm kẻ địch với hắn.
Tâm tình Xavier coi như vui vẻ, hắn biết nữ nhân kia còn chưa vụng về đến mức ấy, nếu nàng còn chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách hắn dùng một số thủ đoạn không bình thường.
Tiểu đội Hoa Hồng Đen đến cũng không phải không có chỗ tốt, dù sao các nàng cùng tiểu đội Diệp Lâm là cùng một trường học, mấy tiểu đội vốn vây quanh bọn họ kia rất có ăn ý mà rút lui về phía sau, bởi vì tiểu đội Hoa Hồng Đen rõ ràng liên hợp lại với tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán bọn họ, bất cứ người nào ở hiện trường cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng mà, cái thứ vận khí này chính là nói không rõ ràng như vậy.
Lại một lần, Galsworthy cùng Berysford hiệp lộ tương phùng.
Diệp Lâm mỉm cười, “Thật đúng là đưa lên cửa.” Sáu người bọn họ tâm tính đều tương đối thoải mái, dù sao những học sinh này có lợi hại nữa thì cũng không thể so sánh với tử tù thành Shana, thời gian trải qua trong đêm qua kia mới thật sự là nguy hiểm, nếu như không có Diệp Lâm ở trong rừng cây tùy thời cắt trị liệu, sáu người bọn họ căn bản là không thể nào hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này.
Jacklyn cũng mang theo người Hoa Hồng Đen đi tới, Agatha nhíu mày, “Bọn họ có mười tám người.”
Không sai, ba tiểu đội của Galsworthy đã tập hợp, trở thành một luồng lực lượng mạnh mẽ nhất trong thi đấu cạnh tranh kỳ này, tiểu đội mười hai người tử tù kia không tính, sắp xếp thứ hai chính là Berysford bọn họ.
“Thật sự là trùng hợp.” Thiếu nữ mục sư Rorina quần trắng áo trắng ôn nhu nói, “Nếu lần trước không cho chúng ta cơ hội, không bằng hiện tại quang minh chính đại đến một lần đi!”
“Quang minh chính đại?” Meryl châm chọc, “Mười tám người các ngươi với mười hai người chúng ta còn gọi quang minh chính đại? Có bản lĩnh mười hai đối mười hai đến một trận!”
Rorina nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thế giới này cũng không xinh đẹp giống như ngươi suy nghĩ vậy đâu, khi đối địch với thế lực bóng tối, bọn họ cũng sẽ không chú ý công bằng một đối một với các ngươi.”
“Vì thế, các ngươi không nói công bằng như vậy chính là thế lực bóng tối?” Jacklyn ngôn ngữ sắc bén.
Rorina không sợ hãi không tức giận, như trước mang theo nụ cười làm người ta như cây đón gió xuân, “Không, ta nói chính là, muốn đánh bại thế lực bóng tối, trên chiến trường liền phải chỉ luận thắng thua, không luận công bằng.”
Nhìn nụ cười thánh khiết an tĩnh của nàng, Diệp Lâm co rút khóe miệng, có thể nói lấy nhiều bắt nạt ít thành nghiêm nghị chính khí không thẹn với lương tâm như vậy, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có còn cần mặt không vậy?
Nhưng mà, vốn đã có mối hận cũ, nàng có thể bỏ qua phe mình mới có quỷ.
May mà sáu người Diệp Lâm ăn uống no đủ, vừa vặn muốn vận động một chút.
“Tách ra đi!” Auckland nói với mấy người công chúa Jacklyn.
“Các ngươi cẩn thận!” Lúc này các thiếu nữ quý tộc này cũng không có chút kiểu cách gì, hai nhóm người vào trong rừng, không chút do dự chạy về hai phía.
Xavier thỉnh thoảng nâng pháp trượng lên, tạo chút phiền toái cho đám người đuổi theo phía sau.
Trời đã dần dần tối, từng luồng ánh sáng chớp động trong rừng cây.
“Chuyện không quá tốt.” Sắc mặt Garfield ngưng trọng.
Bởi vì Archie cùng Auckland là pháp sư tiêu chuẩn, tốc độ quá chậm, bọn họ vẫn là ghé vào trên lưng Garfield cùng Casimir, bốn người tung chân chạy như điên trong rừng cây.
Sắc mặt Xavier cũng không dễ nhìn cho lắm, “Thật sự là vô sỉ.”
Song kiếm của Diệp Lâm bổ cây cối ở phía trước ra, sa mạc Marler chết tiệt, đám Galsworthy không biết xấu hổ này vậy mà lại cả đàn mười tám người đuổi về phía mình, còn mấy người công chúa Jacklyn chạy theo hướng khác lại để ý cũng không thèm.
Chỉ nghĩ một lúc Auckland đã hiểu được, “Công chúa Jacklyn thân phận đặc biệt, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn rất đắc tội nàng.”
Thời tiết đêm nay so với đêm qua thì tốt hơn nhiều, trên đầu một vầng trăng sáng tỏa ra một mảnh sáng bạc, không đến mức mắt nhìn không rõ như đêm qua giúp cho bọn họ có chút lợi thế, nhưng mà, tầm nhìn ở trong rừng cây vẫn là thấp một chút.
“Đi lên núi.” Xavier nhìn vách đá kia, quyết đoán nói.
Trong mười tám người đối phương, trừ mục sư cùng kỵ sĩ thánh, hầu như đều là ma pháp sư, bởi vì tụ họp với một đội ngũ khác, cũng không giống với đội ngũ sáng sớm hôm nay gặp được, lúc ấy đội ngũ cuối cùng này còn chưa đến, trong bọn họ không có ma pháp sư hệ phong, đương nhiên chạy không nhanh, hiện tại lại không giống, trong đội ngũ cuối cùng tụ hợp với Hoa Hồng cùng Kiếm, ước chừng có hai ma pháp sư hệ phong, thay phiên nhau thêm thuật phong hành cho bọn họ mà nói, tốc độ chạy so với sáu người bên này cũng không chậm.
Nhưng nếu như muốn leo núi, bên bọn họ này nhiều lắm chỉ có hai pháp sư phiền toái một chút, không thể coi Xavier là pháp sư phổ thông mà nhìn, cho nên còn không đến mức quá phiền phức, mục sư, kỵ sĩ thánh cùng một đám ma pháp sư kia lại phiền toái, xem bọn họ định bò lên như thế nào!
Xavier đã xem qua bản đồ là rõ ràng nhất, vượt qua núi mà nói, cách bên núi bên kia không xa chính là sa mạc, bão cát và vân vân, chỉ cần chú ý một chút là có thể hoàn toàn che giấu được dấu vết mấy người mình để lại, ngược lại không dễ đuổi theo giống như ở trong rừng cây.
So với sa mạc không bờ bên, đội ngũ tụ tập ở rừng cây cùng thảo nguyên vẫn tương đối nhiều, dù sao so với nơi như sa mạc, ngay cả phương hướng cũng có thể mất, muốn tìm cúp vàng mà nói, cảm giác cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nơi nghỉ ngơi dự định của bọn họ vốn cách núi không xa lắm, chỉ chạy không đến nửa giờ đã đến chân núi, Xavier nâng pháp trượng lên, dây leo to bằng cổ tay tự động quấn lấy eo mấy người, “Đi!”
Thân thể tinh linh cực nhẹ, nhảy nhót trên núi đá nhẹ nhàng linh động, Diệp Lâm cũng giống như vậy, sau khi duy trì xoay vòng liên tục, cảm giác cân bằng của y đã đến một trình độ không thể tin được, một chút khó khăn như vậy thật sự không thể xưng là khó khăn, Garfield vốn chính là đi con đường nhanh nhẹn, Casimir giữ yên lặng, là loại hình hoàn toàn ăn được khổ, cánh tay cùng chân rất có sức mạnh, cảm giác bắt dây mây là có thể chống đến trên núi, lúc như thế này Auckland cùng Archie đương nhiên sẽ không kêu khổ, Auckland dùng băng trói bản thân với Casimir đến rắn rắn chắc chắc, đồng thời cũng chặt chẽ trói Archie lại với Garfield, rõ ràng đường núi bình thường có thể đi, bọn họ lại chọn đi một đường tắt khó nhất, tuy rằng khó đi, nhưng mà tốc độ rất nhanh, trước nửa đêm nhất định có thể đến sâu trong núi.
Như vậy ít nhất có thể bỏ lại đám người đang đuổi theo phía sau khoảng một hai giờ lộ trình, cho dù là thuật hành phong thêm quyển trục gia tốc, một chốc một lát cũng không đuổi được bọn họ.
Chỉ là chạy trốn?
Không! Như vậy không phù hợp phong cách mấy người!
Bọn họ chuẩn bị lợi dụng một hai giờ này chuẩn bị một bữa, tiệc, lớn, phong, phú tới chiêu đãi những tín đồ của thần Quang Minh này!
Xin, đừng, quá, cảm, động, cảm, ơn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Archie: Ta sẽ phụ trách ngươi!
Garfield: … Cút đi!
Archie: Chúng ta nhất định sẽ kết hôn!
Garfield: Nam nhân cùng nam nhân kết em gái ngươi!
Archie: Chúng ta đều như vậy như vậy ngươi không thể vứt bỏ ta
Garfield: … (ta thao, chỉ là chăm sóc người bệnh một chút thôi làm sao lại đến loại tình trạng này! Sal đáng chết nhà ngươi!)
BOSS: Ừ, đem bọn họ đều tác đôi đưa, thế giới của ta cùng Lâm liền thanh tịnh
Nhưng ngay cả ban tổ chức cũng không nghĩ tới chính là đêm cùng ngày sẽ rơi một trận mưa to, mấy cái lều trại bọn họ phát kia có đẹp thật, nhưng nếu nói về phòng gió mưa, ngược lại còn thật sự kém một chút, khó tránh khỏi có vài người lo lắng suy nghĩ, để Diệp Lâm nói, bọn họ lo lắng là vô cùng chính xác! Nếu không phải y còn giữ mấy cái lều dùng bền mấy năm trước cướp đoạt được từ những lính đánh thuê kia, chỉ sợ bệnh tình của Auckland cùng Archie còn sẽ tăng thêm!
Nghĩ theo hướng tích cực, phỏng chừng lúc này phần lớn đội ngũ đều trong trạng thái không quá tốt.
Suy đoán này rất chính xác, thế cho nên Diệp Lâm bắt đầu rán từng khối thịt bò nhỏ —— đừng hỏi y vì sao có thể xử lý thi thể máu chảy đầm đìa nhìn qua tương đối khó làm kia thành từng khối từng khối thịt thăn sạch sẽ, y thật sự không muốn nói là vì lúc trước y bào đinh thành thông thạo… Mùi hương nhẹ nhàng bay ra xa xa, sau đó, liền có một đội người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Chẳng qua mấy người Diệp Lâm không có chút lo lắng nào, bởi vì bọn họ cũng chỉ có sáu người, hơn nữa một thiếu nữ trong số đó có vẻ bị bệnh, khẳng định cũng là vì trận mưa to kia, các quý tộc mảnh mai phần lớn chưa trải qua thời tiết mưa to gió lớn còn phải vất vả đi qua rừng cây như thế này.
Cho nên bọn họ dựng lều trại ở cách đó không xa, khoảng cách không xa không gần, vừa vặn ở bên cạnh vị trí ma pháp có thể bao trùm, có thể thấy được đám người kia cũng không phải kẻ ngu ngốc không có kinh nghiệm, mấy người Diệp Lâm cũng chẳng thèm đi quản bọn họ, đội ngũ giống như thế này, bọn họ đã không còn người bệnh là hoàn toàn không cần lo lắng bao nhiêu.
Người phương tây phần lớn là động vật ăn thịt, cho dù có thứ như bánh mì, nhưng trên bản chất bọn họ vẫn thích thịt.
Cho nên khi ngửi mùi hương mê người kia, tiểu đội Kim Trản Thảo bên này cũng đồng thời đói bụng đến kêu ùng ục.
Cái gọi là mỗi một tiểu đội đều mang đủ đồ ăn cho bảy ngày cũng chẳng qua là chút bánh mì khô cùng với nước, nhất là hai thiếu nữ quý tộc trong đội ngũ, trong lúc thân thể không thoải mái làm sao nuốt trôi được loại đồ ăn như thế này, bắt đầu từ đêm qua, các nàng trừ uống nước ra, gần như chưa từng ăn thêm cái gì khác, nói thật, thật không ngờ được chỉ là một trận đấu mà thôi lại sẽ biến thành khó chịu như vậy.
“Bettina, ngươi biết nấu cơm không? Ta cũng có thể vào trong rừng chuẩn bị dã thú có thể ăn được đến ——”
Thiếu nữ bị điểm danh đến mặt đỏ bừng, “Ta làm sao có thể biết cái thứ này! Trong nhà bếp tự nhiên có vú già nấu cơm!”
“Aly, ngươi thì sao?”
Thiếu nữ gọi là Aly trào phúng mỉm cười, “Không thấy đối diện cũng là nam đang làm sao, các ngươi có ai biết nấu cơm?”
Lời này vừa thốt ra, nhất thời tất cả mọi người đều cúi đầu.
Một thiếu niên nhìn nhỏ tuổi nhất nói thầm: “… Vị kia hình như là quý tộc hầu tước ở kinh thành thì phải, vậy mà còn biết nấu cơm…” Hút hút mũi, bụng lại càng kêu mạnh hơn, đáng giận chính là cái mùi kia càng ngày càng đậm chứ, cũng không biết người trong tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán kia dùng phương pháp gì, tại sao có thể ngửi thơm như vậy? Bởi vì thói quen từ trước kia, trong không gian chứa vật của Diệp Lâm vẫn luôn gửi gia vị, y thật sự không chịu nổi khẩu vị nhẹ đến tận cùng của Xavier, tinh linh không chỉ có khẩu vị nhạt, lại còn thiên vị đồ ăn chay, đừng hy vọng tìm được ở chỗ Xavier bất cứ thứ gì có thể làm gia vị, đây là gia vị mà sau khi Diệp Lâm đến trong thành thị tiếp tế mới thường xuyên bổ sung một chút, sau đó y lại bắt đầu học tập thuật luyện kim, một số hương liệu cũng có thể có một chút tác dụng đặc biệt trong thuật luyện kim, y dứt khoát liền vơ vét nhiều một chút vứt vào không gian, kết quả lúc này cũng thật sự có tác dụng.
Lúc đầu Diệp Lâm định là làm đồ ăn Trung Quốc, bản thân y cũng đã rất lâu chưa được ăn đồ ăn Trung Quốc chính thống, thế giới này căn bản là không có đồ ăn Trung Quốc tồn tại, nhưng hoàn cảnh không cho phép, ở thế giới này, ngay cả dầu muối tương dấm gừng tỏi hành cũng gom được đủ, rơi vào đường cùng chỉ có thể tinh tế dùng thịt mỡ nấu ra mỡ, bỏ thêm một chút muối cùng hương liệu rán một chút thịt thăn thơm mềm làm món chính, lại cho dầu sào rau dại có thể ăn, dùng lòng đỏ trứng của chim Hori pha một bát nước tương lòng đỏ trứng, gọt mấy trái cây tỉ mỉ cắt thành hạt lựu nhỏ trộn lẫn với nước tương, chính là một bát salad hoa quả không tệ, lại nấu thêm một nồi canh cá lát nấm hương vị thơm lừng bốn phía.
Mỗi người một bát thịt thăn thêm rau màu xanh, còn có một chồng salad hoa quả nhỏ thêm canh cá lát nấm nồng đậm trắng như tuyết, năm người bao gồm Xavier trực tiếp nhìn ngẩn người.
“Thế nào!” Diệp Lâm đắc ý dào dạt.
Ánh mắt Auckland nhìn Diệp Lâm quả thực giống như đang nhìn một con quái vật, cho dù là biểu tỷ được xưng là mười hạng toàn năng ra được phòng khách vào được phòng bếp nhà hắn, so với Diệp Lâm trước mắt hoàn toàn chính là một đống mảnh vụn a, ít nhất là nàng tuyệt đối không thể nào ở cạnh một rừng cây như thế này dùng nguyên liệu nấu ăn đơn sơ làm ra bữa tối mà người chỉ cần nhìn đã muốn ăn ngay lập tức trong nửa giờ như thế này.
Xavier nhịn không được nói, “Trước kia vì sao không thấy ngươi làm mấy thứ này.” Trước kia lúc hai người chạy trốn Diệp Lâm căn bản là tình nguyện cùng hắn gặp bánh mì cứng ngắc cũng rất ít khi tự mình động tay làm được không!
Diệp Lâm ngượng ngùng, “Đây chẳng phải là phiền toái sao…” Bản thân y cũng không phải người rất nặng ăn uống.
… Rất phiền toái sao, ngươi chỉ dùng nửa giờ, làm chính là phần sáu người còn có thừa!
Kết quả, Diệp Lâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bị mùi thức ăn hấp dẫn tới không chỉ có mình tiểu đội Kim Trản Thảo, ở bốn phía bọn họ, y đã nhìn thấy đến ba đội…
Ba đội này vừa nhìn là biết không phải cùng một trường, mỗi đội chiếm một vị trí riêng, đều không ngoại lệ đang như hồ rình mồi nhìn về phía đội mình.
Garfield nhai thịt thăn tươi mới nhiều nước, hạnh phúc nói: “Lind, ngươi là thần của ta!”
Archie cẩn thận nhìn nhìn bốn phía: “Bọn họ sẽ không vì một miếng thịt mà xông lên đây đấy chứ?”
“Ta cảm thấy rất có khả năng.” Nuốt một miếng thịt xuống, Casimir nghiêm túc nói.
Auckland vô cùng tao nhã uống canh, cảm giác cả người từ trong ra ngoài đều ấm lên, không khỏi thoải mái than thở một tiếng.
“Lind!” Nghe đến giọng nói mang theo kinh hỉ này, khóe môi Xavier lập tức kéo xuống.
Chính là tiểu đội Hoa Hồng Đen nhìn qua hơi có chút chật vật.
Đội này tất cả đều là thiếu nữ quý tộc, bởi vì thực lực cũng không tệ lắm, dưới sự tàn phá của cơn mưa to đêm qua, ít nhất bề ngoài nhìn qua còn không tính rất thảm, nhưng Xavier dám khẳng định, hắn nghe được tiếng nữ nhân nào đó trong đội kia nuốt nước miếng.
Thật thất lễ. Hắn lạnh lùng nghĩ.
“Công chúa Jacklyn?” Diệp Lâm ngạc nhiên.
Nhìn bên Diệp Lâm thản nhiên tự đắc thưởng thức bữa tối vừa nhìn đã thấy cực kỳ mê người kia, Jacklyn không khỏi có chút xấu hổ, bất luận một nữ nhân nào cũng không muốn biểu hiện quá kém trước mặt người trong lòng, dù sao Jacklyn cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi, cho nên nàng chỉ là chào hỏi một câu sau đó rụt rè dẫn dắt những thiếu nữ khác đi đến một nơi cách đó không xa bắt đầu ngốc vụng dựng lều trại.
“Ai u!” Casimir trừng Xavier vừa đá hắn một cái.
Xavier liếc liếc mắt nhìn về phía những thiếu nữ đang nhìn Diệp Lâm kia, mang theo mỉm cười nói: “Casimir, ngươi còn không nhanh chút đi giúp công chúa bọn họ.”
Casimir lúc này mới không tình nguyện đứng dậy, đối với việc giúp đỡ những thiếu nữ nhỏ gầy mảnh mai kia, hắn một chút hứng thú cũng không có.
Diệp Lâm ngược lại ngạc nhiên, “Ngươi có lòng tốt như vậy từ lúc nào?”
“Miễn cho ngươi tim ngứa muốn chạy tới giúp đỡ.” Xavier nhe răng.
Diệp Lâm: “…” Y nào có!
Ở thế giới này Diệp Lâm vẫn luôn luôn áp dụng chính sách rời xa nữ nhân, nhiều lắm cũng chỉ là nhìn thôi được không!
Nào biết lúc này Auckland đưa tay sang, “Giúp người giúp đến cùng, cái này cũng cho các nàng đi.” Trong bát là chút đồ ăn Diệp Lâm làm còn thừa.
Casimir nhất thời cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Auckland cũng có chút thay đổi.
“Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Casimir nuốt nghi vấn “Vì sao ngươi lại đối tốt với các nàng” này xuống.
Kết quả Xavier ngược lại đứng lên, dùng khăn tay trắng như tuyết xoa xoa tay nói, “Ta đi cùng hắn.” Sau đó vô cùng tự nhiên tiếp nhận chén đĩa.
Diệp Lâm kinh ngạc một chút, nghi ngờ có phải Xavier uống nhầm thuốc hay không, y nhìn lướt qua sáu thiếu nữ trước mặt, làm sao cũng không thấy có cái gì sẽ làm cho Xavier hứng thú.
Hai người vừa mới đứng dậy đi về phía công chúa Jacklyn, Auckland liền nhẹ nhàng mỉm cười, “Quả nhiên ngồi không yên.”
“Có ý gì?”
Auckland liếc mắt nhìn Diệp Lâm một cái, “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện công chúa Jacklyn có ý với ngươi?”
Diệp Lâm mở to mắt, “Cái gì?”
“Công chúa Jacklyn vài năm nữa là có thể lập gia đình.” Auckland mỉm cười, “Mà ngươi là người vô cùng thích hợp chọn làm trượng phu.”
Diệp Lâm: “…”
Vì thế, y quyết định lại cách Jacklyn xa một chút.
“Ngươi làm bữa tối hương vị quá tốt, chỉ sợ là Sal lo lắng những thứ này làm ấm dạ dày Jacklyn, cũng câu đi trái tim nàng.” Garfield cũng tới chen một chân.
Cố tình lúc này Archie bỗng nhiên nói ra một câu chẳng hiểu ra sao: “Ta sẽ không bị câu mất tim.”
Diệp Lâm sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không nghe hiểu, nhìn dáng vẻ Archie nghiêm túc nhìn Garfield, ánh mắt y dần dần có chút cổ quái, “Archie, ngươi là có ý gì?”
“Ta sẽ không bị bữa tối này câu mất trái tim.” Archie nghiêm túc nói: “Ta muốn phụ trách Garfield.”
Phụ… trách…
Diệp Lâm: “…”
Auckland: “…”
Garfield hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Nói bậy bạ cái gì đấy!”
Archie nhất thời có chút tủi thân, “Không nói bậy bạ, đường ca nói, chỉ cần cùng người khác cởi quần áo ngủ cùng nhau là phải kết hôn.”
Diệp Lâm: “…”
Auckland: “…”
“Kết hôn cái quỷ ấy! Ta cùng ngươi đều là nam, là không có khả năng kết hôn! Hơn nữa cởi quần áo ngủ cùng nhau cái gì! Còn không phải ngươi phát sốt nóng đến mơ mơ màng màng cứng rắn muốn như vậy!” Garfield ném chén đĩa, quả thực mang theo tức đến khó thở nói.
Trong mắtArchie tràn đầy nghi ngờ, hai gò má tái nhợt sau bệnh nhẹ nổi lên một mảng màu hồng, “Chỉ là, chúng ta đã như vậy, làm sao có thể không kết hôn? Năm đó ba ba ta chính là nhìn thấy ma ma mặc váy lót chưa kịp khoác áo choảng ngoài, liền kết hôn với nàng nha?”
… Đây là cái gia tộc cổ hủ gặp quỷ gì…
Còn có, như vậy là như thế nào? Diệp Lâm còn đang ngứa tim, chợt nghe được Auckland vô cùng bình tĩnh hỏi: “Loại nào? Hôn môi, hay là an ủi lẫn nhau, hoặc là nói làm đến cuối cùng? Archie, hắn có đi vào cơ thể ngươi không, hay là ngươi xâm phạm hắn?”
Diệp Lâm cứng đờ.
Mẹ kiếp, Auckland ngươi quá mạnh mẽ! Không phải mạnh mẽ bình thường nữa!
Garfield cũng cứn ngắc, hắn gắt gao trừng Auckland, đỏ mặt một chữ cũng không phun ra được.
Ngược lại Diệp Lâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Garfield chật vật như vậy/
Archie nhăn mi, hiển nhiên còn chưa rất hiểu được ý Auckland nói, đang định hỏi rõ ràng, Garfield lại lập tức chặn ngang hắn, “Archie, đừng để ý đến hắn!”
“Oh.” Archie ngoan ngoãn trả lời.
Auckland nâng mi, cười nhạo một tiếng, “Còn rất nghe lời.”
Garfield trả lời lại một cách mỉa mai, chỉ chỉ Casimir đang làm cu li cho sáu vị thiếu nữ quý tộc bên kia, “Không dùng tốt bằng của nhà ngươi.”
Auckland phản ứng rất bình thản, “Thật ngại quá, hắn không phải của nhà ta, hắn họ Anjie, ta họ Bonas.”
Diệp Lâm cảm thấy, Auckland hình như bình tĩnh đến quá mức rồi…
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Xavier đã trở lại, Diệp Lâm nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Xavier nâng mi.
“… Không có gì…”
Bên kia, công chúa Jacklyn ôm đầu gối, chôn mặt thật sâu vào trong váy.
Charity đi đến bên người, nhẹ nhàng ôm vai nàng, “Jacklyn, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Tiếng Jacklyn mang theo nghẹn ngào truyền đến.
Agatha ở bên cạnh cau mày, “Cho dù như vậy ngươi cũng không phải không còn hy vọng, đừng như vậy ——”
Jacklyn ngẩng đầu lên, nàng đã lau khô nước mắt, chỉ là vành mắt còn có chút hồng, nàng miễn cưỡng mỉm cười, “Thật ra, không chỉ là như thế…”
Nàng nhớ tới lúc nãy nói chuyện với Sal, ca ca Lind, trong lòng không khỏi lại chợt buồn.
“Lind có một người yêu sâu đậm, nó thích người kia đã nhiều năm.”
“Không sai, từ lúc nhỏ đã bắt đầu yêu người kia.”
“Bởi vì người kia thích ăn những thứ này, Lind liền đi học, bởi vì người kia thích vũ kỹ xinh đẹp, cho nên Lind học khiêu vũ, mỗi tuần Lind đều có một nửa thời gian ở trong phòng luyện kim, đều là vì người kia.”
“Công chúa Jacklyn, ngươi rất ưu tú, lại thông minh, ta không hy vọng sau khi ngươi rơi vào rồi lại tâm sinh oán hận với Lind, Lind là một nam nhân tốt, một khi đã thích một người thì sẽ hoàn toàn không để ý tới những người khác, mấy năm nay ngươi cũng thấy, nữ hài thích Lind rất nhiều, Lind lại chưa bao giờ giả vờ, không phải bởi cái gì khác, mà là toàn bộ tình cảm, toàn bộ trái tim Lind đều chỉ thuộc về một người…”
“Bất luận là thân phận địa vị gì, thậm chí không liên quan tất cả những thứ khác, Lind đều sẽ chỉ yêu người kia.”
Meryl bỗng nhiên nói: “Nói không chừng bá tước Sal chỉ là vì không muốn để ngươi gả cho hầu tước Lind, mới ——”
Jacklyn lắc đầu, cười khổ nói, “Trước kia ta đã nghi ngờ, thân là một vị quý tộc địa vị cao như vậy, vì sao tính cách Lind lại có tính cách như vậy trầm lắng, cả ngày đều ở trong phòng luyện kim, gần như đều không có hứng thú với tất cả các hoạt động giải trí, cố tình đấu khí vũ kỹ của hắn lại xinh đẹp hoa lệ giống như nữ hài tử thích, hơn nữa ——” Nàng chỉ đồ ăn trước mặt, “Thật sự ăn ngon đúng không, các ngươi biết nấu cơm sao? Thân là quý tộc, chúng ta từ nhỏ đã tôi tớ thành đàn, có ai sẽ tự mình làm ra đồ ăn mỹ vị như vậy, có lẽ ngay cả tâm tư đi học chúng ta cũng chưa từng nghĩ đến không phải sao?”
“Trên người Lind có rất nhiều bí mật.” Jacklyn nhẹ nhàng nói, “Loại bí mật này làm cho hắn trở nên thật mê người, ta mơ hồ đoán được có nguyên nhân rất đặc biệt khác, hiện tại đã biết, ngược lại cũng không bất ngờ, tình yêu thật vĩ đại, có thể làm cho người ta làm được rất nhiều chuyện không có khả năng làm. Nếu không phải hắn thật yêu nàng, như vậy cho dù ta đoạt hắn, để hắn làm trượng phu của ta, cả đời này, hắn vẫn là sẽ nhớ người kia, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hạnh phúc.”
Vốn, quý tộc trẻ tuổi có thân phận có địa vị có tài phú, trên không cha mẹ dưới không gia tộc liên lụy như Lind phải là người tốt nhất để chọn lựa, nhưng bất luận các điều kiện khác là gì, người mà trong lòng đã có người khác, đều là đứng bét cho việc chọn lựa trượng phu.
Dùng sự thông minh sáng suốt của Jacklyn, nhiều lắm cũng chỉ là khóc một trận, sau đó cũng buông tay.
“Thật ra Agatha nói không phải không có lý.” Shelyya vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên nói, “Nói không chừng Sal Anbridge kia chính là người hèn hạ như vậy, sau lần khuyên bảo này bản thân lại quay đầu liền theo đuổi Jacklyn, nếu thật là như vậy, vậy nói rõ người này nói không thể tin, nói cho ngươi biết những điều này vốn chính là có dụng ý xấu.”
Mặt Jacklyn đỏ lên, “Shelyya! Đừng nói bá tước Sal như vậy, hắn không phải tiểu nhân như thế.”
Shelyya nhún nhún vai.
Từ sau khi bị tên kia đánh bại, trực giác của Shelyya nói cho nàng, người kia hoàn toàn không phong cảnh tế nguyệt, ưu nhã cao quý giống như mặt ngoài vậy, ngược lại làm cho nàng có cảm giác âm hiểm trong lòng phát lạnh, nếu không đến lúc bất đắc dĩ, Shelyya không bao giờ muốn làm kẻ địch với hắn.
Tâm tình Xavier coi như vui vẻ, hắn biết nữ nhân kia còn chưa vụng về đến mức ấy, nếu nàng còn chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách hắn dùng một số thủ đoạn không bình thường.
Tiểu đội Hoa Hồng Đen đến cũng không phải không có chỗ tốt, dù sao các nàng cùng tiểu đội Diệp Lâm là cùng một trường học, mấy tiểu đội vốn vây quanh bọn họ kia rất có ăn ý mà rút lui về phía sau, bởi vì tiểu đội Hoa Hồng Đen rõ ràng liên hợp lại với tiểu đội Kim Xán Kim Xán Kim Xán Xán bọn họ, bất cứ người nào ở hiện trường cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng mà, cái thứ vận khí này chính là nói không rõ ràng như vậy.
Lại một lần, Galsworthy cùng Berysford hiệp lộ tương phùng.
Diệp Lâm mỉm cười, “Thật đúng là đưa lên cửa.” Sáu người bọn họ tâm tính đều tương đối thoải mái, dù sao những học sinh này có lợi hại nữa thì cũng không thể so sánh với tử tù thành Shana, thời gian trải qua trong đêm qua kia mới thật sự là nguy hiểm, nếu như không có Diệp Lâm ở trong rừng cây tùy thời cắt trị liệu, sáu người bọn họ căn bản là không thể nào hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở chỗ này.
Jacklyn cũng mang theo người Hoa Hồng Đen đi tới, Agatha nhíu mày, “Bọn họ có mười tám người.”
Không sai, ba tiểu đội của Galsworthy đã tập hợp, trở thành một luồng lực lượng mạnh mẽ nhất trong thi đấu cạnh tranh kỳ này, tiểu đội mười hai người tử tù kia không tính, sắp xếp thứ hai chính là Berysford bọn họ.
“Thật sự là trùng hợp.” Thiếu nữ mục sư Rorina quần trắng áo trắng ôn nhu nói, “Nếu lần trước không cho chúng ta cơ hội, không bằng hiện tại quang minh chính đại đến một lần đi!”
“Quang minh chính đại?” Meryl châm chọc, “Mười tám người các ngươi với mười hai người chúng ta còn gọi quang minh chính đại? Có bản lĩnh mười hai đối mười hai đến một trận!”
Rorina nhẹ nhàng nở nụ cười, “Thế giới này cũng không xinh đẹp giống như ngươi suy nghĩ vậy đâu, khi đối địch với thế lực bóng tối, bọn họ cũng sẽ không chú ý công bằng một đối một với các ngươi.”
“Vì thế, các ngươi không nói công bằng như vậy chính là thế lực bóng tối?” Jacklyn ngôn ngữ sắc bén.
Rorina không sợ hãi không tức giận, như trước mang theo nụ cười làm người ta như cây đón gió xuân, “Không, ta nói chính là, muốn đánh bại thế lực bóng tối, trên chiến trường liền phải chỉ luận thắng thua, không luận công bằng.”
Nhìn nụ cười thánh khiết an tĩnh của nàng, Diệp Lâm co rút khóe miệng, có thể nói lấy nhiều bắt nạt ít thành nghiêm nghị chính khí không thẹn với lương tâm như vậy, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có còn cần mặt không vậy?
Nhưng mà, vốn đã có mối hận cũ, nàng có thể bỏ qua phe mình mới có quỷ.
May mà sáu người Diệp Lâm ăn uống no đủ, vừa vặn muốn vận động một chút.
“Tách ra đi!” Auckland nói với mấy người công chúa Jacklyn.
“Các ngươi cẩn thận!” Lúc này các thiếu nữ quý tộc này cũng không có chút kiểu cách gì, hai nhóm người vào trong rừng, không chút do dự chạy về hai phía.
Xavier thỉnh thoảng nâng pháp trượng lên, tạo chút phiền toái cho đám người đuổi theo phía sau.
Trời đã dần dần tối, từng luồng ánh sáng chớp động trong rừng cây.
“Chuyện không quá tốt.” Sắc mặt Garfield ngưng trọng.
Bởi vì Archie cùng Auckland là pháp sư tiêu chuẩn, tốc độ quá chậm, bọn họ vẫn là ghé vào trên lưng Garfield cùng Casimir, bốn người tung chân chạy như điên trong rừng cây.
Sắc mặt Xavier cũng không dễ nhìn cho lắm, “Thật sự là vô sỉ.”
Song kiếm của Diệp Lâm bổ cây cối ở phía trước ra, sa mạc Marler chết tiệt, đám Galsworthy không biết xấu hổ này vậy mà lại cả đàn mười tám người đuổi về phía mình, còn mấy người công chúa Jacklyn chạy theo hướng khác lại để ý cũng không thèm.
Chỉ nghĩ một lúc Auckland đã hiểu được, “Công chúa Jacklyn thân phận đặc biệt, không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn rất đắc tội nàng.”
Thời tiết đêm nay so với đêm qua thì tốt hơn nhiều, trên đầu một vầng trăng sáng tỏa ra một mảnh sáng bạc, không đến mức mắt nhìn không rõ như đêm qua giúp cho bọn họ có chút lợi thế, nhưng mà, tầm nhìn ở trong rừng cây vẫn là thấp một chút.
“Đi lên núi.” Xavier nhìn vách đá kia, quyết đoán nói.
Trong mười tám người đối phương, trừ mục sư cùng kỵ sĩ thánh, hầu như đều là ma pháp sư, bởi vì tụ họp với một đội ngũ khác, cũng không giống với đội ngũ sáng sớm hôm nay gặp được, lúc ấy đội ngũ cuối cùng này còn chưa đến, trong bọn họ không có ma pháp sư hệ phong, đương nhiên chạy không nhanh, hiện tại lại không giống, trong đội ngũ cuối cùng tụ hợp với Hoa Hồng cùng Kiếm, ước chừng có hai ma pháp sư hệ phong, thay phiên nhau thêm thuật phong hành cho bọn họ mà nói, tốc độ chạy so với sáu người bên này cũng không chậm.
Nhưng nếu như muốn leo núi, bên bọn họ này nhiều lắm chỉ có hai pháp sư phiền toái một chút, không thể coi Xavier là pháp sư phổ thông mà nhìn, cho nên còn không đến mức quá phiền phức, mục sư, kỵ sĩ thánh cùng một đám ma pháp sư kia lại phiền toái, xem bọn họ định bò lên như thế nào!
Xavier đã xem qua bản đồ là rõ ràng nhất, vượt qua núi mà nói, cách bên núi bên kia không xa chính là sa mạc, bão cát và vân vân, chỉ cần chú ý một chút là có thể hoàn toàn che giấu được dấu vết mấy người mình để lại, ngược lại không dễ đuổi theo giống như ở trong rừng cây.
So với sa mạc không bờ bên, đội ngũ tụ tập ở rừng cây cùng thảo nguyên vẫn tương đối nhiều, dù sao so với nơi như sa mạc, ngay cả phương hướng cũng có thể mất, muốn tìm cúp vàng mà nói, cảm giác cũng sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nơi nghỉ ngơi dự định của bọn họ vốn cách núi không xa lắm, chỉ chạy không đến nửa giờ đã đến chân núi, Xavier nâng pháp trượng lên, dây leo to bằng cổ tay tự động quấn lấy eo mấy người, “Đi!”
Thân thể tinh linh cực nhẹ, nhảy nhót trên núi đá nhẹ nhàng linh động, Diệp Lâm cũng giống như vậy, sau khi duy trì xoay vòng liên tục, cảm giác cân bằng của y đã đến một trình độ không thể tin được, một chút khó khăn như vậy thật sự không thể xưng là khó khăn, Garfield vốn chính là đi con đường nhanh nhẹn, Casimir giữ yên lặng, là loại hình hoàn toàn ăn được khổ, cánh tay cùng chân rất có sức mạnh, cảm giác bắt dây mây là có thể chống đến trên núi, lúc như thế này Auckland cùng Archie đương nhiên sẽ không kêu khổ, Auckland dùng băng trói bản thân với Casimir đến rắn rắn chắc chắc, đồng thời cũng chặt chẽ trói Archie lại với Garfield, rõ ràng đường núi bình thường có thể đi, bọn họ lại chọn đi một đường tắt khó nhất, tuy rằng khó đi, nhưng mà tốc độ rất nhanh, trước nửa đêm nhất định có thể đến sâu trong núi.
Như vậy ít nhất có thể bỏ lại đám người đang đuổi theo phía sau khoảng một hai giờ lộ trình, cho dù là thuật hành phong thêm quyển trục gia tốc, một chốc một lát cũng không đuổi được bọn họ.
Chỉ là chạy trốn?
Không! Như vậy không phù hợp phong cách mấy người!
Bọn họ chuẩn bị lợi dụng một hai giờ này chuẩn bị một bữa, tiệc, lớn, phong, phú tới chiêu đãi những tín đồ của thần Quang Minh này!
Xin, đừng, quá, cảm, động, cảm, ơn!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Archie: Ta sẽ phụ trách ngươi!
Garfield: … Cút đi!
Archie: Chúng ta nhất định sẽ kết hôn!
Garfield: Nam nhân cùng nam nhân kết em gái ngươi!
Archie: Chúng ta đều như vậy như vậy ngươi không thể vứt bỏ ta
Garfield: … (ta thao, chỉ là chăm sóc người bệnh một chút thôi làm sao lại đến loại tình trạng này! Sal đáng chết nhà ngươi!)
BOSS: Ừ, đem bọn họ đều tác đôi đưa, thế giới của ta cùng Lâm liền thanh tịnh
Danh sách chương